Tiếp theo sau đó, một bóng áo màu hồng xuất hiện trước mặt An Nguyệt,che đi tầm mắt của cô. Vẻ dịu dàng mộc mạc xưa cũ làm người khác dễ chịu đã biến mất từ lúc nào,thay vào đó chính là một khí chất quyến rũ đầy rực rỡ làm người nhìn thấy phải mê đắm.Khuôn mặt nàng trang điểm kỹ lưỡng, còn có một nốt chu sa đỏ nổ bật giữa mi tâm...An Nguyệt hơi ngẩn ngơ, cô biết hình tượng này rất xinh đẹp,nhưng đây không phải là Hiền phi nhu hòa mềm mỏng mà cô từng biết..." Muội cuối cùng cũng trở về rồi sao?An Nguyêt?Thật vui khi muội đã trở về.Lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau nói chuyện... mà ta cũng không đến thăm muội được. Cùng ta uống chút rượu nhé?"- Hiền phi vẫn như cũ dịu dàng lên tiếng, ngón tay mảnh khảnh móc vào quai một bình rượu bằng vàng đầy tao nhã tiến đến ngồi cạnh An Nguyệt. Cô yên lặng nhìn nàng hồi lâu , rồi lại chuyển sang nhìn bình rượu kia... đôi con ngươi nhoè lệ bỗng chốc nhắm lại rồi từ từ mở ra, gịot nước mắt cuối cùng khẽ lăn xuống... giọng nói có chút kỳ lạ đáp lại."Muội cũng rất sẵn lòng cùng tỉ nói chuyện... nhưng xin tỉ đợi muội một lát... Trời này vẫn còn lạnh lắm, đợi muội đốt một chút hương đã..."An Nguyệt đứng dậy, bàn chân nhỏ nhắn của cô vẫn còn để trần mà bước đi trên sàn nhà lạnh giá.Cô lướt qua những bức họa trên tường, trông như một lọai cảnh tượng vô hình...xem ra lần này cô thực không có duyên rồi, nhưng cô vẫn sẽ tìm mọi cách thay đổi nó...xin lỗi.... Từ từ tiếng tới gần lò hương, An Nguyệt rút từ trong người ra một lọ nhỏ bằng bạch ngọc, trực tiếp rắc vào bên trong sau đó quay trở lại...Cô mỉm cười gượng gạo ngồi xuống, không ngờ Hiền phi lại mở lời trước cô:"Muội đã biết hết tất cả rồi phải không? Bắt đầu từ khi nào?"" Không ngờ tỉ lại đi vào chủ đề chính nhanh như vậy... thế thì muội cũng phải nói ra thôi... Thật ra ngay từ khi gặp tỉ lần đầu tại hoa viên cấm kia muội đã nghi ngờ tỉ rồi. Nơi đó thực mà nói khá hẻo lánh, người bình thường... hơn nữa 1 phi hiểu chuyện như tỉ sẽ không bao giờ đến đó, giống như tỉ biết muội sẽ xuất hiện nên cố tình đến tìm muội..."- An Nguyệt cầm ly rượu lên uống cạn rồi tiếp tục:" Sau đó muội và Tam vương gia hợp tác, đệ ấy đã cố tình nhắc nhở muội về tỉ nhưng muội vẫn cố tình làm lơ, sau đó việc muội đến xác minh cây quạt kia lại càng rõ ràng... chính tỉ là người đã thêu lại nó thành hoa hải đường và mang cho Xuân tần... tỉ cố tình cho hai cung nữ bàn luận về hạt cam thảo dây để Chu Tịch hãm hại muội... và cũng chính tỉ đã tương kế tựu kế đổi tội cho Giang hiền nghi, gián tiếp tham gia những kế hoạch độc ác của nàng... Trước khi muội kịp thời ra đi, tỉ đã đến cung của muội gíup tên thái giám kia đốt cháy Như Nguyệt các. Cây trâm kia muội đã bẻ gãy rôi..."Lúc cô nói xong , Hiền phi cũng uống rượu, nàng đặt ly xuống, bất chợt lao đến nắm chặt An Nguyệt, run lên bật khóc hỏi lớn:" Nếu muội đã biết rồi tại sao không giết chết ta đi? Muội để ta ở lại rồi tiếp tục chịu lấy đau khổ... Muội có biết ta phải khó khăn thế nào để lọai bỏ hết những ả kia để hắn chú ý đến ta không? Vì lý do gì mà muội bỗng nhiên xuất hiện? Hắn lúc nào cũng tưởng nhớ muội, luôn gọi tên muội, luôn nghĩ đến muội. Thế mà muội vẫn ngu xuẩn không nhận ra...ta trở nên thế này hoàn tòan là do muội gây ra... chính là muội. Khi muội rời đi ta nghĩ hắn sẽ quan tâm ta, nhưng hắn lại ngày đêm đến chỗ đổ nát hoang tàn kia vì muội... bây giờ muội lại ngang nhiên trở về đây, muội bảo xem ta phải làm gì nữa ? Sao muội cứ ép ta phải độc ác ...TẠI SAO?" - Nàng hét lên, sau đó đau khổ ngồi xuống cầm hết bình rượu lên.An Nguyệt vội vã giật lấy , uống hết tất cả."Muội làm trò gì thế? "An Nguyệt run lên, cơ thể bắt đầu tái đi...cô vẫn cố gắng đỡ mình ngồi vứng, nói thêm vài câu:" Muội biết tỉ muốn cùng muội ra đi, trong bình rượu này có độc. Nhưng muội đã thêm hương giải vào huân lò kia, tuy nhiên chỉ có tác dụng với một lượng nhỏ. Tỉ chỉ uống một chút , sẽ không sao đâu... Muội không thuộc về nơi này, nên để muội ra đi là tốt nhát... Đừng chạy chữa gì cho muội cả, vô ích thôi.""Không...ta không muốn muội chết nữa, mau mau truyền thái y đi...An Nguyệt, ta xin lỗi muội...không"- Hiền phi bật khóc, lao đến đỡ An Nguyệt vào lòng...Cô chỉ cười nhẹ, tay chân lạnh đi, lời nói cũng bật ra khó khăn."Vô ích thôi, không còn ai ở đây đâu... Tỉ nói rất đúng, từ lúc ban đầu muội đã không nên xuất hiện ở đây, chính muội thay đổi tất cả... chính muội là người sai... Nhưng có lẽ muội cũng như tỉ thôi, muội cũng yêu hắn mất rồi... muội đáng lẽ phải ra đi sớm hơn. Tỉ phải hứa với muội ở bên cạnh hắn nhé... Hãy thay muội chăm sóc hắn.... nói với hắn hãy quên muội đi."- An Nguyệt khó khăn thốt ra câu nói cuối cùng, hơi thở của cô từ từ biết mất...An Nguyệt cảm thấy được cơ thể mình được nâng lên thật cao, rơi vào khỏang không vô tận...
/92
|