Vì thế, con nghĩ rằng người chỉ nên nói kế này cho hai ba vị chưởng giáo mà người tin tưởng nhất để đứng ra thực hiện chuyện này. Còn những chưởng giáo khác thì cứ nói với họ về việc Xà Đường rồi làm cho họ tưởng chúng ta muốn trực tiếp giam lỏng rồi tru diệt Nhật Quang là được.
Trần Thiên Đức nghe xong thì cực kỳ hài lòng. Kế sách này nghe qua đã khá vẹn toàn rồi, tất nhiên là biến cố trong lúc thực hiện là không thể không có nhưng khả năng thành công cũng có thể đạt được sáu phần. Đồng thời ông cũng thấy hơi bị “nghi ngờ” về nhân phẩm của Trần tôn giả kia, trong ý nghĩ của ông thì người nghĩ ra được kế này là Trần tôn giả, đơn giản là vì con trai ông trước đây cũng chỉ là một thằng ăn chơi trác táng mà thôi, làm sao nghĩ ra được thứ này chứ. Cũng không biết là người này đã đạt đến cảnh giới như thế mà tại sao lại có thể sử dụng những kế sách hèn hạ thế này.
Trần Hạo Minh mà biết suy nghĩ trong đầu của ông bố thì thế nào cũng mở mồm ra tranh luận, trong lòng hắn thì đã đối phó kẻ nào thì phải đối phó cho triệt để, đằng nào thì mục tiêu cũng là làm cho đối phương phải bị tổn thương thì tại sao không sử dụng cách hữu hiệu mà lại ít gây tổn hại tới mình nhất chứ.
Còn cái định nghĩa về nhân quả, cái lý luận mà nếu ngươi âm hiểm với người khác thì sớm muộn cũng bị âm hiểm lại thì Trần Hạo Minh hắn không để ý. Nếu người khác muốn giở ám chiêu với ngươi thì chúng có vì ngươi trước đây không âm hiểm mà thay đổi chủ ý không? Đáp án là không, trừ khi ngươi quá yếu, không đáng cho chúng dùng ám chiêu, mà Trần Hạo Minh hắn không dám tự nhận mình là mạnh nhất nhưng cũng không ai dám nói hắn yếu cả.
Mọi chuyện đã được thương nghị xong, Trần Hạo Minh bây giờ giao hết mọi chuyện cho ông bố. Hắn tin rằng một lão cáo già như ông sau khi nghe hắn phân tích sẽ biết làm thế nào. Còn việc tập kích bất ngờ gia tộc của Nhật Quang chưởng giáo thì chắc chắn hắn sẽ phái người đi giúp đỡ. Việc này cũng còn phải chuẩn bị mất một tháng nữa, một tháng này cứ chăm chỉ ăn cháo lưỡi với Thủy Linh Vũ thì nàng cũng sớm khôi phục thực lực. Đến lúc đó cho một huyền tiên như nàng hợp sức với các cao thủ của vài vị chưởng giáo khác là thừa sức dẹp yên chuyện này.
Tâm tình thoải mái, Trần Hạo Minh vươn vai ưỡn ngực, ánh mắt liếc liếc lên mặt trời chói sáng phía chân trời. Trên môi hắn nở nụ cười tà, tối nay sẽ về phòng làm một cuộc nhất long nhị phượng với hai cô nàng kia, hé hé. Chủ ý đã quyết, Trần Hạo Minh nhanh chân sải bước về cung của mình trong ánh nắng chiều ảm đạm man mác.
Đêm đó lại là một đêm điên loan đảo phượng, cả ba vợ chồng đều cảm thấy thật thoải mái và thư sướng cả thể xác và tâm linh.
Đơn giản là vì Trần Hạo Minh lúc làm chuyện này với hai nàng đều dùng công pháp để điều hòa khí tức, tăng cường lực lượng cho hai nàng. Đặc biệt với Lạc Tuyết Nhan thì hắn còn dùng song tu linh hồn để giúp nàng điều hòa lại âm dương, không bị tái phát lại tuyệt âm thái huyền thể.
Chính vì việc vận dụng công pháp song tu này mà trong lúc giao hoan, hai cô nàng kia luôn cảm thấy thoải mái vì lực lượng luôn luôn tuôn tràn vào cơ thể các nàng, cũng vì vậy mà ba người càng làm thì hai nàng lại càng cảm thấy thư sướng, mạnh mẽ lên chứ không hề thấy mệt chút nào. Còn sở dĩ phải dừng lại là vì thân thể của hai nàng không chịu được lực lượng quá lớn mà thôi, dù sao thì cái gì quá cũng không tốt.
