Lý Ngọc.
Minh Nguyệt công tử đại danh lẫy lừng.
Lý Ngọc, người kinh sư gọi hắn là Minh Nguyệt công tử, vì hắn tướng mạo xuất chúng, như trăng sáng chiếu trên trời.
Phụ thân của Lý Ngọc chính là đích trưởng tử của Nam An hầu, hiện giờ là thế tử Nam An Hầu Lý Hoằng, mẫu thân chính là Chu thị vừa mới nói chuyện với Kỷ thị. Lý Hoằng có ba nhi tử, hắn là đích ấu tử, không có gánh nặng kế thừa gia nghiệp của Hầu phủ, vợ chồng Lý Hoằng nhất là Lão phu nhân đối với hắn trăm điều cưng chiều, bởi vậy liền dưỡng thành tác phong ngang ngược càn rỡ, ngày sau nổi danh kinh sư là kẻ ăn chơi trác táng, xứng đáng là tiểu ma tinh của Nam An Hầu phủ thậm chí là toàn bộ kinh sư.
Hắn sau này sở dĩ đại danh lẫy lừng, nhưng không phải bởi vì thân phận tôn quý của hắn, hay là tài hoa hơn người, thật sự là bởi vì bộ dạng hắn lớn lên giống như Phan An, cộng thêm cá tính lãnh ngạo cố chấp, mị lực làm không biết bao nhiêu thiếu nữ say đắm.
Kiếp trước Lục Thanh Lam và hắn dây dưa rất nhiều, bởi vậy không muốn gặp chút nào. Thấy Lý Ngọc đi đến, liền lặng lẽ cúi đầu.
Lúc này ánh mắt của mọi người, nhất là ánh mắt của các nữ hài tử chưa xuất giá đều tụ tập trên người Lý Ngọc, trong nhóm phụ huynh của các nàng có không ít người cũng là mỹ nam tử, nhưng mà cấp bậc loại này như Lý Ngọc, mấy chục năm chưa chắc có thể có một người, bởi vậy đều hận hai mắt không thể dài hơn mới được.
Lý Ngọc bị người khác nhìn cũng đã sớm thành thói quen, vốn tới nơi này phần đông là nữ quyến, hắn tuỳ tiện đi tới như vậy hơi không thích hợp. Nhưng Lý Ngọc căn bản không xem những lễ pháp ước thúc này là chuyện quan trọng, hắn khác người đã thành thói quen, mà cũng không ai so đo những tiểu tiết này với hắn.
Hắn trực tiếp đi đến trước mặt Lão phu nhân, quỳ xuống dập đầu cho Lão phu nhân nói: “Lão tổ tông, Tôn nhi tới chậm, người chớ nên trách Tôn nhi mới được.”
Lão phu nhân đời này sinh bốn nam ba nữ, đối với các con hết sức công bằng. Hết lần này tới lần khác không làm gì được với đích ấu tôn này, tâm đã sớm lệch đến Thái Bình Dương rồi.
Lúc Trước Lý Ngọc gây chuyện, đánh gãy một chân của Tôn nhi Tống Quốc công Tống Minh. Tổ mẫu của Tống Minh kia cũng không tầm thường, chính là đại trưởng công chúa Hoài Khánh, tỷ tỷ của đương kim hoàng đế, chọc trúng tổ ong vò vẽ. Tống Quốc công mang Tôn nhi đến Nam An Hầu phủ phân xử.
Nam An Lão Hầu gia tức giận đến giơ chân, tuyên bố muốn đánh gãy đôi chân chó của tiểu súc sinh, bồi tội cho Tống Minh. Nhưng chờ hắn lật tung trời cả Nam An Hầu phủ, phát hiện ranh con Lý Ngọc sớm chẳng biết chạy đi nơi nào. Như thế qua hơn ba tháng, Lý Ngọc tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, không ai biết hắn đi đâu.
Lão phu nhân đang lo lắng, quả thực là đêm không thể say giấc, thấy hắn trở về, đương nhiên hết sức vui mừng. Đứng dậy, tự mình đỡ Tôn nhi đứng lên, trong mắt không khỏi hiện lên nước mắt, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Nhận sai với tổ phụ và phụ thân ngươi, sau này cũng đừng bướng bỉnh nữa.”
