Bỗng nhiên, một tiếng bước chân rất khẽ truyền tời, Phương Hạo Vân theo phản xạ quay đầu lại, vừa vặn trông thấy Trần Thanh Thanh đang tiến lại chỗ mình. So bì với nữ sinh để chân trần nhẵn thín kia thì Trần Thanh Thanh ăn mặc có phân khéo chọn và hợp lý hơn. Chiếc áo lông cừu màu đen cao cổ bên trên, bên dưới là một chiếc quần bò bó sát lấy cơ thể, dưới chân cũng vẫn đôi bốt màu đen tuyền, dáng người khêu gợi nóng bỏng được thể hiện ra vô cùng tinh tế, duyên dáng yêu kiều.
Cảm nhận được ánh mắt tần ngần của Phương Hạo Vân đang nhìn về phía mình, sắc mặt Trần Thanh Thanh hơi đỏ lên, khẽ gắt lên bực bội nói:
“Thì ra cậu cũng chẳng phải người tốt.”
“Nói đi, có phải là đã quyết định được ngày tỉ võ rồi phải không?”
Phương Hạo Vân cố tình lảng tránh chủ để, chậm rãi nói.
Quả nhiên, nghe thấy Phương Hạo Vân nhắc tới chuyện võ, Trần Thanh Thanh liền không thèm truy cứu thêm về ánh mắt hau háu của Phương Hạo Vân nữa. Cô vội vàng nhích lại gần hơn một chút, thỏ thẻ nói nhỏ:
“Cậu thấy buổi tối ngày hôm nay có được không nào?”
“Không thành vấn đề, tôi thì thế nào cũng ok. Có điều…”
Phương Hạo Vân chăm chú nói:
“Lần trước đã nói về điều kiện, điều kiện đó phải được chấp nhận, nếu không thi tôi sẽ tuyệt đối không chấp nhận lên võ đài.”
“Cậu yên tâm, chị đã sắp xếp xong xuôi hết cả rồi, địa điểm sẽ được đặt ở hội võ thuật chúng ta, đối phương ngoài Kameda ra, sẽ chi phái thêm 4 học viên cao cấp quan sát trận đấu. Còn ở bên phía chúng ta, ngoại trừ chị và Trầm Văn Long ra, cũng chỉ có thêm ba người…”
Trần Thanh Thanh không dám có chút chậm trễ nói luôn.
“Được rồi, vậy cứ quyết định là buổi tối hôm nay đi, thời gian cụ thể thế nào?”
Phương Hạo Vân nghĩ một chút rồi hỏi.
“Tám giờ tối nay…!”
Trần Thanh Thanh dường như đã vạch kế hoạch sẵn hết cả rồi.
Ngừng lại một chút, cô đột nhiên hỏi:
“Cậu hình như rất thích chân phụ nữ? Trong số những học viên mới của hội đợt này, có không ít học viên chân dài. Nếu như cậu bằng lòng lên lớp dạy cho họ, tôi nghĩ cậu nhất định có thể được no bụng, no luôn cả con mắt J)..”
Trần Thanh Thanh thay đổi biện pháp dụ dỗ Phương Hạo Vân lên giảng dạy võ thuật cho các học viên của hội võ thuật.
Sau khi được chứng kiến công phu quyền thuật của Phương Hạo Vân xong, Trần Thanh Thanh càng thêm tôn sùng đến mức không bút nào tả hết đối với công phu võ thuật của Phương Hạo Vân. Hy vọng một cách bức thiết, hắn có thể chỉ dạy vài ba đường cơ bản cho các học viên trong hội.
Phương Hạo Vân liền trả lời từ tốn:
“Tôi không có ham mê tới mức như vậy, tôi chỉ là đang nghĩ tại sao trời lạnh như thế này mà bọn họ lại có thể mặc những chiếc quần thiếu vải như vậy.”
Nói rồi, ánh mắt của Phương Hạo Vân lại đảo sang nhìn hau háu vào chiếc quần của Trần Thanh Thanh:
“Giống như chị mặc thế này mới gọi là đẹp quá xá chứ lị.”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Trần Thanh Thanh sửng sốt một chút, sắc mặt biến thành hơi ửng đỏ, khẽ cáu lên nạt nộ:
“Cậu nói thế là ý gì hả?”
“Có ý gì ư? Cậu bé nhỏ chết mê chết mệt với đôi chân dài của em, muốn ôm lấy em.”
Đúng vào lúc đó, một âm thanh quá đỗi quen thuộc vang lên. Quay đầu lại theo chỗ phát ra âm thanh, Phương Hạo Vân nhìn thấy bà chị Phương Tuyết Di đang đi tới với nụ cười chế nhạo trên môi. Trong tay cô là một chiếc bóp đầm. Mái tóc dài vắt ở đằng sau, phía trên mặc một bộ áo khoác ấm áp màu vàng nhạt, dáng người nhỏ nhắn thon gọn. Phía dưới là một chiếc váy ngắn, có điều chân của cô không phải trần trụi. Cô còn đeo thêm cả một đôi tất chân giống màu da. Phía giứa đôi tất và làn váy lộ ra một đoạn da thịt trắng nõn nà mê tơi, hiện lên lung linh sáng rạng ngời.
