Lục Thanh Lam nhẹ giọng nói chuyện với cữu cữu, nàng thân thể nhỏ bé mềm mại, nói chuyện cũng mềm mại đáng yêu ngọt chết người, Kỷ Thành quả thực vô cùng hưởng thụ.
Kỷ Thành vuốt đầu của nàng nói: “Bảo Nhi thật ngoan.”
Lục Thanh Lam nhìn phụ thân một cái, nói: “Bảo Nhi ngoan, phụ thân không ngoan!”
Kỷ Thành cười ha ha: “Cha ngươi đúng là không ngoan bằng Bảo Nhi.”
Lục Thần không khỏi đỏ mặt xấu hổ, hắn biết ý ám chỉ trong lời nói của Kỷ Thành. Ngập ngừng nói: “A huynh…”
Kỷ Thành liền đặt Lục Thanh Lam xuống, để nàng đi tìm Trần thị chơi, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói với Lục Thần: “Lục Vạn Hòa, cách kỳ thi Hương còn chưa đầy hai tháng, ngươi nhìn bộ dáng ngươi bây giờ xem, tinh thần sa sút, ngươi muốn để cho A Hành chịu của những khổ sở ủy khuất kia tất cả đều là uổng công vô ích sao? Ngươi muốn cả đời cứ ngây ngô dại dột như vậy, để cho Lão Hầu gia nuôi ngươi cả đời, vĩnh viễn làm một kẻ quần là áo lượt vô tích sự sao?”
Lời này nói cũng hơi nặng. Vốn dĩ quan hệ của Kỷ Thành và tiểu muội phu Lục Thần này vẫn rất tốt, Lục Thần đối đãi với hắn như huynh như hữu (như anh như bạn), thường xuyên thỉnh giáo hắn kiến thức về phương diện chế nghệ văn bát cổ, Kỷ Thành cũng nể hắn là con cháu, mới có thể không kiêng kị chút nào mà nói như vậy.
Trần thị vội vàng hoà giải: “Lão gia, có cái gì không thể từ từ nói…”
Lục Thần lại nói: “A tẩu không cần che dấu thay ta, cũng do ta không biết kềm chế tu thân, mới gặp phải tai họa như vậy, a huynh giáo huấn rất phải.” Lục Thần hết sức xấu hổ, hắn đã gần ba mươi tuổi, lúc Kỷ Thành lớn bằng hắn đã thi đậu Tiến sĩ làm quan trong triều rồi, hôm nay hắn còn vướng mắc giữa mấy nữ nhân, là kẻ vô tích sự.
Kỷ Thành thấy thái độ hắn thành khẩn, giọng rốt cuộc Hòa hoãn nói: “Từ trước đến nay khoa cử là chính đạo, ngươi là người nhà trâm anh, mặc dù có thể dựa vào ấm chức, khiếm được một quan nửa chức không khó, nhưng nếu có chí tiến thủ, muốn có tương lai, cũng là khó càng thêm khó. Cơ hội Lần này ngàn năm một thuở, nếu ngươi vẫn không thể đỗ, ta chỉ có thể nói, là Lão thái gia nhìn lầm rồi, mới gả A Hành cho ngươi.”
Lục Thần nói: “A huynh chớ nói vậy, khoa này ta nhất định cố gắng gấp bội.”
Lục Thanh Lam không thấy kinh ngạc, phương pháp khích tướng của cữu cữu nàng dĩ nhiên hiểu được, chẳng qua là không biết cơ hội ngàn năm một thuở mà hắn nói rốt cuộc là chỉ cái gì?
Nghe ý tứ cữu cữu, chuyện Triệu Huệ Lan, Nhị phòng và Tam phòng đã đạt thành thỏa hiệp, vậy rốt cuộc muốn xử trí Tam phu nhân như thế nào?
Rất nhanh, nàng liền biết đáp án.
Rạng sáng vài ngày sau, trời còn chưa sáng, Hằng Phong uyển đã náo nhiệt.
Trong viện có một chiếc xe ngựa, lại đi vào thêm hai xe lớn, nhìn dáng dấp như có người nào đó sắp đi xa. Lục Diệp và Triệu thị đứng ở trong sân, một phu xe cách ăn mặc của người đi đường đi tới nói: “Tam phu nhân, thời gian không còn sớm, chúng ta nên lên đường.”
Triệu thị hét lên một tiếng, tê tâm liệt phế: “Ta không đi! Ta không đi! Ta không muốn đi loại địa phương quỷ quái đó chịu khổ, ta muốn gặp Lão Hầu gia, ta muốn gặp nương ta! Nương ta ở đâu? Ta không tin nương ta có thể vứt bỏ ta như vậy, ta không tin!”
Thì ra Lão Hầu gia ra quyết định cuối cùng, là đem Triệu thị đưa đến từ đường ở Thông Châu xa xôi, để ở tự cầu phúc suy nghĩ.
Lục Diệp ở bên khuyên nhủ: “Đây đều là quyết định của phụ thân tự mình định ra, ngươi vẫn nên biết điều nghe theo an bài của phụ thân, không nên chọc cho lão nhân gia tức giận nữa…”
“Ngươi cái đồ cây táo, rào cây sung!” Lục Diệp vừa mới khuyên hai câu, đã bị Tam phu nhân cho một cái tát, “Ta làm những chuyện này, còn không phải là vì suy nghĩ cho Tam phòng chúng ta. Có phải ngươi ngóng trông ta chết sớm một chút có hay không, để ngươi có thể lêu lổng với những nữ nhân ngoài kia a…”
Tam lão gia che má trái của mình, sắc mặt xanh mét.
Trong viện đang náo loạn, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, dưới vòng vây nha hoàn bà tử, một người phụ nhân hơn năm mươi tuổi đi tới, nàng mặc bối tử thêu hoa ung dung hoa quý, hai đường lông mày xéo vào tóc mai, một đôi mắt hẹp dài trong lúc khép mở hết sức bén nhọn.
Khi tức phụ nhân này cường đại dị thường, khiến những người nhìn thấy nàng đều câm như hến.
Tam lão gia thấy nàng tới, có chút nao núng gọi một tiếng: “Nhạc mẫu đại nhân.”
Người đến là nương ruột của Triệu thị, nữ chủ nhân của Bình Lương Hầu phủ Vương thị, là nhân vật lợi hại nổi danh kinh thành, cũng là núi dựa lớn nhất ở nhà chồng của Tam phu nhân.
Vương thị thản nhiên nhìn Lục Diệp một cái, nói với với hắn: “Ngươi đi trước đi, ta có mấy câu muốn nói với nàng.”
Lục Diệp đáp ứng một tiếng xoay người rời đi.
Vương thị nhìn nữ nhi nói: “Không phải là ngươi muốn gặp ta sao, hiện tại ta tới rồi, ngươi có lời gì muốn nói?”
Triệu thị thấy mẫu thân, lập tức như có người tâm phúc, “Nương, người mau giúp ta van xin Lão Hầu gia, nữ nhi không muốn đi từ đường, không muốn đi Thông Châu chịu khổ!”
Vương thị lạnh lùng nhìn nữ nhi một cái, vung tay đánh nữ nhi một cái tát: “Ngươi thật ngu xuẩn, hiện tại mới biết hối hận sao, không kịp nữa rồi. Lúc trước ta dạy ngươi thế nào, muốn ngươi ẩn nhẫn, không nắm chắc tuyệt đối, ngàn vạn không nên xuất thủ với Nhị phòng. Ngươi ngược lại, gạt ta làm ra chuyện bực này, hôm nay chứng cớ rơi vào trong tay Nhị phòng, ngươi bảo ta làm sao giúp ngươi? Có thể giữ được địa vị của ngươi ở Hầu phủ không bị hưu bỏ, ta đã hết sức cố gắng rồi, ngươi còn ở đây quấn lấy không tha!”
Triệu thị che má trái, khó có thể tin nói: “Nương, ngươi đánh ta!” nàng là đích trưởng nữ của Vương thị, bởi vì tính tình nhất giống Vương thị, cho nên trong ba tỷ muội luôn được sủng ái nhất, lại bởi vì vì ủy khuất gả cho Lục Diệp, Vương thị càng thêm phá lệ thương tiếc nàng.