Lý Ngọc ở trước mặt tổ mẫu coi như cũng biết điều, cúi đầu nói một tiếng “Vâng”.
Nắm tay của Tôn nhi nhìn một cái từ trên xuống dưới, thấy Tôn nhi vẻ mặt hưng phấn, bộ dạng không giống như là chịu đau khổ, lúc này mới yên lòng lại.
“Ngươi đi gặp tổ phụ và phụ thân ngươi chưa?”
Lý Ngọc nói: “Tôn nhi vội muốn tới chúc thọ tổ mẫu, vừa về tới Hầu phủ liền đi gặp tổ mẫu, còn chưa gặp tổ phụ và phụ thân.”
Lời này nói làm Lão phu nhân đau lòng cực kỳ. Nhớ tới Tôn nhi phiêu bạt bên ngoài lại khó chịu một trận: “Gần đây ngươi rốt cuộc đi đâu, làm chúng ta tìm trong phủ…” Thấy tôn tử suýt chút nữa quên luôn cả một phòng đều khách nhân, đúng lúc Chu thị ở một bên thấp giọng nhắc nhở: “Lão phu nhân, hiện tại không phải là lúc nói chuyện này.”
Lão phu nhân lúc này mới vỗ trán, “Mẫu thân ngươi nói rất đúng. Ngươi một đường bôn ba mệt nhọc, mau trở về đổi xiêm y. Đi đằng trước gặp tổ phụ và phụ thân ngươi, hôm nay không ít khách nhân tới, ngươi cũng giúp bọn hắn tiếp đón đi.”
“Tôn nhi hiểu.” Lý Ngọc lại khom mình hành lễ, lúc này mới sải bước ra khỏi Trường khánh đường. Đi đến bên người Lục Thanh Lam, dưới chân hắn hơi ngừng, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, trong lòng Lục Thanh Lam đột nhiên chấn động.
Tính tình Lý Ngọc cao ngạo, người bình thường căn bản là không lọt vào mắt hắn. Nhưng môt khi bị hắn nhìn trúng, vậy cuộc sống sau này sẽ gặp rắc rối rồi. Lục Thanh Lam nghĩ thầm mình đã cúi thấp đầu như vậy rồi, sao vẫn là dẫn tới sự chú ý của hắn. Thấy hắn nhìn chằm chằm ban chỉ của Nam An Hầu Lão phu nhân cho trên cổ mình, nàng hiểu ngay.
Thầm hô oan nghiệt.
Nàng thật sự là không muốn trêu chọc Lý Ngọc.
Kiếp trước hai người quen biết là ở Trường Hưng hầu phủ. Lý Ngọc được mời qua phủ làm khách, là một ngày trời cao mây mỏng, một nhóm chim nhạn bay qua bầu trời, Lý Ngọc nhất thời cao hứng giương cung lắp tên bắn hạ một con chim nhạn lớn, lại rơi vào trong phạm vi của Nhị phòng, vừa vặn bị con mèo con Lục Thanh Lam nuôi ngậm đi, Lý Ngọc không quan tâm, một mũi tên bắn xuyên mèo con kia.
Lục Thanh Lam cũng là người tính khí không chịu nhường ai, mắng Lý Ngọc một trận. Mấu chốt là tài ăn nói của nàng tốt, mắng chửi người không cần dùng lời thô tục, nếu bàn về bản lĩnh chửi nhau, Lý Ngọc làm sao theo kịp nàng, nàng tức giận nổi trận lôi đình, vừa lúc Lục Văn Đình chạy tới.
Lúc ấy Kỷ thị đã tạ thế, ba hài tử bọn họ bị Tam phòng giày vò, Lục Văn Đình không chịu được nhất là người khác khi dễ muội muội của hắn, lúc này liền đánh cho Lý Ngọc một trận. Lý Ngọc ỷ mình võ công cao cường, nhưng vừa so với Lục Văn Đình, lại chênh lệch rất lớn.
Bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.
