Sau khi Vân Thiển Nguyệt rời đi, trong đình hồ uyên ương phút chốc yên lặng.
Sắc mặt Lãnh quý phi cực kỳ khó coi, nghĩ tới hôm nay để cho Vân Thiển Nguyệt rời đi dễ dàng như vậy thật sự quá tiện nghi cho nàng, nhưng mà ngày còn dài. Nàng quay đầu âm dương quái khí với hoàng hậu đang trầm tư: “Hoàng hậu tỷ tỷ, ngài cũng nên hảo hảo giáo huấn Thiển Nguyệt tiểu thư này một chút. Nàng thật sự là không nghe giáo hóa (giáo dục cảm hóa), đâu có chút bộ dáng tri thư đạt lễ (biết đọc sách, hiểu lễ nghĩa? Bôi nhọ danh tiếng Vân vương phủ không nói, còn bôi nhọ danh tiếng của ngài.”
“Lãnh muội muội, chuyện này hoàng thượng đều không quản, Bản cung quản như thế nào?” Hoàng hậu thu hồi trầm tư, nhìn Lãnh quý phi, thản nhiên nói: “Vả lại cháu trai, cháu gái của ngươi so với Nguyệt Nhi cũng không thấy tốt hơn? Nàng chính là quần áo lụa là không nghe giáo hóa, không tuân thủ lễ nghi một chút, tối thiểu cũng không làm cái loại lấn nam bá nữ, ép người lương thiện thành kỹ nữ, chuyện ác tàn nhẫn thích giết chóc. Những năm này Lãnh tiểu vương gia lại làm không ít chuyện ác, hoàng thượng mắt nhắm mắt mở, thế nhưng không có nghĩa là không biết. Về phần chuyện Lãnh tiểu quận chúa mấy ngày trước đánh nhau với nhị tiểu thư của Vinh vương phủ ở phủ thái tử cũng không tính là tiểu thư khuê các tri thư đạt lễ gì, nàng và Nguyệt Nhi chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi. Cùng là cô cô, ngươi cái cô cô này không quản được cháu gái, Bản cung lại quản giáo như thế nào?”
Sắc mặt Lãnh quý phi cứng đờ, á khẩu không trả lời được.
“Ta xem Thiển Nguyệt tiểu thư quả thực khả ái lắm! Hẳn là có ưu điểm, nếu không nơi nào có thể được Cảnh thế tử và Nhiễm tiểu vương gia cùng nhau che chở? Hai ngươi kia thế nhưng là những nhân vật công tử số một số hai trong kinh thành chúng ta. Không phải ai cũng có thể lọt vào mắt của bọn họ.” Minh phi vẫn không có nói lúc này liền mở miệng.
“Có ưu điểm gì chứ? Quần áo lụa là không thay đổi, chữ đại không biết, cái gì cũng đều không hiểu, chỉ là có một gương mặt dễ nhìn một chút mà thôi.” Lãnh quý phi hừ lạnh, “Hai người kia đều là nam nhân, chẳng qua là bị nàng mê hoặc mà thôi.”
Sắc mặt hoàng hậu lập tức lạnh đi, trước kia Lãnh quý phi dù nói Vân Thiển Nguyệt không tốt như thế nào cũng sẽ không nói trước mặt nàng, nàng lạnh giọng nói với Lãnh quý phi: “Có thể có một dung mạo tốt đó là trời sinh, có vài người dung mạo lại dùng đến phấn son tốt như thế nào cũng tô vẽ không ra một phần đẹp đẽ. Có thể mê hoặc nhân vật trong kinh thành này thậm chí là cả thiên hạ cũng là bản lĩnh.”
Lãnh quý phi từ trước đến giờ để ý nhất là dung mạo của mình, nghe vậy nhất thời giận dữ, “Hoàng hậu tỷ tỷ, ngươi đây là đang nói ai?”
Hoàng hậu đón nhận tức giận của Lãnh quý phi cười nhạt, “Lãnh muội muội, ta tự nhiên là đang nói cháu gái kia của ta không nên thân. May là có dung mạo tốt, vẫn không phải là kẻ vô dụng. Hôm nay ta thấy dung mạo kia của nàng so với Tần tiểu thư của phủ Thừa tướng còn hơn một phần đây! Lãnh muội muội tức giận cái gì? Cho là ta đang nói ngươi sao?”
Lãnh quý phi tức giận nhìn chằm chằm hoàng hậu, đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe (nói bóng nói gió)! Đừng tưởng rằng nàng nghe không hiểu.
Hoàng hậu tiếp tục thản nhiên nói: “Ngươi đều đã từng này tuổi, hoàng thượng cũng đã sớm qua cái tuổi thưởng hoa, trong cung này cũng đã lâu không có người mới vào, Lãnh muội muội cũng không cần quá để ý dung mạo của mình đâu. Nữ nhân tuổi tác sẽ già đi, cho dù năm đó có là đệ nhất mỹ nhân, thì hai mươi năm sau nhìn lại cũng khó mà vừa mắt. Dung mạo nữ nhân cũng không phải là quá trọng yếu. Bản cung đang nói Thiển Nguyệt, Lãnh muội muội tội gì chụp vào bản thân mình?”
Lãnh quý phi trong lòng một cỗ căm tức bị kìm nén, nhưng nàng dù sao cũng có chút bản lĩnh, nếu không cũng không thể ngồi vào vị trí đứng đầu bốn phi, nàng nén căm tức xuống, cười nói: “Hoàng hậu tỷ tỷ nói những lời này xác thực rất đúng. Cho nên Thiển Nguyệt có dung mạo cũng là vô ích, nam nhân mà! Liền có chuyện như vậy, Cảnh thế tử là người trên đỉnh cao xa như vậy, hắn hẳn là xứng với nữ tử cũng tài hoa quan lại như hắn, hôm nay mắt khác đối đãi với Thiển Nguyệt tiểu thư ước chừng là cảm thấy nàng chơi thật khá, vui đùa một chút mà thôi.”
Mắt phượng của hoàng hậu cũng tích tụ tức giận, cố gắng khắc chế cơn tức giận, nụ cười trên mặt cũng ngày càng lãnh đạm hơn, “Thiên hạ có bao nhiêu thiếu nữ sợ là hận không được làm đồ chơi của Cảnh thế tử đâu! Mặc dù có thể được hắn liếc mắt nhìn một cái cũng là phúc khí, nhưng là Cảnh thế tử đến nay trừ Nguyệt Nhi ra ai cũng không thể lọt vào mắt hắn, nói như vậy những cô gái kia không được một ánh nhìn của hắn chẳng phải là cả đồ chơi cũng không bằng? Tỷ như tiểu quận chúa của Hiếu thân vương phủ.”
Lãnh quý phi tức giận nghẹn ở trong ngực, gân xanh trên trán nổi lên, nếu là nữ nhân ngồi trước mắt nàng không phải là hoàng hậu, nàng sợ là đã sớm xông ra khóc lóc om sòm rồi. Nàng trong lúc nhất thời tìm không được lời nói phản bác, chỉ là hận nhìn hoàng hậu.
“Mặc dù nói như vậy, chỉ là Lãnh muội muội nói chuyện vẫn là nên thận trọng mới phải. Phải biết đạo lý họa từ miệng mà ra. Cảnh thế tử chỉ là được phụ thân ta dặn dò, mới trông nom Thiển Nguyệt một hai. Hoàng thượng cũng không nói gì, liền chịu không được người khác sắp đặt. Ngươi đặt điều Nguyệt Nhi cũng không có gì, cho dù trước mặt bản cung, bản cung cũng sẽ không so đo. Nhưng là lời ngươi vừa mới nói nếu truyền đến trong tai Cảnh thế tử, ngươi đoán sẽ như thế nào?”
Lãnh quý phi biến sắc.
“Còn có vừa nãy ngươi cũng nghe tin tức từ thượng thư phòng truyền đến. Nhiễm tiểu vương gia cũng là đối với Nguyệt Nhi hết sức che chở, ngươi khác nói nàng một câu không tốt hắn đều không cho phép, chứ nói chi là đặt điều ác độc. Ngay cả Hoàng thượng đều không có cách, đương nhiên, nếu Lãnh muội muội không sợ Nhiễm tiểu vương gia thì có gì cứ nói. Đến lúc ngươi chọc giận Nhiễm tiểu vương gia, bị tội, cũng đừng tìm Hoàng thượng với bản cung để khóc lóc kể lể.” Hoàng hậu cả người thẳng tắp, nói xong lời nói đoan trang uy nghiêm, khí thế đè nén Lãnh quý phi.
Thân thể Lãnh quý phi không khỏi run rẩy, biết hôm nay đã chọc giận hoàng hậu. Cảnh thế tử cùng Nhiễm tiểu vương gia đích xác là không thể tùy ý đặt điều, hôm nay nàng đúng là bị chọc tức đến hồ đồ. Gắng gượng nặn ra một nụ cười nói: “Muội muội nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, kính xin hoàng hậu tỷ tỷ chớ trách, nói trắng ra là Thiển Nguyệt tiểu thư vẫn là con nít mà thôi, là muội muội nhìn tỷ tỷ cực khổ, không đành lòng, muốn khuyên tỷ tỷ răn dạy nàng một chút mà thôi, không có ý tứ gì khác. Nhưng mà tỷ tỷ nói rất đúng, ta và ngài đều là cô cô, bọn họ trên vẫn còn gia gia phụ thân mạnh khỏe, nơi nào đến phiên người cô cô như chúng ta dạy dỗ.”
“Ngươi hiểu là tốt rồi!”Hoàng hậu không mặn không nhạt ném ra một câu.
Lãnh quý phi mặc dù rất là tức giận, nhưng lửa giận này cũng phải đè xuống. Bởi vì nàng không chiếm được lý lẽ, ở hậu cung vẫn là hoàng hậu lớn nhất. Nàng trong lúc nhất thời không tìm được ngôn ngữ, định rời đi, bỗng nhiên liếc thấy Tần thái phi ngồi bên cạnh hoàng hậu từ đầu đến cuối không nói chuyện, tựa hồ là đang tự đánh giá cái gì, nàng nhất thời tức giận trong lòng, cười nói: “Ta vừa nãy quên rồi, tỷ tỷ sợ là nói sai rồi. Không chỉ là mỗi Thiển Nguyệt tiểu thư được Cảnh thế tử mắt khác đối đãi, còn có một người cũng được Cảnh thế tử mắt khác đối đãi.”
“Nga? Muội muội không ngại nói một chút.” Hoàng hậu thấy Lạnh quý phi liếc về phía Tần thái phi, trong lòng cũng đoán được vài phần.
“Ta vừa mới nghe nói hôm nay Cảnh thái tử ở thượng thư phòng dạy học, là về luận học, lời nói của Tần tiểu thư khiến Cảnh thế tử rất tán thưởng, nói Tần tiểu thư đại tài, có thể làm quốc mẫu, còn nói Thiển Nguyệt tiểu thư chính là quần áo lụa là ngu dốt, so ra không bằng một phần của Tần tiểu thư đâu! Hoàng hậu tỷ tỷ, lời nói như vậy cũng nói ra, ngươi xem đây không phải rõ ràng là Tần tiểu thư được Cảnh thế tử tán thưởng hơn sao?” Tức giận trên mặt lãnh quý phi rút đi, thay vào đó là cười đắc ý, tựa hồ người được tán thưởng là cháu gái của nàng, nàng nhìn về phía Tần thái phi, “Thái phi nương nương, nô tì thật là hâm mộ ngài có cháu gái như vậy!”
Tần thái phi nhìn Lãnh quý phi một cái, cười cười, mặc dù tuổi gần bảy mươi, nhưng là từ những nét loáng thoáng trên gương mặt có thể thấy được năm đó là một mỹ nhân tuyệt đỉnh, khóe mắt quét qua hoàng hậu ngồi ngay bên cạnh sắc mặt bình tĩnh, nàng chậm rãi mở miệng, “Ngọc Ngưng đứa bé kia là đa tài đa nghệ, tiểu thư trong kinh thành có thể vượt qua nàng là rất ít, nàng có thể được Cảnh thế tử khen ngợi một câu cũng là nên. Nhưng mà lời nói quốc mẫu này vẫn là lời nói với cao quá rồi.”
“Thái phi nương nương, ngài nói như vậy là không tin ánh mắt Cảnh thế tử. Cảnh thế tử là ai a? Đây chính là kỳ tài của Thiên Thánh chúng ta, coi như là kỳ tài đệ nhất thiên hạ cũng không quá. Lời nói của hắn cho tới bây giờ đều được tôn là châm ngôn cảnh giới người đời. Cảnh thế tử nói Tần tiểu thư có thể làm quốc mẫu, liền đích thị là lời nói không ngoa.” Thỉnh thoảng Lãnh quý phi lại nhìn về phía Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu càng bình tĩnh, nàng càng cười châm biếm.
“Có thể làm quốc mẫu hay không, vẫn còn cần có phúc khí, chỉ có tài không cũng là vô dụng.” Tần thái phi không muốn nói thêm nữa, đứng dậy, có chút mệt mỏi nói: “Người đã già, rốt cuộc là không còn dùng được rồi. Ngồi lâu như vậy liền mệt mỏi. Các ngươi người trẻ tuổi ngồi lại đi! Ta liền về cung trước.”
“Thái phi đi thong thả!” Hoàng hậu đứng lên, nhợt nhạt hành lễ.
“Cung tiễn Thái phi!” Minh phi cùng một đám phi tần đều đứng lên, hành lễ đối với Tần thái phi.
Lãnh quý phi thật vất vả mới tìm được lời đả kích hoàng hậu, không nghĩ tới Tần thái phi cư nhiên không nể mặt. Tổ huấn của thủy tổ hoàng đế noi theo trăm năm, cũng nên ngừng lại rồi, huống chi đức hạnh của Vân Thiển Nguyệt lại không chịu nổi như thế, vị trí đứng đầu hậu cung này cũng không thể để cho Vân vương phủ bọn họ tiếp tục nắm giữ nữa, không phải là Lãnh gia nàng, cũng muốn đổi lại một nhà. Nàng cũng không tin Tần thái phi cùng Tần thừa tướng lại không có cái ý nghĩ kia. Nàng cười nói: “Ta đúng lúc thật lâu không có tới trong cung Tần thái phi, ta tiễn Thái phi hồi cung đi!”
