Lão Hoàng đế lâm vào hôn mê, tất cả mọi người hầu hạ ở điện Thánh Dương đều luống cuống, thái y canh giữ phía ngoài lũ lượt đi vào, nhưng ai cũng không dám bắt mạch cho Hoàng thượng, sợ vạn nhất chẩn đoán không tốt, chính là tội lớn tịch thu tài sản và giết cả nhà, cho nên sau một phen do dự, sai người nhanh chóng đi mời Thất hoàng tử.
Hiện tại Dạ Thiên Dật giám quốc, hôm qua sau khi lão Hoàng đế tức giận đập phá Ngự thư phòng, hắn sai người sửa chữa, sau khi hạ triều liền ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, nhận được tin tức lão Hoàng đế hôn mê, liền ném bỏ tấu chương, chạy tới điện Thánh Dương.
Sau khi Dạ Thiên Dật chạy tới điện Thánh Dương, tự mình bắt mạch cho lão Hoàng đế, thấy là do lửa giận công tâm khí huyết không thông dẫn đến hôn mê, loại bệnh tình này bất kỳ một thái y nào của Thái y viện cũng có thể chẩn đoán bệnh được, hết lần này tới lần khác một đám thái y canh giữ ở trước giường bệnh lại không người nào động thủ, hắn giận dữ, sai người kéo tất cả thái y ra ngoài, mỗi người bị đánh hai mươi đại bản.
Ngoài điện Thánh Dương truyền đến tiếng gậy bùm bụp, cùng với tiếng hô kêu khổ thấu trời của đám thái y.
Hai gã thái y tuổi già không chịu nổi ngất đi, nhưng đại bản một chút vẫn không thiếu, vẫn đánh đủ hai mươi bản mới dừng tay. Sau đó một đám thái y bị mang trở về từng phủ đệ của mình.
Điện Thánh Dương trải qua một phen ầm ĩ, an tĩnh lại.
Dạ Thiên Dật kê một đơn thuốc cho lão Hoàng đế, sai người sắc thuốc, sau mới hỏi thăm nguyên nhân hôn mê.
Văn Lai nơm nớp lo sợ bẩm báo cho Dạ Thiên Dật chuyện Dạ Thiên Dục cầm ngày lành tháng tốt do Khâm Thiên Giám chọn đem tới cho Hoàng thượng, sau khi bị Hoàng thượng cự tuyệt ngoài cửa nói một câu kia rồi rời đi, Hoàng thượng hỏi Dạ Thiên Dục nói cái gì, hắn bẩm báo lại câu kia, sau đó Hoàng thượng liền hôn mê, nói xong quỳ trên mặt đất chờ đợi đại bản của Dạ Thiên Dật.
Mặt Dạ Thiên Dật vốn bình tĩnh nghe vậy lại cười, phất tay một cái với Văn Lai, không để ý nói: “Tứ ca nói cũng đúng, phụ hoảng sớm ngày khang phục, ta mới có thể sớm ngày nhận ca, điều này cũng không sai.”
Văn Lai không hiểu đứng lên, không hiểu đây rõ ràng là một câu nói trước sau mâu thuẫn, làm sao lại thành không sai.
Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa, sai người đem tấu chương từ ngự thư phòng đến điện Thánh Dương, ngồi trước Ngọc án trong điện Thánh Dương phê duyệt.
Tin tức lời nói của Dạ Thiên Dục cùng tất cả thái y của Thái y viện bị đánh truyền đến Thiển Nguyệt các đầu tiên.
Vân Thiển Nguyệt đang nằm tại trên giường xem xét tin tức từ khắp nơi trong thiên hạ truyền đến Hồng Các, nghe vậy Hmm một tiếng bật cười, tán dương nói: “Sớm ngày khang phục, nhanh chóng nhận ca, Dạ Thiên Dục sống hơn hai mươi năm, chỉ có nói một câu này là cực kỳ chuẩn xác!”
Lăng Liên không hiểu nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu thư, đây rõ ràng là một câu nói mâu thuẫn mà!”
Vân Thiển Nguyệt cười nói: “Dạ Thiên Dục là nói lão Hoàng đế sớm ngày khang phục, mới có thể sớm ngày quét sạch bọn họ, giao giang sơn thái bình này vào trong tay Dạ Thiên Dật, nếu không một khi lão Hoàng đế băng hà, kết quả cuối cùng như thế nào, kia cũng không nhất định đâu.”
Lăng Liên chợt hiểu ra, “Thì ra là như vậy!”
“Cho nên mới nói Dạ Thiên Dục nói một câu cực kỳ chuẩn xác. So với việc hôm qua ta đánh một một hồi còn có hiệu quả hơn, hôm qua chỉ khiến cho hắn đập phá ngự thư phòng mà thôi, hôm nay giận đến hộc máu hôn mê, coi như là thọc dao găm vào trái tim hắn.” Vân Thiển Nguyệt thu lại nụ cười, ánh mắt có chút lạnh chế giễu, “Phụ tử làm đến tình trạng này, cũng thật là có một không hai rồi. Không, có lẽ ở hoàng gia phụ và tử vốn là như thế. Nơi đó làm gì có phụ từ tử hiếu chân chính.”
Lăng Liên gật đầu, trong lòng không khỏi thổn thức. Cuộc sống của người trong hoàng thất thật rất đáng sợ.
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu tiếp tục xem mật hàm trong tay, sau khi Nam Lương thái tử Nam Lăng Duệ ở Nam Lương Phượng Hoàng Quan dùng phương pháp khơi thông thoát nước của Vân Thiển Nguyệt, khắc phục lũ lụt đã đạt được hiệu quả, nhưnglũ lụt ở Phượng Hoàng Quan quá lớn, không tới tám, mười ngày cũng không loại bỏ hết. Sau khi khắc phục được lũ lụt, chính là vấn đề gây dựng lại Phượng Hoàng quan, lũ lụt làm cho cấu tạo dưới đất và tính chất của đất trở nên xốp, thậm chí có chút ít đất đã bị xói mòn đến khe rãnh mấp mô, không có mấy tháng sửa chữa, sợ rằng khó mà khắc phục được, mặc dù khắc phục được thì cũng khó mà như lúc ban đầu.
Cửa ải hiểm yếu Phượng Hoàng quan sừng sững, nơi hiểm yếu Thiên Thủy nhai, quá khứ huy hoàng cuối cùng không còn tồn tại nữa.
Nam Cương vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ đại nạn ở Thiên Thủy nhai Phượng Hoàng quan không sinh ra chút ảnh hưởng nào với Nam Cương, Nam Cương tựa như trở thành một nơi bế quan lánh đời với bên ngoài. Nam Cương Vương vẫn bị bệnh ở giường, công chúa giám quốc, Phò mã phụ chính, hoà thuận vui vẻ.
Chuyện Hoàng thượng Tây Duyên bởi vì Hộ quốc thần nữ bệnh nặng không trị được chém giết mấy tên thầy thuốc, khiến thầy thuốc Tây Duyên người người cảm thấy bất an, sau đó mặc dù Tây Duyên Vương dán Hoàng bảng, thưởng vạn lượng hoàng kim thậm chí mười vạn lượng hoàng kim tìm kiếm lương y chữa bệnh cho Hộ quốc thần nữ, cũng không có người dám xé Hoàng bảng nữa. Những lời “dưới trọng kim tất có dũng phu” ở Tây Duyên hoàn toàn vô dụng. Tây Duyên Vương bất đắc dĩ, bèn nghĩ tới Dung Cảnh. Mặc dù y thuật của Dung Cảnh không chữa trị được cho bản thân, nhưng mười năm hàn độc bệnh tật khổ sở vẫn sống đến hôm nay, y thuật bực này phải khiến người ta tán dương, cao tăng đệ nhất thiên hạ Linh Ẩn đại sư từng có câu: “Y thuật của Cảnh thế tử, người đương thời, không người nào vượt qua.” , bởi vì một câu nói kia, Dung Cảnh được người đời nói là y thuật có một không hai trong thiên hạ, sinh tử người, nhục bạch cốt. Cho nên Tây Duyên Vương phái người qua Thiên Thánh mời Dung Cảnh. Hôm nay người đã đang trên đường đến.
Bắc Cương vẫn thái bình, thu hoạch vụ thu rất phong phú. So với các nơi trong thiên hạ, năm nay Bắc Cương thu hoạch lớn nhất.
Cho tới nay bên trong mật hàm này đều bài trừ tin tức Đông Hải quốc, một ngày kia ngoài ý muốn có một chút tin tức Đông Hải quốc. Nói hai vị công chúa Đông Hải quốc Lạc Dao, Tử La đã lên đường đến Thiên Thánh.
Vân Thiển Nguyệt nhìn tin tức này thì nhíu mày, đang nhớ lại lời nói của Lạc Dao lúc hai tháng trước khi rời đi, nàng tính toán thời gian một chút, hôm nay tháng mười, khoảng cách nàng cùng Dung Cảnh cập kê cập quan còn có hơn hai tháng, hành trình từ Đông Hải đến Thiên Thánh cũng phải hơn một tháng. Lạc Dao qua trước một tháng, rốt cuộc có tính toán gì không? Có thể làm cho nàng trở về nước lần nữa hay không?
Suy nghĩ chốc lát, Vân Thiển Nguyệt hỏi Lăng Liên, “Tin tức kia là do ai và từ nơi nào truyền về ?”
“Hồi tiểu thư, lần trước ngài hỏi tin tức Đông Hải quốc, thế nhưng chúng ta nửa phần cũng không biết. Cho nên Hoa Sênh tỷ tỷ nói lúc chủ tử ở Hồng các, hiện tại chủ tử Hồng các là ngài. Bất kể chủ tử vì sao không ghi chép về Đông Hải quốc, nhưng ngài cùng chúng ta đều không biết bất cứ chuyện gì về Đông Hải quốc, vậy vạn nhất có chuyện gì, sẽ hết sức bất lợi với ngài. Nhất là ở Đông Hải quốc còn có Lạc Dao công chúa có hôn ước với Cảnh thế tử, biết người biết ta, mới có thể nắm trong tay mà làm việc. Cho nên một tháng trước Hoa Sênh tỷ tỷ phái mấy người đi Đông Hải quốc. Bởi vì thời gian ngắn ngủi, thành lập cọc ngầm dò thăm tình báo đều phải cẩn thận làm việc, hơn nữa đường xá xa xôi, lại cách xa Đông Hải. Hơn nữa bởi vì bồ câu đưa tin chờ ở Đông Hải quốc không thể sử dụng được, nghe nói Ngọc thái tử của Đông Hải quốc nuôi một nhóm Hùng Ưng, hàng ngày quanh quẩn ở trên biển Đông, bắt được bồ câu đưa tin sẽ cắn chết hoặc là mang về, Đông Hải và ngoại giới Thiên thánh truyền tin căn bản là truyền không thông. Chỉ có thể do người ra bên ngoài đưa ra. Cho nên, cũng chỉ có thể nhận được một chút ít tin tức. Từ Đông Hải nhận được tin tức, thật sự quá khó khăn.” Lăng Liên thở dài nói: “Ngọc thái tử thật là lợi hại! Hùng Ưng có thể so với tuần vệ binh rồi.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cười gật đầu, mặt mày lây nhiễm vẻ ấm áp cùng ôn nhu, “Bởi vì hắn là Ngọc Tử Thư!”