Vương thị nói: “Ta đánh ngươi, là để cho ngươi tỉnh táo một chút, sau này không nên làm chuyện hồ đồ như vậy nữa! Ngươi cũng biết nếu không phải Đại cữu cữu ngươi là quan chủ khảo của kỳ thi Hương này, Lục gia sẽ hưu ngươi. Bọn họ muốn đưa ngươi đi từ đường, ta cũng từng liều mạng phản đối, nhưng thái độ Kỷ Thành kia hết sức cứng rắn, nếu Lục gia không đáp ứng, hắn sẽ đi Thuận Thiên Phủ đệ đơn kiện, chuyện này nếu là vỡ lở ra, Lục gia và Bình Lương Hầu phủ cũng đừng nghĩ đến chuyện đặt chân ở kinh sư nữa.”
“Chẳng lẽ vì mặt mũi Bình Lương Hầu phủ, các ngươi có thể không cố kỵ chút nào vứt bỏ ta ư?” Triệu thị khó có thể tin. Nhưng nàng lại không thể không tin, bởi vì là mẫu thân Vương thị vốn chính là một người như thế, vì lợi ích gia tộc, nàng có thể không chút do dự vứt bỏ bất cứ người nào.
“Chúng ta cũng không vứt bỏ ngươi, người vứt bỏ ngươi là chính ngươi.” Nàng thấy nữ nhi khóc thương tâm, rốt cuộc cũng mềm lòng: “Đây đã là kết cục tốt nhất nương có thể tranh giành cho ngươi rồi. Ngươi yên tâm, ngươi trước cứ ở trong miếu ủy khuất một đoạn thời gian, nương sẽ tìm cách đem ngươi trở về.”
Triệu thị gần như sụp đổ: “Nương, ta không đi từ đường, ta không đi từ đường!”
Thật ra trong lòng Vương thị cũng rất khó chịu, tàn nhẫn rồi nhẫn tâm, phân phó bà tử theo tới: “Đem Tam phu nhân đỡ lên xe, lập tức đưa đi!”
Vô luận Triệu thị khóc rống như thế nào, vẫn không tránh được bị đưa đi từ đường. Đây là quyết định chung của hai Hầu phủ, Trường Hưng Hầu phủ và Bình Lương Hầu phủ, không phải một người như nàng có thể sửa đổi.
Sau khi Tam phu nhân đi, ăn uống cuộc sống hàng ngày của Tam lão gia, do mấy vị di nương trong viện chịu trách nhiệm.
Lục Thanh Lam cũng không phải là rất hài lòng với kết quả này, nhưng nàng cũng hiểu, đây là kết quả mà nhà cữu cữu cố gắng tranh giành. Thử nghĩ xem nếu nàng giải quyết, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, thời gian sau này còn dài mà, nếu khiến Triệu thị chết, chẳng phải là không có ý nghĩa.
Tam phu nhân đi lần này, Trường Hưng Hầu phủ nhất thời thanh tịnh không ít. Lão phu nhân trải qua lần dạy dỗ này, cũng thu liễm mấy phần, đối Nhị phòng khách khí không ít. Kỷ thị đóng cửa phòng, một lòng một dạ dưỡng thai. Lục Thần cũng chỉnh đốn tâm tình, chuẩn bị cho thi Hương của năm nay.
Mùng chín thắng tám chính là thời gian thi Hương, tính toán thời gian, còn không tới hai tháng. Lục Thần càng nỗ lực.
Rất nhanh hoàng đế ban xuống chiếu thư, bổ nhiệm Trực Lệ Tổng đốc Vương Hoằng làm quan chủ khảo của Bắc Trực Lệ năm nay. Lục Thanh Lam sau khi nghe bổ nhiệm này cảm thấy thư thái, khó trách Lão Hầu gia và cữu cữu thỏa hiệp, khó trách Bình Lương Hầu phủ không sợ hãi như vậy.
Thì ra nguồn gốc đều ở đây mà ra. Trực Lệ Tổng đốc Vương Hoằng kia, chính là thân ca ca của Vương thị, thân cữu cữu của Triệu thị.
Nếu Lục gia quyết tâm, muốn hưu Triệu thị, Vương Hoằng cũng chắc chắn sẽ để cho Lục Thần rớt khoa thi này. Tuổi Lục Thần không còn nhỏ rồi, không đỗ khoa này, cử nghiệp sau này chỉ sợ cũng khó có thành tựu.
Một vụ giao dịch, khiến Lục Thanh Lam không biết nên khóc hay cười. Nàng ngược lại cũng có thể hiểu được lựa chọn của Lão Hầu gia và Kỷ Thành, dù sao cử nghiệp của Lục Thần cũng không phải là chuyện của riêng hắn, nó liên quan đến thịnh vượng của là cả Trường Hưng Hầu phủ.
Còn chưa bắt đầu cuộc thi, Hầu phủ đã khẩn trương. Nhị phòng lại càng như lâm đại địch, Cảnh ma ma phân phó xuống, tất cả mọi người trong viện không được nói chữ “Rơi”, người vi phạm xử phạt nặng. Cảnh ma ma một ngày ba nén hương, cầu khẩn cô gia đề danh bảng vàng.
Lục Thanh Lam nhìn ra được, ngoài mặt mẫu thân biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, thật ra trong lòng cũng rất quan tâm chuyện này.
Buông lỏng nhất ngược lại là Lục Thần. Hắn cảm thấy mình đã hết sức, cho dù là thi không đỗ, cùng lắm thì tương lai giống như đệ tử huân quý khác đi con đường ân ấm, Lão Hầu gia sẽ tự an bài cho hắn.
Cuối cùng đã tới ngày thi Hương, Lão Hầu gia tự mình dẫn người đem Lục Thần đưa vào trường thi Bắc Trực Lệ. Lục Thần dở khóc dở cười, hắn từng này tuổi rồi, thi Hương còn muốn lão tử đưa hắn vào, như một hài tử chưa lớn, thật sự là quá mất mặt mà.
Nhưng lần này Lão Hầu gia cũng cố chấp khác thường, vô luận Lục Thần phản đối như thế nào, cũng không có hiệu quả.
Lão Hầu gia trở lại từ trường thi, thất hồn lạc phách, giống như chết con.
Thi xong ba tràng, Lão Hầu gia lại tự mình đón nhi tử mệt mỏi như thoát một lớp da từ trường thi trở về. Lục Thần nghĩ là hắn sẽ hỏi mình thi thế nào, không ngờ Lão Hầu gia một chữ không nói, đến nhà lại làm một bàn thức ăn hắn thích nhất, hai cha con tiểu chước đối ẩm (uống rượu) ở ngoại thư phòng.
Lục Thần vừa ăn vừa nói: “Phụ thân, nếu lần này vẫn không được, nhi tử không có ý định thi lại nữa. Người thân với Đại Các lão Binh bộ, mưu cầu cho nhi tử công việc ở Binh bộ đi. Nhi tử lớn từng này tuổi, không thể vẫn ăn không uống không trong nhà, cũng không làm gì cống hiến cho gia đình sao được?”
Lão Hầu gia hiếm khi ôn Hòa nói: “Chớ nói bậy. Lần này ngươi nhất định có thể đỗ! Huống chi chỉ cần ngươi tận lực. Cho dù lần này không được, chúng ta còn có lần sau. Quân tử chi trạch, ngũ thế nhi trảm (ơn trạch người quân tử, chỉ năm đời là dứt), nếu muốn chấn hưng Hầu phủ, kéo dài vinh quang của tổ tông, dựa vào cái bóng của tổ tiên ham hưởng thụ là không được, nhất định phải dựa vào cử nghiệp đi lên.”
Hốc mắt Lục Thần không khỏi ê ẩm. Dù Lão Hầu gia có muôn vàn điều có lỗi, tình phụ tử với hắn cũng là chân thật. Hắn vốn muốn nói, “Cử nghiệp không phải còn có đại ca, đại ca đã sớm đậu Tiến sĩ rồi.” Nhưng rốt cuộc không dám nói ra khỏi miệng.