“Chị, tại sao chị lại tới đây?”
Phương Hạo Vân nhanh chân bước tới nghênh đón, khẽ nở nụ cười.
“Nói thế là sao, tôi không được tới đây à?”
Phương Tuyết Di khẽ hừ một tiếng lạnh lùng, thò tay cốc vào trán của Phương Hạo Vân, khẽ cáu một tiếng nói:
“Tiểu tử thối, đã mấy ngày nay chị không thấy bóng dáng cậu đâu cả, còn ngỡ rằng cậu đã biến mất hoàn toàn trên địa cầu này rồi đấy.”
“Chị, chị mau nói đi, rốt cuộc chị đến tìm em có chuyện gì vậy?”
Phương Hạo Vân biết, bà chị là một người bận rộn. Chắc phải có chuyện gì đó thì cô mới khệnh khạng đi tới tận trường để tìm mình.
“Chị đến để thăm em, ở trường là để học hành hay là để tán gái?”
Phương Tuyết Di nhìn Trần Thanh Thanh với con mắt đầy thâm ý, cười khoái trí:
“Thanh Thanh, thằng tiểu tử này muốn tán em, em cũng không cần phải cự tuyệt, người ta nhắm vào đôi chân dài của em đã lâu rồi.”
“Làm gì có? Khi nãy cậu ấy còn nhìn chằm chằm vào nữ sinh khác cơ mà?”
Trần Thanh Thanh có đôi chút xấu hổ.
“Vậy à?”
Phương Tuyết Di mở to mắt hết cỡ, nhìn Phương Hạo Vân rồi nói:
“Hạo Vân, từ lúc nào em có sở thích và hứng thú với đôi chân phụ nữ vậy?”
Phương Tuyết Di là người từng trải, bây giờ ở trong trường học đầy rẫy những chuyện về tình dục, như kiểu mê chân, mê mông, có người mê tất chân, thậm chí còn có cả người mê… cô không tiện nói ra và cũng không tiện nghĩ tiếp nữa.
Nếu như Phương Hạo Vân bảo là mê chân gái, thì cô sẽ chẳng có chút nghi ngời nào cả.
Tại sao ư? Ở vào độ tuổi của Phương Hạo Vân bây giờ, đang ở vào độ tuổi tình đầu rạo rực, đối với cơ thể của người khác giới, hoặc là quần áo, đều có một loại hiếu kỳ theo bản năng.
Phương Hạo Vân dở khóc dở cười, chẳng qua là hắn chỉ có đôi chút tò mò, trời lạnh run cầm cập mà lại để lộ chân trần, rốt cuộc là để làm gì? Thật không ngờ đã bị hiểu lầm rằng có một sở thích biến thái tới mức này rồi.
“Chẳng có chuyện gì hết.”
Phương Hạo Vân biết những chuyện này càng giải thích thì càng mệt người, nên không thèm giải thích thêm nhiều nưa.
Hắn thản nhiên nói:
“Nói đi, rốt cuộc là tìm em có chuyện gì? Nếu như không có chuyện gì, em nghĩ em và học tỷ còn có chút chuyện cần phải bàn với nhau nữa.”
Phương Tuyết Di hừ lạnh một tiếng, nhìn vào cả hai người, ánh mắt dừng trên người của Trần Thanh Thanh, rồi mỉm cười hỏi:
“Thanh Thanh, hai người không phải đang hẹn hò đấy chứ? Tên tiểu tử thối này đã dẫn bạn gái còn non tuổi về nhà rồi, hơn nữa cả nhà chị đã nhất trí thông qua…”
Đều là con gái, Phương Tuyết Di không muốn một cô gái tốt nết như Trần Thanh Thanh lại bị mắc lừa.
“Không phải, bọn em đang thảo luận về cuộc tỉ…”
Trần Thanh Thanh có chút nóng lòng muốn mau chóng làm rõ sự tình.
“Chúng em đang bàn về chuyện dùng bút bi hay bút chì để viết chữ, càng đơn giản càng tốt…”
Phương Hạo Vân vội vàng cắt đứt câu nói của Trần Thanh Thanh. Hắn không muốn người trong nhà biết quá nhiều chuyện về mình. Để tránh cho họ lo lằng, hoặc cũng có thể là nghi ngờ.
Trần Thanh Thanh vừa nghe tí vậy đã hiểu ý ngay, vội vàng tiếp nói chủ đề, phụ theo Phương Hạo Vân nói:
“Ầy, đúng thế, chúng em đang bàn về việc dùng loại bút gì viết chữ thích hợp hơn?”
“Cái quái gì ở đây thế nhỉ?”
Phương Tuyết Di không có hứng thú để tâm tới mấy chuyện vặt vãnh này, ngoảnh mặt sang phía Phương Hạo Vân nói:
“Vài hôm nữa ở công ty sẽ tổ chức một buổi khiêu vũ, đến lúc đó, em nhất định phải tham gia, em là công thần đó, đúng rồi, vừa hay Thanh Thanh cũng có mặt ở đây, hy vọng hôm đó em cũng hạ cố tới tham dự.”
“Nhất định, nhất định…”
Trần Thanh Thanh mỉm cười đáp lời:
“Tới lúc đó có thể ba em cũng sẽ tới.”
