Edit: Gà son
Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt kỳ lạ nhìn lỗ tai Dung Cảnh, than thở, người này lại còn biết đỏ mặt? Không dễ nha!
“Hiện tại ngươi thừa nhận hắn là bình dấm chua rồi?” Tam công tử liếc Dung Cảnh một cái, sắc mặt hòa hoãn bớt.
Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, “Thừa nhận!”
Tam công tử xoắn hai bức họa trong tay lại, nhét vào trong tay áo, lát sau, hắn bỗng nhiên đưa tay, kéo Vân Thiển Nguyệt vào trong ngực, ôm chặt lấy, Dung Cảnh quay đầu đi, Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, chỉ nghe giọng nói có chút khàn khàn, “Hôm đó ở trong phòng ngươi một nhóm người hoà thuận vui vẻ kể chuyện xưa, mặc dù bên ngoài tuyết lạnh vẫn đang rơi, nhưng ta cảm thấy thật là ấm áp, nơi nào có ngươi, cũng cảm giác giống như một gia đình, không có thân phận, địa vị cao thấp, không có cãi vã chửi rủa mắt lạnh khinh thường, ở tòa tiểu viện của Hiếu thân vương phủ nhiều năm như thế này, ta chưa từng cảm giác được hai chữ gia đình. Từ trước đến nay trong lòng càng không biết người nhà là thứ gì. Nhưng hôm đó ngươi để cho ta hiểu, mặc dù không có liên hệ máu mủ, cũng có thể là người nhà.”
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt ấm áp, lộ ra nụ cười, tùy ý để Tam công tử ôm vào trong ngực, lẳng lặng nghe.
Ánh mắt Dung Cảnh lộ ra một tầng sóng lớn, lại chậm rãi biến mất, cũng không ra tay kéo Tam công tử ra.
“Hôm đó ta đã nghĩ rằng sau này sẽ ỷ lại vào ngươi, nơi nào cũng không đi, luôn ở phía sau ngươi mặc ngươi sai khiến, cho dù vì ngươi làm thế thân cả đời, ta cũng cam nguyện. Dung Cảnh đuổi ta, ta chết cũng không đi. Không nghĩ tới chỉ mới mấy ngày, cái người phải rời đi lại biến thành ta.” Giọng nói Tam công tử khẽ khàn khàn, “Vân Thiển Nguyệt, ta không muốn đi.”
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt lộ vẻ xúc động, hốc mắt không tự chủ được có chút chua xót.
“Từ nhỏ ta ở Hiếu thân vương phủ đã không cam lòng, vẫn cứ nghĩ không rõ trên thế giới tại sao có thể có người như Hiếu thân vương vậy, tại sao ta có thể có người phụ thân như vậy? Tại sao có thể bởi vì mẫu thân ta xấu xí, mà không cần nàng, lại cũng không nhận ta. Người uống rượu say làm chuyện sai trái không phải là hắn sao? Tại sao có thể trách nương ta? Ta vẫn nghĩ rất nhiều năm, về sau nghĩ đến rét lạnh tâm.” Giọng của Tam công tử khàn khàn bình tĩnh nói: “Sau đó tình cảm của ta đối với Hiếu thân vương phủ đã phai mờ dần, không biết thì ra là trời cao đùa giỡn với ta, thì ra ta không có nửa phần quan hệ với Hiếu thân vương phủ.”
“Điều này có cái gì không tốt? Ít nhất ta cảm thấy được Tây Duyên Vương tốt hơn gấp mấy lần Hiếu thân vương.” Vân Thiển Nguyệt nói: “Nghe nói Tây Duyên Vương không thích nữ sắc, hậu cung gần như để không, khiến cho một lần văn võ triều thần của Tây Duyên cho là vương thượng yêu thích nam phong, có người nịnh nọt liền lén lút tặng mấy nam nhân tuyệt sắc cho hắn, Tây Duyên Vương vì vậy giận dữ, chém giết người nọ răn đe. Sau đó triều thần không dám vô cớ phỏng đoán tâm tư của Vương thượng. Chuyện Vương thượng yêu thích nam phong mới không có người nào bàn lại, bởi vì về sau phi tần hậu cung rất thưa thớt cũng sinh hạ con nối dòng hoàng thất, mới hoàn toàn trấn an tâm tư các triều thần. Như vậy xem ra, hắn không phải là không yêu thích nữ sắc, mà chỉ yêu thích một mình Thần nữ hộ quốc mà thôi. Người như vậy là phụ thân của ngươi, ngươi nói xem không phải là tốt hơn Hiếu thân vương sao?”
“Ừ!” Tam công tử cúi đầu đáp một tiếng.
“Cho nên, không có việc gì, cái thân phận này đối với ngươi mà nói không phải là chuyện xấu có phải hay không?” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
“Phải, nhưng nếu ta đi Tây Duyên, ngươi có thể nhớ ta hay không?” Tam công tử ôm Vân Thiển Nguyệt không buông tay.
“Ta sẽ nhớ ngươi!” Dung Cảnh rốt cục không nhịn được xuất thủ, một luồng kình phong quét qua, tách hai người ra, lành lạnh nói.
“Không cần ngươi nhớ!” Tam công tử bị Dung Cảnh kéo ra, miễn cưỡng đứng thẳng, nhìn Dung Cảnh, dùng lỗ mũi hừ với hắn một tiếng, “Bị ngươi cái người lòng dạ hiểm độc nhớ tới, ta sợ ta sống không được mấy năm.”
“Ngươi tốt nhất đừng có mong nàng nhớ! Nếu không ta sẽ rất nhớ ngươi.” Dung Cảnh ngoắc tay với Vân Thiển Nguyệt, “Tới đây!”
Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn Dung Cảnh, người này xác thực lòng dạ hiểm độc, đoán chừng đã sớm tính toán đem Tam công tử từ bên người nàng đưa đi. Khó được lâu như vậy mới có động tác, hôm nay âm thầm làm. Nàng trừng mắt liếc hắn, không để ý tới hắn, nói với Tam công tử: “Ta sẽ nhớ tới ngươi, còn có bồ câu đưa tin, có chuyện gì cứ truyền tin cho ta.”
Tam công tử mặt mày hớn hở, thống khoái gật đầu, “Được!”
Dung Cảnh chậm rãi thu tay lại, đối với việcVân Thiển Nguyệt không nghe hắn nói cũng không nói gì.
“Phong các là năm đó ta lập nên vì Dạ Thiên Dật, bởi vì cùng ẩn vệ hoàng thất đánh qua lại quá nhiều, cho nên vô luận bí ẩn như thế nào, vẫn có thể bị hắn và ẩn vệ hoàng thất tìm được chỗ sơ hở để đả kích, không thể tiếp tục dùng, ngươi mang Phong các đến Tây Duyên đi! Ngươi đi Tây Duyên, thủ hạ không thể không có ai. Phong các vừa lúc để ngươi sử dụng.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
Tam công tử mấp máy môi, thấp giọng nói: “Phong các là tâm huyết của ngươi, cứ như vậy cho ta ư?”
“Có gì mà không thể cho ngươi? Ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy, ta đã sớm coi ngươi làm người nhà, cũng không phải là người ngoài.” Vân Thiển Nguyệt cười, “Chẳng lẽ bản thân ngươi cảm thấy ngươi là người ngoài?”
“Đương nhiên không phải vậy!” Tam công tử lắc đầu.
“Vậy thì mang đi đi! Dù sao hiện tại Phong các vô dụng đối với ta, ở lại bên cạnh ta, chỉ khiến đả thương tính mạng mà thôi. Huống chi ta cũng không muốn Phong các bởi vì Dạ Thiên Dật mà sinh, cũng bởi vì hắn mà hủy.” Mí mắt Vân Thiển Nguyệt đọng lại vẻ ảm đạm, thoáng qua rồi biến mất, nhìn về phía Dung Cảnh nói: “Chàng có thuốc gì sao? Có thể bảo vệ Hộ quốc thần nữ một năm tính mạng.”
“Thiên sơn tuyết liên!” Dung Cảnh phun ra bốn chữ.
“Không phải là chàng nói không còn Thiên Sơn tuyết liên sao?” Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, hôm đó ở Phật đường dưới đất của Linh Đài tự, nàng trúng Thôi tình dẫn, hắn nói hắn còn dư lại hai viên Thiên sơn tuyết liên cuối cùng cho Vân Mộ Hàn và Thanh Uyển công chúa rồi, không còn nữa, mới trợ giúp nàng dung hợp hai luồng chân khí trong cơ thể, chống độc Thôi tình dẫn, hôm nay sao lại còn có nữa?
Dường như Dung Cảnh biết trong nội tâm nàng suy nghĩ cái gì, chậm rãi nói: “Hôm đó đã quên là còn có một viên!”
“Chàng. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt với Dung Cảnh. Cái gì mà đã quên? Hôm đó hắn nhất định là cố ý . Nếu ngay cả chuyện này hắn cũng có thể quên, như vậy hắn cũng không phải là Dung Cảnh rồi. Đánh chết nàng cũng không tin.
Tam công tử hừ một tiếng, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nhiều người đối tốt với ngươi như vậy, làm sao ngươi lại hết lần này tới lần khác coi trọng hắn? Đối với ngươi lòng dạ hiểm độc như thế, cẩn thận một ngày nào đó ngươi bị bán, còn giúp hắn đếm tiền.”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, có chút buồn bực, “Ngươi cho rằng ta muốn coi trọng hắn à? Còn không phải là lòng của ta không nghe ta sai khiến?”
“Hiện tại thế nào? Bằng không thay đổi? Vẫn còn kịp! Mặc dù ta không đạt tiêu chuẩn, kinh thành này trừ hắn ra cũng không có người đạt tiêu chuẩn , nhưng Ngọc thái tử của Đông Hải quốc đâu rồi, ta nghe nói Ngọc thái tử kia. . . . . .” Tam công tử đề nghị với Vân Thiển Nguyệt.
“Hôm nay ngươi nói thật sự là nhiều lắm!” Dung Cảnh vung tay lên, Tam công tử bị điểm trúng huyệt đạo, im bặt, sắc mặt Dung Cảnh bình tĩnh, giọng nói ôn hòa, toàn thân trên dưới hơi thở như thường ngày, không thấy chút nào dị thường, cũng không thấy tức giận hoặc là cái khác, sau khi thấy Tam công tử không thể nói chuyện nữa, không nhìn hắn, chỉ ấm giọng hô: “Thanh Ảnh!”
“Thế tử!” Thanh Ảnh lên tiếng.
“Ngươi tự mình hộ tống Tam công tử đi Tây Duyên, đối đãi giống như với Phong Tẫn công tử, cần phải đối đãi thật tốt.” Dung Cảnh phân phó, “Mặt khác báo cho Dược Lão, cũng theo Tam công tử đi Tây Duyên. Báo cho Tây Duyên Vương, y thuật của Dược Lão ngang với ta, để cho hắn sau này ở Tây Duyên điều trị bệnh cho Hộ quốc thần nữ, có thể bảo vệ tính mạng nàng nhiều hơn một ngày thì được thêm một ngày.”
