Hổ Nhỏ là một đứa bé vô cùng chu đáo với người lớn. Cậu dành trọn cho cha không gian để thể hiện tình thương yêu của mình. Ban ngày, cha mẹ Phùng, bảo mẫu, dì giúp việc đều có mặt, cậu ăn uống ị ngủ, đáng yêu lấy lòng người khác, đắc ý vô cùng. Đợi đến buổi tối, từ tối đến buổi đêm, khi Phùng Nhất Nhất phụ trách chăm cậu còn tạm ổn, từ nửa đêm đến sáng là thời gian của Tạ Gia Thụ, cu cậu đêm nào cũng phải khóc một trận.
Tình trạng trên tiếp diễn liên tục hơn nửa tháng, Tạ Gia Thụ tức điên rồi! Buồn ngủ đến không thể mở mắt! Bò dậy vừa nhỏ giọng mắng người vừa ôm cu cậu vào lòng dỗ dành.
Phùng Nhất Nhất mơ mơ màng màng nhưng vẫn nghe thấy, quát anh, “Anh đừng có ăn nói bậy bạ!”.
Tạ Gia Thụ cũng biết như vậy là không đúng, dáng vẻ thảm thương nhỏ giọng cãi lại, “Vậy em dậy ôm nó đi!”.
Phùng Nhất Nhất thoải mái ôm gối, “Đã nói rõ là từ tối đến nửa đêm là em, từ nửa đêm đến sáng là anh rồi”.
Lúc đầu, hai người quyết định làm cha mẹ tốt, sau một cuộc nói chuyện thành thật với nhau, họ đã lập ra một thời gian biểu đơn giản, yêu cầu nghiêm túc tuân thủ, chấp hành. Nhưng tình hình hiện tại vừa đặc biệt vừa quái dị, cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách hay. Tạ Gia Thụ đính hai vòng mắt đen làm nũng chơi xấu, Phùng Nhất Nhất cũng thấy anh đáng thương, lòng từ bi trỗi dậy, đổi ca cho anh.
Nhưng ngày thứ hai sau khi đổi ca, từ tối đến nửa đêm, Hổ Nhỏ tinh thần tràn trề quấn lấy cha cậu đùa nghịch đến Mười một giờ, buồn ngủ nằm xuống là ngủ, từ nửa đêm đến sáng trong lòng mẹ ngủ một giấc ngon lành.
Tạ Gia Thụ khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Lúc Trịnh Phiên Phiên và Phùng Nhất Phàm đến nhà thăm cu cậu, Phùng Nhất Nhất chia sẻ với họ câu chuyện ấm áp này, hai người nghe mà ôm bụng cười phá lên.
“Các người thì hiểu cái gì?”, Tạ Gia Thụ kiêu ngạo giải thích, “Đây là con trai tôi với tôi có tình cảm tốt! Em xem nó càng lớn càng giống anh rồi, anh tuấn biết bao!”.
“Đâu có!”, Trịnh Phiên Phiên giọng ngọt ngào phản bác, nói, “Cháu trai giống cậu, rõ ràng là Hổ Nhỏ giống Nhất Phàm nhà em!”.
Nhất Phàm nhà chúng ta anh tuấn nhất, điển trai nhất!
Tạ Gia Thụ cười lạnh hỏi lại, “Cô xác định Nhất Phàm là của nhà cô?”.
Trịnh Phiên Phiên… không xác định!
Cô nàng len lén nhìn Phùng Nhất Phàm ở bên cạnh, thấy nét mặt của Phùng Nhất Phàm vẫn dửng dưng, liền tủi thân lẳng lặng cúi đầu.
Trịnh Phiên Phiên vừa cúi đầu, Phùng Nhất Phàm, người mặt không biểu cảm từ nãy tới giờ đột nhiên nghiêng mặt hôn cô ấy, trước mặt Tạ Gia Thụ, Phùng Nhất Nhất, và Hổ Nhỏ.
“Đúng vậy!”, Phùng Nhất Phàm của Trịnh Phiên Phiên, trả lời vấn đề của Tạ Gia Thụ một cách ngắn gọn, rõ ràng.
Phùng Nhất Phàm trấn tĩnh như thường nắm lấy tay Trịnh Phiên Phiên đang hồn vía vất vưởng trên mây rời khỏi.
Vẻ mặt của Tạ Gia Thụ và Trịnh Phiên Phiên lại trái ngược hoàn toàn, anh xịu mặt phàn nàn với Phùng Nhất Nhất, “Phùng Nhất Phàm, tên vong ân bội nghĩa này!”.
Phùng Nhất Nhất ôm lấy Hổ Nhỏ đang lăn lộn điên cuồng trên giường, nói, “Hai đứa nó cũng không dễ dàng gì, có thể có được ngày hôm nay, chúng ta nên mừng cho chúng nó mới đúng mà”.
Tạ Gia Thụ thận trọng liếc cô, không vui nói, “Nghe có vẻ như em rất ngưỡng mộ?”.
Anh bị so sánh với tên vong ân bội nghĩa Phùng Nhất Phàm kia thật rồi sao?