Sau đó không lâu yết bảng thi Hương. Lục Thần không phụ sự mong đợi của mọi người, đỗ thứ năm trong tên Cử nhân Bắc Trực Lệ.
Tin tức truyền về, oanh động cả Hầu phủ. Lão Hầu gia vui mừng hỏng mất, bày tiệc bảy ngày liên tiếp ở Hầu phủ, Lục Thanh Lam không khỏi bĩu môi, chẳng qua chỉ là đỗ Cử nhân, cũng không phải là Tiến sĩ, vẫn khiến cho cả Hầu phủ vênh váo.
Kiếp trước có thể Lục Thần bởi vì Kỷ thị chết đi mà bị đả kích lớn, khoa này mặc dù tham gia, nhưng lại thi rớt.
Thật ra nàng cũng vui mừng thay cho Lục Thần, cho dù sau ngày không được Tiến sĩ, nhưng có công danh Cử nhân, mượn thế lực của Hầu phủ, Lục Thần cũng có thể đảm nhiệm quan viên văn chức, so với huân quý bình thường tiền đồ rộng lớn hơn nhiều lắm.
Đây cũng là nguyên nhân Lão Hầu gia coi trọng khoa này như vậy.
Trong lúc nhất thời Lục Thần bận rộn tham gia lộc minh yến do Tuần phủ tổ chức, bái kiến quan lớn, tham gia các yến hội của các vị vị đồng khoa cùng tuổi cử hành, cực kỳ bận rộn. Làm sao còn có thời gian đọc sách làm văn.
Kỷ thị không nhịn được nhắc nhở hắn, “Sang năm là năm quan trọng, tháng hai chính là thi hội, lão gia lúc đó chuẩn bị kết thúc cử nghiệp hay là làm tiếp?”
Lục Thần nghe vậy mới tỉnh táo lại, tập trung tinh thần toàn bộ tinh lực chuẩn bị thi hội năm sau một lần nữa. Kỷ thị thấy trượng phu nghe lời khuyên, trong lòng vui vẻ, nhưng trong lòng nàng vẫn còn hơi bất an, ngày dự sinh của mình, lúc sắp sinh vừa lúc ngày Lục Thần sẽ thi, ngày sinh con cũng ngàn vạn lần đừng trúng ngày Lục Thần thi mới được.
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Thời gian thấm thoát, rất nhanh đã đến kỳ thi hội tháng hai năm sau, Lục Thần khua chiêng gõ trống chuẩn bị thi hội, Kỷ thị bên kia cũng sắp sinh.
Trước khi vào đợt thi, trong lòng Lục Thần hết sức khẩn trương. Tuổi Kỷ thị cũng không còn nhỏ rồi, ở thời đại kia coi như là sản phụ cao tuổi rồi, lại mấy năm liên tiếp không sinh, hắn hơi lo lắng thai này của Kỷ thị sẽ không thuận lợi.
Mùng chín tháng hai này là ngày thi đầu, sáng sớm Lục Thần chuẩn bị thỏa đáng đang định đi, bà tử vội vã chạy vào bẩm báo: “Lão gia, phu nhân sắp sinh rồi.”
Lục Thần chỉ cảm thấy đầu vang lên vù vù, nhất thời cảm thấy mềm cả chân. Hắn không kịp quan tâm cái gì, nhấc chân đi đến phòng sinh, Kỷ thị đang được đẩy vào phòng sinh, Lục Thần nhìn thấy sắc mặt nàng trở nên trắng bệch vì đau đớn, không khỏi tiến lên bắt lấy tay nàng: “A Hành, ngươi thế nào rồi?”
Kỷ thị thấy hắn lúc này còn đang ở nhà, nôn nóng: “Sao ngươi còn chưa lên đường, loại đại sự này không thể chậm được.”
Lục Thần lo lắng nói; “Bộ dáng ngươi như thế này, ta làm sao an tâm dự thi?”
Kỷ thị nghe không khỏi sốt ruột: “Tử Hòa, ta không có chuyện gì, ta đã sinh ba đứa bé cho ngươi, không phải cũng bình bình an an sống đây sao? Ngươi gian khổ học mười năm, chính là vì cuộc thi hôm nay, nếu ngươi không thể thi tốt, ta ở nhà cũng không an lòng.”
Đạo lý này Lục Thần cũng hiểu được, nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên lòng. Lục Thần nói: “Ta ở bên ngoài với ngươi một lát, lại đi trường thi cũng không muộn!”
“Có ta và ca ca tỷ tỷ ở đây, phụ thân cứ việc đi dự thi là được!” Lục Thanh Lam năm nay đã bảy tuổi, dốc lòng điều dưỡng, thân thể khỏe mạnh hơn rất nhiều, cũng cường tráng hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chải song nha kế, mặc áo nhỏ màu đỏ, giống như tiểu tiên nữ từ trong tranh vẽ đi ra.
Lục Thần thấy nữ nhi, tâm tình nới lỏng không ít, sờ đầu của nàng nói: “Ngươi thật là nhân tiểu quỷ đại(*). Ngươi ở đây, có thể bảo đảm nương và đệ đệ ngươi bình an vô sự sao?”
(*) 人小鬼大 Nhân tiểu quỷ đại: Nhân tiểu quỷ đại: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là người còn nhỏ mà đầu óc thông minh lanh lợi nghịch ngợm, nhiều mưu ma chước quỷ, phần lớn dùng đối với con nít.
Lục Thanh Lam lớn tiếng nói: “Sao không thể? Ngược lại muốn hỏi phụ thân đại nhân một chút, ngươi ở đây, ngoại trừ làm cho mẫu thân uổng công lo lắng thêm, còn có tác dụng gì? Ngươi và mẫu thân có trách nhiệm khác nhau, mẫu thân gánh trách nhiệm sinh con quản gia, người gánh vác trách nhiệm giải quyết môn hộ. Ngày thi trọng đại như vậy, người không đi thi lại ở chỗ này hồ đồ, chẳng những không thể chia sẻ thống khổ giúp mẫu thân, còn để cho mẫu thân vì người lo lắng, đây chính là thất trách!”
Nàng nhanh mồm nhanh miệng, có thể nói ra một phen như vậy, Lục Thần cũng không còn cảm thấy kỳ quái.
Kỷ thị nhịn đau nói: “Tử Hòa, lời nói của Bảo Nhi đúng đấy. Chỗ ta có mẫu thân hai vị tẩu tử chiếu ứng, không thiếu cái gì, ngươi mau đi thi đi.”
Lục Thần do dự chốc lát, nói: “Vậy ngươi bảo vệ thân mình, ta đi đây.”
Sau khi Lục Thần đi, Kỷ thị được đưa đến phòng sinh, thai này cũng không sinh thuận lợi như nàng nói, giằng co trong phòng sinh một ngày, đứa nhỏ còn chưa sinh ra. Kỷ thị không yên tâm về Lão phu nhân, mời Trần thị tới trấn giữ.
Lão phu nhân, Phùng thị, Trần thị ngồi ngoài phòng sinh một ngày, cũng hơi mệt chút.
Lão Hầu gia cũng không sai người tới hỏi tình hình, Lục Thanh Nhàn và Lục Thanh Lam không được phép tiến vào tiểu viện có phòng sinh, liền chờ tại bên ngoài, nghe thấy bên trong loáng thoáng truyền đến thanh âm kêu đau của Kỷ thị, đều cảm thấy vô cùng lo sợ.
Sáng sớm Lục Văn Đình cùng gã sai vặt đưa phụ thân vào trường thi, trở về nhà cũng đến ngoài phòng sinh, cùng tỷ tỷ và muội muội ngồi một chỗ đợi tin tức.
Kiếp trước Lục Thanh Lam vẫn chưa từng sinh con dưỡng cái, là nỗi đau nói không nên lời nửa đời của nàng. Lòng nàng biết rõ không phải là nàng không thể sinh, mà là Tiêu Thiểu Huyền không cho phép nàng sinh, khi đó Trường Hưng Hầu phủ văn võ vẹn toàn, thế lực hùng hậu, mặc dù cũng không có ai có ý nghĩ mưu phản, nhưng Tiêu Thiểu Huyền lại hết sức lo lắng về bọn họ. Đương nhiên sẽ không để cho Lục Thanh Lam thân là Thục phi sinh hạ hoàng tử, gia tăng lợi thế của Hầu phủ.
