Cửu Thiên Tuế Bách Lý Thanh lên đảo đã lâu mà giờ mới khoan thai vịn tay nội giám bên người thong thả bước vào, trong lúc phất tay áo như có mây vờn quanh, vô cùng phong lưu phiêu dật, thế nhưng từ lúc bóng người hoa mỹ màu tím xuất hiện, một bầu không khí mù mịt lạnh lẽo như cũng cuốn tới, giống như ánh mặt trời cũng mất đi nhiệt độ ở chỗ này.
Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ, còn cẩn thận hơn khi thấy Hoàng Đế, Tây Lương Mạt đang khom người hành lễ bỗng cảm thấy tóc gáy dựng thẳng đứng, nàng trực giác cho rằng đó là bởi ánh mắt Bách Lý Thanh quét một vòng qua bọn họ.
Sắc mặt mọi người đều cực kỳ căng thẳng.
Chỉ có duy nhất Hoàng Đế là không giống mọi người, ông ta dường như không thèm quan tâm Bách Lý Thanh còn có vẻ ngông nghênh hơn chính mình, cũng không cảm thấy uy nghi của Bách Lý Thanh vượt qua mình là đáng tội chết vì mạo phạm hoàng uy.
“Ái khanh, miễn lễ!” Ánh mắt Hoàng Đế vụt sáng, lập tức cười đứng dậy, tự mình bước lên đón về phía Bách Lý Thanh đang hành lễ, nâng tay hắn, ngay cả lễ cũng không để hắn hoàn thành, đó là đãi ngộ mà ngay Hoàng Hậu cũng không có.
Tây Lương Mạt lặng lẽ nhìn lướt qua sắc mặt cứng nhắc không hẹn mà cùng xuất hiện trên mặt Hoàng Hậu và Quý phi trong nháy mắt, không khỏi thầm than thứ gọi là sủng nịnh.
Thị vệ lập tức tiến lên đặt một chiếc ghế tử đàn mạ vàng hoa lệ ngay bên dưới ngự tọa, đó là ghế chuyên dùng của Cửu Thiên Tuế đại nhân.
“Bệ hạ, vi thần tới muộn, tự xin phạt một ly rượu.” Bách Lý Thanh vươn tay, ưu nhã rót một ly rượu giơ lên, nội giám bên cạnh lập tức bưng ly rượu cung kính đưa lên Hoàng Đế.
Sau khi ngồi xuống, Hoàng Đế nhận lấy rượu Bách Lý Thanh dâng lên, cười nói: “Trẫm nhớ dường như nhà Tĩnh Quốc công đã có một vị Huyện chúa thì phải.”
Nếu không có đại công, rất ít thần tử không có huyết thống hoàng thất có thể có liên tiếp vài vị Huyện chúa hoặc Quận chúa trong nhà.
Hàn thị chậm rãi đi ra, quỳ gối phía dưới, vẻ mặt kính cẩn, giọng điệu cảm kích mà nghiêm nghị: “Tạ ơn Thiên Tuế gia ưu ái, thế nhưng phủ đệ Tĩnh Quốc công không công không hưởng lộc, Tiên nhi đã là Huyện chúa, hôm nay Mạt nhi chỉ mượn chút tài mọn cầu nụ cười của Thánh Thượng, sao dám đòi thưởng phong cáo mệnh, nếu khiến Ngự Sử quan biết còn tưởng phủ Tĩnh Quốc công chúng ta dùng kỳ dâm xảo kỹ mị hoặc Thánh Thượng, Tây Lương thế gia trăm năm truyền thừa lễ nghĩa, vì vậy nô tì cùng các tiểu nữ trăm triệu lần không dám nhận phong thưởng này.”
Lời nói hiên ngang lẫm liệt như vậy vào tai Hoàng Đế cùng mọi người không khỏi đều được khen ngợi, ai cũng cảm thấy Hàn phu nhân không hổ là chủ mẫu của trâm anh thế gia trăm năm, cẩn thận giữ lễ, có thể coi là điển phạm.
Tây Lương Mạt khẽ nhướng mày, trong lòng cười nhạt, Hàn thị quả thật miệng lưỡi sắc bén, nhìn như hiên ngang lẫm liệt, lại chốn chốn chê bai thứ nàng vất vả dựng lên là tiểu kĩ, thậm chí còn rước phải danh kỳ dâm xảo kỹ mê hoặc Thánh Thượng, chỉ trích nàng lỗ mãng thất lễ không lên được bàn tiệc, cho dù Hoàng Đế không cho là vậy, truyền tới tai người khác sẽ thành đường đường Đại tiểu thư phủ Tĩnh Quốc công lại chẳng khác nào kẻ làm xiếc quyến rũ đầu đường, tổn hại thanh danh rất lớn.
Cửu Thiên Tuế một tay gác trên thành ghế, nắm tay chống cằm, nghịch một viên ruby kỳ dị làm thành khuyên tai trên vành tai, viên ruby kia rất hợp với dung nhan tuyệt sắc tươi đẹp của hắn, hắn cười như không cười nhìn về phía Tây Lương Mạt cách đó không xa, ở góc độ này hắn không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt thon thon tuyết trắng của nàng.
