Bữa cơm, cha Phùng, mẹ Phùng cũng không nói gì khác, thậm chí mẹ Phùng còn không hỏi đến chuyện của Tạ Gia Thụ. Phùng Nhất Nhất thuận lợi ra khỏi nhà, mang theo một hộp canh va hai món ăn trong hộp giữ nhiệt quay lại bệnh viện.
Tạ Gia Thụ đã tỉnh được một lúc, đang nóng lòng nằm đó chau mày, quay tới quay lui, lúc quay bên trái, lúc lại quay bên phải. Cô vừa đẩy cửa vào, anh đã rầu rĩ hoi, “Sao lại lâu như vậy? Tay em đang cầm gì thế?”.
“Phùng Nhất Phàm cứ bắt em phải mang đồ ăn đến cho anh”, Phùng Nhất Nhất bất đắc dĩ nói.
Tạ Gia Thụ còn chưa thể ăn uống, ngay đồ ăn lỏng cũng không được ăn. Nhưng sau khi nghe cô nói vậy, anh vẫn rất vui sướng, mặt mày hớn hở, nói, “Em trai em có lương tâm hơn em nhiều!”.
Phùng Nhất Nhất đặt đồ xuống, vào rửa tay rồi bưng một chậu nước ấm ra chuẩn bị lau người cho anh. Thấy anh nói vậy, cô bèn đặt nước xuống, cố ý nói, “Vậy em kêu Nhất Phàm đến chăm sóc anh nhé!”.
Tạ Gia Thụ kiêu ngạo hất cằm, “Em gọi đi! Em đành lòng thì em cứ gọi đi!”.
Em đành lòng để người khác chăm sóc anh sao?
Phùng Nhất Nhất ngẫm nghĩ rồi nói, “Cũng đúng, em không đành lòng để em trai em chịu khổ”.
Tạ Gia Thụ rõ ràng, lưu loát văng một câu tục.
Phùng Nhất Nhất kể chuyện anh “hỏi thăm” mẹ Phùng khi hôn mê ngày hôm đó, thêm mắm dặm muối miêu tả biểu cảm đặc sắc của mẹ Phùng khi ấy.
Sau khi nghe xong, Tạ Gia Thụ như hồn bay phách lạc!
Một hồi lâu sau anh mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt đau khổ, lớn tiếng thở dài, “Lần này thì xong đời rồi! Chết anh rồi!”.
Phùng Nhất Nhất vắt khăn xong, cầm khăn chọc chọc vào đầu anh, vẻ không vui, “Anh đừng nói những lời không may ấy nữa được không? Mau phỉ nhổ, phỉ nhổ, phỉ nhổ đi!”.
“Cái gì mà phỉ nhổ, phỉ nhổ, phỉ nhổ hả? Em thật là bất lịch sự, phun nước miếng lung tung!”, Tạ đại thiếu gia ưa sạch sẽ lườm cô.
Phùng Nhất Nhất hết cách, lẳng lặng xốc chăn lên, lau người cho anh. Khăn ấm lau lên người, cảm giác vô cùng dễ chịu, Tạ Gia Thụ híp mắt hưởng thụ, thoải mái thở dài một hơi.
Trong đầu Phùng Nhất Nhất tưởng tượng ra vẻ lúng túng khi chốc nữa phải lau đến “tiểu ma vương”, nghe anh thở dài, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nói, “Anh… đừng kêu nữa!”.
Tạ Gia Thụ híp mắt về phía cô, trêu chọc, “Em lại nghĩ xuyên tạc hả? Em đang nghĩ chuyện không đứng đắn chứ gì? Ha ha!”.
“Có anh mới không đứng đắn ấy!”
Tạ Gia Thụ tiếp tục kêu rên phóng đãng, tâm tình vui vẻ khoe khoang độ ngờ nghệch của bản thân, “… Anh nhất định sẽ ngoan ngoãn tiêm thuốc, uống thuốc, phối hợp chữa trị, để cơ thể mau chóng khỏe lại! Rất nhanh thôi, anh sẽ hồi phục…sau đó…hi hi hi…”.
Động tác của Phùng Nhất Nhất rất nhẹ nhàng, cẩn thận lau hết nửa thân trên cho anh, tay cô run rẩy, trán vã mồ hôi. Chỉnh đốn trang phục, đắp chăn cho anh xong, cô hít một hơi thật sâu rồi mới nói, “Tạ Gia Thụ, anh cứ như thế này nữa là em không lau cho anh nữa đâu!”.
Tạ Gia Thụ thoải mái đến mức đầu óc trì trệ, “Hả? Không phải đã lau xong rồi sao?”.
Chậm mất nửa dịp, anh đột nhiên ý thức được, suýt chút nữa mình đã bỏ lỡ điều gì!
Hả? Thật sự có thể sao?
Nhưng mà… nhưng mà…
Nhưng mà mấy ngày rồi, anh không tắm rửa gì, sắc – hương – vị nhất định đã hỏng bét…
Tạ Gia Thụ vô cùng rối rắm!
Vốn dĩ chẳng muốn cô lau chỗ đó cho mình chút nào, nhưng bây giờ nghĩ lại… sao lại có chút kích động vậy nhỉ?
Cảm giác xấu hổ mỏng manh và cảm xúc kích động nồng đậm đan xen trong lòng Tạ Gia Thụ, rồi cuốn lấy anh mãnh liệt, cuộn trào. Anh nằm đó, xuân tình nồng đậm, cắn môi nhìn cô.