Hai bên cứ như vậy kết thù. Sau lần đó ngươi tới ta đi, song phương qua lại mấy lần. Lý Ngọc mặc dù quần áo lụa là, nhưng là nhân phẩm cũng không tệ, hắn kính trọng hạng người võ công cao cường như Lục Văn Đình, thường xuyên qua lại, hai người rốt cuộc trở thành hảo bằng hữu. Từ từ quan hệ với Lục Thanh Lam cũng hòa hoãn hơn.
Về sau quan hệ lại càng dây dưa không rõ.
Lục Thanh Lam cũng không rõ lắm, Lý Ngọc nhìn trúng điểm gì ở mình chứ?
Lý Ngọc là chính là loại nhân vật một khi đã nhận định chín trâu cũng kéo không lại. Vì Lục Thanh Lam, kiếp trước hắn hơn ba mươi tuổi cũng chưa cưới vợ, mẫu thân hắn Chu thị lấy cái chết bức bách cũng không thể làm cho hắn thay đổi quyết định.
Về sau Lục Thanh Lam gả cho Tiêu Thiểu Huyền, vốn cho rằng dựa vào tính tình ngạo mạn của Lý Ngọc, sẽ quên mình.
Không ngờ, sự say đắm của Lý Ngọc đối với nàng vẫn không thay đổi. Ngoài sáng trong tối, giúp nàng không biết bao nhiêu lần. Về sau Tiêu Thiểu Huyền đăng cơ, Lục gia xảy ra chuyện, Lục Văn Đình bị xử tử, Lục Hãn bị Tiêu Thiểu Huyền hạ ngục, cả triều văn võ câm như hến, bao nhiêu người chịu đại ân của Lục gia cũng không dám kêu oan cho Trường Hưng hầu phủ. Lý Ngọc chẳng những nhảy ra, còn đưa cho Thành Khang đế Vạn Ngôn Thư, mắng Thành Khang đế vong ân phụ nghĩa.
Thành Khang đế dưới cơn nóng giận, nhốt Lý Ngọc vào thiên lao. Lúc Lục Thanh Lam chết, hắn còn đang ở trong thiên lao, cũng không biết cuối cùng sống hay chết.
Lục Thanh Lam cao ngạo cả đời, cũng không nguyện chịu ân huệ của người khác, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình thực có lỗi với một người chính là Lý Ngọc.
Lục Thanh Lam cảm thấy kiếp trước Lý Ngọc thảm như vậy, qua ba mươi tuổi không vợ không con, cuối cùng còn bị Lục gia liên lụy, tiền đồ tốt đẹp cũng hỏng mất, toàn bộ là bởi vì hắn đã yêu nàng.
Đời này, dù thế nào cũng không thể để cho hắn lại nhìn trúng mình. Có lẽ như vậy, Lý Ngọc có thể tìm được một cô nương hắn yêu, một đời hạnh phúc mỹ mãn.
Cho nên nàng giả bộ giống như nữ hài bình thường, đón nhận ánh mắt của Lý Ngọc, giả bộ mê trai.
Lý Ngọc vốn nhìn thấy ban chỉ ngọc lục bảo đeo ở trên cổ của nữ hài này, hắn hiểu rõ Lão tổ tông, nhìn bình dị gần gũi, kỳ thật sẽ không dễ dàng để người khác vào mắt. Nữ hài này có thể có được yêu thích của Lão tổ tông, nhất định có chỗ hơn người. Không ngờ nàng cũng nông cạn ngu ngốc giống như những nữ hài khác, tâm tư Lý Ngọc thay đổi, thầm nghĩ đại khái là nữ hài này gia thế hơn người, Lão tổ tông không thể không lôi kéo đi, không có hứng thú với Lục Thanh Lam nữa.
Vì vậy không liếc nhìn nàng một cái, cũng không quay đầu lại rời đi.
Lục Thanh Lam thầm thở phào nhẹ nhõm. Lý Ngọc quả nhiên vẫn là giống như đúc kiếp trước.
Chỉ là hi vọng ở kiếp này, hắn và mình không tiếp tục dính líu nữa.
Lục Thanh Nhân ở một bên lại than một tiếng thất vọng. Từ mấy năm trước nàng gặp Lý Ngọc một lần, liền tình nguyện muốn gả cho Lý Ngọc, vừa rồi nàng thấy Lý Ngọc, hưng phấn thiếu chút nữa té xỉu, con ngươi đều sắp phải trừng rớt ra ngoài, đáng tiếc đuôi mắt Lý Ngọc cũng không quét qua nàng một chút.
