Phương Hạo Vân im lặng nhìn thân thể mềm mại của Kim Phi, thở dài yếu ớt một tiếng, bình tâm mà xem xét, trong khoảng thời gian gần đây, Kim Phi đã có biểu hiện không tồi rồi.
Nói thật, hắn cũng không hy vọng Kim Phi phải chết.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Kim Phi là một nữ nô rất tốt, lúc trước khi Phương Hạo Vân còn phải chịu đựng sự dày vò của những cảm xúc tiêu cực trong cơ thể, chính Kim Phi là người đã giúp đỡ cho Phương Hạo Vân rất nhiều.
Những người đàn bà sau khi được tẩm bổ bởi tình yêu xong thường rất xinh đẹp, bộ ngực sữa kia, cặp mông căng tròn kia, cả người toát ra một hơi thở hấp dẫn vô cùng ...
Bàn tay của Phương Hạo Vân không khỏi đưa lên người của Kim Phi mà vuốt ve, từ cặp mông đầy đặn của cô, xuyên qua cái bụng phẳng lì ấy, cuối cùng dừng lại trên cặp ngực mềm mại sung mãn của cô, bắt đầu xoa nắn rất nhẹ.
"A!" Kim Phi đang mơ ngủ phát ra một tiếng rên nhỏ, cúi đầu nhìn xuống, Phương Hạo Vân phát hiện ra Kim Phi đã tỉnh lại rồi, trong con mắt xinh đẹp đang tràn ngập xuân tình.
"Ha ha, còn muốn sao?" Phương Hạo Vân cười xấu xa một tiếng rồi hỏi, bàn tay đi ngược xuống bên dưới, đặt lên cặp mông màu mỡ kia.
"Anh thật sự muốn giết chết em mà ... đến đây đi ..." Kim Phi trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân một caci1, trong giọng nói cũng tràn đầy sự mờ ám.
Hai người đang chuẩn bị vận động, thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Phương Hạo Vân vang lên, cầm lên nhìn thì thấy là dì Bạch gọi đến.
Phương Hạo Vân vội vàng nghe máy, và hỏi ngay : "Tố Tố, có phải có tin tức hay không?"
"Ừ!"
Trong điện thoại truyền ra giọng nói dễ nghe của dì Bạch : "Hạo Vân, căn cứ theo chỉ thị của em, Bạch Nguyệt Thiên và Hắc Lịch Thiên đã khởi động gián điệp của chúng ta tại Nữ Vu điện, bây giờ hầu như có thể xác định được, Bức Hậu Sophie quả thật là không có chết. Chỉ là bây giờ cô ta không khác gì một người đã chết rồi, hoàn toàn biến thành một vật thí nghiệp của Tome ... Ngoài ra còn có một tin tức không tốt, thực nghiệm của Tome có thể sẽ thành công ..."
Phương Hạo Vân nhướng mày lên hỏi : "Tố Tố, ý của em là, máu hắc ám có thể tinh luyện thành công sao ... Chẳng lẽ bây giờ không còn cách nào ngăn được à?"
"Không có!"
Dì Bạch nói : "Hắc Lịch Thiên đã ra lệnh cho gián điệp đi phá hủy, nhưng những người bảo vệ phòng thí nghiệm đều là tâm phúc của Tome cả, và cũng chính là sứ giả hắc ám có dòng máu liên thông với cô ta ... Bên chúng ta đã chết mười mấy người, nhưng không có một chút tác dụng nào cả. Hạo Vân, anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, chúng ta còn có một trận ác chiến đấy"
"Xem ra để lại một mạng cho Tome, là một quyết định sai lầm!" Phương Hạo Vân nói.
"Anh đã sai rồi!"
Dì Bạch nói : " Lúc trước tha mạng cho Tome là một lựa chọn chính xác ... khống chế ... cân bằng, chính là điều đó. Nếu không, gia tộc thủ hộ của chính ta không thể nào tồn tại một mình lâu dài trên thế giới được ..."
"Anh nghĩ đến câu chuyện của con nai và sói ..." Phương Hạo Vân nói.