Phương Tuyết Di mỉm cười nói:
“Ba chị chắc không nhắc tới chuyện cầu thân lần nữa chứ?”
Trần Thanh Thanh nghe vậy, khuôn mặt đỏ ửng lên một vùng, có chút thẹn thùng nói:
“Chị Tuyết Di, chị nói lung tung gì thế? Đây không phải là chuyện một thời dĩ vãng rồi ư. Vả lại, em cũng chẳng có hứng thú, đều là trò ba em dựng ra rồi áp đặt lên em thôi.”
Phương Tuyết Di cười lém lỉnh:
“Thẹn thùng ư? Kỳ thực, chị cam tâm tình nguyện để em làm em dâu chị, chỉ là tên tiểu tử Phương Hạo Vân này đầu óc không thông…”
Phương Hạo Vân cảm thấy không khí có phần không được tự nhiên cho lắm, liền liếc mắt nhìn sang bên phia Phương Tuyết Di. Rồi nhún nhún vai đi tới nói:
“Được rồi, bà chị đừng có nói nhăng nói cuội nữa. Đúng rồi, tối nay em về nhà hơi muộn, nếu tiện thì chị giúp em làm bữa tối, khoảng hơn 9h thì em sẽ về.”
“Được thôi, hai người tiếp tục hẹn hò đi, chị phải đi rồi, yên tâm, chị sẽ không nói đâu…”
Dứt lời, Phương Tuyết Di mỉm cười bước đi.
“Chị của tôi là vậy đấy, luôn thích bịa chuyện đặt điều, chị đừng để bụng…”
Phương Hạo Vân thấy thần sắc Trần Thanh Thanh hiện lên vẻ xấu hổ, vội vàng giải thích một câu.
Trần Thanh Thanh ngơ ngác một chút, rồi lập tức khoan dung mỉm cười nói:
“Chị cậu thật là một người chị tuyệt đấy, là một người đáng để kết bạn đây. Đúng rồi, cậu có thể không biết, tôi với chị cậu bây giờ đã là “khuê trung mật hữu.”
“Hai người… tại sao tôi lại không biết?”
Phương Hạo Vân có chút bất ngờ.
“Hừ, chuyện của đàn bà con gái thì việc gì mà phải nói cho cậu biết… Ha ha, thật ra nói cho cậu cũng không sao, tôi với chị cậu cùng nhau phụ trách dự án vĩ đại này, trong quá trình làm việc, chúng tôi bỗng thấy có rất nhiều điểm tương đồng với nhau…”
Nói tới đây, Trần Thanh Thanh bỗng nhiên nói ra một câu đầy ý vị sâu xa:
“Chị cậu thật ra rất xuất sắc, tôi cảm thấy, chị ấy có thể dẫn dắt tập đoàn Thịnh Hâm đi đến một con đường huy hoàng mới.”
“Không sai, tôi cũng tin tưởng vào năng lực của chị ấy. Cho nên, bất luận vào lúc nào, chị tôi đều là giám đốc của tập đoàn Thịnh Hâm.”
Phương Hạo Vân thành thực nói.
“Cậu có thể nghĩ như vậy, thì tôi cũng mừng thay cho Tuyết Di.”
Trần Thanh Thanh vẻ mặt vui mừng mỉm cười nói.
Đúng lúc này, điện thoại của Phương Hạo Vân vang lên, lấy ra nhìn, số đến là một số lạ không có trong danh bạ. Hắn biết đích thị là dì Bạch đang gọi cho mình rồi.
Nhận lấy cuộc gọi, quả nhiên là âm thanh ngọt ngào dễ nghe của dì Bạch vọng lại:
“Hạo Vân, tuần này con có rỗi vào lúc nào không, mấy ngày nay dì rất thảnh thơi, có thể trị bệnh cho ba con.”
Trong lòng Phương Hạo Vân luôn ghi nhớ chuyện này, nghe dì Bạch chủ động nhắc tới, hắn vội vàng mở miệng nói:
“Ngày mai nhé dì, chiều mai con lên lớp giảng xong thì sẽ đến đón dì được không?”
“Không cần đón đâu, đến lúc đó con cứ đợi ở nhà, dì sẽ đến thẳng đó.”
“Vậy được rồi, cứ quyết định vậy đi ạ.”
“Ừ, hẹn gặp con ngày mai.”
Nói xong, đầu dây bên kia liên cúp máy.
“Hạo Vân, thời gian đến cuộc tỉ võ không còn bao lâu nữa, hay là cậu đến chỗ của tôi ngồi tạm đi, nghỉ ngơi lấy sức một chút, chuẩn bị tinh thần thể lực đấy đủ nhé?”
Trần Thanh Thanh thấy Phương Hạo Vân đã tắt máy, liền đi tới cẩn thận thăm dò.
“Không cần đâu.”
Phương Hạo Vân điềm nhiên nhìn vào ánh mắt của Trần Thanh Thanh, bỗng nhiên một nam sinh cao lớn bước tới, ngoác miệng nói:
“Học tỉ, chị đang ở đây à, tôi tìm chị khắp nơi…”
“Lã Vĩ, cậu đến đúng lúc lắm, tôi giới thiệu cho cậu một chút về nhân vật chính của buổi tối hôm nay…”
Người mới đến là một phó hội trưởng của hội võ thuật được tuyển chọn trong số những sinh viên năm nhất. Trần Thanh Thanh vốn dĩ cũng được giới thiệu hai người với nhau.