Lục Thanh Nhân không khỏi vô cùng thất vọng.
Đợi Lý Ngọc đi đến lúc không còn trông thấy bóng người, trong phòng mới khôi phục không khí náo nhiệt một lần nữa. Lục Thanh Lam loáng thoáng nghe thấy mọi người thì thầm rỉ tai nhau: “Đây là Minh Nguyệt công tử, bộ dạng thật là tốt…”
Nàng không khỏi mỉm cười, hiện tại tuổi Lý Ngọc còn nhỏ một chút, còn non lắm, qua mấy năm nữa chờ hắn trưởng thành thành thục, lãnh ngạo giống như thanh phong minh nguyệt, phong độ tuyệt thế vô song, mới xứng được xưng tụng bốn chữ “Minh Nguyệt công tử” này, hiện tại nha, còn kém một chút.
Dân gian có một Minh Nguyệt công tử, trong cung còn có một vị “Minh Châu Hoàng thất” đây này. Lục Thanh Lam vô thức nhớ tới Cửu hoàng tử, cũng không biết hôm nay thọ yến Nam an Hầu Lão phu nhân, hắn có tới hay không.
Nàng bên này suy nghĩ miên man, lại có vài khách nhân tới nữa, càng về sau, thân phận địa vị càng cao, cuối cùng Quảng Ninh Vương Phi mang theo nữ nhi Tiêu Kỳ cũng tới. Tiêu Kỳ mặc một thân lăng áo màu hồng cánh sen, nổi bật lên khuôn mặt như bạch ngọc, mắt như thu thủy. Cái áo kia nhìn mộc mạc, nhưng dùng ngân tuyến rất nhỏ thêu hoa sen ẩn, ánh nắng chiếu lên hiện ra vầng sáng nhàn nhạt, phía dưới là quần màu nguyệt bạch, cả người nổi bật lên giống như Hà Hoa tiên tử nổi trên mặt nước.
Tiểu quận chúa Tiêu Kỳ đi theo Quảng Ninh Vương Phi bái lạy Lão phu nhân xong, chạy đến bên người Lục Thanh Lam, lôi kéo cánh tay của nàng nói: “Nha đầu xấu xa nhà ngươi, sao lâu như vậy cũng không đến gặp ta?”
Lục Thanh Lam cũng thật sự có một đoạn thời gian không gặp Tiêu Kỳ rồi, hôm nay thấy hảo tỷ muội, tâm tình rất tốt, trêu ghẹo: “Nương ta chê ta bướng bỉnh, không cho ta xuất môn đây này. Ngươi ngược lại, nếu đã nhớ ta sao không tới nhà chúng ta a. Có phải là chỉ nói ngoài miệng là nhớ ta, kỳ thật trong lòng căn bản cũng sẽ không có nhớ phải không?”
Tiêu Kỳ điểm trán của nàng: “Vốn là ta chất vấn ngươi, sao lại biến thành ngươi chất vấn ta. Ngươi thật là biết cách phản công.” Nói xong khanh khách cười, hai tiểu tỷ muội lộ ra thân mật khắng khít.
Nàng để sát vào lỗ tai của Lục Thanh Lam nói: “Dạo này Hoàng hậu nương nương tâm tình không tốt, luôn truyền mẫu phi và ta tiến cung, ta làm sao đi tìm ngươi được chứ.”
Lục Thanh Lam bĩu môi, Quảng Ninh vương gia rất được hoàng thượng coi trọng, quyền hành trong tay rất lớn, Hoàng trưởng tử và Nhị hoàng tử đều muốn mượn sức hắn đến phe của mình. Tiền Hoàng hậu làm gì thật sự thích Quảng Ninh Vương Phi và Tiêu Kỳ, cũng chỉ là giúp Nhị hoàng tử mượn sức Quảng Ninh Vương Phủ thôi. Nàng từ trước đến giờ rất nhạy cảm với tin tức trong cung, liền giảm thấp thanh âm hỏi: “Hoàng hậu nương nương bên kia đã xảy ra chuyện gì?”
