Chiếc xe mini cooper màu đen lướt nhanh như gió, len lỏi qua dòng người đông đúc chật chội của đường phố rồi tiến vào một con đường khá vắng vẻ nhưng lại nằm cạnh hai khu đô thị mới cao cấp,dọc theo bên đường rợp bóng mát của cây xanh.Tốc độ của chiếc xe bắt đầu chậm lại dần rồi dừng hẳn trước một tòa nhà kiểu cách hiện đại pha chút phá cách nghiêng về Retro cổ điển.Nơi này có vẻ là nơi nổi bật kỳ lạ nhất trên con đường không bóng người qua lại, không khỏi làm người ta có vẻ tò mò, mà bên cạnh còn có một tấm bảng khắc chữ nổi ghi rõ: Văn phòng luật sưtưvấn Tuyết Linh.An Nguyệt liếc nhìn tấm bảng một chút,tuy làm bạn khá lâu nhưng cô cũng không rõ lắm về cô nàng này,mà hình như chỉ có Ly Lăng mới có thể xen vào cuộc sống cứng nhắc của cậu ấy.Không hiểu cảm giác của một người IQ cao EQ thấp thì sẽ như thế nào nhỉ?...cô không muốn nghĩ tới đâu..."Không ngờ văn phòng của cậu đẹp như vậy nha,thế mà không chịu đưa bọn tớ đến chơi sớm hơn"-Cô nàng Ngọc Lam nhảy ra khỏi xe đầu tiên nhìn thấy phong cảnh thì xuýt xoa lên tiếng, chạy đi chạy lại thích thú quan sát khắp mọi nơi.Ly Lăng và Như Băng chỉ đứng yên tại chỗ mà mỉm cười...đây cũng không phải lần đầu hai người đến đây.Lần đó do Lam bất ngờ đi du lịch xa cùng gia đình nên không thể đến được.Mà vị chủ nhà- Tuyết Linh vẫn đang bận rộn xem xét lại chiếc xe yêu dấu của mình không thèm trả lời câu hỏi,chỉ dùng đôi mắt sắc bén mà liếc Ngọc Lam một cái rõ kêu .Cuối cùng cô nàng mới chịu bước xuống,tiếng giày Converse chạm đất nhẹ nhàng...Ngay lúc đó lại có một cơn gió mạnh thổi đến làm bụi cát bay mù mịt và tiếng chuông gió thủy tinh-thứ duy nhất không hợp với kiểu cách văn phòng kia vang lên tiếng kêu leng keng,một bóng mèo đen nhảy từ bờ rào đối diện phóng đến trước mặt các cô, trừng lên đôi mắt vàng rồi biến mất.Không khí ẩn dật có chút gì đó rùng rợn làm người ta lạnh hết cả gáy.Nhưng Tuyết Linh không có vẻ gì là ngạc nhiên hay sợ sệt mà cầm một chùm chìa khóa tiến đến cánh cổng lớn từ từ mở nó ra... cánh cửa thép nặng nề chuyển động để lộ con đường lát gạch đen.Lúc này cô nàng mới quay ra sau cất giọng:"Các cậu đi vào trong đi,cẩn thận một chút đừng làm hư đồ của tớ"-Tuyết Linh dặn dò xong rồi phóng vụt đi đâu mất để lại An Nguyệt,Như Băng , Ly Lăng và Ngọc Lam đứng trước bậc thềm tòa nhà hoàn toàn đóng kín cửa,tuy có kính nhưng bên trong lại tối đen như mực một cách không rõ ràng,dây leo buông đầy từ một ban công xây chếch bên cạnh rủ xuống cửa kính.Ly Lăng bỗng nhiên tiến lên trước ra hiệu mọi người theo sau, các cô vừa bước lên thì cánh cửađã tự động hé mở lộ ra không gian tối om bên trong.Cánh cửa phía sau lưng bỗng nhiên đóng sầm lại,ánh sáng bật lên chiếu hết mọi quan cảnh.Trước mặt An Nguyệt là một gian nội thất trong nhà ấm cúng kiểu Retro tuyệt đẹp với những chiếc ghế bành thủy tinh lót nệm nâu.Bên cạnh có rất nhiều