Tần thái phi dừng bước, gật đầu một cái, “Cũng tốt! Vậy thì cực khổ Lãnh quý phi rồi!”
“Không cực khổ, hoàng thượng hiếu thuận ngài, chúng ta là con dâu cũng nên hiếu thuận không phải sao? Một chút chuyện nhỏ này nên làm.” Lãnh quý phi tiến lên đỡ lấy cánh tay Tần thái phi, cười nói.
“Đúng vậy a, hoàng thượng hiếu thuận, lão bà ta mới có thể an hưởng tuổi già.” Tần thái phi cũng cười cười.
Lãnh quý phi quay đầu lại nhìn Hoàng hậu một cái, giả bộ quan tâm nói: “Nhìn sắc mặt hoàng hậu tỷ tỷ không tốt lắm, có phải thân thể không thoải mái hay không? Vẫn là mau chóng hồi cung mời thái y xem một chút đi! Ngài là trụ cột của tỷ muội chúng ta, nếu ngài ngã bệnh chúng ta liền không còn người tâm phúc rồi.”
“Lãnh muội muội yên tâm. Thân thể bản cung còn tốt lắm. Lãnh muội muội cả ngày mệt nhọc ưu tư, nên chút ý hơn mới phải.” Giọng nói hoàng hậu vẫn là không mặn không nhạt, thấy Lãnh quý phi muốn nói tiếp, nàng nhắc nhở: “Lãnh muội muội nếu tiễn Thái phi hồi cung, tốt hơn nên trông nom Thái phi, bậc thang này nhìn cũng rất dễ ngã quỵ, bằng không nếu mà làm Thái phi té ngã, sợ là hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Lãnh quý phi tỉnh táo lại, không dám nói, vội vàng dè dặt đỡ Tần thái phi bước xuống bậc thang.
Nhìn Lãnh quý phi cũng Tần thái phi đã đi xa, Hoàng hậu lại ngồi xuống, phất tay đối với mọi người, “Sắc trời không còn sớm, chắc hẳn các muội muội đều ngồi mệt mỏi cả, đều trở về đi thôi! Bản cung ngồi lát nữa.”
“Dạ!” Tất cả mọi người đứng dậy cáo lui.
Minh phi cũng không động, mà là nhìn Hoàng hậu ấm giọng nói: “Ta vẫn không mệt, liền ở lại ngồi cùng tỷ tỷ một lát.”
“Cũng tốt!” Hoàng hậu gật đầu, vui tay lên với đám người Tôn ma ma, đám người Tôn ma ma hiểu ý, đều lui xuống.
“Tỷ tỷ chớ đem lời nói của Lãnh quý phi để trong lòng. Theo muội thấy Thiển Nguyệt tiểu thư là một người có phúc. Đều nói “người có phúc sẽ không thuộc về nơi vô phúc” Có một số việc vẫn là phải nhìn ý hoàng thượng, chẳng qua là một câu nói của Cảnh thế tử mà thôi, rốt cuộc như thế nào còn chưa biết chừng!” Minh phi im lặng chốc lát, do dự một chút, ấm giọng khuyên nhủ hoàng hậu đang có sắc mặt không tốt lắm.
“Muội muội cho là ta bởi vì cái này mà lo lắng?” Hoàng hậu cười nhạt.
“Chẳng lẽ tỷ tỷ không phải?” Minh phi ngẫn ra.
Hoàng hậu lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía bông hoa sen trong hồ uyên ương, không hề nói nữa.
Minh phi cũng theo ánh mắt hoàng hậu nhìn về phía bông hoa sen trong hồ uyên ương, chỉ thấy một đám chim uyên ương đang vây quanh hoa sen chơi đùa, nàng cười nói: “Những đôi uyên ương này cũng rất đáng yêu.”
“Minh muội muội, ngươi chẳng lẽ chỉ thấy được uyên ương đáng yêu thôi sao? Không thấy được cái khác?” Hoàng hậu không nhìn Minh phi, không đợi Minh phi hỏi, nói thẳng: “Hồ uyên ương này giống như hoàng cung vậy, chim uyên ương trong ao giống như chúng ta mỗi ngày tranh giành rượt đuổi chơi đùa, cũng chỉ là tự tiêu khiển mà thôi. Nào biết ngoài cảnh sắc hồ uyên ương ra, lại là bực nào thiên địa?”
Đáy lòng Minh phi chấn động, nhìn hoàng hậu, đè thấp giọng, “Tỷ tỷ, vậy hoàng thượng giống như cái gì? Là hoa sen trong hồ này sao?”
“Hoàng thượng? Ha ha….” Hoàng hậu nhướng mày, cười lắc đầu, thở dài nói: “Hoàng thượng chính là trăng sáng thỉnh thoảng chiếu sáng trong ao này. Thấy được, sờ không được, cho đến khi già đi, trăng sáng kia cũng không bị chúng ta mò tới.”
Đáy lòng Minh phi lần nữa chấn động, chuyển mắt nhìn khắp nơi, phát hiện trừ ma ma, cung nữ của nàng và hoàng hậu canh giữ ở nơi xa cũng không có người nào khác, trên mặt nàng lúc này mới lây vẻ bi thương, “Tỷ tỷ nói đúng, hồ uyên ương này giống như hoàng cung vậy, trong hồ này chim uyên ương giống chúng ta, hoàng thượng chính là trăng sáng thỉnh thoảng chiếu xuống mặt hồ, chúng ta cả đời bị vây ở chỗ này, mà người đem chúng ta vây không cả đời này cũng là người với không tới tay.”
“Là vậy, cho nên, Minh muội muội còn cảm thấy ta sẽ bởi vì Nguyệt Nhi không được làm hoàng hậu, Vân vương phủ không có nữ tử nào nữa để tiến cung mà thương tâm sao? Đây chỉ là một cái lồng chim mà thôi, bởi vì lúc Vân vương phủ có một nữ tử có được tình cảm chân thành cả đời của thủy tổ hoàng đế, liền theo lệ trăm năm này, liên lụy mấy người nữ tử con vợ cả của Vân vương phủ. Hoàng thượng của Thiên thánh từ thủy tổ hoàng đế về sau lại có người nào si tình như thủy tổ hoàng đế? Chỉ đều là bác ái bạc tình mà thôi. Địa vị hoàng hậu này, đến ta ngừng lại cũng chưa hẳn không tốt.” Hoàng hậu chậm rãi nói. Lúc này nàng không phải là một hoàng hậu khí thế cao cao thượng tại áp chế Lãnh quý phi, mà chỉ là một nữ nhân rất đáng thương mà thôi.
Minh phi im lặng không nói, lúc này cảm giác của hoàng hậu khiến nàng cảm động theo. Vinh hoa phú quý hơn nữa, cẩm y ngọc thực hơn nữa, lăng la tơ lụa hơn nữa, phỉ thúy vàng ngọc hơn nữa, cũng chỉ là ở nơi này trong bốn bức tường lớn mặc cho chính mình nhìn mà thôi. Dung hoa (nhan sắc như hoa) già đi, không còn sủng ái, sau này hoàng thượng băng hà, các nàng hoặc là sẽ chết theo, hoặc là sẽ chết già trong cung. Nàng ngồi nơi này, nhìn uyên ương trong hồ uyên ương, tựa hồ là đã thấu hết cuộc đời mình.
“Nói như vậy, Thiển Nguyệt tiểu thư nếu không tiến cung, mới thật sự là có phúc khí.” Minh phi im lặng hồi lâu, thở dài nói.
“Đúng a! Bản thân ta là hâm mộ Nguyệt Nhi, cái gì cũng không biết, không hiểu lễ nghi, không biết gì cũng không hẳn đều là có hại. Ít nhất có chỗ tốt, có lẽ có thể tránh khỏi ở trong cửu trọng cửa cung thâm sâu này. Trước kia ta vẫn cảm thấy nàng bướng bỉnh không nghe quản giáo, dốt nát không có điệu bộ của tiểu thư khuê các mà tức giận, nhưng hôm nay đột nhiên cũng không cho là như thế nữa, nếu là ban đầu ta cũng có thể giống như nàng, có lẽ hôm này cũng không phải ngồi chết già ở đây.” Hoàng hậu lại nói.
“Tỷ tỷ chớ suy nghĩ như vậy, Hoàng thượng nếu là biết người…” Minh phi thấp giọng khuyên nhủ.
“Hoàng thượng? Hừ!” Hoàng hậu cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Minh phi,
“Minh muội muội, ngươi cho rằng ngươi vui vẻ sao? Ngươi được sủng ái hai mươi năm mà không suy, trong cung này có biết bao nhiêu người hâm mộ ngươi, nhưng là ngươi cảm thấy vui vẻ sao?”
Minh phi rũ mắt xuống, im lặng hồi lâu, vẫn là lắc đầu một cái.
“Này không phải sao! Ngay cả ngươi đều cảm thấy không vui vẻ, trong cung này còn có ai là vui vẻ đây? Đây chính là một tòa Hoàng kim ốc, chúng ta ở đây từ từ chờ bị nó làm hao hết cả đời thôi.” Hoàng hậu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trời cao, “Ta đã bị phá hủy, nhưng không muốn có thêm nữ nhân nào của Vân vương phủ bị hủy ở nơi này nữa. Năm đó cô cô nói với ta một câu ta đều không nghe, cắm đầu đi vào. Vốn cho là Nguyệt Nhi cũng vậy, hôm này nhìn nàng đối với Dạ Thiên Khuynh tuyệt tình, nhìn đứa bé đối với địa vị hoàng hậu không nhiệt tình, ta cảm thấy vẫn là còn có hi vọng.”
“Tỷ tỷ, tổ huấn của thủy tổ gia không phải là hủy bỏ dễ dàng như vậy, theo ta thấy thái độ Hoàng thượng đối với Thiển Nguyệt tiểu thư rất là kỳ quái. Sợ rằng không dễ dàng như vậy. Hơn nữa Thiển Nguyệt tiểu thư hiện tại ngày càng bị chú ý, có Cảnh thế tử cũng Nhiễm tiểu vương gia che chở, hoàng thượng sợ rằng ý nghĩ sẽ không giống trước kia nữa.” Minh phi châm chước nói.
“Không giống thì thế nào? Hoàng thượng tâm tâm niệm niệm chỉ là hoàng quyền mà thôi.” Hoàng hậu dường như hơi mệt, không muốn nói thêm gì nữa, dừng lại cười nói với Minh phi: “Minh muội muội vẫn có hi vọng, ngươi ít nhất còn có ba nữ nhi, mà ta không con không cái.”
Thốt lời này ra khỏi miệng, có thê lương không nói ra lời.
Minh phi hốc mắt đau xót,”Tỷ tỷ còn có ta, chỉ cần muội muội ở một ngày, tỷ tỷ liền không sợ không có chỗ nương tựa”
Sắc mặt hoàng hậu hơi ấm áp, ánh mắt bén nhọn thường ngày tỏa ra một chút ấm áp nhu hòa, có chút áy náy nói: “Năm đó nếu không phải bởi vì ta, ngươi cũng sẽ không bị đưa vào trong cung, vây hai mươi năm ở trong lồng giam này.
“Tỷ tỷ chớ nói vậy, là muội tự nguyện. Đại ân tỷ tỷ cứu giúp, Tử Hàm trọn đời không quên. Nếu không có tỷ tỷ, nơi nào còn có ta, hôm nay sống được một ngày cũng là trộm tới, ta đã mãn nguyện rồi.” Minh phi lắc đầu một cái.
“Năm đó ta len lén chạy ra cung đi cứu ngươi là may mắn lớn nhất cuộc đời này. Mà gả vào Hoàng cung là bất hạnh lớn nhất cuộc đời này của ta. Cuộc đời này ta không còn cầu gì, chỉ cầu khi ta còn sống Vân vương phủ sẽ vẫn bình yên vô sự. Ta liền hài lòng.” Hoàng hậu sâu kín nói.
“Đáng tiếc Vân thế tử không thích Thanh Uyển, nếu là Thanh Uyển có thể gả vào Vân vương phủ, Hoàng thượng yêu thương Thanh Uyển nhất, có lẽ không chừng… Đáng tiếc hôm nay Thanh Uyển bệnh như vậy, càng không thể có được tâm của Vân thế tử nữa….” Minh phi nói.
“Minh muội muội, làm sao cho tới bây giờ ngươi vẫn không rõ? Cho dù Thanh Uyển có được tâm Mộ Hàn gả vào Vân vương phủ, Vân vương phủ có thể bình yên vô sự sao?” Hoàng hậu nhìn Minh phi, thanh âm lạnh lùng: “Vì sao ta không có con? Vì sao ngươi không có con trai? Vì sao Lãnh quý phi không có con? Vì sao mẫu phi Tứ hoàng tử cùng Thái tử đều chết sớm? Vì sao Thất hoàng tử thiên tư thông minh nhất hoàng thất, mẫu tộc lại bị nhổ tận gốc? Vì sao hoàng thượng những năm này đều không tấn chức phi tần? Vì sao một vài hoàng tử khi còn bé không có bất kỳ chỗ dựa gì? Những năm này từng sự việc, từng chuyện tình, Minh muội muội, ngươi nghe được bao nhiêu, nhìn được bao nhiêu, còn chưa đủ để ngươi hiểu? Hoàng thượng hắn vô tâm, phụ tử thân tình tùy thời cũng bị hắn lấy ra dùng. Cái hắn muốn chỉ là giang sơn vĩnh viễn bền vững, hoàng quyền tập trung vào một người, hắn muốn người thừa kế thân không vướng bận, mạnh mẽ vang dội, quyết đoán ngoan tuyệt, không chịu bất kỳ ngoại thích nắm trong tay, đây mới là điều hắn muốn.”
Minh phi biến sắc, cả kinh thoáng lập tức đứng lên, không dám tin nhìn Hoàng hậu, “Tỷ tỷ….”
Hoàng hậu không hề nói nữa, dời đi tầm mắt, nhìn về phía Thánh dương điện. Nơi đó có nam nhân nàng từng yêu, sau lại trở thành nam nhân nàng hận sâu sắc, hôm nay nàng đã sớm chết lặng.
Minh phi kinh hãi một lúc lâu, mới chậm rãi ngồi xuống, không hề nói nữa.