Phùng Nhất Nhất ôm lấy Hổ Nhỏ, ngả vào lòng Tạ Gia Thụ, dịu dàng mà thỏa mãn nói, “Đâu có, em có anh và Hổ Nhỏ, sẽ không ngưỡng mộ bất cứ ai đâu!”.
Ừm! Tạ Gia Thụ thoạt đầu rất thoải mái, rất hài lòng, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy không đúng, “Em to gan nhỉ, dám đặt một người đàn ông khác vào vị trí ngang hàng với anh?”.
Chẳng lẽ anh không phải là tình cảm chân thành duy nhất trong cuộc đời này của em sao?
Ghen với cả con trai… Phùng Nhất Nhất cười, cọ mặt vào cổ anh. Hổ Nhỏ trong lòng cô lúc này cũng không rảnh rỗi, thở phì phò kéo cổ áo mẹ lên tìm đồ ăn ngon. Tạ Gia Thụ bị cọ đến ngứa ngáy, cúi đầu muốn hôn cô, đột nhiên bị một dòng nước trắng xóa phun vào mắt.
Anh tức đến sắp khóc rồi, “Địa vị của nó còn cao hơn cả anh! Anh không vui!”.
Tiểu tử thối! Không ngờ muốn ăn là ăn! Người làm cha như anh đây còn chưa có cái gan và khí thế ấy!
Phùng Nhất Nhất cười ngặt nghẽo hôn người đang phụng phịu, hỏi, “Vậy thế này thì sao?”.
Tạ Gia Thụ rung đùi liếc mắt, “Vẫn không vui!”.
“Ớ…”, Phùng Nhất Nhất ngồi lên đùi anh, bắp đùi khẽ cọ vào “tiểu ma vương”, rồi cắn lấy tai anh, khẽ nói, “Hổ Nhỏ ăn no sẽ ngủ, anh để con ăn đi…”.
Hổ Nhỏ ngủ trong nôi bên cạnh giường lớn, cu cậu đang dang tay dang chân nằm đó, trông vừa tùy ý lại thoải mái. Còn trên chiếc giường lớn, tiếng thở dốc vừa mới lấy được nhịp bình ổn. Tạ Gia Thụ bịn rịn từ trong áo Phùng Nhất Nhất chui ra, thỏa mãn liếm liếm khóe môi ẩm ướt.
Phùng Nhất Nhất vẫn duy trì tư thế bị anh đè xuống bắt nạt vừa rồi, mềm nhũn nằm đó, nhắm mắt thở hổn hển. Tạ Gia Thụ nhìn cô lại cảm thấy động lòng vô cùng, chồm lại hôn lên mặt cô, quẫy đuôi rất thòm thèm, rất bỉ ổi hỏi, “Thoải mái chứ? Anh lợi hại không? Muốn nữa không? Chúng ta làm thêm lần nữa nhé!”.
Phùng Nhất Nhất mặt đỏ ửng, không nói thành lời, khẽ đẩy anh ra.
Thật ra thì Tạ Gia Thụ đã ăn no rồi, nhưng “tiểu ma vương” thì chưa, tuy nhiên Tạ Gia Thụ đã ôn tập lại một lần cảnh tượng lúc bác sỹ lấy ra băng gạc cầm máu, “tiểu ma vương” bỗng chốc ngừng công kích.
Tạ Gia Thụ tinh thần dạt dào bò dậy, đi vào nhà tắm vặn nước nóng, sau đó bế Phùng Nhất Nhất đã nghỉ ngơi một hồi vào.
Bồn tắm mát xa lớn mà Tạ đại thiếu gia yêu thích nhất danh bất hư truyền. Sau khi vặn đầy nước nóng, anh bỏ muối tắm thư giãn vào, bề mặt nước xanh xanh khẽ lăn tăn, chỉ nhìn thôi đã đẹp khiến người ta vui vẻ thoải mái rồi.
Phùng Nhất Nhất ngâm thân thể đau mỏi trong dòng nước ấm, thoải mái khẽ thở ra một hơi.
“Gia Thụ”, cô bỗng nói với người đang kề vai bên cạnh, “Mấy ngày này chúng ta sắp xếp thời gian, đưa Hổ Nhỏ đến thăm mẹ nhé!”.
Tạ đại thiếu gia đang đắp mặt nạ, ngửa mặt nhắm mắt nghỉ ngơi, không nghĩ nhiều mà nói, “Không phải ngày nào họ cũng tới sao?”.
“Không phải, là đi thăm mẹ của anh. Mỗi tuần bà đều bảo trợ lý đến lấy ảnh, em cảm thấy nhất định là bà rất muốn gặp Hổ Nhỏ. Chúng ta đưa Hổ Nhỏ đến thăm bà nhé! Bây giờ là mùa xuân rồi, phong cảnh trong núi hẳn là rất đẹp, chúng ta đưa Hổ Nhỏ ra ngoài chơi!”.
Nghe thấy câu đầu tiên, Tạ Gia Thụ đã mở mắt, nhưng chỉ trầm lặng. Phùng Nhất Nhất nghiêng người dựa vào anh, bàn tay khẽ xoa bóp vai anh trong dòng nước ấm. Anh thoải mái “ừm” một tiếng, rồi lại nhắm mắt.
