**********
Truyện88.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tay của tôi ở trong tay của U Quân, sau khi tôi nói xong câu này, anh ta đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay tôi, giống như đã nói đến chỗ đau đớn nào vậy, nhưng mà sau khi anh ta nắm chặt lấy bàn tay tôi một lát, thì cũng dần dần thả lỏng ra, cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, mà nói với tôi rằng: “Nếu như người mang thai là em, thì e rằng cả đời này của tôi cũng không có điều gì để hối tiếc nữa rồi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có lẽ là U Quân đã từ bỏ tôi, hoặc là anh ta đã không còn chấp niệm bắt tôi phải sinh con cho anh ta nữa rồi, từ sau khi tôi và Liễu Liệt Vân hoán đổi thân phận với nhau, cho dù là anh ta đã biết hết sự thật bên trong, cũng không nhắc đến chuyện của đứa con nữa, đến cả mỗi khi chúng tôi làm xong, đều là do anh ta đích thân dọn dẹp đống lộn xộn, đều không cần tôi phải ra tay.Tôi không thể đi suy nghĩ U Quân anh ta nghĩ thế nào, nhưng mà đối với tôi mà nói, anh ta như vậy thì tôi cũng lười nghĩ cách để ngăn cản anh ta, nhưng mà sau khi U Quân nói những lời này với tôi, tay của anh ta ôm lấy eo của tôi, nhẹ nhàng nói với tôi rằng: “Em cần phải mập lên sớm một tí, nếu không thì tôi ôm em sẽ không thỏa mái rồi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thỏa mái mà anh ta nói ở đây, tôi đương nhiên là biết có ý gì, quay đầu lại nhìn anh ta một chút, trong mắt không có một chút biểu cảm nào, còn U Quân thấy tôi quay đầu lại nhìn anh ta, bản thân anh ta cũng biết được nguyên nhân tại vì sao tôi lại ốm đi nhanh như vậy, thế là liền ôm tôi vào lòng rồi nói với tôi rằng: “Tôi biết đều là lỗi của tôi, nhưng mà em cũng không cần không để ý đến tôi chứ, em không để ý đến tôi, tôi sẽ dễ bị cực đoan, khiến em phải cầu xin tôi, nhưng mà em cũng không cầu xin tôi, tôi yêu em như vậy, nhưng em một chút cũng không yêu tôi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giống như bây giờ khi mà U Quân nói những lời như vậy, ngữ điệu cũng hờ hững đi rất nhiều, tôi nghe câu nói này của anh ta, căn bản là không hề muốn đồng tình với anh ta, nếu như đây gọi là cái tình yêu của anh ta, tôi thà rằng cả đời này đều không có người yêu tôi, món đồ này, tôi không có phúc hưởng thụ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc chúng tôi gần xuống đến nhân gian, tiếng gió thổi quen thuộc của nhân gian và khí tự của tự nhiên, len lỏi vào trong tai trong tim của tôi. Tôi ở trên mảnh đất to lớn này lâu đến như vậy, mặc dù chỉ làm qua một kiếp người, nhưng mà hai mươi năm làm người này, cũng đủ để chịu đựng được cuộc sống hàng ngàn hàng vạn năm nay của tôi, thế nào là cuộc sống có tình cảm, cảm giác có một trái tim rạo rực trong lồng ngực, là tuyệt vời đến như vậy.Bời vì lần này chúng tôi xuống đây, để trốn tránh những rắc rối không cần thiết, tôi và U Quân cũng không thông báo với thần linh ở dưới đất, cho dù sau khi lần này tôi xuống, tôi biết tôi đã rời khỏi U Quân, lời nguyền rủa mà anh ta đã hạ cho tôi, sẽ ứng nghiệm trên người của tôi, tóc trong xương cốt của tôi, sẽ làm nổ tung