Lục Thanh Lam ở trong lòng ngực của hắn vặn vẹo uốn éo, hắn biết nàng bị ôm như vậy có chút không thoải mái, mới đem nàng đặt xuống mặt đất. Thật ra chủ yếu là trong lòng nàng có chút không tiếp thu được mà thôi.
Trên người tiểu cô nương mềm mại, còn có một mùi sữa thơm nhàn nhạt, Tiêu Thiểu Giác thật có chút không nỡ thả nàng xuống.
Hai chân tiểu cô nương vừa chạm đất, liền huỵch một cái chạy tới núp vào phía sau Tam công chúa. Tiêu Thiểu Giác thấy vậy đôi mắt không khỏi tối sầm lại.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến một trận tiếng cười: “Cửu điện hạ làm sao lại chạy đến nơi đây, làm chúng ta tìm mãi!”
Liền thấy trước mặt song song đi tới ba vị thiếu niên, đều là những nhân vật như lâm lang châu ngọc, đứng chung một chỗ thật có thể nói là ánh quang rực rỡ, trong nháy mắt ngay cả mặt trời ấm áp ngày đông cũng mất đi màu sắc.
Tiểu thiếu niên nhanh nhẹn dẫn đường đằng trước mặc trường bào đoàn hoa màu thạch thanh, là bào huynh của Tiêu Kỳ, chủ nhân tương lai của Quảng Ninh Vương Phủ, Quảng Ninh Vương thế tử Tiêu Thiểu Hủ.
Tiêu Thiểu Hủ là huynh trưởng ruột của Tiêu Kỳ. Năm đó Quảng Ninh Vương Phi Mạnh thị sinh hạ long phượng thai, từng chấn động cả hoàng thất, long phượng thai được coi là điềm lành, ngay cả Gia Hòa đế cũng tự mình triệu kiến, ban tên cho hai hài tử.
Hoàng gia quy củ sâm nghiêm, vì biểu hiện tôn ti, trong đồng lứa với Tiêu Thiểu Hủ, chỉ có các nhi tử thân sinh của Gia Hòa đế, tên có chữ thứ ba là từ “Thiểu”. Còn tất cả con cháu tôn thất còn lại, tất cả đều không được dùng ba chữ, cũng như Tiêu Kỳ, lấy tên hai chữ.
Chỉ Tiêu Thiểu Hủ là một ngoại lệ. Đây là ân sủng và vinh quang to lớn, có thể thấy được sự yêu mến của Gia Hòa đế đối Quảng Ninh Vương, cũng là gởi gắm hy vọng đối với Tiêu Thiểu Hủ.
Đợi đến khi Tiêu Thiểu Hủ lớn hơn, thông minh anh duệ, giống hệt phụ thân, lại không âm hiểm xảo trá giống phụ thân hắn, Gia Hòa đế quá mức ưa thích chất tử này, còn cho hắn vào thượng thư phòng, cùng đi học với các hoàng tử.
Hai người thiếu niên khác, Lục Thanh Lam cũng nhận ra. Một người mặc áo tay ngắn màu xanh ngọc, tuổi xấp xỉ Tiêu Thiểu Giác, vẻ mặt bướng bỉnh*, là hoàng tử Tiêu Thiểu Vĩ, ở trong chúng hoàng tử là người quan hệ tốt nhất cùng Tiêu Thiểu Giác.
(*) 桀骜不驯 kiệt ngao bất tuần: Cương quyết bướng bỉnh
Một thiếu niên lang khác mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt ôn nhuận như ngọc, trông bộ dạng ngược lại so với hai vị hoàng tử cửu, thập lớn hơn một hai tuổi, thân phận cũng không phải bình thường, chính là trưởng tử của Yến Vương Tưởng Tín Hồng.
Lại nói, từ trăm năm trước Tề, Lương, Chu ba nước phân chia, ba nước kế thừa lãnh thổ to lớn cùng phần đông con dân, quốc lực cũng đều tương đối hùng mạnh. Nhất là hai nước Tề quốc và Chu quốc, Tề quốc có được mười hai châu, là nước có diện tích quốc thổ lớn nhất, mà Chu quốc mặc dù diện tích nhỏ hơn Tề quốc, nhưng thổ địa phì nhiêu, là nước có nhân khẩu nhiều nhất cũng là nước giàu có nhất.
Ba nước Tề, Chu, Lương đều muốn thống nhất thiên hạ, tái hiện lại huy hoàng của đại thiên hạ ngày trước. Nhưng trong lúc thực lực tương đương lẫn nhau, giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, ai cũng không muốn khơi mào chiến tranh, để cho kẻ thứ ba trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Ba nước cứ như vậy tạo thành một quan hệ thăng bằng vi diệu.
Kẹp ở giữa hai nước Tề, Chu có một tiểu quốc kéo dài hơi tàn, chính là Yến quốc. Diện tích Yến quốc so ra còn kém hơn cả Vân Châu của Tề quốc, nhân khẩu cũng không bằng một phần mười của Chu quốc, vốn là tùy tiện một trong hai nước Tề, Chu cũng có thể dễ dàng diệt Yến quốc, đem lãnh thổ Yến quốc nhét vào trong bản đồ của mình.
Yến quốc tuy nhỏ, nhưng có nhiều quặng sắt, tài nguyên khoáng sán lớn nhỏ tất cả đều phân tán rải rác trong quốc nội, bất luận là Tề quốc hay là Chu quốc, một khi chiếm lĩnh Yến quốc, lập tức sẽ tăng mạnh quân lực, là sự uy hiếp to lớn với quốc gia đối phương. Vì vậy hai nước cũng không hi vọng đối phương thống nhất Yến quốc, một khi xảy ra, bên kia nhất định xuất binh trợ giúp Yến quốc chống cự, cho nên hơn trăm năm trôi qua, tiểu quốc nhỏ bé như vậy, ở giữa hai đại quốc sinh tồn khó khăn.
Nhưng Yến quốc cũng không sống quá dễ chịu, Yến vương không dám xưng đế, chỉ dám xưng vương, được gọi là Yến vương. Hai đại quốc Tề Chu, ai Yến quốc cũng không dám đắc tội, xưng thần nạp cung cả hai bên, không chỉ như thế, mỗi đời Yến vương còn phải phái nhi tử của mình đến hai nước làm con tin, Tưởng Tín Hồng chính là con tin Yến vương đời này phái đến Tề quốc.
Bị phái đến nước khác làm con tin, dĩ nhiên không phải là nhi tử Yến vương ưa thích lắm. Tưởng Tín Hồng tuy là Trưởng Tử của Yến Vương, mẹ đẻ lại là cung tỳ địa vị hèn mọn, cho nên mới bị phái đến Tề quốc đảm đương con tin.
Lục Thanh Lam thấy Tưởng Tín Hồng không khỏi nhìn nhiều hai mắt, cũng không phải cảm thấy hắn bộ dạng đẹp mắt, mặc dù sau này hắn đích thật là mỹ nam tử đứng hàng thượng đẳng kinh sư, mà là bởi vì kiếp trước hắn chính là trượng phu của Tiêu Kỳ.
Kiếp trước Lục Văn Đình cưới Quách Hựu Hàm, Tiêu Kỳ không còn hy vọng, cộng thêm vị đại vương tử Yến quốc này đối với Tiêu Kỳ quan tâm chu toàn, vô cùng tốt, Tiêu kỳ dứt khoát đáp ứng hôn sự của hắn.
Về sau Yến vương chết bất đắc kỳ tử, Gia Hòa đế phái đại quân trợ giúp Tưởng Tín Hồng, còn Chu quốc ủng hộ Tam hoàng tử Tưởng Tín Du tranh đoạt vương vị Yến quốc, đại quân Tề quốc bại trong tay một đại danh tướng Chu quốc Nhạc Viêm, Tưởng Tín Hồng tự sát, Tiêu Kỳ ý nghĩ rã rời, không chịu gả người khác nữa, kết cục có chút thê thảm.
Lúc ấy Hoàng trưởng tử đã chết, cuộc chiến Yến quốc là do Nhị hoàng tử một tay mưu kế, Nhị hoàng tử hao binh tổn tướng ở Yến quốc, khiến cho Yến quốc hoàn toàn đảo hướng về phía Đại Chu, Đại Tề tổn thất thảm trọng, Nhị hoàng tử cũng vì vậy mà uy tín đại diệt. Tiêu Thiểu Giác chính là nhân cơ hội này, lập tức dùng âm mưu, đem Nhị hoàng tử từ trên bảo tọa thái tử kéo xuống.