"Không sai, chính là ý này ..." Dì Bạch nói : "Hạo Vân, chuyện này cũng đã xảy ra rồi ... chúng ta không cần hối hận cái gì cả, cũng không cần than trời trách đất là gì ... Chúng ta nên tích cực đối mặt đi ... Theo tình huống trước mắt cho thấy, thế cục vô cùng có lợi với chúng ta .. Dù sao thì Darkness cũng đang bị tổn thất rất nghiêm trọng ..."
"Ừ, anh biết rồi!"
Cúp điện thoại xong, Phương Hạo Vân nói với Kim Phi : "Tin tình báo của Kim Gia đã được chứng thật ra, ưu điểm đã có thể bù đắp cho khuyết điểm ... Từ giờ trở đi, hai người đều được tự do. Có điều công tác của hai người từ hôm nay trở đi đã bị hạn chế .."
"Thật tốt quá, thật sự quá tốt ..." Kim Phi cười nói : "Hạo Vân, anh thật là tốt .... bây giờ em không cần phải chết nữa ... chúng ta có thể tiếp tục rồi ..."
"Sắc nữ!"
Phương Hạo Vân đưa tay lên vỗ vài cái vào mông của Kim Phi, cười nói : "Chúng ta đi gặp anh trai của em đi ..."
"Dạ ..."
Kim Phi ngoan ngoãn đáp một tiếng, rồi lập tức kiếm quần áo mặc vào.
Một lát sau, hai người nắm tay nhau đi đến phòng giam lỏng của Kim Gia.
Sau khi gõ cửa phòng, Kim Gia đi ra mở cửa, nhìn thấy em gái đang tay trong tay với Phương thiếu gia, trong lòng của ông lập tức trở nên thoải mái hơn rất nhiều, xem ra sự phát triển của sự tình còn tốt hơn những gì ông tưởng tượng.
"Phương thiếu gia, Phi Phi, hai người đến đây ..." Tâm tình của Kim Gia hơi hồi hộp một chút, có vẻ không được yên. Ông ta thậm chí là không biết nên nói cái gì cho tốt nữa.
"Anh, anh được tự do rồi ..." Kim Phi hưng phấn nói.
Lời này vừa nói ra, Kim Gia lập tức mừng rỡ.
Có điều, ông ta không có biểu hiện nào bên ngoài cả, trừ phi lời này được xuất phát từ miệng của Phương Hạo Vân.
"Lời nói của Phi Phi là sự thật ..." Phương Hạo Vân nói : "Tin tình báo do ông cung cấp đã được chứng thật rồi ... Sophie vẫn còn sống, hơn nữa Tome đang dùng cô ta để luyện máu hắc ám ..."
"Phương thiếu gia, tôi xin được đến Luân Đôn ..."
Kim Gia suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói : "Mấy ngày nay tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi muốn báo đáp cậu .. Cậu cho tôi đến Luân Đôn một chuyến đi, tôi có thể tiến vào trong đội ngũ của Tome, tôi có thể lấy được nhiều tin tức quan trọng cho cậu!"
"Ông có nắm chắc không?" Phương Hạo Vân nói : "Bí mật trung tâm của Tome, chỉ có sứ giả hắc ám mới được quyền biết. Mà đám sứ giả hắc ám kia đều có cảm ứng tâm lý với Tome cả, ông đi đến đó rất mạo hiểm, tính mạng khó có thể giữ được..."
"Không sao!"
Kim Gia tự tin nói : "Phương thiếu gia, nếu cậu tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể hoàn thành sứ mệnh ..."
"Anh ..."
Kim Phi lo lắng cho anh trai, nên khuyên : "Anh đừng đi mà ... Hạo Vân đã khôi phục lại tự do cho chúng ta rồi. Tuy rằng chúng ta bị hạn chế công tác, nhưng chúng ta có thể tiếp tục cố gắng, em tin tưởng sự cố gắng của chúng ta nhất định sẽ nhận được sự tán thành của Hạo Vân ..."
