Hắn quyết định trong mấy ngày nay sẽ thẳng thắn với những người đàn bà của mình.
Trước kia nhẫn nhịn kko nói, cũng bởi vì sợ kẻ thù tìm đến cửa.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn đã có năng lực xử lý kẻ thù rồi, cho dù đó là Darkness của gia tộc Morgan đi chăng nữa.
Bên Phương Tử Lân dường như cũng đã biết rồi.
Vấn đề bây giờ chính là, Trác Nhã, Phương Tuyết Di có chấp nhận hay không?
Suy nghĩ cả một đêm, đến cuối cùng Phương Hạo Vân quyết định hạ quyết tâm gọi điện cho Phương Tuyết Di.
Địa điểm gặp mặt của hai người chính là văn phòng chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi, Phương Tuyết Di tuy rằng không biết Phương Hạo Vân muốn nói gì với mình, nhưng trực giác nói cho cô biết đây là một chuyện quan trọng. Cho nên, sau khi hai người gặp mặt nhau, tâm tình của cô liền trở nên hồi hộp. Ánh mắt bối rối, thỉnh thoáng nhìn lén về phía Phương Hạo Vân.
"Hạo Vân, em rốt cục muốn nói gì với chị ..." Tâm tình của Phương Tuyết Di dường như không được yên, giống như là học sinh tiểu học làm sai cái gì đó bị thầy giáo trách phạt vậy.
Phương Hạo Vân dở khóc dở cười nói : "Chị Tuyết Di, chị không cần hồi hộp như vậy, thả lỏng một chút... Em tìm chị đến là hy vọng nói chuyện tốt với chị ... em không có ác ý ..."
Phương Tuyết Di nghe thấy thế, gật gật đầu, thuận thế ngồi xuống ghế sofa, nói : "Hạo Vân, vậy em nói đi ..."
Phương Hạo Vân đang muốn nói chuyện, thì Bạch An Viễn gõ cửa đi vào. Nhìn thấy Phương Tuyết Di ở đây, Bạch An Viễn làm ra vẻ muốn nói lại thôi : "Phương thiếu gia, cậu đang có khách à ... Chúng ta ra ngoài nói chuyện có được không?"
"Người một nhà, không sao cả ..."
Phương Hạo Vân nói : "Bạch tiên sinh, có gì ông cứ nói đi ... Đây là chị Tuyết Di của tôi, đều là người một nhà"
"À ..."
Bạch An Viễn trả lời một tiếng, lập tức nói : "Phương thiếu gia, tin tốt .... Một tập đoàn luôn đối kháng với chúng ta hôm nay đột nhiên rút khỏi thị trường tài chính, tôi thừa dịp này đánh vào, ăn được năm mươi triệu đô... Tuy rằng căn bản là không làm rụng được một sợi tóc của gia tộc Morgan, nhưng cũng có tác dụng ủng hộ sĩ khí cho chúng ta ..."
Phương Hạo Vân vội hỏi : "Tập đoàn đó của ai ?"
"Là gia tộc Nicola!" Bạch An Viễn giải thích : "Nghe nói bọn họ là người của Darkness, cũng chính là một trong các gia tộc tay sai của gia tộc Morgan. Cũng không biết vì sao mà bọn họ lại đột nhiên rút lui. Tôi phỏng chừng là đã xảy ra vấn đề mà tộc trưởng của gia tộc Morgna đã không dự đoán được..."
Phương Tuyết Di nghe bọn họ nói chuyện, mở miệng ra là chục triệu đô, lập tức giật mình không thôi. Tuy rằng cũng biết sự nghiệp của Phương Hạo Vân rất lớn, nhưng nói đến chục triệu đô mà không để vào mắt đã làm cho cô chấn động không nhỏ.
"Tôi biết chuyện gì xảy ra rồi!"
Phương Hạo Vân cười nói : "Quân tinh nhuệ của gai tộc Nicola vừa bị chúng ta tiêu diệt ... Tôi phỏng chừng là những người còn lại của gia tộc Nicola muốn rút lui chạy trốn ... Tốt lắm, Bạch tiên sinh, ông đi làm đi, chuyện này tôi biết rồi ..."
Đợi khi Bạch An Viễn đi rồi, Phương Tuyết Di mới nhíu mày hỏi : "Hạo Vân, em rốt cục là đang làm cái gì vậy... Có mạo hiểm hay không? Sao chị nghe hai người nói chuyện mà đến chục triệu đô vậy ..." Quy mô của tập đoàn Thịnh Hâm cũng không hề nhỏ, nhưng mà làm một giám đốc, Phương Tuyết Di chưa bao giờ mở miệng nói được một con số lớn như vậy cả. Cho nên đối với sự nghiệp của em trai, cô vừa lo lắng, vừa khiếp sợ.
