Muốn gì tôi cũng đưa, trả cô ấy lại cho tôi.
***
Thẩm Hiên vốn tưởng rằng chỉ một giây sau thôi Tạ Gia Thụ sẽ lật tung bàn rồi nhảy dựng lên, ai ngờ người ta còn trấn tĩnh hơn cả mình. Không có chút manh mối nào về biển số xe, cũng không thấy Tạ Gia Thụ phát điên, mà chỉ thấy anh bình tĩnh gọi điện thoại nhờ trợ giúp, “…Tôi biết việc này không thuộc bên anh quản lý… nhưng người này mà mất, tính mạng tôi cũng mất, anh hãy coi như cứu tôi đi!”.
Trong lòng Thẩm Hiên đang tính toán xem nên tìm người nào xin giúp đỡ, bên tai nghe những lời Tạ Gia Thụ nói, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Người này là Tạ Gia Thụ, không sai mà! Nhưng… nhưng Tạ Gia Thụ, người thấp giọng điềm đạm cầu xin người khác thế này, quả thật là từ trước đến nay Thẩm Hiên chưa từng gặp.
Lúc này, Thẩm Hiên đã giật nảy mình rồi. Nhưng đợi khi vị trợ thủ mà Tạ Gia Thụ cầu cứu có mặt, lại là người có tiếng tăm lẫy lừng, Thẩm Hiên còn hốt hoảng hơn, không ngờ người đó là Từ Thừa Kiêu.
Sau khi chuyển ngành, Từ Thừa Kiêu tiến vào đội điều tra hình sự, bây giờ là nhân vật số một trong thành phố G. Cho dù anh Thừa Quang của Tạ Gia Thụ muốn tìm Từ Thừa Kiêu nhờ vả, có lẽ anh ta cũng còn phải đắn đo suy nghĩ. Nhưng, chỉ một cuộc điện thoại của Tạ Gia Thụ trong đêm hôm khuya khoắt, Từ Thừa Kiêu không chỉ nhận điện thoại mà một giờ đồng hồ sau đã lập tức có mặt.
Những chuyện kiểu này là chuyên môn của Từ Thừa Kiêu, trình độ xử lý công việc hiển nhiên không phải hạng xoàng. Sau khi xem xong hình ảnh camera ghi lại, Từ Thừa Kiêu cũng tán thành với quan điểm của Thẩm Hiên, “Vào thời gian này, xác suất x era ngoài kiếm khách, xe trống đến cổng bệnh viện các anh là rất nhỏ, huống hồ còn chắn cả biển số xe. Nhìn mánh khóe chắn biển xe kia không giống như lính mới, chiếc xe này tuyệt đối có vấn đề”.
Tà Thừa Kiêu dáng vẻ oai phong, vừa phân tích cho bọn họ, vừa kêu cấp dưới đi lấy video điện tử tại các chốt ra khỏi thành phố, trong thời gian tương ứng, truy lùng chiếc xe này.
“…Biết sử dụng mánh khóe này để chắn biển số xe hẳn là tay lão luyện. Chưa biết chừng họ đã ra khỏi thành phố rồi. Chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức… Đợi đã, dừng lại! Quay lại năm mươi giây trước đó!”, Từ Thừa Kiêu bỗng trầm giọng ra lệnh.
Trưởng ban bảo vệ thao tác máy giám sát, dựa theo lời của ngài Kiêu tua trở lại.
“Ở đây!”, ngón tay mang vết chai sần khẽ gõ vào màn hình, Từ Thừa Kiêu nhướng mày, cười vừa anh tuấn vừa khiến người ta run rẩy, “Chiếc xe Cadillac này đỗ ở đây! Nhìn thấy chưa? Tôi nhớ loại xe này có gắn thiết bị giám sát lịch trình hai mươi tư giờ đồng hồ, hẳn là sẽ chụp được vài thứ gì đó”.
Tạ Gia Thụ đập tay “bịch” một tiếng xuống bàn.
Viện trưởng Thẩm lập tức gọi điện điều tra chiếc xe này là của hộ nào. Không bao lâu sau, anh nói với Tạ Gia Thụ và Từ Thừa Kiêu, “Là xe của Tào Viễn Hàng, Tào gia ở thành Tây”.
Anh vừa mở lời, Tạ Gia Thụ đã cầm điện thoại lên bấm số. Tiếng “A lô” của Thịnh Thừa Quang ở đầu dây bên kia vừa truyền đến, Tạ Gia Thụ đang định lên tiếng thì Thẩm Hiên đã đứng dậy, “Để tôi đi!”.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Hiên đã lấy được đoạn hình trong thiết bị giám sát lịch trình xe ở chỗ Tào Viễn Hàng. Trời vừa sáng, anh đã về đến bệnh viện.