"Phi Phi, hãy nghe anh nói" Sắc mặt của Kim Gia trở nên trầm trọng : "Phi Phi, chuyện lần này đã làm cho chúng ta mất đi niềm tin tại Đằng Phi ... Thậm chí là có thể bị tất cả mọi người xem thường, Phi Phi, đến Luân Đôn là cơ hội duy nhất của chúng ta, anh muốn làm nó, muốn một lần nữa được Phương thiếu gia, thậm chí là cả Đằng Phi tán thành, hy vọng em có thể ủng hộ cho anh ..."
"Nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh trai, Kim Phi cũng không dám ngăn cản nữa :" Anh, em tin tưởng anh, anh đi đi ..."
"Kim Gia, nếu ông đã kiên quyết như vậy rồi, tôi đây cũng không ngăn cản ông, bảo trọng!" Phương Hạo Vân nói.
"Cảm ơn sự quan tâm của Phương thiếu gia!" Kim Gia nhìn em gái, lại nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Phương thiếu gia, cuộc đời của tôi có thể gặp được cậu, cũng đã không uổng rồi. Chuyến đi đến Luân Đôn này, tôi sẽ cố gắng trong hết khả năng của tôi để thu hoạch tình báo cho cậu. Lỡ như tôi xảy ra chuyện không may gì, tôi hy vọng cậu có thể thay tôi chăm sóc cho Phi Phi ..."
"Anh, không cho phép anh nói bậy!" Kim Phi lập tức khẩn trương.
"Ha ha ..."
Kim Gia cười thoải mái, nói : "Phi Phi, không nên gấp gáp, anh nói là lỡ như mà ... Em yên tâm đi, anh trai sẽ tự chăm sóc cho bản thân mà, nên cái tỷ lệ lỡ như này rất là nhỏ"
"Kim Gia, ông yên tâm đi đi ..." Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Chuyến đi đến Luân Đôn này, mặc kệ là ông có thế nào, thì tôi cũng sẽ chăm sóc cho Phi Phi cả đời ... đây là lời hứa của tôi ..."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, đôi mắt của Kim Gia lập tức ươn ướt.
Buổi tối, Phương Hạo Vân thu xếp máy bay cho Kim Gia đến Luân Đôn, sống hay chết, toàn bộ đều nhìn vào tạo hóa của ông ta, Kim Phi Kim Phi ở lại mà nước mắt mặt, rõ ràng là rất lo lắng cho an nguy của anh trai.
Phương Hạo Vân tận lực khuyên bảo, cuối cùng kêu Hà Thanh tự mình đưa Kim Phi trở về.
Sau khi xong việc, Phương Hạo Vân lái xe đến biệt thự của Phương gia, Trương Mỹ Kỳ đã đi nghi3ngo7i rồi, Phương Tử Lân và Trác Nhã thì không biết đã đi đâu rồi, trong nhà chỉ còn một mình Phương Tuyết Di.
"Hạo Vân, anh lại đây một chút, chúng ta vào trong phòng đi, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh ..." Phương Tuyết Di chủ động mời Phương Hạo Vân vào trong phòng của mình, phòng của Phương Tuyết Di vừa được trang hoàng cách đây không lâu, phong cách chỉnh thế bây giờ trở nên tươi mát thanh nhã hơn, màu hồng trở thành màu chủ đạo, khiến cho trong phòng tràn ngập sự ấm áp.
"Hạo Vân, anh ngồi trước đi, em đi làm vài thứ ... Em biết anh vừa mới trở về từ sân bay, còn chưa ăn cơm ..." Phương Tuyết Di giống như một người vợ hiền vậy, vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn.
Không lâu sau, Phương Tuyết Di liền mang theo một chút đồ ăn khuya, cùng với một chai rượu vang.
Phương Hạo Vân cũng không khách khí, trực tiếp di đến ghế sofa ngồi dựa xuống, rót rượu ra ly, uống cạn một hơi, nói : "Tuyết Di, em có phải là có chuyện quan trọng gì muốn nói với anh hay không?"