Phùng Nhất Nhất bị ánh mắt “muốn nói lại thôi “ của Tạ Gia Thụ nhìn đến mức toàn thân nóng rực, tay xoắn bện chiếc khăn hết lượt này đến lượt khác.
Lúc y tá trưởng dặn dò việc chăm sóc bệnh nhân sau phẫu thuật đã nhấn mạnh điều này… vì sức khỏe của anh… Phùng Nhất Nhất bất chấp khó khăn cầm khăn đến, đi được nửa đường, nghĩ ra chuyện gì đó, cô lại quay ra khóa cửa.
Cửa khóa “cạch” một tiếng, cô quay người đi đến giường bệnh. Người trên giường bỗng quay mặt lại, miệng mấp máy, giọng trầm thấp, “Tại sao lại khóa cửa? Em muốn làm gì? Em định làm gì anh sao? Ưm ưm ưm… đừng lại đây…”.
Tạ Gia Thụ miệng kêu lả lơi phóng đãng, nhưng đến lúc hành động thật, anh lại trở nên vô cùng… ngượng ngùng.
Nếu là bình thường chơi trò tình thú, anh chắc chắn sẽ vô cùng thích chí, bỏ mặc “ tểu ma vương” cho cô khiêu khích cũng không thành vấn đề. Nhưng lúc này, anh nằm trên giường bệnh không thể nhúc nhích, để cô nghiêm túc rửa sạch chỗ mấy ngày chưa được vệ sinh của anh… Tạ Ma Vương và “tiểu ma vương” đều bày tỏ , chuyện này quả thật quá xấu hổ, không thể chống đỡ nổi!
Tạ Gia Thụ mà nhúc nhích sẽ động tới vết mổ, nhưng đánh liều, phải đau đến xuýt xoa anh cũng đưa tay đẩy cô ra, không để cô lột quần của mình.
Phùng Nhất Nhất cảm thấy Tạ Gia Thụ của lúc này thật đáng yêu!
“Được rồi, anh đừng động đậy nữa, vết thương rách ra thì sao? Thật ra chuyện này có gì đâu? Anh không để em lau giúp anh, lẽ nào muốn gọi y tá đến?”, cô cứng đầu ra vẻ trấn tĩnh, khuyên giải Tạ Ma Vương đang ngượng ngùng, “Vậy anh muốn y tá nam hay y tá nữ?”.
Tạ Gia Thụ nghĩ, y tá nữ chắc là không được rồi, bởi vì “tiểu ma vương” không gặp nữ khách nào khác ngoài Phùng Nhất Nhất, còn y tá nam… trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác buồn nôn kinh tởm, đành buông lỏng ngón tay đang túm chặt quần mình.
Phùng Nhất Nhất đợi ở đó, thừa cơ lột bỏ quần bệnh nhân.
Tạ Gia Thụ quay mặt không nhìn cô, mắt nhìn bức tranh sơn dầu có màu sắc chẳng khác nào kẻ thần kinh đang treo trên tường, vừa ngượng ngùng vừa thỏa mãn nghĩ, ừm… tính đi tính lại, trên đời này, người có thể làm chuyện này cho anh, chỉ có mình cô thôi!
Mẹ của hai chị em Tạ Gia Thụ là một người có xuất thân cao quý, bà đã được dạy dỗ trở thành một thục nữ tiêu chuẩn. Hơn nửa đời người, bất cứ lúc nào bà cũng yên tĩnh thanh tú, không tỏ ra sợ hãi trước biến cố. bà gả vào Tạ gia là vì việc kết thân giữa hai gia tộc, tình cảm vợ chồng cũng chỉ đến vậy thôi. Chuyện cha của Tạ Gia Thụ bệnh nặng qua đời đối với bà mà nói, không có ảnh hưởng quá lớn. Của hồi môn cũng đủ để bà sống một cuộc sống sung túc an nhàn.
Cho nên từ nhỏ, hai chị em nhà họ Tạ đã biết, họ chỉ có thể nương tựa vào nhau.
Đáng tiếc là Tạ Gia Vân, quả thật quá bận. Tạ Gia Thụ - một cậu nhóc cô đơn, lúc nào cũng chỉ thui thủi một mình, cứ mơ hồ cho rằng,chỉ có cách gây chuyện, bản thân mới được người khác chú ý đến. Anh đã vắt óc suy tính để gây sự, nhưng Tạ Gia Vân bận rộn như vậy, sự chú ý đối với anh chẳng qua là gom góp cho đủ vài chuyện rồi đánh cho anh một trận.
Nhẹ nhàng dùng khăn ấm kiên nhẫn, dịu dàng lau người cho anh như thế này, toàn thế giới chỉ có Phùng Nhất Nhất mà thôi!
May mắn là anh còn có Phùng Nhất Nhất!
“Nhất Nhất!”, Tạ Gia Thụ rất ít khi gọi cô như vậy, ít đến mức sau khi gọi một lần, chính anh cũng cảm thấy kỳ lạ, im lặng một lúc, hồi tưởng lại, mới tiếp tục nói, “Nước Mỹ không có gì hay ho, anh vô cùng không thích nơi đó”.
Phùng Nhất Nhất đã lau đến chỗ “tiểu ma vương”, nhưng giọng nghe có vẻ rất bình tĩnh, “…Ừm!”.