Dĩ nhiên đây đều là chuyện hơn mười năm về sau rồi.
Lúc này Tưởng Tín Hồng nhìn thấy một nữ oa nho nhỏ, Lục Thanh Lam, từ phía sau Tam công chúa nhô đầu ra, mắt to nhấp nháy nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tròn ục ục, có bao nhiêu đáng yêu, nhất thời cảm thấy cực kỳ yêu thích, liền cười với Lục Thanh Lam vẫy tay, kêu một tiếng: “Tiểu muội muội.”
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, ngơ ngác bước chân ngắn chạy tới, ngọt ngào mềm mại gọi một tiếng: “Đại ca ca. ” kiếp trước Tưởng Tín Hồng tuy là tình địch của ca ca, nhưng Lục Thanh Lam cũng không ghét hắn, bởi vì hắn là người khiêm tốn thành thật. Tài hoa hơn người, thái độ làm người bình thản hoà nhã hòa, là tài tử vô cùng trứ danh.
Hắn thân là con tin tại Đại Tề cuộc sống khó khăn, lại chỉ trong một thời gian ngắn có thể mở ra cục diện, cùng người có quyền cao chức trọng Cửu hoàng tử, thập hoàng tử, Quảng Ninh Vương thế tử trở thành hảo hữu như vậy, có thể thấy được mị lực của hắn không phải chuyện đùa.
Năm đó hắn chết ở Yến quốc, Lục Thanh Lam còn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Tiêu Thiểu Hủ cũng nhìn thấy Lục Thanh Lam. Hắn và Tiêu Kỳ chính là long phượng thai song sinh, đương nhiên thường xuyên gặp Lục Thanh Lam, cũng hết sức thích bằng hữu tốt nhất của muội muội, vui vẻ gọi một tiếng: “Bảo Nhi, ngươi đến đây lúc nào?” Đưa tay liền nhéo mặt nhỏ mập mạp của Lục Thanh Lam.
Lục Thanh Lam cũng ngọt ngào gọi một tiếng: “Chào Hủ ca ca!”
Thập hoàng tử nhìn Tiêu Thiểu Hủ một cái, nói: “Đường huynh, tiểu nữ oa nhà ai vậy?” Hắn cũng không phải thích tiểu hài tử lắm.
Tiêu Thiểu Hủ giới thiệu nói: “Đây là Lục cô nương của Trường Hưng Hầu phủ.” Rồi hướng Lục Thanh Lam nói: “Vị này là thập hoàng tử, ngươi gọi hắn thập ca ca là được rồi.”
Lục Thanh Lam hết sức nghe lời, biết điều gọi một tiếng “Thập ca ca “.
Tiêu Thiểu Giác thấy tiểu cô nương mới gặp người đã kêu “Ca ca “, duy chỉ có gọi hắn là “Cửu điện hạ”, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Tưởng Tín Hồng hết sức yêu mến tiểu oa nhi mập ục ục này, liền cầm một khối hạnh nhân tô cho nàng, Lục Thanh Lam đang muốn đưa tay nhận lấy, Tiêu Thiểu Giác mặt sắc âm trầm, đã không thể nhịn được nữa, đoạt hạnh nhân tô đến tay.
“Ôi chao!” Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tiêu Thiểu Giác cũng giật mình vì phản ứng vô cùng kịch liệt của bản thân. May mà trên mặt hắn vẫn luôn là bộ mặt than, người khác cũng không nhìn ra hắn đang tức giận. Liền thản nhiên nói: “Ta đói bụng.”
Thập hoàng tử là một thật thà, nói: “Cửu ca không phải là không thích ăn đồ ngọt sao?”
Tiêu Thiểu Giác tàn bạo trừng mắt nhìn đệ đệ một cái, thập hoàng tử sờ đầu không hiểu.
Tiêu Thiểu Giác quả thật không thích ăn ngọt, nhưng ở trước mắt bao người cướp đồ ăn của tiểu cô nương người ta, lại không thể không ăn, chỉ đành phải bất chấp đem hạnh nhân tô bỏ vào miệng, nhai nuốt. Hắn từ nhỏ cực kỳ kén ăn, ăn điểm tâm rất ít, hơn nữa còn chán ghét đồ ngọt,
Chỉ ăn hai cái đã cảm thấy da thịt trên mặt cũng đều co quắp rồi.
Hết lần này tới lần khác có một cật hóa còn tưởng rằng hắn ăn được ngon miệng. Tam công chúa một bên nuốt một ngụm nước bọt, vừa nói: “Ăn ngon không, Cửu ca?”
Tiêu Thiểu Giác cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu “Ăn ngon”. Nói xong hung tợn trừng mắt nhìn Lục Thanh Lam một cái, nếu không phải bởi vì nàng, hắn sao lại lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế.
Lục Thanh Lam rụt cổ, trong lòng tự nhủ ngươi cướp thức ăn của ta, ta còn không giận ngươi, tại sao ngươi ngược lại phát giận lên ta chứ, người này thật là cố tình gây sự mà.
Cật hóa Tam công chúa thấy ăn đồ liền bất động bước chân, đặng đặng chạy đến trước mặt Tưởng Tín Hồng, giang hai tay nói: “Tưởng ca ca, ta cũng muốn.” Tưởng Tín Hồng thường xuyên tiến cung, hai người coi như là quen biết.
Tưởng Tín Hồng đưa tay sờ hoa bao đầu của Tam công chúa, cười tủm tỉm lấy ra một khối hạnh nhân tô cho Tam công chúa. Tam công chúa cao hứng mặt mày cong cong, gọi một tiếng giòn tan: “Cảm ơn Tưởng ca ca.”
Nàng mặc dù tham ăn, nhưng cũng không phải là kẻ ăn mảnh, đem điểm tâm tách ra một nửa chia sẻ cho Lục Thanh Lam. Nhìn hai tiểu cô nương ở đây ăn đến mức má phồng lên, giống như là sóc con, mấy người thiếu niên cũng nở nụ cười.
“Thì ra là các ngươi đều ở đây nha!” Tiêu Kỳ không biết từ nơi nào đi ra. Đi theo phía sau là Lục Thanh Nhàn, Lục Văn Đình, cùng với hai nữ hài không tới mười tuổi, một người mặc bối tử đỏ tươi, một người mặc bối tử màu tím nhạt, nhan sắc có mấy phần thanh tú động lòng người.
Ánh mắt Lục Thanh Lam sáng lên lập tức chạy đến trước mặt nữ hài mặc bối tử màu tím nhạt kia, gọi một tiếng “Nhu biểu tỷ”, cô bé kia sờ sờ đầu nhỏ của nàng, cười gọi một tiếng “Bảo Nhi”. Nữ hài tên là Tân Tĩnh Nhu, mẫu thân của nàng chính là bào muội của Lục Thần, Lục Thanh Lam tổng cộng có ba cô mẫu, bởi vì đại cô mẫu Lục Cẩn cùng Lục Thần là cùng mẹ sinh ra, cho nên hai nhà lui tới rất mật thiết.
Lục Cẩn là đích trưởng nữ của Trường Hưng Hầu phủ, thân phận tôn quý, Lão Hầu gia gả nàng cho thế tử Ninh Hải Hầu làm vợ, sinh được một trai một gái, Tân Tĩnh Nhu là tỷ tỷ, phía dưới còn có một đệ đệ Tân Khắc Hưng, năm nay sáu tuổi, do nhiễm phong hàn, cho nên hôm nay cũng không có đến Quảng Ninh Vương Phủ.
Lục Thanh Lam thấy biểu tỷ hết sức cao hứng. Một nữ hài khác mặc bối tử màu đỏ tươi ánh mắt không nhịn được lưu luyến trên người của Tiêu Thiểu Giác.
Tiêu Kỳ nói với Lục Thanh Lam: “Bảo Nhi, vị này là Tiền Lâm biểu tỷ, mau tới bái kiến.”
