Phương Hạo Vân không biết nói gì luôn.
Nhân tính bản sắc ...
Ngay cả một mỹ nữ thuần khiết xanh biếc không ô nhiễm như Nguyệt Nha Nhi mà cũng có ý niệm này trong đầu, thì có thể thấy được trong bản chất của con người ít nhiều gì cũng có tội.
"Hạo Vân!" Nguyệt Nha Nhi mỉm cười, cuối cùng vẫn sửa miệng, cô buông ly rượu ra, đến phía sau Phương Hạo Vân, đặt hai tay lên bờ vai của hắn, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn : "Em biết không? Chị rất muốn cùng đi với em, chị muốn ngắm nhìn thế giới bên ngoài... Chị muốn đi theo bên cạnh em, làm tròn chức trách của một người vợ... Đúng rồi, Hạo Vân, về sau em cũng sửa miệng đi, từ hôm nay trở đi, em gọi nhũ danh của chị đi... Nguyệt nhi"
Phương Hạo Vân nhẹ giọng kêu một tiếng : "Nguyệt nhi... tên đẹp quá, tốt, từ hôm nay trở đi, em sẽ gọi là Nguyệt nhi... Nguyệt nhi, hãy nghe em nói, sau này em sẽ dẫn dắt tất cả dân chúng của Thiên Phạt thành ra khỏi cái khu núi hẻo lánh này, để cho bọn họ trở lại cuộc sống bình thường..."
"Ừ, chị biết em sẽ làm như vậy mà..." Nguyệt Nha Nhi khẽ kêu một tiếng, bộ ngực sung mãn dựa sát vào lưng của hắn, không ngừng mát xa cho hắn, đem sự mềm mại của đàn bà truyền khắp người hắn từ sau lưng.
"Hạo Vân, nước ấm đã chuẩn bị tốt rồi, chúng ta đi tắm thôi... Ngày mai em còn phải đi, tắm rửa ngủ sớm một chút đi..." Nguyệt Nha Nhi xoay người ôm lấy cổ của hắn, cái miệng nhỏ phà hơi thở nóng rực ra, môi dán vào vành tai cua hắn, nói như hấp dẫn : "Đi thôi, chúng ta cùng nhau tắm..."
"Tốt, tốt!" Cùng tắm với mỹ nữ, Phương Hạo Vân đương nhiên cầu còn không được rồi. Đi vào trong phòng tắm, mặt của Nguyệt Nha Nhi đỏ lên, kéo tay Phương Hạo Vân, lập tức đi đến một cái bồn tắm rộng thùng thình. Nước trong bồn vừa được đổ ra, trên mặt còn có những cánh hồng trôi lơ lửng.
"Hạo Vân, chị đến giúp em..." Nguyệt Nha Nhi cười hắc hắc, đưa tay cởi nút áo của Phương Hạo Vân ra, cười nói : "Chờ làm mấy chuyện xấu à..."
"Hắc hắc..."
Phương Hạo Vân cười cười một tiếng, rồi cũng không khách khí nữa, đưa tay giúp Nguyệt Nha Nhi cởi đồ. Đợi khi quần áo trên người cô rơi xuống đất, thân thể trắng nõn nà xinh đẹp đáng yêu liền hiện ra trước mặt hắn. Tuy rằng còn ba chổ chưa cởi, nhưng sự hấp dẫn của cô vẫn không hề giảm đi, bụng phẳng lỳ, không một chút sẹo lồi, cái quần lót lụa trắng mỏng bao phủ lấy địa điểm thần bí đã hơi ướt át kia...
Nhìn thân thể gợi cảm mê người của cô, trong lòng Phương Hạo Vân bắt đầu nhộn nhạo.
"Hạo Vân, thích không?"
Nguyệt Nha Nhi dường như cố ý muốn hấp dẫn Phương Hạo Vân, đưa tay cởi áo ngực xuống, để cặp ngực sung mãn của cô hiện ra trước mặt Phương Hạo Vân.
Ánh mắt của hắn lập tức dừng lại trước ngực cô, nhìn đến ngây người.
Mặt của Nguyệt Nha Nhi càng đỏ rực lên dưới cái nhìn nóng bỏng của Phương Hạo Vân, ôn nhu nói : "Hạo Vân, chị đẹp, hay chị gái đẹp hơn?"
Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, không biết nên nói gì luôn.
Mỹ nữ thuần khiết như Nguyệt Nha Nhi là lại liên tiêp xuất hiện tình trạng này thì... Có điều nói đi thì phải nói lại, ngôn ngữ như vậy đúng là kích thích thật.
"Đều đẹp!"
Phương Hạo Vân cười xấu xa một tiếng : "Chỉ là không biết ai ăn ngon hơn thôi..."
"Đáng ghét!" Nguyệt Nha Nhi miệng nói là ghét, nhưng thân mình lại nhích lại gần Phương Hạo Vân, dùng tay nâng một bên ngực lên, đưa đến trước mặt Phương Hạo Vân, nói : "Em thử xem..."