Trần Hạo Minh đến gần trưa mới rời giường, sau khi đã chỉnh đốn lại hình tượng anh tuấn của mình, hắn mở cửa phòng tiến đến tìm Khổ Trường.
Trần Hạo Minh hắn muốn ngày mai mang tên này đi tới cuộc họp của các chưởng giáo. Vì thế có một số việc cần dặn dò Khổ Trường cho thật kỹ. Hơn nữa Trần Hạo Minh còn muốn dạy cho Khổ Trường một tí về cách khống chế kinh tế.
Trần Hạo Minh cũng không phải là am hiểu kinh tế nhưng hắn lại có lợi thế rất lớn là được chứng kiến lịch sử phát triển của địa cầu kiếp trước. Những thủ đoạn kinh tế của thời hiện đại thì biến hóa khôn lường, hắn cũng không nắm được bao nhiêu nhưng đường lối phát triển thì hắn chắc chắn là mình có thể làm tốt hơn mọi người ở thời đại này.
Giả sử như việc “nắm giữ đồng tiền phổ biến nhất thế giới” của nước Mỹ, ở thời đại này thì người ta dùng vàng bạc làm tiền, có ai nghĩ đến thứ này đâu chứ. Nhưng Trần Hạo Minh thì khác, hắn có thể chỉ cách cho Khổ Trường làm được chuyện đó.
Đến gặp Khổ Trường, dặn dò hắn về việc biểu lộ thái độ, tư thế, xưng hô và làm cho hắn nhận biết mọi người trong cuộc họp ngày mai, Trần Hạo Minh bắt đầu bài giảng của mình:
- Khổ Trường, ngươi nói rằng người khá am hiểu kinh tế, vậy ngươi nói phải phát triển kinh tế thế nào?
Khổ Trường biết hắn đang kiểm tra khả năng của mình, suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi trả lời:
- Muốn khống chế thì phải nắm được trong tay. Nếu công tử muốn thương nghiệp phát triển thì tốt nhất nên thành lập những tổ chức của quốc gia, sau đó thì dùng nó để quản lý thương nghiệp.
Trần Thiên Đức nghe xong thì cực kỳ hài lòng. Kế sách này nghe qua đã khá vẹn toàn rồi, tất nhiên là biến cố trong lúc thực hiện là không thể không có nhưng khả năng thành công cũng có thể đạt được sáu phần. Đồng thời ông cũng thấy hơi bị “nghi ngờ” về nhân phẩm của Trần tôn giả kia, trong ý nghĩ của ông thì người nghĩ ra được kế này là Trần tôn giả, đơn giản là vì con trai ông trước đây cũng chỉ là một thằng ăn chơi trác táng mà thôi, làm sao nghĩ ra được thứ này chứ. Cũng không biết là người này đã đạt đến cảnh giới như thế mà tại sao lại có thể sử dụng những kế sách hèn hạ thế này.
Trần Hạo Minh mà biết suy nghĩ trong đầu của ông bố thì thế nào cũng mở mồm ra tranh luận, trong lòng hắn thì đã đối phó kẻ nào thì phải đối phó cho triệt để, đằng nào thì mục tiêu cũng là làm cho đối phương phải bị tổn thương thì tại sao không sử dụng cách hữu hiệu mà lại ít gây tổn hại tới mình nhất chứ.
Còn cái định nghĩa về nhân quả, cái lý luận mà nếu ngươi âm hiểm với người khác thì sớm muộn cũng bị âm hiểm lại thì Trần Hạo Minh hắn không để ý. Nếu người khác muốn giở ám chiêu với ngươi thì chúng có vì ngươi trước đây không âm hiểm mà thay đổi chủ ý không? Đáp án là không, trừ khi ngươi quá yếu, không đáng cho chúng dùng ám chiêu, mà Trần Hạo Minh hắn không dám tự nhận mình là mạnh nhất nhưng cũng không ai dám nói hắn yếu cả.