“Thanh Uyển thích Mộ Hàn, sợ rằng có thích mười năm nữa cũng không có kết quả. Ngươi tốt nhất có biện pháp làm cho nàng ngừng lại đi! Tránh làm chậm trễ hạnh phúc của hài tử, từ trước tới giờ dưa ép không ngọt cái gì mới là hạnh phúc, chúng ta đều là người từng trải, ngươi hẳn là rõ ràng. Còn có Lục công chúa thích Cảnh thế tử, chỉ sợ cũng là vọng tưởng, nếu không muốn tạo thành cục diện không thể thu thập được, ngươi phải kịp thời ngăn cản. Còn có bệnh của Thất công chúa thật ra thì vẫn chính là tâm bệnh, năm đó nàng tận mắt nhìn thấy trận ám sát Văn bá Hầu phủ kia còn có thể sống sót đã là một kỳ tích, tìm cơ hội tuyên Dung Phong tới làm cho nàng tận mắt thấy, Dung Phong dù sao cũng là hậu nhân của Văn bá hầu phủ, có lẽ có cơ hội làm cho nàng có thể mở miệng từ trong mộng tỉnh lại cũng không chừng.” Hoàng hậu lại nói.
“Tỷ tỷ nói rất đúng, ta hiểu rồi! Ba nữ nhi này vốn cho là Tiểu lục để ta bớt lo chút ít, không nghĩ nàng lại vọng tưởng Cảnh thế tử, mặc dù nàng là công chúa nhưng là như thế nào xứng đôi với Cảnh thế tử? Coi như hoàng thượng có tâm chỉ định cười, Cảnh thế tử không thích là không được.”
Minh phi gật đầu, dừng một chút, nàng nhìn Hoàng hậu lại lo lắng nói: “Tỷ tỷ, Thiển Nguyệt tiểu thư xem ra là thật sự muốn gả cho Dung Phong. Ngộ nhỡ Hoàng thượng cho phép thì sao?”
“Vậy thì càng tốt. Ta mặc dù còn không có thấy qua Dung Phong, nhưng hắn nếu là hậu nhân của Văn bá hầu phủ, tự nhiên là không kém.” Hoàng hậu cười cười, “Nguyệt Nhi từ nhỏ làm cho người không hiểu được tính tình của nàng, nàng cho tới bây giờ đều sẽ làm ra chuyện ngoài dự tính. Lúc này hoàng thượng chỉ sợ cũng không ngờ rằng nàng lại náo loạn ra như vậy.”
“Trước kia Thiển Nguyệt tiểu thư mặc dù bất hòa với Thanh Uyển, nhưng lại rất tốt với tiểu Thất, mỗi lần tiến cung cũng sẽ đi thăm tiểu Thất, cũng sẽ chạy đến cung của ta ngồi một chút. Hôm nay ta xem đứa bé kia giống như là không nhận ra ta, thấy ta không nói câu nào cũng đã lâu không có tới chỗ tiểu Thất.” Minh phi cười nói: “Chẳng lẽ là tỷ tỷ đắc tội nàng, nàng liền cả ta cũng hận đi?”
“Đại khái là vậy đi! Tính tình nàng trước giờ luôn cổ quái, có thể là chuyện ở ngự hoa viên hôm đó gây sợ hãi cho nàng. Phụ thân muốn mượn thái tử thử dò xét tâm tư hoàng thượng, hết lần này tới lần khác dùng ta làm ác nhân, tiểu nha đầu kia hận ta hơn một tháng, hôm nay ta từ chỗ hoàng thượng xin được lục noãn ngọc cũng không thể làm cho nàng ở lâu một khắc, thật đúng là đối với ta cực kỳ hận.” Hoàng hậu vừa nói vừa nở nụ cười.
“Nàng dù sao cũng là còn bé, rồi sẽ hiểu rõ tỷ tỷ đối với nàng một phen khổ tâm.” Minh phi cười nói.
“Không rõ cũng không có gì. Ta thủy chung nhớ lời dặn dò của chị dâu.” Hoàng hậu thoáng nhìn qua sắc trời, đứng lên, nói với Minh phi: “Buổi trưa rồi, chúng ta trở về đi thôi!”
Minh phi gật đầu, cũng đứng lên, hai người ra khỏi đình ở hồ uyên ương, một đám ma ma cung nữ thái giám vây quanh đi về phía nội cung.
Sau khi đoàn người rời đi, Vân Thiển Nguyệt từ sau núi giả ló ra, nhìn về phía Hoàng hậu cùng Minh phi rời đi, chân mày cau lại. Nàng vốn là ý định nhanh chóng rời khỏi, nhưng nghĩ tới không hiểu rõ chút chuyện lại không cam lòng, liền quay lại đứng sau núi giả nghe lén. Trước kia nàng đắc ý nhất không phải là học bao nhiêu, cầm bao nhiêu giấy chứng nhận học vị, cùng không phải là tiến vào cục quốc an, đắc ý nhất là hiểu được cái môn ngôn ngữ môi này. Cho nên, mặc dù khoảng cách xa, chỉ cần có thể thấy rõ mặt đối phương, nàng có thể biết rõ ràng tất cả những gì các nàng nói.
Hoàng hậu cùng Minh phi lúc nói chuyện cơ hồ là đều hướng về phía này, cho nên, nàng gần như nghe toàn bộ.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa bóp cái trán, đem tin tức vừa nghe được ở trong đầu tiêu hóa một phen, nhấc chân đi về phía cửa cung. Hiện tại chính là buổi trưa, cung nữ thái giám thường xuyên qua lại cực ít, cũng không đụng phải người quen nào, cho nên nàng một đường thuận lợi đi ra cửa cung.
Cửa cung, xe ngựa Dung Cảnh quả nhiên vẫn ở đó chờ nàng.
Vân Thiển Nguyệt đi tới trước cửa xe, đưa tay đẩy rèm ra, chỉ thấy Dung Cảnh đang ngồi bên trong xe, trong tay cầm một quyển sách, đang tinh tế đọc, nàng mắng một tiếng, “Mọt sách!”
“Xem ra thu hoạch không nhỏ?” Dung Cảnh ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên hộp gấm Vân Thiển Nguyệt cầm trong tay.
“Ừ, để cho ngươi nói đúng. Quả nhiên là có lợi!” Vân Thiển Nguyệt vịn càng xe đi lên, ném hộp gấm cho Dung Cảnh,”Ngươi bảo quản cho ta đi!”
Động tác nàng ném không hề ôn nhu, gần như thẳng tắp ném vào trong ngực Dung Cảnh.
Dung Cảnh nhận lấy hộp gấm, mở ra nhìn thoáng qua, lại đậy nắp hộp lại, nhướng mày hỏi, “Cho ta giữ? Ngươi yên tâm sao?”
“Có cái gì không yên tâm? Ngươi chính là nhiều tiền, giàu đến chảy mỡ, còn không đến mức nuốt một chút tiền của ta đây.” Vân Thiển Nguyệt trực tiếp nằm ở trên xe, nghĩ tới ở góc tường nghe trộm đúng là chuyện đau khổ, nàng hầu như không dám thở mạnh, đứng ở kẽ hở của hai núi giả, sợ bị đám người Tôn ma ma đứng cách đó không xa phát hiện, hiện tại cảm giác tay chân đều cứng lại.
“Vậy không không nhất định!” Dung Cảnh mặc dù nói như vậy, vẫn là đem hộp gấm bỏ vào một cái hộp bên trong xe của hắn, sau lại thấy Vân Thiển Nguyệt không ngừng lấy tay xoa bóp cánh tay, ấm giọng nói với nàng: “Ta giúp ngươi xoa bóp?”
“Cám ơn!” Vân Thiển Nguyệt cũng không khách khí, thân thể xê dịch đến bên cạnh Dung Cảnh.
“Ngươi đến thật không khách khí!” Dung Cảnh mắng một câu. Để quyển sách xuống, ngón tay như ngọc đặt trên bả vai Vân Thiển Nguyệt, lực không nặng không nhẹ.
Vân Thiển Nguyệt thoải mái hừ một tiếng, nhắm mắt lại hưởng thụ. Nghĩ tới người này thật là toàn năng rồi! Sau hồi lâu nhẹ giọng hỏi, “Ngươi nói cô cô ta là hạng người gì?”
“Ngươi cứ nói đi?” Dung Cảnh không đáp mà hỏi ngược lại.
“Một nữ nhân rất đáng thương thôi!” Vân Thiển Nguyệt thở dài một tiếng.
Dung Cảnh không lên tiếng nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sầu tư của Vân Thiển Nguyệt ánh mắt lóe lên.
Xe ngựa rời khỏi cửa cung, Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, Dung Cảnh cũng không nói chuyện, trong xe lẳng lặng.
Lúc này là giữa trưa, con đường này không có tiếng người ồn ào, Vân Thiển Nguyệt lúc đầu còn nghĩ, sau lại trong sự tĩnh lặng thư thái bất tri bất giác đã ngủ.
Dung Cảnh thấy nàng ngủ say, chậm rãi dừng tay. Ánh mắt lẳng lặng nhìn dung nhan ngủ say của Vân Thiển Nguyệt, chốc lát cầm lấy quyển sách tiếp tục xem. Vừa xem được hai trang, ánh mắt hắn bỗng nhiên trầm xuống, ném quyển sách xuống, đưa tay ôm lấy Vân Thiển Nguyệt vào lòng, trong nháy mắt mang theo nàng nhảy ra khỏi buồng xe.
Cùng lúc này, vô số mũi tên như mưa bắn về phía xe ngựa “Xuy xuy xuy”, vô số tiếng vang xuyên thấu màn che, chỉ trong giây lát, bốn phía màn che mũi tên cắm đầy chi chít.
Vân Thiển Nguyệt đang ngủ sâu, cũng bị sát khí đột nhiên tới thức tỉnh, nàng trời sinh tồn tại khứu giác nhạy cảm với nguy hiểm, phát hiện có cái gì không đúng vừa mở mắt, đã bị Dung Cảnh mang theo lập tức nhảy xuống xe. Hai người vừa rơi xuống đất, mũi tên cũng theo tới, Dung Cảnh mang theo Vân Thiển Nguyệt lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, tránh né mũi tên đang hướng bọn họ bắn tới.
Lúc này Huyền Ca cùng Mạc Ly cũng rơi xuống bên cạnh Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh, song song xuất kiếm, chặn lại đợt mưa tên thứ hai.
Lúc này hai người mới được thở dốc. Dung Cảnh lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đứng thẳng lên, Vân Thiển Nguyệt lấy lại bình tĩnh, lúc này mới thấy xe ngựa đang đi ở một khúc quanh của đường phố heo hút, bốn phía nơi này mai phục ước chừng mười mấy tên áo đen bịt mặt. Đều đứng trên nóc nhà ở hai bên đường phố, trong tay mỗi người đều cầm cung tên, mỗi ánh mắt đều là tử khí lạnh như băng, động tác cùng thủ pháp bắn tên như nhau, mau, ngoan, đúng, hiển nhiên đều là tử sĩ trải qua huấn luyện đặc thù.
Mưa tên giằng co chốc lát, đều bị Huyền Ca cùng Mạc Ly song song ngăn cản, Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt bình yên vô sự. Hắc y nhân thấy cung không không dùng được nữa, người dẫn đầu trong đó quát một tiếng, những hắc y nhân còn lại trong nháy mắt đồng loạt vứt bỏ cung tên, phi thân xuống.
Huyền Ca cùng Mạc Ly liếc mắt nhìn nhau, Huyền Ca bảo vệ Dung Cảnh, Mạc Ly bảo vệ Vân Thiển Nguyệt, hai người đồng thời mở miệng, “Đi!”
Dứt lời hai người đồng thời phi thân lên.
Chính tại lúc này, không ngờ sau lưng hắc ý nhân còn có một đám hắc y nhân khác, mưa tên lần nữa chi chít bắn về phía Huyền Ca cùng Mạc Ly giữa không trung. Hai người cả kinh, một tay che chở Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt, một tay xuất kiếm ứng phó.
Đáng tiếc hai người cho dù võ công cao hơn nữa, dưới tình hình trong ngực che chở hai người đối phó mưa tên dư dả, nếu là cộng thêm đám hắc y nhân đã bỏ cung tên xuất kiếm chính là khó có thể đối phó.
Vân Thiển Nguyệt nhìn sau lưng hắc y nhân còn có mấy chục hắc y nhân khác, đáy lòng trầm xuống. Trăm tên ẩn vệ sát thủ, hiển nhiên là tinh vi trù tính cố ý đợi ở chỗ này, đây là có người muốn lấy tính mạng của nàng cùng Dung Cảnh, không tiếc vốn gốc. Sắc mặt nàng run lên, nhìn về phía Dung Cảnh, “làm sao bây giờ?”
Dung Cảnh không nhìn Vân Thiển Nguyệt, tay sờ vào ngực thả ra một quả đạn tín hiệu, đạn tín hiệu nổ tung tỏa sáng ở giữa không trung, rực rỡ chói mắt. Cùng lúc đó, đao kiếm những hắc y nhân bỏ cung tên kia đã tới, thẳng tắp lướt qua Huyền Ca và Mạc Ly đang luống cuống tay chân, đâm về phía Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, đưa tay nhổ ba chiếc trâm cài tóc từ trên đầu xuống ném ra ngoài, ba chiếc trâm cài tóc cùng trúng mục tiêu là cổ họng của hắc y nhân, ba tên hắc y nhân gần đó chết ngã xuống.
Cùng lúc đó, trong tay Dung Cảnh bay ra ba thứ gì đó tương tự phi tiêu, lại có mấy người ngã xuống chết.
Trong nháy mắt dù chết mấy tên hắc y nhân cũng không đẩy lùi sự ám sát của hắc y nhân, ngược lại chiêu thức càng thêm âm tàn hung mãnh.
Vân Thiển Nguyệt sờ sờ trên đầu cùng trên người, không có vật gì, nàng không khỏi giận mình vì ý đồ muốn nhẹ nhàng mà chỉ đeo mấy cái trâm cài đầu, nàng hướng về phía Dung Cảnh, thấy Dung Cảnh lắc đầu với nàng, hiển nhiên trong tay cũng không còn đồ gì. Nàng lập tức tức giận,”Ngươi không phải là thần cơ diệu toán sao? Làm sao lại không đoán được có ngươi mai phục ở đây ám sát chúng ta?”