“Ở đó, mùi cơ thể của họ quá nặng, nặng mùi lại càng xịt nhiều nước hoa, anh không quen, đến bây giờ anh vẫn cảm thấy không quen… Đồ ăn ở đó chẳng ngon chút nào, anh không thích ăn đồ chiên mỡ và đồ lạnh, nhưng mà, khoai tây chiên và cánh gà rán ở đó ngon hơn đồ ăn Trung Quốc, có lẽ là bởi vì ở nơi nào thì bên thức ăn nơi ấy, đồ ăn không chính gốc, dù thế nào cũng không đúng mùi vị. Đồ ăn dựa vào nguyên lý này, những chuyện khác cũng vậy… Trong nhà Mike Trần có một đầu bếp chuyên làm đồ ăn Trung Quốc, nói là được trả giá cao từ Trung Quốc sang, nhưng anh đến đó ăn rồi, thấy cũng thường thôi mà! Quả thật là không ngon, anh cảm thấy anh ta chỉ nói khoác thôi…”, những chuyện này từ trước đến giờ anh chưa từng nói với ai, đương nhiên, cũng không có ai hỏi anh cả. Quãng thời gian đầy trải nghiệm ấy, bây giờ nhắc lại, ngẫm thấy nó phảng phất như một giấc mộng. Giọng nói của Tạ Gia Thụ ngày càng thấp, câu văn cũng lộn xộn, không rõ ràng, “.. Quả thật là anh không cố ý để dạ dày mình đói đến xuất huyết đâu. Lần đầu tiên xuất huyết anh cũng sợ chết khiếp ấy… nhưng đồ ăn ở đó không ngon thật mà! Công việc cũng nhiều nữa, từ sáng đến tối chẳng có thời gian nghỉ ngơi… Anh hiểu những người đó, thật ra trong lòng một vài người, họ đều coi thường anh! Thỉnh thoáng có người nghiêm túc nhìn anh vài lần cũng là bởi vì anh quá đẹp trai mà thôi! Úi! Em nhẹ tay một chút!”, anh đang đắm chìm trong chuyện xưa, bỗng nhiên phàn nàn kêu lên.
Phùng Nhất Nhất nhấc chân anh xuống, nhẫn nhịn nỗi xót xa trong lòng, cười nói, “Anh đau thì nói chuyện ít thôi. Người ta phẫu thuật xong đều phải tĩnh dưỡng, sao anh lại trở nên nhiều lời như vậy chứ?”.
“Chết tiệt!”, Tạ Ma Vương không học hành cho hẳn hoi, lại văng tục rồi, “Không phải em cứ luôn miệng hỏi anh chuyện ở Mỹ sao?”.
Đương nhiên là Phùng Nhất Nhất biết, cô thật sự rất muốn biết những chuyện đó.
Nhưng khi nghe anh kể, cô lại không chịu nổi.
Vừa nghĩ đến việc anh từng cô đơn buồn bã nơi đất khách, quê người, một mình chịu đói bụng,… cô đã không chịu nổi rồi.
Đó là Tạ Gia Thụ của hai mươi lăm tuổi cơ đấy, là Tạ Gia Thụ tỏa sáng lấp lánh… là Tạ Gia Thụ của cô.
Bởi lời cự tuyệt lúc đầu của cô, anh đã phải vật vờ nơi đất khách, biến mình thành bộ dạng như bây giờ.
Đương nhiên là cô vẫn yêu anh, từ quá khứ đến hiện tại, nhưng… cô không chịu nổi.
Chẳng trách có người nói: Tình thâm bất thọ1
1 Tình thâm bất thọ: Hai người yêu nhau, một trong hai người yêu quá đậm sâu thì tình yêu ấy sẽ không được dài lâu.
“Lúc anh ở Mỹ, nhớ em, những lúc rất nhớ, rất nhớ… sẽ như thế này này”, anh làm cho cô xem, vừa động tay, chỗ vết mổ đau khiến anh thở hắt ra một hơi.
Nhưng… chỉ có như vậy thôi đấy! Có một giọng nói tươi mát đang thổ lộ trong lòng Tạ Gia Thụ - người đang thẹn thùng, “Bởi vì anh biết rằng mình nhất định sẽ trở về… trở về bên em”.
Tất thảy những người phụ nữ khác trên đời đều chỉ là trạm dừng chân, nhưng anh không dừng lại ở bất cứ đâu, mà luôn chạy băng băng về phía trước, em là đích đến cuối cùng của anh.
Lòng anh tươi mát, sắc nét, nhưng quả thật là hành động anh làm chẳng ra tiết tấu gì, sao Phùng Nhất Nhất có thể thông qua động tác thân thể này mà nghiệm ra được lời anh muốn bày tỏ với cô là “Em là điểm dừng chân cuối cùng của anh” chứ?
Cô chỉ lĩnh hội được rằng, anh đang nhẫn nhịn đau đớn và giở trò lưu manh, thật không biết xấu hổ!
Cô bất đắc dĩ ghì chặt tay anh, nhẹ nhàng lật cơ thể anh qua rồi kéo quần lên cho anh.
Bên ngoài cửa sổ căn phòng bệnh xa hoa nằm trên tầng trên cùng, bầu trời trong xanh không một gợn mây, cửa khép hờ, không khí trong lành tràn khắp gian phòng. Thiết bị trong phòng phát ra tiếng ù ù rất khẽ, mọi thứ tĩnh lặng mà ấm áp.
Thật quá yên tĩnh, thế nên tiếng “bùm” phát ra từ Tạ Gia Thụ hiển nhiên vô cùng vang dội.
