Nắng chiếu dịu dàng qua tán lá xanh um, in bóng xuống mặt đất những hình thù ngộ nghĩnh.
Hạ Vy bước ra lan can, đưa tay vuốt những nhánh hoa tigôn hồng nhạt còn đọng sương mai lấp lánh. Trên chiếc tổ nhỏ xíu chênh vênh giữa những nhánh cam gai góc, những chú chim non ríu rít gọi nhau. Nàng tựa mình vào cửa, mỉm cười hít thở bầu không khí trong lành của một buổi sáng còn vắng hơi người.
Mùi bánh mì nướng bơ thơm nức từ dưới bếp ngào ngạt bay lên, khiến nàng chỉ muốn chạy ngay xuống giành giật với bà chị háu ăn và thằng em to miệng. Nhưng nghĩ lại, ở trên này tập thể dục một chút vẫn tốt hơn. Chẳng phải con bạn thân vẫn kêu ca dạo này nàng béo lên à? Nàng không thể để nó mỗi lần đi ăn chè đều cướp của nàng nửa ly, rồi chớp chớp mắt ngây thơ ‘Tôi giúp bà thôi, bà béo.’ Bạn bè mà nhẫn tâm hiếp đáp nhau thế đấy, hôm nay nàng nhất định phải sang nhà nó đòi lại đống DVD mà nó đã ngâm giấm mấy tuần liền.
Cái dạ dày bé bỏng của nàng đã lên tiếng kêu ca. Nàng mà không xuống ăn, sẽ có lỗi với nó, có lỗi với cái lưỡi, có lỗi với bản thân mình.
Nàng mở cửa chạy vào nhà.
Nhưng, trước mắt nàng, chỉ có một khoảng không gian tăm tối.
“Ta cũng từng mơ thấy mình trở về nhà.”
“Cô là Lâm Nguyệt?”
“Không phải ta thì còn ai có thể giống cô như đúc?”
“Ý cô là tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là một giấc mơ thôi sao?”
“Phải.”
“Chúng ta thay đổi linh hồn cho nhau, cô về thế giới của cô, tôi về thế giới của tôi, được không?”
“Nếu ta có cách, hai chúng ta còn đứng ở đây sao?”
“Không thể trở về sao?”
Đáp lại nàng, chỉ có cái lắc đầu tiếc nuối.
“Vậy xin cô hãy đối xử tốt với người thân của tôi. Đừng để họ phát hiện ra tôi đã biến mất, đừng khiến họ đau lòng.”
“Được. Còn ta, ta chỉ mong cô thay ta chăm sóc tốt Thiệu Minh.”
“Tôi hứa.”
“Nhưng không được phép đụng đến chàng.”
“Ừm.”
“Nhưng nếu chàng quá nhớ ta, cô cũng có thể… có thể… đừng khiến chàng thất vọng.”
Khuôn mặt Trần Lâm Nguyệt dần dần biến mất. Hạ Vy cũng không biết linh hồn mình đang bay đến nơi nào. Chỉ biết rằng, toàn thân nàng, vừa lạnh, vừa đau đớn.
“Tách”
….
“Tách”
….
Nàng khẽ cựa mình, mơ hồ cảm nhận được vị ngòn ngọt nơi cuống lưỡi. Một dòng nước ấm tràn vào miệng, khiến cổ họng bỏng rát của nàng từng chút, từng chút một dễ chịu hơn.
Thứ nàng vừa ăn hình như có mùi vị của mật ong.
Nàng chưa chết…
Nàng có thể chưa chết sao?
Những ngón tay rắn rỏi dịu dàng vén những sợi tóc rối của nàng ra phía sau, đôi môi run run đặt lên trán nàng một nụ hôn. Lắng nghe nhịp đập từ con tim hắn, khiến nàng chợt thấy ấm áp vô cùng.
Lần thứ hai nàng tỉnh dậy, đã có thể nhìn thấy chút ánh sáng le lói phía xa. Trên lưỡi nàng vẫn là vị ngọt của mật ong…
Tiếng nước chạm vào vách đá đều đặn vang lên. Nếu nàng đoán không lầm, mình đang ở trong hang động.
Bàn tay ấy run run vuốt lên môi nàng, đọng lại một nụ hôn nhẹ nhàng mà say đắm.
Nàng mở mắt ra.
Trước mắt nàng, không phải Lê Nguyên Phong, cũng không phải Vampire, mà là Lê Ứng Thiên – con người mà lúc này nàng căm ghét nhất.