Hắn đột nhiên hỏi: “À, vậy Mạt tiểu thư thấy thế nào?”
Tây Lương Mạt không giận, chỉ mỉm cười cúi đầu nhẹ giọng nói: “Thần nữ tạ ơn Thánh Thượng và Thiên Tuế gia yêu mến, nhưng đúng như mẫu thân nói, chỉ là trò chơi chốn khuê các, có thể nhận được nụ cười của Thánh Thượng, giải sầu cho Thánh Thượng đã là công đức lớn, thần nữ không dám kể công.”
Hàn thị tuy nói rất êm tai nhưng dù sao cũng là từ chối ân sủng với cô con gái này, mà Tây Lương Mạt dịu dàng cẩn thận, tôn kính hiền hiếu với mẹ cả, lập tức tỏ vẻ sự hiên ngang lẫm liệt vừa rồi của Hàn thị chứa nhiều hà khắc cùng không hợp tình người, dù sao những người đang ngồi đây đều đã sống thành tinh, tự có người nghe ra minh bao ám biếm trong lời nói hoa mỹ của Hàn thị, không khỏi tăng thêm vài phần khen ngợi vì sự thức thời rộng lượng của Tây Lương Mạt.
Hàn thị cười nhạt trong lòng, mặc ngươi khéo mồm khéo miệng thế nào, ta là mẹ cả của ngươi ngày nào thì tiền đồ sống chết của ngươi vẫn nằm trong tay ta ngày ấy!
Loại tiểu tiện nhân như ngươi cũng muốn có địa vị Huyện chúa tôn quý như Tiên nhi? Nằm mơ!
“A, Mạt tiểu thư cũng ghê gớm làm sao, có điều nghe nói nhà Tĩnh Quốc công có tới ba vị tiểu thư, không biết vị tiểu thư còn lại muốn dâng tài nghệ gì?” Cửu Thiên Tuế nhận lấy chén trà nội giám dâng lên nhấp một ngụm, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua Hàn thị.
Vì Cửu Thiên Tuế nhắc tới cô con gái đáng kiêu ngạo nhất của mình mà Hàn thị vui vẻ trong lòng, tuy Cửu Thiên Tuế là kẻ thù chính trị của phu quân nhưng có tuyệt kỹ họa bì kinh diễm của Tây Lương Mạt ở phía trước, Tiên nhi xuất hiện thấy thế nào cũng có vẻ ảm đạm một chút, bà ta đang thầm tức hận, nay nhân vật như Cửu Thiên Tuế đặc biệt nhắc tới ngược lại giống như lót đường cho Tiên nhi.
Quả nhiên, Cửu Thiên Tuế vừa nhắc tới, Hoàng Đế vì kỹ nghệ họa bì sắc sảo điêu luyện cùng tâm tư nhanh nhạy của Tây Lương Mạt mà không khỏi nảy sinh hứng thú với vị Đoan Dương Huyện chúa của phủ Tây Lương này, ông ta gật đầu mỉm cười: “Tốt lắm, không hổ là tiểu thư xuất thân từ trâm anh thế gia trăm năm, hai vị đều xuất sắc, trẫm nhớ Đoan Dương Huyện chúa viết được một tay chữ nhỏ trâm hoa cực diệu, chắc hẳn sẽ có tài nghệ càng khiến người ta mong chờ.”
“Tiên… Tiên nhi đương nhiên… rất tốt.”
Hàn thị đang nói thì vừa vặn đụng tới ánh mắt lạnh nhạt của Cửu Thiên Tuế, đột nhiên toàn thân lạnh toát, có cảm giác như bị độc xà âm hiểm nhìn chằm chằm, bỗng nói năng lắp bắp. Bà ta còn định tâng bốc chút xíu về Tiên nhi của bà ta, cho dù không so được với Tây Lương Mạt thì ít nhất cũng không khiến Hoàng Đế mất hứng.
Hàn thị có chút buồn bực trong lòng, bà ta không dám nhìn về phía Cửu Thiên Tuế, liền hung hăng dùng ánh mắt khoét lên người Tây Lương Mạt.
Nếu lần này Tiên nhi khiến bệ hạ thất vọng, ảnh hưởng tới chuyện tiến cung, bà ta nhất định phải róc thịt Tây Lương Mạt!
Tây Lương Mạt yên lặng đứng ở một nơi không xa không gần, ngay cả đầu cũng chưa từng nâng lên, giống như tất cả thế giới bên ngoài đều không liên quan đến nàng.
Hoàng Hậu ngồi ghế trên, nhìn ánh mắt Hàn thị, trong lòng bà ta không khỏi lạnh lẽo, Hàn thị này giống hệt như ả Hàn Quý phi kia, luôn tàn nhẫn khắc nghiệt như vậy còn làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, thật sự khiến người ta nhìn mà chán ghét.
Ánh mắt bà ta dừng trên người Tây Lương Mạt nhiều thêm một phần tiếc hận, đang định gọi Tây Lương Mạt tới xem dáng dấp thì bỗng một hồi nhịp trống vang lên, cắt ngang lời nói của bà, bà ta thoáng nhíu mày cùng mọi người nhìn về phía hội trường.