Lăng Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt, mặc dù biết quan hệ của tiểu thư và Ngọc thái tử thật sự không tầm thường, nhưng vẫn là không rõ sâu xa trong này như thế nào khiến cho quan hệ của hai người không tầm thường như thế. Nhưng nàng biết một chút, chính là Ngọc thái tử đối xử vô cùng tốt với tiểu thư, tiểu thư đối với Ngọc thái tử cũng vô cùng tốt. Nhưng khiến nàng cũng kỳ quái chính là, mặc dù hai người vô cùng tốt, nhưng là từ sau khi Ngọc thái tử ở Hồ Cốc rời đi, hơn hai tháng rồi nhưng giữa hai người cũng không có thư từ qua lại đôi câu vài lời nào.
“Theo như người truyền tin nói, Lạc Dao công chúa và Tử La công chúa một tháng trước đã lên đường rồi? Hiện tại có phải đã đến địa giới Thiên thánh rồi hay không?” Vân Thiển Nguyệt phán đoán. Không phải là bồ câu đưa tin truyền tin, mà là nhân lực tiếp sức truyền tin, nói rõ cái tin này là ở ít nhất nửa tháng hoặc là hai mươi ngày trước truyền ra , nói cách khác Lạc Dao cùng Tử La đã lên đường được hơn hai mươi ngày rồi.
“Dạ, nô tỳ cũng cho là như thế!” Lăng Liên gật đầu.
“Như vậy nói cách khác Lạc Dao đã biết tin mỹ nữ Nam Lăng Duệ mang theo khi đến Lam gia là nàng.” Vân Thiển Nguyệt suy đoán, “Lạc Dao đến sớm, xem ra không phải bởi vì ước định cùng ta, mà là vì Nam Lăng Duệ cùng Nam Lương rồi!”
Lăng Liên sửng sốt, chợt nói: “Tiểu thư nói đúng. Chủ tử huyễn dung dùng dung mạo Lạc Dao công chúa, hiện tại ở Nam Lương, cũng vẫn dùng dung mạo của Lạc Dao công chúa. Người người đều không hiểu tại sao Lạc Dao công chúa của Đông Hải quốc lại đi theo Duệ thái tử của Nam Lương. Chuyện này chắc là truyền về Đông Hải rồi, Lạc Dao công chúa đợi không được nên đến trước thời hạn.”
“A, nếu là nói như vậy, tới cũng tốt!” Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, “Đây là chuyện mẫu thân tự mình gây ra,để cho bà tự giải quyết đi!”
Lăng Liên gật đầu, lại kỳ quái nói: “Mấy ngày nay Nam Lương không có tin tức của chủ tử nhỉ?”
“Mẫu thân tất nhiên là đi theo ca ca đến Phượng Hoàng quan! Chắc là bà lại huyễn dung hoặc dịch dung thay đổi diện mạo, Phượng Hoàng quan mới không truyền ra lời bàn về Duệ thái tử mang theo mỹ nữ trị thủy. Phượng Hoàng quan gặp khó khăn lớn như thế, thiên hạ người người đàm luận, chỉ cần bà không lấy thân phận mỹ nhân đi theo ở bên cạnh ca ca, người trong thiên hạ ai còn có thể lại để ý tới một nữ tử có đẹp hay không cùng với bởi vì nàng mà dính líu phong hoa tuyết nguyệt? Nữ nhân, dưới vương triều thời đại phong kiến cuối cùng chỉ là chỉ để làm đẹp mà thôi. Có thì dệt hoa trên gấm, không có cũng không đáng ngại.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Lăng Liên cảm thấy Vân Thiển Nguyệt nói rất đúng, lần nữa gật đầu, “Tiểu thư, nếu hôm nay Lạc Dao công chúa tới, có lẽ đã tiến vào biên giới Thiên Thánh, vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Phân phó Hoa Sênh, im lặng điều tra tung tích của các nàng, các nàng tất nhiên cũng là dịch dung mà đến. Tra được tung tích các nàng rồi hãy nói.” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, phân phó nói.
“Vậy nô tỳ đi truyền tin cho Hoa Sênh tỷ tỷ!” Lăng Liên hỏi thăm Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng gật đầu, vội vàng ra khỏi cửa phòng.
Vân Thiển Nguyệt gấp lại bức mật hàm trong tay, lười biếng nhắm mắt lại.
Không lâu lắm, ngoài cửa Thiển Nguyệt các có tiếng bước chân truyền đến, tiếng bước chân quen thuộc, có chút kéo dài trầm trọng .
Vân Thiển Nguyệt mở mắt, chỉ thấy Vân Ly vào Thiển Nguyệt các. Vân Ly gầy đi rất nhiều, vốn là y phục cắt may vừa người nay có chút hơi rộng, khí sắc cũng không được tốt lắm, giữa lông mày ẩn chứa một tia lo âu. Vốn là được rèn luyện khí chất trầm ổn nội liễm hôm nay xem ra cũng giảm đi rất nhiều. Cả người có chút mờ mịt.
“Muội muội!” Vân Ly đứng ở cửa, xuyên thấu qua bức rèm che, với vào bên trong gọi nhẹ một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn.
“Ca ca vào đi!” Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trên giường êm bất động, phất tay dùng một chiếc khăn vuông che mật hàm của Hồng các lại.
Vân Ly đẩy bức rèm che ra, đi đến, sau khi đi vào không có lập tức nói chuyện, mà là ngồi ở trước bàn.
“Ca ca là vì chuyện của tẩu tẩu mà lo lắng sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Ly.
Vân Ly gật đầu, có chút lo âu nói: “Thất công chúa bị Hoàng thượng nhốt vào đại lao cũng đã gần một tháng rồi. Hôm nay Hoàng thượng lại bị bệnh, không biết lúc nào mới có thể nhớ tới Thất công chúa để thả nàng đi ra ngoài, ta thật sự là không đành lòng để nàng ở bên trong chịu khổ.”
“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bây giờ huynh chạy đến trước mặt lão Hoàng đế nói huynh đồng ý cưới Lục công chúa, để hắn thả Thất công chúa ra sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Ta sẽ không cưới Lục công chúa !” Vân Ly lắc đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, hi vọng hỏi, “Muội muội, muội có biện pháp gì có thể khiến cho Hoàng thượng mau chóng thả Thất công chúa ra không?”
“Ca ca! Thất công chúa ở tẩm cung Vân Phương trai trong hoàng cung cũng không lớn, nàng tận mắt nhìn thấy thảm án diệt môn của Văn bá Hầu phủ, biết mẫu phi mình lợi dụng nàng hại một nhà Văn bá Hầu phủ. Nhưng nàng không lộ một chút dấu vết nào, ngụy trang bị kinh sợ quá độ trở nên ngu dại mười năm. Giấu mình mười năm không bước ra khỏi Vân Phương trai. Nàng đã sớm học được nhẫn nại, cũng học được trong sự cấm túc khiến cho mình biết phải như thế nào để có thể trôi qua tốt. Hôm nay, một cái Hình bộ đại lao nho nhỏ, một tháng cấm túc ngắn ngủn, căn bản đối với nàng mà nói không có gì là không thể chịu được, một bữa ăn sáng mà thôi. Huống chi bên trong có người của Vân Vương Phủ chúng ta cùng với người của Dung Cảnh, ngoại trừ nàng không được hành động tự do ra, ăn mặc cũng vẫn có người đặc biệt hầu hạ, không chịu tới nửa điểm ủy khuất. Huynh không cần lo lắng đến như vậy.” Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hắn.
Vân Ly đỏ mặt lên, thở dài nói: “Tuy là như vậy, nhưng nếu Hoàng thượng vẫn không đáp ứng thả nàng ra ngoài thì sao? Chẳng lẽ nàng cứ bị giam ở Hình bộ đại lao như vậy? Ta biết nàng ăn được mặc tốt, nhưng khá hơn nữa cũng vẫn là Hình bộ đại lao, nàng ẩn nhẫn mười năm ở Vân Phương trai trong hoàng cung nửa bước không ra, có thể chịu được Hình bộ đại lao nho nhỏ này, không sai, nhưng nàng chịu khổ đã mười năm, hiện tại gả cho ta, sao ta có thể để cho nàng chịu khổ nữa?”
“Ca ca thương tẩu tẩu, điều này không sai.” Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cười, “Nhưng trước mắt chuyện này không gấp được. Lão Hoàng đế bị bệnh nằm ở giường, hôm nay lại hôn mê, bất tỉnh nhân sự. Hắn hạ chỉ giam tẩu tẩu, cũng phải là hắn hạ chỉ thả ra mới được. Ta sẽ nghĩ biện pháp, để cho chị dâu nhanh chóng được thả ra. Nhưng huynh phải gắng gượng cho ta, không thể suy sụp được. Đừng quên mục đích của lão Hoàng đế giam tẩu tẩu, hắn chính là xao sơn chấn hổ, muốn huynh sợ ném chuột vỡ đồ, tâm trạng của huynh hôm nay là không được. Hoạt bát lên một chút, đừng nói chị dâu ở trong đại lao không chịu đau khổ gì, cho dù chịu đau khổ, huynh cũng phải nhịn. Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn.”
Vân Ly nghe vậy có chút xấu hổ, “Muội muội nói rất đúng, là ta quá gấp gáp rồi.”
“Đối tốt với nữ nhân của mình, không có gì là mất thể diện! Đây mới là nam nhân. Ta sẽ không chê cười huynh.” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn Vân Ly, bởi vì sự tình lũ lụt ở Phượng Hoàng quan, mấy ngày nay đúng là nàng không lo lắng nghĩ đến chuyện của Thất công chúa, hiện tại nàng bị giam đã một tháng, ca ca của nàng chịu không nổi, gấp gáp cũng phải.
Lo âu trên mặt Vân Ly thối lui, gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt còn muốn nói thêm nữa, phía ngoài Lăng Liên bẩm báo, “Tiểu thư, Lãnh tiểu Vương gia tới trong phủ rồi, muốn gặp tiểu thư.”