Anh vội vàng chạy vào, đưa toàn bộ hình ảnh từ máy giám sát lịch trình xe cho Từ Thừa Kiêu. Từ Thừa Kiêu không chậm trễ một giây xoay người làm việc. Tạ Gia Thụ nhìn Thẩm Hiên, trên tay Thẩm Hiên có vết máu loang lổ, không ít vết thương nhỏ bị rạch còn đang chảy máu, các đốt ngón tay bên trái vừa đỏ vừa sưng.
Tạ Ga Thụ nhíu mày, trầm giọng hỏi, “Tay của anh làm sao vậy?”.
Ánh mắt của Thẩm Hiên dán chặt vào phía Từ Thừa Kiêu, nói ngắn gọn, “Tên Tào Viễn Hàng kia cứ ngủ nướng không chịu dậy, chẳng phải là tôi đang vội sao? Nên đã vặn chuông báo thức cho hắn”.
Tạ Gia Thụ im lặng, đưa tay vỗ vai Thẩm Hiên, sức lực của tình hữu nghị hiếm có.
Hình ảnh được thiết bị giám sát lịch trình trong xe hạng sang ghi lại rất rõ nét. Phùng Nhất Nhất khoác một chiếc áo khoác nam từ cổng chính bệnh viện đi ra ngoài. Một chiếc taxi lóe đèn báo hiệu xe trống, từ từ chạy về phía cô. Cô nhìn thấy, vẫy tay bắt xe. Xe dừng lại, cô ngồi vào ghế sau, rồi xe lái đi.
May mắn là, ống kính máy quay này ngắn hơn so với camera trong bệnh viện nên chụp được gương mặt nghiêng của tài xế trong xe.
Nhân viên phân tích kỹ thuật bên Từ Thừa Kiêu đã chạy tới bệnh viện, lúc này đang lấy ra hình ảnh khuôn mặt nghiêng của tên tài xế. Lúc phóng to hình ảnh theo quy cách nhất định, vừa vặn dừng ở giây Phùng Nhất Nhất khom lưng lên xe. Thật ra hình ảnh rất mơ hồ, không nhìn rõ biểu cảm gì nhưng Tạ Gia Thụ lại cảm thấy mình nhìn rất rõ ràng. Tại giây phút chớp nhoáng đó, biểu cảm trên mặt Phùng Nhất Nhất có mệt mỏi, mất mát, bất lực, đau lòng… Những biểu cảm kia cộng với việc cô mất tích đã trở thành một vật thể cứng rắn sáng rõ, đâm vào lòng anh.
Sắp đau chết mất thôi! Tạ Gia Thụ mệt mỏi, từ từ nhắm mắt lại.
Thịnh Thừa Quang đã chạy đến phòng Giám sát và Điều khiển của bệnh viện. Anh không dám kinh động đến cô vợ đang mang thai ở nhà, nhưng đã bỏ mọi việc để chạy đến đây.
Anh đi đến bên Tạ Gia Thụ đang cúi đầu, vỗ nhẹ lên vai Tạ Gia Thụ.
Lúc này không nên nói gì cả, Tạ Gia Thụ tiếp nhận tình cảm tốt đẹp của Thịnh Thừa Quang.
Từ Thừa Kiêu cất giọng trầm trầm mà mạnh mẽ, “… Lập tức tiến hành đối sánh với kho dữ liệu hình ảnh của chúng tôi… Có cái này hẳn là không khó tìm”.
Ngài Kiêu đã nói vậy, sự tình trở nên có hy vọng, Tạ Gia Thụ xốc lại tinh thần, nhưng khi mở miệng, giọng nói lại khàn đặc, “Ngài Kiêu, vất vả cho ngài rồi”.
Từ Thừa Kiêu nói không sao, thấy bộ dạng của Tạ Gia Thụ, lại nói, “Đây là cô gái đi cùng cậu mà tôi gặp ở quán mỳ ngày hôm đó, đúng không?”.
Khóe miệng Tạ Gia Thụ nhếch lên nụ cười gượng gạo, gật gật đầu.
Từ thừa Kiêu còn nhớ cô gái có nụ cười ấm áp đó, rất xứng đôi với Tạ Gia Thụ, đang định nói vài câu để an ủi Tạ Gia Thụ thì điện thoại bỗng reo vang, giọng hát nũng nịu của trẻ con vang lên, “Cha, Cha, mau nhận điện thoại của Kính Viên! Cha, cha, mau nhận điện thoại của Kính Viên!”.