Phương Hạo Vân cười nói : "Chị ... đừng có gấp, chuyện này em sẽ chậm rãi nói với chị .... Thật ra hôm nay em tìm chị, chính là muốn nói cho chị nghe chuyện của em..."
"Chuyện của em?" Phương Tuyết Di nhíu mày hỏi : "Chuyện gì?"
"Tất cả của ta ..." Phương Hạo Vân cười nói : "Thân phận của em ..."
Lời này vừa nói ra, tâm tình của Phương Tuyết Di lập tức trở nên hồi hộp : "Thân phận của em cái gì ... Hạo Vân, em mau nói cho chị biết, em rốt cục đang giấu chị điều gì ..."
Phương Hạo Vân mỉm cười, đứng dậy khui một chai rượu vang ra, rót ra hai ly, đưa một ly cho Phương Tuyết Di, nói: "Chị, chuyện này rất là phức tạp, có lẽ cần một ngày, nhanh nhất là cả buổi mới có thể nói xong... Trước khi em nói, em hy vọng chị có thể giữ được bình tĩnh..."
"Ừ!"
Phương Tuyết Di gật đầu nghiêm túc, nói : "Hạo Vân, em nói đi, thật ra chị đã nghe được một vài chuyện từ miệng của ba rồi, nhưng mà chị không thể xác định được"
Nói xong, Phương Tuyết Di uống cạn một hơi ly rượu vang trong tay, cô muốn dùng rượu để làm giảm bớt sự bất an và sợ hãi trong lòng.
"Chị ... đầu tiên em phải nói cho chị biết, em không phải em trai của chị ... Ý của em là, giữa chúng ta không có quan hệ huyết thống gì cả ..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
"Em không phải Hạo Vân thật sự?" Vẻ mặt của Phương Tuyết Di trở nên hồi hộp : "Vậy Hạo Vân thật sự đâu? Có phải là em đã giết hắn rồi không? Em là ai?"
"Chị Tuyết Di ... em không phải là em ruột của chị, nhưng em là Hạo Vân thật ... Về phần em trai Hạo Vân của chị, em cũng không có giết hắn. Hắn chết trong vụ tai nạn xe rồi. Em chỉ mượn da mặt của hắn thôi ..." Phương Hạo Vân xin lỗi ; "Xin lỗi chị, hành vi của em rất quá đáng, nhưng em không có ác ý, em đến Phương gia, chỉ là vì muốn tìm một cuộc sống mới, tìm một sự yên tĩnh ..."
"Khoan đã, em nói là, em trai ruột của chị đã chết trong vụ tai nạn xe ... Mà em lại mượn da mặt của hắn, sau đó làm bộ gia nhập vào trong Phương gia, là như thế này sao?" Hai má của Phương Tuyết Di trước đó đã đỏ bừng lên vì rượu rồi, bây giờ sắc mặt của cô lại trở nên trắng bệch vì lời nói của Phương Hạo Vân.
"Đúng vậy!"
Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu : "Là như thế này ... Chị Tuyết Di, chị hãy nghe em nói, bọn em đã cố gắng, nhưng hắn bị thương thật sự quá nặng ..."
"Chị không tin!"
Phương Tuyết Di nhướng mày nói : "Sao có thể như thế được... Theo tin tức mà chị nhận được, Hạo Vân bị tai nạn xe đến lúc gặp mặt mọi người, chỉ có vài ngày ngắn ngủi, cho dù em thật sự làm phẫu thuật ghép da mặt, thì cũng không có khả năng không bị phát hiện được ... Giải phẫu lớn như vậy, cho dù là dùng kỹ thuật tiên tiến nhất hiện nay cũng cần phải hơn một tháng ... Cho nên, em đang gạt chị, chị không tin lời của em ..."
"Chị Tuyết Di, hãy nghe em nói, những điều hôm nay em nói với chị đều là sự thật..." Nói xong, Phương Hạo Vân xuất Thiên Phạt ra, nói với Phương Tuyết Di : "Chị Tuyết Di, thân thể của em có năng lực khép miệng vết thương vô cùng mạnh, cho nên, người bình thường cần hơn một tháng mới có thể, nhưng em chỉ cần mấy ngày là khỏi hẳn rồi ... Nếu chị không tin, bây giờ em có thể cho chị tận mắt chứng kiến ..." Nói xong, Phương Hạo Vân dùng Thiên Phạt chém vào cánh tay.
"Xem cho kỹ đi!"
Rất nhanh, trước sự kinh ngạc của Phương Tuyết Di, miệng vết thương kia nhanh chóng khép lại, chỉ để lại một dấu mờ trên da.