Nàng cắn chặt môi, cố hết sức đẩy hắn ra, nhưng bất lực.
“Nàng đang bị thương, đừng cử động.” Hắn nói với giọng khàn đặc, ôm chặt lấy nàng, ấn nàng sâu vào ngực hắn.
Hắn càng ôm, nàng càng cố kháng cự, nước mắt của nàng tuôn dài theo những vết cấu đỏ ửng trên da hắn.
“Ăn thêm một chút…” Hắn giữ chặt lấy nàng, đưa đầu ngón tay tẩm mật ong len lỏi tìm đến lưỡi nàng.
Nàng cắn chặt ngón tay hắn. Dòng máu đỏ tươi tanh nồng từ từ tuôn đều xuống lưỡi nàng. Lê Ứng Thiên sắc mặt không biến đổi, đón nhận cái nhìn căm hận mà nàng dành cho hắn.
“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Lê Ứng Thiên, anh nói đi! Nói đi!” Tiếng hét uất nghẹn của nàng lẫn vào tiếng nấc.
Hắn đưa tay vuốt nhẹ giọt nước mắt đang lăn trên má nàng. “Ta không có gì để giải thích.”
Nàng vùng vẫy khỏi vòng tay hắn. “Vậy anh còn đến đây làm gì? Còn chưa muốn buông tha cho tôi?”
“Phải, cả cuộc đời này, ta nghĩ mình cũng không thể buông nàng.”
Hắn đặt cằm lên trán nàng, nhắm mắt lại, tim đau nhói. Mi mắt hắn khẽ rung động, giọt nước mắt trong suốt âm thầm hoà vào mái tóc nàng.
Quên đi nàng không đơn giản như hắn nghĩ. Từ cái khoảnh khắc nhìn thấy nàng lao mình xuống vực, hắn đã biết, mình sẽ mãi mãi không thế quên nàng. Từng giọt nước mắt của nàng, giống như từng lưỡi dao cắm vào tim hắn. Hắn từng quyết định hy sinh nàng để giữ tất cả, nhưng cuối cùng lại chọn bỏ qua tất cả để giữ lấy nàng.
“Tôi hận anh.”
“Ừm.” Cả tư cách xin nàng tha thứ, hắn cũng thấy mình không xứng đáng.
Tay hắn chậm rãi quệt mật ong trên chiếc lá đặt trên tảng đá, đưa vào miệng nàng. Đã ba ngày nay, nàng hôn mê bất tỉnh, hắn không thể đút nàng thứ gì ngoài mật ong và nước.
Nàng lại cắn tay hắn, nghiến chặt không buông, nhưng cuối cùng vẫn phải nhả ra vì một tràng ho liên tiếp. Đầu nàng choáng váng, mí mắt nặng nề.
“Cố ăn một chút đi.” Hắn lại tiếp tục đút mật ong cho nàng. “Nàng nhai được không, hay là ăn cá?”
Nói rồi, hắn cẩn thận đặt nàng xuống, bước đến đống lửa, cầm lấy chiếc lá to đang bọc một con cá nướng.
“Mở miệng ra, ăn một chút…”Hắn nhè nhẹ vỗ vào má nàng, ánh mắt cầu khẩn.
Nàng im lặng một lúc, cuối cùng cũng chấp nhận để hắn đút nàng. Nàng biết, nếu không ăn, mình sẽ chết.
Đôi mắt hắn có một chút thương tâm, lại thoáng một tia mừng rỡ. Hắn cắm cúi gỡ xương, kiểm tra kĩ lưỡng rồi mới đút cho nàng. Được vài miếng, hắn lại cho nàng uống nước.
“Không ăn nữa, tôi muốn ngủ.” Nàng quay đầu tránh sang hướng khác. Không phải vì nàng quá chán ghét hắn, muốn khước từ hắn, mà là vì cơ thể nàng giờ đây một chút sức lực cũng không còn.
Hắn lo lắng đặt tay lên trán nàng, hoảng hốt lay nàng dậy. “Đừng ngủ, Lâm Nguyệt, nàng không được ngủ.”
“Tôi mệt.”
“Cố ăn thêm một chút nữa đi, xin nàng.”
Nàng lắc lắc đầu, nhắm mắt, không buồn đáp lại lời hắn.
“Nếu ngủ, có thể nàng sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa.” Hắn gắt gao ôm lấy nàng.
“Không phải thánh thượng muốn thần thiếp biến mất sao? Thần thiếp không dám kháng chỉ.” Nàng nhìn hắn, mỉa mai.
