Ngũ hoàng tử Đại Chu Diệp Nguyên Tín, là đệ đệ Chu thái tử Diệp Nguyên Tu nể trọng nhất. Lãnh thổ Chu quốc nhỏ hơn so với Đại Tề, nhưng nhân khẩu lại nhiều hơn hơn Đại Tề gấp hai lần, văn hóa hưng vượng, quốc lực cường đại, một đế quốc cường đại như vậy, nội bộ khó tránh khỏi việc đấu tranh tranh giành quyền lợi ngươi chết ta sống.
Thái tử hiện giờ của Đại Chu Diệp Nguyên Tu vốn là thứ tử, thái tử tiền nhiệm là huynh trưởng của hắn Diệp Nguyên Nhân, chính là đích trưởng tử của đương kim Chu Minh đế. Diệp Nguyên Tu từ nhỏ không được Chu Minh đế coi trọng, bị phái đến Tây Bắc chiến đấu cùng Khương tộc, Diệp Nguyên Tu lại là người kỳ tài, chẳng những đánh giặc hết sức lợi hại, đấu tranh chính trị đẳng cấp lại càng cực cao, ở Tây Bắc lăn lộn phong sinh thủy khởi. Về sau trở về Đô thành của Đại Chu làm một trận chính biến, trực tiếp giết chết thái tử Diệp Nguyên Nhân, lại buộc hoàng đế lập mình làm thái tử, hoàng đế lui về hậu cung, trên danh nghĩa vẫn là người thống trị cao nhất của Đại Chu, trên thực tế lại đã sớm không hỏi chính sự, toàn bộ con thuyền đế quốc Đại Chu hiện tại đều do thái tử cầm lái.
Ngũ hoàng tử Đại Chu Diệp Nguyên Tín này chính là bào đệ của Chu thái tử Diệp Nguyên Tu, trung thành với ca ca, vả lại giá trị vũ lực rất lớn, là cây đao sắc bén nhất trong tay hắn.
Lục Thanh Lam nói: “Đại Chu hiện giờ cũng không thái bình, Diệp Nguyên Tín là trợ thủ đắc lực nhất của Diệp Nguyên Tu, ở trên cũng giúp hắn khống chế binh quyền, vì sao muốn phái hắn đến Đại Tề?”
Tiêu Thiểu Giác không ngờ nàng cũng biết rõ tình thế của Đại Chu như thế, có chút kinh ngạc nói: “Ngươi biết cũng không ít.”
Lục Thanh Lam cười cười, là người của hai kiếp, biết nhiều thì có gì để mà khoe khoang.
Tiêu Thiểu Giác lại nói: “Ngươi còn chưa đoán được phó sứ đi sứ nước ta lần này là ai đâu.”
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút nói: “Nhân vật uy chấn thiên hạ Đại Chu, chẳng lẽ là chiến thần Nhạc Viêm?” Nhạc Viêm quả thực là người ai trong thiên hạ cũng đều biết, danh tướng người người ngưỡng mộ. Nhạc Viêm xuất thân từ Nhạc gia thế gia võ tướng của Vinh thành tây bắc Đại Chu, từ nhỏ thân thể không tốt, cho nên phụ thân cũng không coi trọng hắn.
Có một năm quân đội Khương tộc đánh tới Vinh thành, Nhạc gia bị buộc phải trốn chạy, kết quả phát hiện đi quá vội, vậy mà quên mất mang Nhạc Viêm đi ra. Mọi người vốn cho rằng Nhạc Viêm hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nào biết hắn vậy mà vô thanh vô tức ở Vinh thành chiêu mộ mấy ngàn nông dân khó rời cố hương, chỉ dựa vào đám nông dân không binh khí không huấn luyện này, Nhạc Viêm dám ngăn quân đội Khương tộc được trang bị đến tận răng ở bên ngoài Vinh thành bảy ngày bảy đêm, về sau viện quân của Đại Chu chạy tới, quân đội Khương tộc sĩ khí hạ thấp bị tận diệt.
Đánh một trận này xong, Nhạc Viêm bắt đầu bộc lộ tài năng ở Đại Chu.
Chu Minh đế ý thức được đây là một vị thiên tài chiến tranh hiếm có, dụng tâm cất nhắc rèn luyện. Nhạc Viêm cũng thật sự không cô phụ kỳ vọng của hắn. Cả đời chỉ huy mấy chục trận chiến sự không một trận bại. Nhất là ở trong cuộc chiến với Khương tộc, bảy chiến bảy thắng, đuổi Khương tộc quấy nhiễu biên cảnh Đại Chu gần trăm năm ra khỏi mấy ngàn dặm, hoàn toàn đánh thông con đường tơ lụa đi Tây Vực của Đại Chu, từ nay về sau Đại Chu tăng cường mậu dịch cùng quốc gia Tây Vực, quốc lực ngày một phát triển.
Nhạc Viêm chẳng những ngoại chiến thành thạo, nội chiến cũng tinh thông. Hắn nhiều lần dẫn dắt đại quân tác chiến cùng Đại Lương, Đại Tề, mỗi lần đều là lấy ít thắng nhiều, đánh cho quân đội hai nước kêu cha gọi mẹ, danh xứng với thực Thường thắng tướng quân. Mà sở dĩ dân gian kính yêu ngưỡng mộ vị tướng quân này, càng là do kỷ luật quân đội của hắn nghiêm minh, không đụng đến một cây kim sợi chỉ của lão bách tính.
Tướng quân chống đỡ ngoại vũ, chiến công huy hoàng, lại yêu dân như con, dân chúng sao lại không thương yêu được chứ? Bởi vậy Nhạc Viêm chẳng những tại Đại Chu, mà ngay cả Đại Tề và Đại Lương đều có danh vọng cực cao, có thể nói danh chấn thiên hạ.
Tiêu Thiểu Giác ha ha cười, dựng thẳng một ngón tay cái nói: “Ngươi quả nhiên thông minh.”
Lục Thanh Lam lại nhíu mày nói: “Hiện giờ nội bộ Đại Chu mưa gió phiêu vũ, Diệp Nguyên Tu mặc dù đã khống chế bên trên, nhưng bởi vì nhốt Hoàng đế, rước lấy rất nhiều bất mãn của hoàng tộc và tướng lãnh trong quân, lúc này hắn phái phụ tá đắc lực của hắn Diệp Nguyên Tín đến Đại Chu, hắn điên rồi sao.”
Tiêu Thiểu Giác thấy nàng nhíu lại chân mày, vốn định nhắc nhở nàng một câu, thế nhưng lời còn chưa nói ra miệng, Lục Thanh Lam đã nói: “Chẳng lẽ, hắn có chuyện gì quan trọng hơn phải giao cho Diệp Nguyên Tín làm?”
Tiêu Thiểu Giác hơi kinh hãi, không ngờ suy nghĩ của nàng nhạy bén như thế: “Nói tiếp đi.”
Lục Thanh Lam liền biết suy nghĩ của nàng đúng. Nàng suy nghĩ một chút nói: “Chu thái tử phái hai nhân vật trọng yếu như vậy cùng đi sứ, vốn rất kỳ quái.” Nàng đột nhiên cả kinh nói: “Ta nghe nói Nhạc Viêm vẫn kiên định bảo vệ Hoàng phái, có mâu thuẫn không thể hòa giải cùng Diệp Nguyên Tu. Chẳng lẽ Diệp Nguyên Tu là muốn sát hại Nhạc Viêm trên quốc thổ Đại tề?”
Tiêu Thiểu Giác vừa rồi nếu như chỉ là giật mình, hiện tại cũng chỉ còn lại phần khiếp sợ. Hắn và hoàng đế nghiên cứu thật lâu mới cho ra kết luận như vậy, đây còn là dưới tình huống cực kỳ đầy đủ tài nguyên tin tức tình báo mới có được phán đoán cuối cùng, không ngờ lại bị tiểu nha đầu này một ngụm nói toạc ra.
Tiêu Thiểu Giác không khỏi nhìn nàng một cái thật sâu, giải thích: “Nhạc Viêm là Chu Minh đế một tay đề bạt, hiện giờ Chu Minh đế bị cầm tù, Nhạc Viêm bôn tẩu khắp nơi nghĩ cách cứu viện. Với tư cách quân thần Đại Chu, uy vọng trong quân của hắn cao, người thường không thể tưởng tượng nổi, vung cánh tay hô lên, trong quân tất nhiên tập hợp người. Chu thái tử đã sớm coi hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Nếu giết hắn trong biên giới Đại Chu, Nhạc Viêm phản đối Chu thái tử là chuyện ai cũng biết, nhất định sẽ tính khoản sổ sách này đến trên đầu Chu thái tử, hắn vốn bởi vì giết huynh giam phụ thanh danh không tốt, lưng đeo một cái thanh danh sát hại công thần, sợ rằng sẽ lập tức phải xuống đài. Nhưng nếu Nhạc Viêm chết trong cảnh nội Đại tề thì không giống vậy, hắn hoàn toàn có thể đẩy chuyện này cho Đại Tề, còn có thể thông qua chuyện này hiệu triệu dân chúng báo thù thay Nhạc Viêm, đoàn kết lực lượng quần chúng, củng cố sự thống trị của hắn.”