Nghĩ đến đây Lục Thanh Lam khó tránh khỏi có chút buồn phiền. Cả đời này, nhất định phải sinh một đứa con của riêng mình! Chẳng qua nói đi thì nói lại, ngay cả trượng phu cũng chọn được người đâu, hiện tại nghĩ đến hài tử, có phải có chút quá sớm hay không?
Lục Thanh Lam đang suy nghĩ tâm sự của mình, chỉ nghe thấy thanh âm Lục Văn Đình vang lên bên tai: “Bảo Nhi, ta đang nói chuyện muội đấy, nghe thấy không?”
Lục Thanh Lam vội vàng che lỗ tai của mình, cau mày, chán ghét nói: “Tam ca, ta nghe thấy được, lớn tiếng như vậy muốn hù chết người sao?”
Lục Văn Đình nói: “Nếu nghe thấy, vậy muội trả lời ta đi.”
Lục Thanh Lam mới phản ứng tới: “Huynh mới vừa nói cái gì?”
Lục Văn Đình im lặng: “Không phải muội nói muội đã nghe sao? Ta hỏi muội lúc nào nương mới sinh? Cũng đã một ngày rồi.” Nói đến đây, hài tử này từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất hai đầu lông mày cũng lộ ra thần sắc lo lắng.
Lục Thanh Lam bĩu môi: “Sinh con là chuyện của nữ nhân, một đại nam nhân như huynh, xem náo nhiệt gì!” Nói xong xoay người cái bắt chuyện cùng Lục Thanh Nhàn, “Muội muốn về phòng trước.”
Lục Văn Đình bất đắc dĩ nhún nhún vai, cô muội muội này thích nhất đúng là tranh cãi cùng hắn.
Lục Thanh Nhàn từ trước đến giờ cũng rất có phong thái của trưởng tỷ, nói: “Ở đây đợi một ngày rồi, tất cả cũng cũng đều mệt mỏi. Các ngươi đi nghỉ một lát trước, có ta ở đây là đủ rồi. Bên này có tin tức, ta lập tức cho người báo cho các ngươi.”
Lục Thanh Lam đáp ứng một tiếng, trở về tiểu viện của mình. Cũng không phải Nàng cảm thấy mệt mỏi, không ngây ngốc ở ngoài phòng sinh được, mà là cảm thấy lúc này có lẽ làm một việc. Nàng để cho gọi Trương tẩu phân phó nói: “Ngươi cho đương gia nhà ngươi truyền một câu cho Quan Ngôn, nói buổi trưa hôm nay nương ta sinh hạ, sinh một tiểu tử mập mạp, nặng bảy cân, mẫu tử bình an. Quan Ngôn đương nhiên sẽ đem tin tức này mang cho cha ta.”
Lúc này Lục Thanh Lam đã không ít lần sai sử toàn gia này. Trương tẩu tử cũng biết thức thời, ở Tam phòng nàng không được trọng dụng, cũng biết ôm chặt lấy gốc cây Lục tiểu thư. Tương ứng, hiện giờ đang quảnnước nôi ở Nhị phòng, trượng phu của Trương tẩu tử cũng được Lục Thanh Lam cho tới ty phòng ( nơi điều khiển; tổ chức).
Bởi vậy toàn gia Trương tẩu tử lại càng cần cù chăm chỉ, càng trung thành với Lục Thanh Lam.
Trương tẩu tử biết đây là nói dối, cũng không hỏi nhiều, lập tức trở về tìm trượng phu nàng. Trượng phu của Trương tẩu tử cũng không dám trì hoãn, lúc này liền đi truyền tin tức này đến Quan Ngôn.
Quan Ngôn không nghi ngờ gì, đợi Lục Thần thi xong hồi một, liền đem tin tức này nói cho hắn. Cả ngày hôm nay Lục Thần đều nghĩ đến chuyện này, nghe xong lời này tảng đá trong lòng rốt cục rơi xuống.
Nghĩ đến mình lại có thêm một nhi tử, lập tức cảm thấy tinh thần phán chấn gấp trăm lần. Buổi tối ngủ một giấc ngon, ngày hôm sau cầm đề bài trên trường thi chỉ cảm thấy văn tư tuôn ra như suối, đợi thi xong ba tràng đi ra, cảm thấy mình thi coi như cũng được, đỗ Tiến sĩ không có vấn đề gì.
Đợi Lục Thần về đến nhà, Kỷ thị quả nhiên đã sinh con, cũng thật sự sinh cho hắn một nhi tử, hắn ôm nhi tử trắng trắng mập mập, cười đến mức không ngậm miệng được, cũng không so đo người trong nhà truyền lời sai, rõ ràng là buổi tối gần giờ Tý mới sinh ra, tại sao truyền tới tai của hắn trở thành buổi chiều giờ Mùi.
Lại qua mấy ngày yết bảng, sáng sớm Lục gia liền phái gã sai vặt đi qua xem xét. Qua đại khái một cái canh giờ, gã sai vặt vui vẻ chạy đến bẩm báo: “Đỗ đỗ! Lão gia đỗ! Lão gia đỗ nhất giáp Tiến sĩ thứ hai mươi ba.”
Mục Nguyên đường bên kia cũng nghe được tin tức. Cho đến lúc này, tâm Lão thái gia đang treo cao mới coi là rơi xuống đất.
Hắn cười ha ha, nói liên tục ba chữ tốt, lại thưởng gã sai vặt thật hậu. Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy mở mày mở mặt, cười với Lão phu nhân nói: “Không nghĩ đến lão Nhị nhìn vô thanh vô tức, cũng là một khối ngọc thô, trong giới huân quý của kinh thành, đã hơn mười năm không người nào có thể đậu Tiến sĩ rồi, lần này chúng ta phải làm một trận, mời tất cả các phủ tới vui vẻ, đem đoàn kịch nổi danh nhất kinh thành cũng mời đến trong phủ diễn hí khúc!”
Còn nói: “Hiện giờ nương tử lão Nhị còn đang trong tháng, chuyện này phiền ngươi lo liệu.” Lục Thần đậu Tiến sĩ, hắn nhìn Kỷ thị thì càng thuận mắt.
Lão phu nhân lại cười nói: “Chúc mừng Hầu gia! Chúc mừng Hầu gia!” Ngoài miệng nói trong lòng lại ê ẩm đắng chát, hết sức không sảng khoái. Mắt thấy Lục Thần lại đậu Tiến sĩ, lại phải có một ấu tử, nhất thời phong quang vô hạn, tựa hồ một mình hắn chiếm hết tất cả chuyện tốt trên đời này.
Nhưng nhi tử của nàng thì sao? Tam lão gia Lục Diệp đến bây giờ vẫn còn là kẻ vô tích sự, đừng nói là Tiến sĩ, ngay cả tú tài cũng không thi đỗ, mắt thấy đường cử nghiệp này xem như đi không thông.
Tiếp tục như vậy, cho dù tương lai Lão Hầu gia không để cho Lục Hãn kế thừa Hầu phủ, sợ cũng không tới phiên Lục Diệp rồi.
Lão Hầu gia quả thực là vui vẻ, lại bảo Lão phu nhân mài mực cho hắn, trải rộng giấy Tuyên Thành ra viết xuống một chữ “Vinh” rồng bay phượng múa thật to trên giấy. Lão Hầu gia tuy xuất thân là võ tướng, rốt cuộc vẫn biết chữ, đề bút rất tốt. Cũng chỉ là chữ không được đẹp mà thôi.
Lão Hầu gia làm khô nét mực, lớn tiếng phân phó người bên ngoài: “Đem cái này đưa đến Nhị phòng” Lục Thần sinh thứ tử, sớm tìm lão Hầu gia để xin danh tự, Lão Hầu gia nhưng vẫn khéo léo từ chối ban tên cho. Kỳ thật danh tự hắn đã sớm nghĩ kỹ, vẫn đợi đúng lúc này.