Trong phòng giám sát, bầu không khí đang vô cùng áp lực, nghiêm túc, tiếng nhạc chuông này khiến mọi người giảm bớt đi gánh nặng trong lòng, ngoại trừ Tạ Gia Thụ. Anh nhớ lại hôm ở quán mỳ, Phùng Nhất Nhất khen con gái bé bỏng của ngài Kiêu thật đáng yêu, lúc đó anh còn nói mình thích con trai.
Tạ Gia Thụ thầm nói với cô, “Chỉ cần em quay về, em muốn con gái, chúng ta sẽ sinh một bé gái”.
Anh sẽ không bao giờ để xảy ra sơ suất như thế này nữa, sẽ bảo vệ hai mẹ con em suốt cuộc đời này.
Từ Thừa Kiêu cười nhận điện thoại của con gái, vừa rồi anh còn là con người rắn rỏi, oai phong, lúc này lại nhỏ nhẹ vỗ về cô con gái vừa ngủ dậy đã không thấy cha mình đâu, quả nhiên là thiết hán nhu tình1.
1 Thiết hán nhu tình: Chỉ con người dù sắt đá, kiên cường đến đâu cũng có mặt thùy mị, dịu dàng.
Tạ Gia Thụ ngồi đó bàng hoàng đến xuất thần, Thịnh Thừa Quang nháy mắt, Thẩm Hiên ngầm hiểu, thay Tạ Gia Thụ tiễn Từ Thừa Kiêu ra cửa.
Thịnh Thừa Quang nói với Tạ Gia Thụ, người còn đang hốt hoảng, “Gia Thụ, cậu phải vững vàng lên mới được. Dựa vào mấy người chúng ta, muốn tìm một người ở thành phố G này không phải là chuyện gì quá mức khó khăn. Huống hồ, chỉ cần là bắt cóc, bọn chúng chắc chắn sẽ chủ động liên lạc với chúng ta”.
“Em chỉ mong sao đó là bắt cóc”, Tạ Gia Thụ cả buổi không lên tiếng, bỗng khàn giọng nói.
Muốn gì tôi cũng đưa, trả cô ấy lại cho tôi!
***
Vào lúc Tạ Gia Thụ mặc quần ngủ chạy như điên đến bệnh viện, Phùng Nhất Nhất đã trải qua đêm thứ hai bị bắt cóc.
Nơi cô đang ở là một nhà kho rất lớn. Có lẽ trước kia nơi đây được dùng làm kho hàng hóa chuyên chở, bây giờ trống không. Nơi rộng lớn thế này chỉ nhốt một mình cô.
Nóc nhà cao vút, tường nhà ít nhất cũng phải đến hai mét, cửa sổ đều ở vị trí gần mái hiên, ba mặt tường đều trơ trụi, hoàn toàn không có cơ hội trèo lên cửa sổ để trốn ra ngoài.
Phùng Nhất Nhất cũng không dám trốn. Tối qua bị đưa tới đây, chí ít cũng phải lái xe hai tiếng đồng hồ, trong đó hơn một tiếng đường đi chòng chành, xóc nảy. Cô chắc chắn hiện giờ mình đang ở một vùng hoang vu hẻo lánh, trốn ra ngoài chỉ e là còn chết nhanh và thảm hơn.
Lối ra vào duy nhất ở nơi này chính là cánh cửa đối diện. Trên hai cánh cửa đều có cửa kính trong suốt, Phùng Nhất Nhất ngồi trong góc xa thế mà vẫn có thể nhìn thấy người canh gác đi đi lại lại bên ngoài. Vừa rồi, cô đứng lên đi một vòng, từ xa đã nhìn thấy bọn họ chuyển một chiếc bàn đến gần cánh cửa, năm sáu người vây quanh bàn, có vẻ là đang chơi bài.
Bọn họ rất vui vẻ, giọng cười sang sảng, tự nhiên, không giống bọ dạng của bọn bắt cóc tống tiền. Người tiến vào đưa cơm cho Phùng Nhất Nhất lại rất khôi ngô tuấn tú, mặc dù còn lém xa Tạ Gia Thụ, nhưng lúc cười cũng có má lúm đồng tiền duyên dáng.
Phùng Nhất Nhất ngồi trên ghế tựa quý phi, quần áo nghiêm chỉnh, y nguyên, mắt lấp lánh có thần nhìn Má Lúm Đồng Tiền anh tuấn.