Lục Thanh Lam vừa nghe liền hiểu: “Nhạc Viêm bất kể nói thế nào, đều trung thành với hoàng thất Đại Chu, Chu thái tử làm việc như vậy, sẽ không sợ tự hủy trường thành sao?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Chu thái tử cũng là nhờ công trận mà lập nghiệp, đại khái cảm thấy bản lĩnh đánh giặc của mình không kém Nhạc Viêm đi. Huống chi cho dù Nhạc Viêm trân quý đi nữa, so với ngôi vị hoàng đế của Đại Chu, cũng không tính là gì.”
Lục Thanh Lam: “Nếu Vương gia đã khám phá gian mưu của Chu thái tử, ngài tính làm thế nào?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Đương nhiên là thuận thế, lưu Nhạc Viêm vĩnh viễn ở lại trên quốc thổ Đại Tề.”
Lục Thanh Lam nói: “Ngươi sẽ không sợ lưng mang danh nhơ sát hại một đại danh tướng ư? Không sợ Chu thái tử mượn cơ hội hưng binh chinh phạt Đại Tề sao? Hắn chính là đang cần một cuộc chiến tranh để ngưng kết lòng người, củng cố địa vị đâu.”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Đại Tề và Đại Chu sớm muộn gì cũng phải có một trận chiến, nếu lúc khai chiến Đại tướng thống quân của Đại Chu là Nhạc Viêm, chúng ta không biết phải chết bao nhiêu tướng lĩnh và chiến sĩ, thay vì như thế, chẳng bằng lưng gánh danh nhơ, sớm diệt trừ đại họa Nhạc Viêm. Huống chi mạch sống của Đại Chu nắm giữ ở trong tay Đại Tề, chưa chắc thực sự có can đảm phát động chiến tranh.”
Nhân khẩu và quốc lực của Đại Chu đều đã vượt qua Đại Tề, nhưng Đại Chu lại chậm chạp không dám động võ với Đại Tề, điểm mấu chốt là do, sản lượng muối ăn của Đại Chu ít ỏi, tất cả muối ăn đều phải dựa vào nhập khẩu từ Đại Tề. Người sống, cũng không thể không ăn muối, một khi Đại Tề chặt đứt cung ứng muối ăn, Đại Chu lập tức sẽ phải giương mắt nhìn, cho nên Đại Tề mới dám cưỡi cổ thải phân trên cổ Đại Chu.
Tiêu Thiểu Giác lại nói: “Huống chi Chu thái tử Diệp Nguyên Tu giết huynh giam phụ, bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu như thế, có gì đáng lo lắng hay sao?”
Lục Thanh Lam lại không đồng ý cách nói này: “Phẩm cách của một người cùng năng lực của một người là hai chuyện khác nhau. Diệp Nguyên Tu có lẽ không nhất định là một người tốt, nhưng là hắn cũng chưa chắc cũng không phải là một vị hoàng đế tốt.” Kiếp trước Diệp Nguyên Tu sau khi lên ngôi, thống trị Đại Chu ngày càng cường thịnh, chẳng những thâu tóm Yến quốc, mạnh hơn còn chiếm được Vân Châu của Đại Tề, làm cho Đại Tề cắt đất bồi thường chiến tranh, nhận hết khuất nhục.
Tiêu Thiểu Giác nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi nói cũng có vài phần đạo lý.”
Chiến tranh dù sao cũng còn cách xa, Lục Thanh Lam lại nhớ tới vấn đề vừa rồi: “Vương gia vừa rồi nói, Nhạc Viêm tướng quân lần này sợ là chạy trời không khỏi nắng?”
Tiêu Thiểu Giác gật đầu: “Lần này hắn phải chết!”
Lục Thanh Lam thở dài một tiếng: “Nhưng hắn là người ta vẫn luôn ngưỡng mộ, thật sự là đáng tiếc.”
Tiêu Thiểu Giác cũng thở dài một hơi: “Nếu không phải Nhạc Viêm quá mức đáng sợ, Bổn vương cũng muốn đao thật thương thật đánh một trận với hắn trên chiến trường, đường đường chính chính đánh bại hắn. Chẳng qua là đáng tiếc, vì thiên thiên vạn vạn tính mạng của tướng sĩ Đại Tề ta, Bổn vương không thể tính như vậy.”
Lục Thanh Lam nhắc nhở: “Nhạc Viêm thông minh tuyệt đỉnh, cho dù đi sứ Đại Tề không mang quá nhiều thị vệ, Vương gia cũng không thể khinh thường.” Cẩm y vệ và Đông Xưởng chịu trách nhiệm chính là ám sát, hành động diệt trừ Nhạc Viêm đương nhiên nên do Tiêu Thiểu Giác một tay chủ trì, Lục Thanh Lam mặc dù không hỏi, nhưng tâm lại rõ như gương.
Tiêu Thiểu Giác nói: “Chuyện này đương nhiên.” lại nói: “Nếu ngươi muốn gặp Nhạc Viêm..., đấu thuyền rồng tiết Đoan Ngọ chính là cơ hội cuối cùng rồi.”
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút nói: “Đấu thuyền rồng lắm thầy nhiều ma, ta không muốn đi.” Mấy lần ra cửa luôn có chuyện, Lục Thanh Lam cũng cảm thấy mệt mỏi, còn không bằng dứt khoát thoải mái ở nhà.
Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên quỷ bí cười một tiếng: “Đi, tại sao không đi?”
“Ôi!” Lục Thanh Lam có chút kinh ngạc.
Tiêu Thiểu Giác nói: “Huống chi hoàng hậu đã định ra danh sách hầu hạ, ngươi và mẫu thân ngươi đều ở trong danh sách, đến lúc đó ngươi không đi cũng phải đi.” Tiêu Thiểu Giác kể từ khi nắm giữ hai thế lực Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ, tay mắt càng thông thiên, ngay cả danh sách hầu hạ hoàng hậu định ra cũng có thể tìm được.
Lục Thanh Lam kinh hãi, nhạy cảm cảm giác được hơi thở âm mưu.”Vương gia?”
Tiêu Thiểu Giác hiểu rõ gật gật đầu, “Đã có người muốn hại ngươi, chúng ta liền theo bọn họ vui đùa một chút!”
Lục Thanh Lam nói: “Nhưng Thanh Huệ quận chúa?” Người này quả thực không thể nói lý, Lục Thanh Lam trong lòng giận không kìm được.
Tiêu Thiểu Giác không khẳng định cũng không chối bỏ, chỉ nói: “Chuyện này ngươi không cần quan tâm, đến lúc đó chỉ cần dựa theo sự phân phó của ta làm việc là được.”
Lục Thanh Lam thấy hắn không nói cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Như thế đa tạ vương gia rồi.” Từ nhỏ đến lớn, hắn một mực giúp nàng, trong lúc không tự chủ nàng đã là cực kỳ tín nhiệm hắn.
Tiêu Thiểu Giác cùng nàng nói một hồi, tâm tình cực kỳ vui vẻ. Hắn cũng không biết mình tại sao nói những chuyện quốc gia đại sự này cùng nàng, mấu chốt là nàng chẳng những nghe hiểu được, còn có thật nhiều kiến giải độc đáo, làm người ta phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Tiêu Thiểu Giác nghĩ thầm, tương lai cưới tiểu cô nương này về Vương phủ, mình ngay cả mưu sĩ cũng có thể mời ít một cái.
Hai người vừa nói vừa đánh cờ, rốt cục hạ xuống quân cuối cùng. Tiêu Thiểu Giác không ngoài sở liệu thắng Lục Thanh Lam ba quân.
Nhớ tới đánh cuộc lúc trước, Tiêu Thiểu Giác cười nói: “Bổn vương ngược lại muốn nhìn xem, ngươi mang theo vật gì tốt trên người!”
Lục Thanh Lam khẽ mỉm cười, không vì thua cờ mà cảm thấy nổi giận. Nàng ngoắc bảo Mặc Cúc tới đây, nói nhỏ bên tai nàng mấy câu, Mặc Cúc đáp ứng với một tiếng vội vã đi.
Nàng nói: “Vương gia chờ một lát.”
Tiêu Thiểu Giác ước gì ở cùng nàng nhiều hơn một lát, đương nhiên không nóng nảy, dù bận vẫn ung dung nói: “Bổn vương không vội.” Hắn thật sự muốn nhìn xem trong hồ lô của nàng bán thuốc gì.
Mặc Cúc đi không lâu lập tức trở lại, trên tay cầm một cái bọc vải màu xanh lá cây. Mặc Cúc đem bao vải cho Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam lại đem bao vải chuyển cho Tiêu Thiểu Giác.
