Lục Thanh Lam cũng không biết tra nam Tiêu Thiểu Huyền đã liên hiệp Thanh Huệ quận chúa tính kế nàng, buổi tối hôm đó nàng từ Khánh Vương phủ trở về, liền có nha hoàn tiến vào bẩm báo, nói là một nữ tử của Khánh Vương phủ tới, muốn cầu kiến nàng.
Lục Thanh Lam có chút kỳ quái, kêu người nọ đi vào, vừa thấy hóa ra là người quen, tỳ nữ tuyệt sắc bên người Tiêu Thiểu Giác Đại Vân. Trên đường Trường Ninh tết Nguyên Tiêu, may mắn mà có Đại Vân bảo vệ nàng, nàng mới bình yên vô sự. Bởi vậy nói cách khác, Đại Vân được cho ân nhân cứu mạng của nàng.
Đại Vân sau khi hành lễ cho nàng, Lục Thanh Lam liền hết sức khách khí mời nàng ngồi.
Đại Vân đầu tiên là lấy ra từ trong lòng ngực một xấp ngân phiếu, “Đây là điện hạ bảo ta mang cho ngài, là phần của ngài ở mỏ vàng.”
Mặc Hương tiếp nhận ngân phiếu đưa qua cho Lục Thanh Lam, thấy mấy con số trên tấm ngân phiếu kia, không khỏi kinh hãi. Nàng coi như là người trải đời, nhìn thấy con số trên tấm ngân phiếu kia là một ngàn lượng, mà một xấp ngân phiếu sợ không dưới mười mấy tờ, nếu là như vậy, phần lần này vượt qua một vạn lượng.
Lục Thanh Lam ngược lại biểu hiện rất bình tĩnh, cầm ngân phiếu đếm, liền giao cho Mặc Cúc, bảo nàng thu nhận. Mặc Cúc và Mặc Hương giống nhau, nắm nhiều ngân phiếu như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy thật sự phỏng tay.
Lại nói, mỏ vàng này từ khi giao cho Tiêu Thiểu Giác xử lý, nàng liền không chú ý nữa, Tiêu Thiểu Giác đưa vào hoạt động như thế nào, tránh tai mắt của Tứ hoàng tử ra sao, nàng mặc kệ, chỉ để ý ngồi đếm tiền, đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Thiểu Giác chia tiền lợi nhuận cho nàng, chẳng qua nhìn số lượng này, là biết Khánh Vương điện hạ là một người tuân thủ chữ tín.
Lục Thanh Lam lấy được một khoản tiền lớn như vậy, trong lòng hết sức cao hứng. Nhàn thoại cùng Đại Vân vài câu, định gọi người tiễn nàng trở về, Đại Vân lại bỗng nhiên quỳ xuống. “Cô nương, nô tỳ lần này tới, còn có một nhiệm vụ khác, Vương gia lệnh nô tỳ ở bên người bảo vệ cô nương, cho đến khi Thanh Huệ quận chúa rời khỏi kinh sư mới thôi.”
Lục Thanh Lam nhíu nhíu mày: “Ý tốt của Vương gia ta xin nhận, chẳng qua Vương phủ thủ vệ sâm nghiêm, ta xuất môn bên người cũng có hộ vệ đắc lực bảo vệ, Đại Vân tỷ tỷ là người đắc lực bên cạnh Vương gia, vẫn nên trở về hầu hạ vương gia đi.”
Tiêu Thiểu Giác tuy là hảo tâm, Đại Vân cũng không đáng ghét, nhưng nàng cũng không thích hắn nhúng tay chuyện của nàng, cho nên muốn khéo léo cự tuyệt.
Đại Vân vẫn quỳ không dậy, “Vương gia có lệnh, nếu nô tỳ không thể ở lại bên cạnh cô nương, cứ như vậy trở về, Vương gia liền xử tử nô tỳ. Kính xin cô nương cứu nô tỳ một mạng!” Dứt lời cuống quít dập đầu.