Má Lúm Đồng Tiền cầm một cái khay trong tay, đi đến trước mặt Phùng Nhất Nhất. Trên khay có một hộp cơm, nắp đậy trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong có hai món mặn, hai món rau, một phần cơm to bằng bàn tay, một miếng khoai lang nướng. Bên cạnh là hộp nhựa to bằng một phần ba hộp cơm cũng là nắp đậy trong suốt, bên trong là món Sa lát hoa quả.
Còn có một hộp sữa chua vị dâu tây và một hộp sữa chua hương Vanilla cho Phùng Nhất Nhất lựa chọn.
Thơm ngon hơn thức ăn trong nhà ăn của công ty nhiều!
Thấy Phùng Nhất Nhất ngẩn người nhìn món ăn, Má Lúm Đồng Tiền nở nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, thân thiết, chu đáo hỏi, “Cô có thấy buồn chán không? Tiểu thuyết tôi tìm cho cô không hay à? Có cần tôi đổi tác giả khác không?”.
“Không, không cần đâu!”.
Bình yên khi ta gặp nhau, ai còn gặp ai giữa mùa hoa nở … cũng rất hay.
Má Lúm Đồng Tiền cười híp mắt, đặt đồ ăn xuống, vui vẻ nói, “Ăn cơm thôi! Cô xem món ăn này thế nào, có hợp khẩu vị của cô không? Nếu không, cô muốn ăn gì thì nói với tôi, tôi ra ngoài mua cho cô cũng được”.
“…”,Phùng Nhất Nhất khóc không ra nước mắt, đây là bắt cóc không sai chứ? Cho đến thời điểm hiện tại, cô vẫn không dám khẳng định .
Ngày hôm qua, lúc từ bệnh viện đi ra, cô lên một chiếc taxi, sau khi nói địa điểm rồi buồn nhủ dựa lưng vào đó, trong đầu ngập tràn hình ảnh của Tạ Gia Thụ. Lại là buổi đêm, phong cảnh hai bên đường na ná như vậy, chỉ đến khi xe dừng lại, hai bên cửa phía sau được mở ra cùng lúc, hai người đàn ông một trái một phải ngồi vào, kẹp chặt cô ở giữa khiến cô không thể nhúc nhích, cô mới biết có gì đó không ổn.
Bọn họ bịt mắt, đưa cô tới nơi này. Dọc đường đi, bởi khó chịu vì bị bịt mắt, cô say xe, nôn ọe. Cô vừa nôn vừa hoảng sợ nghĩ: Lần này sẽ bị đánh rất thảm cho mà xem!
Nhưng nôn xong, cô lại nghe thấy giọng bịt mũi khích lệ, an ủi, “Cô chịu khó chút nhé! Sắp tới nơi rồi!”.
Không có dao súng uy hiếp, không có bạt tai, không trói cô ném vào một góc, những người này cho cô ăn ngon uống ngon. Tối qua lúc đi ngủ, Má Lúm Đồng Tiền còn vào hỏi, “Đệm mới mua có mềm quá không? Độ cứng của gối có quen không?”.
“..Rốt cuộc các người muốn làm gì tôi? Phùng Nhất Nhất hít một hơi thật sâu, run rẩy hỏi Má Lúm Đồng Tiền.
Má Lúm Đồng Tiền còn chưa học được cách chơi bài, người bên ngoài không cho chơi cùng nên cậu tình nguyện ở đây nói chuyện với Phùng Nhất Nhất. Nghe cô nói, cậu gãi đầu, gương mặt thành thật, nói, “Tôi không biết đâu! Chúng tôi chỉ làm việc cho cấp trên thôi, tôi còn là lần đầu tiên cơ. Dù sao… dù sao cô đừng chạy trốn, tạm thời chúng tôi không làm hại đến cô”.
Phùng Nhất Nhất vốn đã không thấy sợ hãi lắm, nhưng sau khi nghe mấy lời này thì càng sợ hãi hơn. Không phải là nuôi cô trắng trẻo béo tốt tồi xẻo bộ phận trong người cô đấy chứ? Cô thuộc nhóm máu gấu trúc đấy!
“Anh có thể giúp tôi nói với bọn họ không?”, Phùng Nhất Nhất chỉ tay về phía những người ngoài cửa, nói với Má Lúm Đồng Tiền bằng giọng điệu khẩn cầu, “Chỉ cần bọn họ liên lạc với một người, anh ấy nhất định sẽ cho bọn họ điều kiện tốt hơn cấp trên của các anh!”.