Thiển Nguyệt nghe vậy nhướng mày, nhớ tới hôm qua Lãnh Thiệu Trác không tham gia bữa tiệc sinh nhật của Dạ Thiên Dục đã rời đi, nói vậy là có chuyện xảy ra, nàng nhìn về phía Vân Ly.
Vân Ly đứng dậy, “Hôm nay ta cũng không có chuyện gì, chính là nghe nói Hoàng thượng hôn mê, nghĩ đến Thất công chúa còn đang trong đại lao, liền gấp gáp. Tới hỏi một chút ý của muội. Bây giờ trong lòng ta có chút rõ ràng rồi, muội yên tâm đi! Ta không sao đâu.”
“Ừ, ca ca không có chuyện gì là tốt rồi. Huynh đừng lo lắng, tẩu tẩu chắc chắn sẽ được ra ngoài. Ta sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp làm cho lão Hoàng đế thả nàng.” Vân Thiển Nguyệt nói với Vân Ly.
Vân Ly gật đầu, “Muội cũng đừng quá vất vả! Gần đây lại gầy đi rất nhiều.”
“Huynh cũng vậy!” Vân Thiển Nguyệt cười cười.
Vân Ly không nhiều lời nữa, xoay người ra khỏi cửa phòng.
Vân Thiển Nguyệt thấy Vân Ly ra khỏi Thiển Nguyệt các, suy nghĩ một chút, nói với bên ngoài: “Mời hắn vào gặp ta đi!”
Lăng Liên đáp một tiếng, xoay người đi.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Lãnh Thiệu Trác từ ngày mạo muội tìm đến nàng về chuyện tình của Tam công tử, không gặp được Tam công tử, nàng cũng chưa từng cho hắn một công đạo. Về sau Phượng Hoàng quan lũ lụt, nàng không có tâm trí để ý tới chuyện của hắn. Hôm qua lúc thấy hắn cũng khá tốt, sau đó tất nhiên là nàng rời đi, thời điểm đi tìm Dạ Thiên Dục hẳn đã phát sinh chuyện gì.
Phát sinh cái gì đây? Hôm nay có thể khiến ảnh hưởng đến tâm tình hoặc là tác động tâm thần của Lãnh Thiệu Trác, chẳng lẽ là Tam công tử sao!
Bên ngoài Thiển Nguyệt các truyền tới tiếng bước chân, lúc nhẹ lúc nặng, hiển lộ rõ ràng tâm tình người nọ, nặng nhẹ phức tạp.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy Lãnh Thiệu Trác đang đi vào Thiển Nguyệt các, hắn cúi đầu, từng bước từng bước đi tới, không thấy rõ sắc mặt hắn, nhưng hành tung tư thái thoạt nhìn không phải là quá tốt. Nàng nhìn theo hắn chốc lát, thấy hắn đi càng ngày càng chậm, dường như trong lòng có vấn đề khó khăn không giải thích được, khiến hắn khốn đốn dây dưa, không thoát ra khỏi. Giây lát, hắn lại dừng bước không đi nữa, ngược lại xoay người đi ra ngoài.
“Lãnh tiểu Vương gia? Không phải là ngài muốn gặp tiểu thư nhà ta sao?” Lăng Liên thấy Lãnh Thiệu Trác lại trở về, nghi ngờ hỏi.
“Không gặp!” Lãnh Thiệu Trác cũng không ngẩng đầu lên, bỏ lại một câu, bước chân lúc rời đi nhanh gấp đôi so với lúc đến.
Lăng Liên sửng sốt, nhìn về phía gian phòng.
Vân Thiển Nguyệt ở một khắc Lãnh Thiệu Trác xoay người kia liền từ trên giường êm đứng dậy, nhấc chân đi tới cửa, hô một tiếng với Lãnh Thiệu Trác , “Lãnh Thiệu Trác!”
Lãnh Thiệu Trác dừng chân lại một chút, nhưng không quay đầu lại, tiếp tục đi ra ngoài.
“Hôm nay nếu ngươi đi ra khỏi cửa này, sau này cũng đừng đến tìm ta nữa.” Vân Thiển Nguyệt tựa thân thể tại trên khung cửa, lười biếng nói.
Lãnh Thiệu Trác chợt dừng bước, trong nháy mắt thân thể cứng ngắc.
“Không phải là bởi vì chuyện tình Tam công tử sao? Có cái gì, ngươi đi vào, ta và ngươi nói rõ ràng.” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, nếu nàng phỏng đoán không sai, tâm trạng này của hắn có lẽ là biết sự tình Tam công tử rồi.
Lãnh Thiệu Trác chậm rãi quay người lại, nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt rõ ràng thấy được sắc mặt hắn tiều tụy, trong đôi mắt hiện ra tia máu, đầu có chút xốc xếch, giống như là một đêm không ngủ. Tâm trạng Lãnh Thiệu Trác như vậy nhìn rất là chán chường, cùng trước kia lúc hắn luôn ỷ vào lão tử là Hiếu thân vương làm xằng làm bậy ngang ngược càn rỡ tạo thành đối lập rõ ràng, cũng cùng với việc hắn cải tà quy chánh nói chuyện xử sự khiêm tốn hữu lễ tạo thành đối lập. Nàng đưa tay xoa bóp cái trán, chuyện cá nhân hai huynh đệ hắn, vậy mà khi hắn nhìn vào mắt của nàng như vậy, sao lại khiến cho nàng có cảm giác mình thành tội nhân vậy? Nàng bất đắc dĩ ngoắc tay với Lãnh Thiệu Trác, “Đi vào!”
Dứt lời, không hề nhìn nữa, xoay người trở về phòng.
Lãnh Thiệu Trác đứng ở trong viện nhìn chằm chằm bức rèm che đung đưa, một lát sau, chậm rãi nhấc chân đi về phía gian phòng. Hắn vào gian phòng, thấy Vân Thiển Nguyệt dựa vào phía trước cửa sổ, một thân màu tím nhạt Yên La, thân hình tinh tế, không bằng một cái nắm chặt. Ngoài cửa sổ gió thổi vào, thổi lất phất khiến tóc mai nàng rủ xuống, làm cho nàng thoạt nhìn có một loại ấm áp lười biếng. Hắn dừng bước, nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt không quay đầu lại, nói với Lãnh Thiệu Trác: “Ngày đó ngươi đến tìm ta, Tam công tử đang an vị ở trên giường của ta.”
Lãnh Thiệu Trác chợt mở to hai mắt, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Tâm ý của ngươi hắn đều hiểu , nhưng có lẽ là thương tổn quá sâu, hắn không muốn tha thứ cho ngươi. Đây là chuyện giữa huynh đệ các ngươi, ta không tiện cưỡng cầu. Lãnh Thiệu Trác, nếu bởi vì chuyện này mà ngươi đối với ta có ý kiến gì hoặc là bất mãn, cảm thấy ta không coi ngươi làm bằng hữu không nói chuyện của hắn cho ngươi, làm đau lòng ngươi, ngươi đại khái có thể không cần tha thứ cho ta.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Từ trước đến giờ ta đối chuyện không đối người. Ngươi là ngươi, Tam công tử là Tam công tử, ta là ta. Ta phân chia rõ ràng.”
Lãnh Thiệu Trác há miệng, bỗng nhiên cúi đầu.
Vân Thiển Nguyệt không nghe thấy âm thanh phía sau, cũng không mở miệng nữa, chờ hắn. Đối với Lãnh Thiệu Trác, sau lưng của hắn còn có một Hiếu thân vương, mà Hiếu thân vương phủ cùng Đức thân vương phủ cho tới nay là đối tượng lão Hoàng đế coi trọng. Tứ đại Vương Phủ, phân biệt rõ ràng, Vinh vương phủ và Vân Vương Phủ khiến cho lão Hoàng đế hận không trừ đi được, mà Hiếu thân vương phủ và Đức thân vương phủ khiến cho lão Hoàng đế nể trọng. Dạ Khinh Nhiễm đã có đối lập với nàng, sớm muộn gì cũng sẽ như hôm qua, đao kiếm đối lập, như Lãnh Thiệu Trác được Hiếu thân vương yêu như tính mạng, Tiểu vương gia của Hiếu thân vương phủ, trong mắt Hiếu thân vương duy nhất chỉ có ái tử, cùng nàng giao hảo, sau này lại sẽ như thế nào? Nàng không phải là thần tiên, cũng khó mà đi phỏng đoán tương lai.
Qua hồi lâu, Lãnh Thiệu Trác thấp giọng mở miệng, “Hôm qua sau khi ngươi đi, Dạ Khinh Nhiễm nói. . . . . .”
Vân Thiển Nguyệt chậm rãi xoay người, nhìn Lãnh Thiệu Trác, cắt đứt lời của hắn, “Dạ Khinh Nhiễm?”
“Ừ, Dạ Khinh Nhiễm hỏi ta tìm được đệ đệ chưa? Nói bản lĩnh của ngươi đâu rồi, nếu đáp ứng tìm giúp ta, sao lại để cho ta chờ. Sau đó lại nói ta ngây thơ, khuyên ta không nên tìm nữa, nói rằng có lẽ hắn còn sống tốt hơn ta.” Lãnh Thiệu Trác nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng nói có chút thấp.
Vân Thiển Nguyệt khẽ giật khóe miệng, “Sau đó?”
“Sau đó hắn cùng với Dung Phong đi tỷ thí võ công, Lục công chúa ngồi xuống bên cạnh ta nói với ta một phen.” Lãnh Thiệu Trác ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nàng nói cho ta biết Tam công tử của Hiếu thân vương phủ vẫn ở Thiển Nguyệt các, được tôn sùng là khách quý, hơn nữa còn là Các chủ của tổ chức giang hồ Phong các .”
“Cho nên, ngươi cảm thấy ta đùa bỡn ngươi, liền tránh ta trở về Hiếu thân vương phủ?” Vân Thiển Nguyệt híp híp mắt, Lục công chúa?
Lãnh Thiệu Trác chậm rãi gật đầu.
“Nếu cảm thấy ta đùa bỡn ngươi, hôm nay ngươi nên tính toán sau này cùng ta cả đời không qua lại với nhau mới phải, tại sao hôm nay lại tới tìm ta rồi? Là muốn chứng thật một chút?” Vân Thiển Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Lãnh Thiệu Trác mấp máy môi, không chịu nổi Vân Thiển Nguyệt, giọng điệu có chút buồn bực nói: “Ban đầu nghe ta có chút khó chịu, ta thành tâm tới tìm ngươi, thật lòng coi ngươi làm bằng hữu như lời ngươi nói, ta hối cải để làm người mới, cũng không làm mấy chuyện ác trước kia. Nhưng ngươi biết rõ hắn ở đâu, còn giấu diếm ta, không coi ta làm bằng hữu, còn nhìn ta chê cười.”