Chỉ thấy theo nhịp trống mãnh liệt, một thiếu nữ mặc trang phục đỏ như lửa cưỡi một con tuấn mã tuyết trắng cao lớn phi vào, ngựa trắng váy đỏ tóc đen, màu sắc tươi đẹp vô cùng, giống như một đám lửa mỹ lệ sáng lạn, thiếu nữ kia cưỡi ngựa phi nhanh khiến các tiểu thư, phu nhân mảnh mai bốn phía giật mình há hốc mồm, những người nhát gan còn vội vàng né tránh.
Thiếu nữ kia cưỡi ngựa rất tốt, dùng tốc độ cực nhanh phi vào trong hội trường rồi kéo đầu ngựa, con ngựa lập tức giơ lên hai chân trước, hí vang một tiếng, vững vàng đứng lại, đám quý tộc không nhịn được đồng thanh hô một tiếng ủng hộ: “Hay!”
Đợi thiếu nữ váy đỏ ổn định con ngựa mọi người mới phát hiện thì ra thiếu nữ trên lưng ngựa là tài nữ có tiếng kinh thành, Đoan Dương Huyện chúa Tây Lương Tiên.
Không ngờ thục viện kinh thành thường ngày đoan trang tao nhã, cử chỉ mềm mại này lại có kỹ thuật cưỡi ngựa tốt như vậy, không hổ là tiểu thư nhà Tĩnh Quốc công dùng võ lập công.
Tây Lương Tiên nở nụ cười với Hoàng Đế phía trên, nhan sắc như tường vi cao quý nở rộ đón xuân, kiều diễm vô cùng, khiến người xung quanh không khỏi choáng váng tâm thần.
Lúc này tiếng sáo hòa với nhịp trống vang lên lần thứ hai, thân thể Tây Lương Tiên khẽ lùi lại liền đứng trên lưng ngựa, trên tay không biết từ khi nào đã cầm hai dải lụa đỏ thật dài, nhờ tiếng sáo bắt đầu nhảy múa trên lưng ngựa.
Nhảy lên cao, lụa đỏ mêm mại bay lượn trong không trung, tung lên cao tận mấy trượng, nàng ta xoay tròn thân thể mềm mại, dẻo như không xương, nhưng ngoại trừ mềm nhẹ, lụa đỏ còn mang theo nhuệ khí, vừa mềm vừa sắc, tựa như đang múa một bộ kiếm pháp.
Mỗi một lần nàng điểm mũi chân là một lần rơi đúng trên lưng ngựa, tư thế múa trên không trung bắt mắt như không dựa vào bất cứ thứ gì, có cánh hoa tường vi bay theo dải lụa đỏ, theo tiếng nhạc, nàng ta khi thì phiêu miểu như tiên hoa tường vi, khi lại như thanh kiếm nhuốm máu diễm lệ nghìn dặm phá địch trên chiến trường, nhiếp hồn đoạt phách.
Không biết từ khi nào, trên hội trường xuất hiện năm bia bắn tên, trên tay Tây Lương Tiên cũng cầm một chiếc cung tên nhỏ màu đỏ tinh xảo, nàng ta nhanh chóng khom lưng cúi người rút từ túi tên bên sườn ra một mũi tên, trong nháy máy bay lượn trong không trung mà giương cung cài tên, bắn thẳng về phía bia bắn, mũi tên còn cắm lên đóa hoa tường vi giữa hồng tâm, nhuệ khí bức người.
Cung tên hạ xuống, lụa đỏ lại vung lên, lại quyến rũ vô cùng.
Hai loại khí chất kỳ dị này hòa cùng một chỗ, trở thành một điệu múa kinh diễm vô cùng — tường vi phá trận.
Ngay cả Tây Lương Mạt luôn thờ ơ lạnh nhạt cũng không thể không thừa nhận điệu múa này của Tây Lương Tiên không chỉ hoàn mỹ mà còn đặc biệt cực kỳ, còn khiến người ta kinh diễm hơn cả khi nhìn thấy nàng ta luyện tập trong phủ.
Hàn thị thầm đắc ý, trao đổi một ánh mắt mỉm cười với Hàn Quý phi, màn múa này do Hàn Quý phi sai người tỉ mỉ thiết kế, bằng sự hiểu biết của Hàn Quý phi với Hoàng Đế, trong cung của Hoàng Đế tuy phần lớn đều là các loại mỹ nhân uyển chuyển mềm mại, nhưng trong lúc vô tình bà ta biết được thật ra Hoàng Đế thiên về nữ tử anh khí diễm lệ, ngay cả màn vũ đạo này cũng cải biên từ màn múa kiếm mà Hoàng Đế thích nhất khi còn trốn tránh trong dinh thự, sau này Hoàng Đế đăng cơ rất hiếm khi sai người biểu diễn lại, trong cung nào có cho phép nữ tử cầm đao mang kiếm cho nên mới đổi kiếm thành lụa đỏ càng thêm mềm mại.