Má Lúm Đồng Tiền thoáng phút ngẩn người, nhưng không đồng ý, cười nói, “Cô mau ăn cơm đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa đâu!”.
Cậu ta đã cầm khay đi ra ngoài, Phùng Nhất Nhất nhìn thức ăn thịnh soạn trên bàn, nhưng cô nào có hứng thú.
Phùng Nhất Nhất kinh ngạc xen lẫn hoảng sợ, phỏng đoán bản thân bởi thuộc nhóm máu gấu trúc nên mới bị người ta bắt cóc. Tạ Gia Thụ và cô như thể có thần giao cách cảm, anh cũng nghĩ giống như cô.
Thấy anh bắt đầu nghe ngóng việc trên chợ đen có mua bán máu gấu trúc hay không, Thịnh Thừa Quang dùng đầu óc lý trí phán đoán, “Mười mấy năm trở lại đây, Phùng Nhất Nhất đều khám chữa bệnh và kiểm tra sức khỏe chỗ Thẩm Hiên, bên ngoài hẳn sẽ không lưu truyền tài liệu về nhóm máu của cô ấy, huống hồ là chợ đen? Cậu đừng có tự hù dọa mình như thế nữa”.
Giọng nói bình tĩnh của Thịnh Thừa Quang như mũi kim đâm vào lòng Tạ Gia Thụ, anh lạnh lùng nói, “Nếu lần này, người bị bắt cóc là Tử Thời, có lẽ anh sẽ không nói như vậy đâu”.
Bởi vì cho dù đối với người khác mà nói, tỉ lệ chỉ là 0,1% thì Tạ Gia Thụ cũng không chịu đựng nổi.
Chưa bao giờ Tạ Gia Thụ lại có thái độ tồi tệ thế này với Thịnh Thừa Quang! Bỗng chốc, Thịnh Thừa Quang cũng ngây người ra đó. Thẩm Hiên khàn giọng can ngăn, “Được rồi, hiện tại chúng ta làm gì còn tinh lực mà tranh chấp nội bộ nữa?”.
Tạ Gia Thụ bước ra xa, mặt mày sa sầm ngồi một góc. Dù sao thì Thịnh Thừa Quang cũng được Tạ Gia Thụ gọi là “anh Thừa Quang” nhiều năm nay, huống hồ thời khắc cam go này, anh có thể thông cảm cho tâm tình của Tạ Gia Thụ.
Thịnh Thừa Quang chủ động đi đến, nói, “Anh biết cậu sốt ruột, nhưng cậu không thể yêu cầu mọi người đều phải sốt ruột như cậu, nếu không sẽ rất hỗn loạn. Cậu nói đúng, bởi vì người bị bắt cóc không phải là Tử Thời, cho nên anh bình tĩnh hơn cậu. Gia Thụ, người ngoài cuộc, tỉnh táo hơn”.
Tạ Gia Thụ cũng biết vừa rồi mình giận cá chém thớt, lúc này cúi đầu không lên tiếng. Trên người anh vẫn mặc quần áo ngủ lúc chạy đến bệnh viện từ tối hôm qua, khoác qua quýt chiếc áo ngoài nhăm nhúm, râu ria xồm xoàm, hai con mắt đỏ ngầu, tóc tai bù xù như tổ quạ.
Đâu còn là Tạ đại thiếu gia tướng mạo xuất chúng không có chỗ nào để bắt bẻ nữa?
Thịnh Thừa Quang vỗ vai anh, nói, “Cậu đi nghỉ một lát đi, chí ít thì cũng phải tắm rửa rồi thay bộ quần áo đi đã. Ở đay anh sẽ để ý giúp cậu, có việc gì anh sẽ báo cậu ngay lập tức”.
Tạ Gia Thụ hai tay ôm đầu, mười ngón tay đâm sâu vào mái tóc bù xù, ngồi thẳng người thở dài một tiếng rồi đứng dậy nói: “Vậy em rời khỏi đây một lát. Em phải bàn giao lại mấy chuyện ở văn phòng, rồi đến chỗ chị em, không thể để chị ấy biết được. Em sẽ mau chóng về sớm. Em có mang theo điện thoại bên mình, anh Thừa Quang, có tin tức gì anh hãy báo cho em ngay lập tức nhé!”.
Cũng coi như đã trấn tĩnh trở lại, nghe lọt tai những lời khuyên nhủ, Thịnh Thừa Quang nhìn anh tỏ ý khen ngợi rồi gật đầu.