“Em thật nhiều chuyện!”, anh nhắm mắt, giọng điệu bình bình, “Ngày mai anh bảo người gọi điện thoại cho trợ lý của bà, xem có thể hẹn thời gian không rồi tính”.
Người một nhà gặp mặt lại còn phải hẹn thời gian… Phùng Nhất Nhất lẩm bẩm trong lòng, bỏ mặt nạ trên mặt anh ra, rồi đắp phần mặt chưa dùng lên mặt mình. Cô nằm trong dòng nước, thoải mái rẽ nước, nói chuyện phiếm với anh, “Mẹ sống quanh năm trong núi đó sao?”.
“Cơ bản là vậy, cũng có vài tháng sống ở nơi khác.”
“Mẹ luôn sống một mình à?”
Tạ Gia Thụ lau mặt, giọng nói nhàn nhạt, “Nhất Nhất, em không cần lo lắng cho bà ấy. Bà ấy có rất nhiều bạn già, có trợ lý, bà ấy sẽ không cô đơn đâu. Bà ấy luôn sống như vậy”.
Phùng Nhất Nhất quay đầu nhìn anh, đắp mặt nạ không tiện nói chuyện, giọng của cô rất nhỏ, “Bạn già và trợ lý đều không phải là người thân của bà”.
“Anh hiểu ý của em”, Tạ Gia Thụ dùng ngón tay dính nước ấm san phẳng nếp nhăn trên mặt nạ của cô, thân mật nhéo cằm cô, “Nhưng bà thật sự không cần anh. Có lúc bà cũng sẽ hẹn gặp chị gái anh, phụ nữ bọn họ ở bên nhau, đi xem show biểu diễn hoặc đi làm đẹp, có nhiều chủ đề nói chuyện hơn”.
Phùng Nhất Nhất đột nhiên nhớ lại mấy năm họ vừa quen nhau. Hồi đó, Tạ đại thiếu gia đang ở trước mặt cô đây, tung hoành trong giới thời trang, giải trí thành phố G, ngày ngày tiệc tùng, đêm đêm dự show. Hồi ấy, không biết cô đã thầm chửi rủa anh bao nhiêu lần. Giờ nghĩ lại, có lẽ không hoàn toàn là bởi vì anh khoe khoang, khổng tước xòe đuôi?
Cậu bé đáng thương… Mẹ của Hổ Nhỏ trỗi dậy bản năng của người mẹ, dựa gần anh hơn, đưa tay ra vuốt mặt anh.
“Gia Thụ”, cô dịu dàng nói, “Chúng ta thử một lần được không? Nếu bà thật sự từ chối anh, vậy thì sau này chúng ta sẽ giống như trước, giữ khoảng cách với bà”.
Tạ Gia Thụ bị cô nâng mặt lên không tránh được, có chút khó mở miệng, nhưng vẫn cố gắng nói, “Em không hiểu, mẹ của anh không phải là người phụ nữ bình thường…”.
“Nhưng bà là mẹ của anh, người mẹ nào cũng giống nhau”, Phùng Nhất Nhất nói khẽ, “Trước đây, em cũng từng cảm thấy mẹ em thiên vị, không yêu em, nhưng không thể, không có người mẹ nào không yêu con của mình hết!
Một trận nước ào ào, Tạ Gia Thụ bỗng đứng dậy ép cô vào dáy bồn tắm lớn, chỉ lộ cái đầu trên mặt nước. Anh ép cô xuống rồi trừng trị.
Hổ Nhỏ ngủ bên ngoài, Phùng Nhất Nhất sợ tiếng ồn đánh thức cậu bé, vội vàng ôm hôn cậu lớn coi như an ủi, “Được rồi được rồi…”, cô thở phì phì thấp giọng nói.
Tạ Gia Thụ như chú chón lớn ra sức cọ mặt vào cô. Vừa mới chia nhau một chiếc mặt nạ, mặt hai người đều trơn bóng, cọ vào thoải mái vô cùng. Anh khoan khoái khẽ giọng nói, “Thật ra anh cũng hiểu… Thật ra sau khi có Hổ Nhỏ, trong lòng anh cũng rất hối hận đã nghĩ về cha mình như thế. Chị gái anh nói đúng, chỉ là cha anh không có thời gian, không kịp dạy bảo anh, ông dạy dỗ chị gái anh, cũng là vì anh”.
Bản thân anh làm cha rồi, anh đã hiểu nỗi lòng của người cha.
Phùng Nhất Nhất cưng nựng, hôn lên đôi môi đang chu lên của anh, “Ngoan!”.
Tình thương của cha trong Tạ Gia Thụ được kích thích mãnh liệt. Mấy đêm sau đó anh chủ động đề xuất do anh phụ trách chăm sóc Hổ Nhỏ cả đêm.