“Nếu nàng chết, sẽ không thể trả thù ta.”
“Vậy thì chúc mừng thánh thượng trừ được một mối lo.”
“Lâm Nguyệt…” Ánh mắt hắn khẩn thiết nhìn nàng, vừa đau lòng, vừa bất lực.
“Tôi sẽ không dễ dàng chết như vậy.”
Hắn ôm nàng trong lòng, thỉnh thoảng lại kiểm tra mạch đập trên cổ tay nàng. Mấy đêm thức trắng khiến thân thể hắn cũng trở nên yếu sức, nhưng hắn không dám chợp mắt. Đến giữa đêm, hắn lại đổi tư thế cho nàng thoải mái hơn một chút.
Chương 31*: Khi kết thúc là sự bắt đầu
Khi nàng tỉnh dậy, hắn đã không còn trong hang động. Bên cạnh nàng có một ít nước và mật ong để sẵn. Qua một đêm, nàng thấy cơ thể cũng khá lên nhiều.
“Nàng tỉnh rồi sao?”
Hắn bước vào, tay cầm một con cá, hớn hở nhìn nàng. “Hôm nay ta bắt được một con cá rất to.” Trên người hắn chỉ độc nhất một chiếc quần dài, bị xắn lên tới gối. Từ đầu đến chân hắn ướt sũng, mỗi bước đi đều lướt thướt nước.
Mà con cá ‘rất to’ mà hắn nói, thật ra chỉ to khoảng một bàn tay.
“Nàng đói chưa? Ta đút nàng ăn.”
“Tôi tự ăn được.” Nàng lạnh lùng đáp.
“Vậy để ta nướng cá.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Nàng vịn tay vào tảng đá, cố đứng dậy ra ngoài sưởi nắng một chút. Nhưng đi chưa được mấy bước, chân nàng đã đuối sức mà vấp ngã. Hắn vội vàng quẳng con cá vào đống củi mà chạy đến đỡ nàng: “Nàng muốn ra ngoài sao?”
“Con cá bị cháy thành than rồi. Hôm nay lấy gì ăn?”
Hắn bối rối nhìn đống lửa, rồi quay sang nàng, cười trừ. “Ta đi bắt con khác.”
Nàng được hắn đặt ngồi lên tảng đá trước hang, còn hắn thì lại lò mò xuống hồ bắt cá. Nhìn lên vách núi cao chót vót, nàng chợt thấy mình may mắn. Nếu không phải vì rơi xuống cái hồ ấy, nàng có lẽ đã chết mất xác ở đây.
“Đường từ đây lên núi mất khoảng bao lâu?” Nàng buột miệng hỏi.
“Ta không biết.” Hắn đáp, mắt vẫn dõi theo bữa trưa đang di động dưới hồ.
“Vậy làm sao anh xuống được đây?”
“Nhảy xuống.”
“…”
Lúc nhìn nàng trượt chân khỏi mép vực, hắn đã không cầm lòng được mà lao đến muốn nắm lấy tay nàng. Không cần biết cái gì là vực sâu không đáy, không cần biết cánh cửa phía trước là sinh hay tử, khi ấy, hắn chỉ biết, tim hắn đã gửi ở chỗ nàng. Nàng biến mất, tim hắn cũng không còn.
Nàng tựa người vào phiến đá. Những tia nắng giữa trưa chiếu lên đôi gò má nhợt nhạt, khiến nó chẳng mấy chốc đỏ ửng lên vì nóng. Chả trách Lê Ứng Thiên có thể tìm được nàng nhanh như thế. Nếu hắn đi bộ xuống đây, có lẽ nàng đã chết đuối từ lâu.
Ngai vàng của hắn, quyền lực của hắn, tham vọng của hắn…
Hắn có thể không màng tất cả mà nhảy xuống cùng nàng sao?
Là yêu?
…
‘You never get what you want if you don’t know what it is.’
Hắn là kẻ luôn tham lam tranh đấu, cố giành hết vinh quang này đến vinh quang khác, nhưng có lẽ, rốt cuộc hắn lại không biết mình thật sự muốn gì. Nếu quyền lực là cái đích cuối cùng của hắn, hắn đã chẳng liều mạng mà nhảy xuống đây.
Lê Ứng Thiên đã quá ngốc nghếch để nhận ra là hắn muốn có nàng. Nàng hiểu hắn, nhưng cái ngốc của hắn cũng không đủ để nàng tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy. Nàng phải hành hạ hắn thêm một thời gian, phải bắt hắn nếm mùi đau khổ.