Màn múa này tuy kém một bậc so với kỹ thuật họa bì kinh diễm cùng tâm tư nhanh nhẹn của Tây Lương Mạt, nhưng nhất định có thể thu hút sự chú ý của Hoàng Đế.
Quả nhiên, khi Hàn Quý phi âm thầm liếc về phía Hoàng Đế, đã thấy ông ta giật mình nhìn chằm chằm bóng người uyển chuyển bay lượn giữa sân, thậm chí còn thất thần.
Hàn Quý phi bỗng đau xót trong lòng, lập tức lại thở dài tự giễu, khi xoay mặt chợt thấy có ánh mắt sắc bén lướt qua mặt mình, bà ta nhìn lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt phẫn nộ lạnh giá của Hoàng Hậu.
Bà ta ngẩn ra, rồi lập tức khinh miệt, đắc ý hừ nhẹ một tiếng, quay mặt đi.
Hoàng Hậu nhìn kỹ thuật nhảy điêu luyện của Tây Lương Tiên, trong lòng tràn ngập bực bội, lại nhìn thần sắc Hoàng Đế, buồn bã dời ánh mắt.
Hơn mười năm… Bệ hạ vẫn nhớ mãi không quên người kia.
Bách Lý Thanh nhìn sắc mặt ba người Đế Hậu Phi, hắn cười nhạt hừ khẽ một tiếng, ánh mắt rơi vào thiếu nữ đang im lặng, ý cười ngày một sâu.
Tiểu nha đầu, ngươi sẽ làm gì đây?
Mạch nước ngầm phía trên bắt đầu chuyển động, phía dưới Tây Lương Mạt nhìn bóng dáng mềm mại tung bay kia, chiếm được đám quý công tử liên thanh ủng hộ cùng chúng quý nữ đố kị, khóe môi nàng nhếch lên thành một nụ cười lạnh giá, nàng bỗng cúi người cầm một ly rượu chậm rãi đi về phía Hàn thị ở ghế trên.
Sự chú ý của mọi người dồn cả vào màn vũ đạo của Tây Lương Tiên, không ai chú ý tới sự khác thường của nàng.
Mà ngay khi Tây Lương Tiên đột nhiên bắn ra mũi tên cuối cùng, không biết chuyện gì xảy ra, con ngựa dưới mũi chân nàng ta bỗng nhảy giật lên như phát điên, phi thẳng tắp về phía Hoàng Đế, Tây Lương Tiên không có gì chống chân, kêu thảm một tiếng, nháy mắt bị ngựa hất văng ra.
Con ngựa trắng kia tên Đạp Phong, vốn là bảo mã ngàn dặm mới tìm được một, tốc độ nhanh như chớp, mọi người không có phòng bị, ngay cả ngự tiền thị vệ cũng choáng váng hoa mắt trong giây lát rồi mới lập tức phản ứng lại xông lên, nhưng sao có thể ngăn được con ngựa Đạp Phong kia, ghế trên đầy tiếng kêu sợ hãi, tuấn mã cuồng bạo đạp bước lên chỗ Đế Hậu.
Nếu bị con ngựa này giẫm lên, ít nhất cũng là một vết thương nhẹ.
Nhưng càng là ngẩn ra toàn thân càng cứng lại, Hoàng Đế hoảng sợ nhìn con ngựa kia sẽ đặt vó lên đầu mình, Hoàng Hậu vô thức muốn trốn, nhưng bỗng nhiên nhớ tới Hoàng Đế ở bên cạnh, bà ta cắn răng một cái liền nhào lên người Hoàng Đế.
Trong chớp nhoáng, bỗng một chiếc khăn trải bà bị người ta nhấc lên, bịt kín trước đầu con ngựa,Tây Lương Mạt lập tức hất cái bàn trước mặt Hoàng Đế, đập trước mặt tuấn mã, ngăn cản đường đi của con tuấn mã, thiếu nữ quay đầu hô to với Hoàng Đế: “Bệ hạ, đi mau!”
Ngự tiền thị vệ mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng, tức khắc ôm lấy Hoàng Đế nhanh chóng lăn khỏi chỗ, tránh khỏi phạm vi công kích của móng ngựa.
Con tuấn mã kia bị khăn che đầu, giống như cứng lại trong chốc lát, động tác chậm lại rất nhiều, thế như bốn chân vẫn đá loạn xung quanh, mắt thấy sẽ đá lên người thiếu nữ liều mình cứu giá, thiếu nữ kia giống như đã thoát hết sức lực nhào dưới mặt đất không thể đứng dậy, mọi người sợ đến mức ngừng thở.
Tây Lương Mạt nằm trên mặt đất bất động là vì nàng đang suy nghĩ nên để móng ngựa đạp lên chỗ nào trên tứ chi sẽ khiến bị thương không quá nặng lại tương đối có sức thuyết phục, để lát nữa có thể lấy được lợi ích lớn nhất từ tay Hoàng Đế.
Thế nhưng trong nháy mắt, theo một mùi hương thơm ngào ngạt, nàng bỗng bị cuốn vào một vòng tay rộng lớn mà lạnh giá, lập tức cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bản thân đã bị người ta đặt trên mặt đất.
