Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 463: Và con tim đã vui trở lại

/901


Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 463: Và con tim đã vui trở lại

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Nhưng bây giờ anh cũng đã thể làm việc thật tốt rồi chứ? Cũng không thấy anh không thoải mái ở đâu cả.” Tôi nói với Thần Sông, tôi sẽ bỏ rơi anh ta, lại sợ gây ra tiếng động lớn đánh thức đến chú Hoàng, chỉ có thể tạm thời thuận theo anh ta.

“Em lại không thể nhìn thấy trái tim của ta, đương nhiên em không biết ta khó chịu ở nơi nào.” Thần Sông nói xong lời này, giọng điệu có chút oán trách tôi, tựa mặt vào trên vai của tôi, đồ ngủ trên người anh ta bị mở rộng ra, để lộ một mảng lớn vai với ngực rắn chắc, trông rất gợi cảm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Nếu Hi Nhi em không đem lòng ta ôm vào trong lòng bàn tay ấm áp, nó sẽ lạnh đó, đến lúc đó nó sẽ rời bỏ em.”

Đôi khi, tôi có nghi ngờ liệu Lạc có phải sử dụng thân phận của một người phụ nữ trong một thời gian dài hay không, mà bây giờ uy hiếp trong lời nói có chút lả lơi lại lộ ra một chút áp bức, tôi nghi ngờ anh ta chắc chắn cố ý, nhân lúc tôi đang cần đến anh ta, cho nên anh ta mới đe dọa tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Cũng không biết lá gan của Lạc anh ta lại lớn như vậy, trước đây vốn không hiểu anh ta, cho rằng anh ta nhiều lắm chính là có một cuộc đời tương đối sóng gió, nhưng không ngờ điều này lại đến với tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dù sao lúc này, tôi đã không còn là Bạch Tô của trước kia, bị Liễu Long Đình áp chế, làm chuyện gì cũng sợ hãi rụt rè, bây giờ Lạc đã nói ra điều này, anh ta dọa bỏ tôi đi, như vậy tôi chỉ còn có một mình, lại không thể rời khỏi anh ta, vậy tôi liền dứt khoát thỏa mãn anh ta.

Lúc này Lạc đang đè lên người của tôi, tôi nhìn thoáng qua đôi mắt như được tỉ mỉ điêu khắc bằng nước của anh ta, tôi lật người đè anh ta lại dưới thân, chăn phủ ở trên lưng của tôi, còn Lạc thì ở dưới thân tôi, chân tôi bị hai đầu gối của Lạc kẹp lấy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Được, tôi đồng ý với anh, vậy anh muốn tôi thương anh như thế nào?” Tôi cúi đầu nhìn xuống tai của Lạc, răng nhẹ nhàng cắn lên tại anh ta, sau đó duỗi lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi có thể cảm giác được cơ thể Lạc đang ôm tôi căng lên, ngay cả hơi thở cũng ồ ồ, với tính cách sóng gió của anh ta, vốn ngày thường đều là anh ta đi trêu chọc người khác, lần này tôi cũng phải để cho anh ta nếm thử cảm giác bị người khác trêu chọc là thế nào.

“Tại sao không trả lời tôi?” Nếu không nói thì tôi ngủ nhé.” Tôi hỏi Lạc, chiếc đèn bàn trong phòng chiếu ra hương vị dạt dào ấm áp khắp cả phòng, hơn nữa thời điểm tôi hỏi Lạc, tôi lần theo làn da mềm mại bên dưới vành tai của Lạc, hôn lên cổ anh ta, đôi khi hời hợt như chuồn chuồn nước, đôi lúc lại mãnh liệt như một con hổ đói khát muốn nuốt chửng lấy, nhưng khi cánh môi của tôi dán vào làn da mịn màng của Lạc, trong lòng tôi không khỏi cảm thán làm sao anh ta có thể dưỡng ra được một làn da như vậy, một ông lão người có mấy nghìn năm tuổi rồi, mỗi ngày đều ngâm trong nước, thế nhưng làn da lại mềm mại như một đứa bé mới sinh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hi Nhi.” Lạc nói với tôi.