Tiêu Thiểu Giác càng hồ nghi, mở bao vải ra nhìn, vậy mà là khối lục đoan nghiễn tuyết trúc Lâm Tử Dã tự mình chế hắn mượn lý do sinh thần Lục Thần lần trước đưa cho Lục Thần.
Lục Thanh Lam cười nói: “Đây là thứ đáng giá nhất ở trên người ta hiện giờ, ta nói lời giữ lời, đưa cái này cho Vương gia.”
Trong nháy mắt sắc mặt Tiêu Thiểu Giác xanh mét. Giọng nói hắn đạm mạc: “Ta nói cô nương hôm nay sao lại có nhàn tình nhã trí chịu theo người thô kệch như Bổn vương đánh cờ, thì ra là đã sớm có dự mưu. Có phải ngươi thua Bổn vương ba quân, cũng là cố ý nhường cho Bổn vương hay không? ” Hắn biết Lục Thần thích nghiên mực, lúc trước thừa dịp sinh thần Lục Thần, tốn thật lớn công sức tiền bạc mới vơ vét được khối lục đoan nghiễn tuyết trúc Lâm Tử Dã tự mình chế này, không ngờ lại bị tiểu cô nương trả trở về.
Lục Thanh Lam không muốn đồ quý giá như vậy, lúc trước đánh cờ cùng hắn đúng là nghĩ cố ý thua hắn, chẳng qua mấy năm nay kỳ nghệ dần dần tăng, Lục Thanh Lam phát giác mình dù dùng hết toàn lực cũng không phải là đối thủ của hắn, cũng không giấu dốt nữa. Trận vừa rồi quả thực là nàng thua hắn.
Lục Thanh Lam không ngờ hắn sẽ bỗng nhiên phát cáu lớn như vậy, mơ hồ cảm thấy hôm nay mình đại khái là thông minh quá sẽ bị thông minh hại rồi, chẳng qua chuyện đã tới lúc này, chỉ có thể kiên trì nói: “Vương gia, khối nghiên mực này là quà sinh nhật Tam công chúa tặng cho phụ thân ta, phụ thân ta lại tặng lại cho ta, hôm nay ta đánh cờ đã thua bởi ngươi, cũng không có gì không ổn. Ta thật sự không rõ tại sao Vương gia tức giận như thế. Huống hồ kỳ lực Vương gia như thế ta nếu có thể khiến ngài vừa vặn thắng ta ba quân, ta đây há lại không phải là yêu quái?” Chẳng qua hiện tại Tiêu Thiểu Giác bắt đầu hoài nghi, Lục Thanh Lam nói gì hắn cũng sẽ không tin tưởng. Hắn hầm hầm nói: “Trong lòng của ngươi, chán ghét Bổn vương như vậy ư, không chịu cho Bổn vương chút cơ hội nào?”
Lục Thanh Lam rũ lông mi xuống, thấp giọng nói: “Nguyện đánh cuộc chịu thua, thần nữ không có ý tứ gì khác.”
Tiêu Thiểu Giác cũng không vòng vo, dù sao nghiên mực là hắn tặng, trong lòng hai người đều rõ như gương, lạnh lùng nói: “Đồ Bổn vương tặng ra ngoài, chưa từng thu hồi lại. Được được được, ngươi đã đưa cho ta nghiên mực này, liền là đồ của ta, ta xử trí như thế nào ngươi cũng không có quyền lên tiếng.”
Lục Thanh Lam cảm thấy không ổn, nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Tiêu Thiểu Giác hét lớn một tiếng: “Vệ bân, cầm lấy ném đi!”
Rốt cuộc không nhịn được cơn thịnh nộ trong lòng, hắn hung hăng nện một quyền trên bàn đá, bàn đá nứt ra mấy đường hở, có thể thấy được một quyền này của Tiêu Thiểu Giác lực lớn đến bao nhiêu.
Tay phải của Tiêu Thiểu Giác đã đầm đìa máu tươi, Lục Thanh Lam không nhịn được kinh hô một tiếng.
“Cửu ca, Bảo Nhi, các ngươi đây là chuyện gì xảy ra?” Tam công chúa đúng lúc chạy tới, thấy không khí hiện trường giống như giương cung bạt kiếm, không khỏi giật mình hô.
Trong lòng Lục Thanh Lam áy náy, nhất thời nói không nên lời.
Tam công chúa phát hiện tay Tiêu Thiểu Giác đầy máu, lại càng khiếp sợ, tiến lên bắt lấy cánh tay của Tiêu Thiểu Giác nói: “Cửu ca, tay của ngươi bị thương.” Phân phó Uyển Thanh: “Nhanh đi mời Cù thái y tới đây.”
Uyển Thanh đáp ứng một tiếng vội vã chạy đi. Tiêu Thiểu Giác lại không muốn ở lại chỗ này, rút cánh tay về nói với Vệ Bân: “Chúng ta đi!”
“Cửu ca! Cửu ca!” Trong lúc Tam công chúa sửng sốt, hắn đã bước nhanh đi, căn bản là không kịp ngăn cản hắn.
Tam công chúa đành phải mang vẻ mặt mê mang hỏi Lục Thanh Lam: “Bảo Nhi, giữa các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao Cửu ca lại tức giận thành bộ dáng này? Hắn không phải là luôn rất thích ở chung cùng ngươi sao?”
Hiện tại trong lòng Lục Thanh Lam rất loạn, nàng lắc đầu nói: “A San, ngươi đừng hỏi nữa.” Mấy ngày này nàng thật sự sinh ra hảo cảm với Tiêu Thiểu Giác, nhìn thấy bộ dạng hắn tức giận khổ sở, trong lòng nàng cũng có phần không biết mùi vị gì.
Ấm ức đi theo Tam công chúa trở lại Trường Hi cung.
Đêm đó, Lục Thanh Lam ở Trường Hi cung lăn qua lộn lại cả đêm ngủ không ngon giấc. Nàng thật sự có chút không biết nên xử lý quan hệ của mình và Tiêu Thiểu Giác như thế nào. Không nói đến Tiêu Thiểu Giác đã giúp nàng nhiều lần như vậy, thậm chí nhiều lần cứu tính mạng của nàng, nàng là người ân oán phân minh, với Tiêu Thiểu Giác đương nhiên là trong lòng có cảm kích. Tiêu Thiểu Giác không chỉ một lần biểu đạt ý tứ muốn cưới nàng làm chính phi, được một nam tử thông minh ưu tú lại có giá trị nhan sắc kinh diễm như vậy theo đuổi, há lại sẽ hoàn toàn thờ ơ.
Ngay cả nàng người kinh nghiệm hai đời, xem tình tình ái ái rất đạm nhạt như vậy, cũng nhịn không được có chút động tâm. Mấu chốt nhất chính là, Tiêu Thiểu Giác với người khác thủ đoạn ác độc, không chút lưu tình, hết lần này tới lần khác đối với nàng che chở đầy đủ, sợ rằng là nữ tử liền chịu không nổi. Trước kia Tiêu Thiểu Giác luôn lúc lạnh lúc nóng với nàng, hiện tại khắp nơi thay nàng suy nghĩ, thay đổi như vậy nàng cảm giác được. Nếu không phải nàng không nắm chắc có thể thay đổi vận mệnh kiếp trước của Tiêu Thiểu Giác không muốn làm cho Trường Hưng Hầu phủ vì vậy chịu dính líu, nàng rốt cuộc còn có lý do gì cự tuyệt hắn đâu chứ?
Trọng sinh một kiếp, nàng đương nhiên nhiều băn khoăn hơn, dù sao cũng không thể chỉ nghĩ đến mình, mà không lo cho tiền đồ của gia tộc. Nhưng nhớ tới ánh mắt thất vọng phẫn nộ kia của Tiêu Thiểu Giác, trong lòng không khỏi cũng đau xót theo. Nàng phát hiện bất kể trốn tránh thế nào, tình cảm của mình đã có chút không chịu khống chế.
Lúc này Tam công chúa đi đến, ngồi ở bên giường Lục Thanh Lam nói: “Hai người các ngươi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Lục Thanh Lam không đành lòng dấu diếm nàng, liền đem chuyện ngày hôm nay nói một lần.
Tam công chúa sau khi nghe xong, đưa tay điểm cái trán của nàng: “Bảo Nhi, trước kia bất kể xảy ra chuyện gì, ta luôn đứng ở phía ngươi. Chuyện hôm nay, không phải là ta nói ngươi, ngươi quả thật làm hơi quá. Đổi lại là ta ta cũng tức giận. Cửu ca ta vì tặng lễ cho cha ngươi, ngay cả kỳ hào của ta đều đem ra, ủy khuất cầu toàn như vậy, ngoại trừ đối với ngươi mới có thể như vậy, ngươi thấy hắn dụng tâm đối với người nào nhiều như vậy? Ngươi khen ngược, chẳng những không lĩnh tình, coi như tính kế hắn một trận. Hắn có thể không tức giận sao?”