“Đây là giữa ban ngày!” Dung Cảnh phun ra mấy chữ.
Vân Thiển Nguyệt nhất thời á khẩu không trả lời được. Rốt cuộc là ai lá gan lớn như vậy chứ, hiện tại là buổi trưa, quả nhiên là giữa ban ngày lại có người ở trên đường cái trong kinh thành công khai muốn ám sát Dung Cảnh cùng nàng, còn vận dụng trăm tên tử sĩ ẩn vệ. Nàng liền nghĩ đến Hiếu thân vương trước tiên, nhưng rất nhanh liền hủy bỏ ý nghĩ này, Hiếu thân vương hôm nay sợ là bận rộn chữa trị tay cho Lãnh Thiệu Trác, nơi nào có thời gian nhanh như vậy tới giết nàng trả thù?
Nhưng là rốt cuộc là ai muốn giết nàng cùng Dung Cảnh? Nàng không có trí nhớ của chủ nhân thân thể này, cũng từ thân thể các hắc y nhân nơi này nhìn không ra lai lịch bọn họ, chỉ biết là tử sĩ mà thôi. Cho nên, nàng thật sự không nghĩ ra ai muốn giết nàng. Tức thì không nghĩ nữa, chỉ mong cứu viện của Dung Cảnh nhanh tới.
Lúc này đao kiếm của những hắc y nhân kia tấn công từ mọi hướng, Huyền Ca và Mạc Ly che chở Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt trong nháy mắt liền lâm vào hiểm cảnh. Trên vai Huyền Ca bị một kiếm đâm thủng, cánh tay Mạc Ly bị một vết rách, mắt thấy thanh kiếm mang theo hàn quang xuyên thấu qua Huyền Ca cùng Mạc Ly đâm về phía mi tâm của Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt.
Trong tình thé ngàn cân treo sợi tóc, từ trên không trung rơi xuống đất mười hắc y nhân, không thấy chút ám khí nặng nề nào, thậm chí khi xuất hiện ngay cả chút gió nhẹ cũng không thấy, cùng lúc chống lại lợi kiếm của hắc y nhân, trong khoảnh khắc tạo thành một vòng vây, bao quanh Huyền Ca và Mạc Ly cùng với hai người Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt.
Cứu viện vừa đến, sát khí cùng áp lực xung quanh bốn người chợt tản đi.
Vân Thiển Nguyệt thở nhẹ ra một hơi, chỉ thấy mười tám tên hắc y nhân, hiển nhiên là võ công cao tuyệt không thuộc về Huyền Ca cùng Mạc Ly. Chiêu thức bén nhọn, so sánh với hắc y nhân ám sát bọn họ nhất định ác hơn, trong nháy mắt thì có mười tên sĩ tử áo đen ngã xuống.
Nhóm hắc y nhân bắn tên thấy thế, có người dẫn đầu vung tay lên, khẽ quát một tiếng, cũng giống như nhóm hắc y nhân đầu tiên, đồng loạt bỏ cung tên phi thân xuống. Hai tốp hắc y nhân hơn trăm người hoàn toàn có xu thế bao vây đám người Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt. Hiển nhiên tình thế bắt buộc, giết bọn họ một cách nhanh chóng!
Vân Thiển Nguyệt sắc mặt âm trầm nhìn những hắc y nhân kia, giây lát quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh.
Chỉ thấy Dung Cảnh dung nhan như thi như họa vẫn nhàn nhạt, mặc dù vừa mới trải qua tình huống sinh tử, hiện tại vẫn là gió mưa máu tanh, nhưng cẩm bào Nguyệt Nha của hắn được Huyền Ca che chở ngay cả một vết máu cũng không nhiễm, càng thêm trong sáng đẹp đẽ, tác phong thong dong bình tĩnh nhìn chém giết trước mặt.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía trước mặt, mặc dù Dung Cảnh chỉ gọi tới mười tám người, nhưng dù cho trăm người căn bản không chạm được vào người họ, nàng nheo mắt lại, hôm nay những người này đều là tử sĩ, thả hồ về rừng lưu lại hậu hoạ không phải là tác phong của nàng. Nàng không hề định bỏ qua cho bọn chúng. Quay đầu hỏi Dung Cảnh: “Ngươi còn người sao? Lại đưa tới một ít đi!”
“Không có!” Dung Cảnh lắc đầu.
“Ngươi biết những người này là ai không? Là ai muốn giết chúng ta?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Không biết!” Dung Cảnh lần nữa lắc đầu.
“Ta muốn trong những người này chỉ chừa một người để tra hỏi, ngươi có thể đảm bảo người của ngươi có thể giết hết những người này không?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới mười tám người này võ công tuyệt thế, nhưng nếu là giết tất cả hắc y nhân đều vẫn là lao lực chút ít.
“Tử sĩ có hỏi cũng không ra cái gì. Không bằng giết hết tất cả.” Dung Cảnh nói.
“Ta hiểu một thuật thôi miên, có lẽ có thể hỏi ra cái gì đó không chừng.” Vân Thiển Nguyệt nghe Dung Cảnh nói như vậy, cũng biết mười tám người này có thể làm được. Nàng nghĩ tới dù sao người nam nhân này biết về nàng không ít, cũng không quan tâm để cho hắn biết nhiều thêm điều này.
Dung Cảnh quay đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, ánh mắt cũng không có chút nào kinh ngạc, ở giữa trận phân phó, “Bày cửu tử nhất sinh trận, chỉ chừa một người sống!”
“Dạ!” Mười tám hắc y nhân đồng loạt lên tiếng, phương hướng chuyển đổi, trong nháy mắt bày ra cửu tử nhất sinh trận, ngược lại bao vây toàn bộ hắc y nhân ở bên trong.
Huyền Ca cùng Mạc Ly che chở Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt ra khỏi vòng trong, lúc này hắc y nhân không ai có thể tiếp tục đến gần bọn họ.
Vân Thiển Nguyệt nhìn trong sân, chỉ cảm thấy cái cửu tử nhất sinh trận thật sự kỳ diệu, không trách được Dung Cảnh nắm chắc như thế, chỉ có mười tám ẩn vệ này lại thắng được trăm người. Vốn là một người có thể giết được mười người rồi, hiện tại mười tám người hợp lúc có thể tưởng tượng cường đại biết bao?
“Trên thân kiếm có độc, hai người các ngươi lập tức ngồi xếp bằng vận công trừ độc.” Dung Cảnh nói với Huyền Ca cùng Mạc Ly nói. Dứt lời, ném cho hai người mỗi người một viên thuốc.
Hai người lập tức tiếp được viên thuốc nuốt vào, khoanh chân mà ngồi, vội vàng vận công. Trong lòng bọn họ rõ ràng, loại độc này bá đạo, nếu không lập tức vận công, bọn họ cũng là khó có thể giữ được một mạng, một thân tu vi toàn bộ sẽ bị hủy.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cả kinh, lần nữa quay đầu, vừa nãy nàng không có chú ý, quả nhiên chỉ thấy vết thương trên đầu vai Huyền Ca cùng cánh tay Mạc Ly có máu đen chảy ra, sắc mặt nàng vốn là bình tĩnh lại âm trầm. Rốt cuộc là người nào xuống tay hung ác như thế? Là vì giết một mình Dung Cảnh hay một mình nàng hoặc là cả hai đều muốn giết? Nàng nheo mắt lại.
Cửu tử nhất sinh trận như một cái lưới lớn giăng ra, bao vây trăm tên sĩ tử áo đen đến gió thổi không lọt, trong trận tử sĩ áo đen đã bị mười tám ẩn vệ của Dung Cảnh giết hơn phân nửa, bọn chúng đã tỏ rõ ra khủng hoảng, dường như đem hết toàn lực phá vòng vây, cũng là không có tác dụng, còn chưa thoát ra khỏi vòng vây đã bị mười tám ẩn vệ giết chết.
Đường phố tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Vân Thiển Nguyệt một lần nữa nhìn về phía trong trận, u ám trên mặt rút đi chỉ còn lại trong trẻo lạnh lùng cùng đạm mạc. Ngay cả mắt cũng không nháy. Mặc dù kiếp trước tay nàng cũng nhuộm đầy máu tanh, nhưng là sau khi sống lại cũng chưa từng tiếp xúc với tình cảnh máu tanh mãnh liệt như thế. Mặc dù nàng sắm vai người lương thiện, nhưng cũng không phải là Thánh mẫu, từ trước đến giờ nguyên tắc của nàng là người không phạm ta ta không phạm ngươi, nếu người phạm ta ta tất sẽ hoàn lại gấp mười lần. Nhất là cho tới bây giờ ngày đầu tiên đến cái thế giới này, bị Dạ Thiên Khuynh dùng đao kiếm ẩn vệ chỉ vào cổ, nàng đã hiểu một cái đạo lý, ở thế giới này, ngươi nhân từ nương tay, chẳng khác nào tự sát. Cho nên, nàng không muốn tự sát, cũng chỉ có thể giết người khác.
Nàng biết rõ nếu không phải mười tám ẩn vệ của Dung Cảnh tới đúng lúc, hẳn là nàng và Dung Cảnh lúc này sớm đi trình diện ở địa phủ rồi. Nơi nào còn có thể ở đây quan sát những người này bị giết? Cho nên cho dù hôm nay toàn bộ trăm tên ẩn vệ này vùi thây ở đây, cũng là chết chưa hết tội.
Giờ phút này cảm xúc trên mặt và trong lòng Vân Thiển Nguyệt gần như thờ ơ mà máu lạnh.
Ánh mắt Dung Cảnh đặt ở trên mặt Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dần dần ôn hòa ấm áp.
Hai người không ai nói chuyện, cẩm bào Nguyệt Nha cùng la quần cẩm tú màu tím nhạt đứng song song, vẻ mặt hai người đều thờ ơ, lẳng lặng đứng trong sát khí đầy trời. Mỗi người tạo thành một bức tranh phong cảnh.
Ước chừng sau hai nén hương, trăm tên sĩ tử áo đen chỉ còn lại một người, là tên cầm đầu của trăm tên ẩn vệ, bị một người trong mười tám ẩn vệ phế đi võ công dẫn đến trước mặt Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt, như một đống bùn lầy nằm ở trên mặt đất.
Vân Thiển Nguyệt nhìn tên ẩn vệ kia, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nói với Dung Cảnh: “Nơi này là trên đường cái, chúng ta tìm một chỗ thẩm vấn hắn một chút.”
Dung Cảnh gật đầu, vừa muốn mở miệng nói, chỉ thấy có ba luồng ánh sáng trắng nhằm hướng hắn và Vân Thiển Nguyệt, cùng với ẩn vệ trên mặt đất, ánh sáng trắng kia vô thanh vô tức, nhanh như chớp, trong nháy mắt đã tiếp cận ba người. Ánh mắt hắn tối sầm.
Vân Thiển Nguyệt dĩ nhiên cũng phát hiện, sắc mặt nàng trầm xuống, lúc này đã xác định, xem ra người sau lưng đúng là muốn giết hai người nàng cùng Dung Cảnh. Người tới còn là cao thủ tuyệt đỉnh, sau lưng sát thủ lại có sát thủ, thật là thủ đoạn độc ác!
Trong thời gian sắc mặt hai người khẽ biến, trong ba luồng ánh sáng trắng kia có hai luồng bắn về phía Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt khi cách bọn họ một mét thì bỗng nhiên “Bành bạch” hai tiếng vỡ ra hai luồng nữa, tổng cộng bốn luồng ánh sáng trắng bắn về phía hai người.
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, không nghĩ tới ám khí của cái thế giới này cư nhiên tinh xảo tới mức này.
Mắt phượng của Dung Cảnh cũng híp lại.
Mười tám tên ẩn vệ kia chỉ có một người là vừa mới mang theo tên cầm đầu tử sĩ đi tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh là ở gần hai người, còn lại mười bảy ẩn vệ kia vừa mới giết hại một phen đều cách xa, thấy ám khí bay về phía Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt sắc mặt đồng loạt biến đổi, phi thân về phía hai người, nhưng là khoảng cách quá xa, ám khí kia lại quá nhanh, căn bản là không kịp nữa. Cái tên ẩn vệ gần đó quyết định thật nhanh đi che cho Dung Cảnh.
Còn chưa tới gần Dung Cảnh, chỉ nghe Dung Cảnh phân phó, “Cứu nàng!”
Mặc dù chưa nói nàng này là người nào, nhưng ẩn vệ này lập tức chuyển hướng Vân Thiển Nguyệt, không chút do dự vung chưởng dùng nội lực đánh bay ám khí đang bay về phía nàng.
Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới người lòng dạ hiểm độc như Dung Cảnh lại trượng nghĩa như vậy, vừa muốn khen ngợi một câu hắn rất nam nhân, chỉ thấy hắn lại không trốn ám khí hướng về phía mình mà vươn bàn chân về phía tên ẩn vệ bị phế võ công đang nằm trên mặt đất, rõ ràng là muốn đá văng để cứu người, sắc mặt nàng biến đổi, giận dữ nói: “Dung Cảnh, ngươi điên rồi!”
Dung Cảnh làm như không nghe thấy, động tác trên chân không ngừng, đầu cùng lúc nghiêng đi, tên nam tử kia bị đá ra, hắn cũng tránh thoát một mũi ám khí, nhưng một mũi ám khí khác bắn về phía dưới xương sườn hắn, nói cái gì thì cũng không tránh khỏi.
Vân Thiển Nguyệt thấy mũi ám khí kia sẽ phải bắn về phía Dung Cảnh, không chút nghĩ ngợi đẩy cái tên ẩn vệ che ở trước mặt nàng ra tiếp cận Dung Cảnh, trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, chỉ nghe một tiếng vang “phụt”, ám khí kia vốn là phải bắn vào dưới xương sườn Dung Cảnh nhưng lại bắn vào trên cánh tay nàng, đau đớn trên cánh tay truyền đến toàn tâm, thân thể nàng lảo đảo, suýt chút nữa ngã quỵ.
Dung Cảnh nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Vân Thiển Nguyệt sắc mặt trắng bệch đứng ở nơi đó, mà trên cánh tay nàng bị ghim một mũi ám khí, ám khí đã chạm vào xương thịt bên trong, chỉ còn lại phần đuôi rủ xuống, mặt hắn biến sắc, ngơ ngác nhìn nàng.
