Quãng đường từ Tế Châu đến kinh thành đi qua khá nhiều núi non rừng rậm hoang vu, nên Lê Nguyên Phong đưa quyển nhật kí mà mẫu phi hắn để lại cho nàng đọc giải sầu.
‘Con ngoan của mẹ, nếu con có thể đọc được quyển nhật kí này thì tức là con đã biết chữ rồi. Nếu đúng thì lật sang trang sau, còn nếu con đang nhờ người khác đọc hộ thì lật sang trang cuối.’
Trang cuối ghi: ‘Nếu người đang đọc trang này là Ốc Sên thì thôi đi nha, đã bảo quyển này viết cho em bé mà, không có phần anh. Nếu người đang đọc trang này là người yêu của con thì mẹ xin gửi lời cảm ơn người đó, chắc cũng phải vất vả lắm mới chịu đựng nổi con, vì con là con của mẹ mà. Còn nếu người đang đọc trang này đơn giản chỉ là đọc hộ con tôi vì con tôi chưa biết chữ thì xin vui lòng đừng đọc cho nó nữa. Không nên đả kích tâm hồn bé bỏng của nó bằng ngôn ngữ của tôi.’
“Ốc Sên là ai vậy anh?” Nàng quay sang hắn, tò mò hỏi.
“Người đã nghĩ ra việc đếm lùi chín tháng mười ngày để kỉ niệm sinh nhật của ta.” Hắn đáp.
Nàng rút khăn tay ra lau mồ hôi.
Chả trách Lê Nguyên Phong lớn lên trong hoàng cung nhưng tư duy lại khác người như vậy. Hắn đưa nàng quyển nhật kí này, có lẽ không chỉ đơn giản là muốn nàng có cái gì đó đọc qua ngày, mà còn là muốn nàng hiểu thêm về hắn.
Nàng yêu hắn, tức là đầu óc nàng cũng đâu được bình thường nhỉ?
…
Sau gần nửa tháng xuyên rừng xuyên núi, cuối cùng nàng và Lê Nguyên Phong cũng đến được vương phủ của hắn ở kinh thành.
“Haizz, cảnh cũ còn đây, sao người xưa xa khuất…” Nàng vén màn nhìn ra đường, lắc đầu thở dài.
Lê Nguyên Phong nghe xong câu cảm thán của nàng thì phì cười hỏi: “Vịt bầu, trước đây nàng xuất cung ngắm cảnh kinh thành được mấy lần mà nay lại bày đặt hoài cổ vậy?”
“Người ta đang nhung nhớ bà bán bánh da lợn bên gốc cây xoài ở ngã tư mà. Hồi đó lần nào được dịp ra ngoài em cũng ghé đấy mua chục cái.”
“Một mình nàng ăn hết sao?”
“Sáng ăn chiều ăn tối ăn, một ngày là sạch bách.”
“Cao thủ.” Lê Nguyên Phong gật gù tán thưởng.
“Meow…” Tiểu mỹ nhân ngồi trên đùi nàng cũng tham gia lên tiếng.
Thuận theo mong muốn của nàng, chiều hôm ấy, Lê Nguyên Phong đưa nàng đi bái tế mộ mẫu phi hắn gần hồ Dạ Ngọc.
Mộ của Tâm phi nằm trong một khu vườn nhỏ ven hồ, tuy hoang vắng nhưng từng tấc cỏ, khóm hoa đều được chăm sóc vô cùng chu đáo. Nàng mang theo một giỏ trái cây, một bình rượu nho và mấy cái bánh ú nhân trứng cút, nghe nói đều là những món mà mẫu phi hắn thích ăn.
“Tuy đây là địa điểm mai táng mà mẫu phi ta chọn, nhưng thật ra hiện nay bên dưới không còn hài cốt nữa.” Lê Nguyên Phong nói. “Năm năm trước…”
Hắn bất chợt dừng lại, dường như đang sực nhớ đến một điều gì vô cùng quan trọng.
“Thì ra là vậy, chả trách hoàng huynh lại thay đổi thái độ với ta nhanh như thế.”
Trong nụ cười rất đẹp của hắn, có cái gì đó buồn bã và luyến tiếc…
*******
Đêm thu, trăng sáng như dát bạc, mơ màng hắt lên dung nhan tuấn mỹ lạnh lùng.
Lý Thiệu Minh đứng dưới tán cây cổ thụ cạnh ao bèo, chậm rãi miết tay lên thân cây gồ ghề đầy những vết chai.