Lục Thanh Lam thở dài một hơi: “Có thể là ta nóng vội rồi.” Nàng cũng không biết vì sao lúc ấy ma xui quỷ khiến mà nghĩ ra chủ ý như vậy.
“Bảo Nhi, ta thấy Cửu ca hôm nay tức giận lớn, Cửu ca đối với ngươi thật tốt, ngươi cũng không thể làm hắn thương tâm.”
Nàng vẫn trông chờ Lục Thanh Lam có thể trở thành Cửu tẩu của nàng đây. “Hai người các ngươi, tại sao không thể ở chung yên lành chứ. Ta không rõ, Cửu ca ta đến cùng không tốt ở đâu, tại sao ngươi không muốn gả cho hắn chứ?”
Lục Thanh Lam không biết nên giải thích cùng nàng thế nào, đành phải hàm hồ nói: “Chuyện này cũng không phải là mình ta có thể làm chủ.”
Lại nói Tiêu Thiểu Giác trở lại Khánh vương phủ, sải bước như lưu tinh đi vào thư phòng, Vệ Bân cầm hòm thuốc, tự mình xách theo vào phòng. Phụng bồi cẩn thận tiến vào viện của Tiêu Thiểu Giác, “Vương gia, để nô tài bôi thuốc cho tay của ngài đi!”
“Cút!” Nghênh đón hắn chính là một cái chén trà bay ra. Vệ Bân không dám tránh né, chén trà nện ở trên bả vai của hắn, nện khiến hắn lui về phía sau một bước, trên người cũng dính đầy nước trà và lá trà.
Vệ Bân nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác đang nổi nóng, không dám nói thêm gì, chỉ đành lui ra ngoài.
Hắn mới từ trong thư phòng chật vật đi ra, đã nhìn thấy hai thiếu nữ tuyệt sắc Trinh Phi đưa tới lần trước, một người tên là Liễu Nguyệt, một người tên là Trúc Thanh, mới vừa đi tới.
Hai người này bị Trinh Phi chọn trúng, ban cho Tiêu Thiểu Giác làm nha đầu thông phòng, ban đầu Trinh Phi ám hiệu cho các nàng dạy cho Tiêu Thiểu Giác hiểu nhân sự, nhưng từ lúc bị Tiêu Thiểu Giác dẫn về Vương phủ, hai người bị đuổi xa đến Cảnh viên, đừng bảo là tuân theo lệnh của Trinh Phi chung phòng cùng Tiêu Thiểu Giác, ngày thường còn không thấy được mặt Vương gia.
Vốn cho rằng đi theo Vương gia vào phủ là để hưởng phúc, bởi vì Vương gia chưa đính hôn, Vương phủ tạm thời chưa có nữ chủ nhân, nói không chừng còn có thể làm nữ chủ nhân làm trời làm đất vài ngày, nhưng hiện tại bị đem gác xó như vậy, coi là cái gì chứ?
Hai người đương nhiên không cam lòng. Bởi vậy không có việc gì liền tiếp cận thư phòng bên này.
Bởi vì hai người là Trinh Phi đưa tới, Tiêu Thiểu Giác cực kỳ kính trọng Trinh Phi, bọn hạ nhân cũng hết sức khách khí với Liễu Nguyệt và Trúc Thanh, cũng không dám ngăn trở. Chỉ là Vệ Bân biết rõ tâm tư của Tiêu Thiểu Giác, hai người không qua nổi cửa ải Vệ Bân này.
Vừa rồi hai người vừa lúc nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác một tay bị thương tiến vào thư phòng, thấy Vệ Bân chật vật lui ra ngoài, hai người liền đi ra phía trước, Liễu Nguyệt nói với Vệ Bân: “Tiểu Vệ công công, Vương gia có chuyện gì, lại tức giận lớn như vậy, ngay cả tiểu Vệ công công cũng chịu liên lụy?”
Trúc Thanh cũng nói: “Vết thương trên tay Vương gia còn chưa xử lý phải không, không bằng để cho tỷ muội chúng ta đi vào băng bó vết thương cho Vương gia một chút như thế nào?”
Hai người đều vô cùng có tự tin đối với dung mạo phong tình của mình, vẫn cảm thấy Tiêu Thiểu Giác sở dĩ thờ ơ với hai người, toàn bộ là bởi vì thời gian hắn tiếp xúc với các nàng quá ít, các nàng không tin trong thiên hạ này thực sự có nhân vật như Liễu Hạ Huệ có thể thờ ơ trước sắc đẹp của các nàng.
Vệ Bân cũng là bệnh cấp loạn tìm thầy, hắn lo lắng thương thế của chủ tử nhà mình, nếu hai vị này nguyện ý đi vào trận địa lôi kia, liền để bọn nàng đi đi.
Vệ Bân giao hòm thuốc cho Liễu Nguyệt, “Tay phải Vương gia bị thương, các ngươi tìm cách khuyên nhủ Vương gia, nếu Vương gia không tức giận, liền giúp hắn băng bó một chút, trong hòm thuốc này có thuốc trị vết thương và băng gạc.” Cẩn thận dặn dò một phen.
Vẻ mặt Liễu Nguyệt và Trúc Thanh hưng phấn nhảy nhót, vỗ ngực bảo đảm tuyệt sẽ không làm hỏng việc, lúc này mới cẩn thận đẩy cửa tiến vào.
Tiêu Thiểu Giác đang dựa lưng ngồi ở trên giường sinh hờn dỗi, nghe thấy tiếng bước chân trong lòng cáu kỉnh một trận, cho rằng Vệ Bân lại tiến vào, mắng: “Thằng nhóc này, sao ngươi còn tới nữa?”
Hai người Liễu Nguyệt và Trúc Thanh liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng, mà nện bước nhỏ tới sau lưng của hắn, một người giúp hắn bóp vai, mỵ thanh nói: “Vương gia, là ai chọc người tức giận lớn như vậy? Tụi nô tỳ học qua thuật xoa bóp, để tụi nô tỳ xoa bóp vai cho người, xin người bớt giận! Người thấy như thế nào?”
Nói xong, bộ ngực mềm nhũn liền đè lên lưng của Tiêu Thiểu Giác. Hai nha đầu này trên người bôi son chi hương phấn của cửa hàng hương phấn Đàm Ký, cực kỳ xa hoa, một lượng hương phấn giá trị đồng đẳng với một lượng bạc. Chẳng qua không ai nói với các nàng, Tiêu Thiểu Giác không chịu nổi nhất chính là loại mùi này.
Lúc hai nha đầu này vừa đi vào, hắn liền nghe thấy được cái mùi sặc người này, hắn lập tức ngưng hô hấp. Không đợi hắn nói, hai nha đầu này đã đi lên. Bộ ngực mềm mại của hai người đã áp vào phía sau lưng hắn.
Hai người đắc chí, hấp dẫn khiêu khích như vậy, là nam nhân liền khó có thể chống cự, huống chi Vương gia còn là một con chim non chưa trải việc đời, nghĩ thầm đại khái buổi tối hôm nay có thể ôm “Mỹ nhân” rồi. Nào biết trong nháy mắt lưng của Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên cứng giống như sắt thép, hai người cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên một cỗ lực mạnh truyền đến, hai người giống như cưỡi mây đạp gió bay ra ngoài, trực tiếp đập vào trên vách tường, đụng đến nỗi lục phủ ngũ tạng hai người đều lệch vị trí, trực tiếp hộc máu.
Tiêu Thiểu Giác lúc này mới xoay đầu lại, thần sắc bình tĩnh đi tới. Thản nhiên nói: “Câu dẫn Bổn vương, ai cho các ngươi lá gan này, thật sự là chán sống rồi.”
Hai nha đầu nhìn thấy hắn trong ánh mắt đã tràn đầy hoảng sợ. Ai có thể ngờ vị này nói động thủ liền động thủ, còn hung ác như vậy, không có chút thương hương tiếc ngọc nào.
Lúc này Vệ Bân nghe thấy thanh âm không đúng, cũng chạy đi vào, chứng kiến cục diện hiện trường như vậy cũng sợ hết hồn. “Vương gia, hai người này dù sao cũng là người Trinh nương nương đưa tới, hãy để nô tài tìm người chữa trị cho các nàng.”
Tiêu Thiểu Giác ừ một tiếng. “Ngươi xem rồi xử trí đi. Xong chuyện tự mình đi chỗ Hác tổng quản lĩnh mười gậy.” Không có sự đồng ý của Vệ Bân, hai nữ nhân này cũng không thể đi vào thư phòng của hắn.
Vệ Bân không dám nói gì, gọi người kéo hai nữ nhân ra mời đại phu thi cứu, vừa nói với Tiêu Thiểu Giác: “Vương gia, tay của ngài hãy để tiểu nhân băng bó cho ngài một chút đi.”