“Lâm Nguyệt, nàng xem, ta lại bắt được một con cá rất to.” Hắn giơ con cá lên, đầy hạnh phúc nhìn về phía nàng. Dĩ nhiên, đó chỉ là một con cá to cỡ lòng bàn tay.
Nàng làm mặt lạnh quay sang hướng khác.
Đến khi hắn nướng xong con cá, nàng lại lên tiếng.
“Con cá này tanh quá, tôi không ăn nổi, tôi muốn trái cây.”
“Để ta đi tìm.”
Một lát sau, hắn quay lại, đưa nàng mấy quả táo rừng.
“Ta sợ nàng đói nên không dám đi xa. Chỉ tìm được thế này thôi.”
“Trái cây xanh như vậy làm sao mà ăn. Tôi muốn ăn bồ câu nướng.”
“Ừ, để ta đi bẫy.”
Đi bẫy? Nàng cười thầm trong bụng, không biết con bồ câu ngốc nghếch nào lại mò xuống đây chui vào bẫy của hắn. Nếu cái tên hoàng đế đầu quăn này biết bẫy chim nàng cũng lấy làm lạ. Thời gian hắn ra ngoài bẫy chim, nàng ngồi bên trong chén sạch con cá, uống nước, rồi lăn ra ngủ.
Lê Ứng Thiên lát sau bước vào, nhìn thấy nàng ăn được ngủ được, thì mỉm cười mãn nguyện. Hắn rón rén bước đến cạnh nàng, nhẹ nhàng sờ thử lên trán nàng xem đã bớt sốt hay chưa. Sau đó, cầm lấy mấy quả táo còn xanh, bước ra ngoài vừa ăn vừa chờ chim sập bẫy.
…
Sự kiên nhẫn của Lê Ứng Thiên cuối cùng cũng được đền bù xứng đáng sau hai ngày mòn mỏi ôm bẫy đợi chim.
“Sao con chim to như vậy lại chui vào bẫy?” Nàng nhìn kích thước cái đùi chim nướng mọi trong tay, lại liếc qua cái bẫy thô sơ với thiết kế mà không khỏi ngạc nhiên. Chẳng lẽ là ‘đầu óc ngu si, tứ chi phát triển’?
“Ta cũng không biết.” Hắn đáp cho qua chuyện, rồi tiếp tục xiên con cá vào than
h gỗ.
Thật ra, con chim đó không phải do hắn bẫy.
Mà là của trời cho, từ trên trời rơi xuống.
Cả hắn và nàng đều không hề biết rằng, vào cái lúc mà hai người hạnh phúc hít hít hà hà mùi chim nướng, trên sườn núi, có một thằng bé đang ngồi khóc tu tu vì tiếc con chim vừa bắn được chẳng may rơi xuống vực.
“Lúc nãy ta hái được hai quả lê chín, đặt bên trái cửa hang. Nàng nếu thấy khát nước thì lấy ăn đi.”
Nhìn hai bàn tay và bắp chân đầy vết xước của hắn, trong lòng nàng cũng có chút xót xa, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lãnh đạm. Nàng còn phải hành hạ hắn nhiều, nhiều nữa, để cho hắn biết nàng không phải loại người cứ gọi là đến, cứ đuổi là đi.
“Tôi muốn ăn ốc.” Nàng vừa cạp lê vừa quay sang hắn, lên giọng bà hoàng.
“Được, nướng cá xong ta sẽ bắt ốc cho nàng.”
“Tiện tay thì đào luôn mấy củ khoai đi, hái về vài tai nấm nữa.” Mấy ngày chỉ có toàn thịt với cá, không có chất xơ, không sớm thì muộn cũng chết vì táo bón.
“Được, nàng còn muốn ăn gì nữa không?”
“Tạm thời cứ vậy đi, khuya rồi tính tiếp.”
“Ừm.” Hắn gật đầu, khẽ nhoẻn miệng cười.
Mãi đến giờ, nàng mới phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa: Lê Ứng Thiên thật ra là một tên masochist. Đã biết giữa khuya sẽ bị nàng dựng dậy bắt đi làm cái này cái nọ, vậy mà vẫn cười sung sướng như một tên điên.
Chậc chậc, sau này có khi hắn giết nàng diệt khẩu vì bí mật này cũng nên…
Chú thích:
Câu tiếng Anh trong chương này được trích từ bài hát “Still Beauty To Be Found” của Esterlyn.