Lục Thanh Lam dĩ nhiên nhận ra Tiền Lâm, biết nàng là đích nữ của Thành An Hầu phủ, chất nữ ruột thịt của Tiền Hoàng hậu. Tiền Hoàng hậu tuy là kế hậu, lại được hoàng thượng yêu thích, ở hậu cung thịnh sủng mười mấy năm không suy, sinh ra hai vị hoàng tử hoàng thứ tử Tiêu Thiểu Cảnh cùng bát hoàng tử Tiêu Thiểu Mân, nhà mẹ đẻ của Tiền Hoàng hậu lại càng theo đó mà lên như diều gặp gió. Hai vị huynh trưởng Tiền Thông, Tiền Khoan một người phong làm An Bình hầu, một người phong làm Thành An Hầu, một nhà hai Hầu, vô cùng lừng lẫy.
Vị Tiền Lâm này chính là nữ nhi của Tiền Khoan, năm nay cũng đã mười tuổi rồi, so với Tiêu Thiểu Giác còn lớn hơn. Bởi vì từ nhỏ bộ dạng xinh đẹp, được cả nhà vô cùng cưng chiều hơn nữa còn được Tiền Hoàng hậu yêu thích. Tiền Lâm không giống tỷ muội khác ỷ vào gia thế hoành hành ngang ngược, đối nhân xử thế hợp lòng người, còn nhỏ tuổi đã biết nhìn ánh mắt người khác. Tiền Hoàng hậu sinh hai nhi tử, nhưng không có nữ nhi, vì vậy xem Tiền Lâm như nữ nhi của mình, từng đáp ứng Tiền Lâm đợi nàng lớn, lại để cho nàng chọn lựa phu quân lòng mình ngưỡng mộ, Tiền Hoàng hậu sẽ chỉ hôn cho nàng.
Khi đó cô nương thế gia vọng tộc thường trưởng thành sớm, Tiền Lâm mặc dù không lớn lắm, mưa dầm thấm đất cũng biết mưu kế vì bản thân. Nàng cũng là một người tâm lớn, nếu không phải số tuổi kém nhị hoàng huynh quá nhiều, nàng cũng muốn gả cho nhị hoàng huynh tương lai làm hoàng hậu rồi. Hoàng hậu làm không được, thế nào cũng phải làm Vương Phi, vì vậy rất chú ý mấy vị hoàng tử trong cung, nàng tiến cung rất nhiều lần, đã sớm nghe qua Cửu hoàng tử trong các vị hoàng tử là tuấn mỹ nhất, cũng là người xuất chúng nhất, nhưng Tiêu Thiểu Giác luôn luôn ít giao du với bên ngoài, nàng từng gặp vài lần, mỗi lần cũng đều là nhìn lướt qua xa xa, lần này đánh giá ở khoảng cách gần, tuổi mặc dù không lớn, quả nhiên là dung mạo xuất chúng, khí độ cao hoa.
Nếu tương lai sau này, nhất định là mỹ nam tử đứng đầu kinh sư.
Nàng đang suy nghĩ băn khoăn, Lục Thanh Lam đã tiến lên giòn giã gọi, trong lòng nàng có chút không vui, nhưng tâm cơ nàng rất sâu, cũng không biểu hiện ra, mà giả bộ cao hứng tán dương: “Tiểu muội muội lớn lên thật đáng yêu.”
Tiêu Thiểu Giác khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt rất giỏi, cũng cảm thấy ánh mắt của Tiền Lâm có chút tâm cơ, trong lòng không vui, mở miệng nói: “Đi thôi, qua bên kia ngồi một chút.”
Chỗ ngón tay Tiêu Thiểu Giác chỉ là vườn của Quảng Ninh Vương Phủ. Tưởng Tín Hồng vỗ tay cười nói: “Danh tiếng Nhã Viên của Quảng Ninh Vương Phủ kẻ hèn này đã sớm nghe qua, đang muốn nhân dịp này thưởng thức một chút.”
Bọn nam tử liền đứng dậy đi Nhã Viên.
Tiền Lâm nhìn thấy bọn họ đi xa, tuấn nhan kia của Tiêu Thiểu Giác ở trong đầu không tan đi được, liền dịu dàng nói: “Danh tiếng Nhã Viên, chúng ta cũng ngưỡng mộ đã lâu, biểu muội mang mọi người đi xem thì thế nào?”
Lông mày Tiêu Kỳ khẽ chau, cảm thấy Tiền Lâm làm người khác có chút khó chịu, Tiền Lâm sắp mười tuổi, sớm nên tị hiềm cùng những nam tử khác, ở đây vô tình gặp được đến chào hỏi không sao, nhưng các nam nhân rõ ràng đã rời đi, nàng còn muốn đuổi theo, cái này không hợp lễ giáo rồi.
Trong lúc nhất thời nàng có chút do dự, Lục Thanh Lam dĩ nhiên ước gì cách Cửu hoàng tử bất âm bất dương này càng xa càng tốt, không ngờ Tam công chúa lôi kéo tay béo của nàng nói: “Bảo Nhi, chúng ta ta đi tìm Tưởng ca ca, lại có hạnh nhân tô ăn.” Vừa rồi hạnh nhân tô kia bị nàng cùng Lục Thanh Lam chia ra, đã ăn hết rồi. Nàng không nói gì lôi kéo Lục Thanh Lam đuổi theo bóng lưng của mấy người nam tử, Tiền Lâm vừa vặn lấy cớ, không để ý tới Tiêu Kỳ trực tiếp mang theo nha hoàn đi theo.
Tiêu Kỳ thấy việc đã đến nước này, nàng là chủ nhân, đành phải đuổi nhanh theo, Lục Thanh Nhàn cùng Tân Tĩnh Nhu cũng không hiểu chuyện giống như Tiền Lâm như vậy, đứng lại không đi. Tân Tĩnh Nhu còn nói thẳng: “Tiểu quận chúa, biểu tỷ muội chúng ta còn phải đi về chỗ mẫu thân, sẽ không đi thăm thú Nhã Viên được rồi.”
Tiêu Kỳ đáp lại một tiếng, để nha hoàn đưa hai vị tỷ tỷ trở về, bản thân thì đuổi theo Tiền Lâm. Nàng sợ Tiền Lâm bên này gây ra chuyện xấu gì, Hoàng hậu nương nương lại trách tội Quảng Ninh Vương Phủ.
Tân Tĩnh Nhu lôi kéo tay của Lục Thanh Nhàn nói: “Biểu tỷ chúng ta trở về đi. ” Bước chân của nàng nhẹ nhàng trở về, vừa nói: “Nhã Viên cho dù đẹp, có nhiều nam nhân ở đó chúng ta cũng không thể đi, chúng ta cũng không thể bắt chước kẻ tầm mắt hạn hẹp, nhìn thấy nam nhân đẹp mắt liền không đi nổi, khiến cho người ta cười chê.”
Vẻ mặt xem thường.
Người tầm mắt hạn hẹp kia không phải là Tiền Lâm sao?
Lục Thanh Nhàn không khỏi mỉm cười, Tân Tĩnh Nhu di truyền tính tình mạnh mẽ của đại cô mẫu, luôn luôn ghét nhất những thứ này.
Lại nói bọn nam tử chớp mắt đã tới Nhã Viên, tuy là vào đông, nhưng bên trong Nhã Viên bố trí đẹp đẽ, mười bước một núi, năm bước một cảnh, Sơn Thủy tương liên, vòng vòng đan xen, Tưởng Tín Hồng thường thấy không đại khí của lâm viên hoàng gia, vườn tinh xảo bực này thấy vậy hắn không khỏi tán thưởng không dứt.
Mọi người đi dạo một lát, thấy cách đó không xa có một đình nhỏ, bốn bề nước bao quanh, mọi người liền đi vào đình. Chỉ thấy ngay giữa đình có một cái bàn đá, trên bàn đá có một bàn cờ, trên bàn cờ bày hai hộp quân cờ đen trắng, cũng không biết dùng vật liệu gì chế thành, trong suốt trơn bóng, làm cho người ta nhìn liền yêu thích không buông tay.
Tưởng Tín Hồng thường ngày thích nhất nhất đánh cờ, cười với Tiêu Thiểu Hủ thân là vi chủ nhân nói: “Lắp đặt một bàn cờ ở đây, vào đông thưởng tuyết, mùa hè ngắm sen, có thể đánh một ván cờ, đúng là nhã sự nhân sinh.” Dứt lời liền ngồi xuống một bên bàn đá.” Vi huynh nhất thời ngứa tay, Thiểu Hủ lão đệ chúng ta đánh một ván thế nào?”