Tiêu Thiểu Giác trừng trị hai nữ tử tự đưa tới cửa, tâm tình không khỏi tốt hơn nhiều. Liền đưa tay để Vệ Bân băng bó cho hắn, lúc này trong lòng cũng bình tĩnh không ít, nghĩ thầm cái tiểu cô nương kia dù sao ghét bỏ hắn như vậy, lại không phải là lần đầu tiên, cần gì tức giận cùng nàng chứ.
Thái tử hiện giờ của Đại Chu Diệp Nguyên Tu vốn là thứ tử, thái tử tiền nhiệm là huynh trưởng của hắn Diệp Nguyên Nhân, chính là đích trưởng tử của đương kim Chu Minh đế. Diệp Nguyên Tu từ nhỏ không được Chu Minh đế coi trọng, bị phái đến Tây Bắc chiến đấu cùng Khương tộc, Diệp Nguyên Tu lại là người kỳ tài, chẳng những đánh giặc hết sức lợi hại, đấu tranh chính trị đẳng cấp lại càng cực cao, ở Tây Bắc lăn lộn phong sinh thủy khởi. Về sau trở về Đô thành của Đại Chu làm một trận chính biến, trực tiếp giết chết thái tử Diệp Nguyên Nhân, lại buộc hoàng đế lập mình làm thái tử, hoàng đế lui về hậu cung, trên danh nghĩa vẫn là người thống trị cao nhất của Đại Chu, trên thực tế lại đã sớm không hỏi chính sự, toàn bộ con thuyền đế quốc Đại Chu hiện tại đều do thái tử cầm lái.
Ngũ hoàng tử Đại Chu Diệp Nguyên Tín này chính là bào đệ của Chu thái tử Diệp Nguyên Tu, trung thành với ca ca, vả lại giá trị vũ lực rất lớn, là cây đao sắc bén nhất trong tay hắn.
Lục Thanh Lam nói: “Đại Chu hiện giờ cũng không thái bình, Diệp Nguyên Tín là trợ thủ đắc lực nhất của Diệp Nguyên Tu, ở trên cũng giúp hắn khống chế binh quyền, vì sao muốn phái hắn đến Đại Tề?”
Tiêu Thiểu Giác không ngờ nàng cũng biết rõ tình thế của Đại Chu như thế, có chút kinh ngạc nói: “Ngươi biết cũng không ít.”
Lục Thanh Lam cười cười, là người của hai kiếp, biết nhiều thì có gì để mà khoe khoang.
Tiêu Thiểu Giác lại nói: “Ngươi còn chưa đoán được phó sứ đi sứ nước ta lần này là ai đâu.”
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút nói: “Nhân vật uy chấn thiên hạ Đại Chu, chẳng lẽ là chiến thần Nhạc Viêm?” Nhạc Viêm quả thực là người ai trong thiên hạ cũng đều biết, danh tướng người người ngưỡng mộ. Nhạc Viêm xuất thân từ Nhạc gia thế gia võ tướng của Vinh thành tây bắc Đại Chu, từ nhỏ thân thể không tốt, cho nên phụ thân cũng không coi trọng hắn.
Có một năm quân đội Khương tộc đánh tới Vinh thành, Nhạc gia bị buộc phải trốn chạy, kết quả phát hiện đi quá vội, vậy mà quên mất mang Nhạc Viêm đi ra. Mọi người vốn cho rằng Nhạc Viêm hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nào biết hắn vậy mà vô thanh vô tức ở Vinh thành chiêu mộ mấy ngàn nông dân khó rời cố hương, chỉ dựa vào đám nông dân không binh khí không huấn luyện này, Nhạc Viêm dám ngăn quân đội Khương tộc được trang bị đến tận răng ở bên ngoài Vinh thành bảy ngày bảy đêm, về sau viện quân của Đại Chu chạy tới, quân đội Khương tộc sĩ khí hạ thấp bị tận diệt.
Đánh một trận này xong, Nhạc Viêm bắt đầu bộc lộ tài năng ở Đại Chu.
Chu Minh đế ý thức được đây là một vị thiên tài chiến tranh hiếm có, dụng tâm cất nhắc rèn luyện. Nhạc Viêm cũng thật sự không cô phụ kỳ vọng của hắn. Cả đời chỉ huy mấy chục trận chiến sự không một trận bại. Nhất là ở trong cuộc chiến với Khương tộc, bảy chiến bảy thắng, đuổi Khương tộc quấy nhiễu biên cảnh Đại Chu gần trăm năm ra khỏi mấy ngàn dặm, hoàn toàn đánh thông con đường tơ lụa đi Tây Vực của Đại Chu, từ nay về sau Đại Chu tăng cường mậu dịch cùng quốc gia Tây Vực, quốc lực ngày một phát triển.
Nhạc Viêm chẳng những ngoại chiến thành thạo, nội chiến cũng tinh thông. Hắn nhiều lần dẫn dắt đại quân tác chiến cùng Đại Lương, Đại Tề, mỗi lần đều là lấy ít thắng nhiều, đánh cho quân đội hai nước kêu cha gọi mẹ, danh xứng với thực Thường thắng tướng quân. Mà sở dĩ dân gian kính yêu ngưỡng mộ vị tướng quân này, càng là do kỷ luật quân đội của hắn nghiêm minh, không đụng đến một cây kim sợi chỉ của lão bách tính.
Tướng quân chống đỡ ngoại vũ, chiến công huy hoàng, lại yêu dân như con, dân chúng sao lại không thương yêu được chứ? Bởi vậy Nhạc Viêm chẳng những tại Đại Chu, mà ngay cả Đại Tề và Đại Lương đều có danh vọng cực cao, có thể nói danh chấn thiên hạ.
Tiêu Thiểu Giác ha ha cười, dựng thẳng một ngón tay cái nói: “Ngươi quả nhiên thông minh.”
Lục Thanh Lam lại nhíu mày nói: “Hiện giờ nội bộ Đại Chu mưa gió phiêu vũ, Diệp Nguyên Tu mặc dù đã khống chế bên trên, nhưng bởi vì nhốt Hoàng đế, rước lấy rất nhiều bất mãn của hoàng tộc và tướng lãnh trong quân, lúc này hắn phái phụ tá đắc lực của hắn Diệp Nguyên Tín đến Đại Chu, hắn điên rồi sao.”
Tiêu Thiểu Giác thấy nàng nhíu lại chân mày, vốn định nhắc nhở nàng một câu, thế nhưng lời còn chưa nói ra miệng, Lục Thanh Lam đã nói: “Chẳng lẽ, hắn có chuyện gì quan trọng hơn phải giao cho Diệp Nguyên Tín làm?”
Tiêu Thiểu Giác hơi kinh hãi, không ngờ suy nghĩ của nàng nhạy bén như thế: “Nói tiếp đi.”
Lục Thanh Lam liền biết suy nghĩ của nàng đúng. Nàng suy nghĩ một chút nói: “Chu thái tử phái hai nhân vật trọng yếu như vậy cùng đi sứ, vốn rất kỳ quái.” Nàng đột nhiên cả kinh nói: “Ta nghe nói Nhạc Viêm vẫn kiên định bảo vệ Hoàng phái, có mâu thuẫn không thể hòa giải cùng Diệp Nguyên Tu. Chẳng lẽ Diệp Nguyên Tu là muốn sát hại Nhạc Viêm trên quốc thổ Đại tề?”
Tiêu Thiểu Giác vừa rồi nếu như chỉ là giật mình, hiện tại cũng chỉ còn lại phần khiếp sợ. Hắn và hoàng đế nghiên cứu thật lâu mới cho ra kết luận như vậy, đây còn là dưới tình huống cực kỳ đầy đủ tài nguyên tin tức tình báo mới có được phán đoán cuối cùng, không ngờ lại bị tiểu nha đầu này một ngụm nói toạc ra.
Tiêu Thiểu Giác không khỏi nhìn nàng một cái thật sâu, giải thích: “Nhạc Viêm là Chu Minh đế một tay đề bạt, hiện giờ Chu Minh đế bị cầm tù, Nhạc Viêm bôn tẩu khắp nơi nghĩ cách cứu viện. Với tư cách quân thần Đại Chu, uy vọng trong quân của hắn cao, người thường không thể tưởng tượng nổi, vung cánh tay hô lên, trong quân tất nhiên tập hợp người. Chu thái tử đã sớm coi hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Nếu giết hắn trong biên giới Đại Chu, Nhạc Viêm phản đối Chu thái tử là chuyện ai cũng biết, nhất định sẽ tính khoản sổ sách này đến trên đầu Chu thái tử, hắn vốn bởi vì giết huynh giam phụ thanh danh không tốt, lưng đeo một cái thanh danh sát hại công thần, sợ rằng sẽ lập tức phải xuống đài. Nhưng nếu Nhạc Viêm chết trong cảnh nội Đại tề thì không giống vậy, hắn hoàn toàn có thể đẩy chuyện này cho Đại Tề, còn có thể thông qua chuyện này hiệu triệu dân chúng báo thù thay Nhạc Viêm, đoàn kết lực lượng quần chúng, củng cố sự thống trị của hắn.”