xương cốt của tôi, có thể là sau khi tôi rời khỏi U Quân, tôi sẽ chết đi một cách lạ lùng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mà cho dù là như vậy thì đã làm sao chứ, có thể thoát khỏi U Quân, thoát khỏi tất cả mọi thứ, có thể chết một cách tự do trên nhân gian rộng lớn này, tôi cam tâm tình nguyện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi tôi và U Quân đến nhân gian, cũng dựa theo dáng vẻ của người phàm bây giờ, chúng tôi hóa thân thành một cặp tình nhân, sống ở nhà trọ, muốn đi đâu thì đi đó, phiêu bạt khắp thiên hạ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc dù xem có vẻ như là tôi căn bản chỉ là muốn du ngoạn ở nhân gian, vốn dĩ không hề giống có mục đích gì cả, nhưng mà thật ra những ngày này tôi vẫn luôn đang nghĩ lúc nào tôi đi thì mới thích hợp? Làm như thế nào mới không bị U Quân tìm thấy tôi?Bây giờ hạ phàm, hình như sắp đến năm mới của nhân gian, dương khí lúc năm mới của nhân gian là thịnh vượng nhất, lúc này, cảm xúc tốt cả một năm của người phàm, toàn bộ mấy loại trong những ngày này, cũng là bởi vì loại này đối với tín niệm và nguyện vọng của năm, để dương khí của nhân gian lớn với bất kỳ thời gian nào, lượng dương khí to lớn này, cũng có thể bao phủ được hầu hết các yêu khí, vì vậy ở nhân gian thông thường ngày lễ càng náo nhiệt, dương khí càng nặng, nhân dịp lúc dương khí nặng, những yêu quái xuất hiện để hại người cũng càng nhiều. Những lúc như thế này sẽ phát sinh những án mạng kỳ lạ, hầu như đều không tra được nguyên nhân, nhưng mà lúc tiết khí, đều sẽ có thần linh tiết khí xuất hiện bảo vệ trật tự, tôi bây giờ đã không phải là tiểu yêu tiểu quái gì nữa rồi, những thần linh này tôi cũng không cần phải sợ nữa, đồng thời tôi có thể trong lúc dương khí năm mới thịnh vượng nhất, lợi dụng dương khí để che đậy khí tức trên người của tôi, cho dù chạy trốn, cũng sẽ không bị U Quân phát hiện, chẳng qua là nếu như chết, cũng chết trong nhân gian phồn hoa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
U Quân vẫn luôn ở trên đất với tôi, anh ta cũng không hối thúc tôi nhanh chóng quay trở về, nhưng mà ở lâu, duy trì không được anh ta sẽ bắt đầu nghi ngờ tôi, tôi sẽ nói với anh ta rằng tôi muốn đón năm mới ở nhân gian, đón năm mới xong sẽ quay về thiên đình, sau này sẽ yên yên ổn ổn ở lại Thiên đình, ở bên cạnh anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đoán chừng là tôi lừa U Quân quá nhiều, U Quân bây giờ cũng không đem những lời nói này của tôi đặt ở trong lòng nữa rồi, nhưng mà bởi vì ở trên nhân gian này, thức ăn ở nhân gian cộng với U Quân từ sau khi xuống đây, cũng không có hút máu của tôi nữa, cộng với nguyên nhân là pháp lực của người tôi, trong thời gian một tuần ngắn ngủi, cơ thể tôi đã hồi phục được một chút, mặc dù xem ra vẫn còn yếu ớt, nhưng mà so với lúc trước, cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi. U Quân đã đồng ý với lời thỉnh cầu của tôi, nhưng mà sau khi đồng ý với tôi, anh ta nhìn cơ thể đang dần mập lên của tôi, nhướng mày một cái, nói với tôi rằng: “Em nói gì tôi đều đồng ý với em, nhưng mà em cần đồng ý với tôi một chuyện.’’