Mọi chuyện đã được thương nghị xong, Trần Hạo Minh bây giờ giao hết mọi chuyện cho ông bố. Hắn tin rằng một lão cáo già như ông sau khi nghe hắn phân tích sẽ biết làm thế nào. Còn việc tập kích bất ngờ gia tộc của Nhật Quang chưởng giáo thì chắc chắn hắn sẽ phái người đi giúp đỡ. Việc này cũng còn phải chuẩn bị mất một tháng nữa, một tháng này cứ chăm chỉ ăn cháo lưỡi với Thủy Linh Vũ thì nàng cũng sớm khôi phục thực lực. Đến lúc đó cho một huyền tiên như nàng hợp sức với các cao thủ của vài vị chưởng giáo khác là thừa sức dẹp yên chuyện này.
Tâm tình thoải mái, Trần Hạo Minh vươn vai ưỡn ngực, ánh mắt liếc liếc lên mặt trời chói sáng phía chân trời. Trên môi hắn nở nụ cười tà, tối nay sẽ về phòng làm một cuộc nhất long nhị phượng với hai cô nàng kia, hé hé. Chủ ý đã quyết, Trần Hạo Minh nhanh chân sải bước về cung của mình trong ánh nắng chiều ảm đạm man mác.
Đêm đó lại là một đêm điên loan đảo phượng, cả ba vợ chồng đều cảm thấy thật thoải mái và thư sướng cả thể xác và tâm linh.
Đơn giản là vì Trần Hạo Minh lúc làm chuyện này với hai nàng đều dùng công pháp để điều hòa khí tức, tăng cường lực lượng cho hai nàng. Đặc biệt với Lạc Tuyết Nhan thì hắn còn dùng song tu linh hồn để giúp nàng điều hòa lại âm dương, không bị tái phát lại tuyệt âm thái huyền thể.
Chính vì việc vận dụng công pháp song tu này mà trong lúc giao hoan, hai cô nàng kia luôn cảm thấy thoải mái vì lực lượng luôn luôn tuôn tràn vào cơ thể các nàng, cũng vì vậy mà ba người càng làm thì hai nàng lại càng cảm thấy thư sướng, mạnh mẽ lên chứ không hề thấy mệt chút nào. Còn sở dĩ phải dừng lại là vì thân thể của hai nàng không chịu được lực lượng quá lớn mà thôi, dù sao thì cái gì quá cũng không tốt.
Trần Hạo Minh đến gần trưa mới rời giường, sau khi đã chỉnh đốn lại hình tượng anh tuấn của mình, hắn mở cửa phòng tiến đến tìm Khổ Trường.
Trần Hạo Minh hắn muốn ngày mai mang tên này đi tới cuộc họp của các chưởng giáo. Vì thế có một số việc cần dặn dò Khổ Trường cho thật kỹ. Hơn nữa Trần Hạo Minh còn muốn dạy cho Khổ Trường một tí về cách khống chế kinh tế.
Trần Hạo Minh cũng không phải là am hiểu kinh tế nhưng hắn lại có lợi thế rất lớn là được chứng kiến lịch sử phát triển của địa cầu kiếp trước. Những thủ đoạn kinh tế của thời hiện đại thì biến hóa khôn lường, hắn cũng không nắm được bao nhiêu nhưng đường lối phát triển thì hắn chắc chắn là mình có thể làm tốt hơn mọi người ở thời đại này.
Giả sử như việc “nắm giữ đồng tiền phổ biến nhất thế giới” của nước Mỹ, ở thời đại này thì người ta dùng vàng bạc làm tiền, có ai nghĩ đến thứ này đâu chứ. Nhưng Trần Hạo Minh thì khác, hắn có thể chỉ cách cho Khổ Trường làm được chuyện đó.
Đến gặp Khổ Trường, dặn dò hắn về việc biểu lộ thái độ, tư thế, xưng hô và làm cho hắn nhận biết mọi người trong cuộc họp ngày mai, Trần Hạo Minh bắt đầu bài giảng của mình:
- Khổ Trường, ngươi nói rằng người khá am hiểu kinh tế, vậy ngươi nói phải phát triển kinh tế thế nào?
Khổ Trường biết hắn đang kiểm tra khả năng của mình, suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi trả lời:
- Muốn khống chế thì phải nắm được trong tay. Nếu công tử muốn thương nghiệp phát triển thì tốt nhất nên thành lập những tổ chức của quốc gia, sau đó thì dùng nó để quản lý thương nghiệp.
/129
|