Phương Hạo Vân đương nhiên là không từ chối rồi, dùng miệng ngậm hạt anh đào kia vào, nhẹ nhàng hút lấy, khiêu khích tình cảm mãnh liệt của cô : "Ừ, thơm quá, ngon thật..."
Nguyệt Nha Nhi nghe thấy thế, ngâm khẽ một tiếng, khóe miệng hiện lên một nụ cười thỏa mãn.
"A, chịu không nổi!"
Chỉ sau một hồi, Nguyệt Nha Nhi đã thở hồng hộc, sặc ửng hồng, sự tê dại trước ngực đã truyền toàn thân, kích hoạt dục vọng trong cơ thể của cô.
Phương Hạo Vân kéo cô vào lòng ngực, Nguyệt Nha Nhi duyên dáng kêu to một tiếng.
Ôm thân thể mềm mại của cô vào lòng ngực, Phương Hạo Vân chân thành nói : "Nguyệt nhi, sau tối nay, cả đời em sẽ khó quên được anh..." Phương Hạo Vân đã bắt đầu sửa luôn cách xưng hô của hắn.
Nguyệt Nha Nhi đưa tay cầm lấy tiểu Hạo vân, nhẹ nhàng vuốt ve nó, chậm rãi dẫn đường đến nơi ướt át của mình, nơi đó trống rỗng, nơi đó tê dại, nơi đó cần được an ủi.
"Nguyệt nhi, anh vào đây!"
Phương Hạo Vân cười một tiếng, đẩy mạnh eo vào, rất nhanh, hai người đã hòa hợp với nhau trong bồn tắm, và mặt nước bị sự vận động kịch liệt của hai người làm cho gợn sóng...
Sau khi kết thúc, Nguyệt Nha Nhi rúc vào trong cái ôm của Phương Hạo Vân, hô hấp của cô vẫn dồn dập như cũ, hiển nhiên là chưa thể ổn định được sau cơn sung sướng ấy.
"Hạo Vân, nhớ kỹ, khi trở về Hoa Hải nhớ liên lạc với em..." Nguyệt Nha Nhi kéo bàn tay của Phương Hạo Vân, đặt lên trên ngực của mình, nhẹ giọng nói : "Nếu anh quên, em sẽ tức giận... Nguyệt nhi tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cười hắc hắc nói : "Nguyệt nhi, anh sẽ không phụ em..."
Nguyệt Nha Nhi kiều mỵ hỏi : "Hạo Vân, ở Hoa Hải anh còn bao nhiêu người vợ?"
"À... không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến tình yêu của anh dành cho em..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
"Ừ!"
Nguyệt Nha Nhi khẽ đáp một tiếng : "Hạo Vân, chúng ta đi tắm đi, ngày mai anh còn phải đi, đừng mệt nhọc quá..." Nói xong, cô liền lấy nước lau mình cho hắn.
Phương Hạo Vân đương nhiên cũng không nhàn rỗi, hắn đưa tay vuốt ve khắp người cô, giúp cô lau người đi, nhất là những dấu vết sau khi hợp thể.
Chỉ lát sau, thân thể hai người đã sạch sẽ, phủ khăn tắm vào, hai người đi ra phòng ngủ. Nguyệt Nha Nhi vươn đôi tay trắng noãn của mình ra ôm lấy bả vai của Phương Hạo Vân, ôn nhu nói : "Hạo Vân, ngủ đi... em sẽ vuốt người cho anh, giúp anh mau chóng đi vào giấc ngủ..."
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, đưa tay ôm lấy cái eo thon đầy sự co dãn của Nguyệt Nha Nhi, tay còn lại sờ lên bộ ngực tròn của cô, hai tay khẽ động, chậm rãi vuốt ve, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa : "Không vội, chúng ta từ từ chơi thôi, với công lực của anh bây giờ, cho dù vài ngày không nghỉ ngơi cũng không có trở ngại gì..."
Nguyệt Nha Nhi đương nhiên biết nghĩa của từ "chơi" trong lời nói của Phương Hạo Vân, trong lòng khẽ rung động, một màu hồng mê người lan tràn trên khuôn mặt của cô.
Rất nhanh, thân thể mềm mại của cô đã bắt đầu vặn vẹo dưới sự vỗ về chơi đùa thuần thục của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cúi đầu xuống hôn, cảm nhận sự mềm mại từ cái miệng nhỏ nhắn của cô. Phương tâm của Nguyệt Nha Nhi như muốn say đi, môi anh đào hé mở, cái lưỡi nhỏ luồng vào trong miệng của hắn, còn thứ cứng và nóng của hắn cũng nhập vào trong cơ thể của cô.
Mây mưa kết thúc, thân thể của Nguyệt Nha Nhi đã trở nên đỏ hồng, ôm ngang Phương Hạo Vân, cái miệng nhỏ hé mở để thở, trên mặt đầy sụ thỏa mãn, nhỏ giọng nói : "Hạo Vân, em còn muốn nữa..."
"Em được không?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Anh được là em được..." Nguyệt Nha Nhi kiều mỵ nói : "Chị gái nói cho em biết, kêu em phải làm chết anh, để anh không còn sức lực đi kiếm người đàn bà khác..."