“Dạ!” Thanh Ảnh lên tiếng.
Dung Cảnh phất tay một cái, không nói nhiều nữa, xoay người vào phòng.
“Tam công tử, mời!” Thanh Ảnh thi lễ với Tam công tử, sau đó khiêng hắn, biến mất ở Thiển Nguyệt các.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Thanh Ảnh mang theo Tam công tử rời đi, khóe miệng co rút, cái gì gọi là giống như ban đầu đối đãi với Phong Tẫn công tử, cần phải đối đãi thật tốt? Cũng chuẩn bị cho hắn mười mỹ nhân một đường làm bạn sao? Người này lòng dạ hiểm độc ! Nàng vừa tức vừa cười đi về phía bên trong phòng.
Trở lại gian phòng, Dung Cảnh đã ngồi ở trên ghế thưởng thức trà. Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn, mắng: “Hắc tâm hắc phế!”
Dung Cảnh nhíu mày, không cho ý kiến, “Hắn quá chướng mắt.”
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, “Sao ta lại không cảm thấy hắn chướng mắt.”
“Ta cảm thấy là được rồi !” Dung Cảnh nhấp một ngụm trà, lát sau, nhẹ nhàng để chén trà xuống, nước trà màu xanh nhạt xoay vòng ở trong chén
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, cảm thấy người này thật sự là thấy thế nào cũng tao nhã như họa, nàng mỉm cười đi tới, đứng ở trước mặt hắn, lấy tay ôm cổ của hắn, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, ôn nhu nói: “Dung Cảnh, từ nay về sau ta chỉ có một mình chàng. Chàng không thể lại khi dễ ta.”
Dung Cảnh bỗng nhiên cười, ánh mắt trong veo khẽ lóe lên một cái, sóng mắt lưu chuyển, hắn đưa tay ôm cả người Vân Thiển Nguyệt, nhướng mày nhìn nàng, “Nếu ta nói ta cứ muốn khi dễ nàng!”
Vân Thiển Nguyệt cong cánh môi lên, “Chàng nói Lạc Dao cùng Tử La lại tới Thiên thánh nữa, tiểu Thất có thể cũng tới hay không?”
Lông mi thật dài của Dung Cảnh khẽ run rẩy hai cái, nhìn chằm chằm khuôn mặt Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên kéo đầu của nàng xuống, kéo cả người nàng vào trong ngực hắn, cúi đầu, hôn lên môi của nàng.
Cánh môi truyền đến một tia đau đớn, Vân Thiển Nguyệt cúi đầu hô một tiếng.
Dung Cảnh làm như không nghe thấy, răng lưỡi gặm cắn cánh môi của nàng
Cánh môi Vân Thiển Nguyệt bị hắn cắn đến tê dại, thân thể càng không ngừng run rẩy, đưa tay đẩy hắn, lại bị hắn cố định vào trong ngực, cho dù nàng giãy dụa thế nào hắn cũng không buông nàng ra, nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho hắn ta cần ta cứ lấy.
Qua một lúc lâu, cho đến khi cánh môi Vân Thiển Nguyệt chết lặng tới mức không còn biết đau đớn, Dung Cảnh mới chậm rãi buông nàng ra, dán vào cánh môi nàng thở dốc, ánh mắt một mảnh sương mù lại nhìn chằm chằm vào gương mặt hồng như rặng mây của nàng, giọng nói mờ ám khàn khàn, “Vân Thiển Nguyệt, nàng nói, ta có được khi dễ nàng hay không?”
Vân Thiển Nguyệt”Ừ” một tiếng, giọng nói nhỏ bé yếu ớt, gần như nói không nên lời.
Dung Cảnh nhìn nàng, cúi đầu nở nụ cười. Âm thanh như châu ngọc rơi xuống đất, ôn nhuận dễ nghe.
“Chàng cười cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, giọng nói khàn khàn, mặt mày có một chút quyến rũ động tình.
Dung Cảnh đỡ thân thể nàng hướng về phía trước, ôm vào trong ngực.Nhẹ nhàng hôn xuống cánh môi nàng, cười nói: “Ta đang cười, vô luận bao nhiêu người dòm ngó nàng, Vân Thiển Nguyệt, nàng đều chỉ có thể là của ta, duy nhất .”
Vân Thiển Nguyệt nhếch khóe miệng lên, “Ti” một tiếng, đau đến hút một ngụm khí, ánh mắt sương mù của nàng nhất thời trợn to, nhìn chằm chằm Dung Cảnh, cáu giận nói: “Nhất định là lại bị chàng cắn nát!” Dung Cảnh đặt ngón tay như ngọc ở trên cánh môi Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng ma sát, ánh mắt tràn đầy nụ cười, “Đây là lần thứ hai, đã hơn một lần nàng chọc giận ta, ta thật sự giận dữ rồi, hận không thể đẩy nàng ra dày vò cho nát. Lại không có biện pháp bắt nàng, chỉ có thể cắn nàng.”
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới hôm đó là lúc bọn họ đính ước, lúc ấy Dạ Thiên Dật mượn tay tiểu khất cái gửi cho nàng bức thư bằng lá dương, khi đó nàng đang nhìn, bị Dung Cảnh đi vào đụng phải, cho nên không thể vãn hồi. Nàng gỡ tay hắn ra, cười trách mắng: “Là cẩu !”
“Là rồng đấy!” Dung Cảnh lắc đầu, nghiêm trang nói.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt chợt lóe lên, cười đẩy hắn ra, “Để ta xức thuốc, không thì không thể gặp người.”
Dung Cảnh cẩn thận nhìn cánh môi nàng một cái, thấy cánh môi nàng sưng đỏ, có vết thương nhỏ, hắn cười cười, buông nàng ra, thò tay vào trong ngực móc chai thuốc mỡ ra, lấy thuốc mỡ trắng muốt nhẹ nhàng bôi ở trên môi nàng.
Cánh môi truyền đến cảm giác mát mẻ, Vân Thiển Nguyệt nhất thời thư thái rất nhiều, nhìn thoáng qua sắc trời phía ngoài, hỏi Dung Cảnh: “Ngày hôm nay sắc trời còn sớm, chàng phụ chính sớm như thế không có chuyện gì mà về đây gây rối sao?”
“Trong triều có Thất hoàng tử, không cần dùng đến ta bao nhiêu.” Dung Cảnh thản nhiên nói.
Vân Thiển Nguyệt nhận thấy trong khoảnh khắc giọng nói của Dung Cảnh chuyển sang lãnh đạm, không cần nghĩ cũng biết Dạ Thiên Dật giám quốc, hắn phụ chính, hai người mặt ngoài hòa khí, kì thực thế như nước lửa. Lão Hoàng đế lợi dụng hắn bị bệnh ở giường cứ như vậy cột hai người vào trên một đường thẳng tắp, không biết tính toán điều gì. Mặc dù nàng không vào triều, không biết trong triều ra sao, nhưng là có thể tưởng tượng được, hôm nay triều cục tựa như bị đao phong đánh vỡ ra một tầng băng tuyết.
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến hôm nay triều đình Thiên Thánh như lầu sắp hỏng, không biết ngày đột nhiên sụp đổ, cũng không nói nữa.
Sau một lúc lâu, Dung Cảnh bỗng nhiên nói: “Hôm nay Ngọc thái tử truyền thư cho ta, ít ngày nữa sẽ vào kinh.”
“Tiểu Thất?” Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Dung Cảnh.
“Ừ! Ngọc Tử Thư!” Dung Cảnh cũng nhìn nàng, chậm rãi gật đầu.
“Hắn truyền tin với chàng? Hai người các chàng vẫn có thư lui tới?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Ánh mắt Dung Cảnh lóe lóe, không đáp lời.
Vân Thiển Nguyệt thấy hắn không đáp lời, nhưng vẻ mặt lại chẳng khác nào là chấp nhận, nàng cau mày, đang suy nghĩ từ lúc nào mà hai người lại tốt như vậy rồi? Sau khi Tiểu Thất trở về nước, hôm nay đã là hai tháng, một phong thư cũng không có cho nàng, nhưng lại cùng Dung Cảnh truyền thư, trong lòng nàng lập tức không thoải mái, lấy tay đấm Dung Cảnh, cả giận nói: “Dung Cảnh, chàng câu dẫn tiểu Thất!”
Dung Cảnh không lên tiếng, con ngươi trong veo tối lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vân Thiển Nguyệt, nàng thật là cái gì cũng dám nói!” Vân Thiển Nguyệt mất tự nhiên ho một tiếng, rút tay về, nhưng vẫn là có chút không thoải mái, “Tại sao Tiểu Thất muốn truyền tin cho chàng, không cùng ta truyền tin?”
“Bởi vì ta không cho!” Dung Cảnh đáp được đương nhiên, mặt không đỏ, hơi thở không gấp.
Vân Thiển Nguyệt mở to mắt nhìn hắn, hắn nhướng mày với nàng, một điệu bộ ta cứ như thế đấy, nàng bĩu môi, bỗng nhiên buồn cười nói: “Chàng thật là. . . . . . có chàng phòng sói như vậy sao? Ta đây tấm rừng hoa đào, sớm muộn gì cũng biến thành núi hoang.”
“Vậy thì tốt!” Dung Cảnh vừa nói, vừa cúi đầu, vừa đặt môi lên cánh môi Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, né tránh, hắn chế trụ thân thể của nàng, nàng tránh không thoát, vội la lên: “Vừa mới xức thuốc đó!”
“Lát nữa lại xức. . . . . .” Dung Cảnh cũng không để ý tới, tiếp tục thấp giọng nỉ non, chính xác đặt lên môi nàng.
Vân Thiển Nguyệt im lặng, nghĩ tới ngưng chi lộ thượng hạng lại cứ bị lãng phí như vậy, quả thực chính là phá sản.
Ngày hôm sau, trong cung truyền đến tin tức, lão Hoàng đế hôn mê tỉnh lại trước tiên muốn giết Dạ Thiên Dục, bị Dạ Thiên Dật ngăn cản. Không biết Dạ Thiên Dật nói cái gì, lão Hoàng đế đỡ tức giận, an tâm nằm ở trên long sàng dưỡng thương.
Trong triều văn võ bá quan vẫn vào triều, Dạ Thiên Dật giám quốc, Dung Cảnh phụ chính, không thấy chút hỗn loạn nào,toàn bộ trong triều trật tự ngay ngắn.
Dạ Thiên Dục lấy lý do chuẩn bị đại hôn, cáo nghỉ với Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Dật chuẩn tấu, hắn không cần vào triều, một lòng chuẩn bị hôn lễ vào một tháng sau.
Binh bộ thị lang đã bị bãi chức, kể từ khi Dạ Thiên Dật bổ nhiệm thân tín của mình làm binh bộ thị lang Dạ Thiên Khuynh không thể ngăn cản, từ đó hắn cũng không chất vấn hay ngăn cản quyết định của Dạ Thiên Dật nữa, mặc kệ nó.