Sắc mặt Lãnh quý phi cực kỳ khó coi, nghĩ tới hôm nay để cho Vân Thiển Nguyệt rời đi dễ dàng như vậy thật sự quá tiện nghi cho nàng, nhưng mà ngày còn dài. Nàng quay đầu âm dương quái khí với hoàng hậu đang trầm tư: “Hoàng hậu tỷ tỷ, ngài cũng nên hảo hảo giáo huấn Thiển Nguyệt tiểu thư này một chút. Nàng thật sự là không nghe giáo hóa (giáo dục cảm hóa), đâu có chút bộ dáng tri thư đạt lễ (biết đọc sách, hiểu lễ nghĩa? Bôi nhọ danh tiếng Vân vương phủ không nói, còn bôi nhọ danh tiếng của ngài.”
“Lãnh muội muội, chuyện này hoàng thượng đều không quản, Bản cung quản như thế nào?” Hoàng hậu thu hồi trầm tư, nhìn Lãnh quý phi, thản nhiên nói: “Vả lại cháu trai, cháu gái của ngươi so với Nguyệt Nhi cũng không thấy tốt hơn? Nàng chính là quần áo lụa là không nghe giáo hóa, không tuân thủ lễ nghi một chút, tối thiểu cũng không làm cái loại lấn nam bá nữ, ép người lương thiện thành kỹ nữ, chuyện ác tàn nhẫn thích giết chóc. Những năm này Lãnh tiểu vương gia lại làm không ít chuyện ác, hoàng thượng mắt nhắm mắt mở, thế nhưng không có nghĩa là không biết. Về phần chuyện Lãnh tiểu quận chúa mấy ngày trước đánh nhau với nhị tiểu thư của Vinh vương phủ ở phủ thái tử cũng không tính là tiểu thư khuê các tri thư đạt lễ gì, nàng và Nguyệt Nhi chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi. Cùng là cô cô, ngươi cái cô cô này không quản được cháu gái, Bản cung lại quản giáo như thế nào?”
Sắc mặt Lãnh quý phi cứng đờ, á khẩu không trả lời được.
“Ta xem Thiển Nguyệt tiểu thư quả thực khả ái lắm! Hẳn là có ưu điểm, nếu không nơi nào có thể được Cảnh thế tử và Nhiễm tiểu vương gia cùng nhau che chở? Hai ngươi kia thế nhưng là những nhân vật công tử số một số hai trong kinh thành chúng ta. Không phải ai cũng có thể lọt vào mắt của bọn họ.” Minh phi vẫn không có nói lúc này liền mở miệng.
“Có ưu điểm gì chứ? Quần áo lụa là không thay đổi, chữ đại không biết, cái gì cũng đều không hiểu, chỉ là có một gương mặt dễ nhìn một chút mà thôi.” Lãnh quý phi hừ lạnh, “Hai người kia đều là nam nhân, chẳng qua là bị nàng mê hoặc mà thôi.”
Sắc mặt hoàng hậu lập tức lạnh đi, trước kia Lãnh quý phi dù nói Vân Thiển Nguyệt không tốt như thế nào cũng sẽ không nói trước mặt nàng, nàng lạnh giọng nói với Lãnh quý phi: “Có thể có một dung mạo tốt đó là trời sinh, có vài người dung mạo lại dùng đến phấn son tốt như thế nào cũng tô vẽ không ra một phần đẹp đẽ. Có thể mê hoặc nhân vật trong kinh thành này thậm chí là cả thiên hạ cũng là bản lĩnh.”
Lãnh quý phi từ trước đến giờ để ý nhất là dung mạo của mình, nghe vậy nhất thời giận dữ, “Hoàng hậu tỷ tỷ, ngươi đây là đang nói ai?”
Hoàng hậu đón nhận tức giận của Lãnh quý phi cười nhạt, “Lãnh muội muội, ta tự nhiên là đang nói cháu gái kia của ta không nên thân. May là có dung mạo tốt, vẫn không phải là kẻ vô dụng. Hôm nay ta thấy dung mạo kia của nàng so với Tần tiểu thư của phủ Thừa tướng còn hơn một phần đây! Lãnh muội muội tức giận cái gì? Cho là ta đang nói ngươi sao?”
Lãnh quý phi tức giận nhìn chằm chằm hoàng hậu, đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe (nói bóng nói gió)! Đừng tưởng rằng nàng nghe không hiểu.
Hoàng hậu tiếp tục thản nhiên nói: “Ngươi đều đã từng này tuổi, hoàng thượng cũng đã sớm qua cái tuổi thưởng hoa, trong cung này cũng đã lâu không có người mới vào, Lãnh muội muội cũng không cần quá để ý dung mạo của mình đâu. Nữ nhân tuổi tác sẽ già đi, cho dù năm đó có là đệ nhất mỹ nhân, thì hai mươi năm sau nhìn lại cũng khó mà vừa mắt. Dung mạo nữ nhân cũng không phải là quá trọng yếu. Bản cung đang nói Thiển Nguyệt, Lãnh muội muội tội gì chụp vào bản thân mình?”
Lãnh quý phi trong lòng một cỗ căm tức bị kìm nén, nhưng nàng dù sao cũng có chút bản lĩnh, nếu không cũng không thể ngồi vào vị trí đứng đầu bốn phi, nàng nén căm tức xuống, cười nói: “Hoàng hậu tỷ tỷ nói những lời này xác thực rất đúng. Cho nên Thiển Nguyệt có dung mạo cũng là vô ích, nam nhân mà! Liền có chuyện như vậy, Cảnh thế tử là người trên đỉnh cao xa như vậy, hắn hẳn là xứng với nữ tử cũng tài hoa quan lại như hắn, hôm nay mắt khác đối đãi với Thiển Nguyệt tiểu thư ước chừng là cảm thấy nàng chơi thật khá, vui đùa một chút mà thôi.”
Mắt phượng của hoàng hậu cũng tích tụ tức giận, cố gắng khắc chế cơn tức giận, nụ cười trên mặt cũng ngày càng lãnh đạm hơn, “Thiên hạ có bao nhiêu thiếu nữ sợ là hận không được làm đồ chơi của Cảnh thế tử đâu! Mặc dù có thể được hắn liếc mắt nhìn một cái cũng là phúc khí, nhưng là Cảnh thế tử đến nay trừ Nguyệt Nhi ra ai cũng không thể lọt vào mắt hắn, nói như vậy những cô gái kia không được một ánh nhìn của hắn chẳng phải là cả đồ chơi cũng không bằng? Tỷ như tiểu quận chúa của Hiếu thân vương phủ.”
Lãnh quý phi tức giận nghẹn ở trong ngực, gân xanh trên trán nổi lên, nếu là nữ nhân ngồi trước mắt nàng không phải là hoàng hậu, nàng sợ là đã sớm xông ra khóc lóc om sòm rồi. Nàng trong lúc nhất thời tìm không được lời nói phản bác, chỉ là hận nhìn hoàng hậu.
“Mặc dù nói như vậy, chỉ là Lãnh muội muội nói chuyện vẫn là nên thận trọng mới phải. Phải biết đạo lý họa từ miệng mà ra. Cảnh thế tử chỉ là được phụ thân ta dặn dò, mới trông nom Thiển Nguyệt một hai. Hoàng thượng cũng không nói gì, liền chịu không được người khác sắp đặt. Ngươi đặt điều Nguyệt Nhi cũng không có gì, cho dù trước mặt bản cung, bản cung cũng sẽ không so đo. Nhưng là lời ngươi vừa mới nói nếu truyền đến trong tai Cảnh thế tử, ngươi đoán sẽ như thế nào?”
Lãnh quý phi biến sắc.
“Còn có vừa nãy ngươi cũng nghe tin tức từ thượng thư phòng truyền đến. Nhiễm tiểu vương gia cũng là đối với Nguyệt Nhi hết sức che chở, ngươi khác nói nàng một câu không tốt hắn đều không cho phép, chứ nói chi là đặt điều ác độc. Ngay cả Hoàng thượng đều không có cách, đương nhiên, nếu Lãnh muội muội không sợ Nhiễm tiểu vương gia thì có gì cứ nói. Đến lúc ngươi chọc giận Nhiễm tiểu vương gia, bị tội, cũng đừng tìm Hoàng thượng với bản cung để khóc lóc kể lể.” Hoàng hậu cả người thẳng tắp, nói xong lời nói đoan trang uy nghiêm, khí thế đè nén Lãnh quý phi.
Thân thể Lãnh quý phi không khỏi run rẩy, biết hôm nay đã chọc giận hoàng hậu. Cảnh thế tử cùng Nhiễm tiểu vương gia đích xác là không thể tùy ý đặt điều, hôm nay nàng đúng là bị chọc tức đến hồ đồ. Gắng gượng nặn ra một nụ cười nói: “Muội muội nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, kính xin hoàng hậu tỷ tỷ chớ trách, nói trắng ra là Thiển Nguyệt tiểu thư vẫn là con nít mà thôi, là muội muội nhìn tỷ tỷ cực khổ, không đành lòng, muốn khuyên tỷ tỷ răn dạy nàng một chút mà thôi, không có ý tứ gì khác. Nhưng mà tỷ tỷ nói rất đúng, ta và ngài đều là cô cô, bọn họ trên vẫn còn gia gia phụ thân mạnh khỏe, nơi nào đến phiên người cô cô như chúng ta dạy dỗ.”
“Ngươi hiểu là tốt rồi!”Hoàng hậu không mặn không nhạt ném ra một câu.
Lãnh quý phi mặc dù rất là tức giận, nhưng lửa giận này cũng phải đè xuống. Bởi vì nàng không chiếm được lý lẽ, ở hậu cung vẫn là hoàng hậu lớn nhất. Nàng trong lúc nhất thời không tìm được ngôn ngữ, định rời đi, bỗng nhiên liếc thấy Tần thái phi ngồi bên cạnh hoàng hậu từ đầu đến cuối không nói chuyện, tựa hồ là đang tự đánh giá cái gì, nàng nhất thời tức giận trong lòng, cười nói: “Ta vừa nãy quên rồi, tỷ tỷ sợ là nói sai rồi. Không chỉ là mỗi Thiển Nguyệt tiểu thư được Cảnh thế tử mắt khác đối đãi, còn có một người cũng được Cảnh thế tử mắt khác đối đãi.”
“Nga? Muội muội không ngại nói một chút.” Hoàng hậu thấy Lạnh quý phi liếc về phía Tần thái phi, trong lòng cũng đoán được vài phần.
“Ta vừa mới nghe nói hôm nay Cảnh thái tử ở thượng thư phòng dạy học, là về luận học, lời nói của Tần tiểu thư khiến Cảnh thế tử rất tán thưởng, nói Tần tiểu thư đại tài, có thể làm quốc mẫu, còn nói Thiển Nguyệt tiểu thư chính là quần áo lụa là ngu dốt, so ra không bằng một phần của Tần tiểu thư đâu! Hoàng hậu tỷ tỷ, lời nói như vậy cũng nói ra, ngươi xem đây không phải rõ ràng là Tần tiểu thư được Cảnh thế tử tán thưởng hơn sao?” Tức giận trên mặt lãnh quý phi rút đi, thay vào đó là cười đắc ý, tựa hồ người được tán thưởng là cháu gái của nàng, nàng nhìn về phía Tần thái phi, “Thái phi nương nương, nô tì thật là hâm mộ ngài có cháu gái như vậy!”
Tần thái phi nhìn Lãnh quý phi một cái, cười cười, mặc dù tuổi gần bảy mươi, nhưng là từ những nét loáng thoáng trên gương mặt có thể thấy được năm đó là một mỹ nhân tuyệt đỉnh, khóe mắt quét qua hoàng hậu ngồi ngay bên cạnh sắc mặt bình tĩnh, nàng chậm rãi mở miệng, “Ngọc Ngưng đứa bé kia là đa tài đa nghệ, tiểu thư trong kinh thành có thể vượt qua nàng là rất ít, nàng có thể được Cảnh thế tử khen ngợi một câu cũng là nên. Nhưng mà lời nói quốc mẫu này vẫn là lời nói với cao quá rồi.”
“Thái phi nương nương, ngài nói như vậy là không tin ánh mắt Cảnh thế tử. Cảnh thế tử là ai a? Đây chính là kỳ tài của Thiên Thánh chúng ta, coi như là kỳ tài đệ nhất thiên hạ cũng không quá. Lời nói của hắn cho tới bây giờ đều được tôn là châm ngôn cảnh giới người đời. Cảnh thế tử nói Tần tiểu thư có thể làm quốc mẫu, liền đích thị là lời nói không ngoa.” Thỉnh thoảng Lãnh quý phi lại nhìn về phía Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu càng bình tĩnh, nàng càng cười châm biếm.
“Có thể làm quốc mẫu hay không, vẫn còn cần có phúc khí, chỉ có tài không cũng là vô dụng.” Tần thái phi không muốn nói thêm nữa, đứng dậy, có chút mệt mỏi nói: “Người đã già, rốt cuộc là không còn dùng được rồi. Ngồi lâu như vậy liền mệt mỏi. Các ngươi người trẻ tuổi ngồi lại đi! Ta liền về cung trước.”
“Thái phi đi thong thả!” Hoàng hậu đứng lên, nhợt nhạt hành lễ.
“Cung tiễn Thái phi!” Minh phi cùng một đám phi tần đều đứng lên, hành lễ đối với Tần thái phi.
Lãnh quý phi thật vất vả mới tìm được lời đả kích hoàng hậu, không nghĩ tới Tần thái phi cư nhiên không nể mặt. Tổ huấn của thủy tổ hoàng đế noi theo trăm năm, cũng nên ngừng lại rồi, huống chi đức hạnh của Vân Thiển Nguyệt lại không chịu nổi như thế, vị trí đứng đầu hậu cung này cũng không thể để cho Vân vương phủ bọn họ tiếp tục nắm giữ nữa, không phải là Lãnh gia nàng, cũng muốn đổi lại một nhà. Nàng cũng không tin Tần thái phi cùng Tần thừa tướng lại không có cái ý nghĩ kia. Nàng cười nói: “Ta đúng lúc thật lâu không có tới trong cung Tần thái phi, ta tiễn Thái phi hồi cung đi!”