Lục Thanh Lam hết sức im lặng, biết rõ Tiêu Thiểu Giác đây là cố ý nói cho nàng nghe. Nhưng tính tình của Tiêu Thiểu Giác, quả thật là nói được làm được, Đại Vân trở về như vậy, Tiêu Thiểu Giác nói không chừng thật sự sẽ xử phạt nàng. Đây là ép nàng không thể không giữ Đại Vân ở lại bên người.
Trong lòng tự nhủ người này rốt cuộc là có tật xấu gì, sao lại thích nhét người đến bên cạnh mình, Nguyễn An bây giờ còn đang trong phủ nuôi chim, hiện tại lại thêm Đại Vân.
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút Tiêu Thiểu Giác bá đạo một chút nhưng rốt cuộc là hảo tâm, nàng lại không đành lòng để cho Đại Vân chịu phạt, liền không kiên trì nữa, “Thôi vậy, vậy Đại Vân cô nương tạm thời đi theo ta đi. Chẳng qua ngày thường không cần ngươi hầu hạ ta, chỉ chờ lúc ta xuất môn, lại xin phiền tỷ tỷ bảo vệ ta, ngươi xem thấy thế nào?”
Đại Vân tất nhiên thiên ân vạn tạ, Lục Thanh Lam lệnh Mặc Cúc dẫn Đại Vân đi xuống, an trí chỗ ở cho nàng, lại phái một tiểu nha đầu hầu hạ sinh hoạt thường ngày của nàng.
Nàng không ngờ lần mềm lòng này, lại cứu được tính mạng của nàng.
Lại nói Lục Thanh Nhàn từ khi mang thai ở nhà mẹ đẻ mấy ngày nay, Kỷ Hải thường thường sang đây thăm nàng, rất nhanh bà bà Trần thị cũng được biết tin nàng mang thai, Trần thị cũng thường xuyên sang đây thăm nàng.
Trần thị là bà bà, là trưởng bối, Lục Thanh Nhàn làm sao để nàng đi qua đi lại nhà mẹ đẻ của mình, lộ vẻ mình rất không hiểu chuyện, liền thương lượng cùng Kỷ thị, quay về nhà chồng dưỡng thai. Kỷ thị mặc dù không nỡ, cũng chỉ có thể đáp ứng.
Kỷ thị mời Chu tiên sinh tới, Chu tiên sinh sau khi bắt mạch cho Lục Thanh Nhàn, nói: “Cô nãi nãi dưỡng thân thể vô cùng tốt, mặc dù chưa đầy ba tháng, nhưng cũng không cần quá lo lắng.” Kỷ thị lúc này mới sai người tiễn Lục Thanh Nhàn về Kỷ phủ.
Từ lúc Lục Văn Đình trở thành ngự tiền thị vệ, bởi vì hắn là người cơ trí, bộ dạng lại đẹp trai, nhất thời rất được Gia Hòa đế yêu thích, Gia Hòa đế đi chỗ nào cũng đều mang theo hắn, cho nên mỗi ngày Lục Văn Đình đều loay hoay đến tối mịt, thường xuyên ngẩn ngơ trong cung cả tháng, cho nên Lục Thanh Nhàn trở về nhà chồng, hắn không thể tiễn. Lục Thanh Lam liền xung phong, muốn đi tiễn tỷ tỷ.
Trị an của kinh sư từ trước đến giờ rất tốt, Kỷ thị cũng không lo lắng gì liền đồng ý.
Lục Thanh Lam nhớ tới cảnh cáo của Tiêu Thiểu Giác với nàng, cũng cảm thấy, Thanh Huệ quận chúa cho dù lớn lối đi nữa, cũng không thể ra tay với nàng giữa ban ngày.
Chẳng qua lúc ra cửa, nàng vẫn mang hơn mười thị vệ. Đại Vân nghe nói nàng phải xuất môn, đương nhiên muốn đi theo, đúng là hợp ý Lục Thanh Lam.
Đại Vân muốn ở bên người bảo vệ Lục Thanh Lam, liền lên xe ngựa của Lục Thanh Lam.