Minh Nguyệt công tử đại danh lẫy lừng.
Lý Ngọc, người kinh sư gọi hắn là Minh Nguyệt công tử, vì hắn tướng mạo xuất chúng, như trăng sáng chiếu trên trời.
Phụ thân của Lý Ngọc chính là đích trưởng tử của Nam An hầu, hiện giờ là thế tử Nam An Hầu Lý Hoằng, mẫu thân chính là Chu thị vừa mới nói chuyện với Kỷ thị. Lý Hoằng có ba nhi tử, hắn là đích ấu tử, không có gánh nặng kế thừa gia nghiệp của Hầu phủ, vợ chồng Lý Hoằng nhất là Lão phu nhân đối với hắn trăm điều cưng chiều, bởi vậy liền dưỡng thành tác phong ngang ngược càn rỡ, ngày sau nổi danh kinh sư là kẻ ăn chơi trác táng, xứng đáng là tiểu ma tinh của Nam An Hầu phủ thậm chí là toàn bộ kinh sư.
Hắn sau này sở dĩ đại danh lẫy lừng, nhưng không phải bởi vì thân phận tôn quý của hắn, hay là tài hoa hơn người, thật sự là bởi vì bộ dạng hắn lớn lên giống như Phan An, cộng thêm cá tính lãnh ngạo cố chấp, mị lực làm không biết bao nhiêu thiếu nữ say đắm.
Kiếp trước Lục Thanh Lam và hắn dây dưa rất nhiều, bởi vậy không muốn gặp chút nào. Thấy Lý Ngọc đi đến, liền lặng lẽ cúi đầu.
Lúc này ánh mắt của mọi người, nhất là ánh mắt của các nữ hài tử chưa xuất giá đều tụ tập trên người Lý Ngọc, trong nhóm phụ huynh của các nàng có không ít người cũng là mỹ nam tử, nhưng mà cấp bậc loại này như Lý Ngọc, mấy chục năm chưa chắc có thể có một người, bởi vậy đều hận hai mắt không thể dài hơn mới được.
Lý Ngọc bị người khác nhìn cũng đã sớm thành thói quen, vốn tới nơi này phần đông là nữ quyến, hắn tuỳ tiện đi tới như vậy hơi không thích hợp. Nhưng Lý Ngọc căn bản không xem những lễ pháp ước thúc này là chuyện quan trọng, hắn khác người đã thành thói quen, mà cũng không ai so đo những tiểu tiết này với hắn.
Hắn trực tiếp đi đến trước mặt Lão phu nhân, quỳ xuống dập đầu cho Lão phu nhân nói: “Lão tổ tông, Tôn nhi tới chậm, người chớ nên trách Tôn nhi mới được.”
Lão phu nhân đời này sinh bốn nam ba nữ, đối với các con hết sức công bằng. Hết lần này tới lần khác không làm gì được với đích ấu tôn này, tâm đã sớm lệch đến Thái Bình Dương rồi.
Lúc Trước Lý Ngọc gây chuyện, đánh gãy một chân của Tôn nhi Tống Quốc công Tống Minh. Tổ mẫu của Tống Minh kia cũng không tầm thường, chính là đại trưởng công chúa Hoài Khánh, tỷ tỷ của đương kim hoàng đế, chọc trúng tổ ong vò vẽ. Tống Quốc công mang Tôn nhi đến Nam An Hầu phủ phân xử.
Nam An Lão Hầu gia tức giận đến giơ chân, tuyên bố muốn đánh gãy đôi chân chó của tiểu súc sinh, bồi tội cho Tống Minh. Nhưng chờ hắn lật tung trời cả Nam An Hầu phủ, phát hiện ranh con Lý Ngọc sớm chẳng biết chạy đi nơi nào. Như thế qua hơn ba tháng, Lý Ngọc tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, không ai biết hắn đi đâu.
Lão phu nhân đang lo lắng, quả thực là đêm không thể say giấc, thấy hắn trở về, đương nhiên hết sức vui mừng. Đứng dậy, tự mình đỡ Tôn nhi đứng lên, trong mắt không khỏi hiện lên nước mắt, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Nhận sai với tổ phụ và phụ thân ngươi, sau này cũng đừng bướng bỉnh nữa.”