Tần thái phi dừng bước, gật đầu một cái, “Cũng tốt! Vậy thì cực khổ Lãnh quý phi rồi!”
“Không cực khổ, hoàng thượng hiếu thuận ngài, chúng ta là con dâu cũng nên hiếu thuận không phải sao? Một chút chuyện nhỏ này nên làm.” Lãnh quý phi tiến lên đỡ lấy cánh tay Tần thái phi, cười nói.
“Đúng vậy a, hoàng thượng hiếu thuận, lão bà ta mới có thể an hưởng tuổi già.” Tần thái phi cũng cười cười.
Lãnh quý phi quay đầu lại nhìn Hoàng hậu một cái, giả bộ quan tâm nói: “Nhìn sắc mặt hoàng hậu tỷ tỷ không tốt lắm, có phải thân thể không thoải mái hay không? Vẫn là mau chóng hồi cung mời thái y xem một chút đi! Ngài là trụ cột của tỷ muội chúng ta, nếu ngài ngã bệnh chúng ta liền không còn người tâm phúc rồi.”
“Lãnh muội muội yên tâm. Thân thể bản cung còn tốt lắm. Lãnh muội muội cả ngày mệt nhọc ưu tư, nên chút ý hơn mới phải.” Giọng nói hoàng hậu vẫn là không mặn không nhạt, thấy Lãnh quý phi muốn nói tiếp, nàng nhắc nhở: “Lãnh muội muội nếu tiễn Thái phi hồi cung, tốt hơn nên trông nom Thái phi, bậc thang này nhìn cũng rất dễ ngã quỵ, bằng không nếu mà làm Thái phi té ngã, sợ là hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Lãnh quý phi tỉnh táo lại, không dám nói, vội vàng dè dặt đỡ Tần thái phi bước xuống bậc thang.
Nhìn Lãnh quý phi cũng Tần thái phi đã đi xa, Hoàng hậu lại ngồi xuống, phất tay đối với mọi người, “Sắc trời không còn sớm, chắc hẳn các muội muội đều ngồi mệt mỏi cả, đều trở về đi thôi! Bản cung ngồi lát nữa.”
“Dạ!” Tất cả mọi người đứng dậy cáo lui.
Minh phi cũng không động, mà là nhìn Hoàng hậu ấm giọng nói: “Ta vẫn không mệt, liền ở lại ngồi cùng tỷ tỷ một lát.”
“Cũng tốt!” Hoàng hậu gật đầu, vui tay lên với đám người Tôn ma ma, đám người Tôn ma ma hiểu ý, đều lui xuống.
“Tỷ tỷ chớ đem lời nói của Lãnh quý phi để trong lòng. Theo muội thấy Thiển Nguyệt tiểu thư là một người có phúc. Đều nói “người có phúc sẽ không thuộc về nơi vô phúc” Có một số việc vẫn là phải nhìn ý hoàng thượng, chẳng qua là một câu nói của Cảnh thế tử mà thôi, rốt cuộc như thế nào còn chưa biết chừng!” Minh phi im lặng chốc lát, do dự một chút, ấm giọng khuyên nhủ hoàng hậu đang có sắc mặt không tốt lắm.
“Muội muội cho là ta bởi vì cái này mà lo lắng?” Hoàng hậu cười nhạt.
“Chẳng lẽ tỷ tỷ không phải?” Minh phi ngẫn ra.
Hoàng hậu lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía bông hoa sen trong hồ uyên ương, không hề nói nữa.
Minh phi cũng theo ánh mắt hoàng hậu nhìn về phía bông hoa sen trong hồ uyên ương, chỉ thấy một đám chim uyên ương đang vây quanh hoa sen chơi đùa, nàng cười nói: “Những đôi uyên ương này cũng rất đáng yêu.”
“Minh muội muội, ngươi chẳng lẽ chỉ thấy được uyên ương đáng yêu thôi sao? Không thấy được cái khác?” Hoàng hậu không nhìn Minh phi, không đợi Minh phi hỏi, nói thẳng: “Hồ uyên ương này giống như hoàng cung vậy, chim uyên ương trong ao giống như chúng ta mỗi ngày tranh giành rượt đuổi chơi đùa, cũng chỉ là tự tiêu khiển mà thôi. Nào biết ngoài cảnh sắc hồ uyên ương ra, lại là bực nào thiên địa?”
Đáy lòng Minh phi chấn động, nhìn hoàng hậu, đè thấp giọng, “Tỷ tỷ, vậy hoàng thượng giống như cái gì? Là hoa sen trong hồ này sao?”
“Hoàng thượng? Ha ha….” Hoàng hậu nhướng mày, cười lắc đầu, thở dài nói: “Hoàng thượng chính là trăng sáng thỉnh thoảng chiếu sáng trong ao này. Thấy được, sờ không được, cho đến khi già đi, trăng sáng kia cũng không bị chúng ta mò tới.”
Đáy lòng Minh phi lần nữa chấn động, chuyển mắt nhìn khắp nơi, phát hiện trừ ma ma, cung nữ của nàng và hoàng hậu canh giữ ở nơi xa cũng không có người nào khác, trên mặt nàng lúc này mới lây vẻ bi thương, “Tỷ tỷ nói đúng, hồ uyên ương này giống như hoàng cung vậy, trong hồ này chim uyên ương giống chúng ta, hoàng thượng chính là trăng sáng thỉnh thoảng chiếu xuống mặt hồ, chúng ta cả đời bị vây ở chỗ này, mà người đem chúng ta vây không cả đời này cũng là người với không tới tay.”
“Là vậy, cho nên, Minh muội muội còn cảm thấy ta sẽ bởi vì Nguyệt Nhi không được làm hoàng hậu, Vân vương phủ không có nữ tử nào nữa để tiến cung mà thương tâm sao? Đây chỉ là một cái lồng chim mà thôi, bởi vì lúc Vân vương phủ có một nữ tử có được tình cảm chân thành cả đời của thủy tổ hoàng đế, liền theo lệ trăm năm này, liên lụy mấy người nữ tử con vợ cả của Vân vương phủ. Hoàng thượng của Thiên thánh từ thủy tổ hoàng đế về sau lại có người nào si tình như thủy tổ hoàng đế? Chỉ đều là bác ái bạc tình mà thôi. Địa vị hoàng hậu này, đến ta ngừng lại cũng chưa hẳn không tốt.” Hoàng hậu chậm rãi nói. Lúc này nàng không phải là một hoàng hậu khí thế cao cao thượng tại áp chế Lãnh quý phi, mà chỉ là một nữ nhân rất đáng thương mà thôi.
Minh phi im lặng không nói, lúc này cảm giác của hoàng hậu khiến nàng cảm động theo. Vinh hoa phú quý hơn nữa, cẩm y ngọc thực hơn nữa, lăng la tơ lụa hơn nữa, phỉ thúy vàng ngọc hơn nữa, cũng chỉ là ở nơi này trong bốn bức tường lớn mặc cho chính mình nhìn mà thôi. Dung hoa (nhan sắc như hoa) già đi, không còn sủng ái, sau này hoàng thượng băng hà, các nàng hoặc là sẽ chết theo, hoặc là sẽ chết già trong cung. Nàng ngồi nơi này, nhìn uyên ương trong hồ uyên ương, tựa hồ là đã thấu hết cuộc đời mình.
“Nói như vậy, Thiển Nguyệt tiểu thư nếu không tiến cung, mới thật sự là có phúc khí.” Minh phi im lặng hồi lâu, thở dài nói.
“Đúng a! Bản thân ta là hâm mộ Nguyệt Nhi, cái gì cũng không biết, không hiểu lễ nghi, không biết gì cũng không hẳn đều là có hại. Ít nhất có chỗ tốt, có lẽ có thể tránh khỏi ở trong cửu trọng cửa cung thâm sâu này. Trước kia ta vẫn cảm thấy nàng bướng bỉnh không nghe quản giáo, dốt nát không có điệu bộ của tiểu thư khuê các mà tức giận, nhưng hôm nay đột nhiên cũng không cho là như thế nữa, nếu là ban đầu ta cũng có thể giống như nàng, có lẽ hôm này cũng không phải ngồi chết già ở đây.” Hoàng hậu lại nói.
“Tỷ tỷ chớ suy nghĩ như vậy, Hoàng thượng nếu là biết người…” Minh phi thấp giọng khuyên nhủ.
“Hoàng thượng? Hừ!” Hoàng hậu cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Minh phi,
“Minh muội muội, ngươi cho rằng ngươi vui vẻ sao? Ngươi được sủng ái hai mươi năm mà không suy, trong cung này có biết bao nhiêu người hâm mộ ngươi, nhưng là ngươi cảm thấy vui vẻ sao?”
Minh phi rũ mắt xuống, im lặng hồi lâu, vẫn là lắc đầu một cái.
“Này không phải sao! Ngay cả ngươi đều cảm thấy không vui vẻ, trong cung này còn có ai là vui vẻ đây? Đây chính là một tòa Hoàng kim ốc, chúng ta ở đây từ từ chờ bị nó làm hao hết cả đời thôi.” Hoàng hậu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trời cao, “Ta đã bị phá hủy, nhưng không muốn có thêm nữ nhân nào của Vân vương phủ bị hủy ở nơi này nữa. Năm đó cô cô nói với ta một câu ta đều không nghe, cắm đầu đi vào. Vốn cho là Nguyệt Nhi cũng vậy, hôm này nhìn nàng đối với Dạ Thiên Khuynh tuyệt tình, nhìn đứa bé đối với địa vị hoàng hậu không nhiệt tình, ta cảm thấy vẫn là còn có hi vọng.”
“Tỷ tỷ, tổ huấn của thủy tổ gia không phải là hủy bỏ dễ dàng như vậy, theo ta thấy thái độ Hoàng thượng đối với Thiển Nguyệt tiểu thư rất là kỳ quái. Sợ rằng không dễ dàng như vậy. Hơn nữa Thiển Nguyệt tiểu thư hiện tại ngày càng bị chú ý, có Cảnh thế tử cũng Nhiễm tiểu vương gia che chở, hoàng thượng sợ rằng ý nghĩ sẽ không giống trước kia nữa.” Minh phi châm chước nói.
“Không giống thì thế nào? Hoàng thượng tâm tâm niệm niệm chỉ là hoàng quyền mà thôi.” Hoàng hậu dường như hơi mệt, không muốn nói thêm gì nữa, dừng lại cười nói với Minh phi: “Minh muội muội vẫn có hi vọng, ngươi ít nhất còn có ba nữ nhi, mà ta không con không cái.”
Thốt lời này ra khỏi miệng, có thê lương không nói ra lời.
Minh phi hốc mắt đau xót,”Tỷ tỷ còn có ta, chỉ cần muội muội ở một ngày, tỷ tỷ liền không sợ không có chỗ nương tựa”
Sắc mặt hoàng hậu hơi ấm áp, ánh mắt bén nhọn thường ngày tỏa ra một chút ấm áp nhu hòa, có chút áy náy nói: “Năm đó nếu không phải bởi vì ta, ngươi cũng sẽ không bị đưa vào trong cung, vây hai mươi năm ở trong lồng giam này.
“Tỷ tỷ chớ nói vậy, là muội tự nguyện. Đại ân tỷ tỷ cứu giúp, Tử Hàm trọn đời không quên. Nếu không có tỷ tỷ, nơi nào còn có ta, hôm nay sống được một ngày cũng là trộm tới, ta đã mãn nguyện rồi.” Minh phi lắc đầu một cái.
“Năm đó ta len lén chạy ra cung đi cứu ngươi là may mắn lớn nhất cuộc đời này. Mà gả vào Hoàng cung là bất hạnh lớn nhất cuộc đời này của ta. Cuộc đời này ta không còn cầu gì, chỉ cầu khi ta còn sống Vân vương phủ sẽ vẫn bình yên vô sự. Ta liền hài lòng.” Hoàng hậu sâu kín nói.
“Đáng tiếc Vân thế tử không thích Thanh Uyển, nếu là Thanh Uyển có thể gả vào Vân vương phủ, Hoàng thượng yêu thương Thanh Uyển nhất, có lẽ không chừng… Đáng tiếc hôm nay Thanh Uyển bệnh như vậy, càng không thể có được tâm của Vân thế tử nữa….” Minh phi nói.
“Minh muội muội, làm sao cho tới bây giờ ngươi vẫn không rõ? Cho dù Thanh Uyển có được tâm Mộ Hàn gả vào Vân vương phủ, Vân vương phủ có thể bình yên vô sự sao?” Hoàng hậu nhìn Minh phi, thanh âm lạnh lùng: “Vì sao ta không có con? Vì sao ngươi không có con trai? Vì sao Lãnh quý phi không có con? Vì sao mẫu phi Tứ hoàng tử cùng Thái tử đều chết sớm? Vì sao Thất hoàng tử thiên tư thông minh nhất hoàng thất, mẫu tộc lại bị nhổ tận gốc? Vì sao hoàng thượng những năm này đều không tấn chức phi tần? Vì sao một vài hoàng tử khi còn bé không có bất kỳ chỗ dựa gì? Những năm này từng sự việc, từng chuyện tình, Minh muội muội, ngươi nghe được bao nhiêu, nhìn được bao nhiêu, còn chưa đủ để ngươi hiểu? Hoàng thượng hắn vô tâm, phụ tử thân tình tùy thời cũng bị hắn lấy ra dùng. Cái hắn muốn chỉ là giang sơn vĩnh viễn bền vững, hoàng quyền tập trung vào một người, hắn muốn người thừa kế thân không vướng bận, mạnh mẽ vang dội, quyết đoán ngoan tuyệt, không chịu bất kỳ ngoại thích nắm trong tay, đây mới là điều hắn muốn.”
Minh phi biến sắc, cả kinh thoáng lập tức đứng lên, không dám tin nhìn Hoàng hậu, “Tỷ tỷ….”
Hoàng hậu không hề nói nữa, dời đi tầm mắt, nhìn về phía Thánh dương điện. Nơi đó có nam nhân nàng từng yêu, sau lại trở thành nam nhân nàng hận sâu sắc, hôm nay nàng đã sớm chết lặng.
Minh phi kinh hãi một lúc lâu, mới chậm rãi ngồi xuống, không hề nói nữa.