Lúc này, Tạ Gia Thụ chắc chắn không thể lái xe, mượn tài xế và xe của Thịnh Thừa Quang, anh về nhà tắm rửa, nhanh chóng thay quần áo rồi lập tức ra khỏi nhà.
Lòng nóng như lửa đốt, lại không có cách nào phân thân. Hai nơi là văn phòng làm việc F.D và Tập đoàn Trường Lạc anh đều phải đích thân đến, nhưng cuối cùng, anh không đi, chỉ gọi điện nói với thư ký của chị gái là mình phải đi công tác, rồi gọi điện cho trợ lý, ủy thác toàn bộ quyền hành cho anh ta.
“Tổng giám đốc Tạ, anh có việc gì quan trọng cần phải làm sao?”, trợ lý được giao nhiệm vụ lớn lao, có chút hốt hoảng.
Giọng nói của Tạ Gia Thụ trong điện thoại nghe rất bình thường, chỉ có chút khàn khàn, còn mang theo ý cười, “Nuôi binh nghìn ngày, dùng trong một giờ, đừng hỏi nhiều nữa, tập trung giải quyết công việc đi!”.
Trợ lý kích động cúp điện thoại. Lúc này, xe của Tạ Gia Thụ đang dừng trước cửa một công ty.
“Nhất Phàm!”, ngồi bên cửa xe, anh gọi Phùng Nhất Phàm, người đang tiễn khách ra về.
Tạ Gia Thụ đi nhanh về nhanh, còn đem theo cả Phùng Nhất Phàm. Thịnh Thừa Quang và Thẩm Hiên đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Tạ Gia Thụ biết trước là bọn họ sẽ có phản ứng này, vừa vào đã chủ động giải thích, “Là em cố ý đi tìm Nhất Phàm tới, cũng phải có người nhà họ biết mới được”.
Trên đường đến đây, Phùng Nhất Phàm đã nghe Tạ Gia Thụ nói về tình hình trong hai ngày hôm nay.
Không biết Tạ Gia Thụ đã nói gì, cậu thanh niên thường ngày hấp tấp, bộp chộp lúc này lại có vẻ trấn tĩnh, điềm đạm nói với Thịnh Thừa Quang và Thẩm Hiên, “Hôm qua, anh Thịnh đã gọi điện thoại đến nhà em, nói chị em đưa Tử Thời ra nước ngoài giải sầu, mẹ em tin lắm. Nhưng chẳng may mấy ngày này không tìm được chị, mẹ em hỏi, em sẽ phụ trách trấn an mẹ, tuyệt đối không làm mọi người thêm phiền lòng”.
Thẩm Hiên và Thịnh Thừa Quang liếc mắt nhìn nhau.
Tạ Gia Thụ không quan tâm đến hai người kia, vỗ vỗ vai Phùng Nhất Phàm tỏ ý bảo cậu ngồi xuống.
“Gia Thụ”, Thịnh Thừa Quang đang muốn tìm anh, “Có phải cậu nhờ Trần Dịch Phong phát tin tức tìm người trên đường rồi không?”.
Tạ Gia Thụ đang đưa tài liệu cùng ảnh cắt mặt nghiêng của tài xế xe taxi cho Phùng Nhất Phàm xem, mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, gật đầu.
“Anh cũng tìm Trần Dịch Phong âm thầm dò la chuyện này, cho nên vừa rồi anh ra đến hỏi anh là có phải cùng một người không”, Thịnh Thừa Quang hơi đau đầu, day day hàng mi, “Cậu treo giải thưởng cao như vậy, ắt hẳn là ai cũng muốn tham gia một phen. Điều này sẽ khiến tin tức hỗn loạn, không phải là chuyện tốt đối với an toàn về sau của Phùng Nhất Nhất”.
Vừa rồi, anh không tán thành việc đến chợ đen hỏi máu gấu trúc cũng là vì nguyên nhân này. Nguồn gốc tin tức vỉa hè vốn dĩ khó mà phân biệt, rất có khả năng chỉ làm uổng phí, chậm trễ tiến độ tìm người. Hơn nữa, Tạ Gia Thụ làm thế hậu quả về sau sẽ càng nghiêm trọng hơn. Sau này Phùng Nhất Nhất trở về, ai cũng viết Tạ đại thiếu gia sẵn sàng bỏ ra cả một món tiền lớn vì cô khó đảm bảo rằng sẽ không có ai sinh lòng tham, đói ăn vụng túng làm càn.