giá sách cao chót vót chạm trần làm An Nguyệt nhớ đến Ngự thư phòng...Mà trên bàn đầy hồ sơ lại có đặt mộ bộ bài Tarot, An Nguyệt khó hiểu tiến đến cầm nó lên thì nghe tiếng Tuyết Linh chặn lại. Cô nàng này không biết từ khi nào thì xuất hiện ở đây."Cậu bị ăn mất não rồi hả? Đã bảo không được chạm lung tung vào đồ đạc. Cái thứ đó có thể làm thay đổi vận mệnh mọi người trong nhà này đấy. Lúc đó cậu lấu gì đền? Các cậu đi theo tớ , cẩn thận một chút."An Nguyệt nheo nheo mắt tiếp thu mấy lời kia. Dù sao cô cũng trải qua quá nhiều thứ quái dị rồi nên những chuyện này không phải lạ lùng nữa. Chỉ là bộ bài kia thực sự thay đổi được vận mệnh sao? Vì sao nó lại ở trong nhà Linh?- đầu óc tuy rối tung rối mù lên nhưng cũng phải đi theo, mà căn nhà này thoạt nhìn khá nhỏ nhưng không hiểu sao lại có đường đi dài như thế... cuối cùng cô cũng nhìn thấy được một cánh cửa gỗ phía cuối con đường... không có tiếng động nào cả ngòai gót giày chạm trên mặt sàn.Hai bêntường thật giống như nới rộng ra... Cánh cửa lại tự bật mở, và một người con gái đã ngồi sẵn ở đó..."Trưởng... trưởng... trưởng công chúa"- An Nguyệt là người thốt lên đầu tiên, không thể tin được vào mắt của mình nữa. Nhưng ngồi giữa không gian kỳ lạ có đặt những thứ quái dị nhất mà cô từng biết : Quả cầu pha lê, một cái xác chết khô của lòai quạ , những bộ bài Tây ... một chùm đèn đen phát ra ánh sáng mờ treo phía trên đầu giống như được tạo ra bằng xương. Trưởng công chúa bằng da bằng thịt đang ngồi trên ghế bành đen mỉm cười với cô."An Nguyệt, lâu rồi không gặp... Bất quá chị không còn là trưởng công chúa gì đó nữa... Chị vẫn thích tự gọi mình là Hoa Hoa pháp sư hơn. Kỳ Hoa chỉ là một nhân vật chị tách ra từ chính mình thôi. Chị đã đợi em lâu lắm rồi, chị biết em sẽ không phụ thằng em trai ngốc nghếch của chị đâu... Mọi người xin mau ngồi xuống dùm nghe ta nói , chủ nhà có vẻ không vui lắm..."- Kỳ Hoa lắc lắc đầu nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tuyết Linh... đưa ghế cho các cô ngồi xuống. An Nguyệt im lặng một lát sau đó mới hỏi tiếp,giống như không còn giữ được bình tĩnh nữa." Vậy rốt cuộc mọi thứ nghĩa là sao? Tại sao lại đưa tôi đến nơi đó. Những chuyện này khi nào mới đầy đủ đây?""Em phải bình tĩnh một chút, chị sẽ kể hết cho em nghe. Hôm đó em vừa lên cơn đau tim thì Tuyết Linh đã liên lạc với chị. Có thể em không tin nhưng Tuyết Linh và chị đều có năng lực giống nhau, tuy nhiên em ấy còn quản nhiệm vụ giải quyết những vụ bê bối do thần tiên hay ma quỷ gây ra. Đó cũng chính là lý do ta đồng ý giúp đỡ, huống hồ cả hai còn mối duyên trời định không thể dứt... Chắc em cũng mơ hồ đoán được em trai ta chính là người kia đúng không?Nhưng từ sau lần bị từ chối đó nó dần trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, chị đã cố khuyên nhủ nó nhưng nó vẫn không hiểu.Chị không thể nói ra chuyện giữa em và nó, lúc đó mới có thể để hai đứa bình an đến với nhau.Em có biết chị phải tốn một khoản hối lộ không nhỏ cho tên Diêm Vương chết tiệt kia mới có thể tách ra để vào bên trongtruyệnkhông?Thực ra cuốn ác nữ hậucungký kia có hai bản khác nhau, chị dùng bản thứ nhất để dụ em đọc, bản còn lại hoàn toàn để em quyết định kết cục...và thật may là em đã làm được nó...Em thật sự rất tuyệt vời."