Dọc đường không nói chuyện, mọi người bình bình an an đến Kỷ phủ, đợi tỷ tỷ thu xếp ổn thoả hết thảy, Lục Thanh Lam thấy Trần thị thay tỷ tỷ chuẩn bị tất cả mọi việc hết sức chu toàn, so với lúc nàng ở nhà mẹ đẻ còn thoải mái hơn, lúc này mới yên lòng trở về.
Lúc trở về, Lục Thanh Lam mang theo ba nha hoàn Mặc Cúc, Mặc Hương và Đại Vân cùng ngồi một xe. Mặc Hương vô cùng hoạt bát, trên đường đi nói không ngừng, Lục Thanh Lam cũng cực kỳ khoan dung đối với nàng. Mặc Cúc mặc dù không bằng Mặc Hương, nhưng cũng thường xuyên góp vui trêu chọc Lục Thanh Lam cười.
Đại Vân lại như một hũ nút, chỉ cần Lục Thanh Lam không hỏi đến, nàng liền không nói câu nào. Dọc đường đi, nàng giống như là một con mèo con cảnh giác, hai tai thủy chung dựng nên, cảnh giác chú ý hết thảy mọi việc phát sinh bên ngoài.
Trước khi Đại Vân đến, Tiêu Thiểu Giác từng trịnh trọng nói với nàng: “Bảo vệ Lục cô nương, tựa như bảo vệ bổn vương, hễ Lục cô nương thiếu một cọng tóc, ngươi liền xách đầu tới gặp bổn vương!”
Đại Vân là người Hạ tộc, bởi vì vô cùng có thiên phú võ học, Hạ Quang phái người dạy dỗ từ nhỏ, là thị vệ chuyên môn bảo vệ Tiêu Thiểu Giác. Tiêu Thiểu Giác cũng có chút coi trọng nàng, chưa từng nói với nàng lời nặng như vậy, cho nên nàng không dám có chút khinh thường. Cho dù là ở Trường Hưng Hầu phủ, nàng cũng thường xuyên tuần tra chung quanh tiểu viện của Lục Thanh Lam, huống chi bây giờ là trong trạng thái đi ra ngoài.
Lục Thanh Lam cảm thấy Đại Vân rất thú vị, nàng thuộc loại người làm chuyện gì cũng đều rất chân thành, đâu ra đấy, chuyện tình nhận thức đúng tám con ngựa cũng không kéo trở lại. Đang định trêu chọc nàng hai câu, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng động lớn.
Lục Thanh Lam hơi ngẩn ra, vén rèm xe lên kêu một bà tử đi hỏi thăm: “Đi xem đã xảy ra chuyện gì?”
Đại Vân lập tức cảnh giác.
Bà tử kia đi không lâu lập tức trở lại, nàng hỏi rõ sự tình, hẳn là hai hộ nhân gia ở chỗ này cướp dâu. Mẫu thân của tân nương kia là một người tham tiền, đem gả nữ nhi cho hai nhà, thu hai phần sính lễ, kết quả thời điểm nhà đính hôn ngay từ đầu tới đón tân nương, không biết tại sao bị người nhà thứ hai biết, người nhà thứ hai làm sao chịu từ bỏ ý đồ dẫn theo gia đinh và thân thích, náo loạn tới cửa, muốn đem kiệu hoa của tân nương mang về nhà mình.
Hiện tại kiệu hoa của tân nương dừng ở giữa đường, tiến lui không được, người hai nhà giương cung bạt kiếm, mắt thấy sẽ động võ.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy chuyện này mới lạ, Lục Thanh Lam cũng nở nụ cười.
Đang định gọi phu xe đổi đường đi, đằng trước lại là một trận tiếng động lớn, kiệu hoa đi một chút rồi ngừng lại, đã đến trước mặt xe ngựa của Lục Thanh Lam. Chỉ nghe hai hộ cướp tân nương cãi nhau, ác ngôn với nhau, sau một lúc liền động võ. Bọn hộ vệ của Hầu phủ ban đầu còn có thể vây quanh xe ngựa, cố gắng bảo vệ Lục cô nương, nhưng thời gian dài, liền bị hai hộ nhân gia tách ra, dù sao những người này đều là dân thường, Trường Hưng hầu phủ quy củ sâm nghiêm, bọn họ không thể cũng không dám động thủ với dân thường, tránh cho Trường Hưng Hầu phủ bị ô danh.