Dung Phong vẫn bị phái đi Tây Sơn quân cơ đại doanh.
Dạ Khinh Nhiễm trông coi binh mã trong ngoài kinh thành, vẫn theo thường lệ thường lên triều, hạ triều, đã liên tiếp mấy ngày không nói một câu cùng bất cứ ai.
Trong triều tiến vào thời kỳ thái bình, so với bất luận thời điểm nào trong dĩ vãng cũng đều thái bình hơn, Ngôn luận bàn về quan đều ít đi. Cả kinh thành trừ phủ Tứ hoàng tử phung phí chuẩn bị đám cưới, mọi thứ đều bình thường yên tĩnh.
Vân Thiển Nguyệt mỗi ngày ở trong Thiển Nguyệt các xem tin tức của Hồng các từ các nơi truyền về . Các quốc gia trong thiên hạ cũng thái bình vô sự.
Cứ như vậy liên tiếp qua nửa tháng, trong lúc ngay cả một giọt mưa cũng không rơi xuống.
Một ngày kia, Tam công tử truyền tin tức về, đã nghênh đón sứ giả của Tây Duyên đến đây, người nọ là trọng thần thân tín của Tây Duyên Vương. Sau khi thấy hắn, nghe nói cả kinh từ trên ngựa rớt xuống, sau đó vội vàng mang hắn theo đường cũ trở về Tây Duyên.
Thời điểm Vân Thiển Nguyệt nhận được tin tức cười cười, nghĩ tới”Cá chép ban đầu là vật trong ao, một lần gặp phong vân liền hóa rồng.” , Từ nay về sau Tam công tử lên như diều gặp gió rồi. Sẽ lên thẳng trời cao,tương lai lịch sử sẽ có một tờ viết về hắn là khẳng định .
Ba ngày sau, quả nhiên Tây Duyên truyền ra quốc chiếu, chiêu cáo thiên hạ: “Đại hoàng tử lưu lạc dân gian trở lại, ngay hôm đó, sắc phong làm thái tử Tây Duyên. Ban cho tên: Tây Duyên Nguyệt.”
Nguyệt là thông báo cho chữ duyệt, nói rõ Tây Duyên Vương bởi vì thái tử trở về, long tâm quá mức vui vẻ.
Những năm này Tây Duyên vẫn không lập thái tử, trong triều các hoàng tử Tây Duyên vẫn luôn khởi động sóng ngầm, ngươi tranh ta đấu, nhưng Tây Duyên Vương sống chết mặc bây, không có nửa phần tỏ vẻ lập thái tử. Triều thần nước Tây Duyên nhiều lần yết kiến, khuyên can, đều là không công mà lui. Cho nên thái tử vị vẫn để không. Các quốc gia đối với vị trí thái tử Tây Duyên rơi vào nhà nào, vẫn duy trì trạng thái xem chừng. Những năm này các nước nhỏ ngày càng cường đại, nhao nhao thoát khỏi tiến cống, lão Hoàng đế Thiên thánh muốn nhúng tay vào nội chính Tây Duyên cũng hữu tâm vô lực, nên cũng yên lặng theo dõi kỳ biến.
Hôm nay đoán chừng ai cũng không ngờ rằng thái tử Tây Duyên là một lính nhảy dù(đột ngột xuất hiện).
Chiêu cáo sắc phong thái tử Tây Duyên vừa ra, thiên hạ bình tĩnh hồi lâu lại bắt đầu gợn sóng, trong lúc nhất thời rối rít suy đoán Thái tử Tây Duyên này như thế nào lại lưu lạc dân gian, lại là như thế nào trở về nước, liên tưởng Tây Duyên Vương mấy năm không lập thái tử, xem ra là vẫn tìm kiếm Đại hoàng tử lưu lạc ở bên ngoài. Tóm lại, trong lúc nhất thời thiên hạ bị bao trùm bởi bốn chữ Thái tử Tây Duyên.
Đại điển sắc phong được cử hành ở mười ngày sau, ngày đó chính là ngày tốt, có lẽ là ngày của chuyện vui. Cũng chính là ngày lành tháng tốt mà Khâm Thiên Giám chọn cho đám cưới của Dạ Thiên Dục dựa theo phân phó của Hoàng hậu.
Bởi vì thời gian ngắn, các quốc gia nhận được tin tức, đều vội vã chuẩn bị hạ lễ phái sứ giả đi Tây Duyên trước.
Ba ngày sau khi chiếu thư được chiêu cáo thiên hạ, ẩn vệ hoàng thất Thiên Thánh chiếm được một bức họa của thái tử Tây Duyên, cầm vào điện Thánh Dương trong hoàng cung, giao cho lão Hoàng đế xem qua.
Mấy ngày nay bệnh tình của lão Hoàng đế được Dạ Thiên Dật tỉ mỉ điều dưỡn đã có chút chuyển biến tốt đẹp, cầm lấy bức họa nhìn hồi lâu, đưa bức họa cho Dạ Thiên Dật đứng ở bên canh, nói: “Nhi tử của Tây Duyên Vương cùng Hộ quốc thần nữ quả nhiên không giống bình thường.”
Dạ Thiên Dật nhận lấy bức họa, nhìn thoáng qua, phượng mâu dài hẹp híp híp, không nói chuyện.
Lão Hoàng đế thấy thần sắc hắn không đúng, hỏi: “Thiên Dật, làm sao vậy? Có gì không đúng?”
“Nhi thần nhớ mang máng Kiều Kiều của Vọng Xuân Lâu tựa hồ cũng là bộ dáng như vậy.” Dạ Thiên Dật nói.
Lão Hoàng đế sửng sốt, nhìn Dạ Thiên Dật, không giải thích được, “Kiều Kiều của Vọng Xuân Lâu?”
” Chẳng lẽ phụ hoàng chẳng lẽ đã quên? Lãnh tiểu Vương gia của Hiếu thân vương phủ thích Kiều Kiều của Vọng Xuân Lâu, sau đó Vọng Xuân Lâu gặp hỏa hoạn, vì vậy mà hắn tìm Nguyệt nhi dốc sức liều mạng mấy lần.” Dạ Thiên Dật nhìn bức họa, nhắc nhở lão Hoàng đế.
Lão Hoàng đế chợt hiểu ra, hô một tiếng với bên ngoài, “Văn Lai!”
Văn Lai lên tiếng vào, cung kính đứng ở cửa, “Có nô tài, Hoàng thượng có gì phân phó?”
“Ngươi đi tìm bức họa Kiều Kiều của Vọng Xuân Lâu đến, trẫm nhớ rõ khi Lục công công còn sống đã cho trẫm xem một bức họa của nàng.” Lão Hoàng đế phân phó Văn Lai.
Văn Lai lên tiếng, vội vàng đi xuống.
Lão Hoàng đế cau mày, lần nữa nhìn về phía bức họa trong tay Dạ Thiên Dật, “Nhìn rất giống, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Kiều Kiều kia không phải là nữ tử sao? Không phải là bị chết cháy rồi à? Chẳng lẽ không chết?”
“Không chết! Nàng được Nguyệt nhi cứu rồi!” Dạ Thiên Dật nói.
“Lại là Nguyệt nha đầu!” Sắc mặt lão Hoàng đế trầm xuống.
Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa, nhìn bức họa, ánh mắt lúc sáng lúc tối, không biết suy nghĩ cái gì.
“Thiên hạ nữ tử nhiều không kể xiết? Ngươi muốn, trẫm hạ chỉ, bao nhiêu thiếu nữ đều có thể đưa vào trong phủ ngươi, làm sao ngươi lại hết lần này tới lần khác không nàng không thể?” Lão Hoàng đế nhìn Dạ Thiên Dật, trầm mặt cả giận nói.
“Thiên hạ nữ tử nhiều không kể xiết cũng không bằng một mình nàng. Phụ hoàng, giống như là người phụ nữ ở trong lòng người vậy, vô luận hôm nay qua bao nhiêu năm, nàng đã chết bao nhiêu năm, người cũng không quên được?” Dạ Thiên Dật nhướng mày.
“Trẫm không quên được, cũng sẽ không khiến nàng ảnh hưởng đến ta!” Lão Hoàng đế hừ lạnh.
“Trước kia người có bao nhiêu cơ hội có thể giết nàng, cũng không giết, còn không phải là bởi vì nàng có một dung mạo quá giống người trong lòng ngài? Ngài nói như thế nào là không ảnh hưởng đến ngài? Sau đó nàng lại uy hiếp ngài, ngài hạ quyết tâm muốn giết, nhưng nàng đã đủ lông đủ cánh, bản lĩnh lớn, ngài giết không được rồi.” Dạ Thiên Dật bình tĩnh nói.
Lão Hoàng đế nhất thời á khẩu không trả lời được.
Dạ Thiên Dật cũng không nói nữa.
Không lâu lắm, Văn Lai vội vã đi tới, cung kính nói với lão Hoàng đế: “Bẩm Hoàng thượng, lúc ấy sau khi Lục công công bị ngài loạn côn đánh chết, di vật của hắn cũng đốt theo, bức họa kia lúc ấy ngài đã nhìn thoáng qua, Lục công công tự mình thu lại rồi, sau đó hắn vừa chết, cũng đốt theo di vật. Hiện tại không còn nữa!”
Lão Hoàng đế cau mày, phân phó nói: “Ngươi ra ngoài tìm một bức họa của Kiều Kiều!”
“Dạ!” Văn Lai lên tiếng, lại vội vàng đi ra ngoài.
“Không cần! Ngươi đi Hiếu thân vương phủ mời Lãnh tiểu Vương gia vào cung! Lúc Kiều Kiều mới ra mắt, Lãnh tiểu Vương gia đã quen biết rồi, còn có người nào quen thuộc Kiều Kiều hơn hắn?” Dạ Thiên Dật ngăn cản Văn Lai.
Văn Lai nhìn về phía lão Hoàng đế.
“Cứ theo lời Thất hoàng tử làm đi!” Lão Hoàng đế đồng ý để Văn Lai đi, mặc dù hôm nay hắn nằm trên giường không thể động, toàn bộ triều vụ đều giao cho nhi tử này thay thế, nhưng mọi việc Văn Lai vẫn đều hỏi qua hắn trước, sau mới nghe Dạ Thiên Dật .
Văn Lai lên tiếng lập tức đi xuống.
Một lúc lâu sau, Lãnh Thiệu Trác bị truyền chỉ vào cung. Vào đến điện Thánh Dương, Dạ Thiên Dật đưa bức họa cầm trong tay cho hắn, hắn nghi ngờ nhận lấy, nhìn thoáng qua, kinh hô, “Kiều Kiều?”
Dạ Thiên Dật khẽ nhếch khóe miệng lên, cười nói: “Lãnh tiểu vương gia thấy rõ ràng rồi, hắn chính là Kiều Kiều ngươi biết sao?”