“Ừm?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi ngẩng mặt khỏi cổ anh ta, nhìn gương mặt của Lạc, đường nét tinh xảo, bộ dáng có năm phần đàn ông, cũng có năm. phần sắc mặt xấu hổ của một người con gái, cũng không biết anh ta lớn lên với khuôn mặt này như thế nào, nếu giống nam thì so ra với đàn ông, anh ta lại có nhiều nét xinh đẹp, nếu giống nữ thì so với đàn ông, anh ta lại có vài nét oai hùng.

“Ta muốn em phải cho ta.” Lúc Lạc nói điều này, giọng vừa nhỏ lại vừa rất dịu dàng, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh ta, cũng nhẹ nhàng như giọng điệu của anh ta.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng mà, lần này tôi khó khăn lắm mới nhìn được thấy Lạc lộ ra dáng vẻ xấu hổ, nên cố ý muốn chơi đùa với anh ta: “Muốn bao nhiêu?”

Có thể là lời nói bị nghẹn ở trong cuối cùng cũng nói ra rồi nên lời của anh ta lúc sau, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều: “Rất muốn rất muốn. Muốn làm cho em trở thành người của ta.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghe thấy lời nói bình tĩnh này của Lạc, tôi cười nhìn anh ta một cái: “Nhưng mà tôi lại cố ý không muốn cho anh đấy.”

Sau khi nói xong, tôi lập tức từ trên người Lạc đi xuống rồi quay lại nằm trên giường ngủ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghe thấy tôi bỗng nhiên nói lời này, lúc này Lạc mới phát hiện tôi đang chơi đùa với anh ta, tức giận đến mức đứng bật dậy ở phía sau đánh tôi, thế nhưng khi giơ tay đánh tôi, lại hạ khí lực trên tay xuống, bắt đầu dán lên lưng tôi, rồi nói: “Nể mặt em đồng ý cho ta làm người yêu bé nhỏ của em, ta sẽ không so đo với em, tối nay ta ngủ với em được không?”

Tôi mỉm cười, cũng không quay lại nhìn Lạc, chỉ nói với anh ta, “Nếu anh không ghét chiếc giường bị hỏng này, muốn chen chúc thì cứ việc chen đi.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Vậy ta mang cái giường lớn trong thủy cung của ta tới ngủ cho em ngủ nhé?” Lạc trêu đùa hỏi ta một câu, nâng cánh tay lên eo tôi, nắm lấy bàn tay tôi.

“Anh cũng nên thôi đi, tôi ngủ đây.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi tôi nói câu này với Lạc xong thì nhắm mắt lại, khuôn mặt liền dính vào gối rồi ngủ luôn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường thân chặn ngang, quay đầu lại thì nhìn thấy Lạc đã thức dậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bây giờ nhớ lại chuyện tối hôm qua, thật đúng là cảm thấy có chút hoang đường, chẳng qua chuyện hoang đường này thì cứ hoang đường, Lạc anh ta sống nhiều năm như vậy, đã sớm là một lão thần yêu, không thể bởi vì đầu óc nhất thời xúc động mà chạy tới nói cho tôi biết loại chuyện này, chỉ là chuyện tương lai, tôi còn không dám khẳng định, sau này trở lại vị trí cũ rồi, còn xa vời vô thời hạn lắm.

Sau khi tôi thức dậy, đi ra ngoài thì thấy Lạc đã trở thành dáng vẻ của mẹ tôi, cô ta thấy tôi cứ đứng đó thì vội vàng bảo tôi đi rửa mặt, mau ăn sáng còn nhanh chóng đi đến lớp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bộ dáng thân mật nhiệt tình này, làm cho tôi trong phút chốc có chút không tiếp nhận nổi, nhưng khi tôi thấy Lạc làm một bàn đầy đủ bữa sáng như vậy, mới biết cô ta quan tâm đến tôi như thế nào, Phượng Tố Thiên cũng đã tỉnh dậy, nhìn thấy bàn ăn sáng này, cái gì cũng có, hỏi Lạc hôm nay là ngày tốt gì là, sao ngay cả bữa sáng cũng làm một bàn lớn như vậy?

Tính cách của chú Hoàng bây giờ hình như giống như ông già vậy, thấy Lạc phô trương lãng phí như vậy, suốt cả buổi sáng, đều cằn nhằn, phàn nàn nói Lạc làm nhiều như vậy, lại ăn không hết, đến cuối cùng lại bỏ phí thì thật đáng tiếc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lạc nghe được chú Hoàng nói lãng phí thì có chút không vui, lại kéo ghế cho tôi ngồi xuống, lại rót sữa gì đó cho tôi, trả lời chú Hoàng nói đây là không phải là lãng phí, đây là thời điểm phát triển thể chất lâu dài của tôi, cần phải có dinh dưỡng toàn diện.