Hiện giờ, ban đêm Hổ Nhỏ ngủ rất ngon, chỉ là cu cậu quá nghịch ngợm, lúc ngủ thì năm giữa cha và mẹ, đến nửa đêm có thể đã nằm ngang trên bụng cha cậu. Có một đêm, sau khi cậu tè dầm đã oa oa khóc lớn. Tạ Gia Thụ buồn ngủ rũ mắt, nhắm mắt thay tã lót cho con. Hổ Nhỏ không khóc nữa, anh cũng chìm vào giấc ngủ mà quên mặc tã mới cho con trai. Ngủ đến khi trời sắp sáng, Hổ Nhỏ lại đầu quay về cuối giường, hai chân quay vào gối. Trong giấc mơ ngọt ngào của buổi sớm, một bọc nước tiểu đầy sinh lực tưới xuống mặt cha cậu…
Tạ Gia Thụ đáng thương, Tạ Gia Thụ từng tỏa sáng lấp lánh, Tạ Gia Thụ kiêu ngạo đệ nhất thiên hạ, bụm mặt lăn xuống giường, thất thểu vọt vào nhà tắm, cả buổi sáng không ló mặt ra ngoài.
Câu chuyện “ấm áp” này quả thật là quá buồn cười, ngay cả Tạ phu nhân nghe xong cũng cười. Mặc dù chỉ là khẽ che miệng, nhưng là lần đầu tiên Phùng Nhất Nhất nhìn thấy vị phu nhân cao quý này cười thật lòng.
Trước mặt mẹ, Tạ Gia Thụ vẫn trầm lặng như trước, nhưng hôm nay anh đã ngồi xuống bên mẹ, ôm lấy Hổ Nhỏ đang khua tay khua chân loạn xạ không ngừng nghỉ.
Cậu nhỏ chơi đùa quen với cha rồi, “ồ” một tiếng xuất chưởng, đá nghiêng cả cái cằm anh tuấn của cha, nắm đấm nhỏ đấm vào cánh tay bà nội. Tạ Gia Thụ giật giật mí mắt, Tạ phu nhân đã đưa tay nắm lấy nắm đấm nhỏ ấy.
“Sao con lại nghịch ngợm thế này chứ? Hử?”, bà cười nói với cháu nội. Thằng bé này tinh nghịch quá, cũng vô cùng đáng yêu, khiến bà nhớ đến một trai một gái của mình. Bà không nuôi lớn đứa nào, lúc trẻ không cảm thấy gì, hiện giờ nhìn thằng cháu kháu khỉnh bụ bẫm, lại thấy trong lòng có chút tiếc nuối.
“Thằng bé này yêu quá!”, bà bùi ngùi khẽ nói.
Tạ Gia Thụ trầm lặng, Phùng Nhất Nhất nhanh nhẹn nói, “Mẹ, sau này chúng con sẽ thường xuyên đưa Hổ Nhỏ đến đây thăm mẹ”.
Tạ phu nhân cảm động nhìn con dâu, nhưng lại khách sáo nói, “Không cần đâu, chỗ này xa quá, các con đến không thuận tiện”.
Bà nói như thế, nhưng tay vẫn nắm lấy tay của Hổ Nhỏ. Tạ Gia Thụ bỗng chú ý đến móng tay dài mẹ chăm sóc nhiều năm giờ không thấy đâu, hiển nhiên là vừa mới cắt. Mỗi móng tay chỉ để nhu nhú, độ dài vừa vặn không hại đến làn da non nớt của trẻ nhỏ.
Đầu óc anh bỗng nóng lên, nói, “Con có một căn nhà cách chỗ con và chị khá gần, hay là mẹ dọn qua đó sống?”.
Anh buột miệng nói ra, nhưng Tạ phu nhân lại trầm lặng mà không trả lời ngay lập tức, bầu không khí trong căn phòng bỗng chốc trở nên vô cùng khó xử.
Không ai nói chuyện thật không tốt chút nào! Hổ Nhỏ buồn chán muốn mẹ, quay đầu nhìn mẹ hét, “Mẹ! Mẹ”.
Giọng nói non nớt của trẻ con cảm động lòng người, Tạ phu nhân giật mình định thần lại, nắm lấy ngón tay bụ bẫm của cu cậu, khách sáo mà dịu dàng nói với con trai, “Được… vậy mẹ cảm ơn con!”.
Trong lòng Tạ Gia Thụ thầm thở phào một hơi rồi nở nụ cười, bắt đầu có chút ngại ngùng. May mà Phùng Nhất Nhất ở bên cạnh mừng rỡ nói, “Vậy lúc nào chuyển nhà tụi con sẽ đến đón mẹ nhé! Hẹn cả chị đến nữa. Cả nhà chúng ta còn chưa cùng nhau ăn bữa cơm cơ!”.
Biểu cảm của Tạ phu nhân hệt như Tạ Gia Thụ. Bà có chút ngượng ngùng, đoan trang gật đầu. Đã bao nhiêu năm bà không có tâm tình thế này rồi, lúc này tâm trạng xao động, không thể nhịn thêm được nữa mà đưa tay ra bế Hổ Nhỏ.