Hạ Vy bước ra lan can, đưa tay vuốt những nhánh hoa tigôn hồng nhạt còn đọng sương mai lấp lánh. Trên chiếc tổ nhỏ xíu chênh vênh giữa những nhánh cam gai góc, những chú chim non ríu rít gọi nhau. Nàng tựa mình vào cửa, mỉm cười hít thở bầu không khí trong lành của một buổi sáng còn vắng hơi người.
Mùi bánh mì nướng bơ thơm nức từ dưới bếp ngào ngạt bay lên, khiến nàng chỉ muốn chạy ngay xuống giành giật với bà chị háu ăn và thằng em to miệng. Nhưng nghĩ lại, ở trên này tập thể dục một chút vẫn tốt hơn. Chẳng phải con bạn thân vẫn kêu ca dạo này nàng béo lên à? Nàng không thể để nó mỗi lần đi ăn chè đều cướp của nàng nửa ly, rồi chớp chớp mắt ngây thơ ‘Tôi giúp bà thôi, bà béo.’ Bạn bè mà nhẫn tâm hiếp đáp nhau thế đấy, hôm nay nàng nhất định phải sang nhà nó đòi lại đống DVD mà nó đã ngâm giấm mấy tuần liền.
Cái dạ dày bé bỏng của nàng đã lên tiếng kêu ca. Nàng mà không xuống ăn, sẽ có lỗi với nó, có lỗi với cái lưỡi, có lỗi với bản thân mình.
Nàng mở cửa chạy vào nhà.
Nhưng, trước mắt nàng, chỉ có một khoảng không gian tăm tối.
“Ta cũng từng mơ thấy mình trở về nhà.”
“Cô là Lâm Nguyệt?”
“Không phải ta thì còn ai có thể giống cô như đúc?”
“Ý cô là tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là một giấc mơ thôi sao?”
“Phải.”
“Chúng ta thay đổi linh hồn cho nhau, cô về thế giới của cô, tôi về thế giới của tôi, được không?”
“Nếu ta có cách, hai chúng ta còn đứng ở đây sao?”
“Không thể trở về sao?”
Đáp lại nàng, chỉ có cái lắc đầu tiếc nuối.
“Vậy xin cô hãy đối xử tốt với người thân của tôi. Đừng để họ phát hiện ra tôi đã biến mất, đừng khiến họ đau lòng.”
“Được. Còn ta, ta chỉ mong cô thay ta chăm sóc tốt Thiệu Minh.”
“Tôi hứa.”
“Nhưng không được phép đụng đến chàng.”
“Ừm.”
“Nhưng nếu chàng quá nhớ ta, cô cũng có thể… có thể… đừng khiến chàng thất vọng.”
Khuôn mặt Trần Lâm Nguyệt dần dần biến mất. Hạ Vy cũng không biết linh hồn mình đang bay đến nơi nào. Chỉ biết rằng, toàn thân nàng, vừa lạnh, vừa đau đớn.
“Tách”
….
“Tách”
….
Nàng khẽ cựa mình, mơ hồ cảm nhận được vị ngòn ngọt nơi cuống lưỡi. Một dòng nước ấm tràn vào miệng, khiến cổ họng bỏng rát của nàng từng chút, từng chút một dễ chịu hơn.
Thứ nàng vừa ăn hình như có mùi vị của mật ong.
Nàng chưa chết…
Nàng có thể chưa chết sao?
Những ngón tay rắn rỏi dịu dàng vén những sợi tóc rối của nàng ra phía sau, đôi môi run run đặt lên trán nàng một nụ hôn. Lắng nghe nhịp đập từ con tim hắn, khiến nàng chợt thấy ấm áp vô cùng.
Lần thứ hai nàng tỉnh dậy, đã có thể nhìn thấy chút ánh sáng le lói phía xa. Trên lưỡi nàng vẫn là vị ngọt của mật ong…
Tiếng nước chạm vào vách đá đều đặn vang lên. Nếu nàng đoán không lầm, mình đang ở trong hang động.
Bàn tay ấy run run vuốt lên môi nàng, đọng lại một nụ hôn nhẹ nhàng mà say đắm.
Nàng mở mắt ra.
Trước mắt nàng, không phải Lê Nguyên Phong, cũng không phải Vampire, mà là Lê Ứng Thiên – con người mà lúc này nàng căm ghét nhất.
Nàng cắn chặt môi, cố hết sức đẩy hắn ra, nhưng bất lực.