Phương Tuyết Di cũng kéo một cái ghế dựa đến, thản nhiên nói : "Hạo Vân, thân thể của ba gần đây không được tốt, có thể là còn mấy ngày nữa ... Anh có biện pháp gì không?"
"Không có!"
Phương Hạo Vân lắc đầu, thở dài một tiếng, nói : "Trong thời gian nửa năm này, đều là anh dùng chân khí để giúp ba duy trì, trong tình huống thế này, không nói về việc chân khí của anh bị hao tổn, thân thể của ba đã không thể chịu nổi nữa rồi"
Nói đến đây, Phương Hạo Vân liền nói : "Tuyết Di, em cũng phải biết chừng, thấy đủ rồi thì nên thỏa mãn đi ... Ba có thể sống đến được bây giờ, cũng đã là một kỳ tích ..."
"Vậy mẹ thì phải làm sao bây giờ?" Phương Tuyết Di tự rót cho mình một ly rượu, ngẩng đầu lên uống cạn một hơi, nói : "Chị là đàn bà, chị cũng có thể hiểu được nỗi đau khi đàn bà không có đàn ông ..."
"Đây là chuyện của Trác Nhã, chúng ta không cần đi quản ..." Phương Hạo Vân nói ; "Trác Nhã có năng lực phán đoán riêng của mình ... Sau này khi ba qua đời, dì ấy muốn tái giá, anh cũng không ngăn cản. Ngược lại, anh còn hy vọng dì ấy làm như vậy"
"Mẹ sẽ không làm vậy!"
Phương Tuyết Di nói : "Hạo Vân, ba mẹ đi đến studio, bọn họ đi chụp ảnh cưới ... Đây là tâm nguyện từ trước đến giờ của mẹ, cũng là một quyết tâm của mẹ ... Mẹ đã dùng hành động thực tế để chứng minh rằng mình sinh là người của Phương gia, chết là quỷ của Phương gia ..."
"Cái này thì tốt rồi ..." Phương Hạo Vân nói.
"Nhưng mà mẹ sẽ rất là đau khổ!" Phương Tuyết Di lại nói.
"Nói cũng không thể nói như vậy ..." Phương Hạo Vân trả lời : "Dì ấy là người trưởng thành, đây là lựa chọn của dì ấy ... Dì ấy làm ra thì dì ấy có năng lực thừa nhận ... Tuyết Di, em lo chuyện của mình thôi, đừng vượt qua chuyện người ta ..."
Nói đến đây, Phương Hạo Vân cười nói : "Tuyết Di, bây giờ anh không có cách nào cho em một danh phận, có điều anh có thể cho em một đứa nhỏ ..."
Lời này vừa nói ra, Phương Tuyết Di lập tức bị shock trong lòng.
"Hạo Vân, anh đang nói bậy gì đó, người ta còn chưa muốn có đứa nhỏ ..." Phương Tuyết Di đỏ mặt.
Phương Hạo Vân cười ha hả, cố ý chọc ghẹo : "Sao lại không muốn chứ, anh thấy phần lớn đàn bà đều mong muốn có đứa nhỏ, nếu em không muốn có con, thì sẽ chịu thiệt đó ..."
Phương Tuyết Di gắt giọng nói : "Hạo Vân ... em biết anh không phải là người như thế ..."
Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói :" Tuyết Di ... anh đang nói thật đấy, sinh một đứa nhỏ với anh, nói như vậy thì ba cũng có thể yên tâm ra đi ..."
"Cái ... cái này ..." Phương Tuyết Di dường như rất là do dự.
Phương Hạo Vân nhân cơ hội đi qua, nói thêm : "Tuyết Di, hay là hôm nay chúng ta ..." Nói xong hắn cũng đã ngồi xuống bên Phương Tuyết Di, bàn tay to lập tức đánh úp lên bộ ngực sung mãn của Phương Tuyết Di.
Phương Tuyết Di nhỏ giọng nói : "Hạo Vân, không được .... ba mẹ ra ngoài từ chiều rồi, bây giờ có lẽ sẽ trở về đấy ..." Nói xong, cô liền đẩy tay của Phương Hạo Vân ra.
