Trong giấc mơ của nàng, đôi khi hắn là Lê Nguyên Phong, kim quan lấp lánh, cầm cây kẹo chạy loanh quanh nàng, giọng lè nhè, kêu “Hoàng tẩu…”. Đôi khi, hắn lại là Ngô Kiến Quân, quần áo luộm thuộm, sửng sốt nhìn cây kem bảy màu trên tay như một thứ báu vật có một không hai.
Là nụ hôn say đắm bên hồ sen…
Là cái ôm ấm ấp giữa đêm mưa…
Nước bao trùm lấy nàng.
Sau đó, là bóng tối.
.
.
.
Tiếng khóc…
Có rất nhiều tiếng khóc.
Nàng không thể phân biệt được tiếng ai với tiếng ai. Chỉ biết, tất cả đều rất thê lương.
Nghe thứ âm thanh ấy, tim nàng đau nhói.
.
.
.
Nàng có tim sao ?
Không có.
Nàng nhẹ như một cánh hoa bồ công anh. Chỉ cần có một cơn gió, là có thể bay đến cùng trời cuối đất.
.
Trong cơn gió ấy, có một mùi hương rất đỗi thân quen.
“Vịt bầu à…”
Nàng xoay người lại, mở to mắt nhìn về phía thân cây, nơi vừa phát ra tiếng gọi.
“Nàng không quan tâm ta gì cả.” Hắn giận dỗi nhìn nàng. “Ngay cả việc ta trồng cây ở đâu, nàng cũng không nhớ.”
Hắn đứng dậy, lững thững bước đến bên nàng, ghì chặt nàng vào lòng hắn.
“Vịt bầu, nàng không thể chết. Nàng chết rồi, sau này ta biết yêu ai…”
Nàng siết chặt lấy hắn, cứ như sợ hắn sẽ tung cánh mà bay đi mất.
“Vịt bầu, gầy như thế, ta đau lòng…” Hắn hôn lên trán nàng.
“Nguyên Phong, anh không tan thành khói bụi sao?”
Hắn lắc đầu, mỉm cười.
“Nàng chọn không quên ta, ta làm sao có thể tan thành khói bụi, làm sao có thể bỏ rơi vịt bầu ngốc của ta ?”
“Nguyên Phong, em nhớ anh lắm.” Nàng vùi đầu vào ngực hắn. “Em muốn có anh.”
“Sinh mệnh của ta không thuận theo tự nhiên mà kết thúc, nên ta không thể đầu thai, nhưng ta có thể kí sinh vào cơ thể khác để tồn tại.” Hắn nhẹ nhàng buông nàng ra, rồi chỉ tay về phía một chồi non thấp thoáng sau tảng đá. “Đó là kí chủ hiện tại của ta. Khi nào linh hồn ta đủ linh lực, ta sẽ có thể kí sinh vào con người. Đến lúc đó, ta sẽ tìm nàng.”
“Anh biết em ở đâu mà tìm?”
“Ta đã đến nhà nàng bao nhiêu lần rồi, lẽ nào không nhớ.” Hắn cúi xuống bên tai nàng, thỏ thẻ. “Ngoan, chờ ta.”
.
Bóng hắn tan dần trong nắng.
Chỉ còn tiếng nói vang vọng giữa gió chiều.
“Vịt bầu, nàng không thể chết. Nàng chết rồi, sau này ta biết yêu ai…”
.
Lê Nguyên Phong chưa bao giờ thất hứa với nàng.
Nàng tin hắn.
Thế nên, nàng không chết.
Nàng mang chồi non ấy về trồng trước sân nhà, sáng chiều đều tỉ mẩn tưới nước, bắt sâu.
Ngày nối tiếp ngày….
Nàng không nhớ mình đã đếm mặt trời mọc bao nhiêu lần, nhưng lại nhớ rất rõ trên cây có bao nhiêu chiếc lá.
Chồi non nhỏ bé ngày nào, giờ đã có thể che nắng cho nàng.
Nhất định, có một ngày, hắn sẽ trở về.
Vì, hắn yêu nàng…
Là nụ hôn say đắm bên hồ sen…
Là cái ôm ấm ấp giữa đêm mưa…
Nước bao trùm lấy nàng.
Sau đó, là bóng tối.
.
.
.
Tiếng khóc…
Có rất nhiều tiếng khóc.
Nàng không thể phân biệt được tiếng ai với tiếng ai. Chỉ biết, tất cả đều rất thê lương.
Nghe thứ âm thanh ấy, tim nàng đau nhói.
.
.
.
Nàng có tim sao ?
Không có.
Nàng nhẹ như một cánh hoa bồ công anh. Chỉ cần có một cơn gió, là có thể bay đến cùng trời cuối đất.
.
Trong cơn gió ấy, có một mùi hương rất đỗi thân quen.
“Vịt bầu à…”
Nàng xoay người lại, mở to mắt nhìn về phía thân cây, nơi vừa phát ra tiếng gọi.
“Nàng không quan tâm ta gì cả.” Hắn giận dỗi nhìn nàng. “Ngay cả việc ta trồng cây ở đâu, nàng cũng không nhớ.”
Hắn đứng dậy, lững thững bước đến bên nàng, ghì chặt nàng vào lòng hắn.
“Vịt bầu, nàng không thể chết. Nàng chết rồi, sau này ta biết yêu ai…”
Nàng siết chặt lấy hắn, cứ như sợ hắn sẽ tung cánh mà bay đi mất.
“Vịt bầu, gầy như thế, ta đau lòng…” Hắn hôn lên trán nàng.
“Nguyên Phong, anh không tan thành khói bụi sao?”
Hắn lắc đầu, mỉm cười.
“Nàng chọn không quên ta, ta làm sao có thể tan thành khói bụi, làm sao có thể bỏ rơi vịt bầu ngốc của ta ?”
“Nguyên Phong, em nhớ anh lắm.” Nàng vùi đầu vào ngực hắn. “Em muốn có anh.”
“Sinh mệnh của ta không thuận theo tự nhiên mà kết thúc, nên ta không thể đầu thai, nhưng ta có thể kí sinh vào cơ thể khác để tồn tại.” Hắn nhẹ nhàng buông nàng ra, rồi chỉ tay về phía một chồi non thấp thoáng sau tảng đá. “Đó là kí chủ hiện tại của ta. Khi nào linh hồn ta đủ linh lực, ta sẽ có thể kí sinh vào con người. Đến lúc đó, ta sẽ tìm nàng.”
“Anh biết em ở đâu mà tìm?”
“Ta đã đến nhà nàng bao nhiêu lần rồi, lẽ nào không nhớ.” Hắn cúi xuống bên tai nàng, thỏ thẻ. “Ngoan, chờ ta.”
.
Bóng hắn tan dần trong nắng.
Chỉ còn tiếng nói vang vọng giữa gió chiều.
“Vịt bầu, nàng không thể chết. Nàng chết rồi, sau này ta biết yêu ai…”
.
Lê Nguyên Phong chưa bao giờ thất hứa với nàng.
Nàng tin hắn.
Thế nên, nàng không chết.
Nàng mang chồi non ấy về trồng trước sân nhà, sáng chiều đều tỉ mẩn tưới nước, bắt sâu.
Ngày nối tiếp ngày….
Nàng không nhớ mình đã đếm mặt trời mọc bao nhiêu lần, nhưng lại nhớ rất rõ trên cây có bao nhiêu chiếc lá.
Chồi non nhỏ bé ngày nào, giờ đã có thể che nắng cho nàng.
Nhất định, có một ngày, hắn sẽ trở về.
Vì, hắn yêu nàng…
/93
|