Vang dội đến mức chính bản thân Tạ Gia Thụ cũng sững người! Ngẩn ngơ ra đó, khuôn mặt anh dần đỏ ửng.
Phùng Nhất Nhất cũng ngẩn người một lát mới phản ứng lại, cô rất vui vẻ, “Ôi! Tốt quá rồi! Vậy là anh có thể ăn đồ ăn rồi!”.
Tạ Gia Thụ thề thốt phủ nhận, “…Anh, anh không phải! Anh không thể! Không phải anh đâu!”.
Có thể “xì hơi” chứng tỏ anh đã nhu động ruột rồi. Phùng Nhất Nhất ngóng trông anh nhu động ruột đã rất lâu rồi, phải ăn đồ ăn mới bồi bổ cơ thể được.
“May mà Nhất Phàm kiên quyết bảo em mang canh ga tới. Em đi hỏi y tá trưởng chút, xem bây giờ anh có thể ăn canh gà được chưa”, cô vui vẻ nói.
“Đừng đi! Em đừng đi!”, Tạ Gia Thụ suy sụp, nhẫn nhịn đau đớn nơi vết mổ, gào thét trên giường, “Anh không ‘xì hơi’! Anh không có!”.
Loài người ngu ngốc như mấy người mới “xì hơi”. Tạ Ma Vương tôi trong như ngọc, trắng như ngà! Thanh cao thuần khiết! Tôi không có ‘xì hơi’! Không có!
Bởi chuyện “tiểu ma vương” được vệ sinh sạch sẽ, cùng với việc nhu động ruột mà Tạ Gia Thụ đã cự nự rất lâu, rất lâu.
Lâu đến nỗi, vết mổ trên bụng anh đã lành, đã lên da non mà anh vẫn kiên trì nằm trên giường tĩnh dưỡng, sắm vai u buồn, không chịu xuống giường đi lại.
Tạ Gia Vân vì chuyện này mà vô cùng hoang mang và phẫn nộ. Sau khi trưng cầu ý kiến của Viện trưởng Thẩm, thậm chí cô ấy còn định giải quyết như thường lệ: xách cậu em trai lên đánh cho một trận, đánh đến khi nào anh chạy trối chết mới thôi.
Sau lần Tạ Gia Vân quẳng lại lời uy hiếp rồi nghênh ngang bỏ đi, Phùng Nhất Nhất đã khuyên bảo Tạ Gia Thụ - người đang uể oải, ủ rũ rằng, “Anh đừng ấu trĩ, cáu kỉnh như vậy mà. Anh xem, chị gái anh đã bị anh chọc cho tức giận thật rồi đấy”.
“Chị ấy tức giận, có lần nào là thật đâu”, Tạ Gia Thụ vẫn lười biếng, xiêu vẹo trên giường, xòe hai tay ra, không buồn nhúc nhích.
Phùng Nhất Nhất nỗ lực kéo anh dậy, dù chỉ là ngồi thẳng lên một chút, “Anh nặng quá!”, cô kéo hai lần mà vẫn không nổi, đành thở dài, “Đợt này anh chỉ ăn mà không chịu vận động, mặt tròn ra rồi kìa, em thấy anh ít nhất cũng phải béo lên hai cân rưỡi đấy”.
“Vô tình cắm liều liễu thành hàng1”, Tạ Gia Thụ lập tức trợn tròn mắt !
1Cả câu vốn là “ Có ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu thành hàng”, ý nói dốc hết sức làm một việc gì đó nhưng vẫn không thể thành công, còn chuyện không dự tính trước lại thu được kết quả bất ngờ.
Phùng Nhất Nhất biết mình đã nói đúng mấu chốt, vội vàng nói tiếp, “anh sờ thử bụng mà xem, cơ bụng lặn mất tăm rồi”.
Tạ Gia Thụ sờ cái bụng mềm nhũn của mình, lòng bi thương trỗi dậy, càng nhụt chí nản lòng nằm dài trên giường, dứt khoát quay đầu, nhắm mắt lại.
Ông đây cam chịu! Được rồi chứ?
Bộ dạng anh chơi xấu như vậy yêu vô cùng, quả thật khiến người ta không nhịn được cười. Phùng Nhất Nhất cố nén cười nhìn anh.
Thật ra, từ sau khi Tạ Gia Thụ mổ, thời gian bỗng như quay lại ngày xưa. Khoảng thời gian này đẹp đến mức Phùng Nhất Nhất dường như lại muốn lún sâu vào, tự lừa gạt mình.
Phòng bệnh này, quãng thời gian này, có lẽ mà món quà cuối cùng mà mối tình với Tạ Gia Thụ ban tặng cho cô.
Phùng Nhất Nhất đi đến bên giường, ngồi xuống, lặng lẽ nhìn bộ dạng giận dỗi đáng yêu của anh, rồi cúi người hôn anh.
Khoảng thời gian này cô rất thích nhẹ nhàng hôn anh như thế này.
Người vừa được hôn mở to hai mắt, vừa may cô còn chưa đứng dậy, hai người rất gần nhau, cứ thế nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Cả hai đều không lên tiếng, trong lòng đang nghĩ: May mà cuộc đời mình, gặp được một người như thế.
Nụ hôn thắm thiết, kéo dài triền miên, khiến người một thân toàn thịt mũm mĩm nào đó thở phì phò, mãn nguyện ngả vào gối, nhếch môi thở gấp.
Phùng Nhất Nhất cũng hôn đến mức tim đập loạn nhịp, toàn thân mềm nhũn, sau khi tách ra còn bịn rịn hôn lên bờ môi anh.