Phương Hạo Vân không biết nói thế nào luôn, cô em thế này mà cô chị cũng thế.
Một lát sau, trong phòng lại truyền ra tiếng thở dốc của đàn ông và tiếng rên rỉ của đàn bà.
.................................................. .....
Sau khi cân nhắc mãi, Hoàng Kỳ Anh quyết định nói chuyện với ông chủ lớn, thế cục càng lúc càng bất lợi với hắn, Trần Thanh Thanh dường như có ý giết hắn rồi.
Hắn cảm thấy một nỗi sợ thật lớn.
Từ ngay nói chuyện với Trần Thanh Thanh xong, hắn luôn cảm thấy rằng mạng của mình như đang ngắn đi. Bây giờ người có thể làm chủ cho hắn chỉ có ông chủ lớn thôi.
Thề có trời cao, Hoàng Kỳ Anh từ trước đến giờ đều trung thành một dạ, một lòng với căn cứ SeeDs, trong lòng hắn chưa từng có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Sau khi điện thoại được chuyển, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Lã Thiên Hành : "Kỳ Anh, đã trễ thế này rồi cậu còn gọi điện đến, nhất định là có chuyện gấp đúng không? Có phải là kế hoạch thành công rồi không? Ha ha, tôi biết cậu không làm tôi thất vọng mà, quả nhiên không tồi..."
"Ông chủ lớn, kế hoạch bị gián đoạn!" Lúc nói ra những lời này, Hoàng Kỳ Anh hồi hộp không thôi.
"Cái gì?"
Quả nhiên, Lã Thiên Hành bên kia điện thoại lập tức phẫn nộ, mặc dù là cách nhau rất xa, nhưng Hoàng Kỳ Anh vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của ông ta một cách rõ ràng qua lời nói.
"Vì sao, vì sao lại bị gián đoạn?" Lã Thiên Hành hầu như là quát điên lên : "Tôi đã quét sạch tất cả chướng ngại cho cậu, cậu chỉ cần uy hiếp Trác Nhã là được, vì sao chuyện đơn giản như vậy mà cậu cũng không làm được.
"Ông chủ lớn xin bớt giận, tôi muốn giải thích một chút... Chuyện này bị gián đoạn, là vì Thanh Thanh tiểu thư..." Vì phủi sạch liên can đến mình, nên Hoàng Kỳ Anh vội vàng đem chuyện Trần Thanh Thanh uy hiếp mình nói ra cho Lã Thiên Hành nghe.
Sau khi xong, Hoàng Kỳ Anh tỏ vẻ tủi thân nói : "Ông chủ lớn, tính tình của Thanh Thanh tiểu thư ông cũng rõ ràng, ông nói tôi nên làm thế nào đây?"
"Hoàng Kỳ Anh, cậu xác định những lời cậu nói là thật?" Giọng nói của Lã Thiên Hành trở nên nghiêm khắc hơn.
"Tất cả đều là sự thật!" Hoàng Kỳ Anh vội nói :: "Ông chủ lớn, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, xin ông minh giám... Từ khi tôi gia nhập vào căn cứ đến nay, vẫn luôn trung thành và tận tâm. Biểu hiện của tôi ông là người rõ nhất, tôi hoàn toàn không có lý do để phản bội căn cứ..."
"Cậu đã không có vấn đề, vậy cậu sợ cái gì?" Lã Thiên Hành quát : "Nếu bản thân cậu không sợ, thì còn kiêng kị cái gì... kế hoạch vẫn tiến hành như cũ..."
"Nhưng mà... ông chủ lớn, Thanh Thanh tiểu thư thì sao?" Hoàng Kỳ Anh nói : "Thanh Thanh tiểu thư nói rất rõ ràng, nếu tôi tiếp tục dây dưa với Phương gia, cô ta sẽ giết chết tôi"
"Yên tâm đi, Thanh Thanh không làm vậy đâu, nó chỉ hù cậu thôi!" Lã Thiên Hành nói.
"Cho dù Thanh Thanh tiểu thư không giết tôi, thì Phương Hạo Vân cũng không bỏ qua cho tôi..." Hoàng Kỳ Anh nói.
"Đồ khốn!"
Lã Thiên Hành nổi giận mắng : "Cái đồ khốn nạn này, cái này sợ, cái kia cũng sợ, vậy cậu còn làm ăn được cái gì? Bây giờ Phương Hạo Vân không có ở Hoa Hải, đây là cơ hội của cậu, nhớ kỹ, cậu phải nhanh chóng hoàn thành chuyện này trước khi Phương Hạo Vân trở về, nếu không thì trễ..."
Dừng lại một chút, Lã Thiên Hành lại hỏi : "Hoàng Kỳ Anh, cậu nói cậu hoài nghi Thanh Thanh có ý phản bội căn cứ, cậu có bằng chứng không?"
"Chứng cứ còn đang thu thập, đáng tiếc là bị Thanh Thanh tiểu thư phát hiện...Bằng không cô ta cũng không có khả năng cắn ngược tôi" Hoàng Kỳ Anh nói : "Ông chủ lớn, có vài lời ông không thích nghe nhưng tôi phải nói, đừng tưởng Thanh Thanh tiểu thư là cháu ngoại của ông, nhưng tôi thấy lòng của cô ta chưa chắc đã đứng cùng ông..."