“Ngươi nghĩ như vậy?” Vân Thiển Nguyệt trầm xuống, cau mày hỏi.
“Ban đầu là hiểu như vậy !” Lãnh Thiệu Trác thành thực nói: “Có điều về sau ta lại nghe nói sau khi ta rời khỏi phủ Tứ hoàng tử đã phát sinh chuyện, ngươi vì Tứ hoàng tử công khai đối đầu cùng Hoàng thượng, đả thương Ẩn chủ. Sau đó Hoàng thượng vạn bất đắc dĩ lui một bước, ngươi bảo vệ được Tứ hoàng tử cùng Triệu tiểu thư. Ta liền nghĩ tới ngươi lợi hại như thế, ta có tài đức gì mà phải để cho ngươi hao tổn tâm tư tới đùa bỡn ta?”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy phì cười, “Ngươi đúng là không có chỗ nào đáng giá để ta đùa bỡn! Có điều cái thân phận Tiểu vương gia của Hiếu thân vương phủ này có lẽ đáng giá ta đùa bỡn cũng không chừng đấy chứ!”
“Không phải vậy!” Lãnh Thiệu Trác nghe vậy phản bác, “Chúng ta quen biết từ nhỏ, đánh nhau nhiều năm như vậy, ta hận ngươi nhất không phải là ta đánh không lại ngươi, mà là ngươi căn bản không đem Tiểu vương gia ta đây nhìn ở trong mắt, ngươi cảm thấy ta là một người dựa vào Lão Tử mới diễu võ dương oai, Tiểu vương gia của Hiếu thân vương phủ ở trong mắt người khác có lẽ là tôn quý, ở trong mắt của ngươi không đáng giá một đồng, ta rất rõ ràng .”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, yên lặng nghe tiếp.
“Ta biết rất rõ ràng Lục công chúa tất nhiên không có hảo tâm, nhưng vẫn không nhịn được cứ suy nghĩ về ngươi, sau đó ta lăn qua lộn lại, suy nghĩ một đêm, mới suy nghĩ cẩn thận, giữa chúng ta, thời điểm ta xấu nhất, ác nhất ngươi đều bắt gặp. Nơi nào sợ bị ngươi chê cười nho nhỏ? Cho dù ngươi chê cười ta, ta cũng không đếm xỉa gì! Nhất định phải tìm ngươi để hỏi cho rõ, huống chi trong lòng ta cảm thấy, ngươi sẽ không trêu đùa ta. Có một số việc, ngươi không cần thiết, cũng không đáng đi làm.” Lãnh Thiệu Trác nói.
Vân Thiển Nguyệt a một tiếng cười, cười lắc đầu, “Khó có lúc ngươi có thể nghĩ ta như vậy, ta nghĩ ta nên cao hứng.”
Lãnh Thiệu Trác không nói thêm gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt dùng sức một chút, cả người ngồi lên trên bàn, lười biếng nói: “Hôm đó Tam công tử đang trong màn của ta , hôm nay nói vậy không cần ta nói ngươi cũng hiểu chứ? Hắn không đồng ý tha thứ cho ngươi, ta tất nhiên cũng không thể đi ép buộc hắn, ai cũng có tự do. Có điều dù sao các ngươi cũng là huyết mạch tương liên, ngươi muốn hắn tha thứ, cũng không phải là một sớm một chiều, nhất thời nửa khắc, một đôi lời hữu ích có thể làm cho hắn tha thứ cho ngươi, nếu ngươi thật sự có lòng, hắn sớm muộn gì sẽ tha thứ cho ngươi. Cũng không cần nhất thời nóng lòng.”
Lãnh Thiệu Trác gật đầu, “Hôm nay ta đã biết hôm đó người trong màn là hắn, liền hiểu. Ta tất nhiên sẽ không trách ngươi không nói cho ta, ngươi nói rất đúng, đây là chuyện giữa chúng ta.” Dứt lời, hắn nhìn Vân Thiển Nguyệt, cẩn thận hỏi, “Hắn thật sự là Các chủ của Phong các?”
“Làm sao? Ngươi không tin?” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn.
“Là có chút không tin. Nếu không phải Dạ Khinh Nhiễm cùng Lục công chúa nói, ta làm sao cũng không tin tưởng đệ đệ vẫn bị ta khi dễ vậy mà. . . . . .” Lãnh Thiệu Trác gật đầu, nói được một nửa thì dừng lại, cau mày nói: “Lục công chúa chỉ là một công chúa hoàng thất mà thôi, ta nghĩ không rõ, vì sao nàng lại biết chuyện này? Chẳng lẽ là Dạ Khinh Nhiễm nói cho nàng biết ?”
“Dạ Khinh Nhiễm không đến mức vậy.” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới hôm qua Dạ Khinh Nhiễm muốn cùng nàng đi lấy rượu, bị nàng ngăn cản, với sự thông minh của Dạ Khinh Nhiễm thì như thế nào không biết là Dạ Thiên Dục tìm nàng có chuyện gì? Huống chi hôm đó từ Lam gia trở lại, Dạ Khinh Nhiễm bệnh té ở Thiển Nguyệt các của nàng, sau đó nắm tay nàng không buông, hắn hiểu được y thuật, nếu là đầu óc thanh tỉnh…, như thế sao hắn có thể không nhận ra mạch đập bình thường, không có dấu hiệu bị thương nặng lành bệnh? Như vậy lấy sự thông minh của hắn, hắn sẽ nghĩ tới nếu nàng không bị thương, làm sao có thể không đi Lam gia? Như vậy nếu nàng đi Lam gia, nàng là người nào? Ở nơi đâu rốt cuộc làm cái gì? Có thể hay không liên tưởng đến Sở phu nhân cùng Lạc Dao? Có lẽ liên tưởng đến hắn và Dạ Thiên Dật hai lần gặp gỡ giặc cướp cùng ám sát, lại liên tưởng đến nàng không có bị thương, như vậy người bị thương là ai? Tiếp tục tra xét tiếp, theo Phong các tìm hiểu nguồn gốc, tra được Tam công tử, cũng không ngoài ý muốn.
“Nếu không phải là Dạ Khinh Nhiễm, vậy Lục công chúa là thế nào biết được?” Lãnh Thiệu Trác nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng không nói, lo lắng nói: “Ta thấy hiện tại Lục công chúa không hề giống trước kia rồi, ngươi phải cẩn thận một chút. Nàng có hận ý rất sâu với ngươi.”
“Không phải là Dạ Khinh Nhiễm, vậy thì đã nói lên sau lưng Lục công chúa có người sai sử, hoặc là nàng đầu phục người nào, cùng ai có hợp tác. Mục đích nha, tự nhiên là để cùng ta náo loạn.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười, nhìn Lãnh Thiệu Trác nói: “Lãnh Thiệu Trác, ngươi có biết ngươi là Tiểu vương gia của Hiếu thân vương phủ hay không.”
“Tự nhiên biết!” Lãnh Thiệu Trác không hiểu nhìn nàng.
“Hiếu thân vương phủ cùng Đức thân vương phủ là giống nhau. Mặc dù không được hoàng thất nể trọng như Đức thân vương phủ, binh quyền đều giao cho Đức thân vương phủ, nhưng Hiếu thân vương phủ chiếm được quyền lợi trong triều, cũng tỷ như Hộ bộ, trông coi tất cả hộ tịch của dân chúngThiên Thánh. Điều này rất quan trọng đối với Binh bộ. Ngươi là thế tập Tiểu vương gia, tương lai phải thừa kế Hộ bộ. Mà Vinh vương phủ cùng Vân Vương Phủ vốn là bị hoàng thất không dung, sớm muộn gì có một ngày phải trừ tận gốc. Nói một cách khác, thân phận của chúng ta, thật ra là đối lập .” Vân Thiển Nguyệt nghiêm nghị nói.
Lãnh Thiệu Trác sững sờ nhìn Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt hơi tái.
“Hôm qua Dạ Khinh Nhiễm cùng ta động thủ, ta muốn giết ẩn chủ của ẩn vệ hoàng thất, hắn che chắn cho ẩn vệ hoàng thất. Mặc dù chỉ giao thủ một chiêu, nhưng đã là đối lập. Ngươi hiểu không?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Lãnh Thiệu Trác, “Giang sơn, quyền lợi, mâu thuẫn, gút mắt, không có bằng hữu. Nếu có chẳng qua cũng là địch nhân.”
Sắc mặt Lãnh Thiệu Trác biến đổi thành trắng bệch.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, nhân sinh cả đời, thảo sinh nhất thu, luôn có rất nhiều bất đắc dĩ. Bị vận mệnh dây dưa dính dấp, tạo hóa trêu ngươi. Nhớ tới Dạ Khinh Nhiễm, nàng luôn vô lực. Vốn là từ nhỏ nàng định tránh xa tất cả nam nhân Dạ thị, tuy nhiên thần xui quỷ khiến bởi vì dung mạo tiểu Thất, đối tốt với Dạ Thiên Dật mười năm, tiếp theo là ngụy trang mười năm theo sau Dạ Thiên Khuynh, lại trợ giúp Dạ Thiên Dục đối kháng lão Hoàng đế suýt nữa máu nhiễm ẩn vệ hoàng thất, kết quả là cùng Dạ Khinh Nhiễm lần đầu tiên đối lập xuất thủ. Tựa như một giấc mộng, tỉnh lại không tỉnh, mộng lại không mộng. Trong lúc nhìn thấu cùng nhìn không thấu khiến cho giằng co, làm cho lòng người chỉ có bất đắc dĩ mà thôi.
“Ta và ngươi đánh qua lại mười mấy năm, rất mệt mỏi, sau này không muốn đánh nhau nữa!” Lãnh Thiệu Trác trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Cho tới bây giờ ngươi sẽ không cần Tiểu vương gia của Hiếu thân vương phủ ta đây làm việc gì, ta ở trước mặt ngươi, cũng chỉ là Lãnh Thiệu Trác mà thôi. Trước kia là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng thế.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
Lãnh Thiệu Trác không hề nhìn Vân Thiển Nguyệt nữa, nhấc chân đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt mở trừng hai mắt, cũng không gọi hắn lại, nhìn thân ảnh hắn ra khỏi Thiển Nguyệt các. Bước chân lúc đến trầm trọng cũng thay đổi nhẹ nhàng hơn mấy phần. Nàng thưởng thức lời nói của hắn, bỗng nhiên vui lên, hô một tiếng ra bên ngoài, “Mọi người đi rồi, còn ẩn núp làm cái gì? Ra đi!”