"Ngày mai cái sẹo này sẽ hoàn toàn biến mất..." Phương Hạo Vân thu hồi Thiên Phạt lại, thản nhiên nói : "Chị Tuyết Di, bây giờ chị tin tưởng em chưa?"
Phương Tuyết Di dường như vẫn còn đang bị khiếp sợ.
Hơn nữa, khi cô vừa hồi phục tin thần liền nói : "Điều này không có thể ... Mình đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ ..." Không biết vì sao, Phương Tuyết Di đột nhiên có một cảm xúc kháng cự với kết quả này.
"Tất cả đều là sự thật!"
Phương Hạo Vân đi qua, đưa tay vỗ lên vai của Phương Tuyết Di, cười nói : "Chị sờ tay của em đi, sờ mặt của em đi ... Cái này không phải cảnh trong mơ đâu, là thật đấy ... Chị Tuyết Di, hôm nay em sẽ đem tất cả nói cho chị biết ..."
"Tránh ra ..." Nghĩ đến cảnh em ruột bị người ta lột da mặt xuống, tim của Phương Tuyết Di bỗng cảm thấy buồn nôn.
"Vì sao, vì sao lại làm như vậy?" Phương Tuyết Di căm tức nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Nó gặp tai nạn xe đã thảm lắm rồi, tại sao cậu còn lột da mặt của nó, cậu không biết cậu rất tàn nhẫn sao?"
"Chị Tuyết Di, hãy nghe em nói hết... trước đó em đã hỏi ý kiến của hắn ..." Phương Hạo Vân nghiêm mặt giải thích : "Trước khi đổi mặt, em đã tiếp xúc với hắn, em đã hỏi ý kiến của hắn, và em cũng hứa với hắn, em sẽ sống thay cho hắn, giúp hắn chăm sóc tốt cho người nhà của hắn ... Đúng rồi, hắn còn nói với em, chị Tuyết Di vĩnh viễn là một đứa nhỏ không thể lớn, hắn muốn nhờ em chăm sóc cho chị ..."
"Hạo Vân ..."
Lời này vừa nói ra, âm thanh của Phương Tuyết Di trở nên nghẹn ngào ngay.
Sau một hồi, cô mới lau đi nước mắt trên mặt, kinh ngạc nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Vì sao lại chọn nó ..."
"Em đã nói rồi, bởi vì em muốn một cuộc sống bình thường và yên tĩnh ...." Nói đến đây, Phương Hạo Vân lại cười khổ một tiếng, nói : "Trên thực tế, em không đạt được ý nguyện của em, mặc dù em đổi mặt, nhưng cuộc sống mà em kỳ vọng không hề xuất hiện ..."
"Vậy trước đó cậu là người thế nào?" Phương Tuyết Di hỏi.
"Trước đó em là một cô nhi, sau này là lính đặc chủng, rồi ba năm trước thì là sát thủ ... Sau đó nữa, em là em trai của chị ..." Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Bây giờ em đã có được một thế lực vô cùng mạnh, thậm chí có thể lật đổ chính quyền của một quốc gia ... Chị cũng nghe rồi đấy, vài chục triệu đô trong mắt của em chẳng đáng là gì cả ..."
"Vậy cậu đã giết người?" Trong mắt của Phương Tuyết Di hiện lên một tia sợ hãi thản nhiên.
"Đã giết, và rất nhiều..."
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Chị Tuyết Di, em có thể cam đoan với chị, tuy rằng em giết rất nhiều người, nhưng mà từ trước đến giờ, trên tay em không hề dính máu của một người tốt ... Nói cách khác, em chỉ giết người đáng giết thôi ..."
Phương Tuyết Di quả thật không thể tin được, em trai của mình lại có thể là một người như vậy, cô nhi, lính đặc chủng, sát thủ ... Cuộc sống của hắn thật là phong phú ...
Hèn chi trong ánh mắt của hắn lại mang theo vẻ tang thương nhiều như vậy.
Thật ra, từ sau vụ tai nạn xe lần đó, Phương Tuyết Di cũng đã từng hoài nghi thân phận của em trai rồi. Bởi vì khoảng thời gian ấy, cô cảm thấy em trai đã có sự thay đổi rõ ràng.
Nhưng thời điểm ấy, cô lại dùng di chứng của vụ tai nạn để thuyết phục mình không nên nghĩ nhiều.
Vả lại, cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng, trên đời này lại có một chuyện đổi mặt thần kỳ nhưng tàn nhẫn đến như vậy.
"Chị Tuyết Di... Xin chị tha thứ cho em đã giấu diếm và lừa gạt chị ..." Phương Hạo Vân thành khẩn nói : "Những ngày ở Phương gia, em rất vui vẻ... Em cảm nhận được tình thân mà từ trước đến giờ em chưa hề có ..."