Lâm Nguyệt của hắn từ nhỏ đã rất thích ăn me. Lúc bảy tuổi, có lần vì nàng ăn nhiều me quá bị đau bụng, hắn cấm không cho ăn nữa, nên giữa đêm nàng đã lén hắn leo lên cây hái vài quả cho thoả cơn thèm, kết quả là rơi xuống ao bèo. Lúc được hắn cứu lên, trên tay nàng vẫn còn nắm chặt mấy quả me. Hắn vừa xót nàng vừa thấy buồn cười nên không nỡ mắng. Cũng từ lần đó, nàng sinh ra sợ nước, mỗi lần đi chơi thuyền là bấu chặt lấy tay áo hắn, dù nàng rất thích chơi thuyền.
Nếu có thể quay lại thời điểm của bảy năm về trước, hắn đã chẳng để thù hận khiến mình chấp nhận để nàng cùng mình bước vào con đường đen tối ấy. Trước đây, hắn từng nghĩ, từ bé đến lớn là hắn bảo vệ nàng. Sau này khi đã mất nàng, nhìn lại mười mấy năm sống bên nhau, hắn mới chợt nhận ra mình mới là người luôn được nàng bảo vệ. Không có nàng, hắn chỉ là một kẻ tồn tại vì thù hận. Tồn tại, chứ không phải sống.
Chỉ tiếc, hắn nghiệm ra điều này quá muộn…
Giữa đêm, hắn trở lại thư phòng.
Việc buôn bán của họ Lý gần đây không có gì biến động, nhưng Lê Ứng Thiên đã đưa ra chiếu chỉ kia, tức là sắp tới phải biết luồn lách trước thời cuộc một chút. Vì vậy, hắn phải xem xét nguồn tài sản nào nên được phân tán để tránh rủi ro.
“Chủ nhân, năm nay chúng ta có theo tính toán lũ lụt mà thu hoạch sớm như năm ngoái không?”
Hắn lắc đầu, gấp quyển sổ lại.
“May mắn không nên đến hai lần, nếu không Lê Ứng Thiên sẽ nghi ngờ chúng ta nắm được thông tin trước.”
“Nếu như vậy, chúng ta thiệt hại sẽ rất nhiều.”
“Liên hệ với Lạc Vinh tiền trang, chuẩn bị đổi đất lấy hàng.”
“Dạ, chủ nhân.”
Hiện tại Lê Ứng Thiên đang tập trung đối phó Lê Nguyên Phong, việc làm ăn của Lạc Vinh vì vậy sắp tới sẽ gặp nhiều khó khăn do các chính sách thuế và hạn chế thông thương. Nhà họ Lý trước giờ buôn bán với nước ngoài không nhiều như Lạc Vinh, nên đến giờ chưa sử dụng hết giới hạn về lượng hàng buôn bán với nước ngoài mà triều đình đặt ra. Đây là cơ hội tốt để mua lại hàng từ Lạc Vinh với giá rẻ. Thay vì chịu thiệt hại từ những mảnh đất nằm trong vùng lũ, hắn muốn tranh thủ lúc những mảnh đất đó đang còn giá trị, mang đi giao dịch với Lạc Vinh.
“Báo với Lý Chính Hữu, những tin tức về Tế Châu mà hắn báo lên triều đình, từ nay không cần phải thông qua ta nữa.”
“Dạ, chủ nhân.”
Ngón tay hắn dịu dàng miết trên cành hoa ngọc lan trắng muốt đặt trên bàn, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
*******
Lê Ứng Thiên bước lên long ỷ, uy vũ đón nhận tiếng tung hô của quần thần.
Nhìn thấy Lê Nguyên Phong xuất hiện trong bộ triều phục quen thuộc, hắn cũng có chút mềm lòng khi bất chợt nhớ về quá khứ. Thế nhưng, cảm giác ấy cũng giống như một làn sương mỏng lúc bình minh, rất nhanh chóng tan đi.
Lần này, hắn hạ xuống chiếu chỉ kia, là muốn một ná bắn hai chim.