“Học tỷ, tôi nghĩ không cần phải phiền phức thế đâu, chúng tôi quen nhau.”
Lã Vĩ nhìn cẩn thận vào Phương Hạo Vân mấy lần, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói với Phương Hạo Vân”
“Anh bạn cũ, tôi thật không ngờ, vị cao thủ mà học tỷ luôn miệng đề cao quý danh lẫy lừng, hóa ra lại là cậu…”
Lã Vĩ và Phương Hạo Vân là bạn học. Nói chính xác hơn là bạn học cùng lớp. Ấn tượng để lại trong hắn ra với Phương Hạo Vân là một sự bạc nhược yếu đuối, một con mọt sách không hơn. Ban đầu từ chỗ Trần Thanh Thanh nghe nói cao thủ tỉ thí với Kameda tên là Phương Hạo Vân, hắn cũng không chú ý lắm. Cho tới khi vừa rồi nhìn thấy tận mắt Phương Hạo Vân, hắn mới giật mình cảm thấy quái lạ, nếu như giới thiệu về lý lịch bên ngoài không có sai, thì vị được gọi là cao thủ này có lẽ là người bạn học trong suốt ba năm phổ thông của hắn.
Phương Hạo Vân là người như thế nào, trong lòng hắn biết rất rõ. Hắn lo lắng học tỷ xinh đẹp đã bị gã lừa mất. Cho nên mới vội vàng tìm tới đây, đến để phanh phui cái bản mặt thật của thằng lừa đảo này.
Vừa thấy mặt, hắn đã thấy học tỷ xinh đẹp đang cười cươi nói nói với Phương Hạo Vân, cơn giận trong lòng không đánh mà tự chui ra, trong lòng thầm cảm thấy bất bình, cái thằng mọt sách này thì có gì tốt, lúc trước hoa khôi của ban là Bạch Lăng Kỳ đã bị gã lừa mất rồi. Bây giờ gã vẫn đáng chết cái nết không chừa, lại đi lừa cả người đứng đầu hội võ thuật trường.
Hắn gia nhập vào hội khá muộn, cho nên không được tận mắt nhìn thấy diễn biến trận đại chiến giữa Kimura và Phương Hạo Vân, cho nên, hắn chẳng chút mảy may tin vào những lời đồn đại về danh tiếng nổi như cồn của Phương Hạo Vân.
Hắn lại càng tin vào tai mắt của mình. Thời gian ba năm, hắn và Phương Hạo Vân đại khái là ngày nào cũng đụng mặt nhau, thằng nhóc đó có đức tính gì, trong lòng hắn biết rõ lắm chứ. Hắn thậm chí còn nghĩ, liệu có phải hồi trước Phương Hạo Vân cố tình giấu nghề, thế nhưng hắn nhanh chóng lật đổ cách nghĩ đó. Bạn học với nhau suốt 3 năm, tình hình của Phương Hạo Vân hắn đều được chứng kiến từng ngày, hắn tuyệt đối không giống như đang che giấu đâu.
Theo suy đoán như vậy, hắn tin chắc rằng Phương Hạo Vân đang đi lừa thầy dối bạn.
Có điều hắn cũng đâu đó có đôi chút sự bội phục với Phương Hạo Vân, dù sao thủ đoạn lừa gạt của gã cao minh như vậy, trước đó Bạch Lăng Kỳ, bây giờ lại là một học tỷ xinh đẹp lộng lẫy. Tuy rằng não bộ của hai người đều rất lớn, nhưng Lã Vĩ không nghĩ rằng cô lại là một người đầu to óc bằng trái nho chút nào cả. Cho nên mới nói, rõ ràng là thủ đoạn của thằng Phương Hạo Vân này thật là thâm nho nhọ đít.
Lã Vĩ hoàn toàn coi mình là một vị cứu tinh một bàn thua trông thấy cho Thanh Thanh, nói theo cách của hắn, hắn đến để giải cứu cho học tỷ xinh đẹp đấy bà con ạ!
“Anh bạn, chúng ta quen nhau à?”
Phương Hạo Vân cố tình cho ra một bộ mặt khinh thường. Trên thực tế, hắn cũng chả biết Lã Vĩ là thằng quái nào. Những tư liệu chi tiết mà Nguyệt Như đưa cho hắn, cũng không nói rõ ràng lám vào những chi tiết người bạn học của Phương Hạo Vân cũ. Hơn nữa, bình thường thì Phương Hạo Vân cũng chẳng phải thân gì lắm với cái thằng Lã Vĩ kia.
Lã Vĩ trông thấy vẻ mặt khinh khỉnh côi thường của Phương Hạo Vân thì còn tưởng rằng hắn đang cố ý giả nai, cố tình khinh thị mình, liền đi tiến tới, cười lạnh lùng nói:
“Giả nai… Ở trước mặt tao mà mày còn giả bộ. Phương Hạo Vân, chúng ta là bạn học suốt ba năm rồi đấy… Tao bực rồi đấy, không phải là mấy tháng không gặp, từ lúc nào mà mày đã trở thành võ lâm cao thủ thế?”