“Nàng đang bị thương, đừng cử động.” Hắn nói với giọng khàn đặc, ôm chặt lấy nàng, ấn nàng sâu vào ngực hắn.
Hắn càng ôm, nàng càng cố kháng cự, nước mắt của nàng tuôn dài theo những vết cấu đỏ ửng trên da hắn.
“Ăn thêm một chút…” Hắn giữ chặt lấy nàng, đưa đầu ngón tay tẩm mật ong len lỏi tìm đến lưỡi nàng.
Nàng cắn chặt ngón tay hắn. Dòng máu đỏ tươi tanh nồng từ từ tuôn đều xuống lưỡi nàng. Lê Ứng Thiên sắc mặt không biến đổi, đón nhận cái nhìn căm hận mà nàng dành cho hắn.
“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Lê Ứng Thiên, anh nói đi! Nói đi!” Tiếng hét uất nghẹn của nàng lẫn vào tiếng nấc.
Hắn đưa tay vuốt nhẹ giọt nước mắt đang lăn trên má nàng. “Ta không có gì để giải thích.”
Nàng vùng vẫy khỏi vòng tay hắn. “Vậy anh còn đến đây làm gì? Còn chưa muốn buông tha cho tôi?”
“Phải, cả cuộc đời này, ta nghĩ mình cũng không thể buông nàng.”
Hắn đặt cằm lên trán nàng, nhắm mắt lại, tim đau nhói. Mi mắt hắn khẽ rung động, giọt nước mắt trong suốt âm thầm hoà vào mái tóc nàng.
Quên đi nàng không đơn giản như hắn nghĩ. Từ cái khoảnh khắc nhìn thấy nàng lao mình xuống vực, hắn đã biết, mình sẽ mãi mãi không thế quên nàng. Từng giọt nước mắt của nàng, giống như từng lưỡi dao cắm vào tim hắn. Hắn từng quyết định hy sinh nàng để giữ tất cả, nhưng cuối cùng lại chọn bỏ qua tất cả để giữ lấy nàng.
“Tôi hận anh.”
“Ừm.” Cả tư cách xin nàng tha thứ, hắn cũng thấy mình không xứng đáng.
Tay hắn chậm rãi quệt mật ong trên chiếc lá đặt trên tảng đá, đưa vào miệng nàng. Đã ba ngày nay, nàng hôn mê bất tỉnh, hắn không thể đút nàng thứ gì ngoài mật ong và nước.
Nàng lại cắn tay hắn, nghiến chặt không buông, nhưng cuối cùng vẫn phải nhả ra vì một tràng ho liên tiếp. Đầu nàng choáng váng, mí mắt nặng nề.
“Cố ăn một chút đi.” Hắn lại tiếp tục đút mật ong cho nàng. “Nàng nhai được không, hay là ăn cá?”
Nói rồi, hắn cẩn thận đặt nàng xuống, bước đến đống lửa, cầm lấy chiếc lá to đang bọc một con cá nướng.
“Mở miệng ra, ăn một chút…”Hắn nhè nhẹ vỗ vào má nàng, ánh mắt cầu khẩn.
Nàng im lặng một lúc, cuối cùng cũng chấp nhận để hắn đút nàng. Nàng biết, nếu không ăn, mình sẽ chết.
Đôi mắt hắn có một chút thương tâm, lại thoáng một tia mừng rỡ. Hắn cắm cúi gỡ xương, kiểm tra kĩ lưỡng rồi mới đút cho nàng. Được vài miếng, hắn lại cho nàng uống nước.
“Không ăn nữa, tôi muốn ngủ.” Nàng quay đầu tránh sang hướng khác. Không phải vì nàng quá chán ghét hắn, muốn khước từ hắn, mà là vì cơ thể nàng giờ đây một chút sức lực cũng không còn.
Hắn lo lắng đặt tay lên trán nàng, hoảng hốt lay nàng dậy. “Đừng ngủ, Lâm Nguyệt, nàng không được ngủ.”
“Tôi mệt.”
“Cố ăn thêm một chút nữa đi, xin nàng.”
Nàng lắc lắc đầu, nhắm mắt, không buồn đáp lại lời hắn.
“Nếu ngủ, có thể nàng sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa.” Hắn gắt gao ôm lấy nàng.
“Không phải thánh thượng muốn thần thiếp biến mất sao? Thần thiếp không dám kháng chỉ.” Nàng nhìn hắn, mỉa mai.