Trời xanh trong vắt ở trên, người đang ôm nàng lại khiến người ta gần như không trông rõ gương mặt hắn, nàng gần như cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng một khắc sau, tiếng cười duyên dáng cao sang kia lại vang lên bên tai: “Không sao chứ?”
Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ, còn cẩn thận hơn khi thấy Hoàng Đế, Tây Lương Mạt đang khom người hành lễ bỗng cảm thấy tóc gáy dựng thẳng đứng, nàng trực giác cho rằng đó là bởi ánh mắt Bách Lý Thanh quét một vòng qua bọn họ.
Sắc mặt mọi người đều cực kỳ căng thẳng.
Chỉ có duy nhất Hoàng Đế là không giống mọi người, ông ta dường như không thèm quan tâm Bách Lý Thanh còn có vẻ ngông nghênh hơn chính mình, cũng không cảm thấy uy nghi của Bách Lý Thanh vượt qua mình là đáng tội chết vì mạo phạm hoàng uy.
“Ái khanh, miễn lễ!” Ánh mắt Hoàng Đế vụt sáng, lập tức cười đứng dậy, tự mình bước lên đón về phía Bách Lý Thanh đang hành lễ, nâng tay hắn, ngay cả lễ cũng không để hắn hoàn thành, đó là đãi ngộ mà ngay Hoàng Hậu cũng không có.
Tây Lương Mạt lặng lẽ nhìn lướt qua sắc mặt cứng nhắc không hẹn mà cùng xuất hiện trên mặt Hoàng Hậu và Quý phi trong nháy mắt, không khỏi thầm than thứ gọi là sủng nịnh.
Thị vệ lập tức tiến lên đặt một chiếc ghế tử đàn mạ vàng hoa lệ ngay bên dưới ngự tọa, đó là ghế chuyên dùng của Cửu Thiên Tuế đại nhân.
“Bệ hạ, vi thần tới muộn, tự xin phạt một ly rượu.” Bách Lý Thanh vươn tay, ưu nhã rót một ly rượu giơ lên, nội giám bên cạnh lập tức bưng ly rượu cung kính đưa lên Hoàng Đế.
Sau khi ngồi xuống, Hoàng Đế nhận lấy rượu Bách Lý Thanh dâng lên, cười nói: “Trẫm nhớ dường như nhà Tĩnh Quốc công đã có một vị Huyện chúa thì phải.”
Nếu không có đại công, rất ít thần tử không có huyết thống hoàng thất có thể có liên tiếp vài vị Huyện chúa hoặc Quận chúa trong nhà.
Hàn thị chậm rãi đi ra, quỳ gối phía dưới, vẻ mặt kính cẩn, giọng điệu cảm kích mà nghiêm nghị: “Tạ ơn Thiên Tuế gia ưu ái, thế nhưng phủ đệ Tĩnh Quốc công không công không hưởng lộc, Tiên nhi đã là Huyện chúa, hôm nay Mạt nhi chỉ mượn chút tài mọn cầu nụ cười của Thánh Thượng, sao dám đòi thưởng phong cáo mệnh, nếu khiến Ngự Sử quan biết còn tưởng phủ Tĩnh Quốc công chúng ta dùng kỳ dâm xảo kỹ mị hoặc Thánh Thượng, Tây Lương thế gia trăm năm truyền thừa lễ nghĩa, vì vậy nô tì cùng các tiểu nữ trăm triệu lần không dám nhận phong thưởng này.”
Lời nói hiên ngang lẫm liệt như vậy vào tai Hoàng Đế cùng mọi người không khỏi đều được khen ngợi, ai cũng cảm thấy Hàn phu nhân không hổ là chủ mẫu của trâm anh thế gia trăm năm, cẩn thận giữ lễ, có thể coi là điển phạm.
Tây Lương Mạt khẽ nhướng mày, trong lòng cười nhạt, Hàn thị quả thật miệng lưỡi sắc bén, nhìn như hiên ngang lẫm liệt, lại chốn chốn chê bai thứ nàng vất vả dựng lên là tiểu kĩ, thậm chí còn rước phải danh kỳ dâm xảo kỹ mê hoặc Thánh Thượng, chỉ trích nàng lỗ mãng thất lễ không lên được bàn tiệc, cho dù Hoàng Đế không cho là vậy, truyền tới tai người khác sẽ thành đường đường Đại tiểu thư phủ Tĩnh Quốc công lại chẳng khác nào kẻ làm xiếc quyến rũ đầu đường, tổn hại thanh danh rất lớn.
Cửu Thiên Tuế một tay gác trên thành ghế, nắm tay chống cằm, nghịch một viên ruby kỳ dị làm thành khuyên tai trên vành tai, viên ruby kia rất hợp với dung nhan tuyệt sắc tươi đẹp của hắn, hắn cười như không cười nhìn về phía Tây Lương Mạt cách đó không xa, ở góc độ này hắn không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt thon thon tuyết trắng của nàng.
Hắn đột nhiên hỏi: “À, vậy Mạt tiểu thư thấy thế nào?”