Nói thật, hắn cũng không hy vọng Kim Phi phải chết.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Kim Phi là một nữ nô rất tốt, lúc trước khi Phương Hạo Vân còn phải chịu đựng sự dày vò của những cảm xúc tiêu cực trong cơ thể, chính Kim Phi là người đã giúp đỡ cho Phương Hạo Vân rất nhiều.
Những người đàn bà sau khi được tẩm bổ bởi tình yêu xong thường rất xinh đẹp, bộ ngực sữa kia, cặp mông căng tròn kia, cả người toát ra một hơi thở hấp dẫn vô cùng ...
Bàn tay của Phương Hạo Vân không khỏi đưa lên người của Kim Phi mà vuốt ve, từ cặp mông đầy đặn của cô, xuyên qua cái bụng phẳng lì ấy, cuối cùng dừng lại trên cặp ngực mềm mại sung mãn của cô, bắt đầu xoa nắn rất nhẹ.
"A!" Kim Phi đang mơ ngủ phát ra một tiếng rên nhỏ, cúi đầu nhìn xuống, Phương Hạo Vân phát hiện ra Kim Phi đã tỉnh lại rồi, trong con mắt xinh đẹp đang tràn ngập xuân tình.
"Ha ha, còn muốn sao?" Phương Hạo Vân cười xấu xa một tiếng rồi hỏi, bàn tay đi ngược xuống bên dưới, đặt lên cặp mông màu mỡ kia.
"Anh thật sự muốn giết chết em mà ... đến đây đi ..." Kim Phi trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân một caci1, trong giọng nói cũng tràn đầy sự mờ ám.
Hai người đang chuẩn bị vận động, thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Phương Hạo Vân vang lên, cầm lên nhìn thì thấy là dì Bạch gọi đến.
Phương Hạo Vân vội vàng nghe máy, và hỏi ngay : "Tố Tố, có phải có tin tức hay không?"
"Ừ!"
Trong điện thoại truyền ra giọng nói dễ nghe của dì Bạch : "Hạo Vân, căn cứ theo chỉ thị của em, Bạch Nguyệt Thiên và Hắc Lịch Thiên đã khởi động gián điệp của chúng ta tại Nữ Vu điện, bây giờ hầu như có thể xác định được, Bức Hậu Sophie quả thật là không có chết. Chỉ là bây giờ cô ta không khác gì một người đã chết rồi, hoàn toàn biến thành một vật thí nghiệp của Tome ... Ngoài ra còn có một tin tức không tốt, thực nghiệm của Tome có thể sẽ thành công ..."
Phương Hạo Vân nhướng mày lên hỏi : "Tố Tố, ý của em là, máu hắc ám có thể tinh luyện thành công sao ... Chẳng lẽ bây giờ không còn cách nào ngăn được à?"
"Không có!"
Dì Bạch nói : "Hắc Lịch Thiên đã ra lệnh cho gián điệp đi phá hủy, nhưng những người bảo vệ phòng thí nghiệm đều là tâm phúc của Tome cả, và cũng chính là sứ giả hắc ám có dòng máu liên thông với cô ta ... Bên chúng ta đã chết mười mấy người, nhưng không có một chút tác dụng nào cả. Hạo Vân, anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, chúng ta còn có một trận ác chiến đấy"
"Xem ra để lại một mạng cho Tome, là một quyết định sai lầm!" Phương Hạo Vân nói.
"Anh đã sai rồi!"
Dì Bạch nói : " Lúc trước tha mạng cho Tome là một lựa chọn chính xác ... khống chế ... cân bằng, chính là điều đó. Nếu không, gia tộc thủ hộ của chính ta không thể nào tồn tại một mình lâu dài trên thế giới được ..."
"Anh nghĩ đến câu chuyện của con nai và sói ..." Phương Hạo Vân nói.