Lãnh Thiệu Trác nghe vậy vừa cẩn thận nhìn thoáng qua, lắc đầu, “Giống mà lại không giống!”
“Hay cho một câu giống mà lại không giống!” Lão Hoàng đế hừ lạnh một tiếng.
Tay Lãnh Thiệu Trác run lên, nhìn lão Hoàng đế, “Hoàng thượng, Kiều Kiều đã sớm đã chết. . . . . . Này. . . . . .”
“Lãnh tiểu Vương gia, hôm đó Kiều Kiều không bị chết cháy ở Vọng Xuân Lâu, mà là được Nguyệt nhi cứu!” Dạ Thiên Dật nhìn Lãnh Thiệu Trác, thấy hắn ngẩn ra, hắn cười nói: “Chắc là ngươi không nghĩ tới , đích xác là bị nàng cứu đi rồi! Lát nữa ngươi xuất cung, có thể đi Vân Vương Phủ hỏi nàng một chút, chắc hẳn hiện tại nàng đối với ngươi là tri vô bất ngôn (không biết không nói, biết gì nói nấy không lừa gạt).”
Lãnh Thiệu Trác kinh dị nhìn Dạ Thiên Dật, không nhìn ra chút lời giả tạo nào từ trên mặt hắn, hắn cúi đầu, thấp giọng nói: “Kiều Kiều là nữ tử, người này là nam tử, đoán chừng là người này cùng Kiều Kiều có quan hệ gì đi? Nhưng có lẽ cũng không có quan hệ gì, chẳng qua là giống nhau mà thôi, trên đời này người có dung mạo giống nhau cũng không phải là không có.”
“Trên đời này người có dung mạo giống nhau đúng là không phải là không có, nhưng người giống nhau như thế, vẫn là không nhiều lắm.” Dạ Thiên Dật cười đến ý tứ hàm xúc sâu thẳm, “Nhất là người này lại là Thái tử Tây Duyên!”
Lãnh Thiệu Trác biến sắc, không dám tin nhìn bức họa.
“Đây chính là Thái tử Tây Duyên trước đây lưu lạc dân gian hôm nay trở lại Tây Duyên quốc.” Dạ Thiên Dật giải thích nghi hoặc cho Lãnh Thiệu Trác, dứt lời, cười nói: “Lãnh tiểu Vương gia, ngươi xác định ngươi biết Kiều Kiều của Vọng Xuân Lâu là nữ tử sao? Ngươi cùng nàng đã từng đụng chạm da thịt?”
Tay Lãnh Thiệu Trác nắm bức họa run lên, cũng không trả lời.
Dạ Thiên Dật tựa hồ cũng không cần hắn trả lời, khoát khoát tay với hắn, “Lãnh tiểu Vương gia cầm lấy bức họa này đi Vân Vương Phủ đi! Chắc chắn nàng có thể giải thích nghi hoặc cho ngươi!”
Lãnh Thiệu Trác ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Dật đã xoay người đi về phía Ngọc án, trên bàn bày biện một đống tấu chương. Hắn nhìn về phía lão Hoàng đế, lão Hoàng đế nằm ở trên giường, bàn tay tiều tụy cũng giơ lên với hắn, “Đi đi! Thuận tiện ngươi cũng giúp trẫm hỏi một chút, trẫm cũng muốn biết sự việc là thế nào? Nàng cứu Kiều Kiều, làm sao thành Thái tử Tây Duyên rồi? Xem một chút có muốn trẫm trị nàng tội biết mà không báo, tư thông với địch bán nước hay không!”
Trong lòng Lãnh Thiệu Trác chấn động, sắc mặt tái nhợt, nhưng dù sao hắn vẫn là không thể giống với trước kia nữa, miễn cưỡng trấn định cúi xuống, cung kính nói: “Dạ, thần đi Vân Vương Phủ!” Dứt lời, hắn nắm chặt bức họa trong tay, lui ra khỏi điện Thánh Dương.
Ra khỏi điện Thánh Dương được một đoạn đường, thân thể Lãnh Thiệu Trác bỗng nhiên mềm nhũn, ngồi trên mặt đất.
Hôm đó hắn biết đệ đệ không có ở Hiếu thân vương phủ bất chấp trời mưa đi Thiển Nguyệt các, lúc ấy bên trong gian phòng Vân Thiển Nguyệt một mảnh hoà thuận vui vẻ, từ Thiển Nguyệt các truyền ra hoan thanh tiếu ngữ, sau đó hắn đi vào, bên trong người hầu đều đi ra, chỉ có một người ở bên trong màn che, mặc dù màn che kia dày, có hai tầng, nhưng cũng là lụa mỏng như yên, rất mỏng, hắn loáng thoáng thấy được đường nét người bên trong. Tuấn mỹ tuyệt luân, nghiêng nước nghiêng thành. Chính là người trong bức họa kia.
Rồi sau đó tới việc Dạ Khinh Nhiễm cùng Lục công chúa trước sau nói với hắn Tam công tử của Hiếu thân vương phủ là khách quý của Thiển Nguyệt các, sau đó hắn trằn trọc trở mình một đêm, đi Thiển Nguyệt các tìm nàng hỏi thăm, nàng nói với hắn ngày đó người ở bên trong màn che chính là Tam công tử của Hiếu thân vương phủ.
Như vậy hôm nay nói cách khác Tam công tử của Hiếu thân vương phủ lại thành thái tử của Tây Duyên quốc?
Hắn không dám nghĩ tiếp. . . . . .
“Lãnh Thiệu Trác, trên mặt đất có hoa sao?” Giọng nói quen thuộc bỗng nhiên từ trên đỉnh đầu Lãnh Thiệu Trác vang lên, trước mặt hắn che bởi một bóng đen.
Lãnh Thiệu Trác cả kinh, chợt ngẩng đầu, chỉ thấy Dạ Khinh Nhiễm đứng ở trước mặt hắn, đang nhìn bức họa vốn được hắn cầm chắc trong tay lúc ra khỏi điện Thánh Dương, bây giờ lại bị mở ra, tuấn nhan biến hóa thất thường, phượng mâu thâm thúy. Hắn lấy lại bình tĩnh, thần sắc trên mặt biến mất, chậm rãi đứng lên, phủi bụi trên người, từ từ cuộn bức họa lại, bình tĩnh nói: “Trên mặt đất không có hoa, nhưng ta đi đường mệt mỏi? Người nào quy định không thể ngồi dưới đất nghỉ ngơi một chút?”
“A. . . . . . sau khi đại triệt đại ngộ chẳng những bản lĩnh hơn, công phu miệng lưỡi cũng hơn rồi!” Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày, ánh mắt liếc qua bức họa trong tay hắn, cười nói: “Mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành ở đâu? Lãnh Thiệu Trác, ngươi không phải là không háo nữ sắc, hảo nam phong chứ?”
Sắc mặt Lãnh Thiệu Trác trầm xuống, “Nhiễm Tiểu vương gia, đừng nói rằng ngươi không biết bức họa trong tay của ta là Thái tử Tây Duyên!”
“Đi tìm tiểu nha đầu?” Giọng nói Dạ Khinh Nhiễm thay đổi, mỉm cười hỏi thăm.
Lãnh Thiệu Trác không đáp lời, nhấc chân đi.
“Chờ ta một chút, ta cùng đi với ngươi! Từ hôm sinh nhật tiểu tử Dạ Thiên Dục kia ta bảo vệ ẩn chủ đắc tội tiểu nha đầu, không dễ chịu trong lòng nhiều ngày rồi, thoáng một cái đã hơn hai mươi mặt trời lặn không nhìn thấy nàng, nghĩ đến đã thấy khó chịu.” Dạ Khinh Nhiễm ôm bả vai Lãnh Thiệu Trác, bộ dạng không có xương dựa vào bả vai hắn, mượn lực thân thể của hắn đi về phía trước.
Lãnh Thiệu Trác dùng sức hất Dạ Khinh Nhiễm ra, trách hắn không có võ công, khí lực không sánh bằng Dạ Khinh Nhiễm, quay đầu nhìn chằm chằm hắn, cả giận nói: “Dạ Khinh Nhiễm, ta với ngươi không cùng đường!”
“Ngươi không phải đi Vân Vương Phủ sao? Làm sao lại không cùng đường với ta?” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.
“Ta trở về Hiếu thân vương phủ!” Lãnh Thiệu Trác lạnh lùng nói.
“A?” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày, bỗng nhiên cười một tiếng, buông hắn ra, “Vậy thì thật là không cùng đường rồi!”
Trên vai Lãnh Thiệu Trác buông lỏng, không để ý tới Dạ Khinh Nhiễm, bước nhanh đi thẳng về phía trước.
Dạ Khinh Nhiễm đi theo sau hắn, không để ý hắn bước thật nhanh, vẫn duy trì cùng khoảng cách không xa không gần với Lãnh Thiệu Trác.
Hai người một trước một sau ra khỏi cửa cung.
Một chiếc xe ngựa toàn thân màu đen dừng lại trước cửa cung , lúc này màn xe đúng lúc rơi xuống, thương thế Huyền Ca đã lành ngồi trước xe, lúc này đang muốn đánh xe rời đi, Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên hô to, “Nhược mỹ nhân, cho ta đi nhờ xe!” Hắn dứt lời, cũng không đợi Dung Cảnh trả lời, liền thân thể vọt một cái, ngồi ở bên cạnh Huyền Ca.
“Nhiễm Tiểu vương gia, Đức thân vương phủ cùng Vinh vương phủ không thuận đường!” Huyền Ca nhắc nhở Dạ Khinh Nhiễm.
“Làm sao không thuận đường? Đều đi Vân Vương Phủ sẽ thuận đường!” Dạ Khinh Nhiễm nói.
“Mấy ngày nay thế tử nhà ta mỗi ngày đều trở về phủ, không đi Vân Vương Phủ.” Huyền Ca nói lần nữa.
“Vậy hôm nay phải đi một chuyến! Hôm nay Bản Tiểu vương gia lâm triều là đi bộ tới, lúc này lười đi!” Dạ Khinh Nhiễm không khách khí nói.
Huyền Ca im bặt, nhìn về phía trong xe.
Dạ Khinh Nhiễm đoạt lấy roi ngựa của Huyền Ca, phất ra một roi, bá đạo nói: “Hắn không đồng ý cũng phải đồng ý!”
Tuấn mã kéo xe bị đau, nhưng tựa hồ biết chủ nhân không đồng ý, cũng không dám nhúc nhích.
“Nhược mỹ nhân yếu, đến ngựa cũng yếu!” Dạ Khinh Nhiễm lầm bầm một tiếng, đưa tay đẩy rèm xe ra, nhìn vào phía bên trong xe, “Nhược mỹ nhân ngươi. . . . . .” Hắn nói một nửa, bỗng nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Ngươi là ai?” Dứt lời, bỗng nhiên nheo mắt lại, làm như không dám tin, “Thái tử Đông Hải quốc?”
Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt kỳ lạ nhìn lỗ tai Dung Cảnh, than thở, người này lại còn biết đỏ mặt? Không dễ nha!
“Hiện tại ngươi thừa nhận hắn là bình dấm chua rồi?” Tam công tử liếc Dung Cảnh một cái, sắc mặt hòa hoãn bớt.
Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, “Thừa nhận!”
Tam công tử xoắn hai bức họa trong tay lại, nhét vào trong tay áo, lát sau, hắn bỗng nhiên đưa tay, kéo Vân Thiển Nguyệt vào trong ngực, ôm chặt lấy, Dung Cảnh quay đầu đi, Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, chỉ nghe giọng nói có chút khàn khàn, “Hôm đó ở trong phòng ngươi một nhóm người hoà thuận vui vẻ kể chuyện xưa, mặc dù bên ngoài tuyết lạnh vẫn đang rơi, nhưng ta cảm thấy thật là ấm áp, nơi nào có ngươi, cũng cảm giác giống như một gia đình, không có thân phận, địa vị cao thấp, không có cãi vã chửi rủa mắt lạnh khinh thường, ở tòa tiểu viện của Hiếu thân vương phủ nhiều năm như thế này, ta chưa từng cảm giác được hai chữ gia đình. Từ trước đến nay trong lòng càng không biết người nhà là thứ gì. Nhưng hôm đó ngươi để cho ta hiểu, mặc dù không có liên hệ máu mủ, cũng có thể là người nhà.”
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt ấm áp, lộ ra nụ cười, tùy ý để Tam công tử ôm vào trong ngực, lẳng lặng nghe.
Ánh mắt Dung Cảnh lộ ra một tầng sóng lớn, lại chậm rãi biến mất, cũng không ra tay kéo Tam công tử ra.
“Hôm đó ta đã nghĩ rằng sau này sẽ ỷ lại vào ngươi, nơi nào cũng không đi, luôn ở phía sau ngươi mặc ngươi sai khiến, cho dù vì ngươi làm thế thân cả đời, ta cũng cam nguyện. Dung Cảnh đuổi ta, ta chết cũng không đi. Không nghĩ tới chỉ mới mấy ngày, cái người phải rời đi lại biến thành ta.” Giọng nói Tam công tử khẽ khàn khàn, “Vân Thiển Nguyệt, ta không muốn đi.”
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt lộ vẻ xúc động, hốc mắt không tự chủ được có chút chua xót.
“Từ nhỏ ta ở Hiếu thân vương phủ đã không cam lòng, vẫn cứ nghĩ không rõ trên thế giới tại sao có thể có người như Hiếu thân vương vậy, tại sao ta có thể có người phụ thân như vậy? Tại sao có thể bởi vì mẫu thân ta xấu xí, mà không cần nàng, lại cũng không nhận ta. Người uống rượu say làm chuyện sai trái không phải là hắn sao? Tại sao có thể trách nương ta? Ta vẫn nghĩ rất nhiều năm, về sau nghĩ đến rét lạnh tâm.” Giọng của Tam công tử khàn khàn bình tĩnh nói: “Sau đó tình cảm của ta đối với Hiếu thân vương phủ đã phai mờ dần, không biết thì ra là trời cao đùa giỡn với ta, thì ra ta không có nửa phần quan hệ với Hiếu thân vương phủ.”
“Điều này có cái gì không tốt? Ít nhất ta cảm thấy được Tây Duyên Vương tốt hơn gấp mấy lần Hiếu thân vương.” Vân Thiển Nguyệt nói: “Nghe nói Tây Duyên Vương không thích nữ sắc, hậu cung gần như để không, khiến cho một lần văn võ triều thần của Tây Duyên cho là vương thượng yêu thích nam phong, có người nịnh nọt liền lén lút tặng mấy nam nhân tuyệt sắc cho hắn, Tây Duyên Vương vì vậy giận dữ, chém giết người nọ răn đe. Sau đó triều thần không dám vô cớ phỏng đoán tâm tư của Vương thượng. Chuyện Vương thượng yêu thích nam phong mới không có người nào bàn lại, bởi vì về sau phi tần hậu cung rất thưa thớt cũng sinh hạ con nối dòng hoàng thất, mới hoàn toàn trấn an tâm tư các triều thần. Như vậy xem ra, hắn không phải là không yêu thích nữ sắc, mà chỉ yêu thích một mình Thần nữ hộ quốc mà thôi. Người như vậy là phụ thân của ngươi, ngươi nói xem không phải là tốt hơn Hiếu thân vương sao?”
“Ừ!” Tam công tử cúi đầu đáp một tiếng.
“Cho nên, không có việc gì, cái thân phận này đối với ngươi mà nói không phải là chuyện xấu có phải hay không?” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
“Phải, nhưng nếu ta đi Tây Duyên, ngươi có thể nhớ ta hay không?” Tam công tử ôm Vân Thiển Nguyệt không buông tay.
“Ta sẽ nhớ ngươi!” Dung Cảnh rốt cục không nhịn được xuất thủ, một luồng kình phong quét qua, tách hai người ra, lành lạnh nói.
“Không cần ngươi nhớ!” Tam công tử bị Dung Cảnh kéo ra, miễn cưỡng đứng thẳng, nhìn Dung Cảnh, dùng lỗ mũi hừ với hắn một tiếng, “Bị ngươi cái người lòng dạ hiểm độc nhớ tới, ta sợ ta sống không được mấy năm.”
“Ngươi tốt nhất đừng có mong nàng nhớ! Nếu không ta sẽ rất nhớ ngươi.” Dung Cảnh ngoắc tay với Vân Thiển Nguyệt, “Tới đây!”
Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn Dung Cảnh, người này xác thực lòng dạ hiểm độc, đoán chừng đã sớm tính toán đem Tam công tử từ bên người nàng đưa đi. Khó được lâu như vậy mới có động tác, hôm nay âm thầm làm. Nàng trừng mắt liếc hắn, không để ý tới hắn, nói với Tam công tử: “Ta sẽ nhớ tới ngươi, còn có bồ câu đưa tin, có chuyện gì cứ truyền tin cho ta.”
Tam công tử mặt mày hớn hở, thống khoái gật đầu, “Được!”
Dung Cảnh chậm rãi thu tay lại, đối với việcVân Thiển Nguyệt không nghe hắn nói cũng không nói gì.
“Phong các là năm đó ta lập nên vì Dạ Thiên Dật, bởi vì cùng ẩn vệ hoàng thất đánh qua lại quá nhiều, cho nên vô luận bí ẩn như thế nào, vẫn có thể bị hắn và ẩn vệ hoàng thất tìm được chỗ sơ hở để đả kích, không thể tiếp tục dùng, ngươi mang Phong các đến Tây Duyên đi! Ngươi đi Tây Duyên, thủ hạ không thể không có ai. Phong các vừa lúc để ngươi sử dụng.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
Tam công tử mấp máy môi, thấp giọng nói: “Phong các là tâm huyết của ngươi, cứ như vậy cho ta ư?”
“Có gì mà không thể cho ngươi? Ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy, ta đã sớm coi ngươi làm người nhà, cũng không phải là người ngoài.” Vân Thiển Nguyệt cười, “Chẳng lẽ bản thân ngươi cảm thấy ngươi là người ngoài?”
“Đương nhiên không phải vậy!” Tam công tử lắc đầu.
“Vậy thì mang đi đi! Dù sao hiện tại Phong các vô dụng đối với ta, ở lại bên cạnh ta, chỉ khiến đả thương tính mạng mà thôi. Huống chi ta cũng không muốn Phong các bởi vì Dạ Thiên Dật mà sinh, cũng bởi vì hắn mà hủy.” Mí mắt Vân Thiển Nguyệt đọng lại vẻ ảm đạm, thoáng qua rồi biến mất, nhìn về phía Dung Cảnh nói: “Chàng có thuốc gì sao? Có thể bảo vệ Hộ quốc thần nữ một năm tính mạng.”
“Thiên sơn tuyết liên!” Dung Cảnh phun ra bốn chữ.
“Không phải là chàng nói không còn Thiên Sơn tuyết liên sao?” Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, hôm đó ở Phật đường dưới đất của Linh Đài tự, nàng trúng Thôi tình dẫn, hắn nói hắn còn dư lại hai viên Thiên sơn tuyết liên cuối cùng cho Vân Mộ Hàn và Thanh Uyển công chúa rồi, không còn nữa, mới trợ giúp nàng dung hợp hai luồng chân khí trong cơ thể, chống độc Thôi tình dẫn, hôm nay sao lại còn có nữa?
Dường như Dung Cảnh biết trong nội tâm nàng suy nghĩ cái gì, chậm rãi nói: “Hôm đó đã quên là còn có một viên!”
“Chàng. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt với Dung Cảnh. Cái gì mà đã quên? Hôm đó hắn nhất định là cố ý . Nếu ngay cả chuyện này hắn cũng có thể quên, như vậy hắn cũng không phải là Dung Cảnh rồi. Đánh chết nàng cũng không tin.
Tam công tử hừ một tiếng, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nhiều người đối tốt với ngươi như vậy, làm sao ngươi lại hết lần này tới lần khác coi trọng hắn? Đối với ngươi lòng dạ hiểm độc như thế, cẩn thận một ngày nào đó ngươi bị bán, còn giúp hắn đếm tiền.”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, có chút buồn bực, “Ngươi cho rằng ta muốn coi trọng hắn à? Còn không phải là lòng của ta không nghe ta sai khiến?”
“Hiện tại thế nào? Bằng không thay đổi? Vẫn còn kịp! Mặc dù ta không đạt tiêu chuẩn, kinh thành này trừ hắn ra cũng không có người đạt tiêu chuẩn , nhưng Ngọc thái tử của Đông Hải quốc đâu rồi, ta nghe nói Ngọc thái tử kia. . . . . .” Tam công tử đề nghị với Vân Thiển Nguyệt.
“Hôm nay ngươi nói thật sự là nhiều lắm!” Dung Cảnh vung tay lên, Tam công tử bị điểm trúng huyệt đạo, im bặt, sắc mặt Dung Cảnh bình tĩnh, giọng nói ôn hòa, toàn thân trên dưới hơi thở như thường ngày, không thấy chút nào dị thường, cũng không thấy tức giận hoặc là cái khác, sau khi thấy Tam công tử không thể nói chuyện nữa, không nhìn hắn, chỉ ấm giọng hô: “Thanh Ảnh!”
“Thế tử!” Thanh Ảnh lên tiếng.
“Ngươi tự mình hộ tống Tam công tử đi Tây Duyên, đối đãi giống như với Phong Tẫn công tử, cần phải đối đãi thật tốt.” Dung Cảnh phân phó, “Mặt khác báo cho Dược Lão, cũng theo Tam công tử đi Tây Duyên. Báo cho Tây Duyên Vương, y thuật của Dược Lão ngang với ta, để cho hắn sau này ở Tây Duyên điều trị bệnh cho Hộ quốc thần nữ, có thể bảo vệ tính mạng nàng nhiều hơn một ngày thì được thêm một ngày.”