"Cậu đừng nói gì cả ..." Phương Tuyết Di khoát tay nói : "Cậu để tôi yên lặng một chút ..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cũng không nói gì thêm nữa, cầm ly rượu lên uống cạn một hơi.
Thật lâu sau, Phương Tuyết Di mới mở miệng hỏi : "Vì sao lại nói cho tôi biết ?"
"Thời cơ đã đến!" Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Trong ba năm làm sát thủ, em đã trêu chọc rất nhiều kẻ thù ... Em sợ bọn họ đến trả thù, em thì không sao cả. Nhưng em không hy vọng bọn họ gây họa đến Phương gia, gây họa đến mọi người. Những kẻ thù của em các người căn bản là không đối phó nổi. Bây giờ, em đã có đủ năng lực bảo vệ cho Phương gia, bảo vệ cho người bên cạnh của em..."
"Là thế lực mà cậu nói có thể lật úp chính quyền của một quốc gia sao?" Bởi vì kinh ngạc, nên miệng của Phương Tuyết Di mở to ra, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Không sai!" Phương Hạo Vân nói : "chị Tuyết Di, hôm nay em sẽ nói hết cho chị nghe ..."
"Cậu nói đi, tôi nghe ..." Phương Tuyết Di tự rót cho mình một ly rượu, rồi ngửa đầu uống cạn một hơi.
Uống rượu liên tục làm cho ánh mắt của cô hơi mờ lại, hai má cũng ửng đỏ lên.
Phương Hạo Vân cũng uống liên tục mấy ly, rồi bắt đầu tâm sự, nói hết tất cả mọi chuyện của mình ra.
Đợi cho đến khi nói xong, cũng đã là giờ cơm trưa, Phương Hạo Vân gọi điện cho nhân viên, nhờ mua giùm hai phần cơm trua đem lên giùm.
Lúc ăn cơm, hai người không ai nói gì, bầu không khí có vẻ nặng nề và xấu hổ.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Phương Tuyết Di đột nhiên hỏi : "Cậu đến Phương gia thật sự chỉ giống như lời cậu nói thôi sao... cậu không còn mục đích gì à?"
"Chị Tuyết Di, em đến Phương gia lâu như vậy, em là người thế nào, chẳng lẽ chị thật sự không rõ hay sao?" Phương Hạo Vân hỏi ngược lại : "Chị cảm thấy em đến Phương gia là có mục đích gì? Là vì tiền, hay là vì người ..."
"Cậu ..." Lời nói của Phương Hạo Vân làm cho Phương Tuyết Di nghẹn họng.
Cẩn thận nghĩ lại, từ khi Phương Hạo Vân đến Phương gia, thì hắn quả thật là không có mưu đồ gì cả, ngược lại, hắn còn giúp cho Phương gia không ít.
Nếu như không có Phương Hạo Vân, thì tập đoàn Thịnh Hâm sẽ không có khả năng phát triển đến quy mô này, tập đoàn Thịnh Hâm thậm chí còn không có khả năng giành được công trình vịnh Kim Thủy nữa.
Nói tóm lại, trong khoảng thời gian Phương Hạo Vân đến Phương gia, dường như chỉ trả giá vì Phương gia, chứ không có đổi lấy cái gì cả.
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, trong đầu của Phương Tuyết Di dần dần hiểu được một số chuyện cũ.
Cô rốt cục đã biết vì sao Phương Hạo Vân cứ khăng khăng không chịu kế thừa tập đoàn Thịnh Hâm.
Nghĩ đến đây, sự phẫn nộ trong lòng Phương Tuyết Di đã biến mất không thấy đâu cả.
Dừng lại một chút, Phương Tuyết Di đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, hỏi : "Hạo Vân, nói như vậy, chị với em thật sự không có một chút quan hệ huyết thống nào .... thế thì tình yêu của chị, em có thể chấp nhận đúng không?"
Phương Hạo Vân dường như không ngờ Phương Tuyết Di lại nói như vậy, cười khổ một tiếng, nói : "Chị Tuyết Di ... chuyện này... cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn ..."
"Bàn bạc kỹ hơn?"
Sắc mặt của Phương Tuyết Di không vui, nói : "Hạo Vân, em biết không? Em rất bất công với chị ... Trong khoảng thời gian này,chị luôn cho rằng chị đã có một tình yêu không nên có, là loạn luân, là không có đạo đức, vì thế, trong lòng chị có rất nhiều áp lực, em biết không?"
"Em biết ..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Chị Tuyết Di, xin lỗi ... Thật ra em cũng không muốn như vậy ... Nỗi khổ trong lòng chị em làm sao mà không biết. Nhưng thời điểm đó, nếu em nói ra thân phận của mình, một khi để lộ bí mật, thì toàn bộ Phượng gia, có lẽ là còn cả tập đoàn Thịnh Hâm, cũng sẽ vì em mà gặp họa..."