Thịnh Thừa Quang tưởng khi nãy nói vậy Tạ Gia Thụ đã hiểu, không ngờ Tạ Gia Thụ lại làm to chuyện hơn, tự mình đi tìm Trần Dịch Phong.
Tạ Gia Thụ ngẩng đầu len, nhìn Thịnh Thừa Quang và Thẩm Hiên, nét mặt bình tĩnh, chậm rãi nói, “Em chỉ cần cô ấy trở về ngay lập tức, càng nhanh càng tốt”.
Dây chính là lý do anh vứt bỏ mọi việc để đi đón Phùng Nhất Phàm. Lúc này, chỉ có người thân nhất của Phùng Nhất Nhất mới có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này.
Chỉ cần lần này Phùng Nhất Nhất bình an trở về, về phần sau này… sau này của cô sẽ do anh phụ trách.
***
Thẩm Hiên vốn tưởng rằng chỉ một giây sau thôi Tạ Gia Thụ sẽ lật tung bàn rồi nhảy dựng lên, ai ngờ người ta còn trấn tĩnh hơn cả mình. Không có chút manh mối nào về biển số xe, cũng không thấy Tạ Gia Thụ phát điên, mà chỉ thấy anh bình tĩnh gọi điện thoại nhờ trợ giúp, “…Tôi biết việc này không thuộc bên anh quản lý… nhưng người này mà mất, tính mạng tôi cũng mất, anh hãy coi như cứu tôi đi!”.
Trong lòng Thẩm Hiên đang tính toán xem nên tìm người nào xin giúp đỡ, bên tai nghe những lời Tạ Gia Thụ nói, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Người này là Tạ Gia Thụ, không sai mà! Nhưng… nhưng Tạ Gia Thụ, người thấp giọng điềm đạm cầu xin người khác thế này, quả thật là từ trước đến nay Thẩm Hiên chưa từng gặp.
Lúc này, Thẩm Hiên đã giật nảy mình rồi. Nhưng đợi khi vị trợ thủ mà Tạ Gia Thụ cầu cứu có mặt, lại là người có tiếng tăm lẫy lừng, Thẩm Hiên còn hốt hoảng hơn, không ngờ người đó là Từ Thừa Kiêu.
Sau khi chuyển ngành, Từ Thừa Kiêu tiến vào đội điều tra hình sự, bây giờ là nhân vật số một trong thành phố G. Cho dù anh Thừa Quang của Tạ Gia Thụ muốn tìm Từ Thừa Kiêu nhờ vả, có lẽ anh ta cũng còn phải đắn đo suy nghĩ. Nhưng, chỉ một cuộc điện thoại của Tạ Gia Thụ trong đêm hôm khuya khoắt, Từ Thừa Kiêu không chỉ nhận điện thoại mà một giờ đồng hồ sau đã lập tức có mặt.
Những chuyện kiểu này là chuyên môn của Từ Thừa Kiêu, trình độ xử lý công việc hiển nhiên không phải hạng xoàng. Sau khi xem xong hình ảnh camera ghi lại, Từ Thừa Kiêu cũng tán thành với quan điểm của Thẩm Hiên, “Vào thời gian này, xác suất x era ngoài kiếm khách, xe trống đến cổng bệnh viện các anh là rất nhỏ, huống hồ còn chắn cả biển số xe. Nhìn mánh khóe chắn biển xe kia không giống như lính mới, chiếc xe này tuyệt đối có vấn đề”.
Tà Thừa Kiêu dáng vẻ oai phong, vừa phân tích cho bọn họ, vừa kêu cấp dưới đi lấy video điện tử tại các chốt ra khỏi thành phố, trong thời gian tương ứng, truy lùng chiếc xe này.
“…Biết sử dụng mánh khóe này để chắn biển số xe hẳn là tay lão luyện. Chưa biết chừng họ đã ra khỏi thành phố rồi. Chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức… Đợi đã, dừng lại! Quay lại năm mươi giây trước đó!”, Từ Thừa Kiêu bỗng trầm giọng ra lệnh.
Trưởng ban bảo vệ thao tác máy giám sát, dựa theo lời của ngài Kiêu tua trở lại.
“Ở đây!”, ngón tay mang vết chai sần khẽ gõ vào màn hình, Từ Thừa Kiêu nhướng mày, cười vừa anh tuấn vừa khiến người ta run rẩy, “Chiếc xe Cadillac này đỗ ở đây! Nhìn thấy chưa? Tôi nhớ loại xe này có gắn thiết bị giám sát lịch trình hai mươi tư giờ đồng hồ, hẳn là sẽ chụp được vài thứ gì đó”.