Cứ hôn rồi nựng nịu dỗ dành mãi, cuối cùng cô cũng dụ được anh ra ngoài đi lại.
Tạ Gia Thụ đã tỉnh được một lúc, đang nóng lòng nằm đó chau mày, quay tới quay lui, lúc quay bên trái, lúc lại quay bên phải. Cô vừa đẩy cửa vào, anh đã rầu rĩ hoi, “Sao lại lâu như vậy? Tay em đang cầm gì thế?”.
“Phùng Nhất Phàm cứ bắt em phải mang đồ ăn đến cho anh”, Phùng Nhất Nhất bất đắc dĩ nói.
Tạ Gia Thụ còn chưa thể ăn uống, ngay đồ ăn lỏng cũng không được ăn. Nhưng sau khi nghe cô nói vậy, anh vẫn rất vui sướng, mặt mày hớn hở, nói, “Em trai em có lương tâm hơn em nhiều!”.
Phùng Nhất Nhất đặt đồ xuống, vào rửa tay rồi bưng một chậu nước ấm ra chuẩn bị lau người cho anh. Thấy anh nói vậy, cô bèn đặt nước xuống, cố ý nói, “Vậy em kêu Nhất Phàm đến chăm sóc anh nhé!”.
Tạ Gia Thụ kiêu ngạo hất cằm, “Em gọi đi! Em đành lòng thì em cứ gọi đi!”.
Em đành lòng để người khác chăm sóc anh sao?
Phùng Nhất Nhất ngẫm nghĩ rồi nói, “Cũng đúng, em không đành lòng để em trai em chịu khổ”.
Tạ Gia Thụ rõ ràng, lưu loát văng một câu tục.
Phùng Nhất Nhất kể chuyện anh “hỏi thăm” mẹ Phùng khi hôn mê ngày hôm đó, thêm mắm dặm muối miêu tả biểu cảm đặc sắc của mẹ Phùng khi ấy.
Sau khi nghe xong, Tạ Gia Thụ như hồn bay phách lạc!
Một hồi lâu sau anh mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt đau khổ, lớn tiếng thở dài, “Lần này thì xong đời rồi! Chết anh rồi!”.
Phùng Nhất Nhất vắt khăn xong, cầm khăn chọc chọc vào đầu anh, vẻ không vui, “Anh đừng nói những lời không may ấy nữa được không? Mau phỉ nhổ, phỉ nhổ, phỉ nhổ đi!”.
“Cái gì mà phỉ nhổ, phỉ nhổ, phỉ nhổ hả? Em thật là bất lịch sự, phun nước miếng lung tung!”, Tạ đại thiếu gia ưa sạch sẽ lườm cô.
Phùng Nhất Nhất hết cách, lẳng lặng xốc chăn lên, lau người cho anh. Khăn ấm lau lên người, cảm giác vô cùng dễ chịu, Tạ Gia Thụ híp mắt hưởng thụ, thoải mái thở dài một hơi.
Trong đầu Phùng Nhất Nhất tưởng tượng ra vẻ lúng túng khi chốc nữa phải lau đến “tiểu ma vương”, nghe anh thở dài, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nói, “Anh… đừng kêu nữa!”.
Tạ Gia Thụ híp mắt về phía cô, trêu chọc, “Em lại nghĩ xuyên tạc hả? Em đang nghĩ chuyện không đứng đắn chứ gì? Ha ha!”.
“Có anh mới không đứng đắn ấy!”
Tạ Gia Thụ tiếp tục kêu rên phóng đãng, tâm tình vui vẻ khoe khoang độ ngờ nghệch của bản thân, “… Anh nhất định sẽ ngoan ngoãn tiêm thuốc, uống thuốc, phối hợp chữa trị, để cơ thể mau chóng khỏe lại! Rất nhanh thôi, anh sẽ hồi phục…sau đó…hi hi hi…”.
Động tác của Phùng Nhất Nhất rất nhẹ nhàng, cẩn thận lau hết nửa thân trên cho anh, tay cô run rẩy, trán vã mồ hôi. Chỉnh đốn trang phục, đắp chăn cho anh xong, cô hít một hơi thật sâu rồi mới nói, “Tạ Gia Thụ, anh cứ như thế này nữa là em không lau cho anh nữa đâu!”.
Tạ Gia Thụ thoải mái đến mức đầu óc trì trệ, “Hả? Không phải đã lau xong rồi sao?”.
Chậm mất nửa dịp, anh đột nhiên ý thức được, suýt chút nữa mình đã bỏ lỡ điều gì!
Hả? Thật sự có thể sao?
Nhưng mà… nhưng mà…
Nhưng mà mấy ngày rồi, anh không tắm rửa gì, sắc – hương – vị nhất định đã hỏng bét…
Tạ Gia Thụ vô cùng rối rắm!
Vốn dĩ chẳng muốn cô lau chỗ đó cho mình chút nào, nhưng bây giờ nghĩ lại… sao lại có chút kích động vậy nhỉ?
Cảm giác xấu hổ mỏng manh và cảm xúc kích động nồng đậm đan xen trong lòng Tạ Gia Thụ, rồi cuốn lấy anh mãnh liệt, cuộn trào. Anh nằm đó, xuân tình nồng đậm, cắn môi nhìn cô.
Phùng Nhất Nhất bị ánh mắt “muốn nói lại thôi “ của Tạ Gia Thụ nhìn đến mức toàn thân nóng rực, tay xoắn bện chiếc khăn hết lượt này đến lượt khác.