Phương Hạo Vân bắt đầu vò đầu suy nghĩ, thì ra là bạn cùng lớp à, chả trách thằng đó hình như ra bộ rất quen với mình. Chỉ là cái thằng này hình như cũng chẳng phải bạn bè tốt gì cả
Cảm nhận được ánh mắt tần ngần của Phương Hạo Vân đang nhìn về phía mình, sắc mặt Trần Thanh Thanh hơi đỏ lên, khẽ gắt lên bực bội nói:
“Thì ra cậu cũng chẳng phải người tốt.”
“Nói đi, có phải là đã quyết định được ngày tỉ võ rồi phải không?”
Phương Hạo Vân cố tình lảng tránh chủ để, chậm rãi nói.
Quả nhiên, nghe thấy Phương Hạo Vân nhắc tới chuyện võ, Trần Thanh Thanh liền không thèm truy cứu thêm về ánh mắt hau háu của Phương Hạo Vân nữa. Cô vội vàng nhích lại gần hơn một chút, thỏ thẻ nói nhỏ:
“Cậu thấy buổi tối ngày hôm nay có được không nào?”
“Không thành vấn đề, tôi thì thế nào cũng ok. Có điều…”
Phương Hạo Vân chăm chú nói:
“Lần trước đã nói về điều kiện, điều kiện đó phải được chấp nhận, nếu không thi tôi sẽ tuyệt đối không chấp nhận lên võ đài.”
“Cậu yên tâm, chị đã sắp xếp xong xuôi hết cả rồi, địa điểm sẽ được đặt ở hội võ thuật chúng ta, đối phương ngoài Kameda ra, sẽ chi phái thêm 4 học viên cao cấp quan sát trận đấu. Còn ở bên phía chúng ta, ngoại trừ chị và Trầm Văn Long ra, cũng chỉ có thêm ba người…”
Trần Thanh Thanh không dám có chút chậm trễ nói luôn.
“Được rồi, vậy cứ quyết định là buổi tối hôm nay đi, thời gian cụ thể thế nào?”
Phương Hạo Vân nghĩ một chút rồi hỏi.
“Tám giờ tối nay…!”
Trần Thanh Thanh dường như đã vạch kế hoạch sẵn hết cả rồi.
Ngừng lại một chút, cô đột nhiên hỏi:
“Cậu hình như rất thích chân phụ nữ? Trong số những học viên mới của hội đợt này, có không ít học viên chân dài. Nếu như cậu bằng lòng lên lớp dạy cho họ, tôi nghĩ cậu nhất định có thể được no bụng, no luôn cả con mắt J)..”
Trần Thanh Thanh thay đổi biện pháp dụ dỗ Phương Hạo Vân lên giảng dạy võ thuật cho các học viên của hội võ thuật.
Sau khi được chứng kiến công phu quyền thuật của Phương Hạo Vân xong, Trần Thanh Thanh càng thêm tôn sùng đến mức không bút nào tả hết đối với công phu võ thuật của Phương Hạo Vân. Hy vọng một cách bức thiết, hắn có thể chỉ dạy vài ba đường cơ bản cho các học viên trong hội.
Phương Hạo Vân liền trả lời từ tốn:
“Tôi không có ham mê tới mức như vậy, tôi chỉ là đang nghĩ tại sao trời lạnh như thế này mà bọn họ lại có thể mặc những chiếc quần thiếu vải như vậy.”
Nói rồi, ánh mắt của Phương Hạo Vân lại đảo sang nhìn hau háu vào chiếc quần của Trần Thanh Thanh:
“Giống như chị mặc thế này mới gọi là đẹp quá xá chứ lị.”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Trần Thanh Thanh sửng sốt một chút, sắc mặt biến thành hơi ửng đỏ, khẽ cáu lên nạt nộ:
“Cậu nói thế là ý gì hả?”
“Có ý gì ư? Cậu bé nhỏ chết mê chết mệt với đôi chân dài của em, muốn ôm lấy em.”
Đúng vào lúc đó, một âm thanh quá đỗi quen thuộc vang lên. Quay đầu lại theo chỗ phát ra âm thanh, Phương Hạo Vân nhìn thấy bà chị Phương Tuyết Di đang đi tới với nụ cười chế nhạo trên môi. Trong tay cô là một chiếc bóp đầm. Mái tóc dài vắt ở đằng sau, phía trên mặc một bộ áo khoác ấm áp màu vàng nhạt, dáng người nhỏ nhắn thon gọn. Phía dưới là một chiếc váy ngắn, có điều chân của cô không phải trần trụi. Cô còn đeo thêm cả một đôi tất chân giống màu da. Phía giứa đôi tất và làn váy lộ ra một đoạn da thịt trắng nõn nà mê tơi, hiện lên lung linh sáng rạng ngời.
“Chị, tại sao chị lại tới đây?”
Phương Hạo Vân nhanh chân bước tới nghênh đón, khẽ nở nụ cười.
“Nói thế là sao, tôi không được tới đây à?”