“Thanh Uyển thích Mộ Hàn, sợ rằng có thích mười năm nữa cũng không có kết quả. Ngươi tốt nhất có biện pháp làm cho nàng ngừng lại đi! Tránh làm chậm trễ hạnh phúc của hài tử, từ trước tới giờ dưa ép không ngọt cái gì mới là hạnh phúc, chúng ta đều là người từng trải, ngươi hẳn là rõ ràng. Còn có Lục công chúa thích Cảnh thế tử, chỉ sợ cũng là vọng tưởng, nếu không muốn tạo thành cục diện không thể thu thập được, ngươi phải kịp thời ngăn cản. Còn có bệnh của Thất công chúa thật ra thì vẫn chính là tâm bệnh, năm đó nàng tận mắt nhìn thấy trận ám sát Văn bá Hầu phủ kia còn có thể sống sót đã là một kỳ tích, tìm cơ hội tuyên Dung Phong tới làm cho nàng tận mắt thấy, Dung Phong dù sao cũng là hậu nhân của Văn bá hầu phủ, có lẽ có cơ hội làm cho nàng có thể mở miệng từ trong mộng tỉnh lại cũng không chừng.” Hoàng hậu lại nói.
“Tỷ tỷ nói rất đúng, ta hiểu rồi! Ba nữ nhi này vốn cho là Tiểu lục để ta bớt lo chút ít, không nghĩ nàng lại vọng tưởng Cảnh thế tử, mặc dù nàng là công chúa nhưng là như thế nào xứng đôi với Cảnh thế tử? Coi như hoàng thượng có tâm chỉ định cười, Cảnh thế tử không thích là không được.”
Minh phi gật đầu, dừng một chút, nàng nhìn Hoàng hậu lại lo lắng nói: “Tỷ tỷ, Thiển Nguyệt tiểu thư xem ra là thật sự muốn gả cho Dung Phong. Ngộ nhỡ Hoàng thượng cho phép thì sao?”
“Vậy thì càng tốt. Ta mặc dù còn không có thấy qua Dung Phong, nhưng hắn nếu là hậu nhân của Văn bá hầu phủ, tự nhiên là không kém.” Hoàng hậu cười cười, “Nguyệt Nhi từ nhỏ làm cho người không hiểu được tính tình của nàng, nàng cho tới bây giờ đều sẽ làm ra chuyện ngoài dự tính. Lúc này hoàng thượng chỉ sợ cũng không ngờ rằng nàng lại náo loạn ra như vậy.”
“Trước kia Thiển Nguyệt tiểu thư mặc dù bất hòa với Thanh Uyển, nhưng lại rất tốt với tiểu Thất, mỗi lần tiến cung cũng sẽ đi thăm tiểu Thất, cũng sẽ chạy đến cung của ta ngồi một chút. Hôm nay ta xem đứa bé kia giống như là không nhận ra ta, thấy ta không nói câu nào cũng đã lâu không có tới chỗ tiểu Thất.” Minh phi cười nói: “Chẳng lẽ là tỷ tỷ đắc tội nàng, nàng liền cả ta cũng hận đi?”
“Đại khái là vậy đi! Tính tình nàng trước giờ luôn cổ quái, có thể là chuyện ở ngự hoa viên hôm đó gây sợ hãi cho nàng. Phụ thân muốn mượn thái tử thử dò xét tâm tư hoàng thượng, hết lần này tới lần khác dùng ta làm ác nhân, tiểu nha đầu kia hận ta hơn một tháng, hôm nay ta từ chỗ hoàng thượng xin được lục noãn ngọc cũng không thể làm cho nàng ở lâu một khắc, thật đúng là đối với ta cực kỳ hận.” Hoàng hậu vừa nói vừa nở nụ cười.
“Nàng dù sao cũng là còn bé, rồi sẽ hiểu rõ tỷ tỷ đối với nàng một phen khổ tâm.” Minh phi cười nói.
“Không rõ cũng không có gì. Ta thủy chung nhớ lời dặn dò của chị dâu.” Hoàng hậu thoáng nhìn qua sắc trời, đứng lên, nói với Minh phi: “Buổi trưa rồi, chúng ta trở về đi thôi!”
Minh phi gật đầu, cũng đứng lên, hai người ra khỏi đình ở hồ uyên ương, một đám ma ma cung nữ thái giám vây quanh đi về phía nội cung.
Sau khi đoàn người rời đi, Vân Thiển Nguyệt từ sau núi giả ló ra, nhìn về phía Hoàng hậu cùng Minh phi rời đi, chân mày cau lại. Nàng vốn là ý định nhanh chóng rời khỏi, nhưng nghĩ tới không hiểu rõ chút chuyện lại không cam lòng, liền quay lại đứng sau núi giả nghe lén. Trước kia nàng đắc ý nhất không phải là học bao nhiêu, cầm bao nhiêu giấy chứng nhận học vị, cùng không phải là tiến vào cục quốc an, đắc ý nhất là hiểu được cái môn ngôn ngữ môi này. Cho nên, mặc dù khoảng cách xa, chỉ cần có thể thấy rõ mặt đối phương, nàng có thể biết rõ ràng tất cả những gì các nàng nói.
Hoàng hậu cùng Minh phi lúc nói chuyện cơ hồ là đều hướng về phía này, cho nên, nàng gần như nghe toàn bộ.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa bóp cái trán, đem tin tức vừa nghe được ở trong đầu tiêu hóa một phen, nhấc chân đi về phía cửa cung. Hiện tại chính là buổi trưa, cung nữ thái giám thường xuyên qua lại cực ít, cũng không đụng phải người quen nào, cho nên nàng một đường thuận lợi đi ra cửa cung.
Cửa cung, xe ngựa Dung Cảnh quả nhiên vẫn ở đó chờ nàng.
Vân Thiển Nguyệt đi tới trước cửa xe, đưa tay đẩy rèm ra, chỉ thấy Dung Cảnh đang ngồi bên trong xe, trong tay cầm một quyển sách, đang tinh tế đọc, nàng mắng một tiếng, “Mọt sách!”
“Xem ra thu hoạch không nhỏ?” Dung Cảnh ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên hộp gấm Vân Thiển Nguyệt cầm trong tay.
“Ừ, để cho ngươi nói đúng. Quả nhiên là có lợi!” Vân Thiển Nguyệt vịn càng xe đi lên, ném hộp gấm cho Dung Cảnh,”Ngươi bảo quản cho ta đi!”
Động tác nàng ném không hề ôn nhu, gần như thẳng tắp ném vào trong ngực Dung Cảnh.
Dung Cảnh nhận lấy hộp gấm, mở ra nhìn thoáng qua, lại đậy nắp hộp lại, nhướng mày hỏi, “Cho ta giữ? Ngươi yên tâm sao?”
“Có cái gì không yên tâm? Ngươi chính là nhiều tiền, giàu đến chảy mỡ, còn không đến mức nuốt một chút tiền của ta đây.” Vân Thiển Nguyệt trực tiếp nằm ở trên xe, nghĩ tới ở góc tường nghe trộm đúng là chuyện đau khổ, nàng hầu như không dám thở mạnh, đứng ở kẽ hở của hai núi giả, sợ bị đám người Tôn ma ma đứng cách đó không xa phát hiện, hiện tại cảm giác tay chân đều cứng lại.
“Vậy không không nhất định!” Dung Cảnh mặc dù nói như vậy, vẫn là đem hộp gấm bỏ vào một cái hộp bên trong xe của hắn, sau lại thấy Vân Thiển Nguyệt không ngừng lấy tay xoa bóp cánh tay, ấm giọng nói với nàng: “Ta giúp ngươi xoa bóp?”
“Cám ơn!” Vân Thiển Nguyệt cũng không khách khí, thân thể xê dịch đến bên cạnh Dung Cảnh.
“Ngươi đến thật không khách khí!” Dung Cảnh mắng một câu. Để quyển sách xuống, ngón tay như ngọc đặt trên bả vai Vân Thiển Nguyệt, lực không nặng không nhẹ.
Vân Thiển Nguyệt thoải mái hừ một tiếng, nhắm mắt lại hưởng thụ. Nghĩ tới người này thật là toàn năng rồi! Sau hồi lâu nhẹ giọng hỏi, “Ngươi nói cô cô ta là hạng người gì?”
“Ngươi cứ nói đi?” Dung Cảnh không đáp mà hỏi ngược lại.
“Một nữ nhân rất đáng thương thôi!” Vân Thiển Nguyệt thở dài một tiếng.
Dung Cảnh không lên tiếng nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sầu tư của Vân Thiển Nguyệt ánh mắt lóe lên.
Xe ngựa rời khỏi cửa cung, Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, Dung Cảnh cũng không nói chuyện, trong xe lẳng lặng.
Lúc này là giữa trưa, con đường này không có tiếng người ồn ào, Vân Thiển Nguyệt lúc đầu còn nghĩ, sau lại trong sự tĩnh lặng thư thái bất tri bất giác đã ngủ.
Dung Cảnh thấy nàng ngủ say, chậm rãi dừng tay. Ánh mắt lẳng lặng nhìn dung nhan ngủ say của Vân Thiển Nguyệt, chốc lát cầm lấy quyển sách tiếp tục xem. Vừa xem được hai trang, ánh mắt hắn bỗng nhiên trầm xuống, ném quyển sách xuống, đưa tay ôm lấy Vân Thiển Nguyệt vào lòng, trong nháy mắt mang theo nàng nhảy ra khỏi buồng xe.
Cùng lúc này, vô số mũi tên như mưa bắn về phía xe ngựa “Xuy xuy xuy”, vô số tiếng vang xuyên thấu màn che, chỉ trong giây lát, bốn phía màn che mũi tên cắm đầy chi chít.
Vân Thiển Nguyệt đang ngủ sâu, cũng bị sát khí đột nhiên tới thức tỉnh, nàng trời sinh tồn tại khứu giác nhạy cảm với nguy hiểm, phát hiện có cái gì không đúng vừa mở mắt, đã bị Dung Cảnh mang theo lập tức nhảy xuống xe. Hai người vừa rơi xuống đất, mũi tên cũng theo tới, Dung Cảnh mang theo Vân Thiển Nguyệt lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, tránh né mũi tên đang hướng bọn họ bắn tới.
Lúc này Huyền Ca cùng Mạc Ly cũng rơi xuống bên cạnh Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh, song song xuất kiếm, chặn lại đợt mưa tên thứ hai.
Lúc này hai người mới được thở dốc. Dung Cảnh lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đứng thẳng lên, Vân Thiển Nguyệt lấy lại bình tĩnh, lúc này mới thấy xe ngựa đang đi ở một khúc quanh của đường phố heo hút, bốn phía nơi này mai phục ước chừng mười mấy tên áo đen bịt mặt. Đều đứng trên nóc nhà ở hai bên đường phố, trong tay mỗi người đều cầm cung tên, mỗi ánh mắt đều là tử khí lạnh như băng, động tác cùng thủ pháp bắn tên như nhau, mau, ngoan, đúng, hiển nhiên đều là tử sĩ trải qua huấn luyện đặc thù.
Mưa tên giằng co chốc lát, đều bị Huyền Ca cùng Mạc Ly song song ngăn cản, Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt bình yên vô sự. Hắc y nhân thấy cung không không dùng được nữa, người dẫn đầu trong đó quát một tiếng, những hắc y nhân còn lại trong nháy mắt đồng loạt vứt bỏ cung tên, phi thân xuống.
Huyền Ca cùng Mạc Ly liếc mắt nhìn nhau, Huyền Ca bảo vệ Dung Cảnh, Mạc Ly bảo vệ Vân Thiển Nguyệt, hai người đồng thời mở miệng, “Đi!”
Dứt lời hai người đồng thời phi thân lên.
Chính tại lúc này, không ngờ sau lưng hắc ý nhân còn có một đám hắc y nhân khác, mưa tên lần nữa chi chít bắn về phía Huyền Ca cùng Mạc Ly giữa không trung. Hai người cả kinh, một tay che chở Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt, một tay xuất kiếm ứng phó.
Đáng tiếc hai người cho dù võ công cao hơn nữa, dưới tình hình trong ngực che chở hai người đối phó mưa tên dư dả, nếu là cộng thêm đám hắc y nhân đã bỏ cung tên xuất kiếm chính là khó có thể đối phó.
Vân Thiển Nguyệt nhìn sau lưng hắc y nhân còn có mấy chục hắc y nhân khác, đáy lòng trầm xuống. Trăm tên ẩn vệ sát thủ, hiển nhiên là tinh vi trù tính cố ý đợi ở chỗ này, đây là có người muốn lấy tính mạng của nàng cùng Dung Cảnh, không tiếc vốn gốc. Sắc mặt nàng run lên, nhìn về phía Dung Cảnh, “làm sao bây giờ?”
Dung Cảnh không nhìn Vân Thiển Nguyệt, tay sờ vào ngực thả ra một quả đạn tín hiệu, đạn tín hiệu nổ tung tỏa sáng ở giữa không trung, rực rỡ chói mắt. Cùng lúc đó, đao kiếm những hắc y nhân bỏ cung tên kia đã tới, thẳng tắp lướt qua Huyền Ca và Mạc Ly đang luống cuống tay chân, đâm về phía Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, đưa tay nhổ ba chiếc trâm cài tóc từ trên đầu xuống ném ra ngoài, ba chiếc trâm cài tóc cùng trúng mục tiêu là cổ họng của hắc y nhân, ba tên hắc y nhân gần đó chết ngã xuống.
Cùng lúc đó, trong tay Dung Cảnh bay ra ba thứ gì đó tương tự phi tiêu, lại có mấy người ngã xuống chết.
Trong nháy mắt dù chết mấy tên hắc y nhân cũng không đẩy lùi sự ám sát của hắc y nhân, ngược lại chiêu thức càng thêm âm tàn hung mãnh.
Vân Thiển Nguyệt sờ sờ trên đầu cùng trên người, không có vật gì, nàng không khỏi giận mình vì ý đồ muốn nhẹ nhàng mà chỉ đeo mấy cái trâm cài đầu, nàng hướng về phía Dung Cảnh, thấy Dung Cảnh lắc đầu với nàng, hiển nhiên trong tay cũng không còn đồ gì. Nàng lập tức tức giận,”Ngươi không phải là thần cơ diệu toán sao? Làm sao lại không đoán được có ngươi mai phục ở đây ám sát chúng ta?”