Lục Thanh Lam vừa nghe liền hiểu: “Nhạc Viêm bất kể nói thế nào, đều trung thành với hoàng thất Đại Chu, Chu thái tử làm việc như vậy, sẽ không sợ tự hủy trường thành sao?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Chu thái tử cũng là nhờ công trận mà lập nghiệp, đại khái cảm thấy bản lĩnh đánh giặc của mình không kém Nhạc Viêm đi. Huống chi cho dù Nhạc Viêm trân quý đi nữa, so với ngôi vị hoàng đế của Đại Chu, cũng không tính là gì.”
Lục Thanh Lam: “Nếu Vương gia đã khám phá gian mưu của Chu thái tử, ngài tính làm thế nào?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Đương nhiên là thuận thế, lưu Nhạc Viêm vĩnh viễn ở lại trên quốc thổ Đại Tề.”
Lục Thanh Lam nói: “Ngươi sẽ không sợ lưng mang danh nhơ sát hại một đại danh tướng ư? Không sợ Chu thái tử mượn cơ hội hưng binh chinh phạt Đại Tề sao? Hắn chính là đang cần một cuộc chiến tranh để ngưng kết lòng người, củng cố địa vị đâu.”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Đại Tề và Đại Chu sớm muộn gì cũng phải có một trận chiến, nếu lúc khai chiến Đại tướng thống quân của Đại Chu là Nhạc Viêm, chúng ta không biết phải chết bao nhiêu tướng lĩnh và chiến sĩ, thay vì như thế, chẳng bằng lưng gánh danh nhơ, sớm diệt trừ đại họa Nhạc Viêm. Huống chi mạch sống của Đại Chu nắm giữ ở trong tay Đại Tề, chưa chắc thực sự có can đảm phát động chiến tranh.”
Nhân khẩu và quốc lực của Đại Chu đều đã vượt qua Đại Tề, nhưng Đại Chu lại chậm chạp không dám động võ với Đại Tề, điểm mấu chốt là do, sản lượng muối ăn của Đại Chu ít ỏi, tất cả muối ăn đều phải dựa vào nhập khẩu từ Đại Tề. Người sống, cũng không thể không ăn muối, một khi Đại Tề chặt đứt cung ứng muối ăn, Đại Chu lập tức sẽ phải giương mắt nhìn, cho nên Đại Tề mới dám cưỡi cổ thải phân trên cổ Đại Chu.
Tiêu Thiểu Giác lại nói: “Huống chi Chu thái tử Diệp Nguyên Tu giết huynh giam phụ, bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu như thế, có gì đáng lo lắng hay sao?”
Lục Thanh Lam lại không đồng ý cách nói này: “Phẩm cách của một người cùng năng lực của một người là hai chuyện khác nhau. Diệp Nguyên Tu có lẽ không nhất định là một người tốt, nhưng là hắn cũng chưa chắc cũng không phải là một vị hoàng đế tốt.” Kiếp trước Diệp Nguyên Tu sau khi lên ngôi, thống trị Đại Chu ngày càng cường thịnh, chẳng những thâu tóm Yến quốc, mạnh hơn còn chiếm được Vân Châu của Đại Tề, làm cho Đại Tề cắt đất bồi thường chiến tranh, nhận hết khuất nhục.
Tiêu Thiểu Giác nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi nói cũng có vài phần đạo lý.”
Chiến tranh dù sao cũng còn cách xa, Lục Thanh Lam lại nhớ tới vấn đề vừa rồi: “Vương gia vừa rồi nói, Nhạc Viêm tướng quân lần này sợ là chạy trời không khỏi nắng?”
Tiêu Thiểu Giác gật đầu: “Lần này hắn phải chết!”
Lục Thanh Lam thở dài một tiếng: “Nhưng hắn là người ta vẫn luôn ngưỡng mộ, thật sự là đáng tiếc.”
Tiêu Thiểu Giác cũng thở dài một hơi: “Nếu không phải Nhạc Viêm quá mức đáng sợ, Bổn vương cũng muốn đao thật thương thật đánh một trận với hắn trên chiến trường, đường đường chính chính đánh bại hắn. Chẳng qua là đáng tiếc, vì thiên thiên vạn vạn tính mạng của tướng sĩ Đại Tề ta, Bổn vương không thể tính như vậy.”
Lục Thanh Lam nhắc nhở: “Nhạc Viêm thông minh tuyệt đỉnh, cho dù đi sứ Đại Tề không mang quá nhiều thị vệ, Vương gia cũng không thể khinh thường.” Cẩm y vệ và Đông Xưởng chịu trách nhiệm chính là ám sát, hành động diệt trừ Nhạc Viêm đương nhiên nên do Tiêu Thiểu Giác một tay chủ trì, Lục Thanh Lam mặc dù không hỏi, nhưng tâm lại rõ như gương.
Tiêu Thiểu Giác nói: “Chuyện này đương nhiên.” lại nói: “Nếu ngươi muốn gặp Nhạc Viêm..., đấu thuyền rồng tiết Đoan Ngọ chính là cơ hội cuối cùng rồi.”
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút nói: “Đấu thuyền rồng lắm thầy nhiều ma, ta không muốn đi.” Mấy lần ra cửa luôn có chuyện, Lục Thanh Lam cũng cảm thấy mệt mỏi, còn không bằng dứt khoát thoải mái ở nhà.
Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên quỷ bí cười một tiếng: “Đi, tại sao không đi?”
“Ôi!” Lục Thanh Lam có chút kinh ngạc.
Tiêu Thiểu Giác nói: “Huống chi hoàng hậu đã định ra danh sách hầu hạ, ngươi và mẫu thân ngươi đều ở trong danh sách, đến lúc đó ngươi không đi cũng phải đi.” Tiêu Thiểu Giác kể từ khi nắm giữ hai thế lực Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ, tay mắt càng thông thiên, ngay cả danh sách hầu hạ hoàng hậu định ra cũng có thể tìm được.
Lục Thanh Lam kinh hãi, nhạy cảm cảm giác được hơi thở âm mưu.”Vương gia?”
Tiêu Thiểu Giác hiểu rõ gật gật đầu, “Đã có người muốn hại ngươi, chúng ta liền theo bọn họ vui đùa một chút!”
Lục Thanh Lam nói: “Nhưng Thanh Huệ quận chúa?” Người này quả thực không thể nói lý, Lục Thanh Lam trong lòng giận không kìm được.
Tiêu Thiểu Giác không khẳng định cũng không chối bỏ, chỉ nói: “Chuyện này ngươi không cần quan tâm, đến lúc đó chỉ cần dựa theo sự phân phó của ta làm việc là được.”
Lục Thanh Lam thấy hắn không nói cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Như thế đa tạ vương gia rồi.” Từ nhỏ đến lớn, hắn một mực giúp nàng, trong lúc không tự chủ nàng đã là cực kỳ tín nhiệm hắn.
Tiêu Thiểu Giác cùng nàng nói một hồi, tâm tình cực kỳ vui vẻ. Hắn cũng không biết mình tại sao nói những chuyện quốc gia đại sự này cùng nàng, mấu chốt là nàng chẳng những nghe hiểu được, còn có thật nhiều kiến giải độc đáo, làm người ta phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Tiêu Thiểu Giác nghĩ thầm, tương lai cưới tiểu cô nương này về Vương phủ, mình ngay cả mưu sĩ cũng có thể mời ít một cái.
Hai người vừa nói vừa đánh cờ, rốt cục hạ xuống quân cuối cùng. Tiêu Thiểu Giác không ngoài sở liệu thắng Lục Thanh Lam ba quân.
Nhớ tới đánh cuộc lúc trước, Tiêu Thiểu Giác cười nói: “Bổn vương ngược lại muốn nhìn xem, ngươi mang theo vật gì tốt trên người!”
Lục Thanh Lam khẽ mỉm cười, không vì thua cờ mà cảm thấy nổi giận. Nàng ngoắc bảo Mặc Cúc tới đây, nói nhỏ bên tai nàng mấy câu, Mặc Cúc đáp ứng với một tiếng vội vã đi.
Nàng nói: “Vương gia chờ một lát.”
Tiêu Thiểu Giác ước gì ở cùng nàng nhiều hơn một lát, đương nhiên không nóng nảy, dù bận vẫn ung dung nói: “Bổn vương không vội.” Hắn thật sự muốn nhìn xem trong hồ lô của nàng bán thuốc gì.
Mặc Cúc đi không lâu lập tức trở lại, trên tay cầm một cái bọc vải màu xanh lá cây. Mặc Cúc đem bao vải cho Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam lại đem bao vải chuyển cho Tiêu Thiểu Giác.
Tiêu Thiểu Giác càng hồ nghi, mở bao vải ra nhìn, vậy mà là khối lục đoan nghiễn tuyết trúc Lâm Tử Dã tự mình chế hắn mượn lý do sinh thần Lục Thần lần trước đưa cho Lục Thần.