Thời điểm Gã sai vặt đến Thúy Phong uyển, toàn gia đang vây quanh bên trong nhà chính vui vẻ hòa thuận. Gã sai vặt đem chữ Lão thái gia ban cho giao cho Lục Thần.
Kỷ Thành vuốt đầu của nàng nói: “Bảo Nhi thật ngoan.”
Lục Thanh Lam nhìn phụ thân một cái, nói: “Bảo Nhi ngoan, phụ thân không ngoan!”
Kỷ Thành cười ha ha: “Cha ngươi đúng là không ngoan bằng Bảo Nhi.”
Lục Thần không khỏi đỏ mặt xấu hổ, hắn biết ý ám chỉ trong lời nói của Kỷ Thành. Ngập ngừng nói: “A huynh…”
Kỷ Thành liền đặt Lục Thanh Lam xuống, để nàng đi tìm Trần thị chơi, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói với Lục Thần: “Lục Vạn Hòa, cách kỳ thi Hương còn chưa đầy hai tháng, ngươi nhìn bộ dáng ngươi bây giờ xem, tinh thần sa sút, ngươi muốn để cho A Hành chịu của những khổ sở ủy khuất kia tất cả đều là uổng công vô ích sao? Ngươi muốn cả đời cứ ngây ngô dại dột như vậy, để cho Lão Hầu gia nuôi ngươi cả đời, vĩnh viễn làm một kẻ quần là áo lượt vô tích sự sao?”
Lời này nói cũng hơi nặng. Vốn dĩ quan hệ của Kỷ Thành và tiểu muội phu Lục Thần này vẫn rất tốt, Lục Thần đối đãi với hắn như huynh như hữu (như anh như bạn), thường xuyên thỉnh giáo hắn kiến thức về phương diện chế nghệ văn bát cổ, Kỷ Thành cũng nể hắn là con cháu, mới có thể không kiêng kị chút nào mà nói như vậy.
Trần thị vội vàng hoà giải: “Lão gia, có cái gì không thể từ từ nói…”
Lục Thần lại nói: “A tẩu không cần che dấu thay ta, cũng do ta không biết kềm chế tu thân, mới gặp phải tai họa như vậy, a huynh giáo huấn rất phải.” Lục Thần hết sức xấu hổ, hắn đã gần ba mươi tuổi, lúc Kỷ Thành lớn bằng hắn đã thi đậu Tiến sĩ làm quan trong triều rồi, hôm nay hắn còn vướng mắc giữa mấy nữ nhân, là kẻ vô tích sự.
Kỷ Thành thấy thái độ hắn thành khẩn, giọng rốt cuộc Hòa hoãn nói: “Từ trước đến nay khoa cử là chính đạo, ngươi là người nhà trâm anh, mặc dù có thể dựa vào ấm chức, khiếm được một quan nửa chức không khó, nhưng nếu có chí tiến thủ, muốn có tương lai, cũng là khó càng thêm khó. Cơ hội Lần này ngàn năm một thuở, nếu ngươi vẫn không thể đỗ, ta chỉ có thể nói, là Lão thái gia nhìn lầm rồi, mới gả A Hành cho ngươi.”
Lục Thần nói: “A huynh chớ nói vậy, khoa này ta nhất định cố gắng gấp bội.”
Lục Thanh Lam không thấy kinh ngạc, phương pháp khích tướng của cữu cữu nàng dĩ nhiên hiểu được, chẳng qua là không biết cơ hội ngàn năm một thuở mà hắn nói rốt cuộc là chỉ cái gì?
Nghe ý tứ cữu cữu, chuyện Triệu Huệ Lan, Nhị phòng và Tam phòng đã đạt thành thỏa hiệp, vậy rốt cuộc muốn xử trí Tam phu nhân như thế nào?
Rất nhanh, nàng liền biết đáp án.
Rạng sáng vài ngày sau, trời còn chưa sáng, Hằng Phong uyển đã náo nhiệt.
Trong viện có một chiếc xe ngựa, lại đi vào thêm hai xe lớn, nhìn dáng dấp như có người nào đó sắp đi xa. Lục Diệp và Triệu thị đứng ở trong sân, một phu xe cách ăn mặc của người đi đường đi tới nói: “Tam phu nhân, thời gian không còn sớm, chúng ta nên lên đường.”
Triệu thị hét lên một tiếng, tê tâm liệt phế: “Ta không đi! Ta không đi! Ta không muốn đi loại địa phương quỷ quái đó chịu khổ, ta muốn gặp Lão Hầu gia, ta muốn gặp nương ta! Nương ta ở đâu? Ta không tin nương ta có thể vứt bỏ ta như vậy, ta không tin!”
Thì ra Lão Hầu gia ra quyết định cuối cùng, là đem Triệu thị đưa đến từ đường ở Thông Châu xa xôi, để ở tự cầu phúc suy nghĩ.
Lục Diệp ở bên khuyên nhủ: “Đây đều là quyết định của phụ thân tự mình định ra, ngươi vẫn nên biết điều nghe theo an bài của phụ thân, không nên chọc cho lão nhân gia tức giận nữa…”
“Ngươi cái đồ cây táo, rào cây sung!” Lục Diệp vừa mới khuyên hai câu, đã bị Tam phu nhân cho một cái tát, “Ta làm những chuyện này, còn không phải là vì suy nghĩ cho Tam phòng chúng ta. Có phải ngươi ngóng trông ta chết sớm một chút có hay không, để ngươi có thể lêu lổng với những nữ nhân ngoài kia a…”
Tam lão gia che má trái của mình, sắc mặt xanh mét.
Trong viện đang náo loạn, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, dưới vòng vây nha hoàn bà tử, một người phụ nhân hơn năm mươi tuổi đi tới, nàng mặc bối tử thêu hoa ung dung hoa quý, hai đường lông mày xéo vào tóc mai, một đôi mắt hẹp dài trong lúc khép mở hết sức bén nhọn.
Khi tức phụ nhân này cường đại dị thường, khiến những người nhìn thấy nàng đều câm như hến.
Tam lão gia thấy nàng tới, có chút nao núng gọi một tiếng: “Nhạc mẫu đại nhân.”
Người đến là nương ruột của Triệu thị, nữ chủ nhân của Bình Lương Hầu phủ Vương thị, là nhân vật lợi hại nổi danh kinh thành, cũng là núi dựa lớn nhất ở nhà chồng của Tam phu nhân.
Vương thị thản nhiên nhìn Lục Diệp một cái, nói với với hắn: “Ngươi đi trước đi, ta có mấy câu muốn nói với nàng.”
Lục Diệp đáp ứng một tiếng xoay người rời đi.
Vương thị nhìn nữ nhi nói: “Không phải là ngươi muốn gặp ta sao, hiện tại ta tới rồi, ngươi có lời gì muốn nói?”
Triệu thị thấy mẫu thân, lập tức như có người tâm phúc, “Nương, người mau giúp ta van xin Lão Hầu gia, nữ nhi không muốn đi từ đường, không muốn đi Thông Châu chịu khổ!”
Vương thị lạnh lùng nhìn nữ nhi một cái, vung tay đánh nữ nhi một cái tát: “Ngươi thật ngu xuẩn, hiện tại mới biết hối hận sao, không kịp nữa rồi. Lúc trước ta dạy ngươi thế nào, muốn ngươi ẩn nhẫn, không nắm chắc tuyệt đối, ngàn vạn không nên xuất thủ với Nhị phòng. Ngươi ngược lại, gạt ta làm ra chuyện bực này, hôm nay chứng cớ rơi vào trong tay Nhị phòng, ngươi bảo ta làm sao giúp ngươi? Có thể giữ được địa vị của ngươi ở Hầu phủ không bị hưu bỏ, ta đã hết sức cố gắng rồi, ngươi còn ở đây quấn lấy không tha!”
Triệu thị che má trái, khó có thể tin nói: “Nương, ngươi đánh ta!” nàng là đích trưởng nữ của Vương thị, bởi vì tính tình nhất giống Vương thị, cho nên trong ba tỷ muội luôn được sủng ái nhất, lại bởi vì vì ủy khuất gả cho Lục Diệp, Vương thị càng thêm phá lệ thương tiếc nàng.