Hiện tại Dạ Thiên Dật giám quốc, hôm qua sau khi lão Hoàng đế tức giận đập phá Ngự thư phòng, hắn sai người sửa chữa, sau khi hạ triều liền ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, nhận được tin tức lão Hoàng đế hôn mê, liền ném bỏ tấu chương, chạy tới điện Thánh Dương.
Sau khi Dạ Thiên Dật chạy tới điện Thánh Dương, tự mình bắt mạch cho lão Hoàng đế, thấy là do lửa giận công tâm khí huyết không thông dẫn đến hôn mê, loại bệnh tình này bất kỳ một thái y nào của Thái y viện cũng có thể chẩn đoán bệnh được, hết lần này tới lần khác một đám thái y canh giữ ở trước giường bệnh lại không người nào động thủ, hắn giận dữ, sai người kéo tất cả thái y ra ngoài, mỗi người bị đánh hai mươi đại bản.
Ngoài điện Thánh Dương truyền đến tiếng gậy bùm bụp, cùng với tiếng hô kêu khổ thấu trời của đám thái y.
Hai gã thái y tuổi già không chịu nổi ngất đi, nhưng đại bản một chút vẫn không thiếu, vẫn đánh đủ hai mươi bản mới dừng tay. Sau đó một đám thái y bị mang trở về từng phủ đệ của mình.
Điện Thánh Dương trải qua một phen ầm ĩ, an tĩnh lại.
Dạ Thiên Dật kê một đơn thuốc cho lão Hoàng đế, sai người sắc thuốc, sau mới hỏi thăm nguyên nhân hôn mê.
Văn Lai nơm nớp lo sợ bẩm báo cho Dạ Thiên Dật chuyện Dạ Thiên Dục cầm ngày lành tháng tốt do Khâm Thiên Giám chọn đem tới cho Hoàng thượng, sau khi bị Hoàng thượng cự tuyệt ngoài cửa nói một câu kia rồi rời đi, Hoàng thượng hỏi Dạ Thiên Dục nói cái gì, hắn bẩm báo lại câu kia, sau đó Hoàng thượng liền hôn mê, nói xong quỳ trên mặt đất chờ đợi đại bản của Dạ Thiên Dật.
Mặt Dạ Thiên Dật vốn bình tĩnh nghe vậy lại cười, phất tay một cái với Văn Lai, không để ý nói: “Tứ ca nói cũng đúng, phụ hoảng sớm ngày khang phục, ta mới có thể sớm ngày nhận ca, điều này cũng không sai.”
Văn Lai không hiểu đứng lên, không hiểu đây rõ ràng là một câu nói trước sau mâu thuẫn, làm sao lại thành không sai.
Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa, sai người đem tấu chương từ ngự thư phòng đến điện Thánh Dương, ngồi trước Ngọc án trong điện Thánh Dương phê duyệt.
Tin tức lời nói của Dạ Thiên Dục cùng tất cả thái y của Thái y viện bị đánh truyền đến Thiển Nguyệt các đầu tiên.
Vân Thiển Nguyệt đang nằm tại trên giường xem xét tin tức từ khắp nơi trong thiên hạ truyền đến Hồng Các, nghe vậy Hmm một tiếng bật cười, tán dương nói: “Sớm ngày khang phục, nhanh chóng nhận ca, Dạ Thiên Dục sống hơn hai mươi năm, chỉ có nói một câu này là cực kỳ chuẩn xác!”
Lăng Liên không hiểu nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu thư, đây rõ ràng là một câu nói mâu thuẫn mà!”
Vân Thiển Nguyệt cười nói: “Dạ Thiên Dục là nói lão Hoàng đế sớm ngày khang phục, mới có thể sớm ngày quét sạch bọn họ, giao giang sơn thái bình này vào trong tay Dạ Thiên Dật, nếu không một khi lão Hoàng đế băng hà, kết quả cuối cùng như thế nào, kia cũng không nhất định đâu.”
Lăng Liên chợt hiểu ra, “Thì ra là như vậy!”
“Cho nên mới nói Dạ Thiên Dục nói một câu cực kỳ chuẩn xác. So với việc hôm qua ta đánh một một hồi còn có hiệu quả hơn, hôm qua chỉ khiến cho hắn đập phá ngự thư phòng mà thôi, hôm nay giận đến hộc máu hôn mê, coi như là thọc dao găm vào trái tim hắn.” Vân Thiển Nguyệt thu lại nụ cười, ánh mắt có chút lạnh chế giễu, “Phụ tử làm đến tình trạng này, cũng thật là có một không hai rồi. Không, có lẽ ở hoàng gia phụ và tử vốn là như thế. Nơi đó làm gì có phụ từ tử hiếu chân chính.”
Lăng Liên gật đầu, trong lòng không khỏi thổn thức. Cuộc sống của người trong hoàng thất thật rất đáng sợ.
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu tiếp tục xem mật hàm trong tay, sau khi Nam Lương thái tử Nam Lăng Duệ ở Nam Lương Phượng Hoàng Quan dùng phương pháp khơi thông thoát nước của Vân Thiển Nguyệt, khắc phục lũ lụt đã đạt được hiệu quả, nhưnglũ lụt ở Phượng Hoàng Quan quá lớn, không tới tám, mười ngày cũng không loại bỏ hết. Sau khi khắc phục được lũ lụt, chính là vấn đề gây dựng lại Phượng Hoàng quan, lũ lụt làm cho cấu tạo dưới đất và tính chất của đất trở nên xốp, thậm chí có chút ít đất đã bị xói mòn đến khe rãnh mấp mô, không có mấy tháng sửa chữa, sợ rằng khó mà khắc phục được, mặc dù khắc phục được thì cũng khó mà như lúc ban đầu.
Cửa ải hiểm yếu Phượng Hoàng quan sừng sững, nơi hiểm yếu Thiên Thủy nhai, quá khứ huy hoàng cuối cùng không còn tồn tại nữa.
Nam Cương vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ đại nạn ở Thiên Thủy nhai Phượng Hoàng quan không sinh ra chút ảnh hưởng nào với Nam Cương, Nam Cương tựa như trở thành một nơi bế quan lánh đời với bên ngoài. Nam Cương Vương vẫn bị bệnh ở giường, công chúa giám quốc, Phò mã phụ chính, hoà thuận vui vẻ.
Chuyện Hoàng thượng Tây Duyên bởi vì Hộ quốc thần nữ bệnh nặng không trị được chém giết mấy tên thầy thuốc, khiến thầy thuốc Tây Duyên người người cảm thấy bất an, sau đó mặc dù Tây Duyên Vương dán Hoàng bảng, thưởng vạn lượng hoàng kim thậm chí mười vạn lượng hoàng kim tìm kiếm lương y chữa bệnh cho Hộ quốc thần nữ, cũng không có người dám xé Hoàng bảng nữa. Những lời “dưới trọng kim tất có dũng phu” ở Tây Duyên hoàn toàn vô dụng. Tây Duyên Vương bất đắc dĩ, bèn nghĩ tới Dung Cảnh. Mặc dù y thuật của Dung Cảnh không chữa trị được cho bản thân, nhưng mười năm hàn độc bệnh tật khổ sở vẫn sống đến hôm nay, y thuật bực này phải khiến người ta tán dương, cao tăng đệ nhất thiên hạ Linh Ẩn đại sư từng có câu: “Y thuật của Cảnh thế tử, người đương thời, không người nào vượt qua.” , bởi vì một câu nói kia, Dung Cảnh được người đời nói là y thuật có một không hai trong thiên hạ, sinh tử người, nhục bạch cốt. Cho nên Tây Duyên Vương phái người qua Thiên Thánh mời Dung Cảnh. Hôm nay người đã đang trên đường đến.
Bắc Cương vẫn thái bình, thu hoạch vụ thu rất phong phú. So với các nơi trong thiên hạ, năm nay Bắc Cương thu hoạch lớn nhất.
Cho tới nay bên trong mật hàm này đều bài trừ tin tức Đông Hải quốc, một ngày kia ngoài ý muốn có một chút tin tức Đông Hải quốc. Nói hai vị công chúa Đông Hải quốc Lạc Dao, Tử La đã lên đường đến Thiên Thánh.
Vân Thiển Nguyệt nhìn tin tức này thì nhíu mày, đang nhớ lại lời nói của Lạc Dao lúc hai tháng trước khi rời đi, nàng tính toán thời gian một chút, hôm nay tháng mười, khoảng cách nàng cùng Dung Cảnh cập kê cập quan còn có hơn hai tháng, hành trình từ Đông Hải đến Thiên Thánh cũng phải hơn một tháng. Lạc Dao qua trước một tháng, rốt cuộc có tính toán gì không? Có thể làm cho nàng trở về nước lần nữa hay không?
Suy nghĩ chốc lát, Vân Thiển Nguyệt hỏi Lăng Liên, “Tin tức kia là do ai và từ nơi nào truyền về ?”
“Hồi tiểu thư, lần trước ngài hỏi tin tức Đông Hải quốc, thế nhưng chúng ta nửa phần cũng không biết. Cho nên Hoa Sênh tỷ tỷ nói lúc chủ tử ở Hồng các, hiện tại chủ tử Hồng các là ngài. Bất kể chủ tử vì sao không ghi chép về Đông Hải quốc, nhưng ngài cùng chúng ta đều không biết bất cứ chuyện gì về Đông Hải quốc, vậy vạn nhất có chuyện gì, sẽ hết sức bất lợi với ngài. Nhất là ở Đông Hải quốc còn có Lạc Dao công chúa có hôn ước với Cảnh thế tử, biết người biết ta, mới có thể nắm trong tay mà làm việc. Cho nên một tháng trước Hoa Sênh tỷ tỷ phái mấy người đi Đông Hải quốc. Bởi vì thời gian ngắn ngủi, thành lập cọc ngầm dò thăm tình báo đều phải cẩn thận làm việc, hơn nữa đường xá xa xôi, lại cách xa Đông Hải. Hơn nữa bởi vì bồ câu đưa tin chờ ở Đông Hải quốc không thể sử dụng được, nghe nói Ngọc thái tử của Đông Hải quốc nuôi một nhóm Hùng Ưng, hàng ngày quanh quẩn ở trên biển Đông, bắt được bồ câu đưa tin sẽ cắn chết hoặc là mang về, Đông Hải và ngoại giới Thiên thánh truyền tin căn bản là truyền không thông. Chỉ có thể do người ra bên ngoài đưa ra. Cho nên, cũng chỉ có thể nhận được một chút ít tin tức. Từ Đông Hải nhận được tin tức, thật sự quá khó khăn.” Lăng Liên thở dài nói: “Ngọc thái tử thật là lợi hại! Hùng Ưng có thể so với tuần vệ binh rồi.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cười gật đầu, mặt mày lây nhiễm vẻ ấm áp cùng ôn nhu, “Bởi vì hắn là Ngọc Tử Thư!”