“Nếu nàng chết, sẽ không thể trả thù ta.”
“Vậy thì chúc mừng thánh thượng trừ được một mối lo.”
“Lâm Nguyệt…” Ánh mắt hắn khẩn thiết nhìn nàng, vừa đau lòng, vừa bất lực.
“Tôi sẽ không dễ dàng chết như vậy.”
Hắn ôm nàng trong lòng, thỉnh thoảng lại kiểm tra mạch đập trên cổ tay nàng. Mấy đêm thức trắng khiến thân thể hắn cũng trở nên yếu sức, nhưng hắn không dám chợp mắt. Đến giữa đêm, hắn lại đổi tư thế cho nàng thoải mái hơn một chút.
Chương 31*: Khi kết thúc là sự bắt đầu
Khi nàng tỉnh dậy, hắn đã không còn trong hang động. Bên cạnh nàng có một ít nước và mật ong để sẵn. Qua một đêm, nàng thấy cơ thể cũng khá lên nhiều.
“Nàng tỉnh rồi sao?”
Hắn bước vào, tay cầm một con cá, hớn hở nhìn nàng. “Hôm nay ta bắt được một con cá rất to.” Trên người hắn chỉ độc nhất một chiếc quần dài, bị xắn lên tới gối. Từ đầu đến chân hắn ướt sũng, mỗi bước đi đều lướt thướt nước.
Mà con cá ‘rất to’ mà hắn nói, thật ra chỉ to khoảng một bàn tay.
“Nàng đói chưa? Ta đút nàng ăn.”
“Tôi tự ăn được.” Nàng lạnh lùng đáp.
“Vậy để ta nướng cá.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Nàng vịn tay vào tảng đá, cố đứng dậy ra ngoài sưởi nắng một chút. Nhưng đi chưa được mấy bước, chân nàng đã đuối sức mà vấp ngã. Hắn vội vàng quẳng con cá vào đống củi mà chạy đến đỡ nàng: “Nàng muốn ra ngoài sao?”
“Con cá bị cháy thành than rồi. Hôm nay lấy gì ăn?”
Hắn bối rối nhìn đống lửa, rồi quay sang nàng, cười trừ. “Ta đi bắt con khác.”
Nàng được hắn đặt ngồi lên tảng đá trước hang, còn hắn thì lại lò mò xuống hồ bắt cá. Nhìn lên vách núi cao chót vót, nàng chợt thấy mình may mắn. Nếu không phải vì rơi xuống cái hồ ấy, nàng có lẽ đã chết mất xác ở đây.
“Đường từ đây lên núi mất khoảng bao lâu?” Nàng buột miệng hỏi.
“Ta không biết.” Hắn đáp, mắt vẫn dõi theo bữa trưa đang di động dưới hồ.
“Vậy làm sao anh xuống được đây?”
“Nhảy xuống.”
“…”
Lúc nhìn nàng trượt chân khỏi mép vực, hắn đã không cầm lòng được mà lao đến muốn nắm lấy tay nàng. Không cần biết cái gì là vực sâu không đáy, không cần biết cánh cửa phía trước là sinh hay tử, khi ấy, hắn chỉ biết, tim hắn đã gửi ở chỗ nàng. Nàng biến mất, tim hắn cũng không còn.
Nàng tựa người vào phiến đá. Những tia nắng giữa trưa chiếu lên đôi gò má nhợt nhạt, khiến nó chẳng mấy chốc đỏ ửng lên vì nóng. Chả trách Lê Ứng Thiên có thể tìm được nàng nhanh như thế. Nếu hắn đi bộ xuống đây, có lẽ nàng đã chết đuối từ lâu.
Ngai vàng của hắn, quyền lực của hắn, tham vọng của hắn…
Hắn có thể không màng tất cả mà nhảy xuống cùng nàng sao?
Là yêu?
…
‘You never get what you want if you don’t know what it is.’
Hắn là kẻ luôn tham lam tranh đấu, cố giành hết vinh quang này đến vinh quang khác, nhưng có lẽ, rốt cuộc hắn lại không biết mình thật sự muốn gì. Nếu quyền lực là cái đích cuối cùng của hắn, hắn đã chẳng liều mạng mà nhảy xuống đây.
Lê Ứng Thiên đã quá ngốc nghếch để nhận ra là hắn muốn có nàng. Nàng hiểu hắn, nhưng cái ngốc của hắn cũng không đủ để nàng tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy. Nàng phải hành hạ hắn thêm một thời gian, phải bắt hắn nếm mùi đau khổ.