“Đây là giữa ban ngày!” Dung Cảnh phun ra mấy chữ.
Vân Thiển Nguyệt nhất thời á khẩu không trả lời được. Rốt cuộc là ai lá gan lớn như vậy chứ, hiện tại là buổi trưa, quả nhiên là giữa ban ngày lại có người ở trên đường cái trong kinh thành công khai muốn ám sát Dung Cảnh cùng nàng, còn vận dụng trăm tên tử sĩ ẩn vệ. Nàng liền nghĩ đến Hiếu thân vương trước tiên, nhưng rất nhanh liền hủy bỏ ý nghĩ này, Hiếu thân vương hôm nay sợ là bận rộn chữa trị tay cho Lãnh Thiệu Trác, nơi nào có thời gian nhanh như vậy tới giết nàng trả thù?
Nhưng là rốt cuộc là ai muốn giết nàng cùng Dung Cảnh? Nàng không có trí nhớ của chủ nhân thân thể này, cũng từ thân thể các hắc y nhân nơi này nhìn không ra lai lịch bọn họ, chỉ biết là tử sĩ mà thôi. Cho nên, nàng thật sự không nghĩ ra ai muốn giết nàng. Tức thì không nghĩ nữa, chỉ mong cứu viện của Dung Cảnh nhanh tới.
Lúc này đao kiếm của những hắc y nhân kia tấn công từ mọi hướng, Huyền Ca và Mạc Ly che chở Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt trong nháy mắt liền lâm vào hiểm cảnh. Trên vai Huyền Ca bị một kiếm đâm thủng, cánh tay Mạc Ly bị một vết rách, mắt thấy thanh kiếm mang theo hàn quang xuyên thấu qua Huyền Ca cùng Mạc Ly đâm về phía mi tâm của Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt.
Trong tình thé ngàn cân treo sợi tóc, từ trên không trung rơi xuống đất mười hắc y nhân, không thấy chút ám khí nặng nề nào, thậm chí khi xuất hiện ngay cả chút gió nhẹ cũng không thấy, cùng lúc chống lại lợi kiếm của hắc y nhân, trong khoảnh khắc tạo thành một vòng vây, bao quanh Huyền Ca và Mạc Ly cùng với hai người Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt.
Cứu viện vừa đến, sát khí cùng áp lực xung quanh bốn người chợt tản đi.
Vân Thiển Nguyệt thở nhẹ ra một hơi, chỉ thấy mười tám tên hắc y nhân, hiển nhiên là võ công cao tuyệt không thuộc về Huyền Ca cùng Mạc Ly. Chiêu thức bén nhọn, so sánh với hắc y nhân ám sát bọn họ nhất định ác hơn, trong nháy mắt thì có mười tên sĩ tử áo đen ngã xuống.
Nhóm hắc y nhân bắn tên thấy thế, có người dẫn đầu vung tay lên, khẽ quát một tiếng, cũng giống như nhóm hắc y nhân đầu tiên, đồng loạt bỏ cung tên phi thân xuống. Hai tốp hắc y nhân hơn trăm người hoàn toàn có xu thế bao vây đám người Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt. Hiển nhiên tình thế bắt buộc, giết bọn họ một cách nhanh chóng!
Vân Thiển Nguyệt sắc mặt âm trầm nhìn những hắc y nhân kia, giây lát quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh.
Chỉ thấy Dung Cảnh dung nhan như thi như họa vẫn nhàn nhạt, mặc dù vừa mới trải qua tình huống sinh tử, hiện tại vẫn là gió mưa máu tanh, nhưng cẩm bào Nguyệt Nha của hắn được Huyền Ca che chở ngay cả một vết máu cũng không nhiễm, càng thêm trong sáng đẹp đẽ, tác phong thong dong bình tĩnh nhìn chém giết trước mặt.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía trước mặt, mặc dù Dung Cảnh chỉ gọi tới mười tám người, nhưng dù cho trăm người căn bản không chạm được vào người họ, nàng nheo mắt lại, hôm nay những người này đều là tử sĩ, thả hồ về rừng lưu lại hậu hoạ không phải là tác phong của nàng. Nàng không hề định bỏ qua cho bọn chúng. Quay đầu hỏi Dung Cảnh: “Ngươi còn người sao? Lại đưa tới một ít đi!”
“Không có!” Dung Cảnh lắc đầu.
“Ngươi biết những người này là ai không? Là ai muốn giết chúng ta?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Không biết!” Dung Cảnh lần nữa lắc đầu.
“Ta muốn trong những người này chỉ chừa một người để tra hỏi, ngươi có thể đảm bảo người của ngươi có thể giết hết những người này không?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới mười tám người này võ công tuyệt thế, nhưng nếu là giết tất cả hắc y nhân đều vẫn là lao lực chút ít.
“Tử sĩ có hỏi cũng không ra cái gì. Không bằng giết hết tất cả.” Dung Cảnh nói.
“Ta hiểu một thuật thôi miên, có lẽ có thể hỏi ra cái gì đó không chừng.” Vân Thiển Nguyệt nghe Dung Cảnh nói như vậy, cũng biết mười tám người này có thể làm được. Nàng nghĩ tới dù sao người nam nhân này biết về nàng không ít, cũng không quan tâm để cho hắn biết nhiều thêm điều này.
Dung Cảnh quay đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, ánh mắt cũng không có chút nào kinh ngạc, ở giữa trận phân phó, “Bày cửu tử nhất sinh trận, chỉ chừa một người sống!”
“Dạ!” Mười tám hắc y nhân đồng loạt lên tiếng, phương hướng chuyển đổi, trong nháy mắt bày ra cửu tử nhất sinh trận, ngược lại bao vây toàn bộ hắc y nhân ở bên trong.
Huyền Ca cùng Mạc Ly che chở Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt ra khỏi vòng trong, lúc này hắc y nhân không ai có thể tiếp tục đến gần bọn họ.
Vân Thiển Nguyệt nhìn trong sân, chỉ cảm thấy cái cửu tử nhất sinh trận thật sự kỳ diệu, không trách được Dung Cảnh nắm chắc như thế, chỉ có mười tám ẩn vệ này lại thắng được trăm người. Vốn là một người có thể giết được mười người rồi, hiện tại mười tám người hợp lúc có thể tưởng tượng cường đại biết bao?
“Trên thân kiếm có độc, hai người các ngươi lập tức ngồi xếp bằng vận công trừ độc.” Dung Cảnh nói với Huyền Ca cùng Mạc Ly nói. Dứt lời, ném cho hai người mỗi người một viên thuốc.
Hai người lập tức tiếp được viên thuốc nuốt vào, khoanh chân mà ngồi, vội vàng vận công. Trong lòng bọn họ rõ ràng, loại độc này bá đạo, nếu không lập tức vận công, bọn họ cũng là khó có thể giữ được một mạng, một thân tu vi toàn bộ sẽ bị hủy.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cả kinh, lần nữa quay đầu, vừa nãy nàng không có chú ý, quả nhiên chỉ thấy vết thương trên đầu vai Huyền Ca cùng cánh tay Mạc Ly có máu đen chảy ra, sắc mặt nàng vốn là bình tĩnh lại âm trầm. Rốt cuộc là người nào xuống tay hung ác như thế? Là vì giết một mình Dung Cảnh hay một mình nàng hoặc là cả hai đều muốn giết? Nàng nheo mắt lại.
Cửu tử nhất sinh trận như một cái lưới lớn giăng ra, bao vây trăm tên sĩ tử áo đen đến gió thổi không lọt, trong trận tử sĩ áo đen đã bị mười tám ẩn vệ của Dung Cảnh giết hơn phân nửa, bọn chúng đã tỏ rõ ra khủng hoảng, dường như đem hết toàn lực phá vòng vây, cũng là không có tác dụng, còn chưa thoát ra khỏi vòng vây đã bị mười tám ẩn vệ giết chết.
Đường phố tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Vân Thiển Nguyệt một lần nữa nhìn về phía trong trận, u ám trên mặt rút đi chỉ còn lại trong trẻo lạnh lùng cùng đạm mạc. Ngay cả mắt cũng không nháy. Mặc dù kiếp trước tay nàng cũng nhuộm đầy máu tanh, nhưng là sau khi sống lại cũng chưa từng tiếp xúc với tình cảnh máu tanh mãnh liệt như thế. Mặc dù nàng sắm vai người lương thiện, nhưng cũng không phải là Thánh mẫu, từ trước đến giờ nguyên tắc của nàng là người không phạm ta ta không phạm ngươi, nếu người phạm ta ta tất sẽ hoàn lại gấp mười lần. Nhất là cho tới bây giờ ngày đầu tiên đến cái thế giới này, bị Dạ Thiên Khuynh dùng đao kiếm ẩn vệ chỉ vào cổ, nàng đã hiểu một cái đạo lý, ở thế giới này, ngươi nhân từ nương tay, chẳng khác nào tự sát. Cho nên, nàng không muốn tự sát, cũng chỉ có thể giết người khác.
Nàng biết rõ nếu không phải mười tám ẩn vệ của Dung Cảnh tới đúng lúc, hẳn là nàng và Dung Cảnh lúc này sớm đi trình diện ở địa phủ rồi. Nơi nào còn có thể ở đây quan sát những người này bị giết? Cho nên cho dù hôm nay toàn bộ trăm tên ẩn vệ này vùi thây ở đây, cũng là chết chưa hết tội.
Giờ phút này cảm xúc trên mặt và trong lòng Vân Thiển Nguyệt gần như thờ ơ mà máu lạnh.
Ánh mắt Dung Cảnh đặt ở trên mặt Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dần dần ôn hòa ấm áp.
Hai người không ai nói chuyện, cẩm bào Nguyệt Nha cùng la quần cẩm tú màu tím nhạt đứng song song, vẻ mặt hai người đều thờ ơ, lẳng lặng đứng trong sát khí đầy trời. Mỗi người tạo thành một bức tranh phong cảnh.
Ước chừng sau hai nén hương, trăm tên sĩ tử áo đen chỉ còn lại một người, là tên cầm đầu của trăm tên ẩn vệ, bị một người trong mười tám ẩn vệ phế đi võ công dẫn đến trước mặt Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt, như một đống bùn lầy nằm ở trên mặt đất.
Vân Thiển Nguyệt nhìn tên ẩn vệ kia, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nói với Dung Cảnh: “Nơi này là trên đường cái, chúng ta tìm một chỗ thẩm vấn hắn một chút.”
Dung Cảnh gật đầu, vừa muốn mở miệng nói, chỉ thấy có ba luồng ánh sáng trắng nhằm hướng hắn và Vân Thiển Nguyệt, cùng với ẩn vệ trên mặt đất, ánh sáng trắng kia vô thanh vô tức, nhanh như chớp, trong nháy mắt đã tiếp cận ba người. Ánh mắt hắn tối sầm.
Vân Thiển Nguyệt dĩ nhiên cũng phát hiện, sắc mặt nàng trầm xuống, lúc này đã xác định, xem ra người sau lưng đúng là muốn giết hai người nàng cùng Dung Cảnh. Người tới còn là cao thủ tuyệt đỉnh, sau lưng sát thủ lại có sát thủ, thật là thủ đoạn độc ác!
Trong thời gian sắc mặt hai người khẽ biến, trong ba luồng ánh sáng trắng kia có hai luồng bắn về phía Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt khi cách bọn họ một mét thì bỗng nhiên “Bành bạch” hai tiếng vỡ ra hai luồng nữa, tổng cộng bốn luồng ánh sáng trắng bắn về phía hai người.
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, không nghĩ tới ám khí của cái thế giới này cư nhiên tinh xảo tới mức này.
Mắt phượng của Dung Cảnh cũng híp lại.
Mười tám tên ẩn vệ kia chỉ có một người là vừa mới mang theo tên cầm đầu tử sĩ đi tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh là ở gần hai người, còn lại mười bảy ẩn vệ kia vừa mới giết hại một phen đều cách xa, thấy ám khí bay về phía Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt sắc mặt đồng loạt biến đổi, phi thân về phía hai người, nhưng là khoảng cách quá xa, ám khí kia lại quá nhanh, căn bản là không kịp nữa. Cái tên ẩn vệ gần đó quyết định thật nhanh đi che cho Dung Cảnh.
Còn chưa tới gần Dung Cảnh, chỉ nghe Dung Cảnh phân phó, “Cứu nàng!”
Mặc dù chưa nói nàng này là người nào, nhưng ẩn vệ này lập tức chuyển hướng Vân Thiển Nguyệt, không chút do dự vung chưởng dùng nội lực đánh bay ám khí đang bay về phía nàng.
Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới người lòng dạ hiểm độc như Dung Cảnh lại trượng nghĩa như vậy, vừa muốn khen ngợi một câu hắn rất nam nhân, chỉ thấy hắn lại không trốn ám khí hướng về phía mình mà vươn bàn chân về phía tên ẩn vệ bị phế võ công đang nằm trên mặt đất, rõ ràng là muốn đá văng để cứu người, sắc mặt nàng biến đổi, giận dữ nói: “Dung Cảnh, ngươi điên rồi!”
Dung Cảnh làm như không nghe thấy, động tác trên chân không ngừng, đầu cùng lúc nghiêng đi, tên nam tử kia bị đá ra, hắn cũng tránh thoát một mũi ám khí, nhưng một mũi ám khí khác bắn về phía dưới xương sườn hắn, nói cái gì thì cũng không tránh khỏi.
Vân Thiển Nguyệt thấy mũi ám khí kia sẽ phải bắn về phía Dung Cảnh, không chút nghĩ ngợi đẩy cái tên ẩn vệ che ở trước mặt nàng ra tiếp cận Dung Cảnh, trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, chỉ nghe một tiếng vang “phụt”, ám khí kia vốn là phải bắn vào dưới xương sườn Dung Cảnh nhưng lại bắn vào trên cánh tay nàng, đau đớn trên cánh tay truyền đến toàn tâm, thân thể nàng lảo đảo, suýt chút nữa ngã quỵ.
Dung Cảnh nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Vân Thiển Nguyệt sắc mặt trắng bệch đứng ở nơi đó, mà trên cánh tay nàng bị ghim một mũi ám khí, ám khí đã chạm vào xương thịt bên trong, chỉ còn lại phần đuôi rủ xuống, mặt hắn biến sắc, ngơ ngác nhìn nàng.
/497
|