Tiêu Thiểu Hủ lắc đầu liên tục: “Kỳ lực của Vương tử điện hạ kinh người, ta cũng không phải là đối thủ, trong vườn này, cũng chỉ có kỳ nghệ của Cửu ca có thể làm đối thủ của vương tử điện hạ thôi.”
Tưởng Tín Hồng là người yêu cờ, hơn nữa càng muốn mượn việc đánh cờ cùng Cửu hoàng tử để lôi kéo quan hệ. Dù sao Tiêu Thiểu Giác vẫn luôn lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy khó có thể thân cận. Vì vậy lại cười nói: “Không biết Cửu điện hạ có thể hân hạnh đánh một ván cờ cùng ta hay không?”
Tiêu Thiểu Giác vốn không muốn đáp ứng, nhưng nghĩ đến vừa rồi Lục Thanh Lam thân thiết nhiệt tình gọi hắn “Tưởng ca ca ” trong lòng tức giận, thấy hắn ôn tồn lễ độ càng tức không có chỗ đánh tới liền muốn thừa dịp đánh cờ giết uy phong của hắn,vì vậy gật đầu, “Cũng được. Chẳng qua chỉ đánh cờ không thì chẳng có ý nghĩa gì, chúng ta phải đánh cuộc một chút.” Nói xong lấy xuống một khối ngọc bội đeo bên hông, đặt ở trên bàn, lại chỉ bên hông của Tưởng Tín Hồng.
Tưởng Tín Hồng cũng mang một khối ngọc bội Hoàng Long, sắc mặt hắn hơi đổi, có chút không nỡ lấy xuống ngọc bội. Cũng không phải không phải bởi vì ngọc trân quý, mà bởi vì ngọc bội này chính là niệm tưởng duy nhất thân mẫu hắn cho hắn, trước lúc hắn tới Tề quốc, nhưng đánh cờ là do hắn nói ra trước, hắn lại không tiện đổi ý.
Hắn trân trọng cởi xuống ngọc bội Hoàng Long, đặt ở trên bàn đá. Khóe môi Tiêu Thiểu Giác hơi cong, hắn đã sớm biết khối ngọc bội này không tầm thường đối với Tưởng Tín Hồng, lại cố ý muốn đánh cuộc với hắn —— hắn chính là có thù tất báo.
Hai người mỗi người một bên, triển khai trận thế.
Bên này Tam công chúa lôi kéo Lục Thanh Lam chạy tới, nhìn thấy Cửu ca cùng Tưởng đại ca ở trong đình, không nói hai lời liền chạy liền hướng trong đình, Tiền Lâm rốt cuộc chậm một bước, nghĩ muốn mặt dày mày dạn theo sau cùng đi vào với hai tiểu cô nương, Tiêu Kỳ cũng đã tới, Tiêu Kỳ cũng không nói ra tâm tư của nàng, chỉ nói: “Lâm biểu tỷ, đằng trước là Bách mai viên, lúc này hoa mai đã nở, chúng ta đi qua thưởng mai đi.” Bách mai viên và chỗ đình nghỉ mát vừa vặn vị trí trái ngược nhau.
Tiền Lâm đưa mắt nhìn xung quanh, thấy bọn nam tử đã chia thành hai phe Tiêu Thiểu Giác Tiêu Thiểu Giác cùng Tưởng Tín Hồng ở trong đình đánh cờ, Tiêu Thiểu Hủ Hủ đứng ở một bên quan sát. Lục Văn Đình cùng Tiêu Thiểu Vĩ thì ở bên ngoài đình, hai người đều là người ham võ như si, tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng nhất kiến như cố, ở bên cạnh dòng suối so chiêu.
Ba vị thiếu niên đánh cờ trong đình tạo nên màu sắc vô cùng đẹp, y bào màu Huyền Thanh của Tiêu Thiểu Giác bị gió thổi lên, thắt lưng thẳng tắp ngồi ở đó, đẹp tựa như trích tiên hạ phàm.
Trong lòng Tiền Lâm không khỏi ngứa, chỉ muốn nhìn Cửu hoàng tử nhiều thêm một chút, cho dù là một cái thôi. Dù sao có hoàng hậu làm chỗ dựa cho nàng, nàng cũng không sợ, liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc với phía sau Tiêu Kỳ, nói: “Vương Phi nương nương sao ngài lại tới đây?”
Tiêu Kỳ cho rằng mẫu phi thật sự tới, vội vàng quay đầu lại, Tiền Lâm thừa cơ hội này bước nhanh đuổi theo Tam công chúa cùng Lục Thanh Lam, “Tam công chúa, Lục cô nương, các ngươi chậm một chút.”
Tiêu Kỳ thấy nàng như thế, giận đến dậm chân, nói đến mức này rồi, nàng cũng lười quản, không nhanh không chậm đi tới hướng đình nghỉ mát.
Tam công chúa lớn tuổi hơn chút, chạy mau hơn, chạy tới lương đình trước, dựa sát vào bên cạnh chỗ ngồi của Tiêu Thiểu Giác, Tam công chúa bắt lấy cánh tay của hắn nói: “Cửu ca, bắt được các ngươi rồi.” Giọng nói hết sức vui vẻ.
Tiêu Thiểu Giác nhăn mày, không để lại dấu vết đem tiểu móng vuốt của muội muội đẩy ra. Tam công chúa cũng không tức giận, buông Cửu ca ra chạy đến trước mặt Tưởng Tín Hồng, vươn ra bàn tay nhỏ bé trắng trắng mềm mềm nói: “Tưởng ca ca, điểm tâm vừa nãy ngươi có còn không?”
Tiêu Thiểu Giác giận đến dựng lông mày, trong lòng tự nhủ tại sao mình lại mang theo cái đồ cật hóa này ra ngoài chứ, mở miệng là đòi đồ ăn của người ta, thật là tức chết.
Tưởng Tín Hồng hết sức yêu thích tiểu hài tử, cười tủm tỉm lại lấy ra một khối hạnh nhân tô từ trong hà bao, ôn tồn lễ độ nói với Tam công chúa: “Công chúa, đây cũng là khối cuối cùng rồi.”
Tam công chúa cười khúc khích, đoạt lấy, kêu lên: “Bảo Nhi ngươi mau tới đây, chỗ Tưởng ca ca có đồ ăn ngon nè.”
Tưởng Tín Hồng lắc đầu bật cười.
Lục Thanh Lam cũng vào đình, mới chạy một đoạn đường, nàng từng ngụm từng ngụm thở hào hển, trên chóp mũi cũng chảy ra từng giọt, một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào.
Tiêu Thiểu Giác nhìn lướt qua nàng một cái, trong lòng hơi động một chút, thầm nghĩ đứa thể chất nhỏ này vẫn còn kém, quay về lại cho Nguyễn An đốc thúc nàng mỗi ngày tập thể thuật thêm vài lần, hoặc là để cho Cù Ngọc Tuyền kê cho nàng mấy vị thuốc bổ?
Trong lúc nhất thời suy nghĩ bay xa rồi, tay cầm lấy quân cờ màu trắng đang giơ lên không trung dừng lại. “Cửu điện hạ?” Cho đến khi Tưởng Tín Hồng nhắc nhở một câu, hắn mới đem quân cờ thả xuống trên bàn cờ.
Tiêu Thiểu Giác cùng Tưởng Tín Hồng cũng là hạng người thông minh tuyệt đỉnh, hai người đánh cờ lạc tử như phong, chỉ mới chốc lát đã tiến vào trận thế tranh đoạt.
Lúc này Tiền Lâm cũng tới, cười với Tam công chúa và Lục Thanh Lam nói: “Hai tiểu quỷ các ngươi chạy nhanh quá, cũng may không bị ngã, nhưng cũng hù chết biểu tỷ rồi.”
Biểu đạt vẻ mặt mịt mờ, biến mình thành là do bảo vệ hai tiểu cô nương, mới tiến vào đình.
Nàng thường ngày ở trong cung, mang dáng vẻ kiêu ngạo là chất nữ của Hoàng hậu nương nương, ngay cả Tam công chúa cũng không để vào mắt, Tam công chúa là người ân oán rõ ràng, đương nhiên sẽ không để ý tới nàng.