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc U Quân nói những lời này, trong lòng tôi liền bất ngờ, cho rằng anh ta kêu tôi hứa với anh ta điều gì chứ, nhưng mà khi tôi đang nghĩ sẽ là cái gì chứ thì U Quân đột nhiên tiến gần đến bên tai của tôi, nói với tôi câu cực kì thô bỉ.Câu nói này chính là về chuyện giữa hai người khác phái, lúc anh ta nói những lời này với tôi, trong lòng tôi cực kỳ ghê tởm, chỉ hối hận là không đưa Liễu Liệt Vân cùng xuống đây, cặp cẩu nam nữ bọn họ, vừa đúng hợp một đôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hôm nay đã là tối đêm giao thừa, chúng tôi ở tại nhà trọ, bên ngoài nhà trọ, pháo hoa xung quanh, đèn đuốc sáng rực, lúc những pháo hoa nổ ra, dương khí của phàm gian đã dần dần mạnh mẽ lên, phần khí tức mạnh mẽ này, đã che đậy đi không ít khí tức trên người của U Quân, lúc này cho dù anh ta đang ôm tôi, nhưng mà khí tức trên người anh ta đều bị mùi hương của pháo hoa bên ngoài che lấp đi hơn phân nửa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu như bây giờ tôi đi, cũng là một cơ hội, chỉ cần đến nơi đông đúc người, anh ta sẽ không tìm được tôi nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc U Quân đưa ra vấn đề này với tôi, tôi ngẩng mắt nhìn anh ta, cũng không có từ chối rõ ràng, lần này xuống đây, chỉ có hai người tôi và anh ta, chỉ cần tách ra khỏi anh ta, thì tôi có thể đi được rồi.“Vậy anh có uống máu của tôi không? Nếu như uống thì tôi không muốn đâu.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cố hết sức để nói một cách tự nhiên chân thật nhất, đánh vỡ đi sự băn khoăn của U Quân.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Em bây giờ vừa mới hồi phục, đương nhiên là không muốn, chỉ là tôi muốn em một cách đơn thuần mà thôi.” Lúc U Quân nói, đã đè lên người của tôi. Nhưng mà lúc anh ta đè lên người tôi, tôi vươn tay ra đẩy vai của anh ta ra, nói với anh ta, nhưng mà bây giờ tôi đói, anh đi mua cho tôi ít đồ ăn đem lên đây, tôi ăn no rồi, mới có sức để cho anh ăn được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi nhìn U Quân, đem câu nói cực kỳ ghê tởm này nói ra, mỗi một phút một giây làm chuyện đó với anh ta, thứ trong đầu tôi nghĩ, đều là làm thế nào để giết chết anh ta!Nhưng mà tôi dẫu sao vẫn là vô dụng, ngay cả khi là do tinh phách Bàn Cổ tu luyện mà thành, thì đã làm sao, sự sắp đặt của vận mệnh, làm cho máu trong cơ thể của tôi có thể nâng cao sức mạnh, nhưng mà bản thân tôi không thể sử dụng, vĩnh viễn cũng chỉ có thể trở thành vật tế cho người khác mà thôi. Nhưng mà chỉ cần đợi đến lần này tôi trốn thoát khỏi anh ta, thì tôi sẽ được tự do. Tôi đều đồng ý, đối với U Quân mà nói, cũng là một chuyện tốt, dẫu sao tôi đã đồng ý rồi, sẽ không giống như lần trước chỉ có thể nằm chết đến gọi cũng không gọi được một câu, thế là U Quân mỉm cười nhìn tôi, sau khi hôn lên mặt tôi, sau đó đứng lên khỏi người tôi, mặc áo khoác vào, kêu tôi đợi anh ta, anh ta sẽ quay lại ngay, vừa nói liền mở cửa đi ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
U Quân vừa đi, tôi ngay lập tức đứng dậy khỏi giường, đi về hướng ngược chiều với anh ta, hóa thân thành một chú chim, nhanh chóng từ cửa sổ bay ra ngoài! Gió lớn thổi qua người tôi, đó là một luồng khí tức tự do, tôi bay về hướng có nhiều người, bay về nơi có dương khí nồng nặc, từng mảng từng mảng pháo hoa sáng rực, chính là nở rộ bên cạnh tôi, dường như cho tôi thấy được thế giới này phồn hoa đến nhường nào, đáng tiếc là tôi lại sắp chết rồi, tôi đều có thể cảm nhận được, lúc tôi rời khỏi U Quân, những sợi tóc nhỏ trong xương cốt của tôi đang dẫn dần mọc ra, sự phồn hoa đẹp để trước mắt tôi, xem xong lần này, tôi sẽ hóa thành đất cát và tro bụi, vĩnh viễn biến mất đi khỏi thế giới này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi đều có thể lường trước được, U Quân sau khi quay về phát hiện tôi không còn nữa, nhất định sẽ đi ra ngoài tìm tôi, hoặc là đợi đến lúc tôi đau đớn không chịu đựng được, quay trở về tìm anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi không thể quay trở về, chỉ có thể bay về nơi náo nhiệt phức tạp, tránh khỏi sự lùng bắt của U Quân, nhưng mà lần này trốn chạy, tôi vẫn luôn cho rằng nơi náo nhiệt nhất thông thường là các nơi ven biển nhộn nhịp, nhưng nằm ngoài dự đoán của tôi là, nơi mà có dương khí dày nhất, vậy mà lại ở hướng đông bắc, núi Trường Bạch.Bạn đang đọc Hoài Thai Mãng Xà tại Hang Truyện
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Like page, báo lỗi chương, đề xuất truyện ở đây
/901
|