"Không sai, chính là ý này ..." Dì Bạch nói : "Hạo Vân, chuyện này cũng đã xảy ra rồi ... chúng ta không cần hối hận cái gì cả, cũng không cần than trời trách đất là gì ... Chúng ta nên tích cực đối mặt đi ... Theo tình huống trước mắt cho thấy, thế cục vô cùng có lợi với chúng ta .. Dù sao thì Darkness cũng đang bị tổn thất rất nghiêm trọng ..."
"Ừ, anh biết rồi!"
Cúp điện thoại xong, Phương Hạo Vân nói với Kim Phi : "Tin tình báo của Kim Gia đã được chứng thật ra, ưu điểm đã có thể bù đắp cho khuyết điểm ... Từ giờ trở đi, hai người đều được tự do. Có điều công tác của hai người từ hôm nay trở đi đã bị hạn chế .."
"Thật tốt quá, thật sự quá tốt ..." Kim Phi cười nói : "Hạo Vân, anh thật là tốt .... bây giờ em không cần phải chết nữa ... chúng ta có thể tiếp tục rồi ..."
"Sắc nữ!"
Phương Hạo Vân đưa tay lên vỗ vài cái vào mông của Kim Phi, cười nói : "Chúng ta đi gặp anh trai của em đi ..."
"Dạ ..."
Kim Phi ngoan ngoãn đáp một tiếng, rồi lập tức kiếm quần áo mặc vào.
Một lát sau, hai người nắm tay nhau đi đến phòng giam lỏng của Kim Gia.
Sau khi gõ cửa phòng, Kim Gia đi ra mở cửa, nhìn thấy em gái đang tay trong tay với Phương thiếu gia, trong lòng của ông lập tức trở nên thoải mái hơn rất nhiều, xem ra sự phát triển của sự tình còn tốt hơn những gì ông tưởng tượng.
"Phương thiếu gia, Phi Phi, hai người đến đây ..." Tâm tình của Kim Gia hơi hồi hộp một chút, có vẻ không được yên. Ông ta thậm chí là không biết nên nói cái gì cho tốt nữa.
"Anh, anh được tự do rồi ..." Kim Phi hưng phấn nói.
Lời này vừa nói ra, Kim Gia lập tức mừng rỡ.
Có điều, ông ta không có biểu hiện nào bên ngoài cả, trừ phi lời này được xuất phát từ miệng của Phương Hạo Vân.
"Lời nói của Phi Phi là sự thật ..." Phương Hạo Vân nói : "Tin tình báo do ông cung cấp đã được chứng thật rồi ... Sophie vẫn còn sống, hơn nữa Tome đang dùng cô ta để luyện máu hắc ám ..."
"Phương thiếu gia, tôi xin được đến Luân Đôn ..."
Kim Gia suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói : "Mấy ngày nay tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi muốn báo đáp cậu .. Cậu cho tôi đến Luân Đôn một chuyến đi, tôi có thể tiến vào trong đội ngũ của Tome, tôi có thể lấy được nhiều tin tức quan trọng cho cậu!"
"Ông có nắm chắc không?" Phương Hạo Vân nói : "Bí mật trung tâm của Tome, chỉ có sứ giả hắc ám mới được quyền biết. Mà đám sứ giả hắc ám kia đều có cảm ứng tâm lý với Tome cả, ông đi đến đó rất mạo hiểm, tính mạng khó có thể giữ được..."
"Không sao!"
Kim Gia tự tin nói : "Phương thiếu gia, nếu cậu tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể hoàn thành sứ mệnh ..."
"Anh ..."
Kim Phi lo lắng cho anh trai, nên khuyên : "Anh đừng đi mà ... Hạo Vân đã khôi phục lại tự do cho chúng ta rồi. Tuy rằng chúng ta bị hạn chế công tác, nhưng chúng ta có thể tiếp tục cố gắng, em tin tưởng sự cố gắng của chúng ta nhất định sẽ nhận được sự tán thành của Hạo Vân ..."