"Hừ!"
Lã Thiên Hành hừ một tiếng : "Không phải chuyện của mình thì không nên làm, điều không nên nói thì không cần phải nói.... Kỳ Anh, tôi có kỳ vọng rất cao ở cậu, lần nội tham này cậu cũng thấy đấy, nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này tôi sẽ đề bạt cậu lên... Cố gắng nổ lực đi..."
"Dạ, tôi biết rồi!'
Tâm tình của Hoàng Kỳ Anh dường như đã tốt lên, hắn tỏ thái độ : "Ông chủ lớn cứ yên tâm, chỉ cần ông giải quyết áp lực từ phía Thanh Thanh tiểu thư, thì tôi cam đoan là sẽ hoàn thành nhiệm vụ..."
"Cái này tôi biết!"
Lã Thiên Hành dặn dò : "Nhớ kỹ, đừng có tâm tư gì... Thanh Thanh là cháu ngoại của tôi, cũng chính là người nối nghiệp mà tôi nhìn trúng, cấp trên vô cùng hài lòng với biểu hiện của nó, chuyện này tôi sẽ xử lý, cậu không cần tự cho là thông minh..."
"Kỳ Anh hiểu rồi!" Hoàng Kỳ Anh nghiêm túc đáp.
Sau khi trút bầu tâm sự xong, những phiền muộn trong lòng Hoàng Kỳ Anh liền biến mất cả.
...............................................
Lúc Phương Hạo Vân về đến Hoa Hải đã là ban đêm rồi, gặp phải lúc tập đoàn Thịnh Hâm và tập đoàn Trần thị tổ chức một buổi liên hoan tối.
Công trình thứ hai của vịnh Kim Thủy đã hoàn thành hơn phân nửa, chính phủ có biểu hiện rất hài lòng, hôm nay phó bí thư tỉnh, quan chức của thành phố đã đến, thị trưởng Hoa Hải Dương Vọng Giang cố ý mở tiệc chiêu đãi chúc mừng cho hai nhà.
Vì thế, hai tập đoàn liền tổ chức liên hoan, mời các danh nhân tại Hoa Hải.
Bạch Lăng Kỳ tuy còn là sinh viên, nhưng sự tôi luyện trong tập đoàn Thịnh Hâm đã làm cho cô trở nên thành thục hơn. Nhất là sau khi công trình bất động sản Tây Hoàn chấm dứt, làm cho cô hoàn toàn được đổi mới.
Bây giờ, cô gặp thị trường buôn bán này, giống như cá gặp phải nước vậy.
Làm tổng giám đốc của Thịnh Hâm, trợ lý chủ tịch tập đoàn, và là bà chủ của tập đoàn Đằng Phi, cô càng phải chú ý đến bản thân hơn. Bộ dạ hội màu trắng tôn lên khí chất thánh khiết của cô, nhìn từ xa lại, trông cô giống như một tiên tử thánh khiết vậy.
Sau khi buổi liên hoan được bắt đầu, Phương Tuyết Di đứng ra thay mặt phát biểu vài lời, ngay sau đó là bên chính phủ ra nói chuyện.
Nghi thức diễn thuyết kết thúc, cũng chính là lúc buổi liên hoan được chính thức được mở.
Có vài người tụ lại nói chuyện phiếm, có đám thì bu lại uống rượu, còn có vài người ra khiêu vũ nữa... Đám gái lầu xanh và tiểu thư nhà giàu cùng các doanh nhân tranh thủ thi triển tất cả các thủ đoạn để tạo quan hệ với nhau.
Bạch Lăng Kỳ là một ngôi sao chói mắt ở đây, đã có hơn mười ba người đến mời cô khiêu vũ, nhưng đều bị cô từ chối sạch sẽ.
Trong đầu cô, ngoại trừ Phương Hạo Vân ra, thì người đàn ông khác căn bản là không thể lọt vào mắt xanh của cô. Phương Hạo Vân rời khỏi Hoa Hải một thời gian rồi, tình cảm tưởng nhớ và những cảm xúc khác đã dồn nén đến cực điểm rồi, mấy ngày nay, mỗi khi đi ngủ cô đều nằm mơ thấy ông xã của mình.
Ngày nghĩ gì, đêm nằm mơ thấy cái đó, đây là một đạo lý.
"Tiểu thư, có thể nhảy một điệu không?" Đột nhiên, một giọng nam quen thuộc vang lên bên tai của cô, và thân thể của cô liền run lên theo bản năng.
Vội vàng quay đầu lại, Bạch Lăng Kỳ đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt khiến cô ngày nhớ đêm mong, nếu không phải là đang ở chổ đông người, sợ rằng cô đã hét ầm cả lên.
"Hạo Vân... Hạo Vân... là anh thật sao? Thật là anh sao?" Bạch Lăng Kỳ tự thì thào, vùi đầu vào trong lòng ngực của hắn, hai tay ôm chặt eo hắn, nói : "Em đang nằm mơ sao?"