Lăng Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt, mặc dù biết quan hệ của tiểu thư và Ngọc thái tử thật sự không tầm thường, nhưng vẫn là không rõ sâu xa trong này như thế nào khiến cho quan hệ của hai người không tầm thường như thế. Nhưng nàng biết một chút, chính là Ngọc thái tử đối xử vô cùng tốt với tiểu thư, tiểu thư đối với Ngọc thái tử cũng vô cùng tốt. Nhưng khiến nàng cũng kỳ quái chính là, mặc dù hai người vô cùng tốt, nhưng là từ sau khi Ngọc thái tử ở Hồ Cốc rời đi, hơn hai tháng rồi nhưng giữa hai người cũng không có thư từ qua lại đôi câu vài lời nào.
“Theo như người truyền tin nói, Lạc Dao công chúa và Tử La công chúa một tháng trước đã lên đường rồi? Hiện tại có phải đã đến địa giới Thiên thánh rồi hay không?” Vân Thiển Nguyệt phán đoán. Không phải là bồ câu đưa tin truyền tin, mà là nhân lực tiếp sức truyền tin, nói rõ cái tin này là ở ít nhất nửa tháng hoặc là hai mươi ngày trước truyền ra , nói cách khác Lạc Dao cùng Tử La đã lên đường được hơn hai mươi ngày rồi.
“Dạ, nô tỳ cũng cho là như thế!” Lăng Liên gật đầu.
“Như vậy nói cách khác Lạc Dao đã biết tin mỹ nữ Nam Lăng Duệ mang theo khi đến Lam gia là nàng.” Vân Thiển Nguyệt suy đoán, “Lạc Dao đến sớm, xem ra không phải bởi vì ước định cùng ta, mà là vì Nam Lăng Duệ cùng Nam Lương rồi!”
Lăng Liên sửng sốt, chợt nói: “Tiểu thư nói đúng. Chủ tử huyễn dung dùng dung mạo Lạc Dao công chúa, hiện tại ở Nam Lương, cũng vẫn dùng dung mạo của Lạc Dao công chúa. Người người đều không hiểu tại sao Lạc Dao công chúa của Đông Hải quốc lại đi theo Duệ thái tử của Nam Lương. Chuyện này chắc là truyền về Đông Hải rồi, Lạc Dao công chúa đợi không được nên đến trước thời hạn.”
“A, nếu là nói như vậy, tới cũng tốt!” Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, “Đây là chuyện mẫu thân tự mình gây ra,để cho bà tự giải quyết đi!”
Lăng Liên gật đầu, lại kỳ quái nói: “Mấy ngày nay Nam Lương không có tin tức của chủ tử nhỉ?”
“Mẫu thân tất nhiên là đi theo ca ca đến Phượng Hoàng quan! Chắc là bà lại huyễn dung hoặc dịch dung thay đổi diện mạo, Phượng Hoàng quan mới không truyền ra lời bàn về Duệ thái tử mang theo mỹ nữ trị thủy. Phượng Hoàng quan gặp khó khăn lớn như thế, thiên hạ người người đàm luận, chỉ cần bà không lấy thân phận mỹ nhân đi theo ở bên cạnh ca ca, người trong thiên hạ ai còn có thể lại để ý tới một nữ tử có đẹp hay không cùng với bởi vì nàng mà dính líu phong hoa tuyết nguyệt? Nữ nhân, dưới vương triều thời đại phong kiến cuối cùng chỉ là chỉ để làm đẹp mà thôi. Có thì dệt hoa trên gấm, không có cũng không đáng ngại.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Lăng Liên cảm thấy Vân Thiển Nguyệt nói rất đúng, lần nữa gật đầu, “Tiểu thư, nếu hôm nay Lạc Dao công chúa tới, có lẽ đã tiến vào biên giới Thiên Thánh, vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Phân phó Hoa Sênh, im lặng điều tra tung tích của các nàng, các nàng tất nhiên cũng là dịch dung mà đến. Tra được tung tích các nàng rồi hãy nói.” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, phân phó nói.
“Vậy nô tỳ đi truyền tin cho Hoa Sênh tỷ tỷ!” Lăng Liên hỏi thăm Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng gật đầu, vội vàng ra khỏi cửa phòng.
Vân Thiển Nguyệt gấp lại bức mật hàm trong tay, lười biếng nhắm mắt lại.
Không lâu lắm, ngoài cửa Thiển Nguyệt các có tiếng bước chân truyền đến, tiếng bước chân quen thuộc, có chút kéo dài trầm trọng .
Vân Thiển Nguyệt mở mắt, chỉ thấy Vân Ly vào Thiển Nguyệt các. Vân Ly gầy đi rất nhiều, vốn là y phục cắt may vừa người nay có chút hơi rộng, khí sắc cũng không được tốt lắm, giữa lông mày ẩn chứa một tia lo âu. Vốn là được rèn luyện khí chất trầm ổn nội liễm hôm nay xem ra cũng giảm đi rất nhiều. Cả người có chút mờ mịt.
“Muội muội!” Vân Ly đứng ở cửa, xuyên thấu qua bức rèm che, với vào bên trong gọi nhẹ một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn.
“Ca ca vào đi!” Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trên giường êm bất động, phất tay dùng một chiếc khăn vuông che mật hàm của Hồng các lại.
Vân Ly đẩy bức rèm che ra, đi đến, sau khi đi vào không có lập tức nói chuyện, mà là ngồi ở trước bàn.
“Ca ca là vì chuyện của tẩu tẩu mà lo lắng sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Ly.
Vân Ly gật đầu, có chút lo âu nói: “Thất công chúa bị Hoàng thượng nhốt vào đại lao cũng đã gần một tháng rồi. Hôm nay Hoàng thượng lại bị bệnh, không biết lúc nào mới có thể nhớ tới Thất công chúa để thả nàng đi ra ngoài, ta thật sự là không đành lòng để nàng ở bên trong chịu khổ.”
“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bây giờ huynh chạy đến trước mặt lão Hoàng đế nói huynh đồng ý cưới Lục công chúa, để hắn thả Thất công chúa ra sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Ta sẽ không cưới Lục công chúa !” Vân Ly lắc đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, hi vọng hỏi, “Muội muội, muội có biện pháp gì có thể khiến cho Hoàng thượng mau chóng thả Thất công chúa ra không?”
“Ca ca! Thất công chúa ở tẩm cung Vân Phương trai trong hoàng cung cũng không lớn, nàng tận mắt nhìn thấy thảm án diệt môn của Văn bá Hầu phủ, biết mẫu phi mình lợi dụng nàng hại một nhà Văn bá Hầu phủ. Nhưng nàng không lộ một chút dấu vết nào, ngụy trang bị kinh sợ quá độ trở nên ngu dại mười năm. Giấu mình mười năm không bước ra khỏi Vân Phương trai. Nàng đã sớm học được nhẫn nại, cũng học được trong sự cấm túc khiến cho mình biết phải như thế nào để có thể trôi qua tốt. Hôm nay, một cái Hình bộ đại lao nho nhỏ, một tháng cấm túc ngắn ngủn, căn bản đối với nàng mà nói không có gì là không thể chịu được, một bữa ăn sáng mà thôi. Huống chi bên trong có người của Vân Vương Phủ chúng ta cùng với người của Dung Cảnh, ngoại trừ nàng không được hành động tự do ra, ăn mặc cũng vẫn có người đặc biệt hầu hạ, không chịu tới nửa điểm ủy khuất. Huynh không cần lo lắng đến như vậy.” Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hắn.
Vân Ly đỏ mặt lên, thở dài nói: “Tuy là như vậy, nhưng nếu Hoàng thượng vẫn không đáp ứng thả nàng ra ngoài thì sao? Chẳng lẽ nàng cứ bị giam ở Hình bộ đại lao như vậy? Ta biết nàng ăn được mặc tốt, nhưng khá hơn nữa cũng vẫn là Hình bộ đại lao, nàng ẩn nhẫn mười năm ở Vân Phương trai trong hoàng cung nửa bước không ra, có thể chịu được Hình bộ đại lao nho nhỏ này, không sai, nhưng nàng chịu khổ đã mười năm, hiện tại gả cho ta, sao ta có thể để cho nàng chịu khổ nữa?”
“Ca ca thương tẩu tẩu, điều này không sai.” Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cười, “Nhưng trước mắt chuyện này không gấp được. Lão Hoàng đế bị bệnh nằm ở giường, hôm nay lại hôn mê, bất tỉnh nhân sự. Hắn hạ chỉ giam tẩu tẩu, cũng phải là hắn hạ chỉ thả ra mới được. Ta sẽ nghĩ biện pháp, để cho chị dâu nhanh chóng được thả ra. Nhưng huynh phải gắng gượng cho ta, không thể suy sụp được. Đừng quên mục đích của lão Hoàng đế giam tẩu tẩu, hắn chính là xao sơn chấn hổ, muốn huynh sợ ném chuột vỡ đồ, tâm trạng của huynh hôm nay là không được. Hoạt bát lên một chút, đừng nói chị dâu ở trong đại lao không chịu đau khổ gì, cho dù chịu đau khổ, huynh cũng phải nhịn. Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn.”
Vân Ly nghe vậy có chút xấu hổ, “Muội muội nói rất đúng, là ta quá gấp gáp rồi.”
“Đối tốt với nữ nhân của mình, không có gì là mất thể diện! Đây mới là nam nhân. Ta sẽ không chê cười huynh.” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn Vân Ly, bởi vì sự tình lũ lụt ở Phượng Hoàng quan, mấy ngày nay đúng là nàng không lo lắng nghĩ đến chuyện của Thất công chúa, hiện tại nàng bị giam đã một tháng, ca ca của nàng chịu không nổi, gấp gáp cũng phải.
Lo âu trên mặt Vân Ly thối lui, gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt còn muốn nói thêm nữa, phía ngoài Lăng Liên bẩm báo, “Tiểu thư, Lãnh tiểu Vương gia tới trong phủ rồi, muốn gặp tiểu thư.”