"Phi Phi, hãy nghe anh nói" Sắc mặt của Kim Gia trở nên trầm trọng : "Phi Phi, chuyện lần này đã làm cho chúng ta mất đi niềm tin tại Đằng Phi ... Thậm chí là có thể bị tất cả mọi người xem thường, Phi Phi, đến Luân Đôn là cơ hội duy nhất của chúng ta, anh muốn làm nó, muốn một lần nữa được Phương thiếu gia, thậm chí là cả Đằng Phi tán thành, hy vọng em có thể ủng hộ cho anh ..."
"Nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh trai, Kim Phi cũng không dám ngăn cản nữa :" Anh, em tin tưởng anh, anh đi đi ..."
"Kim Gia, nếu ông đã kiên quyết như vậy rồi, tôi đây cũng không ngăn cản ông, bảo trọng!" Phương Hạo Vân nói.
"Cảm ơn sự quan tâm của Phương thiếu gia!" Kim Gia nhìn em gái, lại nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Phương thiếu gia, cuộc đời của tôi có thể gặp được cậu, cũng đã không uổng rồi. Chuyến đi đến Luân Đôn này, tôi sẽ cố gắng trong hết khả năng của tôi để thu hoạch tình báo cho cậu. Lỡ như tôi xảy ra chuyện không may gì, tôi hy vọng cậu có thể thay tôi chăm sóc cho Phi Phi ..."
"Anh, không cho phép anh nói bậy!" Kim Phi lập tức khẩn trương.
"Ha ha ..."
Kim Gia cười thoải mái, nói : "Phi Phi, không nên gấp gáp, anh nói là lỡ như mà ... Em yên tâm đi, anh trai sẽ tự chăm sóc cho bản thân mà, nên cái tỷ lệ lỡ như này rất là nhỏ"
"Kim Gia, ông yên tâm đi đi ..." Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Chuyến đi đến Luân Đôn này, mặc kệ là ông có thế nào, thì tôi cũng sẽ chăm sóc cho Phi Phi cả đời ... đây là lời hứa của tôi ..."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, đôi mắt của Kim Gia lập tức ươn ướt.
Buổi tối, Phương Hạo Vân thu xếp máy bay cho Kim Gia đến Luân Đôn, sống hay chết, toàn bộ đều nhìn vào tạo hóa của ông ta, Kim Phi Kim Phi ở lại mà nước mắt mặt, rõ ràng là rất lo lắng cho an nguy của anh trai.
Phương Hạo Vân tận lực khuyên bảo, cuối cùng kêu Hà Thanh tự mình đưa Kim Phi trở về.
Sau khi xong việc, Phương Hạo Vân lái xe đến biệt thự của Phương gia, Trương Mỹ Kỳ đã đi nghi3ngo7i rồi, Phương Tử Lân và Trác Nhã thì không biết đã đi đâu rồi, trong nhà chỉ còn một mình Phương Tuyết Di.
"Hạo Vân, anh lại đây một chút, chúng ta vào trong phòng đi, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh ..." Phương Tuyết Di chủ động mời Phương Hạo Vân vào trong phòng của mình, phòng của Phương Tuyết Di vừa được trang hoàng cách đây không lâu, phong cách chỉnh thế bây giờ trở nên tươi mát thanh nhã hơn, màu hồng trở thành màu chủ đạo, khiến cho trong phòng tràn ngập sự ấm áp.
"Hạo Vân, anh ngồi trước đi, em đi làm vài thứ ... Em biết anh vừa mới trở về từ sân bay, còn chưa ăn cơm ..." Phương Tuyết Di giống như một người vợ hiền vậy, vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn.
Không lâu sau, Phương Tuyết Di liền mang theo một chút đồ ăn khuya, cùng với một chai rượu vang.
Phương Hạo Vân cũng không khách khí, trực tiếp di đến ghế sofa ngồi dựa xuống, rót rượu ra ly, uống cạn một hơi, nói : "Tuyết Di, em có phải là có chuyện quan trọng gì muốn nói với anh hay không?"
Phương Tuyết Di cũng kéo một cái ghế dựa đến, thản nhiên nói : "Hạo Vân, thân thể của ba gần đây không được tốt, có thể là còn mấy ngày nữa ... Anh có biện pháp gì không?"