Lúc y tá trưởng dặn dò việc chăm sóc bệnh nhân sau phẫu thuật đã nhấn mạnh điều này… vì sức khỏe của anh… Phùng Nhất Nhất bất chấp khó khăn cầm khăn đến, đi được nửa đường, nghĩ ra chuyện gì đó, cô lại quay ra khóa cửa.
Cửa khóa “cạch” một tiếng, cô quay người đi đến giường bệnh. Người trên giường bỗng quay mặt lại, miệng mấp máy, giọng trầm thấp, “Tại sao lại khóa cửa? Em muốn làm gì? Em định làm gì anh sao? Ưm ưm ưm… đừng lại đây…”.
Tạ Gia Thụ miệng kêu lả lơi phóng đãng, nhưng đến lúc hành động thật, anh lại trở nên vô cùng… ngượng ngùng.
Nếu là bình thường chơi trò tình thú, anh chắc chắn sẽ vô cùng thích chí, bỏ mặc “ tểu ma vương” cho cô khiêu khích cũng không thành vấn đề. Nhưng lúc này, anh nằm trên giường bệnh không thể nhúc nhích, để cô nghiêm túc rửa sạch chỗ mấy ngày chưa được vệ sinh của anh… Tạ Ma Vương và “tiểu ma vương” đều bày tỏ , chuyện này quả thật quá xấu hổ, không thể chống đỡ nổi!
Tạ Gia Thụ mà nhúc nhích sẽ động tới vết mổ, nhưng đánh liều, phải đau đến xuýt xoa anh cũng đưa tay đẩy cô ra, không để cô lột quần của mình.
Phùng Nhất Nhất cảm thấy Tạ Gia Thụ của lúc này thật đáng yêu!
“Được rồi, anh đừng động đậy nữa, vết thương rách ra thì sao? Thật ra chuyện này có gì đâu? Anh không để em lau giúp anh, lẽ nào muốn gọi y tá đến?”, cô cứng đầu ra vẻ trấn tĩnh, khuyên giải Tạ Ma Vương đang ngượng ngùng, “Vậy anh muốn y tá nam hay y tá nữ?”.
Tạ Gia Thụ nghĩ, y tá nữ chắc là không được rồi, bởi vì “tiểu ma vương” không gặp nữ khách nào khác ngoài Phùng Nhất Nhất, còn y tá nam… trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác buồn nôn kinh tởm, đành buông lỏng ngón tay đang túm chặt quần mình.
Phùng Nhất Nhất đợi ở đó, thừa cơ lột bỏ quần bệnh nhân.
Tạ Gia Thụ quay mặt không nhìn cô, mắt nhìn bức tranh sơn dầu có màu sắc chẳng khác nào kẻ thần kinh đang treo trên tường, vừa ngượng ngùng vừa thỏa mãn nghĩ, ừm… tính đi tính lại, trên đời này, người có thể làm chuyện này cho anh, chỉ có mình cô thôi!
Mẹ của hai chị em Tạ Gia Thụ là một người có xuất thân cao quý, bà đã được dạy dỗ trở thành một thục nữ tiêu chuẩn. Hơn nửa đời người, bất cứ lúc nào bà cũng yên tĩnh thanh tú, không tỏ ra sợ hãi trước biến cố. bà gả vào Tạ gia là vì việc kết thân giữa hai gia tộc, tình cảm vợ chồng cũng chỉ đến vậy thôi. Chuyện cha của Tạ Gia Thụ bệnh nặng qua đời đối với bà mà nói, không có ảnh hưởng quá lớn. Của hồi môn cũng đủ để bà sống một cuộc sống sung túc an nhàn.
Cho nên từ nhỏ, hai chị em nhà họ Tạ đã biết, họ chỉ có thể nương tựa vào nhau.
Đáng tiếc là Tạ Gia Vân, quả thật quá bận. Tạ Gia Thụ - một cậu nhóc cô đơn, lúc nào cũng chỉ thui thủi một mình, cứ mơ hồ cho rằng,chỉ có cách gây chuyện, bản thân mới được người khác chú ý đến. Anh đã vắt óc suy tính để gây sự, nhưng Tạ Gia Vân bận rộn như vậy, sự chú ý đối với anh chẳng qua là gom góp cho đủ vài chuyện rồi đánh cho anh một trận.
Nhẹ nhàng dùng khăn ấm kiên nhẫn, dịu dàng lau người cho anh như thế này, toàn thế giới chỉ có Phùng Nhất Nhất mà thôi!
May mắn là anh còn có Phùng Nhất Nhất!
“Nhất Nhất!”, Tạ Gia Thụ rất ít khi gọi cô như vậy, ít đến mức sau khi gọi một lần, chính anh cũng cảm thấy kỳ lạ, im lặng một lúc, hồi tưởng lại, mới tiếp tục nói, “Nước Mỹ không có gì hay ho, anh vô cùng không thích nơi đó”.
Phùng Nhất Nhất đã lau đến chỗ “tiểu ma vương”, nhưng giọng nghe có vẻ rất bình tĩnh, “…Ừm!”.