“Dạ!” Thanh Ảnh lên tiếng.
Dung Cảnh phất tay một cái, không nói nhiều nữa, xoay người vào phòng.
“Tam công tử, mời!” Thanh Ảnh thi lễ với Tam công tử, sau đó khiêng hắn, biến mất ở Thiển Nguyệt các.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Thanh Ảnh mang theo Tam công tử rời đi, khóe miệng co rút, cái gì gọi là giống như ban đầu đối đãi với Phong Tẫn công tử, cần phải đối đãi thật tốt? Cũng chuẩn bị cho hắn mười mỹ nhân một đường làm bạn sao? Người này lòng dạ hiểm độc ! Nàng vừa tức vừa cười đi về phía bên trong phòng.
Trở lại gian phòng, Dung Cảnh đã ngồi ở trên ghế thưởng thức trà. Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn, mắng: “Hắc tâm hắc phế!”
Dung Cảnh nhíu mày, không cho ý kiến, “Hắn quá chướng mắt.”
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, “Sao ta lại không cảm thấy hắn chướng mắt.”
“Ta cảm thấy là được rồi !” Dung Cảnh nhấp một ngụm trà, lát sau, nhẹ nhàng để chén trà xuống, nước trà màu xanh nhạt xoay vòng ở trong chén
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, cảm thấy người này thật sự là thấy thế nào cũng tao nhã như họa, nàng mỉm cười đi tới, đứng ở trước mặt hắn, lấy tay ôm cổ của hắn, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, ôn nhu nói: “Dung Cảnh, từ nay về sau ta chỉ có một mình chàng. Chàng không thể lại khi dễ ta.”
Dung Cảnh bỗng nhiên cười, ánh mắt trong veo khẽ lóe lên một cái, sóng mắt lưu chuyển, hắn đưa tay ôm cả người Vân Thiển Nguyệt, nhướng mày nhìn nàng, “Nếu ta nói ta cứ muốn khi dễ nàng!”
Vân Thiển Nguyệt cong cánh môi lên, “Chàng nói Lạc Dao cùng Tử La lại tới Thiên thánh nữa, tiểu Thất có thể cũng tới hay không?”
Lông mi thật dài của Dung Cảnh khẽ run rẩy hai cái, nhìn chằm chằm khuôn mặt Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên kéo đầu của nàng xuống, kéo cả người nàng vào trong ngực hắn, cúi đầu, hôn lên môi của nàng.
Cánh môi truyền đến một tia đau đớn, Vân Thiển Nguyệt cúi đầu hô một tiếng.
Dung Cảnh làm như không nghe thấy, răng lưỡi gặm cắn cánh môi của nàng
Cánh môi Vân Thiển Nguyệt bị hắn cắn đến tê dại, thân thể càng không ngừng run rẩy, đưa tay đẩy hắn, lại bị hắn cố định vào trong ngực, cho dù nàng giãy dụa thế nào hắn cũng không buông nàng ra, nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho hắn ta cần ta cứ lấy.
Qua một lúc lâu, cho đến khi cánh môi Vân Thiển Nguyệt chết lặng tới mức không còn biết đau đớn, Dung Cảnh mới chậm rãi buông nàng ra, dán vào cánh môi nàng thở dốc, ánh mắt một mảnh sương mù lại nhìn chằm chằm vào gương mặt hồng như rặng mây của nàng, giọng nói mờ ám khàn khàn, “Vân Thiển Nguyệt, nàng nói, ta có được khi dễ nàng hay không?”
Vân Thiển Nguyệt”Ừ” một tiếng, giọng nói nhỏ bé yếu ớt, gần như nói không nên lời.
Dung Cảnh nhìn nàng, cúi đầu nở nụ cười. Âm thanh như châu ngọc rơi xuống đất, ôn nhuận dễ nghe.
“Chàng cười cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, giọng nói khàn khàn, mặt mày có một chút quyến rũ động tình.
Dung Cảnh đỡ thân thể nàng hướng về phía trước, ôm vào trong ngực.Nhẹ nhàng hôn xuống cánh môi nàng, cười nói: “Ta đang cười, vô luận bao nhiêu người dòm ngó nàng, Vân Thiển Nguyệt, nàng đều chỉ có thể là của ta, duy nhất .”
Vân Thiển Nguyệt nhếch khóe miệng lên, “Ti” một tiếng, đau đến hút một ngụm khí, ánh mắt sương mù của nàng nhất thời trợn to, nhìn chằm chằm Dung Cảnh, cáu giận nói: “Nhất định là lại bị chàng cắn nát!” Dung Cảnh đặt ngón tay như ngọc ở trên cánh môi Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng ma sát, ánh mắt tràn đầy nụ cười, “Đây là lần thứ hai, đã hơn một lần nàng chọc giận ta, ta thật sự giận dữ rồi, hận không thể đẩy nàng ra dày vò cho nát. Lại không có biện pháp bắt nàng, chỉ có thể cắn nàng.”
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới hôm đó là lúc bọn họ đính ước, lúc ấy Dạ Thiên Dật mượn tay tiểu khất cái gửi cho nàng bức thư bằng lá dương, khi đó nàng đang nhìn, bị Dung Cảnh đi vào đụng phải, cho nên không thể vãn hồi. Nàng gỡ tay hắn ra, cười trách mắng: “Là cẩu !”
“Là rồng đấy!” Dung Cảnh lắc đầu, nghiêm trang nói.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt chợt lóe lên, cười đẩy hắn ra, “Để ta xức thuốc, không thì không thể gặp người.”
Dung Cảnh cẩn thận nhìn cánh môi nàng một cái, thấy cánh môi nàng sưng đỏ, có vết thương nhỏ, hắn cười cười, buông nàng ra, thò tay vào trong ngực móc chai thuốc mỡ ra, lấy thuốc mỡ trắng muốt nhẹ nhàng bôi ở trên môi nàng.
Cánh môi truyền đến cảm giác mát mẻ, Vân Thiển Nguyệt nhất thời thư thái rất nhiều, nhìn thoáng qua sắc trời phía ngoài, hỏi Dung Cảnh: “Ngày hôm nay sắc trời còn sớm, chàng phụ chính sớm như thế không có chuyện gì mà về đây gây rối sao?”
“Trong triều có Thất hoàng tử, không cần dùng đến ta bao nhiêu.” Dung Cảnh thản nhiên nói.
Vân Thiển Nguyệt nhận thấy trong khoảnh khắc giọng nói của Dung Cảnh chuyển sang lãnh đạm, không cần nghĩ cũng biết Dạ Thiên Dật giám quốc, hắn phụ chính, hai người mặt ngoài hòa khí, kì thực thế như nước lửa. Lão Hoàng đế lợi dụng hắn bị bệnh ở giường cứ như vậy cột hai người vào trên một đường thẳng tắp, không biết tính toán điều gì. Mặc dù nàng không vào triều, không biết trong triều ra sao, nhưng là có thể tưởng tượng được, hôm nay triều cục tựa như bị đao phong đánh vỡ ra một tầng băng tuyết.
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến hôm nay triều đình Thiên Thánh như lầu sắp hỏng, không biết ngày đột nhiên sụp đổ, cũng không nói nữa.
Sau một lúc lâu, Dung Cảnh bỗng nhiên nói: “Hôm nay Ngọc thái tử truyền thư cho ta, ít ngày nữa sẽ vào kinh.”
“Tiểu Thất?” Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Dung Cảnh.
“Ừ! Ngọc Tử Thư!” Dung Cảnh cũng nhìn nàng, chậm rãi gật đầu.
“Hắn truyền tin với chàng? Hai người các chàng vẫn có thư lui tới?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Ánh mắt Dung Cảnh lóe lóe, không đáp lời.
Vân Thiển Nguyệt thấy hắn không đáp lời, nhưng vẻ mặt lại chẳng khác nào là chấp nhận, nàng cau mày, đang suy nghĩ từ lúc nào mà hai người lại tốt như vậy rồi? Sau khi Tiểu Thất trở về nước, hôm nay đã là hai tháng, một phong thư cũng không có cho nàng, nhưng lại cùng Dung Cảnh truyền thư, trong lòng nàng lập tức không thoải mái, lấy tay đấm Dung Cảnh, cả giận nói: “Dung Cảnh, chàng câu dẫn tiểu Thất!”
Dung Cảnh không lên tiếng, con ngươi trong veo tối lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vân Thiển Nguyệt, nàng thật là cái gì cũng dám nói!” Vân Thiển Nguyệt mất tự nhiên ho một tiếng, rút tay về, nhưng vẫn là có chút không thoải mái, “Tại sao Tiểu Thất muốn truyền tin cho chàng, không cùng ta truyền tin?”
“Bởi vì ta không cho!” Dung Cảnh đáp được đương nhiên, mặt không đỏ, hơi thở không gấp.
Vân Thiển Nguyệt mở to mắt nhìn hắn, hắn nhướng mày với nàng, một điệu bộ ta cứ như thế đấy, nàng bĩu môi, bỗng nhiên buồn cười nói: “Chàng thật là. . . . . . có chàng phòng sói như vậy sao? Ta đây tấm rừng hoa đào, sớm muộn gì cũng biến thành núi hoang.”
“Vậy thì tốt!” Dung Cảnh vừa nói, vừa cúi đầu, vừa đặt môi lên cánh môi Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, né tránh, hắn chế trụ thân thể của nàng, nàng tránh không thoát, vội la lên: “Vừa mới xức thuốc đó!”
“Lát nữa lại xức. . . . . .” Dung Cảnh cũng không để ý tới, tiếp tục thấp giọng nỉ non, chính xác đặt lên môi nàng.
Vân Thiển Nguyệt im lặng, nghĩ tới ngưng chi lộ thượng hạng lại cứ bị lãng phí như vậy, quả thực chính là phá sản.
Ngày hôm sau, trong cung truyền đến tin tức, lão Hoàng đế hôn mê tỉnh lại trước tiên muốn giết Dạ Thiên Dục, bị Dạ Thiên Dật ngăn cản. Không biết Dạ Thiên Dật nói cái gì, lão Hoàng đế đỡ tức giận, an tâm nằm ở trên long sàng dưỡng thương.
Trong triều văn võ bá quan vẫn vào triều, Dạ Thiên Dật giám quốc, Dung Cảnh phụ chính, không thấy chút hỗn loạn nào,toàn bộ trong triều trật tự ngay ngắn.
Dạ Thiên Dục lấy lý do chuẩn bị đại hôn, cáo nghỉ với Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Dật chuẩn tấu, hắn không cần vào triều, một lòng chuẩn bị hôn lễ vào một tháng sau.
Binh bộ thị lang đã bị bãi chức, kể từ khi Dạ Thiên Dật bổ nhiệm thân tín của mình làm binh bộ thị lang Dạ Thiên Khuynh không thể ngăn cản, từ đó hắn cũng không chất vấn hay ngăn cản quyết định của Dạ Thiên Dật nữa, mặc kệ nó.
