Hai ngày sau, Trần Hạo Minh chính thức “bế quan” một lần nữa, đó cũng là hắn tuyên bố với mấy người ngoài để có thể lấy thân phận Trần tôn giả xuất hiện. Mấy cô gái cũng biết chuyện này nên không thắc mắc gì về việc hắn bế quan hai lần cả.
Ngày hôm qua hắn đã đưa cho Thủy Linh Vũ ngọc giản truyền tin để liên lạc với các cao thủ của ba vị chưởng giáo. Trần Hạo Minh đã dặn dò phái cao thủ theo sát đoàn người kia. Các vị lão tổ cảnh giới kim tiên cùng các chân tiên, tán tiên khác cũng đã đi trước từ tuần trước rồi. Thủy Linh Vũ có tu vi Huyền Tiên nên nếu đuổi theo hết tốc lực thì cũng chỉ mất nửa ngày, thêm nửa ngày hồi sức rồi ra tay là vừa.
Còn hắn, lúc này hắn đang xuất hiện tại Cực Lạc giới, nơi mà nhị Phật sống và làm việc, ý hắn là tiềm tu và truyền đạo.
Kiến trúc Phật giáo của thế giới này không giống với các chùa triền ở Trung Quốc kiếp trước mà mang đậm nét văn hóa Ấn Độ. Trên đường tới Cực Lạc giới, Trần Hạo Minh đã đi qua Phật Đà quốc và nhận ra điều đó. Có lẽ là trong thế giới này, bởi vì các quốc gia phân chia theo giáo phái, những người của Phật Đà quốc theo Trần Hạo Minh thấy thì có lối ăn mặc, cách cư xử giống người Ấn Độ nhiều hơn, còn những người của các quốc gia khác theo hắn thì giống người Trung Quốc. Từ đặc điểm của kiến trúc thì có thể nhận ra khá ít người Hoa tu theo Phật giáo.
Nhắc đến vấn đề này, nghi vấn trong lòng Trần Hạo Minh lại nổi lên.
Ở trên Tiên Linh đại lục này có người Hoa, có người Ấn Độ, vậy thì những chủng tộc khác thì đi đâu? Người Phù Tang với tinh thần võ sĩ đạo tuy có vẻ hơi anh hùng chủ nghĩa kiểu ngốc nghếch nhưng được rất đáng được tôn trọng. Hoặc là người Cao Ly với tư tưởng cực kỳ tôn sùng nho giáo, lại có vẻ hơi sĩ diện thái quá, hay để ý đến mấy thứ lễ tiết ba lăng nhăng mà tạo nên bi kịch.
(Bác nào xem phim Hàn thì thấy rất nhiều đoạn phim cứ dài lê thê vì một số tư tưởng rất cổ hủ. VD phim cha cha cha 12h kênh HN 1, có hai đứa suốt ngày dây dưa nhau hết lần này đến lần khác chia tay chỉ vì bố dượng con này là chú thằng kia, tức là hai đứa chẳng có máu mủ mie ji. Ổng bị mất trí nhớ, nên hai đứa cứ gần đến với nhau thì lại tự ngược tới mức vì cái mối quan hệ chẳng đâu vào đâu này nó dứt ra)
Và quan trọng là Trần Hạo Minh không tìm được dân tộc mẹ đẻ của mình.
Hắn không hoàn toàn được gọi là người Hoa, cái thời mà người ta gọi là 1000 năm trước công nguyên, lúc ấy hắn sống ở nơi mẹ sinh ra hắn, một vùng đất ở phía Nam đại Thương. Tên của hắn cũng không có giống bây giờ, hắn tên là Sáng, một cái tên rất dân dã. Vì sau sư phụ thu nhận hắn, hắn có hỏi và sư phụ nói rằng những người sống với hắn từ nhỏ không thể tu chân, dân tộc đó cũng không thể tu chân, còn hắn, vì có một nửa dòng máu của người Hoa nên mới có thể tu luyện được.
Về sau, khi hắn trở thành một hồn giả, hắn cũng tự thắc mắc rằng có phải là bởi vì vấn đề hắn có dòng máu Việt trong người hay không. Nhưng rất tiếc là lúc ấy tất cả thánh nhân đã cấm tất cả mọi người truyền thụ công pháp, vì thế hắn không thể làm gì hơn.
Khi đến được Tiên Linh đại lục, hắn cũng từng nghĩ rằng có thể tìm ra những con người giống như thế, cho bản thân mình một đáp án, cũng là cho những người ấy một đáp án. Nhưng rất tiếc, hắn lại không tìm được.
Đã từng nghe hai thánh nhân nói rằng trên Tiên Linh đại lục có một số chủng tộc không thể tu luyện hoặc khả năng tu luyện không cao nên đã di cư sang Vô Thần đại lục, Trần Hạo Minh tự hỏi liệu mình có tìm được dân tộc của mẹ ở đó hay không? Hắn cũng đã từng quyết định sẽ đi khắp cả thế giới này một lần cho biết, có cơ hội, nhất định hắn sẽ không bỏ qua chỗ này.
Cũng không hiểu sao khi tới đây lại đột nhiên suy nghĩ miên man về những ký ức đã phủ bụi ấy nữa. Trần Hạo Minh lắc lắc đầu để cố loại bỏ những thứ đó ra khỏi đầu nhưng chúng vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu hắn. Hắn đành dùng cách tập trung cho lần nghe giảng sắp tới để tạm quên đi. Sắc mặt trở nên nghiêm túc nhưng không kém phần thân thiện, hắn tiến vào không gian được gọi là Cực Lạc giới của Phật giáo.