Đại Vân đẩy rèm ra nhìn thoáng qua, nhắc nhở: “Cô nương, dường như có chút không đúng lắm.”
Lục Thanh Lam cũng mơ hồ đánh hơi được nguy hiểm, nàng ngược lại còn có thể gắng giữ tỉnh táo, hỏi Đại Vân: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Đại Vân quyết định thật nhanh nói: “Trước gọi phu xe nhanh rời khỏi chỗ quỷ quái này...”
Một câu còn chưa nói hết, một người thổi kèn tướng mạo bình thường đã nhích tới gần xe ngựa, hắn đột nhiên rút ra một thanh nhuyễn kiếm thật mỏng từ phía dưới kèn, trên mặt chợt lóe lên vẻ dữ tợn, lặng yên không một tiếng động một kiếm đâm vào vách tường xe, vừa rồi Đại Vân vén rèm xe lên, chỉ là trong một khoảnh khắc, hắn đã thấy rõ vị trí của Lục Thanh Lam.
Bên ngoài ồn ào, chẳng ai ngờ rằng có người sẽ ở nơi này ám sát, thậm chí không có ai phát hiện hành vi quỷ dị của tay thổi kèn này.
Phản ứng của Đại Vân cũng không chậm, “Cô nương, cẩn thận...” Nàng an vị ở bên người Lục Thanh Lam, thời khắc mấu chốt, nàng dũng cảm quên mình đẩy Lục Thanh Lam về phía trước, bản thân thế vào vị trí kia.
“Phốc!” Nhuyễn kiếm của thích khách kia vô cùng mỏng vô cùng mềm, nhưng cực kỳ sắc bén, không hề rít chút nào đâm xuyên qua vách tường xe ngựa, sâu vào thịt ba bốn phân, Đại Vân cố nén đau nhức, chợt rút đoản đao bên hông ra, “Leng keng” một tiếng chém đứt nhuyễn kiếm kia.
Đại Vân bị thương rất nặng, máu tươi tuôn ra như suối, trong khoảnh khắc trong xe toàn bộ là máu của nàng.
Mặc Cúc và Mặc Hương lúc này mới phản ứng, cùng cả kinh kêu lên: “Có thích khách!”
Hộ vệ của Trường Hưng Hầu phủ lúc này cũng phản ứng, cũng bất chấp, quyền đấm cước đá đánh ngã những người trước mặt xuống đất. Bao bọc vây quanh thích khách khuôn mặt bình thường kia.
Người nọ thầm thở dài một tiếng, hắn biết mình chỉ có một cơ hội hạ thủ, không ngờ kế hoạch ám sát không khe hở cuối cùng vẫn là thất bại. Hiện giờ nhuyễn kiếm của hắn bị Đại Vân chặt đứt, đã không còn vũ khí thuận tiện, hắn cũng không có cơ hội một kích tất sát nữa.
“Bắt thích khách!” Bọn hộ vệ của Hầu phủ đều là Lão Hầu gia tự mình huấn luyện, võ công cực kỳ cao cường, mọi người hô lên, vây quanh người nọ.
Người nọ vẽ trên mặt những vệt sáng, mọi người nhất thời cũng không thấy rõ diện mạo của hắn. Hắn bị mười mấy hộ vệ vây quanh, trong tay lại không vũ khí, nhưng lại không sợ chút nào, triển khai công phu tay không, trong khoảnh khắc liền đánh ngã năm sáu thị vệ, giết mở một cái đường máu, cướp đường mà chạy.
Khinh công của hắn vô cùng tốt, bọn thị vệ rốt cuộc không có biện pháp bắt hắn.
Đúng lúc này, một trận tiếng vó ngựa truyền đến, chỉ thấy một thanh niên cao gầy tướng mạo oai hùng mang theo vài hộ vệ vừa lúc đi qua nơi này.