Vương thị nói: “Ta đánh ngươi, là để cho ngươi tỉnh táo một chút, sau này không nên làm chuyện hồ đồ như vậy nữa! Ngươi cũng biết nếu không phải Đại cữu cữu ngươi là quan chủ khảo của kỳ thi Hương này, Lục gia sẽ hưu ngươi. Bọn họ muốn đưa ngươi đi từ đường, ta cũng từng liều mạng phản đối, nhưng thái độ Kỷ Thành kia hết sức cứng rắn, nếu Lục gia không đáp ứng, hắn sẽ đi Thuận Thiên Phủ đệ đơn kiện, chuyện này nếu là vỡ lở ra, Lục gia và Bình Lương Hầu phủ cũng đừng nghĩ đến chuyện đặt chân ở kinh sư nữa.”
“Chẳng lẽ vì mặt mũi Bình Lương Hầu phủ, các ngươi có thể không cố kỵ chút nào vứt bỏ ta ư?” Triệu thị khó có thể tin. Nhưng nàng lại không thể không tin, bởi vì là mẫu thân Vương thị vốn chính là một người như thế, vì lợi ích gia tộc, nàng có thể không chút do dự vứt bỏ bất cứ người nào.
“Chúng ta cũng không vứt bỏ ngươi, người vứt bỏ ngươi là chính ngươi.” Nàng thấy nữ nhi khóc thương tâm, rốt cuộc cũng mềm lòng: “Đây đã là kết cục tốt nhất nương có thể tranh giành cho ngươi rồi. Ngươi yên tâm, ngươi trước cứ ở trong miếu ủy khuất một đoạn thời gian, nương sẽ tìm cách đem ngươi trở về.”
Triệu thị gần như sụp đổ: “Nương, ta không đi từ đường, ta không đi từ đường!”
Thật ra trong lòng Vương thị cũng rất khó chịu, tàn nhẫn rồi nhẫn tâm, phân phó bà tử theo tới: “Đem Tam phu nhân đỡ lên xe, lập tức đưa đi!”
Vô luận Triệu thị khóc rống như thế nào, vẫn không tránh được bị đưa đi từ đường. Đây là quyết định chung của hai Hầu phủ, Trường Hưng Hầu phủ và Bình Lương Hầu phủ, không phải một người như nàng có thể sửa đổi.
Sau khi Tam phu nhân đi, ăn uống cuộc sống hàng ngày của Tam lão gia, do mấy vị di nương trong viện chịu trách nhiệm.
Lục Thanh Lam cũng không phải là rất hài lòng với kết quả này, nhưng nàng cũng hiểu, đây là kết quả mà nhà cữu cữu cố gắng tranh giành. Thử nghĩ xem nếu nàng giải quyết, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, thời gian sau này còn dài mà, nếu khiến Triệu thị chết, chẳng phải là không có ý nghĩa.
Tam phu nhân đi lần này, Trường Hưng Hầu phủ nhất thời thanh tịnh không ít. Lão phu nhân trải qua lần dạy dỗ này, cũng thu liễm mấy phần, đối Nhị phòng khách khí không ít. Kỷ thị đóng cửa phòng, một lòng một dạ dưỡng thai. Lục Thần cũng chỉnh đốn tâm tình, chuẩn bị cho thi Hương của năm nay.
Mùng chín thắng tám chính là thời gian thi Hương, tính toán thời gian, còn không tới hai tháng. Lục Thần càng nỗ lực.
Rất nhanh hoàng đế ban xuống chiếu thư, bổ nhiệm Trực Lệ Tổng đốc Vương Hoằng làm quan chủ khảo của Bắc Trực Lệ năm nay. Lục Thanh Lam sau khi nghe bổ nhiệm này cảm thấy thư thái, khó trách Lão Hầu gia và cữu cữu thỏa hiệp, khó trách Bình Lương Hầu phủ không sợ hãi như vậy.
Thì ra nguồn gốc đều ở đây mà ra. Trực Lệ Tổng đốc Vương Hoằng kia, chính là thân ca ca của Vương thị, thân cữu cữu của Triệu thị.
Nếu Lục gia quyết tâm, muốn hưu Triệu thị, Vương Hoằng cũng chắc chắn sẽ để cho Lục Thần rớt khoa thi này. Tuổi Lục Thần không còn nhỏ rồi, không đỗ khoa này, cử nghiệp sau này chỉ sợ cũng khó có thành tựu.
Một vụ giao dịch, khiến Lục Thanh Lam không biết nên khóc hay cười. Nàng ngược lại cũng có thể hiểu được lựa chọn của Lão Hầu gia và Kỷ Thành, dù sao cử nghiệp của Lục Thần cũng không phải là chuyện của riêng hắn, nó liên quan đến thịnh vượng của là cả Trường Hưng Hầu phủ.
Còn chưa bắt đầu cuộc thi, Hầu phủ đã khẩn trương. Nhị phòng lại càng như lâm đại địch, Cảnh ma ma phân phó xuống, tất cả mọi người trong viện không được nói chữ “Rơi”, người vi phạm xử phạt nặng. Cảnh ma ma một ngày ba nén hương, cầu khẩn cô gia đề danh bảng vàng.
Lục Thanh Lam nhìn ra được, ngoài mặt mẫu thân biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, thật ra trong lòng cũng rất quan tâm chuyện này.
Buông lỏng nhất ngược lại là Lục Thần. Hắn cảm thấy mình đã hết sức, cho dù là thi không đỗ, cùng lắm thì tương lai giống như đệ tử huân quý khác đi con đường ân ấm, Lão Hầu gia sẽ tự an bài cho hắn.
Cuối cùng đã tới ngày thi Hương, Lão Hầu gia tự mình dẫn người đem Lục Thần đưa vào trường thi Bắc Trực Lệ. Lục Thần dở khóc dở cười, hắn từng này tuổi rồi, thi Hương còn muốn lão tử đưa hắn vào, như một hài tử chưa lớn, thật sự là quá mất mặt mà.
Nhưng lần này Lão Hầu gia cũng cố chấp khác thường, vô luận Lục Thần phản đối như thế nào, cũng không có hiệu quả.
Lão Hầu gia trở lại từ trường thi, thất hồn lạc phách, giống như chết con.
Thi xong ba tràng, Lão Hầu gia lại tự mình đón nhi tử mệt mỏi như thoát một lớp da từ trường thi trở về. Lục Thần nghĩ là hắn sẽ hỏi mình thi thế nào, không ngờ Lão Hầu gia một chữ không nói, đến nhà lại làm một bàn thức ăn hắn thích nhất, hai cha con tiểu chước đối ẩm (uống rượu) ở ngoại thư phòng.
Lục Thần vừa ăn vừa nói: “Phụ thân, nếu lần này vẫn không được, nhi tử không có ý định thi lại nữa. Người thân với Đại Các lão Binh bộ, mưu cầu cho nhi tử công việc ở Binh bộ đi. Nhi tử lớn từng này tuổi, không thể vẫn ăn không uống không trong nhà, cũng không làm gì cống hiến cho gia đình sao được?”
Lão Hầu gia hiếm khi ôn Hòa nói: “Chớ nói bậy. Lần này ngươi nhất định có thể đỗ! Huống chi chỉ cần ngươi tận lực. Cho dù lần này không được, chúng ta còn có lần sau. Quân tử chi trạch, ngũ thế nhi trảm (ơn trạch người quân tử, chỉ năm đời là dứt), nếu muốn chấn hưng Hầu phủ, kéo dài vinh quang của tổ tông, dựa vào cái bóng của tổ tiên ham hưởng thụ là không được, nhất định phải dựa vào cử nghiệp đi lên.”
Hốc mắt Lục Thần không khỏi ê ẩm. Dù Lão Hầu gia có muôn vàn điều có lỗi, tình phụ tử với hắn cũng là chân thật. Hắn vốn muốn nói, “Cử nghiệp không phải còn có đại ca, đại ca đã sớm đậu Tiến sĩ rồi.” Nhưng rốt cuộc không dám nói ra khỏi miệng.
Sau đó không lâu yết bảng thi Hương. Lục Thần không phụ sự mong đợi của mọi người, đỗ thứ năm trong tên Cử nhân Bắc Trực Lệ.