Lục Thanh Lam cười nói: “Đây là thứ đáng giá nhất ở trên người ta hiện giờ, ta nói lời giữ lời, đưa cái này cho Vương gia.”
Trong nháy mắt sắc mặt Tiêu Thiểu Giác xanh mét. Giọng nói hắn đạm mạc: “Ta nói cô nương hôm nay sao lại có nhàn tình nhã trí chịu theo người thô kệch như Bổn vương đánh cờ, thì ra là đã sớm có dự mưu. Có phải ngươi thua Bổn vương ba quân, cũng là cố ý nhường cho Bổn vương hay không? ” Hắn biết Lục Thần thích nghiên mực, lúc trước thừa dịp sinh thần Lục Thần, tốn thật lớn công sức tiền bạc mới vơ vét được khối lục đoan nghiễn tuyết trúc Lâm Tử Dã tự mình chế này, không ngờ lại bị tiểu cô nương trả trở về.
Lục Thanh Lam không muốn đồ quý giá như vậy, lúc trước đánh cờ cùng hắn đúng là nghĩ cố ý thua hắn, chẳng qua mấy năm nay kỳ nghệ dần dần tăng, Lục Thanh Lam phát giác mình dù dùng hết toàn lực cũng không phải là đối thủ của hắn, cũng không giấu dốt nữa. Trận vừa rồi quả thực là nàng thua hắn.
Lục Thanh Lam không ngờ hắn sẽ bỗng nhiên phát cáu lớn như vậy, mơ hồ cảm thấy hôm nay mình đại khái là thông minh quá sẽ bị thông minh hại rồi, chẳng qua chuyện đã tới lúc này, chỉ có thể kiên trì nói: “Vương gia, khối nghiên mực này là quà sinh nhật Tam công chúa tặng cho phụ thân ta, phụ thân ta lại tặng lại cho ta, hôm nay ta đánh cờ đã thua bởi ngươi, cũng không có gì không ổn. Ta thật sự không rõ tại sao Vương gia tức giận như thế. Huống hồ kỳ lực Vương gia như thế ta nếu có thể khiến ngài vừa vặn thắng ta ba quân, ta đây há lại không phải là yêu quái?” Chẳng qua hiện tại Tiêu Thiểu Giác bắt đầu hoài nghi, Lục Thanh Lam nói gì hắn cũng sẽ không tin tưởng. Hắn hầm hầm nói: “Trong lòng của ngươi, chán ghét Bổn vương như vậy ư, không chịu cho Bổn vương chút cơ hội nào?”
Lục Thanh Lam rũ lông mi xuống, thấp giọng nói: “Nguyện đánh cuộc chịu thua, thần nữ không có ý tứ gì khác.”
Tiêu Thiểu Giác cũng không vòng vo, dù sao nghiên mực là hắn tặng, trong lòng hai người đều rõ như gương, lạnh lùng nói: “Đồ Bổn vương tặng ra ngoài, chưa từng thu hồi lại. Được được được, ngươi đã đưa cho ta nghiên mực này, liền là đồ của ta, ta xử trí như thế nào ngươi cũng không có quyền lên tiếng.”
Lục Thanh Lam cảm thấy không ổn, nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Tiêu Thiểu Giác hét lớn một tiếng: “Vệ bân, cầm lấy ném đi!”
Rốt cuộc không nhịn được cơn thịnh nộ trong lòng, hắn hung hăng nện một quyền trên bàn đá, bàn đá nứt ra mấy đường hở, có thể thấy được một quyền này của Tiêu Thiểu Giác lực lớn đến bao nhiêu.
Tay phải của Tiêu Thiểu Giác đã đầm đìa máu tươi, Lục Thanh Lam không nhịn được kinh hô một tiếng.
“Cửu ca, Bảo Nhi, các ngươi đây là chuyện gì xảy ra?” Tam công chúa đúng lúc chạy tới, thấy không khí hiện trường giống như giương cung bạt kiếm, không khỏi giật mình hô.
Trong lòng Lục Thanh Lam áy náy, nhất thời nói không nên lời.
Tam công chúa phát hiện tay Tiêu Thiểu Giác đầy máu, lại càng khiếp sợ, tiến lên bắt lấy cánh tay của Tiêu Thiểu Giác nói: “Cửu ca, tay của ngươi bị thương.” Phân phó Uyển Thanh: “Nhanh đi mời Cù thái y tới đây.”
Uyển Thanh đáp ứng một tiếng vội vã chạy đi. Tiêu Thiểu Giác lại không muốn ở lại chỗ này, rút cánh tay về nói với Vệ Bân: “Chúng ta đi!”
“Cửu ca! Cửu ca!” Trong lúc Tam công chúa sửng sốt, hắn đã bước nhanh đi, căn bản là không kịp ngăn cản hắn.
Tam công chúa đành phải mang vẻ mặt mê mang hỏi Lục Thanh Lam: “Bảo Nhi, giữa các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao Cửu ca lại tức giận thành bộ dáng này? Hắn không phải là luôn rất thích ở chung cùng ngươi sao?”
Hiện tại trong lòng Lục Thanh Lam rất loạn, nàng lắc đầu nói: “A San, ngươi đừng hỏi nữa.” Mấy ngày này nàng thật sự sinh ra hảo cảm với Tiêu Thiểu Giác, nhìn thấy bộ dạng hắn tức giận khổ sở, trong lòng nàng cũng có phần không biết mùi vị gì.
Ấm ức đi theo Tam công chúa trở lại Trường Hi cung.
Đêm đó, Lục Thanh Lam ở Trường Hi cung lăn qua lộn lại cả đêm ngủ không ngon giấc. Nàng thật sự có chút không biết nên xử lý quan hệ của mình và Tiêu Thiểu Giác như thế nào. Không nói đến Tiêu Thiểu Giác đã giúp nàng nhiều lần như vậy, thậm chí nhiều lần cứu tính mạng của nàng, nàng là người ân oán phân minh, với Tiêu Thiểu Giác đương nhiên là trong lòng có cảm kích. Tiêu Thiểu Giác không chỉ một lần biểu đạt ý tứ muốn cưới nàng làm chính phi, được một nam tử thông minh ưu tú lại có giá trị nhan sắc kinh diễm như vậy theo đuổi, há lại sẽ hoàn toàn thờ ơ.
Ngay cả nàng người kinh nghiệm hai đời, xem tình tình ái ái rất đạm nhạt như vậy, cũng nhịn không được có chút động tâm. Mấu chốt nhất chính là, Tiêu Thiểu Giác với người khác thủ đoạn ác độc, không chút lưu tình, hết lần này tới lần khác đối với nàng che chở đầy đủ, sợ rằng là nữ tử liền chịu không nổi. Trước kia Tiêu Thiểu Giác luôn lúc lạnh lúc nóng với nàng, hiện tại khắp nơi thay nàng suy nghĩ, thay đổi như vậy nàng cảm giác được. Nếu không phải nàng không nắm chắc có thể thay đổi vận mệnh kiếp trước của Tiêu Thiểu Giác không muốn làm cho Trường Hưng Hầu phủ vì vậy chịu dính líu, nàng rốt cuộc còn có lý do gì cự tuyệt hắn đâu chứ?
Trọng sinh một kiếp, nàng đương nhiên nhiều băn khoăn hơn, dù sao cũng không thể chỉ nghĩ đến mình, mà không lo cho tiền đồ của gia tộc. Nhưng nhớ tới ánh mắt thất vọng phẫn nộ kia của Tiêu Thiểu Giác, trong lòng không khỏi cũng đau xót theo. Nàng phát hiện bất kể trốn tránh thế nào, tình cảm của mình đã có chút không chịu khống chế.
Lúc này Tam công chúa đi đến, ngồi ở bên giường Lục Thanh Lam nói: “Hai người các ngươi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Lục Thanh Lam không đành lòng dấu diếm nàng, liền đem chuyện ngày hôm nay nói một lần.
Tam công chúa sau khi nghe xong, đưa tay điểm cái trán của nàng: “Bảo Nhi, trước kia bất kể xảy ra chuyện gì, ta luôn đứng ở phía ngươi. Chuyện hôm nay, không phải là ta nói ngươi, ngươi quả thật làm hơi quá. Đổi lại là ta ta cũng tức giận. Cửu ca ta vì tặng lễ cho cha ngươi, ngay cả kỳ hào của ta đều đem ra, ủy khuất cầu toàn như vậy, ngoại trừ đối với ngươi mới có thể như vậy, ngươi thấy hắn dụng tâm đối với người nào nhiều như vậy? Ngươi khen ngược, chẳng những không lĩnh tình, coi như tính kế hắn một trận. Hắn có thể không tức giận sao?”
Lục Thanh Lam thở dài một hơi: “Có thể là ta nóng vội rồi.” Nàng cũng không biết vì sao lúc ấy ma xui quỷ khiến mà nghĩ ra chủ ý như vậy.