Nghe thấy phía trước ầm ĩ kêu bắt thích khách, thanh niên kia ghìm cương, hắn nhìn thoáng qua xe ngựa bị tập kích, thấy trên xe là bảng hiệu của Trường Hưng hầu, hơi sững sờ.
Lục Thanh Lam có chút kỳ quái, kêu người nọ đi vào, vừa thấy hóa ra là người quen, tỳ nữ tuyệt sắc bên người Tiêu Thiểu Giác Đại Vân. Trên đường Trường Ninh tết Nguyên Tiêu, may mắn mà có Đại Vân bảo vệ nàng, nàng mới bình yên vô sự. Bởi vậy nói cách khác, Đại Vân được cho ân nhân cứu mạng của nàng.
Đại Vân sau khi hành lễ cho nàng, Lục Thanh Lam liền hết sức khách khí mời nàng ngồi.
Đại Vân đầu tiên là lấy ra từ trong lòng ngực một xấp ngân phiếu, “Đây là điện hạ bảo ta mang cho ngài, là phần của ngài ở mỏ vàng.”
Mặc Hương tiếp nhận ngân phiếu đưa qua cho Lục Thanh Lam, thấy mấy con số trên tấm ngân phiếu kia, không khỏi kinh hãi. Nàng coi như là người trải đời, nhìn thấy con số trên tấm ngân phiếu kia là một ngàn lượng, mà một xấp ngân phiếu sợ không dưới mười mấy tờ, nếu là như vậy, phần lần này vượt qua một vạn lượng.
Lục Thanh Lam ngược lại biểu hiện rất bình tĩnh, cầm ngân phiếu đếm, liền giao cho Mặc Cúc, bảo nàng thu nhận. Mặc Cúc và Mặc Hương giống nhau, nắm nhiều ngân phiếu như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy thật sự phỏng tay.
Lại nói, mỏ vàng này từ khi giao cho Tiêu Thiểu Giác xử lý, nàng liền không chú ý nữa, Tiêu Thiểu Giác đưa vào hoạt động như thế nào, tránh tai mắt của Tứ hoàng tử ra sao, nàng mặc kệ, chỉ để ý ngồi đếm tiền, đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Thiểu Giác chia tiền lợi nhuận cho nàng, chẳng qua nhìn số lượng này, là biết Khánh Vương điện hạ là một người tuân thủ chữ tín.
Lục Thanh Lam lấy được một khoản tiền lớn như vậy, trong lòng hết sức cao hứng. Nhàn thoại cùng Đại Vân vài câu, định gọi người tiễn nàng trở về, Đại Vân lại bỗng nhiên quỳ xuống. “Cô nương, nô tỳ lần này tới, còn có một nhiệm vụ khác, Vương gia lệnh nô tỳ ở bên người bảo vệ cô nương, cho đến khi Thanh Huệ quận chúa rời khỏi kinh sư mới thôi.”
Lục Thanh Lam nhíu nhíu mày: “Ý tốt của Vương gia ta xin nhận, chẳng qua Vương phủ thủ vệ sâm nghiêm, ta xuất môn bên người cũng có hộ vệ đắc lực bảo vệ, Đại Vân tỷ tỷ là người đắc lực bên cạnh Vương gia, vẫn nên trở về hầu hạ vương gia đi.”
Tiêu Thiểu Giác tuy là hảo tâm, Đại Vân cũng không đáng ghét, nhưng nàng cũng không thích hắn nhúng tay chuyện của nàng, cho nên muốn khéo léo cự tuyệt.
Đại Vân vẫn quỳ không dậy, “Vương gia có lệnh, nếu nô tỳ không thể ở lại bên cạnh cô nương, cứ như vậy trở về, Vương gia liền xử tử nô tỳ. Kính xin cô nương cứu nô tỳ một mạng!” Dứt lời cuống quít dập đầu.
Lục Thanh Lam hết sức im lặng, biết rõ Tiêu Thiểu Giác đây là cố ý nói cho nàng nghe. Nhưng tính tình của Tiêu Thiểu Giác, quả thật là nói được làm được, Đại Vân trở về như vậy, Tiêu Thiểu Giác nói không chừng thật sự sẽ xử phạt nàng. Đây là ép nàng không thể không giữ Đại Vân ở lại bên người.