Tôi cúi đầu nhìn chiều cao của tôi đã được một mét sáu, phần thịt phồng lên ở trước ngực của tôi, nếu cứ bổ sung mãi thì sẽ thành Cư Vô Bá mất!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Lão cá vàng, có phải hôm nay anh có chuyện gì vui vẻ không, nói đi, chúng ta cùng vui vẻ theo.”

Phượng Tố Thiên vừa ngồi trên ghế, vừa chất vấn Lạc không tha.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà lúc này Lạc cũng nhân cơ hội mà thừa nước đục thả câu, liếc tôi một cái, tôi tưởng anh ta muốn nói ra quan hệ của tôi với anh ta, mà trong lòng tôi cũng đang nghĩ phải giải thích thế nào với mọi người, Lạc nở nụ cười một chút, nói với Phượng Tố Thiên: “Cũng không có gì, chỉ là trong lòng của ta có chút chuyện, nhịn không được nên vui vẻ ấy mà.”

“Vậy thì anh lại nhìn trúng con gái nhà ai hay chàng trai nào rồi?” Phượng Tố Thiên hỏi lại một câu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà Lạc lại ngoài lạnh trong nóng, hừ một tiếng với Phượng Tổ Thiên: “Ai là cục cưng của ta, tại sao phải nói cho cậu biết, cậu mau Lăn phần của mình đi.”

Phượng Tố Thiên cũng không truy hỏi là ai nữa, nhưng anh ta cũng không để ý lắm, bảo tôi sau này thì ăn chung với Lạc Thần. Chỉ là khi tôi nghĩ đến tình cảm trước đây của Phượng Tổ Thiên dành cho tôi, tôi lại có chút quá băn khoăn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc đi ra ngoài, Lạc lấy cuốn sách tôi sắp vào lớp, đưa tôi xuống dưới lầu.

Một Lạc săn sóc như vậy, làm cho tôi có hơi khó khăn để tiếp nhận, nên tôi bảo cô ta mau trở về đi, tôi không phải là không biết xuống cầu thang.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng thời điểm tôi vừa mới quay lại, Lạc đột nhiên nắm lấy tay tôi rồi sau đó ôm lấy tôi, nói: “Một cái ôm nhỏ hàng ngày thôi, yên tâm, ta sẽ không cho người khác biết mối quan hệ của chúng ta cho đến khi em khôi phục hoàn toàn, em vẫn cứ như bình thường lui tới đi, hãy cứ làm bất cứ điều gì em muốn, muốn thích ai thì cứ thích, không cần phải lo lắng về ta.”

Mặc dù hình tượng lần này của Lạc chính là một bác gái đầy đặn, nhưng thời điểm cô ta ôm tôi, mặt tôi vùi vào bộ ngực mềm mại của cô ta, vùi luôn cả vẻ mặt xấu hổ của tôi, tôi nói biết rồi với Lạc, nói cô ta đừng tiễn nữa, nếu tôi không đi thì sẽ bị muộn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thời điểm Lạc thả tôi ra, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng không biết duy trì loại quan hệ này với Lạc có được hay không, cảm giác tội đối với cô ta là không chịu trách nhiệm, cũng không chịu trách nhiệm với anh ta, trong lòng tôi ngoại trừ muốn giết Liễu Long Đình khôi phục tạm giới, cũng không còn tâm tư gì khác, mặc dù Lạc cũng không cần tôi phải chịu trách nhiệm, nhưng chuyện này vẫn khiến tôi hơi phiền lòng, cảm giác như tôi đang dùng lớp quan hệ này để lợi dụng cô ta vậy.

Loại chuyện này, tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác, Lạc cô ta không thể rời bỏ tôi, nếu là hai chúng tôi đã cần nhau rồi thì cũng không có gì sai.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng mà thời điểm tôi đã nghĩ thông rồi định vào cổng trường, tôi đột nhiên cảm thấy hơi thở của Thần Núi, trôi nổi gần trường học của chúng tôi, anh ta đã tìm đến Liễu Long Đình rồi?

/901

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status