Cu cậu bụ bẫm nhảy nhót trong lòng bà nội xinh đẹp. Tạ Gia Thụ sợ mẹ không bế nổi cậu nhóc phá phách này, vội vàng đứng bên cạnh đỡ. Tạ phu nhân thơm lên khuôn mặt bụ bẫm của cháu trai, rồi cười híp mắt nhìn con trai. Ba thế hệ ở cạnh nhau, ba khuôn mặt xinh đẹp như nhau đang mỉm cười, khiến lòng người vô cùng vui sướng.
Tình trạng trên tiếp diễn liên tục hơn nửa tháng, Tạ Gia Thụ tức điên rồi! Buồn ngủ đến không thể mở mắt! Bò dậy vừa nhỏ giọng mắng người vừa ôm cu cậu vào lòng dỗ dành.
Phùng Nhất Nhất mơ mơ màng màng nhưng vẫn nghe thấy, quát anh, “Anh đừng có ăn nói bậy bạ!”.
Tạ Gia Thụ cũng biết như vậy là không đúng, dáng vẻ thảm thương nhỏ giọng cãi lại, “Vậy em dậy ôm nó đi!”.
Phùng Nhất Nhất thoải mái ôm gối, “Đã nói rõ là từ tối đến nửa đêm là em, từ nửa đêm đến sáng là anh rồi”.
Lúc đầu, hai người quyết định làm cha mẹ tốt, sau một cuộc nói chuyện thành thật với nhau, họ đã lập ra một thời gian biểu đơn giản, yêu cầu nghiêm túc tuân thủ, chấp hành. Nhưng tình hình hiện tại vừa đặc biệt vừa quái dị, cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách hay. Tạ Gia Thụ đính hai vòng mắt đen làm nũng chơi xấu, Phùng Nhất Nhất cũng thấy anh đáng thương, lòng từ bi trỗi dậy, đổi ca cho anh.
Nhưng ngày thứ hai sau khi đổi ca, từ tối đến nửa đêm, Hổ Nhỏ tinh thần tràn trề quấn lấy cha cậu đùa nghịch đến Mười một giờ, buồn ngủ nằm xuống là ngủ, từ nửa đêm đến sáng trong lòng mẹ ngủ một giấc ngon lành.
Tạ Gia Thụ khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Lúc Trịnh Phiên Phiên và Phùng Nhất Phàm đến nhà thăm cu cậu, Phùng Nhất Nhất chia sẻ với họ câu chuyện ấm áp này, hai người nghe mà ôm bụng cười phá lên.
“Các người thì hiểu cái gì?”, Tạ Gia Thụ kiêu ngạo giải thích, “Đây là con trai tôi với tôi có tình cảm tốt! Em xem nó càng lớn càng giống anh rồi, anh tuấn biết bao!”.
“Đâu có!”, Trịnh Phiên Phiên giọng ngọt ngào phản bác, nói, “Cháu trai giống cậu, rõ ràng là Hổ Nhỏ giống Nhất Phàm nhà em!”.
Nhất Phàm nhà chúng ta anh tuấn nhất, điển trai nhất!
Tạ Gia Thụ cười lạnh hỏi lại, “Cô xác định Nhất Phàm là của nhà cô?”.
Trịnh Phiên Phiên… không xác định!
Cô nàng len lén nhìn Phùng Nhất Phàm ở bên cạnh, thấy nét mặt của Phùng Nhất Phàm vẫn dửng dưng, liền tủi thân lẳng lặng cúi đầu.
Trịnh Phiên Phiên vừa cúi đầu, Phùng Nhất Phàm, người mặt không biểu cảm từ nãy tới giờ đột nhiên nghiêng mặt hôn cô ấy, trước mặt Tạ Gia Thụ, Phùng Nhất Nhất, và Hổ Nhỏ.
“Đúng vậy!”, Phùng Nhất Phàm của Trịnh Phiên Phiên, trả lời vấn đề của Tạ Gia Thụ một cách ngắn gọn, rõ ràng.
Phùng Nhất Phàm trấn tĩnh như thường nắm lấy tay Trịnh Phiên Phiên đang hồn vía vất vưởng trên mây rời khỏi.
Vẻ mặt của Tạ Gia Thụ và Trịnh Phiên Phiên lại trái ngược hoàn toàn, anh xịu mặt phàn nàn với Phùng Nhất Nhất, “Phùng Nhất Phàm, tên vong ân bội nghĩa này!”.
Phùng Nhất Nhất ôm lấy Hổ Nhỏ đang lăn lộn điên cuồng trên giường, nói, “Hai đứa nó cũng không dễ dàng gì, có thể có được ngày hôm nay, chúng ta nên mừng cho chúng nó mới đúng mà”.
Tạ Gia Thụ thận trọng liếc cô, không vui nói, “Nghe có vẻ như em rất ngưỡng mộ?”.
Anh bị so sánh với tên vong ân bội nghĩa Phùng Nhất Phàm kia thật rồi sao?
Phùng Nhất Nhất ôm lấy Hổ Nhỏ, ngả vào lòng Tạ Gia Thụ, dịu dàng mà thỏa mãn nói, “Đâu có, em có anh và Hổ Nhỏ, sẽ không ngưỡng mộ bất cứ ai đâu!”.