“Bảo Nhi, ta thấy Cửu ca hôm nay tức giận lớn, Cửu ca đối với ngươi thật tốt, ngươi cũng không thể làm hắn thương tâm.”
Nàng vẫn trông chờ Lục Thanh Lam có thể trở thành Cửu tẩu của nàng đây. “Hai người các ngươi, tại sao không thể ở chung yên lành chứ. Ta không rõ, Cửu ca ta đến cùng không tốt ở đâu, tại sao ngươi không muốn gả cho hắn chứ?”
Lục Thanh Lam không biết nên giải thích cùng nàng thế nào, đành phải hàm hồ nói: “Chuyện này cũng không phải là mình ta có thể làm chủ.”
Lại nói Tiêu Thiểu Giác trở lại Khánh vương phủ, sải bước như lưu tinh đi vào thư phòng, Vệ Bân cầm hòm thuốc, tự mình xách theo vào phòng. Phụng bồi cẩn thận tiến vào viện của Tiêu Thiểu Giác, “Vương gia, để nô tài bôi thuốc cho tay của ngài đi!”
“Cút!” Nghênh đón hắn chính là một cái chén trà bay ra. Vệ Bân không dám tránh né, chén trà nện ở trên bả vai của hắn, nện khiến hắn lui về phía sau một bước, trên người cũng dính đầy nước trà và lá trà.
Vệ Bân nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác đang nổi nóng, không dám nói thêm gì, chỉ đành lui ra ngoài.
Hắn mới từ trong thư phòng chật vật đi ra, đã nhìn thấy hai thiếu nữ tuyệt sắc Trinh Phi đưa tới lần trước, một người tên là Liễu Nguyệt, một người tên là Trúc Thanh, mới vừa đi tới.
Hai người này bị Trinh Phi chọn trúng, ban cho Tiêu Thiểu Giác làm nha đầu thông phòng, ban đầu Trinh Phi ám hiệu cho các nàng dạy cho Tiêu Thiểu Giác hiểu nhân sự, nhưng từ lúc bị Tiêu Thiểu Giác dẫn về Vương phủ, hai người bị đuổi xa đến Cảnh viên, đừng bảo là tuân theo lệnh của Trinh Phi chung phòng cùng Tiêu Thiểu Giác, ngày thường còn không thấy được mặt Vương gia.
Vốn cho rằng đi theo Vương gia vào phủ là để hưởng phúc, bởi vì Vương gia chưa đính hôn, Vương phủ tạm thời chưa có nữ chủ nhân, nói không chừng còn có thể làm nữ chủ nhân làm trời làm đất vài ngày, nhưng hiện tại bị đem gác xó như vậy, coi là cái gì chứ?
Hai người đương nhiên không cam lòng. Bởi vậy không có việc gì liền tiếp cận thư phòng bên này.
Bởi vì hai người là Trinh Phi đưa tới, Tiêu Thiểu Giác cực kỳ kính trọng Trinh Phi, bọn hạ nhân cũng hết sức khách khí với Liễu Nguyệt và Trúc Thanh, cũng không dám ngăn trở. Chỉ là Vệ Bân biết rõ tâm tư của Tiêu Thiểu Giác, hai người không qua nổi cửa ải Vệ Bân này.
Vừa rồi hai người vừa lúc nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác một tay bị thương tiến vào thư phòng, thấy Vệ Bân chật vật lui ra ngoài, hai người liền đi ra phía trước, Liễu Nguyệt nói với Vệ Bân: “Tiểu Vệ công công, Vương gia có chuyện gì, lại tức giận lớn như vậy, ngay cả tiểu Vệ công công cũng chịu liên lụy?”
Trúc Thanh cũng nói: “Vết thương trên tay Vương gia còn chưa xử lý phải không, không bằng để cho tỷ muội chúng ta đi vào băng bó vết thương cho Vương gia một chút như thế nào?”
Hai người đều vô cùng có tự tin đối với dung mạo phong tình của mình, vẫn cảm thấy Tiêu Thiểu Giác sở dĩ thờ ơ với hai người, toàn bộ là bởi vì thời gian hắn tiếp xúc với các nàng quá ít, các nàng không tin trong thiên hạ này thực sự có nhân vật như Liễu Hạ Huệ có thể thờ ơ trước sắc đẹp của các nàng.
Vệ Bân cũng là bệnh cấp loạn tìm thầy, hắn lo lắng thương thế của chủ tử nhà mình, nếu hai vị này nguyện ý đi vào trận địa lôi kia, liền để bọn nàng đi đi.
Vệ Bân giao hòm thuốc cho Liễu Nguyệt, “Tay phải Vương gia bị thương, các ngươi tìm cách khuyên nhủ Vương gia, nếu Vương gia không tức giận, liền giúp hắn băng bó một chút, trong hòm thuốc này có thuốc trị vết thương và băng gạc.” Cẩn thận dặn dò một phen.
Vẻ mặt Liễu Nguyệt và Trúc Thanh hưng phấn nhảy nhót, vỗ ngực bảo đảm tuyệt sẽ không làm hỏng việc, lúc này mới cẩn thận đẩy cửa tiến vào.
Tiêu Thiểu Giác đang dựa lưng ngồi ở trên giường sinh hờn dỗi, nghe thấy tiếng bước chân trong lòng cáu kỉnh một trận, cho rằng Vệ Bân lại tiến vào, mắng: “Thằng nhóc này, sao ngươi còn tới nữa?”
Hai người Liễu Nguyệt và Trúc Thanh liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng, mà nện bước nhỏ tới sau lưng của hắn, một người giúp hắn bóp vai, mỵ thanh nói: “Vương gia, là ai chọc người tức giận lớn như vậy? Tụi nô tỳ học qua thuật xoa bóp, để tụi nô tỳ xoa bóp vai cho người, xin người bớt giận! Người thấy như thế nào?”
Nói xong, bộ ngực mềm nhũn liền đè lên lưng của Tiêu Thiểu Giác. Hai nha đầu này trên người bôi son chi hương phấn của cửa hàng hương phấn Đàm Ký, cực kỳ xa hoa, một lượng hương phấn giá trị đồng đẳng với một lượng bạc. Chẳng qua không ai nói với các nàng, Tiêu Thiểu Giác không chịu nổi nhất chính là loại mùi này.
Lúc hai nha đầu này vừa đi vào, hắn liền nghe thấy được cái mùi sặc người này, hắn lập tức ngưng hô hấp. Không đợi hắn nói, hai nha đầu này đã đi lên. Bộ ngực mềm mại của hai người đã áp vào phía sau lưng hắn.
Hai người đắc chí, hấp dẫn khiêu khích như vậy, là nam nhân liền khó có thể chống cự, huống chi Vương gia còn là một con chim non chưa trải việc đời, nghĩ thầm đại khái buổi tối hôm nay có thể ôm “Mỹ nhân” rồi. Nào biết trong nháy mắt lưng của Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên cứng giống như sắt thép, hai người cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên một cỗ lực mạnh truyền đến, hai người giống như cưỡi mây đạp gió bay ra ngoài, trực tiếp đập vào trên vách tường, đụng đến nỗi lục phủ ngũ tạng hai người đều lệch vị trí, trực tiếp hộc máu.
Tiêu Thiểu Giác lúc này mới xoay đầu lại, thần sắc bình tĩnh đi tới. Thản nhiên nói: “Câu dẫn Bổn vương, ai cho các ngươi lá gan này, thật sự là chán sống rồi.”
Hai nha đầu nhìn thấy hắn trong ánh mắt đã tràn đầy hoảng sợ. Ai có thể ngờ vị này nói động thủ liền động thủ, còn hung ác như vậy, không có chút thương hương tiếc ngọc nào.
Lúc này Vệ Bân nghe thấy thanh âm không đúng, cũng chạy đi vào, chứng kiến cục diện hiện trường như vậy cũng sợ hết hồn. “Vương gia, hai người này dù sao cũng là người Trinh nương nương đưa tới, hãy để nô tài tìm người chữa trị cho các nàng.”
Tiêu Thiểu Giác ừ một tiếng. “Ngươi xem rồi xử trí đi. Xong chuyện tự mình đi chỗ Hác tổng quản lĩnh mười gậy.” Không có sự đồng ý của Vệ Bân, hai nữ nhân này cũng không thể đi vào thư phòng của hắn.
Vệ Bân không dám nói gì, gọi người kéo hai nữ nhân ra mời đại phu thi cứu, vừa nói với Tiêu Thiểu Giác: “Vương gia, tay của ngài hãy để tiểu nhân băng bó cho ngài một chút đi.”
Tiêu Thiểu Giác trừng trị hai nữ tử tự đưa tới cửa, tâm tình không khỏi tốt hơn nhiều. Liền đưa tay để Vệ Bân băng bó cho hắn, lúc này trong lòng cũng bình tĩnh không ít, nghĩ thầm cái tiểu cô nương kia dù sao ghét bỏ hắn như vậy, lại không phải là lần đầu tiên, cần gì tức giận cùng nàng chứ.
/213
|