…..
Ngày hôm qua hắn đã đưa cho Thủy Linh Vũ ngọc giản truyền tin để liên lạc với các cao thủ của ba vị chưởng giáo. Trần Hạo Minh đã dặn dò phái cao thủ theo sát đoàn người kia. Các vị lão tổ cảnh giới kim tiên cùng các chân tiên, tán tiên khác cũng đã đi trước từ tuần trước rồi. Thủy Linh Vũ có tu vi Huyền Tiên nên nếu đuổi theo hết tốc lực thì cũng chỉ mất nửa ngày, thêm nửa ngày hồi sức rồi ra tay là vừa.
Còn hắn, lúc này hắn đang xuất hiện tại Cực Lạc giới, nơi mà nhị Phật sống và làm việc, ý hắn là tiềm tu và truyền đạo.
Kiến trúc Phật giáo của thế giới này không giống với các chùa triền ở Trung Quốc kiếp trước mà mang đậm nét văn hóa Ấn Độ. Trên đường tới Cực Lạc giới, Trần Hạo Minh đã đi qua Phật Đà quốc và nhận ra điều đó. Có lẽ là trong thế giới này, bởi vì các quốc gia phân chia theo giáo phái, những người của Phật Đà quốc theo Trần Hạo Minh thấy thì có lối ăn mặc, cách cư xử giống người Ấn Độ nhiều hơn, còn những người của các quốc gia khác theo hắn thì giống người Trung Quốc. Từ đặc điểm của kiến trúc thì có thể nhận ra khá ít người Hoa tu theo Phật giáo.
Nhắc đến vấn đề này, nghi vấn trong lòng Trần Hạo Minh lại nổi lên.
Ở trên Tiên Linh đại lục này có người Hoa, có người Ấn Độ, vậy thì những chủng tộc khác thì đi đâu? Người Phù Tang với tinh thần võ sĩ đạo tuy có vẻ hơi anh hùng chủ nghĩa kiểu ngốc nghếch nhưng được rất đáng được tôn trọng. Hoặc là người Cao Ly với tư tưởng cực kỳ tôn sùng nho giáo, lại có vẻ hơi sĩ diện thái quá, hay để ý đến mấy thứ lễ tiết ba lăng nhăng mà tạo nên bi kịch.
(Bác nào xem phim Hàn thì thấy rất nhiều đoạn phim cứ dài lê thê vì một số tư tưởng rất cổ hủ. VD phim cha cha cha 12h kênh HN 1, có hai đứa suốt ngày dây dưa nhau hết lần này đến lần khác chia tay chỉ vì bố dượng con này là chú thằng kia, tức là hai đứa chẳng có máu mủ mie ji. Ổng bị mất trí nhớ, nên hai đứa cứ gần đến với nhau thì lại tự ngược tới mức vì cái mối quan hệ chẳng đâu vào đâu này nó dứt ra)
Và quan trọng là Trần Hạo Minh không tìm được dân tộc mẹ đẻ của mình.
Hắn không hoàn toàn được gọi là người Hoa, cái thời mà người ta gọi là 1000 năm trước công nguyên, lúc ấy hắn sống ở nơi mẹ sinh ra hắn, một vùng đất ở phía Nam đại Thương. Tên của hắn cũng không có giống bây giờ, hắn tên là Sáng, một cái tên rất dân dã. Vì sau sư phụ thu nhận hắn, hắn có hỏi và sư phụ nói rằng những người sống với hắn từ nhỏ không thể tu chân, dân tộc đó cũng không thể tu chân, còn hắn, vì có một nửa dòng máu của người Hoa nên mới có thể tu luyện được.
Về sau, khi hắn trở thành một hồn giả, hắn cũng tự thắc mắc rằng có phải là bởi vì vấn đề hắn có dòng máu Việt trong người hay không. Nhưng rất tiếc là lúc ấy tất cả thánh nhân đã cấm tất cả mọi người truyền thụ công pháp, vì thế hắn không thể làm gì hơn.
Khi đến được Tiên Linh đại lục, hắn cũng từng nghĩ rằng có thể tìm ra những con người giống như thế, cho bản thân mình một đáp án, cũng là cho những người ấy một đáp án. Nhưng rất tiếc, hắn lại không tìm được.
Đã từng nghe hai thánh nhân nói rằng trên Tiên Linh đại lục có một số chủng tộc không thể tu luyện hoặc khả năng tu luyện không cao nên đã di cư sang Vô Thần đại lục, Trần Hạo Minh tự hỏi liệu mình có tìm được dân tộc của mẹ ở đó hay không? Hắn cũng đã từng quyết định sẽ đi khắp cả thế giới này một lần cho biết, có cơ hội, nhất định hắn sẽ không bỏ qua chỗ này.
Cũng không hiểu sao khi tới đây lại đột nhiên suy nghĩ miên man về những ký ức đã phủ bụi ấy nữa. Trần Hạo Minh lắc lắc đầu để cố loại bỏ những thứ đó ra khỏi đầu nhưng chúng vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu hắn. Hắn đành dùng cách tập trung cho lần nghe giảng sắp tới để tạm quên đi. Sắc mặt trở nên nghiêm túc nhưng không kém phần thân thiện, hắn tiến vào không gian được gọi là Cực Lạc giới của Phật giáo.
…..
/129
|