Ừm! Tạ Gia Thụ thoạt đầu rất thoải mái, rất hài lòng, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy không đúng, “Em to gan nhỉ, dám đặt một người đàn ông khác vào vị trí ngang hàng với anh?”.
Chẳng lẽ anh không phải là tình cảm chân thành duy nhất trong cuộc đời này của em sao?
Ghen với cả con trai… Phùng Nhất Nhất cười, cọ mặt vào cổ anh. Hổ Nhỏ trong lòng cô lúc này cũng không rảnh rỗi, thở phì phò kéo cổ áo mẹ lên tìm đồ ăn ngon. Tạ Gia Thụ bị cọ đến ngứa ngáy, cúi đầu muốn hôn cô, đột nhiên bị một dòng nước trắng xóa phun vào mắt.
Anh tức đến sắp khóc rồi, “Địa vị của nó còn cao hơn cả anh! Anh không vui!”.
Tiểu tử thối! Không ngờ muốn ăn là ăn! Người làm cha như anh đây còn chưa có cái gan và khí thế ấy!
Phùng Nhất Nhất cười ngặt nghẽo hôn người đang phụng phịu, hỏi, “Vậy thế này thì sao?”.
Tạ Gia Thụ rung đùi liếc mắt, “Vẫn không vui!”.
“Ớ…”, Phùng Nhất Nhất ngồi lên đùi anh, bắp đùi khẽ cọ vào “tiểu ma vương”, rồi cắn lấy tai anh, khẽ nói, “Hổ Nhỏ ăn no sẽ ngủ, anh để con ăn đi…”.
Hổ Nhỏ ngủ trong nôi bên cạnh giường lớn, cu cậu đang dang tay dang chân nằm đó, trông vừa tùy ý lại thoải mái. Còn trên chiếc giường lớn, tiếng thở dốc vừa mới lấy được nhịp bình ổn. Tạ Gia Thụ bịn rịn từ trong áo Phùng Nhất Nhất chui ra, thỏa mãn liếm liếm khóe môi ẩm ướt.
Phùng Nhất Nhất vẫn duy trì tư thế bị anh đè xuống bắt nạt vừa rồi, mềm nhũn nằm đó, nhắm mắt thở hổn hển. Tạ Gia Thụ nhìn cô lại cảm thấy động lòng vô cùng, chồm lại hôn lên mặt cô, quẫy đuôi rất thòm thèm, rất bỉ ổi hỏi, “Thoải mái chứ? Anh lợi hại không? Muốn nữa không? Chúng ta làm thêm lần nữa nhé!”.
Phùng Nhất Nhất mặt đỏ ửng, không nói thành lời, khẽ đẩy anh ra.
Thật ra thì Tạ Gia Thụ đã ăn no rồi, nhưng “tiểu ma vương” thì chưa, tuy nhiên Tạ Gia Thụ đã ôn tập lại một lần cảnh tượng lúc bác sỹ lấy ra băng gạc cầm máu, “tiểu ma vương” bỗng chốc ngừng công kích.
Tạ Gia Thụ tinh thần dạt dào bò dậy, đi vào nhà tắm vặn nước nóng, sau đó bế Phùng Nhất Nhất đã nghỉ ngơi một hồi vào.
Bồn tắm mát xa lớn mà Tạ đại thiếu gia yêu thích nhất danh bất hư truyền. Sau khi vặn đầy nước nóng, anh bỏ muối tắm thư giãn vào, bề mặt nước xanh xanh khẽ lăn tăn, chỉ nhìn thôi đã đẹp khiến người ta vui vẻ thoải mái rồi.
Phùng Nhất Nhất ngâm thân thể đau mỏi trong dòng nước ấm, thoải mái khẽ thở ra một hơi.
“Gia Thụ”, cô bỗng nói với người đang kề vai bên cạnh, “Mấy ngày này chúng ta sắp xếp thời gian, đưa Hổ Nhỏ đến thăm mẹ nhé!”.
Tạ đại thiếu gia đang đắp mặt nạ, ngửa mặt nhắm mắt nghỉ ngơi, không nghĩ nhiều mà nói, “Không phải ngày nào họ cũng tới sao?”.
“Không phải, là đi thăm mẹ của anh. Mỗi tuần bà đều bảo trợ lý đến lấy ảnh, em cảm thấy nhất định là bà rất muốn gặp Hổ Nhỏ. Chúng ta đưa Hổ Nhỏ đến thăm bà nhé! Bây giờ là mùa xuân rồi, phong cảnh trong núi hẳn là rất đẹp, chúng ta đưa Hổ Nhỏ ra ngoài chơi!”.
Nghe thấy câu đầu tiên, Tạ Gia Thụ đã mở mắt, nhưng chỉ trầm lặng. Phùng Nhất Nhất nghiêng người dựa vào anh, bàn tay khẽ xoa bóp vai anh trong dòng nước ấm. Anh thoải mái “ừm” một tiếng, rồi lại nhắm mắt.
“Em thật nhiều chuyện!”, anh nhắm mắt, giọng điệu bình bình, “Ngày mai anh bảo người gọi điện thoại cho trợ lý của bà, xem có thể hẹn thời gian không rồi tính”.