Về phần Lục Thanh Lam, đừng nhìn nàng tuổi còn nhỏ, sớm đã thấy rõ tâm tư của nàng, trong bụng tất cả đều là khinh thường, lại càng không nói chuyện cùng nàng.
Trên người tiểu cô nương mềm mại, còn có một mùi sữa thơm nhàn nhạt, Tiêu Thiểu Giác thật có chút không nỡ thả nàng xuống.
Hai chân tiểu cô nương vừa chạm đất, liền huỵch một cái chạy tới núp vào phía sau Tam công chúa. Tiêu Thiểu Giác thấy vậy đôi mắt không khỏi tối sầm lại.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến một trận tiếng cười: “Cửu điện hạ làm sao lại chạy đến nơi đây, làm chúng ta tìm mãi!”
Liền thấy trước mặt song song đi tới ba vị thiếu niên, đều là những nhân vật như lâm lang châu ngọc, đứng chung một chỗ thật có thể nói là ánh quang rực rỡ, trong nháy mắt ngay cả mặt trời ấm áp ngày đông cũng mất đi màu sắc.
Tiểu thiếu niên nhanh nhẹn dẫn đường đằng trước mặc trường bào đoàn hoa màu thạch thanh, là bào huynh của Tiêu Kỳ, chủ nhân tương lai của Quảng Ninh Vương Phủ, Quảng Ninh Vương thế tử Tiêu Thiểu Hủ.
Tiêu Thiểu Hủ là huynh trưởng ruột của Tiêu Kỳ. Năm đó Quảng Ninh Vương Phi Mạnh thị sinh hạ long phượng thai, từng chấn động cả hoàng thất, long phượng thai được coi là điềm lành, ngay cả Gia Hòa đế cũng tự mình triệu kiến, ban tên cho hai hài tử.
Hoàng gia quy củ sâm nghiêm, vì biểu hiện tôn ti, trong đồng lứa với Tiêu Thiểu Hủ, chỉ có các nhi tử thân sinh của Gia Hòa đế, tên có chữ thứ ba là từ “Thiểu”. Còn tất cả con cháu tôn thất còn lại, tất cả đều không được dùng ba chữ, cũng như Tiêu Kỳ, lấy tên hai chữ.
Chỉ Tiêu Thiểu Hủ là một ngoại lệ. Đây là ân sủng và vinh quang to lớn, có thể thấy được sự yêu mến của Gia Hòa đế đối Quảng Ninh Vương, cũng là gởi gắm hy vọng đối với Tiêu Thiểu Hủ.
Đợi đến khi Tiêu Thiểu Hủ lớn hơn, thông minh anh duệ, giống hệt phụ thân, lại không âm hiểm xảo trá giống phụ thân hắn, Gia Hòa đế quá mức ưa thích chất tử này, còn cho hắn vào thượng thư phòng, cùng đi học với các hoàng tử.
Hai người thiếu niên khác, Lục Thanh Lam cũng nhận ra. Một người mặc áo tay ngắn màu xanh ngọc, tuổi xấp xỉ Tiêu Thiểu Giác, vẻ mặt bướng bỉnh*, là hoàng tử Tiêu Thiểu Vĩ, ở trong chúng hoàng tử là người quan hệ tốt nhất cùng Tiêu Thiểu Giác.
(*) 桀骜不驯 kiệt ngao bất tuần: Cương quyết bướng bỉnh
Một thiếu niên lang khác mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt ôn nhuận như ngọc, trông bộ dạng ngược lại so với hai vị hoàng tử cửu, thập lớn hơn một hai tuổi, thân phận cũng không phải bình thường, chính là trưởng tử của Yến Vương Tưởng Tín Hồng.
Lại nói, từ trăm năm trước Tề, Lương, Chu ba nước phân chia, ba nước kế thừa lãnh thổ to lớn cùng phần đông con dân, quốc lực cũng đều tương đối hùng mạnh. Nhất là hai nước Tề quốc và Chu quốc, Tề quốc có được mười hai châu, là nước có diện tích quốc thổ lớn nhất, mà Chu quốc mặc dù diện tích nhỏ hơn Tề quốc, nhưng thổ địa phì nhiêu, là nước có nhân khẩu nhiều nhất cũng là nước giàu có nhất.
Ba nước Tề, Chu, Lương đều muốn thống nhất thiên hạ, tái hiện lại huy hoàng của đại thiên hạ ngày trước. Nhưng trong lúc thực lực tương đương lẫn nhau, giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, ai cũng không muốn khơi mào chiến tranh, để cho kẻ thứ ba trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Ba nước cứ như vậy tạo thành một quan hệ thăng bằng vi diệu.
Kẹp ở giữa hai nước Tề, Chu có một tiểu quốc kéo dài hơi tàn, chính là Yến quốc. Diện tích Yến quốc so ra còn kém hơn cả Vân Châu của Tề quốc, nhân khẩu cũng không bằng một phần mười của Chu quốc, vốn là tùy tiện một trong hai nước Tề, Chu cũng có thể dễ dàng diệt Yến quốc, đem lãnh thổ Yến quốc nhét vào trong bản đồ của mình.
Yến quốc tuy nhỏ, nhưng có nhiều quặng sắt, tài nguyên khoáng sán lớn nhỏ tất cả đều phân tán rải rác trong quốc nội, bất luận là Tề quốc hay là Chu quốc, một khi chiếm lĩnh Yến quốc, lập tức sẽ tăng mạnh quân lực, là sự uy hiếp to lớn với quốc gia đối phương. Vì vậy hai nước cũng không hi vọng đối phương thống nhất Yến quốc, một khi xảy ra, bên kia nhất định xuất binh trợ giúp Yến quốc chống cự, cho nên hơn trăm năm trôi qua, tiểu quốc nhỏ bé như vậy, ở giữa hai đại quốc sinh tồn khó khăn.
Nhưng Yến quốc cũng không sống quá dễ chịu, Yến vương không dám xưng đế, chỉ dám xưng vương, được gọi là Yến vương. Hai đại quốc Tề Chu, ai Yến quốc cũng không dám đắc tội, xưng thần nạp cung cả hai bên, không chỉ như thế, mỗi đời Yến vương còn phải phái nhi tử của mình đến hai nước làm con tin, Tưởng Tín Hồng chính là con tin Yến vương đời này phái đến Tề quốc.
Bị phái đến nước khác làm con tin, dĩ nhiên không phải là nhi tử Yến vương ưa thích lắm. Tưởng Tín Hồng tuy là Trưởng Tử của Yến Vương, mẹ đẻ lại là cung tỳ địa vị hèn mọn, cho nên mới bị phái đến Tề quốc đảm đương con tin.
Lục Thanh Lam thấy Tưởng Tín Hồng không khỏi nhìn nhiều hai mắt, cũng không phải cảm thấy hắn bộ dạng đẹp mắt, mặc dù sau này hắn đích thật là mỹ nam tử đứng hàng thượng đẳng kinh sư, mà là bởi vì kiếp trước hắn chính là trượng phu của Tiêu Kỳ.
Kiếp trước Lục Văn Đình cưới Quách Hựu Hàm, Tiêu Kỳ không còn hy vọng, cộng thêm vị đại vương tử Yến quốc này đối với Tiêu Kỳ quan tâm chu toàn, vô cùng tốt, Tiêu kỳ dứt khoát đáp ứng hôn sự của hắn.
Về sau Yến vương chết bất đắc kỳ tử, Gia Hòa đế phái đại quân trợ giúp Tưởng Tín Hồng, còn Chu quốc ủng hộ Tam hoàng tử Tưởng Tín Du tranh đoạt vương vị Yến quốc, đại quân Tề quốc bại trong tay một đại danh tướng Chu quốc Nhạc Viêm, Tưởng Tín Hồng tự sát, Tiêu Kỳ ý nghĩ rã rời, không chịu gả người khác nữa, kết cục có chút thê thảm.
Lúc ấy Hoàng trưởng tử đã chết, cuộc chiến Yến quốc là do Nhị hoàng tử một tay mưu kế, Nhị hoàng tử hao binh tổn tướng ở Yến quốc, khiến cho Yến quốc hoàn toàn đảo hướng về phía Đại Chu, Đại Tề tổn thất thảm trọng, Nhị hoàng tử cũng vì vậy mà uy tín đại diệt. Tiêu Thiểu Giác chính là nhân cơ hội này, lập tức dùng âm mưu, đem Nhị hoàng tử từ trên bảo tọa thái tử kéo xuống.