Tin tức truyền về, oanh động cả Hầu phủ. Lão Hầu gia vui mừng hỏng mất, bày tiệc bảy ngày liên tiếp ở Hầu phủ, Lục Thanh Lam không khỏi bĩu môi, chẳng qua chỉ là đỗ Cử nhân, cũng không phải là Tiến sĩ, vẫn khiến cho cả Hầu phủ vênh váo.
Kiếp trước có thể Lục Thần bởi vì Kỷ thị chết đi mà bị đả kích lớn, khoa này mặc dù tham gia, nhưng lại thi rớt.
Thật ra nàng cũng vui mừng thay cho Lục Thần, cho dù sau ngày không được Tiến sĩ, nhưng có công danh Cử nhân, mượn thế lực của Hầu phủ, Lục Thần cũng có thể đảm nhiệm quan viên văn chức, so với huân quý bình thường tiền đồ rộng lớn hơn nhiều lắm.
Đây cũng là nguyên nhân Lão Hầu gia coi trọng khoa này như vậy.
Trong lúc nhất thời Lục Thần bận rộn tham gia lộc minh yến do Tuần phủ tổ chức, bái kiến quan lớn, tham gia các yến hội của các vị vị đồng khoa cùng tuổi cử hành, cực kỳ bận rộn. Làm sao còn có thời gian đọc sách làm văn.
Kỷ thị không nhịn được nhắc nhở hắn, “Sang năm là năm quan trọng, tháng hai chính là thi hội, lão gia lúc đó chuẩn bị kết thúc cử nghiệp hay là làm tiếp?”
Lục Thần nghe vậy mới tỉnh táo lại, tập trung tinh thần toàn bộ tinh lực chuẩn bị thi hội năm sau một lần nữa. Kỷ thị thấy trượng phu nghe lời khuyên, trong lòng vui vẻ, nhưng trong lòng nàng vẫn còn hơi bất an, ngày dự sinh của mình, lúc sắp sinh vừa lúc ngày Lục Thần sẽ thi, ngày sinh con cũng ngàn vạn lần đừng trúng ngày Lục Thần thi mới được.
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Thời gian thấm thoát, rất nhanh đã đến kỳ thi hội tháng hai năm sau, Lục Thần khua chiêng gõ trống chuẩn bị thi hội, Kỷ thị bên kia cũng sắp sinh.
Trước khi vào đợt thi, trong lòng Lục Thần hết sức khẩn trương. Tuổi Kỷ thị cũng không còn nhỏ rồi, ở thời đại kia coi như là sản phụ cao tuổi rồi, lại mấy năm liên tiếp không sinh, hắn hơi lo lắng thai này của Kỷ thị sẽ không thuận lợi.
Mùng chín tháng hai này là ngày thi đầu, sáng sớm Lục Thần chuẩn bị thỏa đáng đang định đi, bà tử vội vã chạy vào bẩm báo: “Lão gia, phu nhân sắp sinh rồi.”
Lục Thần chỉ cảm thấy đầu vang lên vù vù, nhất thời cảm thấy mềm cả chân. Hắn không kịp quan tâm cái gì, nhấc chân đi đến phòng sinh, Kỷ thị đang được đẩy vào phòng sinh, Lục Thần nhìn thấy sắc mặt nàng trở nên trắng bệch vì đau đớn, không khỏi tiến lên bắt lấy tay nàng: “A Hành, ngươi thế nào rồi?”
Kỷ thị thấy hắn lúc này còn đang ở nhà, nôn nóng: “Sao ngươi còn chưa lên đường, loại đại sự này không thể chậm được.”
Lục Thần lo lắng nói; “Bộ dáng ngươi như thế này, ta làm sao an tâm dự thi?”
Kỷ thị nghe không khỏi sốt ruột: “Tử Hòa, ta không có chuyện gì, ta đã sinh ba đứa bé cho ngươi, không phải cũng bình bình an an sống đây sao? Ngươi gian khổ học mười năm, chính là vì cuộc thi hôm nay, nếu ngươi không thể thi tốt, ta ở nhà cũng không an lòng.”
Đạo lý này Lục Thần cũng hiểu được, nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên lòng. Lục Thần nói: “Ta ở bên ngoài với ngươi một lát, lại đi trường thi cũng không muộn!”
“Có ta và ca ca tỷ tỷ ở đây, phụ thân cứ việc đi dự thi là được!” Lục Thanh Lam năm nay đã bảy tuổi, dốc lòng điều dưỡng, thân thể khỏe mạnh hơn rất nhiều, cũng cường tráng hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chải song nha kế, mặc áo nhỏ màu đỏ, giống như tiểu tiên nữ từ trong tranh vẽ đi ra.
Lục Thần thấy nữ nhi, tâm tình nới lỏng không ít, sờ đầu của nàng nói: “Ngươi thật là nhân tiểu quỷ đại(*). Ngươi ở đây, có thể bảo đảm nương và đệ đệ ngươi bình an vô sự sao?”
(*) 人小鬼大 Nhân tiểu quỷ đại: Nhân tiểu quỷ đại: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là người còn nhỏ mà đầu óc thông minh lanh lợi nghịch ngợm, nhiều mưu ma chước quỷ, phần lớn dùng đối với con nít.
Lục Thanh Lam lớn tiếng nói: “Sao không thể? Ngược lại muốn hỏi phụ thân đại nhân một chút, ngươi ở đây, ngoại trừ làm cho mẫu thân uổng công lo lắng thêm, còn có tác dụng gì? Ngươi và mẫu thân có trách nhiệm khác nhau, mẫu thân gánh trách nhiệm sinh con quản gia, người gánh vác trách nhiệm giải quyết môn hộ. Ngày thi trọng đại như vậy, người không đi thi lại ở chỗ này hồ đồ, chẳng những không thể chia sẻ thống khổ giúp mẫu thân, còn để cho mẫu thân vì người lo lắng, đây chính là thất trách!”
Nàng nhanh mồm nhanh miệng, có thể nói ra một phen như vậy, Lục Thần cũng không còn cảm thấy kỳ quái.
Kỷ thị nhịn đau nói: “Tử Hòa, lời nói của Bảo Nhi đúng đấy. Chỗ ta có mẫu thân hai vị tẩu tử chiếu ứng, không thiếu cái gì, ngươi mau đi thi đi.”
Lục Thần do dự chốc lát, nói: “Vậy ngươi bảo vệ thân mình, ta đi đây.”
Sau khi Lục Thần đi, Kỷ thị được đưa đến phòng sinh, thai này cũng không sinh thuận lợi như nàng nói, giằng co trong phòng sinh một ngày, đứa nhỏ còn chưa sinh ra. Kỷ thị không yên tâm về Lão phu nhân, mời Trần thị tới trấn giữ.
Lão phu nhân, Phùng thị, Trần thị ngồi ngoài phòng sinh một ngày, cũng hơi mệt chút.
Lão Hầu gia cũng không sai người tới hỏi tình hình, Lục Thanh Nhàn và Lục Thanh Lam không được phép tiến vào tiểu viện có phòng sinh, liền chờ tại bên ngoài, nghe thấy bên trong loáng thoáng truyền đến thanh âm kêu đau của Kỷ thị, đều cảm thấy vô cùng lo sợ.
Sáng sớm Lục Văn Đình cùng gã sai vặt đưa phụ thân vào trường thi, trở về nhà cũng đến ngoài phòng sinh, cùng tỷ tỷ và muội muội ngồi một chỗ đợi tin tức.
Kiếp trước Lục Thanh Lam vẫn chưa từng sinh con dưỡng cái, là nỗi đau nói không nên lời nửa đời của nàng. Lòng nàng biết rõ không phải là nàng không thể sinh, mà là Tiêu Thiểu Huyền không cho phép nàng sinh, khi đó Trường Hưng Hầu phủ văn võ vẹn toàn, thế lực hùng hậu, mặc dù cũng không có ai có ý nghĩ mưu phản, nhưng Tiêu Thiểu Huyền lại hết sức lo lắng về bọn họ. Đương nhiên sẽ không để cho Lục Thanh Lam thân là Thục phi sinh hạ hoàng tử, gia tăng lợi thế của Hầu phủ.