Người một nhà gặp mặt lại còn phải hẹn thời gian… Phùng Nhất Nhất lẩm bẩm trong lòng, bỏ mặt nạ trên mặt anh ra, rồi đắp phần mặt chưa dùng lên mặt mình. Cô nằm trong dòng nước, thoải mái rẽ nước, nói chuyện phiếm với anh, “Mẹ sống quanh năm trong núi đó sao?”.
“Cơ bản là vậy, cũng có vài tháng sống ở nơi khác.”
“Mẹ luôn sống một mình à?”
Tạ Gia Thụ lau mặt, giọng nói nhàn nhạt, “Nhất Nhất, em không cần lo lắng cho bà ấy. Bà ấy có rất nhiều bạn già, có trợ lý, bà ấy sẽ không cô đơn đâu. Bà ấy luôn sống như vậy”.
Phùng Nhất Nhất quay đầu nhìn anh, đắp mặt nạ không tiện nói chuyện, giọng của cô rất nhỏ, “Bạn già và trợ lý đều không phải là người thân của bà”.
“Anh hiểu ý của em”, Tạ Gia Thụ dùng ngón tay dính nước ấm san phẳng nếp nhăn trên mặt nạ của cô, thân mật nhéo cằm cô, “Nhưng bà thật sự không cần anh. Có lúc bà cũng sẽ hẹn gặp chị gái anh, phụ nữ bọn họ ở bên nhau, đi xem show biểu diễn hoặc đi làm đẹp, có nhiều chủ đề nói chuyện hơn”.
Phùng Nhất Nhất đột nhiên nhớ lại mấy năm họ vừa quen nhau. Hồi đó, Tạ đại thiếu gia đang ở trước mặt cô đây, tung hoành trong giới thời trang, giải trí thành phố G, ngày ngày tiệc tùng, đêm đêm dự show. Hồi ấy, không biết cô đã thầm chửi rủa anh bao nhiêu lần. Giờ nghĩ lại, có lẽ không hoàn toàn là bởi vì anh khoe khoang, khổng tước xòe đuôi?
Cậu bé đáng thương… Mẹ của Hổ Nhỏ trỗi dậy bản năng của người mẹ, dựa gần anh hơn, đưa tay ra vuốt mặt anh.
“Gia Thụ”, cô dịu dàng nói, “Chúng ta thử một lần được không? Nếu bà thật sự từ chối anh, vậy thì sau này chúng ta sẽ giống như trước, giữ khoảng cách với bà”.
Tạ Gia Thụ bị cô nâng mặt lên không tránh được, có chút khó mở miệng, nhưng vẫn cố gắng nói, “Em không hiểu, mẹ của anh không phải là người phụ nữ bình thường…”.
“Nhưng bà là mẹ của anh, người mẹ nào cũng giống nhau”, Phùng Nhất Nhất nói khẽ, “Trước đây, em cũng từng cảm thấy mẹ em thiên vị, không yêu em, nhưng không thể, không có người mẹ nào không yêu con của mình hết!
Một trận nước ào ào, Tạ Gia Thụ bỗng đứng dậy ép cô vào dáy bồn tắm lớn, chỉ lộ cái đầu trên mặt nước. Anh ép cô xuống rồi trừng trị.
Hổ Nhỏ ngủ bên ngoài, Phùng Nhất Nhất sợ tiếng ồn đánh thức cậu bé, vội vàng ôm hôn cậu lớn coi như an ủi, “Được rồi được rồi…”, cô thở phì phì thấp giọng nói.
Tạ Gia Thụ như chú chón lớn ra sức cọ mặt vào cô. Vừa mới chia nhau một chiếc mặt nạ, mặt hai người đều trơn bóng, cọ vào thoải mái vô cùng. Anh khoan khoái khẽ giọng nói, “Thật ra anh cũng hiểu… Thật ra sau khi có Hổ Nhỏ, trong lòng anh cũng rất hối hận đã nghĩ về cha mình như thế. Chị gái anh nói đúng, chỉ là cha anh không có thời gian, không kịp dạy bảo anh, ông dạy dỗ chị gái anh, cũng là vì anh”.
Bản thân anh làm cha rồi, anh đã hiểu nỗi lòng của người cha.
Phùng Nhất Nhất cưng nựng, hôn lên đôi môi đang chu lên của anh, “Ngoan!”.
Tình thương của cha trong Tạ Gia Thụ được kích thích mãnh liệt. Mấy đêm sau đó anh chủ động đề xuất do anh phụ trách chăm sóc Hổ Nhỏ cả đêm.