Trước kia nhẫn nhịn kko nói, cũng bởi vì sợ kẻ thù tìm đến cửa.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn đã có năng lực xử lý kẻ thù rồi, cho dù đó là Darkness của gia tộc Morgan đi chăng nữa.
Bên Phương Tử Lân dường như cũng đã biết rồi.
Vấn đề bây giờ chính là, Trác Nhã, Phương Tuyết Di có chấp nhận hay không?
Suy nghĩ cả một đêm, đến cuối cùng Phương Hạo Vân quyết định hạ quyết tâm gọi điện cho Phương Tuyết Di.
Địa điểm gặp mặt của hai người chính là văn phòng chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi, Phương Tuyết Di tuy rằng không biết Phương Hạo Vân muốn nói gì với mình, nhưng trực giác nói cho cô biết đây là một chuyện quan trọng. Cho nên, sau khi hai người gặp mặt nhau, tâm tình của cô liền trở nên hồi hộp. Ánh mắt bối rối, thỉnh thoáng nhìn lén về phía Phương Hạo Vân.
"Hạo Vân, em rốt cục muốn nói gì với chị ..." Tâm tình của Phương Tuyết Di dường như không được yên, giống như là học sinh tiểu học làm sai cái gì đó bị thầy giáo trách phạt vậy.
Phương Hạo Vân dở khóc dở cười nói : "Chị Tuyết Di, chị không cần hồi hộp như vậy, thả lỏng một chút... Em tìm chị đến là hy vọng nói chuyện tốt với chị ... em không có ác ý ..."
Phương Tuyết Di nghe thấy thế, gật gật đầu, thuận thế ngồi xuống ghế sofa, nói : "Hạo Vân, vậy em nói đi ..."
Phương Hạo Vân đang muốn nói chuyện, thì Bạch An Viễn gõ cửa đi vào. Nhìn thấy Phương Tuyết Di ở đây, Bạch An Viễn làm ra vẻ muốn nói lại thôi : "Phương thiếu gia, cậu đang có khách à ... Chúng ta ra ngoài nói chuyện có được không?"
"Người một nhà, không sao cả ..."
Phương Hạo Vân nói : "Bạch tiên sinh, có gì ông cứ nói đi ... Đây là chị Tuyết Di của tôi, đều là người một nhà"
"À ..."
Bạch An Viễn trả lời một tiếng, lập tức nói : "Phương thiếu gia, tin tốt .... Một tập đoàn luôn đối kháng với chúng ta hôm nay đột nhiên rút khỏi thị trường tài chính, tôi thừa dịp này đánh vào, ăn được năm mươi triệu đô... Tuy rằng căn bản là không làm rụng được một sợi tóc của gia tộc Morgan, nhưng cũng có tác dụng ủng hộ sĩ khí cho chúng ta ..."
Phương Hạo Vân vội hỏi : "Tập đoàn đó của ai ?"
"Là gia tộc Nicola!" Bạch An Viễn giải thích : "Nghe nói bọn họ là người của Darkness, cũng chính là một trong các gia tộc tay sai của gia tộc Morgan. Cũng không biết vì sao mà bọn họ lại đột nhiên rút lui. Tôi phỏng chừng là đã xảy ra vấn đề mà tộc trưởng của gia tộc Morgna đã không dự đoán được..."
Phương Tuyết Di nghe bọn họ nói chuyện, mở miệng ra là chục triệu đô, lập tức giật mình không thôi. Tuy rằng cũng biết sự nghiệp của Phương Hạo Vân rất lớn, nhưng nói đến chục triệu đô mà không để vào mắt đã làm cho cô chấn động không nhỏ.
"Tôi biết chuyện gì xảy ra rồi!"
Phương Hạo Vân cười nói : "Quân tinh nhuệ của gai tộc Nicola vừa bị chúng ta tiêu diệt ... Tôi phỏng chừng là những người còn lại của gia tộc Nicola muốn rút lui chạy trốn ... Tốt lắm, Bạch tiên sinh, ông đi làm đi, chuyện này tôi biết rồi ..."
Đợi khi Bạch An Viễn đi rồi, Phương Tuyết Di mới nhíu mày hỏi : "Hạo Vân, em rốt cục là đang làm cái gì vậy... Có mạo hiểm hay không? Sao chị nghe hai người nói chuyện mà đến chục triệu đô vậy ..." Quy mô của tập đoàn Thịnh Hâm cũng không hề nhỏ, nhưng mà làm một giám đốc, Phương Tuyết Di chưa bao giờ mở miệng nói được một con số lớn như vậy cả. Cho nên đối với sự nghiệp của em trai, cô vừa lo lắng, vừa khiếp sợ.