Trong lòng tự nhủ người này rốt cuộc là có tật xấu gì, sao lại thích nhét người đến bên cạnh mình, Nguyễn An bây giờ còn đang trong phủ nuôi chim, hiện tại lại thêm Đại Vân.
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút Tiêu Thiểu Giác bá đạo một chút nhưng rốt cuộc là hảo tâm, nàng lại không đành lòng để cho Đại Vân chịu phạt, liền không kiên trì nữa, “Thôi vậy, vậy Đại Vân cô nương tạm thời đi theo ta đi. Chẳng qua ngày thường không cần ngươi hầu hạ ta, chỉ chờ lúc ta xuất môn, lại xin phiền tỷ tỷ bảo vệ ta, ngươi xem thấy thế nào?”
Đại Vân tất nhiên thiên ân vạn tạ, Lục Thanh Lam lệnh Mặc Cúc dẫn Đại Vân đi xuống, an trí chỗ ở cho nàng, lại phái một tiểu nha đầu hầu hạ sinh hoạt thường ngày của nàng.
Nàng không ngờ lần mềm lòng này, lại cứu được tính mạng của nàng.
Lại nói Lục Thanh Nhàn từ khi mang thai ở nhà mẹ đẻ mấy ngày nay, Kỷ Hải thường thường sang đây thăm nàng, rất nhanh bà bà Trần thị cũng được biết tin nàng mang thai, Trần thị cũng thường xuyên sang đây thăm nàng.
Trần thị là bà bà, là trưởng bối, Lục Thanh Nhàn làm sao để nàng đi qua đi lại nhà mẹ đẻ của mình, lộ vẻ mình rất không hiểu chuyện, liền thương lượng cùng Kỷ thị, quay về nhà chồng dưỡng thai. Kỷ thị mặc dù không nỡ, cũng chỉ có thể đáp ứng.
Kỷ thị mời Chu tiên sinh tới, Chu tiên sinh sau khi bắt mạch cho Lục Thanh Nhàn, nói: “Cô nãi nãi dưỡng thân thể vô cùng tốt, mặc dù chưa đầy ba tháng, nhưng cũng không cần quá lo lắng.” Kỷ thị lúc này mới sai người tiễn Lục Thanh Nhàn về Kỷ phủ.
Từ lúc Lục Văn Đình trở thành ngự tiền thị vệ, bởi vì hắn là người cơ trí, bộ dạng lại đẹp trai, nhất thời rất được Gia Hòa đế yêu thích, Gia Hòa đế đi chỗ nào cũng đều mang theo hắn, cho nên mỗi ngày Lục Văn Đình đều loay hoay đến tối mịt, thường xuyên ngẩn ngơ trong cung cả tháng, cho nên Lục Thanh Nhàn trở về nhà chồng, hắn không thể tiễn. Lục Thanh Lam liền xung phong, muốn đi tiễn tỷ tỷ.
Trị an của kinh sư từ trước đến giờ rất tốt, Kỷ thị cũng không lo lắng gì liền đồng ý.
Lục Thanh Lam nhớ tới cảnh cáo của Tiêu Thiểu Giác với nàng, cũng cảm thấy, Thanh Huệ quận chúa cho dù lớn lối đi nữa, cũng không thể ra tay với nàng giữa ban ngày.
Chẳng qua lúc ra cửa, nàng vẫn mang hơn mười thị vệ. Đại Vân nghe nói nàng phải xuất môn, đương nhiên muốn đi theo, đúng là hợp ý Lục Thanh Lam.
Đại Vân muốn ở bên người bảo vệ Lục Thanh Lam, liền lên xe ngựa của Lục Thanh Lam.
Dọc đường không nói chuyện, mọi người bình bình an an đến Kỷ phủ, đợi tỷ tỷ thu xếp ổn thoả hết thảy, Lục Thanh Lam thấy Trần thị thay tỷ tỷ chuẩn bị tất cả mọi việc hết sức chu toàn, so với lúc nàng ở nhà mẹ đẻ còn thoải mái hơn, lúc này mới yên lòng trở về.