Hiện giờ, ban đêm Hổ Nhỏ ngủ rất ngon, chỉ là cu cậu quá nghịch ngợm, lúc ngủ thì năm giữa cha và mẹ, đến nửa đêm có thể đã nằm ngang trên bụng cha cậu. Có một đêm, sau khi cậu tè dầm đã oa oa khóc lớn. Tạ Gia Thụ buồn ngủ rũ mắt, nhắm mắt thay tã lót cho con. Hổ Nhỏ không khóc nữa, anh cũng chìm vào giấc ngủ mà quên mặc tã mới cho con trai. Ngủ đến khi trời sắp sáng, Hổ Nhỏ lại đầu quay về cuối giường, hai chân quay vào gối. Trong giấc mơ ngọt ngào của buổi sớm, một bọc nước tiểu đầy sinh lực tưới xuống mặt cha cậu…
Tạ Gia Thụ đáng thương, Tạ Gia Thụ từng tỏa sáng lấp lánh, Tạ Gia Thụ kiêu ngạo đệ nhất thiên hạ, bụm mặt lăn xuống giường, thất thểu vọt vào nhà tắm, cả buổi sáng không ló mặt ra ngoài.
Câu chuyện “ấm áp” này quả thật là quá buồn cười, ngay cả Tạ phu nhân nghe xong cũng cười. Mặc dù chỉ là khẽ che miệng, nhưng là lần đầu tiên Phùng Nhất Nhất nhìn thấy vị phu nhân cao quý này cười thật lòng.
Trước mặt mẹ, Tạ Gia Thụ vẫn trầm lặng như trước, nhưng hôm nay anh đã ngồi xuống bên mẹ, ôm lấy Hổ Nhỏ đang khua tay khua chân loạn xạ không ngừng nghỉ.
Cậu nhỏ chơi đùa quen với cha rồi, “ồ” một tiếng xuất chưởng, đá nghiêng cả cái cằm anh tuấn của cha, nắm đấm nhỏ đấm vào cánh tay bà nội. Tạ Gia Thụ giật giật mí mắt, Tạ phu nhân đã đưa tay nắm lấy nắm đấm nhỏ ấy.
“Sao con lại nghịch ngợm thế này chứ? Hử?”, bà cười nói với cháu nội. Thằng bé này tinh nghịch quá, cũng vô cùng đáng yêu, khiến bà nhớ đến một trai một gái của mình. Bà không nuôi lớn đứa nào, lúc trẻ không cảm thấy gì, hiện giờ nhìn thằng cháu kháu khỉnh bụ bẫm, lại thấy trong lòng có chút tiếc nuối.
“Thằng bé này yêu quá!”, bà bùi ngùi khẽ nói.
Tạ Gia Thụ trầm lặng, Phùng Nhất Nhất nhanh nhẹn nói, “Mẹ, sau này chúng con sẽ thường xuyên đưa Hổ Nhỏ đến đây thăm mẹ”.
Tạ phu nhân cảm động nhìn con dâu, nhưng lại khách sáo nói, “Không cần đâu, chỗ này xa quá, các con đến không thuận tiện”.
Bà nói như thế, nhưng tay vẫn nắm lấy tay của Hổ Nhỏ. Tạ Gia Thụ bỗng chú ý đến móng tay dài mẹ chăm sóc nhiều năm giờ không thấy đâu, hiển nhiên là vừa mới cắt. Mỗi móng tay chỉ để nhu nhú, độ dài vừa vặn không hại đến làn da non nớt của trẻ nhỏ.
Đầu óc anh bỗng nóng lên, nói, “Con có một căn nhà cách chỗ con và chị khá gần, hay là mẹ dọn qua đó sống?”.
Anh buột miệng nói ra, nhưng Tạ phu nhân lại trầm lặng mà không trả lời ngay lập tức, bầu không khí trong căn phòng bỗng chốc trở nên vô cùng khó xử.
Không ai nói chuyện thật không tốt chút nào! Hổ Nhỏ buồn chán muốn mẹ, quay đầu nhìn mẹ hét, “Mẹ! Mẹ”.
Giọng nói non nớt của trẻ con cảm động lòng người, Tạ phu nhân giật mình định thần lại, nắm lấy ngón tay bụ bẫm của cu cậu, khách sáo mà dịu dàng nói với con trai, “Được… vậy mẹ cảm ơn con!”.
Trong lòng Tạ Gia Thụ thầm thở phào một hơi rồi nở nụ cười, bắt đầu có chút ngại ngùng. May mà Phùng Nhất Nhất ở bên cạnh mừng rỡ nói, “Vậy lúc nào chuyển nhà tụi con sẽ đến đón mẹ nhé! Hẹn cả chị đến nữa. Cả nhà chúng ta còn chưa cùng nhau ăn bữa cơm cơ!”.
Biểu cảm của Tạ phu nhân hệt như Tạ Gia Thụ. Bà có chút ngượng ngùng, đoan trang gật đầu. Đã bao nhiêu năm bà không có tâm tình thế này rồi, lúc này tâm trạng xao động, không thể nhịn thêm được nữa mà đưa tay ra bế Hổ Nhỏ.
Cu cậu bụ bẫm nhảy nhót trong lòng bà nội xinh đẹp. Tạ Gia Thụ sợ mẹ không bế nổi cậu nhóc phá phách này, vội vàng đứng bên cạnh đỡ. Tạ phu nhân thơm lên khuôn mặt bụ bẫm của cháu trai, rồi cười híp mắt nhìn con trai. Ba thế hệ ở cạnh nhau, ba khuôn mặt xinh đẹp như nhau đang mỉm cười, khiến lòng người vô cùng vui sướng.
/67
|