Dĩ nhiên đây đều là chuyện hơn mười năm về sau rồi.
Lúc này Tưởng Tín Hồng nhìn thấy một nữ oa nho nhỏ, Lục Thanh Lam, từ phía sau Tam công chúa nhô đầu ra, mắt to nhấp nháy nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tròn ục ục, có bao nhiêu đáng yêu, nhất thời cảm thấy cực kỳ yêu thích, liền cười với Lục Thanh Lam vẫy tay, kêu một tiếng: “Tiểu muội muội.”
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, ngơ ngác bước chân ngắn chạy tới, ngọt ngào mềm mại gọi một tiếng: “Đại ca ca. ” kiếp trước Tưởng Tín Hồng tuy là tình địch của ca ca, nhưng Lục Thanh Lam cũng không ghét hắn, bởi vì hắn là người khiêm tốn thành thật. Tài hoa hơn người, thái độ làm người bình thản hoà nhã hòa, là tài tử vô cùng trứ danh.
Hắn thân là con tin tại Đại Tề cuộc sống khó khăn, lại chỉ trong một thời gian ngắn có thể mở ra cục diện, cùng người có quyền cao chức trọng Cửu hoàng tử, thập hoàng tử, Quảng Ninh Vương thế tử trở thành hảo hữu như vậy, có thể thấy được mị lực của hắn không phải chuyện đùa.
Năm đó hắn chết ở Yến quốc, Lục Thanh Lam còn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Tiêu Thiểu Hủ cũng nhìn thấy Lục Thanh Lam. Hắn và Tiêu Kỳ chính là long phượng thai song sinh, đương nhiên thường xuyên gặp Lục Thanh Lam, cũng hết sức thích bằng hữu tốt nhất của muội muội, vui vẻ gọi một tiếng: “Bảo Nhi, ngươi đến đây lúc nào?” Đưa tay liền nhéo mặt nhỏ mập mạp của Lục Thanh Lam.
Lục Thanh Lam cũng ngọt ngào gọi một tiếng: “Chào Hủ ca ca!”
Thập hoàng tử nhìn Tiêu Thiểu Hủ một cái, nói: “Đường huynh, tiểu nữ oa nhà ai vậy?” Hắn cũng không phải thích tiểu hài tử lắm.
Tiêu Thiểu Hủ giới thiệu nói: “Đây là Lục cô nương của Trường Hưng Hầu phủ.” Rồi hướng Lục Thanh Lam nói: “Vị này là thập hoàng tử, ngươi gọi hắn thập ca ca là được rồi.”
Lục Thanh Lam hết sức nghe lời, biết điều gọi một tiếng “Thập ca ca “.
Tiêu Thiểu Giác thấy tiểu cô nương mới gặp người đã kêu “Ca ca “, duy chỉ có gọi hắn là “Cửu điện hạ”, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Tưởng Tín Hồng hết sức yêu mến tiểu oa nhi mập ục ục này, liền cầm một khối hạnh nhân tô cho nàng, Lục Thanh Lam đang muốn đưa tay nhận lấy, Tiêu Thiểu Giác mặt sắc âm trầm, đã không thể nhịn được nữa, đoạt hạnh nhân tô đến tay.
“Ôi chao!” Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tiêu Thiểu Giác cũng giật mình vì phản ứng vô cùng kịch liệt của bản thân. May mà trên mặt hắn vẫn luôn là bộ mặt than, người khác cũng không nhìn ra hắn đang tức giận. Liền thản nhiên nói: “Ta đói bụng.”
Thập hoàng tử là một thật thà, nói: “Cửu ca không phải là không thích ăn đồ ngọt sao?”
Tiêu Thiểu Giác tàn bạo trừng mắt nhìn đệ đệ một cái, thập hoàng tử sờ đầu không hiểu.
Tiêu Thiểu Giác quả thật không thích ăn ngọt, nhưng ở trước mắt bao người cướp đồ ăn của tiểu cô nương người ta, lại không thể không ăn, chỉ đành phải bất chấp đem hạnh nhân tô bỏ vào miệng, nhai nuốt. Hắn từ nhỏ cực kỳ kén ăn, ăn điểm tâm rất ít, hơn nữa còn chán ghét đồ ngọt,
Chỉ ăn hai cái đã cảm thấy da thịt trên mặt cũng đều co quắp rồi.
Hết lần này tới lần khác có một cật hóa còn tưởng rằng hắn ăn được ngon miệng. Tam công chúa một bên nuốt một ngụm nước bọt, vừa nói: “Ăn ngon không, Cửu ca?”
Tiêu Thiểu Giác cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu “Ăn ngon”. Nói xong hung tợn trừng mắt nhìn Lục Thanh Lam một cái, nếu không phải bởi vì nàng, hắn sao lại lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế.
Lục Thanh Lam rụt cổ, trong lòng tự nhủ ngươi cướp thức ăn của ta, ta còn không giận ngươi, tại sao ngươi ngược lại phát giận lên ta chứ, người này thật là cố tình gây sự mà.
Cật hóa Tam công chúa thấy ăn đồ liền bất động bước chân, đặng đặng chạy đến trước mặt Tưởng Tín Hồng, giang hai tay nói: “Tưởng ca ca, ta cũng muốn.” Tưởng Tín Hồng thường xuyên tiến cung, hai người coi như là quen biết.
Tưởng Tín Hồng đưa tay sờ hoa bao đầu của Tam công chúa, cười tủm tỉm lấy ra một khối hạnh nhân tô cho Tam công chúa. Tam công chúa cao hứng mặt mày cong cong, gọi một tiếng giòn tan: “Cảm ơn Tưởng ca ca.”
Nàng mặc dù tham ăn, nhưng cũng không phải là kẻ ăn mảnh, đem điểm tâm tách ra một nửa chia sẻ cho Lục Thanh Lam. Nhìn hai tiểu cô nương ở đây ăn đến mức má phồng lên, giống như là sóc con, mấy người thiếu niên cũng nở nụ cười.
“Thì ra là các ngươi đều ở đây nha!” Tiêu Kỳ không biết từ nơi nào đi ra. Đi theo phía sau là Lục Thanh Nhàn, Lục Văn Đình, cùng với hai nữ hài không tới mười tuổi, một người mặc bối tử đỏ tươi, một người mặc bối tử màu tím nhạt, nhan sắc có mấy phần thanh tú động lòng người.
Ánh mắt Lục Thanh Lam sáng lên lập tức chạy đến trước mặt nữ hài mặc bối tử màu tím nhạt kia, gọi một tiếng “Nhu biểu tỷ”, cô bé kia sờ sờ đầu nhỏ của nàng, cười gọi một tiếng “Bảo Nhi”. Nữ hài tên là Tân Tĩnh Nhu, mẫu thân của nàng chính là bào muội của Lục Thần, Lục Thanh Lam tổng cộng có ba cô mẫu, bởi vì đại cô mẫu Lục Cẩn cùng Lục Thần là cùng mẹ sinh ra, cho nên hai nhà lui tới rất mật thiết.
Lục Cẩn là đích trưởng nữ của Trường Hưng Hầu phủ, thân phận tôn quý, Lão Hầu gia gả nàng cho thế tử Ninh Hải Hầu làm vợ, sinh được một trai một gái, Tân Tĩnh Nhu là tỷ tỷ, phía dưới còn có một đệ đệ Tân Khắc Hưng, năm nay sáu tuổi, do nhiễm phong hàn, cho nên hôm nay cũng không có đến Quảng Ninh Vương Phủ.
Lục Thanh Lam thấy biểu tỷ hết sức cao hứng. Một nữ hài khác mặc bối tử màu đỏ tươi ánh mắt không nhịn được lưu luyến trên người của Tiêu Thiểu Giác.
Tiêu Kỳ nói với Lục Thanh Lam: “Bảo Nhi, vị này là Tiền Lâm biểu tỷ, mau tới bái kiến.”