Dung Phong vẫn bị phái đi Tây Sơn quân cơ đại doanh.
Dạ Khinh Nhiễm trông coi binh mã trong ngoài kinh thành, vẫn theo thường lệ thường lên triều, hạ triều, đã liên tiếp mấy ngày không nói một câu cùng bất cứ ai.
Trong triều tiến vào thời kỳ thái bình, so với bất luận thời điểm nào trong dĩ vãng cũng đều thái bình hơn, Ngôn luận bàn về quan đều ít đi. Cả kinh thành trừ phủ Tứ hoàng tử phung phí chuẩn bị đám cưới, mọi thứ đều bình thường yên tĩnh.
Vân Thiển Nguyệt mỗi ngày ở trong Thiển Nguyệt các xem tin tức của Hồng các từ các nơi truyền về . Các quốc gia trong thiên hạ cũng thái bình vô sự.
Cứ như vậy liên tiếp qua nửa tháng, trong lúc ngay cả một giọt mưa cũng không rơi xuống.
Một ngày kia, Tam công tử truyền tin tức về, đã nghênh đón sứ giả của Tây Duyên đến đây, người nọ là trọng thần thân tín của Tây Duyên Vương. Sau khi thấy hắn, nghe nói cả kinh từ trên ngựa rớt xuống, sau đó vội vàng mang hắn theo đường cũ trở về Tây Duyên.
Thời điểm Vân Thiển Nguyệt nhận được tin tức cười cười, nghĩ tới”Cá chép ban đầu là vật trong ao, một lần gặp phong vân liền hóa rồng.” , Từ nay về sau Tam công tử lên như diều gặp gió rồi. Sẽ lên thẳng trời cao,tương lai lịch sử sẽ có một tờ viết về hắn là khẳng định .
Ba ngày sau, quả nhiên Tây Duyên truyền ra quốc chiếu, chiêu cáo thiên hạ: “Đại hoàng tử lưu lạc dân gian trở lại, ngay hôm đó, sắc phong làm thái tử Tây Duyên. Ban cho tên: Tây Duyên Nguyệt.”
Nguyệt là thông báo cho chữ duyệt, nói rõ Tây Duyên Vương bởi vì thái tử trở về, long tâm quá mức vui vẻ.
Những năm này Tây Duyên vẫn không lập thái tử, trong triều các hoàng tử Tây Duyên vẫn luôn khởi động sóng ngầm, ngươi tranh ta đấu, nhưng Tây Duyên Vương sống chết mặc bây, không có nửa phần tỏ vẻ lập thái tử. Triều thần nước Tây Duyên nhiều lần yết kiến, khuyên can, đều là không công mà lui. Cho nên thái tử vị vẫn để không. Các quốc gia đối với vị trí thái tử Tây Duyên rơi vào nhà nào, vẫn duy trì trạng thái xem chừng. Những năm này các nước nhỏ ngày càng cường đại, nhao nhao thoát khỏi tiến cống, lão Hoàng đế Thiên thánh muốn nhúng tay vào nội chính Tây Duyên cũng hữu tâm vô lực, nên cũng yên lặng theo dõi kỳ biến.
Hôm nay đoán chừng ai cũng không ngờ rằng thái tử Tây Duyên là một lính nhảy dù(đột ngột xuất hiện).
Chiêu cáo sắc phong thái tử Tây Duyên vừa ra, thiên hạ bình tĩnh hồi lâu lại bắt đầu gợn sóng, trong lúc nhất thời rối rít suy đoán Thái tử Tây Duyên này như thế nào lại lưu lạc dân gian, lại là như thế nào trở về nước, liên tưởng Tây Duyên Vương mấy năm không lập thái tử, xem ra là vẫn tìm kiếm Đại hoàng tử lưu lạc ở bên ngoài. Tóm lại, trong lúc nhất thời thiên hạ bị bao trùm bởi bốn chữ Thái tử Tây Duyên.
Đại điển sắc phong được cử hành ở mười ngày sau, ngày đó chính là ngày tốt, có lẽ là ngày của chuyện vui. Cũng chính là ngày lành tháng tốt mà Khâm Thiên Giám chọn cho đám cưới của Dạ Thiên Dục dựa theo phân phó của Hoàng hậu.
Bởi vì thời gian ngắn, các quốc gia nhận được tin tức, đều vội vã chuẩn bị hạ lễ phái sứ giả đi Tây Duyên trước.
Ba ngày sau khi chiếu thư được chiêu cáo thiên hạ, ẩn vệ hoàng thất Thiên Thánh chiếm được một bức họa của thái tử Tây Duyên, cầm vào điện Thánh Dương trong hoàng cung, giao cho lão Hoàng đế xem qua.
Mấy ngày nay bệnh tình của lão Hoàng đế được Dạ Thiên Dật tỉ mỉ điều dưỡn đã có chút chuyển biến tốt đẹp, cầm lấy bức họa nhìn hồi lâu, đưa bức họa cho Dạ Thiên Dật đứng ở bên canh, nói: “Nhi tử của Tây Duyên Vương cùng Hộ quốc thần nữ quả nhiên không giống bình thường.”
Dạ Thiên Dật nhận lấy bức họa, nhìn thoáng qua, phượng mâu dài hẹp híp híp, không nói chuyện.
Lão Hoàng đế thấy thần sắc hắn không đúng, hỏi: “Thiên Dật, làm sao vậy? Có gì không đúng?”
“Nhi thần nhớ mang máng Kiều Kiều của Vọng Xuân Lâu tựa hồ cũng là bộ dáng như vậy.” Dạ Thiên Dật nói.
Lão Hoàng đế sửng sốt, nhìn Dạ Thiên Dật, không giải thích được, “Kiều Kiều của Vọng Xuân Lâu?”
” Chẳng lẽ phụ hoàng chẳng lẽ đã quên? Lãnh tiểu Vương gia của Hiếu thân vương phủ thích Kiều Kiều của Vọng Xuân Lâu, sau đó Vọng Xuân Lâu gặp hỏa hoạn, vì vậy mà hắn tìm Nguyệt nhi dốc sức liều mạng mấy lần.” Dạ Thiên Dật nhìn bức họa, nhắc nhở lão Hoàng đế.
Lão Hoàng đế chợt hiểu ra, hô một tiếng với bên ngoài, “Văn Lai!”
Văn Lai lên tiếng vào, cung kính đứng ở cửa, “Có nô tài, Hoàng thượng có gì phân phó?”
“Ngươi đi tìm bức họa Kiều Kiều của Vọng Xuân Lâu đến, trẫm nhớ rõ khi Lục công công còn sống đã cho trẫm xem một bức họa của nàng.” Lão Hoàng đế phân phó Văn Lai.
Văn Lai lên tiếng, vội vàng đi xuống.
Lão Hoàng đế cau mày, lần nữa nhìn về phía bức họa trong tay Dạ Thiên Dật, “Nhìn rất giống, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Kiều Kiều kia không phải là nữ tử sao? Không phải là bị chết cháy rồi à? Chẳng lẽ không chết?”
“Không chết! Nàng được Nguyệt nhi cứu rồi!” Dạ Thiên Dật nói.
“Lại là Nguyệt nha đầu!” Sắc mặt lão Hoàng đế trầm xuống.
Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa, nhìn bức họa, ánh mắt lúc sáng lúc tối, không biết suy nghĩ cái gì.
“Thiên hạ nữ tử nhiều không kể xiết? Ngươi muốn, trẫm hạ chỉ, bao nhiêu thiếu nữ đều có thể đưa vào trong phủ ngươi, làm sao ngươi lại hết lần này tới lần khác không nàng không thể?” Lão Hoàng đế nhìn Dạ Thiên Dật, trầm mặt cả giận nói.
“Thiên hạ nữ tử nhiều không kể xiết cũng không bằng một mình nàng. Phụ hoàng, giống như là người phụ nữ ở trong lòng người vậy, vô luận hôm nay qua bao nhiêu năm, nàng đã chết bao nhiêu năm, người cũng không quên được?” Dạ Thiên Dật nhướng mày.
“Trẫm không quên được, cũng sẽ không khiến nàng ảnh hưởng đến ta!” Lão Hoàng đế hừ lạnh.
“Trước kia người có bao nhiêu cơ hội có thể giết nàng, cũng không giết, còn không phải là bởi vì nàng có một dung mạo quá giống người trong lòng ngài? Ngài nói như thế nào là không ảnh hưởng đến ngài? Sau đó nàng lại uy hiếp ngài, ngài hạ quyết tâm muốn giết, nhưng nàng đã đủ lông đủ cánh, bản lĩnh lớn, ngài giết không được rồi.” Dạ Thiên Dật bình tĩnh nói.
Lão Hoàng đế nhất thời á khẩu không trả lời được.
Dạ Thiên Dật cũng không nói nữa.
Không lâu lắm, Văn Lai vội vã đi tới, cung kính nói với lão Hoàng đế: “Bẩm Hoàng thượng, lúc ấy sau khi Lục công công bị ngài loạn côn đánh chết, di vật của hắn cũng đốt theo, bức họa kia lúc ấy ngài đã nhìn thoáng qua, Lục công công tự mình thu lại rồi, sau đó hắn vừa chết, cũng đốt theo di vật. Hiện tại không còn nữa!”
Lão Hoàng đế cau mày, phân phó nói: “Ngươi ra ngoài tìm một bức họa của Kiều Kiều!”
“Dạ!” Văn Lai lên tiếng, lại vội vàng đi ra ngoài.
“Không cần! Ngươi đi Hiếu thân vương phủ mời Lãnh tiểu Vương gia vào cung! Lúc Kiều Kiều mới ra mắt, Lãnh tiểu Vương gia đã quen biết rồi, còn có người nào quen thuộc Kiều Kiều hơn hắn?” Dạ Thiên Dật ngăn cản Văn Lai.
Văn Lai nhìn về phía lão Hoàng đế.
“Cứ theo lời Thất hoàng tử làm đi!” Lão Hoàng đế đồng ý để Văn Lai đi, mặc dù hôm nay hắn nằm trên giường không thể động, toàn bộ triều vụ đều giao cho nhi tử này thay thế, nhưng mọi việc Văn Lai vẫn đều hỏi qua hắn trước, sau mới nghe Dạ Thiên Dật .
Văn Lai lên tiếng lập tức đi xuống.
Một lúc lâu sau, Lãnh Thiệu Trác bị truyền chỉ vào cung. Vào đến điện Thánh Dương, Dạ Thiên Dật đưa bức họa cầm trong tay cho hắn, hắn nghi ngờ nhận lấy, nhìn thoáng qua, kinh hô, “Kiều Kiều?”
Dạ Thiên Dật khẽ nhếch khóe miệng lên, cười nói: “Lãnh tiểu vương gia thấy rõ ràng rồi, hắn chính là Kiều Kiều ngươi biết sao?”