Nhân tính bản sắc ...
Ngay cả một mỹ nữ thuần khiết xanh biếc không ô nhiễm như Nguyệt Nha Nhi mà cũng có ý niệm này trong đầu, thì có thể thấy được trong bản chất của con người ít nhiều gì cũng có tội.
"Hạo Vân!" Nguyệt Nha Nhi mỉm cười, cuối cùng vẫn sửa miệng, cô buông ly rượu ra, đến phía sau Phương Hạo Vân, đặt hai tay lên bờ vai của hắn, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn : "Em biết không? Chị rất muốn cùng đi với em, chị muốn ngắm nhìn thế giới bên ngoài... Chị muốn đi theo bên cạnh em, làm tròn chức trách của một người vợ... Đúng rồi, Hạo Vân, về sau em cũng sửa miệng đi, từ hôm nay trở đi, em gọi nhũ danh của chị đi... Nguyệt nhi"
Phương Hạo Vân nhẹ giọng kêu một tiếng : "Nguyệt nhi... tên đẹp quá, tốt, từ hôm nay trở đi, em sẽ gọi là Nguyệt nhi... Nguyệt nhi, hãy nghe em nói, sau này em sẽ dẫn dắt tất cả dân chúng của Thiên Phạt thành ra khỏi cái khu núi hẻo lánh này, để cho bọn họ trở lại cuộc sống bình thường..."
"Ừ, chị biết em sẽ làm như vậy mà..." Nguyệt Nha Nhi khẽ kêu một tiếng, bộ ngực sung mãn dựa sát vào lưng của hắn, không ngừng mát xa cho hắn, đem sự mềm mại của đàn bà truyền khắp người hắn từ sau lưng.
"Hạo Vân, nước ấm đã chuẩn bị tốt rồi, chúng ta đi tắm thôi... Ngày mai em còn phải đi, tắm rửa ngủ sớm một chút đi..." Nguyệt Nha Nhi xoay người ôm lấy cổ của hắn, cái miệng nhỏ phà hơi thở nóng rực ra, môi dán vào vành tai cua hắn, nói như hấp dẫn : "Đi thôi, chúng ta cùng nhau tắm..."
"Tốt, tốt!" Cùng tắm với mỹ nữ, Phương Hạo Vân đương nhiên cầu còn không được rồi. Đi vào trong phòng tắm, mặt của Nguyệt Nha Nhi đỏ lên, kéo tay Phương Hạo Vân, lập tức đi đến một cái bồn tắm rộng thùng thình. Nước trong bồn vừa được đổ ra, trên mặt còn có những cánh hồng trôi lơ lửng.
"Hạo Vân, chị đến giúp em..." Nguyệt Nha Nhi cười hắc hắc, đưa tay cởi nút áo của Phương Hạo Vân ra, cười nói : "Chờ làm mấy chuyện xấu à..."
"Hắc hắc..."
Phương Hạo Vân cười cười một tiếng, rồi cũng không khách khí nữa, đưa tay giúp Nguyệt Nha Nhi cởi đồ. Đợi khi quần áo trên người cô rơi xuống đất, thân thể trắng nõn nà xinh đẹp đáng yêu liền hiện ra trước mặt hắn. Tuy rằng còn ba chổ chưa cởi, nhưng sự hấp dẫn của cô vẫn không hề giảm đi, bụng phẳng lỳ, không một chút sẹo lồi, cái quần lót lụa trắng mỏng bao phủ lấy địa điểm thần bí đã hơi ướt át kia...
Nhìn thân thể gợi cảm mê người của cô, trong lòng Phương Hạo Vân bắt đầu nhộn nhạo.
"Hạo Vân, thích không?"
Nguyệt Nha Nhi dường như cố ý muốn hấp dẫn Phương Hạo Vân, đưa tay cởi áo ngực xuống, để cặp ngực sung mãn của cô hiện ra trước mặt Phương Hạo Vân.
Ánh mắt của hắn lập tức dừng lại trước ngực cô, nhìn đến ngây người.
Mặt của Nguyệt Nha Nhi càng đỏ rực lên dưới cái nhìn nóng bỏng của Phương Hạo Vân, ôn nhu nói : "Hạo Vân, chị đẹp, hay chị gái đẹp hơn?"
Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, không biết nên nói gì luôn.
Mỹ nữ thuần khiết như Nguyệt Nha Nhi là lại liên tiêp xuất hiện tình trạng này thì... Có điều nói đi thì phải nói lại, ngôn ngữ như vậy đúng là kích thích thật.
"Đều đẹp!"
Phương Hạo Vân cười xấu xa một tiếng : "Chỉ là không biết ai ăn ngon hơn thôi..."
"Đáng ghét!" Nguyệt Nha Nhi miệng nói là ghét, nhưng thân mình lại nhích lại gần Phương Hạo Vân, dùng tay nâng một bên ngực lên, đưa đến trước mặt Phương Hạo Vân, nói : "Em thử xem..."
Phương Hạo Vân đương nhiên là không từ chối rồi, dùng miệng ngậm hạt anh đào kia vào, nhẹ nhàng hút lấy, khiêu khích tình cảm mãnh liệt của cô : "Ừ, thơm quá, ngon thật..."