Lục Thanh Lam dĩ nhiên nhận ra Tiền Lâm, biết nàng là đích nữ của Thành An Hầu phủ, chất nữ ruột thịt của Tiền Hoàng hậu. Tiền Hoàng hậu tuy là kế hậu, lại được hoàng thượng yêu thích, ở hậu cung thịnh sủng mười mấy năm không suy, sinh ra hai vị hoàng tử hoàng thứ tử Tiêu Thiểu Cảnh cùng bát hoàng tử Tiêu Thiểu Mân, nhà mẹ đẻ của Tiền Hoàng hậu lại càng theo đó mà lên như diều gặp gió. Hai vị huynh trưởng Tiền Thông, Tiền Khoan một người phong làm An Bình hầu, một người phong làm Thành An Hầu, một nhà hai Hầu, vô cùng lừng lẫy.
Vị Tiền Lâm này chính là nữ nhi của Tiền Khoan, năm nay cũng đã mười tuổi rồi, so với Tiêu Thiểu Giác còn lớn hơn. Bởi vì từ nhỏ bộ dạng xinh đẹp, được cả nhà vô cùng cưng chiều hơn nữa còn được Tiền Hoàng hậu yêu thích. Tiền Lâm không giống tỷ muội khác ỷ vào gia thế hoành hành ngang ngược, đối nhân xử thế hợp lòng người, còn nhỏ tuổi đã biết nhìn ánh mắt người khác. Tiền Hoàng hậu sinh hai nhi tử, nhưng không có nữ nhi, vì vậy xem Tiền Lâm như nữ nhi của mình, từng đáp ứng Tiền Lâm đợi nàng lớn, lại để cho nàng chọn lựa phu quân lòng mình ngưỡng mộ, Tiền Hoàng hậu sẽ chỉ hôn cho nàng.
Khi đó cô nương thế gia vọng tộc thường trưởng thành sớm, Tiền Lâm mặc dù không lớn lắm, mưa dầm thấm đất cũng biết mưu kế vì bản thân. Nàng cũng là một người tâm lớn, nếu không phải số tuổi kém nhị hoàng huynh quá nhiều, nàng cũng muốn gả cho nhị hoàng huynh tương lai làm hoàng hậu rồi. Hoàng hậu làm không được, thế nào cũng phải làm Vương Phi, vì vậy rất chú ý mấy vị hoàng tử trong cung, nàng tiến cung rất nhiều lần, đã sớm nghe qua Cửu hoàng tử trong các vị hoàng tử là tuấn mỹ nhất, cũng là người xuất chúng nhất, nhưng Tiêu Thiểu Giác luôn luôn ít giao du với bên ngoài, nàng từng gặp vài lần, mỗi lần cũng đều là nhìn lướt qua xa xa, lần này đánh giá ở khoảng cách gần, tuổi mặc dù không lớn, quả nhiên là dung mạo xuất chúng, khí độ cao hoa.
Nếu tương lai sau này, nhất định là mỹ nam tử đứng đầu kinh sư.
Nàng đang suy nghĩ băn khoăn, Lục Thanh Lam đã tiến lên giòn giã gọi, trong lòng nàng có chút không vui, nhưng tâm cơ nàng rất sâu, cũng không biểu hiện ra, mà giả bộ cao hứng tán dương: “Tiểu muội muội lớn lên thật đáng yêu.”
Tiêu Thiểu Giác khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt rất giỏi, cũng cảm thấy ánh mắt của Tiền Lâm có chút tâm cơ, trong lòng không vui, mở miệng nói: “Đi thôi, qua bên kia ngồi một chút.”
Chỗ ngón tay Tiêu Thiểu Giác chỉ là vườn của Quảng Ninh Vương Phủ. Tưởng Tín Hồng vỗ tay cười nói: “Danh tiếng Nhã Viên của Quảng Ninh Vương Phủ kẻ hèn này đã sớm nghe qua, đang muốn nhân dịp này thưởng thức một chút.”
Bọn nam tử liền đứng dậy đi Nhã Viên.
Tiền Lâm nhìn thấy bọn họ đi xa, tuấn nhan kia của Tiêu Thiểu Giác ở trong đầu không tan đi được, liền dịu dàng nói: “Danh tiếng Nhã Viên, chúng ta cũng ngưỡng mộ đã lâu, biểu muội mang mọi người đi xem thì thế nào?”
Lông mày Tiêu Kỳ khẽ chau, cảm thấy Tiền Lâm làm người khác có chút khó chịu, Tiền Lâm sắp mười tuổi, sớm nên tị hiềm cùng những nam tử khác, ở đây vô tình gặp được đến chào hỏi không sao, nhưng các nam nhân rõ ràng đã rời đi, nàng còn muốn đuổi theo, cái này không hợp lễ giáo rồi.
Trong lúc nhất thời nàng có chút do dự, Lục Thanh Lam dĩ nhiên ước gì cách Cửu hoàng tử bất âm bất dương này càng xa càng tốt, không ngờ Tam công chúa lôi kéo tay béo của nàng nói: “Bảo Nhi, chúng ta ta đi tìm Tưởng ca ca, lại có hạnh nhân tô ăn.” Vừa rồi hạnh nhân tô kia bị nàng cùng Lục Thanh Lam chia ra, đã ăn hết rồi. Nàng không nói gì lôi kéo Lục Thanh Lam đuổi theo bóng lưng của mấy người nam tử, Tiền Lâm vừa vặn lấy cớ, không để ý tới Tiêu Kỳ trực tiếp mang theo nha hoàn đi theo.
Tiêu Kỳ thấy việc đã đến nước này, nàng là chủ nhân, đành phải đuổi nhanh theo, Lục Thanh Nhàn cùng Tân Tĩnh Nhu cũng không hiểu chuyện giống như Tiền Lâm như vậy, đứng lại không đi. Tân Tĩnh Nhu còn nói thẳng: “Tiểu quận chúa, biểu tỷ muội chúng ta còn phải đi về chỗ mẫu thân, sẽ không đi thăm thú Nhã Viên được rồi.”
Tiêu Kỳ đáp lại một tiếng, để nha hoàn đưa hai vị tỷ tỷ trở về, bản thân thì đuổi theo Tiền Lâm. Nàng sợ Tiền Lâm bên này gây ra chuyện xấu gì, Hoàng hậu nương nương lại trách tội Quảng Ninh Vương Phủ.
Tân Tĩnh Nhu lôi kéo tay của Lục Thanh Nhàn nói: “Biểu tỷ chúng ta trở về đi. ” Bước chân của nàng nhẹ nhàng trở về, vừa nói: “Nhã Viên cho dù đẹp, có nhiều nam nhân ở đó chúng ta cũng không thể đi, chúng ta cũng không thể bắt chước kẻ tầm mắt hạn hẹp, nhìn thấy nam nhân đẹp mắt liền không đi nổi, khiến cho người ta cười chê.”
Vẻ mặt xem thường.
Người tầm mắt hạn hẹp kia không phải là Tiền Lâm sao?
Lục Thanh Nhàn không khỏi mỉm cười, Tân Tĩnh Nhu di truyền tính tình mạnh mẽ của đại cô mẫu, luôn luôn ghét nhất những thứ này.
Lại nói bọn nam tử chớp mắt đã tới Nhã Viên, tuy là vào đông, nhưng bên trong Nhã Viên bố trí đẹp đẽ, mười bước một núi, năm bước một cảnh, Sơn Thủy tương liên, vòng vòng đan xen, Tưởng Tín Hồng thường thấy không đại khí của lâm viên hoàng gia, vườn tinh xảo bực này thấy vậy hắn không khỏi tán thưởng không dứt.
Mọi người đi dạo một lát, thấy cách đó không xa có một đình nhỏ, bốn bề nước bao quanh, mọi người liền đi vào đình. Chỉ thấy ngay giữa đình có một cái bàn đá, trên bàn đá có một bàn cờ, trên bàn cờ bày hai hộp quân cờ đen trắng, cũng không biết dùng vật liệu gì chế thành, trong suốt trơn bóng, làm cho người ta nhìn liền yêu thích không buông tay.
Tưởng Tín Hồng thường ngày thích nhất nhất đánh cờ, cười với Tiêu Thiểu Hủ thân là vi chủ nhân nói: “Lắp đặt một bàn cờ ở đây, vào đông thưởng tuyết, mùa hè ngắm sen, có thể đánh một ván cờ, đúng là nhã sự nhân sinh.” Dứt lời liền ngồi xuống một bên bàn đá.” Vi huynh nhất thời ngứa tay, Thiểu Hủ lão đệ chúng ta đánh một ván thế nào?”