Lúc trở về, Lục Thanh Lam mang theo ba nha hoàn Mặc Cúc, Mặc Hương và Đại Vân cùng ngồi một xe. Mặc Hương vô cùng hoạt bát, trên đường đi nói không ngừng, Lục Thanh Lam cũng cực kỳ khoan dung đối với nàng. Mặc Cúc mặc dù không bằng Mặc Hương, nhưng cũng thường xuyên góp vui trêu chọc Lục Thanh Lam cười.
Đại Vân lại như một hũ nút, chỉ cần Lục Thanh Lam không hỏi đến, nàng liền không nói câu nào. Dọc đường đi, nàng giống như là một con mèo con cảnh giác, hai tai thủy chung dựng nên, cảnh giác chú ý hết thảy mọi việc phát sinh bên ngoài.
Trước khi Đại Vân đến, Tiêu Thiểu Giác từng trịnh trọng nói với nàng: “Bảo vệ Lục cô nương, tựa như bảo vệ bổn vương, hễ Lục cô nương thiếu một cọng tóc, ngươi liền xách đầu tới gặp bổn vương!”
Đại Vân là người Hạ tộc, bởi vì vô cùng có thiên phú võ học, Hạ Quang phái người dạy dỗ từ nhỏ, là thị vệ chuyên môn bảo vệ Tiêu Thiểu Giác. Tiêu Thiểu Giác cũng có chút coi trọng nàng, chưa từng nói với nàng lời nặng như vậy, cho nên nàng không dám có chút khinh thường. Cho dù là ở Trường Hưng Hầu phủ, nàng cũng thường xuyên tuần tra chung quanh tiểu viện của Lục Thanh Lam, huống chi bây giờ là trong trạng thái đi ra ngoài.
Lục Thanh Lam cảm thấy Đại Vân rất thú vị, nàng thuộc loại người làm chuyện gì cũng đều rất chân thành, đâu ra đấy, chuyện tình nhận thức đúng tám con ngựa cũng không kéo trở lại. Đang định trêu chọc nàng hai câu, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng động lớn.
Lục Thanh Lam hơi ngẩn ra, vén rèm xe lên kêu một bà tử đi hỏi thăm: “Đi xem đã xảy ra chuyện gì?”
Đại Vân lập tức cảnh giác.
Bà tử kia đi không lâu lập tức trở lại, nàng hỏi rõ sự tình, hẳn là hai hộ nhân gia ở chỗ này cướp dâu. Mẫu thân của tân nương kia là một người tham tiền, đem gả nữ nhi cho hai nhà, thu hai phần sính lễ, kết quả thời điểm nhà đính hôn ngay từ đầu tới đón tân nương, không biết tại sao bị người nhà thứ hai biết, người nhà thứ hai làm sao chịu từ bỏ ý đồ dẫn theo gia đinh và thân thích, náo loạn tới cửa, muốn đem kiệu hoa của tân nương mang về nhà mình.
Hiện tại kiệu hoa của tân nương dừng ở giữa đường, tiến lui không được, người hai nhà giương cung bạt kiếm, mắt thấy sẽ động võ.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy chuyện này mới lạ, Lục Thanh Lam cũng nở nụ cười.
Đang định gọi phu xe đổi đường đi, đằng trước lại là một trận tiếng động lớn, kiệu hoa đi một chút rồi ngừng lại, đã đến trước mặt xe ngựa của Lục Thanh Lam. Chỉ nghe hai hộ cướp tân nương cãi nhau, ác ngôn với nhau, sau một lúc liền động võ. Bọn hộ vệ của Hầu phủ ban đầu còn có thể vây quanh xe ngựa, cố gắng bảo vệ Lục cô nương, nhưng thời gian dài, liền bị hai hộ nhân gia tách ra, dù sao những người này đều là dân thường, Trường Hưng hầu phủ quy củ sâm nghiêm, bọn họ không thể cũng không dám động thủ với dân thường, tránh cho Trường Hưng Hầu phủ bị ô danh.