Lý Ngọc ở trước mặt tổ mẫu coi như cũng biết điều, cúi đầu nói một tiếng “Vâng”.
Nắm tay của Tôn nhi nhìn một cái từ trên xuống dưới, thấy Tôn nhi vẻ mặt hưng phấn, bộ dạng không giống như là chịu đau khổ, lúc này mới yên lòng lại.
“Ngươi đi gặp tổ phụ và phụ thân ngươi chưa?”
Lý Ngọc nói: “Tôn nhi vội muốn tới chúc thọ tổ mẫu, vừa về tới Hầu phủ liền đi gặp tổ mẫu, còn chưa gặp tổ phụ và phụ thân.”
Lời này nói làm Lão phu nhân đau lòng cực kỳ. Nhớ tới Tôn nhi phiêu bạt bên ngoài lại khó chịu một trận: “Gần đây ngươi rốt cuộc đi đâu, làm chúng ta tìm trong phủ…” Thấy tôn tử suýt chút nữa quên luôn cả một phòng đều khách nhân, đúng lúc Chu thị ở một bên thấp giọng nhắc nhở: “Lão phu nhân, hiện tại không phải là lúc nói chuyện này.”
Lão phu nhân lúc này mới vỗ trán, “Mẫu thân ngươi nói rất đúng. Ngươi một đường bôn ba mệt nhọc, mau trở về đổi xiêm y. Đi đằng trước gặp tổ phụ và phụ thân ngươi, hôm nay không ít khách nhân tới, ngươi cũng giúp bọn hắn tiếp đón đi.”
“Tôn nhi hiểu.” Lý Ngọc lại khom mình hành lễ, lúc này mới sải bước ra khỏi Trường khánh đường. Đi đến bên người Lục Thanh Lam, dưới chân hắn hơi ngừng, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, trong lòng Lục Thanh Lam đột nhiên chấn động.
Tính tình Lý Ngọc cao ngạo, người bình thường căn bản là không lọt vào mắt hắn. Nhưng môt khi bị hắn nhìn trúng, vậy cuộc sống sau này sẽ gặp rắc rối rồi. Lục Thanh Lam nghĩ thầm mình đã cúi thấp đầu như vậy rồi, sao vẫn là dẫn tới sự chú ý của hắn. Thấy hắn nhìn chằm chằm ban chỉ của Nam An Hầu Lão phu nhân cho trên cổ mình, nàng hiểu ngay.
Thầm hô oan nghiệt.
Nàng thật sự là không muốn trêu chọc Lý Ngọc.
Kiếp trước hai người quen biết là ở Trường Hưng hầu phủ. Lý Ngọc được mời qua phủ làm khách, là một ngày trời cao mây mỏng, một nhóm chim nhạn bay qua bầu trời, Lý Ngọc nhất thời cao hứng giương cung lắp tên bắn hạ một con chim nhạn lớn, lại rơi vào trong phạm vi của Nhị phòng, vừa vặn bị con mèo con Lục Thanh Lam nuôi ngậm đi, Lý Ngọc không quan tâm, một mũi tên bắn xuyên mèo con kia.
Lục Thanh Lam cũng là người tính khí không chịu nhường ai, mắng Lý Ngọc một trận. Mấu chốt là tài ăn nói của nàng tốt, mắng chửi người không cần dùng lời thô tục, nếu bàn về bản lĩnh chửi nhau, Lý Ngọc làm sao theo kịp nàng, nàng tức giận nổi trận lôi đình, vừa lúc Lục Văn Đình chạy tới.
Lúc ấy Kỷ thị đã tạ thế, ba hài tử bọn họ bị Tam phòng giày vò, Lục Văn Đình không chịu được nhất là người khác khi dễ muội muội của hắn, lúc này liền đánh cho Lý Ngọc một trận. Lý Ngọc ỷ mình võ công cao cường, nhưng vừa so với Lục Văn Đình, lại chênh lệch rất lớn.
Bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.