“Ở đó, mùi cơ thể của họ quá nặng, nặng mùi lại càng xịt nhiều nước hoa, anh không quen, đến bây giờ anh vẫn cảm thấy không quen… Đồ ăn ở đó chẳng ngon chút nào, anh không thích ăn đồ chiên mỡ và đồ lạnh, nhưng mà, khoai tây chiên và cánh gà rán ở đó ngon hơn đồ ăn Trung Quốc, có lẽ là bởi vì ở nơi nào thì bên thức ăn nơi ấy, đồ ăn không chính gốc, dù thế nào cũng không đúng mùi vị. Đồ ăn dựa vào nguyên lý này, những chuyện khác cũng vậy… Trong nhà Mike Trần có một đầu bếp chuyên làm đồ ăn Trung Quốc, nói là được trả giá cao từ Trung Quốc sang, nhưng anh đến đó ăn rồi, thấy cũng thường thôi mà! Quả thật là không ngon, anh cảm thấy anh ta chỉ nói khoác thôi…”, những chuyện này từ trước đến giờ anh chưa từng nói với ai, đương nhiên, cũng không có ai hỏi anh cả. Quãng thời gian đầy trải nghiệm ấy, bây giờ nhắc lại, ngẫm thấy nó phảng phất như một giấc mộng. Giọng nói của Tạ Gia Thụ ngày càng thấp, câu văn cũng lộn xộn, không rõ ràng, “.. Quả thật là anh không cố ý để dạ dày mình đói đến xuất huyết đâu. Lần đầu tiên xuất huyết anh cũng sợ chết khiếp ấy… nhưng đồ ăn ở đó không ngon thật mà! Công việc cũng nhiều nữa, từ sáng đến tối chẳng có thời gian nghỉ ngơi… Anh hiểu những người đó, thật ra trong lòng một vài người, họ đều coi thường anh! Thỉnh thoáng có người nghiêm túc nhìn anh vài lần cũng là bởi vì anh quá đẹp trai mà thôi! Úi! Em nhẹ tay một chút!”, anh đang đắm chìm trong chuyện xưa, bỗng nhiên phàn nàn kêu lên.
Phùng Nhất Nhất nhấc chân anh xuống, nhẫn nhịn nỗi xót xa trong lòng, cười nói, “Anh đau thì nói chuyện ít thôi. Người ta phẫu thuật xong đều phải tĩnh dưỡng, sao anh lại trở nên nhiều lời như vậy chứ?”.
“Chết tiệt!”, Tạ Ma Vương không học hành cho hẳn hoi, lại văng tục rồi, “Không phải em cứ luôn miệng hỏi anh chuyện ở Mỹ sao?”.
Đương nhiên là Phùng Nhất Nhất biết, cô thật sự rất muốn biết những chuyện đó.
Nhưng khi nghe anh kể, cô lại không chịu nổi.
Vừa nghĩ đến việc anh từng cô đơn buồn bã nơi đất khách, quê người, một mình chịu đói bụng,… cô đã không chịu nổi rồi.
Đó là Tạ Gia Thụ của hai mươi lăm tuổi cơ đấy, là Tạ Gia Thụ tỏa sáng lấp lánh… là Tạ Gia Thụ của cô.
Bởi lời cự tuyệt lúc đầu của cô, anh đã phải vật vờ nơi đất khách, biến mình thành bộ dạng như bây giờ.
Đương nhiên là cô vẫn yêu anh, từ quá khứ đến hiện tại, nhưng… cô không chịu nổi.
Chẳng trách có người nói: Tình thâm bất thọ1
1 Tình thâm bất thọ: Hai người yêu nhau, một trong hai người yêu quá đậm sâu thì tình yêu ấy sẽ không được dài lâu.
“Lúc anh ở Mỹ, nhớ em, những lúc rất nhớ, rất nhớ… sẽ như thế này này”, anh làm cho cô xem, vừa động tay, chỗ vết mổ đau khiến anh thở hắt ra một hơi.
Nhưng… chỉ có như vậy thôi đấy! Có một giọng nói tươi mát đang thổ lộ trong lòng Tạ Gia Thụ - người đang thẹn thùng, “Bởi vì anh biết rằng mình nhất định sẽ trở về… trở về bên em”.
Tất thảy những người phụ nữ khác trên đời đều chỉ là trạm dừng chân, nhưng anh không dừng lại ở bất cứ đâu, mà luôn chạy băng băng về phía trước, em là đích đến cuối cùng của anh.
Lòng anh tươi mát, sắc nét, nhưng quả thật là hành động anh làm chẳng ra tiết tấu gì, sao Phùng Nhất Nhất có thể thông qua động tác thân thể này mà nghiệm ra được lời anh muốn bày tỏ với cô là “Em là điểm dừng chân cuối cùng của anh” chứ?
Cô chỉ lĩnh hội được rằng, anh đang nhẫn nhịn đau đớn và giở trò lưu manh, thật không biết xấu hổ!
Cô bất đắc dĩ ghì chặt tay anh, nhẹ nhàng lật cơ thể anh qua rồi kéo quần lên cho anh.
Bên ngoài cửa sổ căn phòng bệnh xa hoa nằm trên tầng trên cùng, bầu trời trong xanh không một gợn mây, cửa khép hờ, không khí trong lành tràn khắp gian phòng. Thiết bị trong phòng phát ra tiếng ù ù rất khẽ, mọi thứ tĩnh lặng mà ấm áp.
Thật quá yên tĩnh, thế nên tiếng “bùm” phát ra từ Tạ Gia Thụ hiển nhiên vô cùng vang dội.
Vang dội đến mức chính bản thân Tạ Gia Thụ cũng sững người! Ngẩn ngơ ra đó, khuôn mặt anh dần đỏ ửng.