Phương Hạo Vân cười nói : "Chị ... đừng có gấp, chuyện này em sẽ chậm rãi nói với chị .... Thật ra hôm nay em tìm chị, chính là muốn nói cho chị nghe chuyện của em..."
"Chuyện của em?" Phương Tuyết Di nhíu mày hỏi : "Chuyện gì?"
"Tất cả của ta ..." Phương Hạo Vân cười nói : "Thân phận của em ..."
Lời này vừa nói ra, tâm tình của Phương Tuyết Di lập tức trở nên hồi hộp : "Thân phận của em cái gì ... Hạo Vân, em mau nói cho chị biết, em rốt cục đang giấu chị điều gì ..."
Phương Hạo Vân mỉm cười, đứng dậy khui một chai rượu vang ra, rót ra hai ly, đưa một ly cho Phương Tuyết Di, nói: "Chị, chuyện này rất là phức tạp, có lẽ cần một ngày, nhanh nhất là cả buổi mới có thể nói xong... Trước khi em nói, em hy vọng chị có thể giữ được bình tĩnh..."
"Ừ!"
Phương Tuyết Di gật đầu nghiêm túc, nói : "Hạo Vân, em nói đi, thật ra chị đã nghe được một vài chuyện từ miệng của ba rồi, nhưng mà chị không thể xác định được"
Nói xong, Phương Tuyết Di uống cạn một hơi ly rượu vang trong tay, cô muốn dùng rượu để làm giảm bớt sự bất an và sợ hãi trong lòng.
"Chị ... đầu tiên em phải nói cho chị biết, em không phải em trai của chị ... Ý của em là, giữa chúng ta không có quan hệ huyết thống gì cả ..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
"Em không phải Hạo Vân thật sự?" Vẻ mặt của Phương Tuyết Di trở nên hồi hộp : "Vậy Hạo Vân thật sự đâu? Có phải là em đã giết hắn rồi không? Em là ai?"
"Chị Tuyết Di ... em không phải là em ruột của chị, nhưng em là Hạo Vân thật ... Về phần em trai Hạo Vân của chị, em cũng không có giết hắn. Hắn chết trong vụ tai nạn xe rồi. Em chỉ mượn da mặt của hắn thôi ..." Phương Hạo Vân xin lỗi ; "Xin lỗi chị, hành vi của em rất quá đáng, nhưng em không có ác ý, em đến Phương gia, chỉ là vì muốn tìm một cuộc sống mới, tìm một sự yên tĩnh ..."
"Khoan đã, em nói là, em trai ruột của chị đã chết trong vụ tai nạn xe ... Mà em lại mượn da mặt của hắn, sau đó làm bộ gia nhập vào trong Phương gia, là như thế này sao?" Hai má của Phương Tuyết Di trước đó đã đỏ bừng lên vì rượu rồi, bây giờ sắc mặt của cô lại trở nên trắng bệch vì lời nói của Phương Hạo Vân.
"Đúng vậy!"
Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu : "Là như thế này ... Chị Tuyết Di, chị hãy nghe em nói, bọn em đã cố gắng, nhưng hắn bị thương thật sự quá nặng ..."
"Chị không tin!"
Phương Tuyết Di nhướng mày nói : "Sao có thể như thế được... Theo tin tức mà chị nhận được, Hạo Vân bị tai nạn xe đến lúc gặp mặt mọi người, chỉ có vài ngày ngắn ngủi, cho dù em thật sự làm phẫu thuật ghép da mặt, thì cũng không có khả năng không bị phát hiện được ... Giải phẫu lớn như vậy, cho dù là dùng kỹ thuật tiên tiến nhất hiện nay cũng cần phải hơn một tháng ... Cho nên, em đang gạt chị, chị không tin lời của em ..."
"Chị Tuyết Di, hãy nghe em nói, những điều hôm nay em nói với chị đều là sự thật..." Nói xong, Phương Hạo Vân xuất Thiên Phạt ra, nói với Phương Tuyết Di : "Chị Tuyết Di, thân thể của em có năng lực khép miệng vết thương vô cùng mạnh, cho nên, người bình thường cần hơn một tháng mới có thể, nhưng em chỉ cần mấy ngày là khỏi hẳn rồi ... Nếu chị không tin, bây giờ em có thể cho chị tận mắt chứng kiến ..." Nói xong, Phương Hạo Vân dùng Thiên Phạt chém vào cánh tay.
"Xem cho kỹ đi!"
Rất nhanh, trước sự kinh ngạc của Phương Tuyết Di, miệng vết thương kia nhanh chóng khép lại, chỉ để lại một dấu mờ trên da.
"Ngày mai cái sẹo này sẽ hoàn toàn biến mất..." Phương Hạo Vân thu hồi Thiên Phạt lại, thản nhiên nói : "Chị Tuyết Di, bây giờ chị tin tưởng em chưa?"