Hai bên cứ như vậy kết thù. Sau lần đó ngươi tới ta đi, song phương qua lại mấy lần. Lý Ngọc mặc dù quần áo lụa là, nhưng là nhân phẩm cũng không tệ, hắn kính trọng hạng người võ công cao cường như Lục Văn Đình, thường xuyên qua lại, hai người rốt cuộc trở thành hảo bằng hữu. Từ từ quan hệ với Lục Thanh Lam cũng hòa hoãn hơn.
Về sau quan hệ lại càng dây dưa không rõ.
Lục Thanh Lam cũng không rõ lắm, Lý Ngọc nhìn trúng điểm gì ở mình chứ?
Lý Ngọc là chính là loại nhân vật một khi đã nhận định chín trâu cũng kéo không lại. Vì Lục Thanh Lam, kiếp trước hắn hơn ba mươi tuổi cũng chưa cưới vợ, mẫu thân hắn Chu thị lấy cái chết bức bách cũng không thể làm cho hắn thay đổi quyết định.
Về sau Lục Thanh Lam gả cho Tiêu Thiểu Huyền, vốn cho rằng dựa vào tính tình ngạo mạn của Lý Ngọc, sẽ quên mình.
Không ngờ, sự say đắm của Lý Ngọc đối với nàng vẫn không thay đổi. Ngoài sáng trong tối, giúp nàng không biết bao nhiêu lần. Về sau Tiêu Thiểu Huyền đăng cơ, Lục gia xảy ra chuyện, Lục Văn Đình bị xử tử, Lục Hãn bị Tiêu Thiểu Huyền hạ ngục, cả triều văn võ câm như hến, bao nhiêu người chịu đại ân của Lục gia cũng không dám kêu oan cho Trường Hưng hầu phủ. Lý Ngọc chẳng những nhảy ra, còn đưa cho Thành Khang đế Vạn Ngôn Thư, mắng Thành Khang đế vong ân phụ nghĩa.
Thành Khang đế dưới cơn nóng giận, nhốt Lý Ngọc vào thiên lao. Lúc Lục Thanh Lam chết, hắn còn đang ở trong thiên lao, cũng không biết cuối cùng sống hay chết.
Lục Thanh Lam cao ngạo cả đời, cũng không nguyện chịu ân huệ của người khác, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình thực có lỗi với một người chính là Lý Ngọc.
Lục Thanh Lam cảm thấy kiếp trước Lý Ngọc thảm như vậy, qua ba mươi tuổi không vợ không con, cuối cùng còn bị Lục gia liên lụy, tiền đồ tốt đẹp cũng hỏng mất, toàn bộ là bởi vì hắn đã yêu nàng.
Đời này, dù thế nào cũng không thể để cho hắn lại nhìn trúng mình. Có lẽ như vậy, Lý Ngọc có thể tìm được một cô nương hắn yêu, một đời hạnh phúc mỹ mãn.
Cho nên nàng giả bộ giống như nữ hài bình thường, đón nhận ánh mắt của Lý Ngọc, giả bộ mê trai.
Lý Ngọc vốn nhìn thấy ban chỉ ngọc lục bảo đeo ở trên cổ của nữ hài này, hắn hiểu rõ Lão tổ tông, nhìn bình dị gần gũi, kỳ thật sẽ không dễ dàng để người khác vào mắt. Nữ hài này có thể có được yêu thích của Lão tổ tông, nhất định có chỗ hơn người. Không ngờ nàng cũng nông cạn ngu ngốc giống như những nữ hài khác, tâm tư Lý Ngọc thay đổi, thầm nghĩ đại khái là nữ hài này gia thế hơn người, Lão tổ tông không thể không lôi kéo đi, không có hứng thú với Lục Thanh Lam nữa.
Vì vậy không liếc nhìn nàng một cái, cũng không quay đầu lại rời đi.
Lục Thanh Lam thầm thở phào nhẹ nhõm. Lý Ngọc quả nhiên vẫn là giống như đúc kiếp trước.
Chỉ là hi vọng ở kiếp này, hắn và mình không tiếp tục dính líu nữa.
Lục Thanh Nhân ở một bên lại than một tiếng thất vọng. Từ mấy năm trước nàng gặp Lý Ngọc một lần, liền tình nguyện muốn gả cho Lý Ngọc, vừa rồi nàng thấy Lý Ngọc, hưng phấn thiếu chút nữa té xỉu, con ngươi đều sắp phải trừng rớt ra ngoài, đáng tiếc đuôi mắt Lý Ngọc cũng không quét qua nàng một chút.