Lãnh Thiệu Trác nghe vậy vừa cẩn thận nhìn thoáng qua, lắc đầu, “Giống mà lại không giống!”
“Hay cho một câu giống mà lại không giống!” Lão Hoàng đế hừ lạnh một tiếng.
Tay Lãnh Thiệu Trác run lên, nhìn lão Hoàng đế, “Hoàng thượng, Kiều Kiều đã sớm đã chết. . . . . . Này. . . . . .”
“Lãnh tiểu Vương gia, hôm đó Kiều Kiều không bị chết cháy ở Vọng Xuân Lâu, mà là được Nguyệt nhi cứu!” Dạ Thiên Dật nhìn Lãnh Thiệu Trác, thấy hắn ngẩn ra, hắn cười nói: “Chắc là ngươi không nghĩ tới , đích xác là bị nàng cứu đi rồi! Lát nữa ngươi xuất cung, có thể đi Vân Vương Phủ hỏi nàng một chút, chắc hẳn hiện tại nàng đối với ngươi là tri vô bất ngôn (không biết không nói, biết gì nói nấy không lừa gạt).”
Lãnh Thiệu Trác kinh dị nhìn Dạ Thiên Dật, không nhìn ra chút lời giả tạo nào từ trên mặt hắn, hắn cúi đầu, thấp giọng nói: “Kiều Kiều là nữ tử, người này là nam tử, đoán chừng là người này cùng Kiều Kiều có quan hệ gì đi? Nhưng có lẽ cũng không có quan hệ gì, chẳng qua là giống nhau mà thôi, trên đời này người có dung mạo giống nhau cũng không phải là không có.”
“Trên đời này người có dung mạo giống nhau đúng là không phải là không có, nhưng người giống nhau như thế, vẫn là không nhiều lắm.” Dạ Thiên Dật cười đến ý tứ hàm xúc sâu thẳm, “Nhất là người này lại là Thái tử Tây Duyên!”
Lãnh Thiệu Trác biến sắc, không dám tin nhìn bức họa.
“Đây chính là Thái tử Tây Duyên trước đây lưu lạc dân gian hôm nay trở lại Tây Duyên quốc.” Dạ Thiên Dật giải thích nghi hoặc cho Lãnh Thiệu Trác, dứt lời, cười nói: “Lãnh tiểu Vương gia, ngươi xác định ngươi biết Kiều Kiều của Vọng Xuân Lâu là nữ tử sao? Ngươi cùng nàng đã từng đụng chạm da thịt?”
Tay Lãnh Thiệu Trác nắm bức họa run lên, cũng không trả lời.
Dạ Thiên Dật tựa hồ cũng không cần hắn trả lời, khoát khoát tay với hắn, “Lãnh tiểu Vương gia cầm lấy bức họa này đi Vân Vương Phủ đi! Chắc chắn nàng có thể giải thích nghi hoặc cho ngươi!”
Lãnh Thiệu Trác ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Dật đã xoay người đi về phía Ngọc án, trên bàn bày biện một đống tấu chương. Hắn nhìn về phía lão Hoàng đế, lão Hoàng đế nằm ở trên giường, bàn tay tiều tụy cũng giơ lên với hắn, “Đi đi! Thuận tiện ngươi cũng giúp trẫm hỏi một chút, trẫm cũng muốn biết sự việc là thế nào? Nàng cứu Kiều Kiều, làm sao thành Thái tử Tây Duyên rồi? Xem một chút có muốn trẫm trị nàng tội biết mà không báo, tư thông với địch bán nước hay không!”
Trong lòng Lãnh Thiệu Trác chấn động, sắc mặt tái nhợt, nhưng dù sao hắn vẫn là không thể giống với trước kia nữa, miễn cưỡng trấn định cúi xuống, cung kính nói: “Dạ, thần đi Vân Vương Phủ!” Dứt lời, hắn nắm chặt bức họa trong tay, lui ra khỏi điện Thánh Dương.
Ra khỏi điện Thánh Dương được một đoạn đường, thân thể Lãnh Thiệu Trác bỗng nhiên mềm nhũn, ngồi trên mặt đất.
Hôm đó hắn biết đệ đệ không có ở Hiếu thân vương phủ bất chấp trời mưa đi Thiển Nguyệt các, lúc ấy bên trong gian phòng Vân Thiển Nguyệt một mảnh hoà thuận vui vẻ, từ Thiển Nguyệt các truyền ra hoan thanh tiếu ngữ, sau đó hắn đi vào, bên trong người hầu đều đi ra, chỉ có một người ở bên trong màn che, mặc dù màn che kia dày, có hai tầng, nhưng cũng là lụa mỏng như yên, rất mỏng, hắn loáng thoáng thấy được đường nét người bên trong. Tuấn mỹ tuyệt luân, nghiêng nước nghiêng thành. Chính là người trong bức họa kia.
Rồi sau đó tới việc Dạ Khinh Nhiễm cùng Lục công chúa trước sau nói với hắn Tam công tử của Hiếu thân vương phủ là khách quý của Thiển Nguyệt các, sau đó hắn trằn trọc trở mình một đêm, đi Thiển Nguyệt các tìm nàng hỏi thăm, nàng nói với hắn ngày đó người ở bên trong màn che chính là Tam công tử của Hiếu thân vương phủ.
Như vậy hôm nay nói cách khác Tam công tử của Hiếu thân vương phủ lại thành thái tử của Tây Duyên quốc?
Hắn không dám nghĩ tiếp. . . . . .
“Lãnh Thiệu Trác, trên mặt đất có hoa sao?” Giọng nói quen thuộc bỗng nhiên từ trên đỉnh đầu Lãnh Thiệu Trác vang lên, trước mặt hắn che bởi một bóng đen.
Lãnh Thiệu Trác cả kinh, chợt ngẩng đầu, chỉ thấy Dạ Khinh Nhiễm đứng ở trước mặt hắn, đang nhìn bức họa vốn được hắn cầm chắc trong tay lúc ra khỏi điện Thánh Dương, bây giờ lại bị mở ra, tuấn nhan biến hóa thất thường, phượng mâu thâm thúy. Hắn lấy lại bình tĩnh, thần sắc trên mặt biến mất, chậm rãi đứng lên, phủi bụi trên người, từ từ cuộn bức họa lại, bình tĩnh nói: “Trên mặt đất không có hoa, nhưng ta đi đường mệt mỏi? Người nào quy định không thể ngồi dưới đất nghỉ ngơi một chút?”
“A. . . . . . sau khi đại triệt đại ngộ chẳng những bản lĩnh hơn, công phu miệng lưỡi cũng hơn rồi!” Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày, ánh mắt liếc qua bức họa trong tay hắn, cười nói: “Mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành ở đâu? Lãnh Thiệu Trác, ngươi không phải là không háo nữ sắc, hảo nam phong chứ?”
Sắc mặt Lãnh Thiệu Trác trầm xuống, “Nhiễm Tiểu vương gia, đừng nói rằng ngươi không biết bức họa trong tay của ta là Thái tử Tây Duyên!”
“Đi tìm tiểu nha đầu?” Giọng nói Dạ Khinh Nhiễm thay đổi, mỉm cười hỏi thăm.
Lãnh Thiệu Trác không đáp lời, nhấc chân đi.
“Chờ ta một chút, ta cùng đi với ngươi! Từ hôm sinh nhật tiểu tử Dạ Thiên Dục kia ta bảo vệ ẩn chủ đắc tội tiểu nha đầu, không dễ chịu trong lòng nhiều ngày rồi, thoáng một cái đã hơn hai mươi mặt trời lặn không nhìn thấy nàng, nghĩ đến đã thấy khó chịu.” Dạ Khinh Nhiễm ôm bả vai Lãnh Thiệu Trác, bộ dạng không có xương dựa vào bả vai hắn, mượn lực thân thể của hắn đi về phía trước.
Lãnh Thiệu Trác dùng sức hất Dạ Khinh Nhiễm ra, trách hắn không có võ công, khí lực không sánh bằng Dạ Khinh Nhiễm, quay đầu nhìn chằm chằm hắn, cả giận nói: “Dạ Khinh Nhiễm, ta với ngươi không cùng đường!”
“Ngươi không phải đi Vân Vương Phủ sao? Làm sao lại không cùng đường với ta?” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.
“Ta trở về Hiếu thân vương phủ!” Lãnh Thiệu Trác lạnh lùng nói.
“A?” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày, bỗng nhiên cười một tiếng, buông hắn ra, “Vậy thì thật là không cùng đường rồi!”
Trên vai Lãnh Thiệu Trác buông lỏng, không để ý tới Dạ Khinh Nhiễm, bước nhanh đi thẳng về phía trước.
Dạ Khinh Nhiễm đi theo sau hắn, không để ý hắn bước thật nhanh, vẫn duy trì cùng khoảng cách không xa không gần với Lãnh Thiệu Trác.
Hai người một trước một sau ra khỏi cửa cung.
Một chiếc xe ngựa toàn thân màu đen dừng lại trước cửa cung , lúc này màn xe đúng lúc rơi xuống, thương thế Huyền Ca đã lành ngồi trước xe, lúc này đang muốn đánh xe rời đi, Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên hô to, “Nhược mỹ nhân, cho ta đi nhờ xe!” Hắn dứt lời, cũng không đợi Dung Cảnh trả lời, liền thân thể vọt một cái, ngồi ở bên cạnh Huyền Ca.
“Nhiễm Tiểu vương gia, Đức thân vương phủ cùng Vinh vương phủ không thuận đường!” Huyền Ca nhắc nhở Dạ Khinh Nhiễm.
“Làm sao không thuận đường? Đều đi Vân Vương Phủ sẽ thuận đường!” Dạ Khinh Nhiễm nói.
“Mấy ngày nay thế tử nhà ta mỗi ngày đều trở về phủ, không đi Vân Vương Phủ.” Huyền Ca nói lần nữa.
“Vậy hôm nay phải đi một chuyến! Hôm nay Bản Tiểu vương gia lâm triều là đi bộ tới, lúc này lười đi!” Dạ Khinh Nhiễm không khách khí nói.
Huyền Ca im bặt, nhìn về phía trong xe.
Dạ Khinh Nhiễm đoạt lấy roi ngựa của Huyền Ca, phất ra một roi, bá đạo nói: “Hắn không đồng ý cũng phải đồng ý!”
Tuấn mã kéo xe bị đau, nhưng tựa hồ biết chủ nhân không đồng ý, cũng không dám nhúc nhích.
“Nhược mỹ nhân yếu, đến ngựa cũng yếu!” Dạ Khinh Nhiễm lầm bầm một tiếng, đưa tay đẩy rèm xe ra, nhìn vào phía bên trong xe, “Nhược mỹ nhân ngươi. . . . . .” Hắn nói một nửa, bỗng nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Ngươi là ai?” Dứt lời, bỗng nhiên nheo mắt lại, làm như không dám tin, “Thái tử Đông Hải quốc?”
/497
|