Thiển Nguyệt nghe vậy nhướng mày, nhớ tới hôm qua Lãnh Thiệu Trác không tham gia bữa tiệc sinh nhật của Dạ Thiên Dục đã rời đi, nói vậy là có chuyện xảy ra, nàng nhìn về phía Vân Ly.
Vân Ly đứng dậy, “Hôm nay ta cũng không có chuyện gì, chính là nghe nói Hoàng thượng hôn mê, nghĩ đến Thất công chúa còn đang trong đại lao, liền gấp gáp. Tới hỏi một chút ý của muội. Bây giờ trong lòng ta có chút rõ ràng rồi, muội yên tâm đi! Ta không sao đâu.”
“Ừ, ca ca không có chuyện gì là tốt rồi. Huynh đừng lo lắng, tẩu tẩu chắc chắn sẽ được ra ngoài. Ta sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp làm cho lão Hoàng đế thả nàng.” Vân Thiển Nguyệt nói với Vân Ly.
Vân Ly gật đầu, “Muội cũng đừng quá vất vả! Gần đây lại gầy đi rất nhiều.”
“Huynh cũng vậy!” Vân Thiển Nguyệt cười cười.
Vân Ly không nhiều lời nữa, xoay người ra khỏi cửa phòng.
Vân Thiển Nguyệt thấy Vân Ly ra khỏi Thiển Nguyệt các, suy nghĩ một chút, nói với bên ngoài: “Mời hắn vào gặp ta đi!”
Lăng Liên đáp một tiếng, xoay người đi.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Lãnh Thiệu Trác từ ngày mạo muội tìm đến nàng về chuyện tình của Tam công tử, không gặp được Tam công tử, nàng cũng chưa từng cho hắn một công đạo. Về sau Phượng Hoàng quan lũ lụt, nàng không có tâm trí để ý tới chuyện của hắn. Hôm qua lúc thấy hắn cũng khá tốt, sau đó tất nhiên là nàng rời đi, thời điểm đi tìm Dạ Thiên Dục hẳn đã phát sinh chuyện gì.
Phát sinh cái gì đây? Hôm nay có thể khiến ảnh hưởng đến tâm tình hoặc là tác động tâm thần của Lãnh Thiệu Trác, chẳng lẽ là Tam công tử sao!
Bên ngoài Thiển Nguyệt các truyền tới tiếng bước chân, lúc nhẹ lúc nặng, hiển lộ rõ ràng tâm tình người nọ, nặng nhẹ phức tạp.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy Lãnh Thiệu Trác đang đi vào Thiển Nguyệt các, hắn cúi đầu, từng bước từng bước đi tới, không thấy rõ sắc mặt hắn, nhưng hành tung tư thái thoạt nhìn không phải là quá tốt. Nàng nhìn theo hắn chốc lát, thấy hắn đi càng ngày càng chậm, dường như trong lòng có vấn đề khó khăn không giải thích được, khiến hắn khốn đốn dây dưa, không thoát ra khỏi. Giây lát, hắn lại dừng bước không đi nữa, ngược lại xoay người đi ra ngoài.
“Lãnh tiểu Vương gia? Không phải là ngài muốn gặp tiểu thư nhà ta sao?” Lăng Liên thấy Lãnh Thiệu Trác lại trở về, nghi ngờ hỏi.
“Không gặp!” Lãnh Thiệu Trác cũng không ngẩng đầu lên, bỏ lại một câu, bước chân lúc rời đi nhanh gấp đôi so với lúc đến.
Lăng Liên sửng sốt, nhìn về phía gian phòng.
Vân Thiển Nguyệt ở một khắc Lãnh Thiệu Trác xoay người kia liền từ trên giường êm đứng dậy, nhấc chân đi tới cửa, hô một tiếng với Lãnh Thiệu Trác , “Lãnh Thiệu Trác!”
Lãnh Thiệu Trác dừng chân lại một chút, nhưng không quay đầu lại, tiếp tục đi ra ngoài.
“Hôm nay nếu ngươi đi ra khỏi cửa này, sau này cũng đừng đến tìm ta nữa.” Vân Thiển Nguyệt tựa thân thể tại trên khung cửa, lười biếng nói.
Lãnh Thiệu Trác chợt dừng bước, trong nháy mắt thân thể cứng ngắc.
“Không phải là bởi vì chuyện tình Tam công tử sao? Có cái gì, ngươi đi vào, ta và ngươi nói rõ ràng.” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, nếu nàng phỏng đoán không sai, tâm trạng này của hắn có lẽ là biết sự tình Tam công tử rồi.
Lãnh Thiệu Trác chậm rãi quay người lại, nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt rõ ràng thấy được sắc mặt hắn tiều tụy, trong đôi mắt hiện ra tia máu, đầu có chút xốc xếch, giống như là một đêm không ngủ. Tâm trạng Lãnh Thiệu Trác như vậy nhìn rất là chán chường, cùng trước kia lúc hắn luôn ỷ vào lão tử là Hiếu thân vương làm xằng làm bậy ngang ngược càn rỡ tạo thành đối lập rõ ràng, cũng cùng với việc hắn cải tà quy chánh nói chuyện xử sự khiêm tốn hữu lễ tạo thành đối lập. Nàng đưa tay xoa bóp cái trán, chuyện cá nhân hai huynh đệ hắn, vậy mà khi hắn nhìn vào mắt của nàng như vậy, sao lại khiến cho nàng có cảm giác mình thành tội nhân vậy? Nàng bất đắc dĩ ngoắc tay với Lãnh Thiệu Trác, “Đi vào!”
Dứt lời, không hề nhìn nữa, xoay người trở về phòng.
Lãnh Thiệu Trác đứng ở trong viện nhìn chằm chằm bức rèm che đung đưa, một lát sau, chậm rãi nhấc chân đi về phía gian phòng. Hắn vào gian phòng, thấy Vân Thiển Nguyệt dựa vào phía trước cửa sổ, một thân màu tím nhạt Yên La, thân hình tinh tế, không bằng một cái nắm chặt. Ngoài cửa sổ gió thổi vào, thổi lất phất khiến tóc mai nàng rủ xuống, làm cho nàng thoạt nhìn có một loại ấm áp lười biếng. Hắn dừng bước, nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt không quay đầu lại, nói với Lãnh Thiệu Trác: “Ngày đó ngươi đến tìm ta, Tam công tử đang an vị ở trên giường của ta.”
Lãnh Thiệu Trác chợt mở to hai mắt, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Tâm ý của ngươi hắn đều hiểu , nhưng có lẽ là thương tổn quá sâu, hắn không muốn tha thứ cho ngươi. Đây là chuyện giữa huynh đệ các ngươi, ta không tiện cưỡng cầu. Lãnh Thiệu Trác, nếu bởi vì chuyện này mà ngươi đối với ta có ý kiến gì hoặc là bất mãn, cảm thấy ta không coi ngươi làm bằng hữu không nói chuyện của hắn cho ngươi, làm đau lòng ngươi, ngươi đại khái có thể không cần tha thứ cho ta.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Từ trước đến giờ ta đối chuyện không đối người. Ngươi là ngươi, Tam công tử là Tam công tử, ta là ta. Ta phân chia rõ ràng.”
Lãnh Thiệu Trác há miệng, bỗng nhiên cúi đầu.
Vân Thiển Nguyệt không nghe thấy âm thanh phía sau, cũng không mở miệng nữa, chờ hắn. Đối với Lãnh Thiệu Trác, sau lưng của hắn còn có một Hiếu thân vương, mà Hiếu thân vương phủ cùng Đức thân vương phủ cho tới nay là đối tượng lão Hoàng đế coi trọng. Tứ đại Vương Phủ, phân biệt rõ ràng, Vinh vương phủ và Vân Vương Phủ khiến cho lão Hoàng đế hận không trừ đi được, mà Hiếu thân vương phủ và Đức thân vương phủ khiến cho lão Hoàng đế nể trọng. Dạ Khinh Nhiễm đã có đối lập với nàng, sớm muộn gì cũng sẽ như hôm qua, đao kiếm đối lập, như Lãnh Thiệu Trác được Hiếu thân vương yêu như tính mạng, Tiểu vương gia của Hiếu thân vương phủ, trong mắt Hiếu thân vương duy nhất chỉ có ái tử, cùng nàng giao hảo, sau này lại sẽ như thế nào? Nàng không phải là thần tiên, cũng khó mà đi phỏng đoán tương lai.
Qua hồi lâu, Lãnh Thiệu Trác thấp giọng mở miệng, “Hôm qua sau khi ngươi đi, Dạ Khinh Nhiễm nói. . . . . .”
Vân Thiển Nguyệt chậm rãi xoay người, nhìn Lãnh Thiệu Trác, cắt đứt lời của hắn, “Dạ Khinh Nhiễm?”
“Ừ, Dạ Khinh Nhiễm hỏi ta tìm được đệ đệ chưa? Nói bản lĩnh của ngươi đâu rồi, nếu đáp ứng tìm giúp ta, sao lại để cho ta chờ. Sau đó lại nói ta ngây thơ, khuyên ta không nên tìm nữa, nói rằng có lẽ hắn còn sống tốt hơn ta.” Lãnh Thiệu Trác nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng nói có chút thấp.
Vân Thiển Nguyệt khẽ giật khóe miệng, “Sau đó?”
“Sau đó hắn cùng với Dung Phong đi tỷ thí võ công, Lục công chúa ngồi xuống bên cạnh ta nói với ta một phen.” Lãnh Thiệu Trác ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nàng nói cho ta biết Tam công tử của Hiếu thân vương phủ vẫn ở Thiển Nguyệt các, được tôn sùng là khách quý, hơn nữa còn là Các chủ của tổ chức giang hồ Phong các .”
“Cho nên, ngươi cảm thấy ta đùa bỡn ngươi, liền tránh ta trở về Hiếu thân vương phủ?” Vân Thiển Nguyệt híp híp mắt, Lục công chúa?
Lãnh Thiệu Trác chậm rãi gật đầu.
“Nếu cảm thấy ta đùa bỡn ngươi, hôm nay ngươi nên tính toán sau này cùng ta cả đời không qua lại với nhau mới phải, tại sao hôm nay lại tới tìm ta rồi? Là muốn chứng thật một chút?” Vân Thiển Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Lãnh Thiệu Trác mấp máy môi, không chịu nổi Vân Thiển Nguyệt, giọng điệu có chút buồn bực nói: “Ban đầu nghe ta có chút khó chịu, ta thành tâm tới tìm ngươi, thật lòng coi ngươi làm bằng hữu như lời ngươi nói, ta hối cải để làm người mới, cũng không làm mấy chuyện ác trước kia. Nhưng ngươi biết rõ hắn ở đâu, còn giấu diếm ta, không coi ta làm bằng hữu, còn nhìn ta chê cười.”