Nguyệt Nha Nhi nghe thấy thế, ngâm khẽ một tiếng, khóe miệng hiện lên một nụ cười thỏa mãn.
"A, chịu không nổi!"
Chỉ sau một hồi, Nguyệt Nha Nhi đã thở hồng hộc, sặc ửng hồng, sự tê dại trước ngực đã truyền toàn thân, kích hoạt dục vọng trong cơ thể của cô.
Phương Hạo Vân kéo cô vào lòng ngực, Nguyệt Nha Nhi duyên dáng kêu to một tiếng.
Ôm thân thể mềm mại của cô vào lòng ngực, Phương Hạo Vân chân thành nói : "Nguyệt nhi, sau tối nay, cả đời em sẽ khó quên được anh..." Phương Hạo Vân đã bắt đầu sửa luôn cách xưng hô của hắn.
Nguyệt Nha Nhi đưa tay cầm lấy tiểu Hạo vân, nhẹ nhàng vuốt ve nó, chậm rãi dẫn đường đến nơi ướt át của mình, nơi đó trống rỗng, nơi đó tê dại, nơi đó cần được an ủi.
"Nguyệt nhi, anh vào đây!"
Phương Hạo Vân cười một tiếng, đẩy mạnh eo vào, rất nhanh, hai người đã hòa hợp với nhau trong bồn tắm, và mặt nước bị sự vận động kịch liệt của hai người làm cho gợn sóng...
Sau khi kết thúc, Nguyệt Nha Nhi rúc vào trong cái ôm của Phương Hạo Vân, hô hấp của cô vẫn dồn dập như cũ, hiển nhiên là chưa thể ổn định được sau cơn sung sướng ấy.
"Hạo Vân, nhớ kỹ, khi trở về Hoa Hải nhớ liên lạc với em..." Nguyệt Nha Nhi kéo bàn tay của Phương Hạo Vân, đặt lên trên ngực của mình, nhẹ giọng nói : "Nếu anh quên, em sẽ tức giận... Nguyệt nhi tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cười hắc hắc nói : "Nguyệt nhi, anh sẽ không phụ em..."
Nguyệt Nha Nhi kiều mỵ hỏi : "Hạo Vân, ở Hoa Hải anh còn bao nhiêu người vợ?"
"À... không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến tình yêu của anh dành cho em..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
"Ừ!"
Nguyệt Nha Nhi khẽ đáp một tiếng : "Hạo Vân, chúng ta đi tắm đi, ngày mai anh còn phải đi, đừng mệt nhọc quá..." Nói xong, cô liền lấy nước lau mình cho hắn.
Phương Hạo Vân đương nhiên cũng không nhàn rỗi, hắn đưa tay vuốt ve khắp người cô, giúp cô lau người đi, nhất là những dấu vết sau khi hợp thể.
Chỉ lát sau, thân thể hai người đã sạch sẽ, phủ khăn tắm vào, hai người đi ra phòng ngủ. Nguyệt Nha Nhi vươn đôi tay trắng noãn của mình ra ôm lấy bả vai của Phương Hạo Vân, ôn nhu nói : "Hạo Vân, ngủ đi... em sẽ vuốt người cho anh, giúp anh mau chóng đi vào giấc ngủ..."
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, đưa tay ôm lấy cái eo thon đầy sự co dãn của Nguyệt Nha Nhi, tay còn lại sờ lên bộ ngực tròn của cô, hai tay khẽ động, chậm rãi vuốt ve, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa : "Không vội, chúng ta từ từ chơi thôi, với công lực của anh bây giờ, cho dù vài ngày không nghỉ ngơi cũng không có trở ngại gì..."
Nguyệt Nha Nhi đương nhiên biết nghĩa của từ "chơi" trong lời nói của Phương Hạo Vân, trong lòng khẽ rung động, một màu hồng mê người lan tràn trên khuôn mặt của cô.
Rất nhanh, thân thể mềm mại của cô đã bắt đầu vặn vẹo dưới sự vỗ về chơi đùa thuần thục của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cúi đầu xuống hôn, cảm nhận sự mềm mại từ cái miệng nhỏ nhắn của cô. Phương tâm của Nguyệt Nha Nhi như muốn say đi, môi anh đào hé mở, cái lưỡi nhỏ luồng vào trong miệng của hắn, còn thứ cứng và nóng của hắn cũng nhập vào trong cơ thể của cô.
Mây mưa kết thúc, thân thể của Nguyệt Nha Nhi đã trở nên đỏ hồng, ôm ngang Phương Hạo Vân, cái miệng nhỏ hé mở để thở, trên mặt đầy sụ thỏa mãn, nhỏ giọng nói : "Hạo Vân, em còn muốn nữa..."
"Em được không?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Anh được là em được..." Nguyệt Nha Nhi kiều mỵ nói : "Chị gái nói cho em biết, kêu em phải làm chết anh, để anh không còn sức lực đi kiếm người đàn bà khác..."
Phương Hạo Vân không biết nói thế nào luôn, cô em thế này mà cô chị cũng thế.