Phương Tuyết Di dường như vẫn còn đang bị khiếp sợ.
Hơn nữa, khi cô vừa hồi phục tin thần liền nói : "Điều này không có thể ... Mình đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ ..." Không biết vì sao, Phương Tuyết Di đột nhiên có một cảm xúc kháng cự với kết quả này.
"Tất cả đều là sự thật!"
Phương Hạo Vân đi qua, đưa tay vỗ lên vai của Phương Tuyết Di, cười nói : "Chị sờ tay của em đi, sờ mặt của em đi ... Cái này không phải cảnh trong mơ đâu, là thật đấy ... Chị Tuyết Di, hôm nay em sẽ đem tất cả nói cho chị biết ..."
"Tránh ra ..." Nghĩ đến cảnh em ruột bị người ta lột da mặt xuống, tim của Phương Tuyết Di bỗng cảm thấy buồn nôn.
"Vì sao, vì sao lại làm như vậy?" Phương Tuyết Di căm tức nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Nó gặp tai nạn xe đã thảm lắm rồi, tại sao cậu còn lột da mặt của nó, cậu không biết cậu rất tàn nhẫn sao?"
"Chị Tuyết Di, hãy nghe em nói hết... trước đó em đã hỏi ý kiến của hắn ..." Phương Hạo Vân nghiêm mặt giải thích : "Trước khi đổi mặt, em đã tiếp xúc với hắn, em đã hỏi ý kiến của hắn, và em cũng hứa với hắn, em sẽ sống thay cho hắn, giúp hắn chăm sóc tốt cho người nhà của hắn ... Đúng rồi, hắn còn nói với em, chị Tuyết Di vĩnh viễn là một đứa nhỏ không thể lớn, hắn muốn nhờ em chăm sóc cho chị ..."
"Hạo Vân ..."
Lời này vừa nói ra, âm thanh của Phương Tuyết Di trở nên nghẹn ngào ngay.
Sau một hồi, cô mới lau đi nước mắt trên mặt, kinh ngạc nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Vì sao lại chọn nó ..."
"Em đã nói rồi, bởi vì em muốn một cuộc sống bình thường và yên tĩnh ...." Nói đến đây, Phương Hạo Vân lại cười khổ một tiếng, nói : "Trên thực tế, em không đạt được ý nguyện của em, mặc dù em đổi mặt, nhưng cuộc sống mà em kỳ vọng không hề xuất hiện ..."
"Vậy trước đó cậu là người thế nào?" Phương Tuyết Di hỏi.
"Trước đó em là một cô nhi, sau này là lính đặc chủng, rồi ba năm trước thì là sát thủ ... Sau đó nữa, em là em trai của chị ..." Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Bây giờ em đã có được một thế lực vô cùng mạnh, thậm chí có thể lật đổ chính quyền của một quốc gia ... Chị cũng nghe rồi đấy, vài chục triệu đô trong mắt của em chẳng đáng là gì cả ..."
"Vậy cậu đã giết người?" Trong mắt của Phương Tuyết Di hiện lên một tia sợ hãi thản nhiên.
"Đã giết, và rất nhiều..."
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Chị Tuyết Di, em có thể cam đoan với chị, tuy rằng em giết rất nhiều người, nhưng mà từ trước đến giờ, trên tay em không hề dính máu của một người tốt ... Nói cách khác, em chỉ giết người đáng giết thôi ..."
Phương Tuyết Di quả thật không thể tin được, em trai của mình lại có thể là một người như vậy, cô nhi, lính đặc chủng, sát thủ ... Cuộc sống của hắn thật là phong phú ...
Hèn chi trong ánh mắt của hắn lại mang theo vẻ tang thương nhiều như vậy.
Thật ra, từ sau vụ tai nạn xe lần đó, Phương Tuyết Di cũng đã từng hoài nghi thân phận của em trai rồi. Bởi vì khoảng thời gian ấy, cô cảm thấy em trai đã có sự thay đổi rõ ràng.
Nhưng thời điểm ấy, cô lại dùng di chứng của vụ tai nạn để thuyết phục mình không nên nghĩ nhiều.
Vả lại, cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng, trên đời này lại có một chuyện đổi mặt thần kỳ nhưng tàn nhẫn đến như vậy.
"Chị Tuyết Di... Xin chị tha thứ cho em đã giấu diếm và lừa gạt chị ..." Phương Hạo Vân thành khẩn nói : "Những ngày ở Phương gia, em rất vui vẻ... Em cảm nhận được tình thân mà từ trước đến giờ em chưa hề có ..."
"Cậu đừng nói gì cả ..." Phương Tuyết Di khoát tay nói : "Cậu để tôi yên lặng một chút ..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cũng không nói gì thêm nữa, cầm ly rượu lên uống cạn một hơi.