Đại Vân đẩy rèm ra nhìn thoáng qua, nhắc nhở: “Cô nương, dường như có chút không đúng lắm.”
Lục Thanh Lam cũng mơ hồ đánh hơi được nguy hiểm, nàng ngược lại còn có thể gắng giữ tỉnh táo, hỏi Đại Vân: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Đại Vân quyết định thật nhanh nói: “Trước gọi phu xe nhanh rời khỏi chỗ quỷ quái này...”
Một câu còn chưa nói hết, một người thổi kèn tướng mạo bình thường đã nhích tới gần xe ngựa, hắn đột nhiên rút ra một thanh nhuyễn kiếm thật mỏng từ phía dưới kèn, trên mặt chợt lóe lên vẻ dữ tợn, lặng yên không một tiếng động một kiếm đâm vào vách tường xe, vừa rồi Đại Vân vén rèm xe lên, chỉ là trong một khoảnh khắc, hắn đã thấy rõ vị trí của Lục Thanh Lam.
Bên ngoài ồn ào, chẳng ai ngờ rằng có người sẽ ở nơi này ám sát, thậm chí không có ai phát hiện hành vi quỷ dị của tay thổi kèn này.
Phản ứng của Đại Vân cũng không chậm, “Cô nương, cẩn thận...” Nàng an vị ở bên người Lục Thanh Lam, thời khắc mấu chốt, nàng dũng cảm quên mình đẩy Lục Thanh Lam về phía trước, bản thân thế vào vị trí kia.
“Phốc!” Nhuyễn kiếm của thích khách kia vô cùng mỏng vô cùng mềm, nhưng cực kỳ sắc bén, không hề rít chút nào đâm xuyên qua vách tường xe ngựa, sâu vào thịt ba bốn phân, Đại Vân cố nén đau nhức, chợt rút đoản đao bên hông ra, “Leng keng” một tiếng chém đứt nhuyễn kiếm kia.
Đại Vân bị thương rất nặng, máu tươi tuôn ra như suối, trong khoảnh khắc trong xe toàn bộ là máu của nàng.
Mặc Cúc và Mặc Hương lúc này mới phản ứng, cùng cả kinh kêu lên: “Có thích khách!”
Hộ vệ của Trường Hưng Hầu phủ lúc này cũng phản ứng, cũng bất chấp, quyền đấm cước đá đánh ngã những người trước mặt xuống đất. Bao bọc vây quanh thích khách khuôn mặt bình thường kia.
Người nọ thầm thở dài một tiếng, hắn biết mình chỉ có một cơ hội hạ thủ, không ngờ kế hoạch ám sát không khe hở cuối cùng vẫn là thất bại. Hiện giờ nhuyễn kiếm của hắn bị Đại Vân chặt đứt, đã không còn vũ khí thuận tiện, hắn cũng không có cơ hội một kích tất sát nữa.
“Bắt thích khách!” Bọn hộ vệ của Hầu phủ đều là Lão Hầu gia tự mình huấn luyện, võ công cực kỳ cao cường, mọi người hô lên, vây quanh người nọ.
Người nọ vẽ trên mặt những vệt sáng, mọi người nhất thời cũng không thấy rõ diện mạo của hắn. Hắn bị mười mấy hộ vệ vây quanh, trong tay lại không vũ khí, nhưng lại không sợ chút nào, triển khai công phu tay không, trong khoảnh khắc liền đánh ngã năm sáu thị vệ, giết mở một cái đường máu, cướp đường mà chạy.
Khinh công của hắn vô cùng tốt, bọn thị vệ rốt cuộc không có biện pháp bắt hắn.
Đúng lúc này, một trận tiếng vó ngựa truyền đến, chỉ thấy một thanh niên cao gầy tướng mạo oai hùng mang theo vài hộ vệ vừa lúc đi qua nơi này.
Nghe thấy phía trước ầm ĩ kêu bắt thích khách, thanh niên kia ghìm cương, hắn nhìn thoáng qua xe ngựa bị tập kích, thấy trên xe là bảng hiệu của Trường Hưng hầu, hơi sững sờ.
/213
|