Lục Thanh Nhân không khỏi vô cùng thất vọng.
Đợi Lý Ngọc đi đến lúc không còn trông thấy bóng người, trong phòng mới khôi phục không khí náo nhiệt một lần nữa. Lục Thanh Lam loáng thoáng nghe thấy mọi người thì thầm rỉ tai nhau: “Đây là Minh Nguyệt công tử, bộ dạng thật là tốt…”
Nàng không khỏi mỉm cười, hiện tại tuổi Lý Ngọc còn nhỏ một chút, còn non lắm, qua mấy năm nữa chờ hắn trưởng thành thành thục, lãnh ngạo giống như thanh phong minh nguyệt, phong độ tuyệt thế vô song, mới xứng được xưng tụng bốn chữ “Minh Nguyệt công tử” này, hiện tại nha, còn kém một chút.
Dân gian có một Minh Nguyệt công tử, trong cung còn có một vị “Minh Châu Hoàng thất” đây này. Lục Thanh Lam vô thức nhớ tới Cửu hoàng tử, cũng không biết hôm nay thọ yến Nam an Hầu Lão phu nhân, hắn có tới hay không.
Nàng bên này suy nghĩ miên man, lại có vài khách nhân tới nữa, càng về sau, thân phận địa vị càng cao, cuối cùng Quảng Ninh Vương Phi mang theo nữ nhi Tiêu Kỳ cũng tới. Tiêu Kỳ mặc một thân lăng áo màu hồng cánh sen, nổi bật lên khuôn mặt như bạch ngọc, mắt như thu thủy. Cái áo kia nhìn mộc mạc, nhưng dùng ngân tuyến rất nhỏ thêu hoa sen ẩn, ánh nắng chiếu lên hiện ra vầng sáng nhàn nhạt, phía dưới là quần màu nguyệt bạch, cả người nổi bật lên giống như Hà Hoa tiên tử nổi trên mặt nước.
Tiểu quận chúa Tiêu Kỳ đi theo Quảng Ninh Vương Phi bái lạy Lão phu nhân xong, chạy đến bên người Lục Thanh Lam, lôi kéo cánh tay của nàng nói: “Nha đầu xấu xa nhà ngươi, sao lâu như vậy cũng không đến gặp ta?”
Lục Thanh Lam cũng thật sự có một đoạn thời gian không gặp Tiêu Kỳ rồi, hôm nay thấy hảo tỷ muội, tâm tình rất tốt, trêu ghẹo: “Nương ta chê ta bướng bỉnh, không cho ta xuất môn đây này. Ngươi ngược lại, nếu đã nhớ ta sao không tới nhà chúng ta a. Có phải là chỉ nói ngoài miệng là nhớ ta, kỳ thật trong lòng căn bản cũng sẽ không có nhớ phải không?”
Tiêu Kỳ điểm trán của nàng: “Vốn là ta chất vấn ngươi, sao lại biến thành ngươi chất vấn ta. Ngươi thật là biết cách phản công.” Nói xong khanh khách cười, hai tiểu tỷ muội lộ ra thân mật khắng khít.
Nàng để sát vào lỗ tai của Lục Thanh Lam nói: “Dạo này Hoàng hậu nương nương tâm tình không tốt, luôn truyền mẫu phi và ta tiến cung, ta làm sao đi tìm ngươi được chứ.”
Lục Thanh Lam bĩu môi, Quảng Ninh vương gia rất được hoàng thượng coi trọng, quyền hành trong tay rất lớn, Hoàng trưởng tử và Nhị hoàng tử đều muốn mượn sức hắn đến phe của mình. Tiền Hoàng hậu làm gì thật sự thích Quảng Ninh Vương Phi và Tiêu Kỳ, cũng chỉ là giúp Nhị hoàng tử mượn sức Quảng Ninh Vương Phủ thôi. Nàng từ trước đến giờ rất nhạy cảm với tin tức trong cung, liền giảm thấp thanh âm hỏi: “Hoàng hậu nương nương bên kia đã xảy ra chuyện gì?”
/213
|