Tây Lương Mạt không giận, chỉ mỉm cười cúi đầu nhẹ giọng nói: “Thần nữ tạ ơn Thánh Thượng và Thiên Tuế gia yêu mến, nhưng đúng như mẫu thân nói, chỉ là trò chơi chốn khuê các, có thể nhận được nụ cười của Thánh Thượng, giải sầu cho Thánh Thượng đã là công đức lớn, thần nữ không dám kể công.”
Hàn thị tuy nói rất êm tai nhưng dù sao cũng là từ chối ân sủng với cô con gái này, mà Tây Lương Mạt dịu dàng cẩn thận, tôn kính hiền hiếu với mẹ cả, lập tức tỏ vẻ sự hiên ngang lẫm liệt vừa rồi của Hàn thị chứa nhiều hà khắc cùng không hợp tình người, dù sao những người đang ngồi đây đều đã sống thành tinh, tự có người nghe ra minh bao ám biếm trong lời nói hoa mỹ của Hàn thị, không khỏi tăng thêm vài phần khen ngợi vì sự thức thời rộng lượng của Tây Lương Mạt.
Hàn thị cười nhạt trong lòng, mặc ngươi khéo mồm khéo miệng thế nào, ta là mẹ cả của ngươi ngày nào thì tiền đồ sống chết của ngươi vẫn nằm trong tay ta ngày ấy!
Loại tiểu tiện nhân như ngươi cũng muốn có địa vị Huyện chúa tôn quý như Tiên nhi? Nằm mơ!
“A, Mạt tiểu thư cũng ghê gớm làm sao, có điều nghe nói nhà Tĩnh Quốc công có tới ba vị tiểu thư, không biết vị tiểu thư còn lại muốn dâng tài nghệ gì?” Cửu Thiên Tuế nhận lấy chén trà nội giám dâng lên nhấp một ngụm, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua Hàn thị.
Vì Cửu Thiên Tuế nhắc tới cô con gái đáng kiêu ngạo nhất của mình mà Hàn thị vui vẻ trong lòng, tuy Cửu Thiên Tuế là kẻ thù chính trị của phu quân nhưng có tuyệt kỹ họa bì kinh diễm của Tây Lương Mạt ở phía trước, Tiên nhi xuất hiện thấy thế nào cũng có vẻ ảm đạm một chút, bà ta đang thầm tức hận, nay nhân vật như Cửu Thiên Tuế đặc biệt nhắc tới ngược lại giống như lót đường cho Tiên nhi.
Quả nhiên, Cửu Thiên Tuế vừa nhắc tới, Hoàng Đế vì kỹ nghệ họa bì sắc sảo điêu luyện cùng tâm tư nhanh nhạy của Tây Lương Mạt mà không khỏi nảy sinh hứng thú với vị Đoan Dương Huyện chúa của phủ Tây Lương này, ông ta gật đầu mỉm cười: “Tốt lắm, không hổ là tiểu thư xuất thân từ trâm anh thế gia trăm năm, hai vị đều xuất sắc, trẫm nhớ Đoan Dương Huyện chúa viết được một tay chữ nhỏ trâm hoa cực diệu, chắc hẳn sẽ có tài nghệ càng khiến người ta mong chờ.”
“Tiên… Tiên nhi đương nhiên… rất tốt.”
Hàn thị đang nói thì vừa vặn đụng tới ánh mắt lạnh nhạt của Cửu Thiên Tuế, đột nhiên toàn thân lạnh toát, có cảm giác như bị độc xà âm hiểm nhìn chằm chằm, bỗng nói năng lắp bắp. Bà ta còn định tâng bốc chút xíu về Tiên nhi của bà ta, cho dù không so được với Tây Lương Mạt thì ít nhất cũng không khiến Hoàng Đế mất hứng.
Hàn thị có chút buồn bực trong lòng, bà ta không dám nhìn về phía Cửu Thiên Tuế, liền hung hăng dùng ánh mắt khoét lên người Tây Lương Mạt.
Nếu lần này Tiên nhi khiến bệ hạ thất vọng, ảnh hưởng tới chuyện tiến cung, bà ta nhất định phải róc thịt Tây Lương Mạt!
Tây Lương Mạt yên lặng đứng ở một nơi không xa không gần, ngay cả đầu cũng chưa từng nâng lên, giống như tất cả thế giới bên ngoài đều không liên quan đến nàng.
Hoàng Hậu ngồi ghế trên, nhìn ánh mắt Hàn thị, trong lòng bà ta không khỏi lạnh lẽo, Hàn thị này giống hệt như ả Hàn Quý phi kia, luôn tàn nhẫn khắc nghiệt như vậy còn làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, thật sự khiến người ta nhìn mà chán ghét.
Ánh mắt bà ta dừng trên người Tây Lương Mạt nhiều thêm một phần tiếc hận, đang định gọi Tây Lương Mạt tới xem dáng dấp thì bỗng một hồi nhịp trống vang lên, cắt ngang lời nói của bà, bà ta thoáng nhíu mày cùng mọi người nhìn về phía hội trường.