Phương Tuyết Di khẽ hừ một tiếng lạnh lùng, thò tay cốc vào trán của Phương Hạo Vân, khẽ cáu một tiếng nói:
“Tiểu tử thối, đã mấy ngày nay chị không thấy bóng dáng cậu đâu cả, còn ngỡ rằng cậu đã biến mất hoàn toàn trên địa cầu này rồi đấy.”
“Chị, chị mau nói đi, rốt cuộc chị đến tìm em có chuyện gì vậy?”
Phương Hạo Vân biết, bà chị là một người bận rộn. Chắc phải có chuyện gì đó thì cô mới khệnh khạng đi tới tận trường để tìm mình.
“Chị đến để thăm em, ở trường là để học hành hay là để tán gái?”
Phương Tuyết Di nhìn Trần Thanh Thanh với con mắt đầy thâm ý, cười khoái trí:
“Thanh Thanh, thằng tiểu tử này muốn tán em, em cũng không cần phải cự tuyệt, người ta nhắm vào đôi chân dài của em đã lâu rồi.”
“Làm gì có? Khi nãy cậu ấy còn nhìn chằm chằm vào nữ sinh khác cơ mà?”
Trần Thanh Thanh có đôi chút xấu hổ.
“Vậy à?”
Phương Tuyết Di mở to mắt hết cỡ, nhìn Phương Hạo Vân rồi nói:
“Hạo Vân, từ lúc nào em có sở thích và hứng thú với đôi chân phụ nữ vậy?”
Phương Tuyết Di là người từng trải, bây giờ ở trong trường học đầy rẫy những chuyện về tình dục, như kiểu mê chân, mê mông, có người mê tất chân, thậm chí còn có cả người mê… cô không tiện nói ra và cũng không tiện nghĩ tiếp nữa.
Nếu như Phương Hạo Vân bảo là mê chân gái, thì cô sẽ chẳng có chút nghi ngời nào cả.
Tại sao ư? Ở vào độ tuổi của Phương Hạo Vân bây giờ, đang ở vào độ tuổi tình đầu rạo rực, đối với cơ thể của người khác giới, hoặc là quần áo, đều có một loại hiếu kỳ theo bản năng.
Phương Hạo Vân dở khóc dở cười, chẳng qua là hắn chỉ có đôi chút tò mò, trời lạnh run cầm cập mà lại để lộ chân trần, rốt cuộc là để làm gì? Thật không ngờ đã bị hiểu lầm rằng có một sở thích biến thái tới mức này rồi.
“Chẳng có chuyện gì hết.”
Phương Hạo Vân biết những chuyện này càng giải thích thì càng mệt người, nên không thèm giải thích thêm nhiều nưa.
Hắn thản nhiên nói:
“Nói đi, rốt cuộc là tìm em có chuyện gì? Nếu như không có chuyện gì, em nghĩ em và học tỷ còn có chút chuyện cần phải bàn với nhau nữa.”
Phương Tuyết Di hừ lạnh một tiếng, nhìn vào cả hai người, ánh mắt dừng trên người của Trần Thanh Thanh, rồi mỉm cười hỏi:
“Thanh Thanh, hai người không phải đang hẹn hò đấy chứ? Tên tiểu tử thối này đã dẫn bạn gái còn non tuổi về nhà rồi, hơn nữa cả nhà chị đã nhất trí thông qua…”
Đều là con gái, Phương Tuyết Di không muốn một cô gái tốt nết như Trần Thanh Thanh lại bị mắc lừa.
“Không phải, bọn em đang thảo luận về cuộc tỉ…”
Trần Thanh Thanh có chút nóng lòng muốn mau chóng làm rõ sự tình.
“Chúng em đang bàn về chuyện dùng bút bi hay bút chì để viết chữ, càng đơn giản càng tốt…”
Phương Hạo Vân vội vàng cắt đứt câu nói của Trần Thanh Thanh. Hắn không muốn người trong nhà biết quá nhiều chuyện về mình. Để tránh cho họ lo lằng, hoặc cũng có thể là nghi ngờ.
Trần Thanh Thanh vừa nghe tí vậy đã hiểu ý ngay, vội vàng tiếp nói chủ đề, phụ theo Phương Hạo Vân nói:
“Ầy, đúng thế, chúng em đang bàn về việc dùng loại bút gì viết chữ thích hợp hơn?”
“Cái quái gì ở đây thế nhỉ?”
Phương Tuyết Di không có hứng thú để tâm tới mấy chuyện vặt vãnh này, ngoảnh mặt sang phía Phương Hạo Vân nói:
“Vài hôm nữa ở công ty sẽ tổ chức một buổi khiêu vũ, đến lúc đó, em nhất định phải tham gia, em là công thần đó, đúng rồi, vừa hay Thanh Thanh cũng có mặt ở đây, hy vọng hôm đó em cũng hạ cố tới tham dự.”
“Nhất định, nhất định…”
Trần Thanh Thanh mỉm cười đáp lời:
“Tới lúc đó có thể ba em cũng sẽ tới.”
Phương Tuyết Di mỉm cười nói:
“Ba chị chắc không nhắc tới chuyện cầu thân lần nữa chứ?”
Trần Thanh Thanh nghe vậy, khuôn mặt đỏ ửng lên một vùng, có chút thẹn thùng nói:
“Chị Tuyết Di, chị nói lung tung gì thế? Đây không phải là chuyện một thời dĩ vãng rồi ư. Vả lại, em cũng chẳng có hứng thú, đều là trò ba em dựng ra rồi áp đặt lên em thôi.”