Thật lâu sau, Phương Tuyết Di mới mở miệng hỏi : "Vì sao lại nói cho tôi biết ?"
"Thời cơ đã đến!" Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Trong ba năm làm sát thủ, em đã trêu chọc rất nhiều kẻ thù ... Em sợ bọn họ đến trả thù, em thì không sao cả. Nhưng em không hy vọng bọn họ gây họa đến Phương gia, gây họa đến mọi người. Những kẻ thù của em các người căn bản là không đối phó nổi. Bây giờ, em đã có đủ năng lực bảo vệ cho Phương gia, bảo vệ cho người bên cạnh của em..."
"Là thế lực mà cậu nói có thể lật úp chính quyền của một quốc gia sao?" Bởi vì kinh ngạc, nên miệng của Phương Tuyết Di mở to ra, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Không sai!" Phương Hạo Vân nói : "chị Tuyết Di, hôm nay em sẽ nói hết cho chị nghe ..."
"Cậu nói đi, tôi nghe ..." Phương Tuyết Di tự rót cho mình một ly rượu, rồi ngửa đầu uống cạn một hơi.
Uống rượu liên tục làm cho ánh mắt của cô hơi mờ lại, hai má cũng ửng đỏ lên.
Phương Hạo Vân cũng uống liên tục mấy ly, rồi bắt đầu tâm sự, nói hết tất cả mọi chuyện của mình ra.
Đợi cho đến khi nói xong, cũng đã là giờ cơm trưa, Phương Hạo Vân gọi điện cho nhân viên, nhờ mua giùm hai phần cơm trua đem lên giùm.
Lúc ăn cơm, hai người không ai nói gì, bầu không khí có vẻ nặng nề và xấu hổ.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Phương Tuyết Di đột nhiên hỏi : "Cậu đến Phương gia thật sự chỉ giống như lời cậu nói thôi sao... cậu không còn mục đích gì à?"
"Chị Tuyết Di, em đến Phương gia lâu như vậy, em là người thế nào, chẳng lẽ chị thật sự không rõ hay sao?" Phương Hạo Vân hỏi ngược lại : "Chị cảm thấy em đến Phương gia là có mục đích gì? Là vì tiền, hay là vì người ..."
"Cậu ..." Lời nói của Phương Hạo Vân làm cho Phương Tuyết Di nghẹn họng.
Cẩn thận nghĩ lại, từ khi Phương Hạo Vân đến Phương gia, thì hắn quả thật là không có mưu đồ gì cả, ngược lại, hắn còn giúp cho Phương gia không ít.
Nếu như không có Phương Hạo Vân, thì tập đoàn Thịnh Hâm sẽ không có khả năng phát triển đến quy mô này, tập đoàn Thịnh Hâm thậm chí còn không có khả năng giành được công trình vịnh Kim Thủy nữa.
Nói tóm lại, trong khoảng thời gian Phương Hạo Vân đến Phương gia, dường như chỉ trả giá vì Phương gia, chứ không có đổi lấy cái gì cả.
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, trong đầu của Phương Tuyết Di dần dần hiểu được một số chuyện cũ.
Cô rốt cục đã biết vì sao Phương Hạo Vân cứ khăng khăng không chịu kế thừa tập đoàn Thịnh Hâm.
Nghĩ đến đây, sự phẫn nộ trong lòng Phương Tuyết Di đã biến mất không thấy đâu cả.
Dừng lại một chút, Phương Tuyết Di đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, hỏi : "Hạo Vân, nói như vậy, chị với em thật sự không có một chút quan hệ huyết thống nào .... thế thì tình yêu của chị, em có thể chấp nhận đúng không?"
Phương Hạo Vân dường như không ngờ Phương Tuyết Di lại nói như vậy, cười khổ một tiếng, nói : "Chị Tuyết Di ... chuyện này... cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn ..."
"Bàn bạc kỹ hơn?"
Sắc mặt của Phương Tuyết Di không vui, nói : "Hạo Vân, em biết không? Em rất bất công với chị ... Trong khoảng thời gian này,chị luôn cho rằng chị đã có một tình yêu không nên có, là loạn luân, là không có đạo đức, vì thế, trong lòng chị có rất nhiều áp lực, em biết không?"
"Em biết ..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Chị Tuyết Di, xin lỗi ... Thật ra em cũng không muốn như vậy ... Nỗi khổ trong lòng chị em làm sao mà không biết. Nhưng thời điểm đó, nếu em nói ra thân phận của mình, một khi để lộ bí mật, thì toàn bộ Phượng gia, có lẽ là còn cả tập đoàn Thịnh Hâm, cũng sẽ vì em mà gặp họa..."
/731
|