Chỉ thấy theo nhịp trống mãnh liệt, một thiếu nữ mặc trang phục đỏ như lửa cưỡi một con tuấn mã tuyết trắng cao lớn phi vào, ngựa trắng váy đỏ tóc đen, màu sắc tươi đẹp vô cùng, giống như một đám lửa mỹ lệ sáng lạn, thiếu nữ kia cưỡi ngựa phi nhanh khiến các tiểu thư, phu nhân mảnh mai bốn phía giật mình há hốc mồm, những người nhát gan còn vội vàng né tránh.
Thiếu nữ kia cưỡi ngựa rất tốt, dùng tốc độ cực nhanh phi vào trong hội trường rồi kéo đầu ngựa, con ngựa lập tức giơ lên hai chân trước, hí vang một tiếng, vững vàng đứng lại, đám quý tộc không nhịn được đồng thanh hô một tiếng ủng hộ: “Hay!”
Đợi thiếu nữ váy đỏ ổn định con ngựa mọi người mới phát hiện thì ra thiếu nữ trên lưng ngựa là tài nữ có tiếng kinh thành, Đoan Dương Huyện chúa Tây Lương Tiên.
Không ngờ thục viện kinh thành thường ngày đoan trang tao nhã, cử chỉ mềm mại này lại có kỹ thuật cưỡi ngựa tốt như vậy, không hổ là tiểu thư nhà Tĩnh Quốc công dùng võ lập công.
Tây Lương Tiên nở nụ cười với Hoàng Đế phía trên, nhan sắc như tường vi cao quý nở rộ đón xuân, kiều diễm vô cùng, khiến người xung quanh không khỏi choáng váng tâm thần.
Lúc này tiếng sáo hòa với nhịp trống vang lên lần thứ hai, thân thể Tây Lương Tiên khẽ lùi lại liền đứng trên lưng ngựa, trên tay không biết từ khi nào đã cầm hai dải lụa đỏ thật dài, nhờ tiếng sáo bắt đầu nhảy múa trên lưng ngựa.
Nhảy lên cao, lụa đỏ mêm mại bay lượn trong không trung, tung lên cao tận mấy trượng, nàng ta xoay tròn thân thể mềm mại, dẻo như không xương, nhưng ngoại trừ mềm nhẹ, lụa đỏ còn mang theo nhuệ khí, vừa mềm vừa sắc, tựa như đang múa một bộ kiếm pháp.
Mỗi một lần nàng điểm mũi chân là một lần rơi đúng trên lưng ngựa, tư thế múa trên không trung bắt mắt như không dựa vào bất cứ thứ gì, có cánh hoa tường vi bay theo dải lụa đỏ, theo tiếng nhạc, nàng ta khi thì phiêu miểu như tiên hoa tường vi, khi lại như thanh kiếm nhuốm máu diễm lệ nghìn dặm phá địch trên chiến trường, nhiếp hồn đoạt phách.
Không biết từ khi nào, trên hội trường xuất hiện năm bia bắn tên, trên tay Tây Lương Tiên cũng cầm một chiếc cung tên nhỏ màu đỏ tinh xảo, nàng ta nhanh chóng khom lưng cúi người rút từ túi tên bên sườn ra một mũi tên, trong nháy máy bay lượn trong không trung mà giương cung cài tên, bắn thẳng về phía bia bắn, mũi tên còn cắm lên đóa hoa tường vi giữa hồng tâm, nhuệ khí bức người.
Cung tên hạ xuống, lụa đỏ lại vung lên, lại quyến rũ vô cùng.
Hai loại khí chất kỳ dị này hòa cùng một chỗ, trở thành một điệu múa kinh diễm vô cùng — tường vi phá trận.
Ngay cả Tây Lương Mạt luôn thờ ơ lạnh nhạt cũng không thể không thừa nhận điệu múa này của Tây Lương Tiên không chỉ hoàn mỹ mà còn đặc biệt cực kỳ, còn khiến người ta kinh diễm hơn cả khi nhìn thấy nàng ta luyện tập trong phủ.
Hàn thị thầm đắc ý, trao đổi một ánh mắt mỉm cười với Hàn Quý phi, màn múa này do Hàn Quý phi sai người tỉ mỉ thiết kế, bằng sự hiểu biết của Hàn Quý phi với Hoàng Đế, trong cung của Hoàng Đế tuy phần lớn đều là các loại mỹ nhân uyển chuyển mềm mại, nhưng trong lúc vô tình bà ta biết được thật ra Hoàng Đế thiên về nữ tử anh khí diễm lệ, ngay cả màn vũ đạo này cũng cải biên từ màn múa kiếm mà Hoàng Đế thích nhất khi còn trốn tránh trong dinh thự, sau này Hoàng Đế đăng cơ rất hiếm khi sai người biểu diễn lại, trong cung nào có cho phép nữ tử cầm đao mang kiếm cho nên mới đổi kiếm thành lụa đỏ càng thêm mềm mại.
Màn múa này tuy kém một bậc so với kỹ thuật họa bì kinh diễm cùng tâm tư nhanh nhẹn của Tây Lương Mạt, nhưng nhất định có thể thu hút sự chú ý của Hoàng Đế.