Trong số quân được giao nhiệm vụ truy bắt Tá Tra, có hai phần ba là tướng lĩnh trung thành với hắn, một phần ba còn lại là tướng lĩnh có quan hệ đến nhà họ Nguyễn. Điều vây cánh binh lực của họ Nguyễn ra khỏi kinh thành, hắn ở lại sẽ có thể rảnh tay diệt trừ các quan viên khác liên quan đến họ Nguyễn trong triều mà không cần lo lắng. Nếu đám quân kia tự ý rút binh về kinh thành, tức là không những tạo phản, mà còn là bán nước, vì đã bỏ qua nhiệm vụ chiến đấu ngoại bang.
Chiến trường tên bay đạn lạc, Lê Nguyên Phong chết vì mũi tên của giặc, hay mũi tên của sát thủ thật ra không ai có thể xác minh. Nếu quân Lạc Việt thắng, hắn sẽ truy phong một danh hiệu để tưởng nhớ sự hy sinh của Lê Nguyên Phong, trấn an lòng người. Nếu quân Lạc Việt thua, hắn sẽ có cái cớ vu cho Lê Nguyên Phong cấu kết quân thù, bởi phần lớn tướng lĩnh lần này đều là người của hắn, rất dễ dàng xoay chuyển tình hình.
Lê Nguyên Phong đứng trước đại điện, tỏ ra vô cùng vinh hạnh đón nhận nhiệm vụ này. Từng lời, từng chữ đều thể hiện tinh thần sẵn sàng hy sinh vì dân vì nước, thậm chí trước đó hắn còn phát động phong trào toàn dân buộc một dải băng đỏ trước nhà để ủng hộ quân binh.
Sau khi đã gây ấn tượng với tất cả mọi người, hắn mới đề ra một khẩn cầu.
“Chiến trường gươm giáo không có mắt, thần đệ tuy tự tin đưa quân Lạc Việt đến thắng lợi, nhưng cũng không tự tin mình sẽ an toàn để trở về. Thân làm con cháu hoàng thất, nay thần đệ đã hai mươi ba tuổi mà vẫn chưa thành gia lập thất, khai chi tán diệp cho họ Lê, là có lỗi với tổ tông. Vì vậy, khẩn xin hoàng huynh trước khi xuất quân, cho phép thần đệ được kết hôn với ý trung nhân của mình là tiểu thư Phan Hạ Vy, nghĩa nữ của lễ bộ thị lang. Như vậy, dù thần đệ có da ngựa bọc thây, cũng có cơ hội để lại hậu nhân, không phải bất hiếu với liệt tổ liệt tông của họ Lê.”
‘Con ngoan của mẹ, nếu con có thể đọc được quyển nhật kí này thì tức là con đã biết chữ rồi. Nếu đúng thì lật sang trang sau, còn nếu con đang nhờ người khác đọc hộ thì lật sang trang cuối.’
Trang cuối ghi: ‘Nếu người đang đọc trang này là Ốc Sên thì thôi đi nha, đã bảo quyển này viết cho em bé mà, không có phần anh. Nếu người đang đọc trang này là người yêu của con thì mẹ xin gửi lời cảm ơn người đó, chắc cũng phải vất vả lắm mới chịu đựng nổi con, vì con là con của mẹ mà. Còn nếu người đang đọc trang này đơn giản chỉ là đọc hộ con tôi vì con tôi chưa biết chữ thì xin vui lòng đừng đọc cho nó nữa. Không nên đả kích tâm hồn bé bỏng của nó bằng ngôn ngữ của tôi.’
“Ốc Sên là ai vậy anh?” Nàng quay sang hắn, tò mò hỏi.
“Người đã nghĩ ra việc đếm lùi chín tháng mười ngày để kỉ niệm sinh nhật của ta.” Hắn đáp.
Nàng rút khăn tay ra lau mồ hôi.
Chả trách Lê Nguyên Phong lớn lên trong hoàng cung nhưng tư duy lại khác người như vậy. Hắn đưa nàng quyển nhật kí này, có lẽ không chỉ đơn giản là muốn nàng có cái gì đó đọc qua ngày, mà còn là muốn nàng hiểu thêm về hắn.
Nàng yêu hắn, tức là đầu óc nàng cũng đâu được bình thường nhỉ?
…
Sau gần nửa tháng xuyên rừng xuyên núi, cuối cùng nàng và Lê Nguyên Phong cũng đến được vương phủ của hắn ở kinh thành.
“Haizz, cảnh cũ còn đây, sao người xưa xa khuất…” Nàng vén màn nhìn ra đường, lắc đầu thở dài.