Phương Tuyết Di cười lém lỉnh:
“Thẹn thùng ư? Kỳ thực, chị cam tâm tình nguyện để em làm em dâu chị, chỉ là tên tiểu tử Phương Hạo Vân này đầu óc không thông…”
Phương Hạo Vân cảm thấy không khí có phần không được tự nhiên cho lắm, liền liếc mắt nhìn sang bên phia Phương Tuyết Di. Rồi nhún nhún vai đi tới nói:
“Được rồi, bà chị đừng có nói nhăng nói cuội nữa. Đúng rồi, tối nay em về nhà hơi muộn, nếu tiện thì chị giúp em làm bữa tối, khoảng hơn 9h thì em sẽ về.”
“Được thôi, hai người tiếp tục hẹn hò đi, chị phải đi rồi, yên tâm, chị sẽ không nói đâu…”
Dứt lời, Phương Tuyết Di mỉm cười bước đi.
“Chị của tôi là vậy đấy, luôn thích bịa chuyện đặt điều, chị đừng để bụng…”
Phương Hạo Vân thấy thần sắc Trần Thanh Thanh hiện lên vẻ xấu hổ, vội vàng giải thích một câu.
Trần Thanh Thanh ngơ ngác một chút, rồi lập tức khoan dung mỉm cười nói:
“Chị cậu thật là một người chị tuyệt đấy, là một người đáng để kết bạn đây. Đúng rồi, cậu có thể không biết, tôi với chị cậu bây giờ đã là “khuê trung mật hữu.”
“Hai người… tại sao tôi lại không biết?”
Phương Hạo Vân có chút bất ngờ.
“Hừ, chuyện của đàn bà con gái thì việc gì mà phải nói cho cậu biết… Ha ha, thật ra nói cho cậu cũng không sao, tôi với chị cậu cùng nhau phụ trách dự án vĩ đại này, trong quá trình làm việc, chúng tôi bỗng thấy có rất nhiều điểm tương đồng với nhau…”
Nói tới đây, Trần Thanh Thanh bỗng nhiên nói ra một câu đầy ý vị sâu xa:
“Chị cậu thật ra rất xuất sắc, tôi cảm thấy, chị ấy có thể dẫn dắt tập đoàn Thịnh Hâm đi đến một con đường huy hoàng mới.”
“Không sai, tôi cũng tin tưởng vào năng lực của chị ấy. Cho nên, bất luận vào lúc nào, chị tôi đều là giám đốc của tập đoàn Thịnh Hâm.”
Phương Hạo Vân thành thực nói.
“Cậu có thể nghĩ như vậy, thì tôi cũng mừng thay cho Tuyết Di.”
Trần Thanh Thanh vẻ mặt vui mừng mỉm cười nói.
Đúng lúc này, điện thoại của Phương Hạo Vân vang lên, lấy ra nhìn, số đến là một số lạ không có trong danh bạ. Hắn biết đích thị là dì Bạch đang gọi cho mình rồi.
Nhận lấy cuộc gọi, quả nhiên là âm thanh ngọt ngào dễ nghe của dì Bạch vọng lại:
“Hạo Vân, tuần này con có rỗi vào lúc nào không, mấy ngày nay dì rất thảnh thơi, có thể trị bệnh cho ba con.”
Trong lòng Phương Hạo Vân luôn ghi nhớ chuyện này, nghe dì Bạch chủ động nhắc tới, hắn vội vàng mở miệng nói:
“Ngày mai nhé dì, chiều mai con lên lớp giảng xong thì sẽ đến đón dì được không?”
“Không cần đón đâu, đến lúc đó con cứ đợi ở nhà, dì sẽ đến thẳng đó.”
“Vậy được rồi, cứ quyết định vậy đi ạ.”
“Ừ, hẹn gặp con ngày mai.”
Nói xong, đầu dây bên kia liên cúp máy.
“Hạo Vân, thời gian đến cuộc tỉ võ không còn bao lâu nữa, hay là cậu đến chỗ của tôi ngồi tạm đi, nghỉ ngơi lấy sức một chút, chuẩn bị tinh thần thể lực đấy đủ nhé?”
Trần Thanh Thanh thấy Phương Hạo Vân đã tắt máy, liền đi tới cẩn thận thăm dò.
“Không cần đâu.”
Phương Hạo Vân điềm nhiên nhìn vào ánh mắt của Trần Thanh Thanh, bỗng nhiên một nam sinh cao lớn bước tới, ngoác miệng nói:
“Học tỉ, chị đang ở đây à, tôi tìm chị khắp nơi…”
“Lã Vĩ, cậu đến đúng lúc lắm, tôi giới thiệu cho cậu một chút về nhân vật chính của buổi tối hôm nay…”
Người mới đến là một phó hội trưởng của hội võ thuật được tuyển chọn trong số những sinh viên năm nhất. Trần Thanh Thanh vốn dĩ cũng được giới thiệu hai người với nhau.
“Học tỷ, tôi nghĩ không cần phải phiền phức thế đâu, chúng tôi quen nhau.”