Một lát sau, trong phòng lại truyền ra tiếng thở dốc của đàn ông và tiếng rên rỉ của đàn bà.
.................................................. .....
Sau khi cân nhắc mãi, Hoàng Kỳ Anh quyết định nói chuyện với ông chủ lớn, thế cục càng lúc càng bất lợi với hắn, Trần Thanh Thanh dường như có ý giết hắn rồi.
Hắn cảm thấy một nỗi sợ thật lớn.
Từ ngay nói chuyện với Trần Thanh Thanh xong, hắn luôn cảm thấy rằng mạng của mình như đang ngắn đi. Bây giờ người có thể làm chủ cho hắn chỉ có ông chủ lớn thôi.
Thề có trời cao, Hoàng Kỳ Anh từ trước đến giờ đều trung thành một dạ, một lòng với căn cứ SeeDs, trong lòng hắn chưa từng có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Sau khi điện thoại được chuyển, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Lã Thiên Hành : "Kỳ Anh, đã trễ thế này rồi cậu còn gọi điện đến, nhất định là có chuyện gấp đúng không? Có phải là kế hoạch thành công rồi không? Ha ha, tôi biết cậu không làm tôi thất vọng mà, quả nhiên không tồi..."
"Ông chủ lớn, kế hoạch bị gián đoạn!" Lúc nói ra những lời này, Hoàng Kỳ Anh hồi hộp không thôi.
"Cái gì?"
Quả nhiên, Lã Thiên Hành bên kia điện thoại lập tức phẫn nộ, mặc dù là cách nhau rất xa, nhưng Hoàng Kỳ Anh vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của ông ta một cách rõ ràng qua lời nói.
"Vì sao, vì sao lại bị gián đoạn?" Lã Thiên Hành hầu như là quát điên lên : "Tôi đã quét sạch tất cả chướng ngại cho cậu, cậu chỉ cần uy hiếp Trác Nhã là được, vì sao chuyện đơn giản như vậy mà cậu cũng không làm được.
"Ông chủ lớn xin bớt giận, tôi muốn giải thích một chút... Chuyện này bị gián đoạn, là vì Thanh Thanh tiểu thư..." Vì phủi sạch liên can đến mình, nên Hoàng Kỳ Anh vội vàng đem chuyện Trần Thanh Thanh uy hiếp mình nói ra cho Lã Thiên Hành nghe.
Sau khi xong, Hoàng Kỳ Anh tỏ vẻ tủi thân nói : "Ông chủ lớn, tính tình của Thanh Thanh tiểu thư ông cũng rõ ràng, ông nói tôi nên làm thế nào đây?"
"Hoàng Kỳ Anh, cậu xác định những lời cậu nói là thật?" Giọng nói của Lã Thiên Hành trở nên nghiêm khắc hơn.
"Tất cả đều là sự thật!" Hoàng Kỳ Anh vội nói :: "Ông chủ lớn, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, xin ông minh giám... Từ khi tôi gia nhập vào căn cứ đến nay, vẫn luôn trung thành và tận tâm. Biểu hiện của tôi ông là người rõ nhất, tôi hoàn toàn không có lý do để phản bội căn cứ..."
"Cậu đã không có vấn đề, vậy cậu sợ cái gì?" Lã Thiên Hành quát : "Nếu bản thân cậu không sợ, thì còn kiêng kị cái gì... kế hoạch vẫn tiến hành như cũ..."
"Nhưng mà... ông chủ lớn, Thanh Thanh tiểu thư thì sao?" Hoàng Kỳ Anh nói : "Thanh Thanh tiểu thư nói rất rõ ràng, nếu tôi tiếp tục dây dưa với Phương gia, cô ta sẽ giết chết tôi"
"Yên tâm đi, Thanh Thanh không làm vậy đâu, nó chỉ hù cậu thôi!" Lã Thiên Hành nói.
"Cho dù Thanh Thanh tiểu thư không giết tôi, thì Phương Hạo Vân cũng không bỏ qua cho tôi..." Hoàng Kỳ Anh nói.
"Đồ khốn!"
Lã Thiên Hành nổi giận mắng : "Cái đồ khốn nạn này, cái này sợ, cái kia cũng sợ, vậy cậu còn làm ăn được cái gì? Bây giờ Phương Hạo Vân không có ở Hoa Hải, đây là cơ hội của cậu, nhớ kỹ, cậu phải nhanh chóng hoàn thành chuyện này trước khi Phương Hạo Vân trở về, nếu không thì trễ..."
Dừng lại một chút, Lã Thiên Hành lại hỏi : "Hoàng Kỳ Anh, cậu nói cậu hoài nghi Thanh Thanh có ý phản bội căn cứ, cậu có bằng chứng không?"
"Chứng cứ còn đang thu thập, đáng tiếc là bị Thanh Thanh tiểu thư phát hiện...Bằng không cô ta cũng không có khả năng cắn ngược tôi" Hoàng Kỳ Anh nói : "Ông chủ lớn, có vài lời ông không thích nghe nhưng tôi phải nói, đừng tưởng Thanh Thanh tiểu thư là cháu ngoại của ông, nhưng tôi thấy lòng của cô ta chưa chắc đã đứng cùng ông..."