Tiêu Thiểu Hủ lắc đầu liên tục: “Kỳ lực của Vương tử điện hạ kinh người, ta cũng không phải là đối thủ, trong vườn này, cũng chỉ có kỳ nghệ của Cửu ca có thể làm đối thủ của vương tử điện hạ thôi.”
Tưởng Tín Hồng là người yêu cờ, hơn nữa càng muốn mượn việc đánh cờ cùng Cửu hoàng tử để lôi kéo quan hệ. Dù sao Tiêu Thiểu Giác vẫn luôn lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy khó có thể thân cận. Vì vậy lại cười nói: “Không biết Cửu điện hạ có thể hân hạnh đánh một ván cờ cùng ta hay không?”
Tiêu Thiểu Giác vốn không muốn đáp ứng, nhưng nghĩ đến vừa rồi Lục Thanh Lam thân thiết nhiệt tình gọi hắn “Tưởng ca ca ” trong lòng tức giận, thấy hắn ôn tồn lễ độ càng tức không có chỗ đánh tới liền muốn thừa dịp đánh cờ giết uy phong của hắn,vì vậy gật đầu, “Cũng được. Chẳng qua chỉ đánh cờ không thì chẳng có ý nghĩa gì, chúng ta phải đánh cuộc một chút.” Nói xong lấy xuống một khối ngọc bội đeo bên hông, đặt ở trên bàn, lại chỉ bên hông của Tưởng Tín Hồng.
Tưởng Tín Hồng cũng mang một khối ngọc bội Hoàng Long, sắc mặt hắn hơi đổi, có chút không nỡ lấy xuống ngọc bội. Cũng không phải không phải bởi vì ngọc trân quý, mà bởi vì ngọc bội này chính là niệm tưởng duy nhất thân mẫu hắn cho hắn, trước lúc hắn tới Tề quốc, nhưng đánh cờ là do hắn nói ra trước, hắn lại không tiện đổi ý.
Hắn trân trọng cởi xuống ngọc bội Hoàng Long, đặt ở trên bàn đá. Khóe môi Tiêu Thiểu Giác hơi cong, hắn đã sớm biết khối ngọc bội này không tầm thường đối với Tưởng Tín Hồng, lại cố ý muốn đánh cuộc với hắn —— hắn chính là có thù tất báo.
Hai người mỗi người một bên, triển khai trận thế.
Bên này Tam công chúa lôi kéo Lục Thanh Lam chạy tới, nhìn thấy Cửu ca cùng Tưởng đại ca ở trong đình, không nói hai lời liền chạy liền hướng trong đình, Tiền Lâm rốt cuộc chậm một bước, nghĩ muốn mặt dày mày dạn theo sau cùng đi vào với hai tiểu cô nương, Tiêu Kỳ cũng đã tới, Tiêu Kỳ cũng không nói ra tâm tư của nàng, chỉ nói: “Lâm biểu tỷ, đằng trước là Bách mai viên, lúc này hoa mai đã nở, chúng ta đi qua thưởng mai đi.” Bách mai viên và chỗ đình nghỉ mát vừa vặn vị trí trái ngược nhau.
Tiền Lâm đưa mắt nhìn xung quanh, thấy bọn nam tử đã chia thành hai phe Tiêu Thiểu Giác Tiêu Thiểu Giác cùng Tưởng Tín Hồng ở trong đình đánh cờ, Tiêu Thiểu Hủ Hủ đứng ở một bên quan sát. Lục Văn Đình cùng Tiêu Thiểu Vĩ thì ở bên ngoài đình, hai người đều là người ham võ như si, tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng nhất kiến như cố, ở bên cạnh dòng suối so chiêu.
Ba vị thiếu niên đánh cờ trong đình tạo nên màu sắc vô cùng đẹp, y bào màu Huyền Thanh của Tiêu Thiểu Giác bị gió thổi lên, thắt lưng thẳng tắp ngồi ở đó, đẹp tựa như trích tiên hạ phàm.
Trong lòng Tiền Lâm không khỏi ngứa, chỉ muốn nhìn Cửu hoàng tử nhiều thêm một chút, cho dù là một cái thôi. Dù sao có hoàng hậu làm chỗ dựa cho nàng, nàng cũng không sợ, liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc với phía sau Tiêu Kỳ, nói: “Vương Phi nương nương sao ngài lại tới đây?”
Tiêu Kỳ cho rằng mẫu phi thật sự tới, vội vàng quay đầu lại, Tiền Lâm thừa cơ hội này bước nhanh đuổi theo Tam công chúa cùng Lục Thanh Lam, “Tam công chúa, Lục cô nương, các ngươi chậm một chút.”
Tiêu Kỳ thấy nàng như thế, giận đến dậm chân, nói đến mức này rồi, nàng cũng lười quản, không nhanh không chậm đi tới hướng đình nghỉ mát.
Tam công chúa lớn tuổi hơn chút, chạy mau hơn, chạy tới lương đình trước, dựa sát vào bên cạnh chỗ ngồi của Tiêu Thiểu Giác, Tam công chúa bắt lấy cánh tay của hắn nói: “Cửu ca, bắt được các ngươi rồi.” Giọng nói hết sức vui vẻ.
Tiêu Thiểu Giác nhăn mày, không để lại dấu vết đem tiểu móng vuốt của muội muội đẩy ra. Tam công chúa cũng không tức giận, buông Cửu ca ra chạy đến trước mặt Tưởng Tín Hồng, vươn ra bàn tay nhỏ bé trắng trắng mềm mềm nói: “Tưởng ca ca, điểm tâm vừa nãy ngươi có còn không?”
Tiêu Thiểu Giác giận đến dựng lông mày, trong lòng tự nhủ tại sao mình lại mang theo cái đồ cật hóa này ra ngoài chứ, mở miệng là đòi đồ ăn của người ta, thật là tức chết.
Tưởng Tín Hồng hết sức yêu thích tiểu hài tử, cười tủm tỉm lại lấy ra một khối hạnh nhân tô từ trong hà bao, ôn tồn lễ độ nói với Tam công chúa: “Công chúa, đây cũng là khối cuối cùng rồi.”
Tam công chúa cười khúc khích, đoạt lấy, kêu lên: “Bảo Nhi ngươi mau tới đây, chỗ Tưởng ca ca có đồ ăn ngon nè.”
Tưởng Tín Hồng lắc đầu bật cười.
Lục Thanh Lam cũng vào đình, mới chạy một đoạn đường, nàng từng ngụm từng ngụm thở hào hển, trên chóp mũi cũng chảy ra từng giọt, một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào.
Tiêu Thiểu Giác nhìn lướt qua nàng một cái, trong lòng hơi động một chút, thầm nghĩ đứa thể chất nhỏ này vẫn còn kém, quay về lại cho Nguyễn An đốc thúc nàng mỗi ngày tập thể thuật thêm vài lần, hoặc là để cho Cù Ngọc Tuyền kê cho nàng mấy vị thuốc bổ?
Trong lúc nhất thời suy nghĩ bay xa rồi, tay cầm lấy quân cờ màu trắng đang giơ lên không trung dừng lại. “Cửu điện hạ?” Cho đến khi Tưởng Tín Hồng nhắc nhở một câu, hắn mới đem quân cờ thả xuống trên bàn cờ.
Tiêu Thiểu Giác cùng Tưởng Tín Hồng cũng là hạng người thông minh tuyệt đỉnh, hai người đánh cờ lạc tử như phong, chỉ mới chốc lát đã tiến vào trận thế tranh đoạt.
Lúc này Tiền Lâm cũng tới, cười với Tam công chúa và Lục Thanh Lam nói: “Hai tiểu quỷ các ngươi chạy nhanh quá, cũng may không bị ngã, nhưng cũng hù chết biểu tỷ rồi.”
Biểu đạt vẻ mặt mịt mờ, biến mình thành là do bảo vệ hai tiểu cô nương, mới tiến vào đình.
Nàng thường ngày ở trong cung, mang dáng vẻ kiêu ngạo là chất nữ của Hoàng hậu nương nương, ngay cả Tam công chúa cũng không để vào mắt, Tam công chúa là người ân oán rõ ràng, đương nhiên sẽ không để ý tới nàng.
Về phần Lục Thanh Lam, đừng nhìn nàng tuổi còn nhỏ, sớm đã thấy rõ tâm tư của nàng, trong bụng tất cả đều là khinh thường, lại càng không nói chuyện cùng nàng.
/213
|