Phùng Nhất Nhất cũng ngẩn người một lát mới phản ứng lại, cô rất vui vẻ, “Ôi! Tốt quá rồi! Vậy là anh có thể ăn đồ ăn rồi!”.
Tạ Gia Thụ thề thốt phủ nhận, “…Anh, anh không phải! Anh không thể! Không phải anh đâu!”.
Có thể “xì hơi” chứng tỏ anh đã nhu động ruột rồi. Phùng Nhất Nhất ngóng trông anh nhu động ruột đã rất lâu rồi, phải ăn đồ ăn mới bồi bổ cơ thể được.
“May mà Nhất Phàm kiên quyết bảo em mang canh ga tới. Em đi hỏi y tá trưởng chút, xem bây giờ anh có thể ăn canh gà được chưa”, cô vui vẻ nói.
“Đừng đi! Em đừng đi!”, Tạ Gia Thụ suy sụp, nhẫn nhịn đau đớn nơi vết mổ, gào thét trên giường, “Anh không ‘xì hơi’! Anh không có!”.
Loài người ngu ngốc như mấy người mới “xì hơi”. Tạ Ma Vương tôi trong như ngọc, trắng như ngà! Thanh cao thuần khiết! Tôi không có ‘xì hơi’! Không có!
Bởi chuyện “tiểu ma vương” được vệ sinh sạch sẽ, cùng với việc nhu động ruột mà Tạ Gia Thụ đã cự nự rất lâu, rất lâu.
Lâu đến nỗi, vết mổ trên bụng anh đã lành, đã lên da non mà anh vẫn kiên trì nằm trên giường tĩnh dưỡng, sắm vai u buồn, không chịu xuống giường đi lại.
Tạ Gia Vân vì chuyện này mà vô cùng hoang mang và phẫn nộ. Sau khi trưng cầu ý kiến của Viện trưởng Thẩm, thậm chí cô ấy còn định giải quyết như thường lệ: xách cậu em trai lên đánh cho một trận, đánh đến khi nào anh chạy trối chết mới thôi.
Sau lần Tạ Gia Vân quẳng lại lời uy hiếp rồi nghênh ngang bỏ đi, Phùng Nhất Nhất đã khuyên bảo Tạ Gia Thụ - người đang uể oải, ủ rũ rằng, “Anh đừng ấu trĩ, cáu kỉnh như vậy mà. Anh xem, chị gái anh đã bị anh chọc cho tức giận thật rồi đấy”.
“Chị ấy tức giận, có lần nào là thật đâu”, Tạ Gia Thụ vẫn lười biếng, xiêu vẹo trên giường, xòe hai tay ra, không buồn nhúc nhích.
Phùng Nhất Nhất nỗ lực kéo anh dậy, dù chỉ là ngồi thẳng lên một chút, “Anh nặng quá!”, cô kéo hai lần mà vẫn không nổi, đành thở dài, “Đợt này anh chỉ ăn mà không chịu vận động, mặt tròn ra rồi kìa, em thấy anh ít nhất cũng phải béo lên hai cân rưỡi đấy”.
“Vô tình cắm liều liễu thành hàng1”, Tạ Gia Thụ lập tức trợn tròn mắt !
1Cả câu vốn là “ Có ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu thành hàng”, ý nói dốc hết sức làm một việc gì đó nhưng vẫn không thể thành công, còn chuyện không dự tính trước lại thu được kết quả bất ngờ.
Phùng Nhất Nhất biết mình đã nói đúng mấu chốt, vội vàng nói tiếp, “anh sờ thử bụng mà xem, cơ bụng lặn mất tăm rồi”.
Tạ Gia Thụ sờ cái bụng mềm nhũn của mình, lòng bi thương trỗi dậy, càng nhụt chí nản lòng nằm dài trên giường, dứt khoát quay đầu, nhắm mắt lại.
Ông đây cam chịu! Được rồi chứ?
Bộ dạng anh chơi xấu như vậy yêu vô cùng, quả thật khiến người ta không nhịn được cười. Phùng Nhất Nhất cố nén cười nhìn anh.
Thật ra, từ sau khi Tạ Gia Thụ mổ, thời gian bỗng như quay lại ngày xưa. Khoảng thời gian này đẹp đến mức Phùng Nhất Nhất dường như lại muốn lún sâu vào, tự lừa gạt mình.
Phòng bệnh này, quãng thời gian này, có lẽ mà món quà cuối cùng mà mối tình với Tạ Gia Thụ ban tặng cho cô.
Phùng Nhất Nhất đi đến bên giường, ngồi xuống, lặng lẽ nhìn bộ dạng giận dỗi đáng yêu của anh, rồi cúi người hôn anh.
Khoảng thời gian này cô rất thích nhẹ nhàng hôn anh như thế này.
Người vừa được hôn mở to hai mắt, vừa may cô còn chưa đứng dậy, hai người rất gần nhau, cứ thế nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Cả hai đều không lên tiếng, trong lòng đang nghĩ: May mà cuộc đời mình, gặp được một người như thế.
Nụ hôn thắm thiết, kéo dài triền miên, khiến người một thân toàn thịt mũm mĩm nào đó thở phì phò, mãn nguyện ngả vào gối, nhếch môi thở gấp.
Phùng Nhất Nhất cũng hôn đến mức tim đập loạn nhịp, toàn thân mềm nhũn, sau khi tách ra còn bịn rịn hôn lên bờ môi anh.
Cứ hôn rồi nựng nịu dỗ dành mãi, cuối cùng cô cũng dụ được anh ra ngoài đi lại.
/67
|