Lê Nguyên Phong nghe xong câu cảm thán của nàng thì phì cười hỏi: “Vịt bầu, trước đây nàng xuất cung ngắm cảnh kinh thành được mấy lần mà nay lại bày đặt hoài cổ vậy?”
“Người ta đang nhung nhớ bà bán bánh da lợn bên gốc cây xoài ở ngã tư mà. Hồi đó lần nào được dịp ra ngoài em cũng ghé đấy mua chục cái.”
“Một mình nàng ăn hết sao?”
“Sáng ăn chiều ăn tối ăn, một ngày là sạch bách.”
“Cao thủ.” Lê Nguyên Phong gật gù tán thưởng.
“Meow…” Tiểu mỹ nhân ngồi trên đùi nàng cũng tham gia lên tiếng.
Thuận theo mong muốn của nàng, chiều hôm ấy, Lê Nguyên Phong đưa nàng đi bái tế mộ mẫu phi hắn gần hồ Dạ Ngọc.
Mộ của Tâm phi nằm trong một khu vườn nhỏ ven hồ, tuy hoang vắng nhưng từng tấc cỏ, khóm hoa đều được chăm sóc vô cùng chu đáo. Nàng mang theo một giỏ trái cây, một bình rượu nho và mấy cái bánh ú nhân trứng cút, nghe nói đều là những món mà mẫu phi hắn thích ăn.
“Tuy đây là địa điểm mai táng mà mẫu phi ta chọn, nhưng thật ra hiện nay bên dưới không còn hài cốt nữa.” Lê Nguyên Phong nói. “Năm năm trước…”
Hắn bất chợt dừng lại, dường như đang sực nhớ đến một điều gì vô cùng quan trọng.
“Thì ra là vậy, chả trách hoàng huynh lại thay đổi thái độ với ta nhanh như thế.”
Trong nụ cười rất đẹp của hắn, có cái gì đó buồn bã và luyến tiếc…
*******
Đêm thu, trăng sáng như dát bạc, mơ màng hắt lên dung nhan tuấn mỹ lạnh lùng.
Lý Thiệu Minh đứng dưới tán cây cổ thụ cạnh ao bèo, chậm rãi miết tay lên thân cây gồ ghề đầy những vết chai.
Lâm Nguyệt của hắn từ nhỏ đã rất thích ăn me. Lúc bảy tuổi, có lần vì nàng ăn nhiều me quá bị đau bụng, hắn cấm không cho ăn nữa, nên giữa đêm nàng đã lén hắn leo lên cây hái vài quả cho thoả cơn thèm, kết quả là rơi xuống ao bèo. Lúc được hắn cứu lên, trên tay nàng vẫn còn nắm chặt mấy quả me. Hắn vừa xót nàng vừa thấy buồn cười nên không nỡ mắng. Cũng từ lần đó, nàng sinh ra sợ nước, mỗi lần đi chơi thuyền là bấu chặt lấy tay áo hắn, dù nàng rất thích chơi thuyền.
Nếu có thể quay lại thời điểm của bảy năm về trước, hắn đã chẳng để thù hận khiến mình chấp nhận để nàng cùng mình bước vào con đường đen tối ấy. Trước đây, hắn từng nghĩ, từ bé đến lớn là hắn bảo vệ nàng. Sau này khi đã mất nàng, nhìn lại mười mấy năm sống bên nhau, hắn mới chợt nhận ra mình mới là người luôn được nàng bảo vệ. Không có nàng, hắn chỉ là một kẻ tồn tại vì thù hận. Tồn tại, chứ không phải sống.
Chỉ tiếc, hắn nghiệm ra điều này quá muộn…
Giữa đêm, hắn trở lại thư phòng.
Việc buôn bán của họ Lý gần đây không có gì biến động, nhưng Lê Ứng Thiên đã đưa ra chiếu chỉ kia, tức là sắp tới phải biết luồn lách trước thời cuộc một chút. Vì vậy, hắn phải xem xét nguồn tài sản nào nên được phân tán để tránh rủi ro.
“Chủ nhân, năm nay chúng ta có theo tính toán lũ lụt mà thu hoạch sớm như năm ngoái không?”
Hắn lắc đầu, gấp quyển sổ lại.
“May mắn không nên đến hai lần, nếu không Lê Ứng Thiên sẽ nghi ngờ chúng ta nắm được thông tin trước.”
“Nếu như vậy, chúng ta thiệt hại sẽ rất nhiều.”