"Không có!"
Phương Hạo Vân lắc đầu, thở dài một tiếng, nói : "Trong thời gian nửa năm này, đều là anh dùng chân khí để giúp ba duy trì, trong tình huống thế này, không nói về việc chân khí của anh bị hao tổn, thân thể của ba đã không thể chịu nổi nữa rồi"
Nói đến đây, Phương Hạo Vân liền nói : "Tuyết Di, em cũng phải biết chừng, thấy đủ rồi thì nên thỏa mãn đi ... Ba có thể sống đến được bây giờ, cũng đã là một kỳ tích ..."
"Vậy mẹ thì phải làm sao bây giờ?" Phương Tuyết Di tự rót cho mình một ly rượu, ngẩng đầu lên uống cạn một hơi, nói : "Chị là đàn bà, chị cũng có thể hiểu được nỗi đau khi đàn bà không có đàn ông ..."
"Đây là chuyện của Trác Nhã, chúng ta không cần đi quản ..." Phương Hạo Vân nói ; "Trác Nhã có năng lực phán đoán riêng của mình ... Sau này khi ba qua đời, dì ấy muốn tái giá, anh cũng không ngăn cản. Ngược lại, anh còn hy vọng dì ấy làm như vậy"
"Mẹ sẽ không làm vậy!"
Phương Tuyết Di nói : "Hạo Vân, ba mẹ đi đến studio, bọn họ đi chụp ảnh cưới ... Đây là tâm nguyện từ trước đến giờ của mẹ, cũng là một quyết tâm của mẹ ... Mẹ đã dùng hành động thực tế để chứng minh rằng mình sinh là người của Phương gia, chết là quỷ của Phương gia ..."
"Cái này thì tốt rồi ..." Phương Hạo Vân nói.
"Nhưng mà mẹ sẽ rất là đau khổ!" Phương Tuyết Di lại nói.
"Nói cũng không thể nói như vậy ..." Phương Hạo Vân trả lời : "Dì ấy là người trưởng thành, đây là lựa chọn của dì ấy ... Dì ấy làm ra thì dì ấy có năng lực thừa nhận ... Tuyết Di, em lo chuyện của mình thôi, đừng vượt qua chuyện người ta ..."
Nói đến đây, Phương Hạo Vân cười nói : "Tuyết Di, bây giờ anh không có cách nào cho em một danh phận, có điều anh có thể cho em một đứa nhỏ ..."
Lời này vừa nói ra, Phương Tuyết Di lập tức bị shock trong lòng.
"Hạo Vân, anh đang nói bậy gì đó, người ta còn chưa muốn có đứa nhỏ ..." Phương Tuyết Di đỏ mặt.
Phương Hạo Vân cười ha hả, cố ý chọc ghẹo : "Sao lại không muốn chứ, anh thấy phần lớn đàn bà đều mong muốn có đứa nhỏ, nếu em không muốn có con, thì sẽ chịu thiệt đó ..."
Phương Tuyết Di gắt giọng nói : "Hạo Vân ... em biết anh không phải là người như thế ..."
Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói :" Tuyết Di ... anh đang nói thật đấy, sinh một đứa nhỏ với anh, nói như vậy thì ba cũng có thể yên tâm ra đi ..."
"Cái ... cái này ..." Phương Tuyết Di dường như rất là do dự.
Phương Hạo Vân nhân cơ hội đi qua, nói thêm : "Tuyết Di, hay là hôm nay chúng ta ..." Nói xong hắn cũng đã ngồi xuống bên Phương Tuyết Di, bàn tay to lập tức đánh úp lên bộ ngực sung mãn của Phương Tuyết Di.
Phương Tuyết Di nhỏ giọng nói : "Hạo Vân, không được .... ba mẹ ra ngoài từ chiều rồi, bây giờ có lẽ sẽ trở về đấy ..." Nói xong, cô liền đẩy tay của Phương Hạo Vân ra.
/731
|