“Ngươi nghĩ như vậy?” Vân Thiển Nguyệt trầm xuống, cau mày hỏi.
“Ban đầu là hiểu như vậy !” Lãnh Thiệu Trác thành thực nói: “Có điều về sau ta lại nghe nói sau khi ta rời khỏi phủ Tứ hoàng tử đã phát sinh chuyện, ngươi vì Tứ hoàng tử công khai đối đầu cùng Hoàng thượng, đả thương Ẩn chủ. Sau đó Hoàng thượng vạn bất đắc dĩ lui một bước, ngươi bảo vệ được Tứ hoàng tử cùng Triệu tiểu thư. Ta liền nghĩ tới ngươi lợi hại như thế, ta có tài đức gì mà phải để cho ngươi hao tổn tâm tư tới đùa bỡn ta?”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy phì cười, “Ngươi đúng là không có chỗ nào đáng giá để ta đùa bỡn! Có điều cái thân phận Tiểu vương gia của Hiếu thân vương phủ này có lẽ đáng giá ta đùa bỡn cũng không chừng đấy chứ!”
“Không phải vậy!” Lãnh Thiệu Trác nghe vậy phản bác, “Chúng ta quen biết từ nhỏ, đánh nhau nhiều năm như vậy, ta hận ngươi nhất không phải là ta đánh không lại ngươi, mà là ngươi căn bản không đem Tiểu vương gia ta đây nhìn ở trong mắt, ngươi cảm thấy ta là một người dựa vào Lão Tử mới diễu võ dương oai, Tiểu vương gia của Hiếu thân vương phủ ở trong mắt người khác có lẽ là tôn quý, ở trong mắt của ngươi không đáng giá một đồng, ta rất rõ ràng .”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, yên lặng nghe tiếp.
“Ta biết rất rõ ràng Lục công chúa tất nhiên không có hảo tâm, nhưng vẫn không nhịn được cứ suy nghĩ về ngươi, sau đó ta lăn qua lộn lại, suy nghĩ một đêm, mới suy nghĩ cẩn thận, giữa chúng ta, thời điểm ta xấu nhất, ác nhất ngươi đều bắt gặp. Nơi nào sợ bị ngươi chê cười nho nhỏ? Cho dù ngươi chê cười ta, ta cũng không đếm xỉa gì! Nhất định phải tìm ngươi để hỏi cho rõ, huống chi trong lòng ta cảm thấy, ngươi sẽ không trêu đùa ta. Có một số việc, ngươi không cần thiết, cũng không đáng đi làm.” Lãnh Thiệu Trác nói.
Vân Thiển Nguyệt a một tiếng cười, cười lắc đầu, “Khó có lúc ngươi có thể nghĩ ta như vậy, ta nghĩ ta nên cao hứng.”
Lãnh Thiệu Trác không nói thêm gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt dùng sức một chút, cả người ngồi lên trên bàn, lười biếng nói: “Hôm đó Tam công tử đang trong màn của ta , hôm nay nói vậy không cần ta nói ngươi cũng hiểu chứ? Hắn không đồng ý tha thứ cho ngươi, ta tất nhiên cũng không thể đi ép buộc hắn, ai cũng có tự do. Có điều dù sao các ngươi cũng là huyết mạch tương liên, ngươi muốn hắn tha thứ, cũng không phải là một sớm một chiều, nhất thời nửa khắc, một đôi lời hữu ích có thể làm cho hắn tha thứ cho ngươi, nếu ngươi thật sự có lòng, hắn sớm muộn gì sẽ tha thứ cho ngươi. Cũng không cần nhất thời nóng lòng.”
Lãnh Thiệu Trác gật đầu, “Hôm nay ta đã biết hôm đó người trong màn là hắn, liền hiểu. Ta tất nhiên sẽ không trách ngươi không nói cho ta, ngươi nói rất đúng, đây là chuyện giữa chúng ta.” Dứt lời, hắn nhìn Vân Thiển Nguyệt, cẩn thận hỏi, “Hắn thật sự là Các chủ của Phong các?”
“Làm sao? Ngươi không tin?” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn.
“Là có chút không tin. Nếu không phải Dạ Khinh Nhiễm cùng Lục công chúa nói, ta làm sao cũng không tin tưởng đệ đệ vẫn bị ta khi dễ vậy mà. . . . . .” Lãnh Thiệu Trác gật đầu, nói được một nửa thì dừng lại, cau mày nói: “Lục công chúa chỉ là một công chúa hoàng thất mà thôi, ta nghĩ không rõ, vì sao nàng lại biết chuyện này? Chẳng lẽ là Dạ Khinh Nhiễm nói cho nàng biết ?”
“Dạ Khinh Nhiễm không đến mức vậy.” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới hôm qua Dạ Khinh Nhiễm muốn cùng nàng đi lấy rượu, bị nàng ngăn cản, với sự thông minh của Dạ Khinh Nhiễm thì như thế nào không biết là Dạ Thiên Dục tìm nàng có chuyện gì? Huống chi hôm đó từ Lam gia trở lại, Dạ Khinh Nhiễm bệnh té ở Thiển Nguyệt các của nàng, sau đó nắm tay nàng không buông, hắn hiểu được y thuật, nếu là đầu óc thanh tỉnh…, như thế sao hắn có thể không nhận ra mạch đập bình thường, không có dấu hiệu bị thương nặng lành bệnh? Như vậy lấy sự thông minh của hắn, hắn sẽ nghĩ tới nếu nàng không bị thương, làm sao có thể không đi Lam gia? Như vậy nếu nàng đi Lam gia, nàng là người nào? Ở nơi đâu rốt cuộc làm cái gì? Có thể hay không liên tưởng đến Sở phu nhân cùng Lạc Dao? Có lẽ liên tưởng đến hắn và Dạ Thiên Dật hai lần gặp gỡ giặc cướp cùng ám sát, lại liên tưởng đến nàng không có bị thương, như vậy người bị thương là ai? Tiếp tục tra xét tiếp, theo Phong các tìm hiểu nguồn gốc, tra được Tam công tử, cũng không ngoài ý muốn.
“Nếu không phải là Dạ Khinh Nhiễm, vậy Lục công chúa là thế nào biết được?” Lãnh Thiệu Trác nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng không nói, lo lắng nói: “Ta thấy hiện tại Lục công chúa không hề giống trước kia rồi, ngươi phải cẩn thận một chút. Nàng có hận ý rất sâu với ngươi.”
“Không phải là Dạ Khinh Nhiễm, vậy thì đã nói lên sau lưng Lục công chúa có người sai sử, hoặc là nàng đầu phục người nào, cùng ai có hợp tác. Mục đích nha, tự nhiên là để cùng ta náo loạn.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười, nhìn Lãnh Thiệu Trác nói: “Lãnh Thiệu Trác, ngươi có biết ngươi là Tiểu vương gia của Hiếu thân vương phủ hay không.”
“Tự nhiên biết!” Lãnh Thiệu Trác không hiểu nhìn nàng.
“Hiếu thân vương phủ cùng Đức thân vương phủ là giống nhau. Mặc dù không được hoàng thất nể trọng như Đức thân vương phủ, binh quyền đều giao cho Đức thân vương phủ, nhưng Hiếu thân vương phủ chiếm được quyền lợi trong triều, cũng tỷ như Hộ bộ, trông coi tất cả hộ tịch của dân chúngThiên Thánh. Điều này rất quan trọng đối với Binh bộ. Ngươi là thế tập Tiểu vương gia, tương lai phải thừa kế Hộ bộ. Mà Vinh vương phủ cùng Vân Vương Phủ vốn là bị hoàng thất không dung, sớm muộn gì có một ngày phải trừ tận gốc. Nói một cách khác, thân phận của chúng ta, thật ra là đối lập .” Vân Thiển Nguyệt nghiêm nghị nói.
Lãnh Thiệu Trác sững sờ nhìn Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt hơi tái.
“Hôm qua Dạ Khinh Nhiễm cùng ta động thủ, ta muốn giết ẩn chủ của ẩn vệ hoàng thất, hắn che chắn cho ẩn vệ hoàng thất. Mặc dù chỉ giao thủ một chiêu, nhưng đã là đối lập. Ngươi hiểu không?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Lãnh Thiệu Trác, “Giang sơn, quyền lợi, mâu thuẫn, gút mắt, không có bằng hữu. Nếu có chẳng qua cũng là địch nhân.”
Sắc mặt Lãnh Thiệu Trác biến đổi thành trắng bệch.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, nhân sinh cả đời, thảo sinh nhất thu, luôn có rất nhiều bất đắc dĩ. Bị vận mệnh dây dưa dính dấp, tạo hóa trêu ngươi. Nhớ tới Dạ Khinh Nhiễm, nàng luôn vô lực. Vốn là từ nhỏ nàng định tránh xa tất cả nam nhân Dạ thị, tuy nhiên thần xui quỷ khiến bởi vì dung mạo tiểu Thất, đối tốt với Dạ Thiên Dật mười năm, tiếp theo là ngụy trang mười năm theo sau Dạ Thiên Khuynh, lại trợ giúp Dạ Thiên Dục đối kháng lão Hoàng đế suýt nữa máu nhiễm ẩn vệ hoàng thất, kết quả là cùng Dạ Khinh Nhiễm lần đầu tiên đối lập xuất thủ. Tựa như một giấc mộng, tỉnh lại không tỉnh, mộng lại không mộng. Trong lúc nhìn thấu cùng nhìn không thấu khiến cho giằng co, làm cho lòng người chỉ có bất đắc dĩ mà thôi.
“Ta và ngươi đánh qua lại mười mấy năm, rất mệt mỏi, sau này không muốn đánh nhau nữa!” Lãnh Thiệu Trác trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Cho tới bây giờ ngươi sẽ không cần Tiểu vương gia của Hiếu thân vương phủ ta đây làm việc gì, ta ở trước mặt ngươi, cũng chỉ là Lãnh Thiệu Trác mà thôi. Trước kia là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng thế.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
Lãnh Thiệu Trác không hề nhìn Vân Thiển Nguyệt nữa, nhấc chân đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt mở trừng hai mắt, cũng không gọi hắn lại, nhìn thân ảnh hắn ra khỏi Thiển Nguyệt các. Bước chân lúc đến trầm trọng cũng thay đổi nhẹ nhàng hơn mấy phần. Nàng thưởng thức lời nói của hắn, bỗng nhiên vui lên, hô một tiếng ra bên ngoài, “Mọi người đi rồi, còn ẩn núp làm cái gì? Ra đi!”
/497
|