“Liên hệ với Lạc Vinh tiền trang, chuẩn bị đổi đất lấy hàng.”
“Dạ, chủ nhân.”
Hiện tại Lê Ứng Thiên đang tập trung đối phó Lê Nguyên Phong, việc làm ăn của Lạc Vinh vì vậy sắp tới sẽ gặp nhiều khó khăn do các chính sách thuế và hạn chế thông thương. Nhà họ Lý trước giờ buôn bán với nước ngoài không nhiều như Lạc Vinh, nên đến giờ chưa sử dụng hết giới hạn về lượng hàng buôn bán với nước ngoài mà triều đình đặt ra. Đây là cơ hội tốt để mua lại hàng từ Lạc Vinh với giá rẻ. Thay vì chịu thiệt hại từ những mảnh đất nằm trong vùng lũ, hắn muốn tranh thủ lúc những mảnh đất đó đang còn giá trị, mang đi giao dịch với Lạc Vinh.
“Báo với Lý Chính Hữu, những tin tức về Tế Châu mà hắn báo lên triều đình, từ nay không cần phải thông qua ta nữa.”
“Dạ, chủ nhân.”
Ngón tay hắn dịu dàng miết trên cành hoa ngọc lan trắng muốt đặt trên bàn, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
*******
Lê Ứng Thiên bước lên long ỷ, uy vũ đón nhận tiếng tung hô của quần thần.
Nhìn thấy Lê Nguyên Phong xuất hiện trong bộ triều phục quen thuộc, hắn cũng có chút mềm lòng khi bất chợt nhớ về quá khứ. Thế nhưng, cảm giác ấy cũng giống như một làn sương mỏng lúc bình minh, rất nhanh chóng tan đi.
Lần này, hắn hạ xuống chiếu chỉ kia, là muốn một ná bắn hai chim.
Trong số quân được giao nhiệm vụ truy bắt Tá Tra, có hai phần ba là tướng lĩnh trung thành với hắn, một phần ba còn lại là tướng lĩnh có quan hệ đến nhà họ Nguyễn. Điều vây cánh binh lực của họ Nguyễn ra khỏi kinh thành, hắn ở lại sẽ có thể rảnh tay diệt trừ các quan viên khác liên quan đến họ Nguyễn trong triều mà không cần lo lắng. Nếu đám quân kia tự ý rút binh về kinh thành, tức là không những tạo phản, mà còn là bán nước, vì đã bỏ qua nhiệm vụ chiến đấu ngoại bang.
Chiến trường tên bay đạn lạc, Lê Nguyên Phong chết vì mũi tên của giặc, hay mũi tên của sát thủ thật ra không ai có thể xác minh. Nếu quân Lạc Việt thắng, hắn sẽ truy phong một danh hiệu để tưởng nhớ sự hy sinh của Lê Nguyên Phong, trấn an lòng người. Nếu quân Lạc Việt thua, hắn sẽ có cái cớ vu cho Lê Nguyên Phong cấu kết quân thù, bởi phần lớn tướng lĩnh lần này đều là người của hắn, rất dễ dàng xoay chuyển tình hình.
Lê Nguyên Phong đứng trước đại điện, tỏ ra vô cùng vinh hạnh đón nhận nhiệm vụ này. Từng lời, từng chữ đều thể hiện tinh thần sẵn sàng hy sinh vì dân vì nước, thậm chí trước đó hắn còn phát động phong trào toàn dân buộc một dải băng đỏ trước nhà để ủng hộ quân binh.
Sau khi đã gây ấn tượng với tất cả mọi người, hắn mới đề ra một khẩn cầu.
“Chiến trường gươm giáo không có mắt, thần đệ tuy tự tin đưa quân Lạc Việt đến thắng lợi, nhưng cũng không tự tin mình sẽ an toàn để trở về. Thân làm con cháu hoàng thất, nay thần đệ đã hai mươi ba tuổi mà vẫn chưa thành gia lập thất, khai chi tán diệp cho họ Lê, là có lỗi với tổ tông. Vì vậy, khẩn xin hoàng huynh trước khi xuất quân, cho phép thần đệ được kết hôn với ý trung nhân của mình là tiểu thư Phan Hạ Vy, nghĩa nữ của lễ bộ thị lang. Như vậy, dù thần đệ có da ngựa bọc thây, cũng có cơ hội để lại hậu nhân, không phải bất hiếu với liệt tổ liệt tông của họ Lê.”
/93
|