“Lâm Nguyệt, nàng xem, ta lại bắt được một con cá rất to.” Hắn giơ con cá lên, đầy hạnh phúc nhìn về phía nàng. Dĩ nhiên, đó chỉ là một con cá to cỡ lòng bàn tay.
Nàng làm mặt lạnh quay sang hướng khác.
Đến khi hắn nướng xong con cá, nàng lại lên tiếng.
“Con cá này tanh quá, tôi không ăn nổi, tôi muốn trái cây.”
“Để ta đi tìm.”
Một lát sau, hắn quay lại, đưa nàng mấy quả táo rừng.
“Ta sợ nàng đói nên không dám đi xa. Chỉ tìm được thế này thôi.”
“Trái cây xanh như vậy làm sao mà ăn. Tôi muốn ăn bồ câu nướng.”
“Ừ, để ta đi bẫy.”
Đi bẫy? Nàng cười thầm trong bụng, không biết con bồ câu ngốc nghếch nào lại mò xuống đây chui vào bẫy của hắn. Nếu cái tên hoàng đế đầu quăn này biết bẫy chim nàng cũng lấy làm lạ. Thời gian hắn ra ngoài bẫy chim, nàng ngồi bên trong chén sạch con cá, uống nước, rồi lăn ra ngủ.
Lê Ứng Thiên lát sau bước vào, nhìn thấy nàng ăn được ngủ được, thì mỉm cười mãn nguyện. Hắn rón rén bước đến cạnh nàng, nhẹ nhàng sờ thử lên trán nàng xem đã bớt sốt hay chưa. Sau đó, cầm lấy mấy quả táo còn xanh, bước ra ngoài vừa ăn vừa chờ chim sập bẫy.
…
Sự kiên nhẫn của Lê Ứng Thiên cuối cùng cũng được đền bù xứng đáng sau hai ngày mòn mỏi ôm bẫy đợi chim.
“Sao con chim to như vậy lại chui vào bẫy?” Nàng nhìn kích thước cái đùi chim nướng mọi trong tay, lại liếc qua cái bẫy thô sơ với thiết kế mà không khỏi ngạc nhiên. Chẳng lẽ là ‘đầu óc ngu si, tứ chi phát triển’?
“Ta cũng không biết.” Hắn đáp cho qua chuyện, rồi tiếp tục xiên con cá vào than
h gỗ.
Thật ra, con chim đó không phải do hắn bẫy.
Mà là của trời cho, từ trên trời rơi xuống.
Cả hắn và nàng đều không hề biết rằng, vào cái lúc mà hai người hạnh phúc hít hít hà hà mùi chim nướng, trên sườn núi, có một thằng bé đang ngồi khóc tu tu vì tiếc con chim vừa bắn được chẳng may rơi xuống vực.
“Lúc nãy ta hái được hai quả lê chín, đặt bên trái cửa hang. Nàng nếu thấy khát nước thì lấy ăn đi.”
Nhìn hai bàn tay và bắp chân đầy vết xước của hắn, trong lòng nàng cũng có chút xót xa, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lãnh đạm. Nàng còn phải hành hạ hắn nhiều, nhiều nữa, để cho hắn biết nàng không phải loại người cứ gọi là đến, cứ đuổi là đi.
“Tôi muốn ăn ốc.” Nàng vừa cạp lê vừa quay sang hắn, lên giọng bà hoàng.
“Được, nướng cá xong ta sẽ bắt ốc cho nàng.”
“Tiện tay thì đào luôn mấy củ khoai đi, hái về vài tai nấm nữa.” Mấy ngày chỉ có toàn thịt với cá, không có chất xơ, không sớm thì muộn cũng chết vì táo bón.
“Được, nàng còn muốn ăn gì nữa không?”
“Tạm thời cứ vậy đi, khuya rồi tính tiếp.”
“Ừm.” Hắn gật đầu, khẽ nhoẻn miệng cười.
Mãi đến giờ, nàng mới phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa: Lê Ứng Thiên thật ra là một tên masochist. Đã biết giữa khuya sẽ bị nàng dựng dậy bắt đi làm cái này cái nọ, vậy mà vẫn cười sung sướng như một tên điên.
Chậc chậc, sau này có khi hắn giết nàng diệt khẩu vì bí mật này cũng nên…
Chú thích:
Câu tiếng Anh trong chương này được trích từ bài hát “Still Beauty To Be Found” của Esterlyn.
/93
|