- Kỳ Hoa mỉm cười trấn an cô, cô gái này đã làm rất tốt mọi việc."Anh ấy...anh ấy đang ở đâu? Em phải đến gặp anh ấy!"-An Nguyệt la lên, cô phải gặp hắn ngay lập tức...Cô không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì trong cuộc đời mình nữa, số phận của cô là do chính cô tự quyết định!"Đây là kiếp nạn cuối cùng của hai đứa... Chi nhánh công ty của nó bên nước ngoài đang bất ngờ có một đối tác lớn.Nếu chị không lầm thì 10 phút nữa máy bay sẽ cất cánh...Em phải nhanh lên mới được,chúc em may mắn"- Kỳ Hoa nói như không có chuyện gì xảy ra mà cúi đầu uống trà.An Nguyệt hốt hoảng kéo tay cô nàng Tuyết Linh chạy đi.Mọi người vội vã chào rồi cũng chạy theo,để lại Kỳ Hoa không biết từ lúc nào đã ôm trên tay một con mèo đen.Cô nhẹ xoa đầu nó,hỏi nhỏ:"Kiata,mày bảo xem có phải là duyên phận thật tuyệt vời không?"Tại sân bay...An Nguyệt bỏ lại hết mọi người phía sau mà chen vào dòng người đông đúc chật chội,còn va vào người khác rối rít xin lỗi không ít lần...Nhưng cô còn tâm trí đâu để suy nghĩ nữa chứ?.Thành phố này có rất nhiều sân bay,nhưng không hiểu sao cô lại không nghĩ ngợi gì mà chạy ngay đến đây, dù sao cũng không còn nhiều thời gian nữa rồi.An Nguyệt vội vã đi thẳng vào chỗ đặt vé ngơ ngác nhìn xung quanh...không thấy bóng dáng kia,không lẽ hắn đi rồi sao?...Đột nhiên ở phía cuối dòng người đông đúc vội vã kia, lại nhìn thấy một bóng dáng cao lớn thẳng tắp nổi bật...An Nguyệt lao tới la lên:"Tên Kỳ Nhật chết tiệt kia,nếu anh dám đi bỏ em thì đừng mong gì đếnhoàngtử thái tử gì nữa"Người kia giật mình quay lại,bước chân cũng dừng hẳn thì đã bị An Nguyệt nắm áo sơ mi kéo xuống,nhướn người đặt một nụ hôn lên môi hắn...Kỳ Nhật ngơ ngẩn hồi lâu,sau cùng mới quăng vali xuống rồi bế bổng hẳn người trong lòng lên tiếp nhận lời khiêu chiến của cô, mãnh liệt mà dịu dàng hôn An Nguyệt...Dòng người đông đúc qua lại dừng hẳn, tiếng vỗ tay đồng loạt bất chợt vang lên như ủng hộ cho mối lương duyên tuyệt đẹp của hai người yêu nhau...mà nhân vật chính đứng giữa vẫn như cũ không hề buông ra, như ngày càng say đắm hơn. Ly Lăng,Như Băng,Ngọc Lam đều mỉm cười,kể cả cô nàng Tuyết Linh cũng phải đồng tình một cách rạng rỡ nhất có thể.Không còn hậucung,không cònhoàngthượng,hoànghậu hay đấu đá gì đó nữa...chỉ còn lại duy nhất tình yêu mà em dành cho anh...Yêu thương đến vì duyên phận,nhưng quan trọng nhất phải tự bản thân chúng talà người điều khiển nó,và lúc đó hạnh phúc sẽ tự đến mà thôi...
/92
|