Nghĩ đến đây Lục Thanh Lam khó tránh khỏi có chút buồn phiền. Cả đời này, nhất định phải sinh một đứa con của riêng mình! Chẳng qua nói đi thì nói lại, ngay cả trượng phu cũng chọn được người đâu, hiện tại nghĩ đến hài tử, có phải có chút quá sớm hay không?
Lục Thanh Lam đang suy nghĩ tâm sự của mình, chỉ nghe thấy thanh âm Lục Văn Đình vang lên bên tai: “Bảo Nhi, ta đang nói chuyện muội đấy, nghe thấy không?”
Lục Thanh Lam vội vàng che lỗ tai của mình, cau mày, chán ghét nói: “Tam ca, ta nghe thấy được, lớn tiếng như vậy muốn hù chết người sao?”
Lục Văn Đình nói: “Nếu nghe thấy, vậy muội trả lời ta đi.”
Lục Thanh Lam mới phản ứng tới: “Huynh mới vừa nói cái gì?”
Lục Văn Đình im lặng: “Không phải muội nói muội đã nghe sao? Ta hỏi muội lúc nào nương mới sinh? Cũng đã một ngày rồi.” Nói đến đây, hài tử này từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất hai đầu lông mày cũng lộ ra thần sắc lo lắng.
Lục Thanh Lam bĩu môi: “Sinh con là chuyện của nữ nhân, một đại nam nhân như huynh, xem náo nhiệt gì!” Nói xong xoay người cái bắt chuyện cùng Lục Thanh Nhàn, “Muội muốn về phòng trước.”
Lục Văn Đình bất đắc dĩ nhún nhún vai, cô muội muội này thích nhất đúng là tranh cãi cùng hắn.
Lục Thanh Nhàn từ trước đến giờ cũng rất có phong thái của trưởng tỷ, nói: “Ở đây đợi một ngày rồi, tất cả cũng cũng đều mệt mỏi. Các ngươi đi nghỉ một lát trước, có ta ở đây là đủ rồi. Bên này có tin tức, ta lập tức cho người báo cho các ngươi.”
Lục Thanh Lam đáp ứng một tiếng, trở về tiểu viện của mình. Cũng không phải Nàng cảm thấy mệt mỏi, không ngây ngốc ở ngoài phòng sinh được, mà là cảm thấy lúc này có lẽ làm một việc. Nàng để cho gọi Trương tẩu phân phó nói: “Ngươi cho đương gia nhà ngươi truyền một câu cho Quan Ngôn, nói buổi trưa hôm nay nương ta sinh hạ, sinh một tiểu tử mập mạp, nặng bảy cân, mẫu tử bình an. Quan Ngôn đương nhiên sẽ đem tin tức này mang cho cha ta.”
Lúc này Lục Thanh Lam đã không ít lần sai sử toàn gia này. Trương tẩu tử cũng biết thức thời, ở Tam phòng nàng không được trọng dụng, cũng biết ôm chặt lấy gốc cây Lục tiểu thư. Tương ứng, hiện giờ đang quảnnước nôi ở Nhị phòng, trượng phu của Trương tẩu tử cũng được Lục Thanh Lam cho tới ty phòng ( nơi điều khiển; tổ chức).
Bởi vậy toàn gia Trương tẩu tử lại càng cần cù chăm chỉ, càng trung thành với Lục Thanh Lam.
Trương tẩu tử biết đây là nói dối, cũng không hỏi nhiều, lập tức trở về tìm trượng phu nàng. Trượng phu của Trương tẩu tử cũng không dám trì hoãn, lúc này liền đi truyền tin tức này đến Quan Ngôn.
Quan Ngôn không nghi ngờ gì, đợi Lục Thần thi xong hồi một, liền đem tin tức này nói cho hắn. Cả ngày hôm nay Lục Thần đều nghĩ đến chuyện này, nghe xong lời này tảng đá trong lòng rốt cục rơi xuống.
Nghĩ đến mình lại có thêm một nhi tử, lập tức cảm thấy tinh thần phán chấn gấp trăm lần. Buổi tối ngủ một giấc ngon, ngày hôm sau cầm đề bài trên trường thi chỉ cảm thấy văn tư tuôn ra như suối, đợi thi xong ba tràng đi ra, cảm thấy mình thi coi như cũng được, đỗ Tiến sĩ không có vấn đề gì.
Đợi Lục Thần về đến nhà, Kỷ thị quả nhiên đã sinh con, cũng thật sự sinh cho hắn một nhi tử, hắn ôm nhi tử trắng trắng mập mập, cười đến mức không ngậm miệng được, cũng không so đo người trong nhà truyền lời sai, rõ ràng là buổi tối gần giờ Tý mới sinh ra, tại sao truyền tới tai của hắn trở thành buổi chiều giờ Mùi.
Lại qua mấy ngày yết bảng, sáng sớm Lục gia liền phái gã sai vặt đi qua xem xét. Qua đại khái một cái canh giờ, gã sai vặt vui vẻ chạy đến bẩm báo: “Đỗ đỗ! Lão gia đỗ! Lão gia đỗ nhất giáp Tiến sĩ thứ hai mươi ba.”
Mục Nguyên đường bên kia cũng nghe được tin tức. Cho đến lúc này, tâm Lão thái gia đang treo cao mới coi là rơi xuống đất.
Hắn cười ha ha, nói liên tục ba chữ tốt, lại thưởng gã sai vặt thật hậu. Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy mở mày mở mặt, cười với Lão phu nhân nói: “Không nghĩ đến lão Nhị nhìn vô thanh vô tức, cũng là một khối ngọc thô, trong giới huân quý của kinh thành, đã hơn mười năm không người nào có thể đậu Tiến sĩ rồi, lần này chúng ta phải làm một trận, mời tất cả các phủ tới vui vẻ, đem đoàn kịch nổi danh nhất kinh thành cũng mời đến trong phủ diễn hí khúc!”
Còn nói: “Hiện giờ nương tử lão Nhị còn đang trong tháng, chuyện này phiền ngươi lo liệu.” Lục Thần đậu Tiến sĩ, hắn nhìn Kỷ thị thì càng thuận mắt.
Lão phu nhân lại cười nói: “Chúc mừng Hầu gia! Chúc mừng Hầu gia!” Ngoài miệng nói trong lòng lại ê ẩm đắng chát, hết sức không sảng khoái. Mắt thấy Lục Thần lại đậu Tiến sĩ, lại phải có một ấu tử, nhất thời phong quang vô hạn, tựa hồ một mình hắn chiếm hết tất cả chuyện tốt trên đời này.
Nhưng nhi tử của nàng thì sao? Tam lão gia Lục Diệp đến bây giờ vẫn còn là kẻ vô tích sự, đừng nói là Tiến sĩ, ngay cả tú tài cũng không thi đỗ, mắt thấy đường cử nghiệp này xem như đi không thông.
Tiếp tục như vậy, cho dù tương lai Lão Hầu gia không để cho Lục Hãn kế thừa Hầu phủ, sợ cũng không tới phiên Lục Diệp rồi.
Lão Hầu gia quả thực là vui vẻ, lại bảo Lão phu nhân mài mực cho hắn, trải rộng giấy Tuyên Thành ra viết xuống một chữ “Vinh” rồng bay phượng múa thật to trên giấy. Lão Hầu gia tuy xuất thân là võ tướng, rốt cuộc vẫn biết chữ, đề bút rất tốt. Cũng chỉ là chữ không được đẹp mà thôi.
Lão Hầu gia làm khô nét mực, lớn tiếng phân phó người bên ngoài: “Đem cái này đưa đến Nhị phòng” Lục Thần sinh thứ tử, sớm tìm lão Hầu gia để xin danh tự, Lão Hầu gia nhưng vẫn khéo léo từ chối ban tên cho. Kỳ thật danh tự hắn đã sớm nghĩ kỹ, vẫn đợi đúng lúc này.
Thời điểm Gã sai vặt đến Thúy Phong uyển, toàn gia đang vây quanh bên trong nhà chính vui vẻ hòa thuận. Gã sai vặt đem chữ Lão thái gia ban cho giao cho Lục Thần.
/213
|