"Hừ!"
Lã Thiên Hành hừ một tiếng : "Không phải chuyện của mình thì không nên làm, điều không nên nói thì không cần phải nói.... Kỳ Anh, tôi có kỳ vọng rất cao ở cậu, lần nội tham này cậu cũng thấy đấy, nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này tôi sẽ đề bạt cậu lên... Cố gắng nổ lực đi..."
"Dạ, tôi biết rồi!'
Tâm tình của Hoàng Kỳ Anh dường như đã tốt lên, hắn tỏ thái độ : "Ông chủ lớn cứ yên tâm, chỉ cần ông giải quyết áp lực từ phía Thanh Thanh tiểu thư, thì tôi cam đoan là sẽ hoàn thành nhiệm vụ..."
"Cái này tôi biết!"
Lã Thiên Hành dặn dò : "Nhớ kỹ, đừng có tâm tư gì... Thanh Thanh là cháu ngoại của tôi, cũng chính là người nối nghiệp mà tôi nhìn trúng, cấp trên vô cùng hài lòng với biểu hiện của nó, chuyện này tôi sẽ xử lý, cậu không cần tự cho là thông minh..."
"Kỳ Anh hiểu rồi!" Hoàng Kỳ Anh nghiêm túc đáp.
Sau khi trút bầu tâm sự xong, những phiền muộn trong lòng Hoàng Kỳ Anh liền biến mất cả.
...............................................
Lúc Phương Hạo Vân về đến Hoa Hải đã là ban đêm rồi, gặp phải lúc tập đoàn Thịnh Hâm và tập đoàn Trần thị tổ chức một buổi liên hoan tối.
Công trình thứ hai của vịnh Kim Thủy đã hoàn thành hơn phân nửa, chính phủ có biểu hiện rất hài lòng, hôm nay phó bí thư tỉnh, quan chức của thành phố đã đến, thị trưởng Hoa Hải Dương Vọng Giang cố ý mở tiệc chiêu đãi chúc mừng cho hai nhà.
Vì thế, hai tập đoàn liền tổ chức liên hoan, mời các danh nhân tại Hoa Hải.
Bạch Lăng Kỳ tuy còn là sinh viên, nhưng sự tôi luyện trong tập đoàn Thịnh Hâm đã làm cho cô trở nên thành thục hơn. Nhất là sau khi công trình bất động sản Tây Hoàn chấm dứt, làm cho cô hoàn toàn được đổi mới.
Bây giờ, cô gặp thị trường buôn bán này, giống như cá gặp phải nước vậy.
Làm tổng giám đốc của Thịnh Hâm, trợ lý chủ tịch tập đoàn, và là bà chủ của tập đoàn Đằng Phi, cô càng phải chú ý đến bản thân hơn. Bộ dạ hội màu trắng tôn lên khí chất thánh khiết của cô, nhìn từ xa lại, trông cô giống như một tiên tử thánh khiết vậy.
Sau khi buổi liên hoan được bắt đầu, Phương Tuyết Di đứng ra thay mặt phát biểu vài lời, ngay sau đó là bên chính phủ ra nói chuyện.
Nghi thức diễn thuyết kết thúc, cũng chính là lúc buổi liên hoan được chính thức được mở.
Có vài người tụ lại nói chuyện phiếm, có đám thì bu lại uống rượu, còn có vài người ra khiêu vũ nữa... Đám gái lầu xanh và tiểu thư nhà giàu cùng các doanh nhân tranh thủ thi triển tất cả các thủ đoạn để tạo quan hệ với nhau.
Bạch Lăng Kỳ là một ngôi sao chói mắt ở đây, đã có hơn mười ba người đến mời cô khiêu vũ, nhưng đều bị cô từ chối sạch sẽ.
Trong đầu cô, ngoại trừ Phương Hạo Vân ra, thì người đàn ông khác căn bản là không thể lọt vào mắt xanh của cô. Phương Hạo Vân rời khỏi Hoa Hải một thời gian rồi, tình cảm tưởng nhớ và những cảm xúc khác đã dồn nén đến cực điểm rồi, mấy ngày nay, mỗi khi đi ngủ cô đều nằm mơ thấy ông xã của mình.
Ngày nghĩ gì, đêm nằm mơ thấy cái đó, đây là một đạo lý.
"Tiểu thư, có thể nhảy một điệu không?" Đột nhiên, một giọng nam quen thuộc vang lên bên tai của cô, và thân thể của cô liền run lên theo bản năng.
Vội vàng quay đầu lại, Bạch Lăng Kỳ đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt khiến cô ngày nhớ đêm mong, nếu không phải là đang ở chổ đông người, sợ rằng cô đã hét ầm cả lên.
"Hạo Vân... Hạo Vân... là anh thật sao? Thật là anh sao?" Bạch Lăng Kỳ tự thì thào, vùi đầu vào trong lòng ngực của hắn, hai tay ôm chặt eo hắn, nói : "Em đang nằm mơ sao?"
/731
|