Quả nhiên, khi Hàn Quý phi âm thầm liếc về phía Hoàng Đế, đã thấy ông ta giật mình nhìn chằm chằm bóng người uyển chuyển bay lượn giữa sân, thậm chí còn thất thần.
Hàn Quý phi bỗng đau xót trong lòng, lập tức lại thở dài tự giễu, khi xoay mặt chợt thấy có ánh mắt sắc bén lướt qua mặt mình, bà ta nhìn lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt phẫn nộ lạnh giá của Hoàng Hậu.
Bà ta ngẩn ra, rồi lập tức khinh miệt, đắc ý hừ nhẹ một tiếng, quay mặt đi.
Hoàng Hậu nhìn kỹ thuật nhảy điêu luyện của Tây Lương Tiên, trong lòng tràn ngập bực bội, lại nhìn thần sắc Hoàng Đế, buồn bã dời ánh mắt.
Hơn mười năm… Bệ hạ vẫn nhớ mãi không quên người kia.
Bách Lý Thanh nhìn sắc mặt ba người Đế Hậu Phi, hắn cười nhạt hừ khẽ một tiếng, ánh mắt rơi vào thiếu nữ đang im lặng, ý cười ngày một sâu.
Tiểu nha đầu, ngươi sẽ làm gì đây?
Mạch nước ngầm phía trên bắt đầu chuyển động, phía dưới Tây Lương Mạt nhìn bóng dáng mềm mại tung bay kia, chiếm được đám quý công tử liên thanh ủng hộ cùng chúng quý nữ đố kị, khóe môi nàng nhếch lên thành một nụ cười lạnh giá, nàng bỗng cúi người cầm một ly rượu chậm rãi đi về phía Hàn thị ở ghế trên.
Sự chú ý của mọi người dồn cả vào màn vũ đạo của Tây Lương Tiên, không ai chú ý tới sự khác thường của nàng.
Mà ngay khi Tây Lương Tiên đột nhiên bắn ra mũi tên cuối cùng, không biết chuyện gì xảy ra, con ngựa dưới mũi chân nàng ta bỗng nhảy giật lên như phát điên, phi thẳng tắp về phía Hoàng Đế, Tây Lương Tiên không có gì chống chân, kêu thảm một tiếng, nháy mắt bị ngựa hất văng ra.
Con ngựa trắng kia tên Đạp Phong, vốn là bảo mã ngàn dặm mới tìm được một, tốc độ nhanh như chớp, mọi người không có phòng bị, ngay cả ngự tiền thị vệ cũng choáng váng hoa mắt trong giây lát rồi mới lập tức phản ứng lại xông lên, nhưng sao có thể ngăn được con ngựa Đạp Phong kia, ghế trên đầy tiếng kêu sợ hãi, tuấn mã cuồng bạo đạp bước lên chỗ Đế Hậu.
Nếu bị con ngựa này giẫm lên, ít nhất cũng là một vết thương nhẹ.
Nhưng càng là ngẩn ra toàn thân càng cứng lại, Hoàng Đế hoảng sợ nhìn con ngựa kia sẽ đặt vó lên đầu mình, Hoàng Hậu vô thức muốn trốn, nhưng bỗng nhiên nhớ tới Hoàng Đế ở bên cạnh, bà ta cắn răng một cái liền nhào lên người Hoàng Đế.
Trong chớp nhoáng, bỗng một chiếc khăn trải bà bị người ta nhấc lên, bịt kín trước đầu con ngựa,Tây Lương Mạt lập tức hất cái bàn trước mặt Hoàng Đế, đập trước mặt tuấn mã, ngăn cản đường đi của con tuấn mã, thiếu nữ quay đầu hô to với Hoàng Đế: “Bệ hạ, đi mau!”
Ngự tiền thị vệ mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng, tức khắc ôm lấy Hoàng Đế nhanh chóng lăn khỏi chỗ, tránh khỏi phạm vi công kích của móng ngựa.
Con tuấn mã kia bị khăn che đầu, giống như cứng lại trong chốc lát, động tác chậm lại rất nhiều, thế như bốn chân vẫn đá loạn xung quanh, mắt thấy sẽ đá lên người thiếu nữ liều mình cứu giá, thiếu nữ kia giống như đã thoát hết sức lực nhào dưới mặt đất không thể đứng dậy, mọi người sợ đến mức ngừng thở.
Tây Lương Mạt nằm trên mặt đất bất động là vì nàng đang suy nghĩ nên để móng ngựa đạp lên chỗ nào trên tứ chi sẽ khiến bị thương không quá nặng lại tương đối có sức thuyết phục, để lát nữa có thể lấy được lợi ích lớn nhất từ tay Hoàng Đế.
Thế nhưng trong nháy mắt, theo một mùi hương thơm ngào ngạt, nàng bỗng bị cuốn vào một vòng tay rộng lớn mà lạnh giá, lập tức cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bản thân đã bị người ta đặt trên mặt đất.
Trời xanh trong vắt ở trên, người đang ôm nàng lại khiến người ta gần như không trông rõ gương mặt hắn, nàng gần như cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng một khắc sau, tiếng cười duyên dáng cao sang kia lại vang lên bên tai: “Không sao chứ?”
/460
|