Lã Vĩ nhìn cẩn thận vào Phương Hạo Vân mấy lần, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói với Phương Hạo Vân”
“Anh bạn cũ, tôi thật không ngờ, vị cao thủ mà học tỷ luôn miệng đề cao quý danh lẫy lừng, hóa ra lại là cậu…”
Lã Vĩ và Phương Hạo Vân là bạn học. Nói chính xác hơn là bạn học cùng lớp. Ấn tượng để lại trong hắn ra với Phương Hạo Vân là một sự bạc nhược yếu đuối, một con mọt sách không hơn. Ban đầu từ chỗ Trần Thanh Thanh nghe nói cao thủ tỉ thí với Kameda tên là Phương Hạo Vân, hắn cũng không chú ý lắm. Cho tới khi vừa rồi nhìn thấy tận mắt Phương Hạo Vân, hắn mới giật mình cảm thấy quái lạ, nếu như giới thiệu về lý lịch bên ngoài không có sai, thì vị được gọi là cao thủ này có lẽ là người bạn học trong suốt ba năm phổ thông của hắn.
Phương Hạo Vân là người như thế nào, trong lòng hắn biết rất rõ. Hắn lo lắng học tỷ xinh đẹp đã bị gã lừa mất. Cho nên mới vội vàng tìm tới đây, đến để phanh phui cái bản mặt thật của thằng lừa đảo này.
Vừa thấy mặt, hắn đã thấy học tỷ xinh đẹp đang cười cươi nói nói với Phương Hạo Vân, cơn giận trong lòng không đánh mà tự chui ra, trong lòng thầm cảm thấy bất bình, cái thằng mọt sách này thì có gì tốt, lúc trước hoa khôi của ban là Bạch Lăng Kỳ đã bị gã lừa mất rồi. Bây giờ gã vẫn đáng chết cái nết không chừa, lại đi lừa cả người đứng đầu hội võ thuật trường.
Hắn gia nhập vào hội khá muộn, cho nên không được tận mắt nhìn thấy diễn biến trận đại chiến giữa Kimura và Phương Hạo Vân, cho nên, hắn chẳng chút mảy may tin vào những lời đồn đại về danh tiếng nổi như cồn của Phương Hạo Vân.
Hắn lại càng tin vào tai mắt của mình. Thời gian ba năm, hắn và Phương Hạo Vân đại khái là ngày nào cũng đụng mặt nhau, thằng nhóc đó có đức tính gì, trong lòng hắn biết rõ lắm chứ. Hắn thậm chí còn nghĩ, liệu có phải hồi trước Phương Hạo Vân cố tình giấu nghề, thế nhưng hắn nhanh chóng lật đổ cách nghĩ đó. Bạn học với nhau suốt 3 năm, tình hình của Phương Hạo Vân hắn đều được chứng kiến từng ngày, hắn tuyệt đối không giống như đang che giấu đâu.
Theo suy đoán như vậy, hắn tin chắc rằng Phương Hạo Vân đang đi lừa thầy dối bạn.
Có điều hắn cũng đâu đó có đôi chút sự bội phục với Phương Hạo Vân, dù sao thủ đoạn lừa gạt của gã cao minh như vậy, trước đó Bạch Lăng Kỳ, bây giờ lại là một học tỷ xinh đẹp lộng lẫy. Tuy rằng não bộ của hai người đều rất lớn, nhưng Lã Vĩ không nghĩ rằng cô lại là một người đầu to óc bằng trái nho chút nào cả. Cho nên mới nói, rõ ràng là thủ đoạn của thằng Phương Hạo Vân này thật là thâm nho nhọ đít.
Lã Vĩ hoàn toàn coi mình là một vị cứu tinh một bàn thua trông thấy cho Thanh Thanh, nói theo cách của hắn, hắn đến để giải cứu cho học tỷ xinh đẹp đấy bà con ạ!
“Anh bạn, chúng ta quen nhau à?”
Phương Hạo Vân cố tình cho ra một bộ mặt khinh thường. Trên thực tế, hắn cũng chả biết Lã Vĩ là thằng quái nào. Những tư liệu chi tiết mà Nguyệt Như đưa cho hắn, cũng không nói rõ ràng lám vào những chi tiết người bạn học của Phương Hạo Vân cũ. Hơn nữa, bình thường thì Phương Hạo Vân cũng chẳng phải thân gì lắm với cái thằng Lã Vĩ kia.
Lã Vĩ trông thấy vẻ mặt khinh khỉnh côi thường của Phương Hạo Vân thì còn tưởng rằng hắn đang cố ý giả nai, cố tình khinh thị mình, liền đi tiến tới, cười lạnh lùng nói:
“Giả nai… Ở trước mặt tao mà mày còn giả bộ. Phương Hạo Vân, chúng ta là bạn học suốt ba năm rồi đấy… Tao bực rồi đấy, không phải là mấy tháng không gặp, từ lúc nào mà mày đã trở thành võ lâm cao thủ thế?”
Phương Hạo Vân bắt đầu vò đầu suy nghĩ, thì ra là bạn cùng lớp à, chả trách thằng đó hình như ra bộ rất quen với mình. Chỉ là cái thằng này hình như cũng chẳng phải bạn bè tốt gì cả
/731
|