Tạ Gia Thụ đập tay “bịch” một tiếng xuống bàn.
Viện trưởng Thẩm lập tức gọi điện điều tra chiếc xe này là của hộ nào. Không bao lâu sau, anh nói với Tạ Gia Thụ và Từ Thừa Kiêu, “Là xe của Tào Viễn Hàng, Tào gia ở thành Tây”.
Anh vừa mở lời, Tạ Gia Thụ đã cầm điện thoại lên bấm số. Tiếng “A lô” của Thịnh Thừa Quang ở đầu dây bên kia vừa truyền đến, Tạ Gia Thụ đang định lên tiếng thì Thẩm Hiên đã đứng dậy, “Để tôi đi!”.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Hiên đã lấy được đoạn hình trong thiết bị giám sát lịch trình xe ở chỗ Tào Viễn Hàng. Trời vừa sáng, anh đã về đến bệnh viện.
Anh vội vàng chạy vào, đưa toàn bộ hình ảnh từ máy giám sát lịch trình xe cho Từ Thừa Kiêu. Từ Thừa Kiêu không chậm trễ một giây xoay người làm việc. Tạ Gia Thụ nhìn Thẩm Hiên, trên tay Thẩm Hiên có vết máu loang lổ, không ít vết thương nhỏ bị rạch còn đang chảy máu, các đốt ngón tay bên trái vừa đỏ vừa sưng.
Tạ Ga Thụ nhíu mày, trầm giọng hỏi, “Tay của anh làm sao vậy?”.
Ánh mắt của Thẩm Hiên dán chặt vào phía Từ Thừa Kiêu, nói ngắn gọn, “Tên Tào Viễn Hàng kia cứ ngủ nướng không chịu dậy, chẳng phải là tôi đang vội sao? Nên đã vặn chuông báo thức cho hắn”.
Tạ Gia Thụ im lặng, đưa tay vỗ vai Thẩm Hiên, sức lực của tình hữu nghị hiếm có.
Hình ảnh được thiết bị giám sát lịch trình trong xe hạng sang ghi lại rất rõ nét. Phùng Nhất Nhất khoác một chiếc áo khoác nam từ cổng chính bệnh viện đi ra ngoài. Một chiếc taxi lóe đèn báo hiệu xe trống, từ từ chạy về phía cô. Cô nhìn thấy, vẫy tay bắt xe. Xe dừng lại, cô ngồi vào ghế sau, rồi xe lái đi.
May mắn là, ống kính máy quay này ngắn hơn so với camera trong bệnh viện nên chụp được gương mặt nghiêng của tài xế trong xe.
Nhân viên phân tích kỹ thuật bên Từ Thừa Kiêu đã chạy tới bệnh viện, lúc này đang lấy ra hình ảnh khuôn mặt nghiêng của tên tài xế. Lúc phóng to hình ảnh theo quy cách nhất định, vừa vặn dừng ở giây Phùng Nhất Nhất khom lưng lên xe. Thật ra hình ảnh rất mơ hồ, không nhìn rõ biểu cảm gì nhưng Tạ Gia Thụ lại cảm thấy mình nhìn rất rõ ràng. Tại giây phút chớp nhoáng đó, biểu cảm trên mặt Phùng Nhất Nhất có mệt mỏi, mất mát, bất lực, đau lòng… Những biểu cảm kia cộng với việc cô mất tích đã trở thành một vật thể cứng rắn sáng rõ, đâm vào lòng anh.
Sắp đau chết mất thôi! Tạ Gia Thụ mệt mỏi, từ từ nhắm mắt lại.
Thịnh Thừa Quang đã chạy đến phòng Giám sát và Điều khiển của bệnh viện. Anh không dám kinh động đến cô vợ đang mang thai ở nhà, nhưng đã bỏ mọi việc để chạy đến đây.
Anh đi đến bên Tạ Gia Thụ đang cúi đầu, vỗ nhẹ lên vai Tạ Gia Thụ.
Lúc này không nên nói gì cả, Tạ Gia Thụ tiếp nhận tình cảm tốt đẹp của Thịnh Thừa Quang.
Từ Thừa Kiêu cất giọng trầm trầm mà mạnh mẽ, “… Lập tức tiến hành đối sánh với kho dữ liệu hình ảnh của chúng tôi… Có cái này hẳn là không khó tìm”.
Ngài Kiêu đã nói vậy, sự tình trở nên có hy vọng, Tạ Gia Thụ xốc lại tinh thần, nhưng khi mở miệng, giọng nói lại khàn đặc, “Ngài Kiêu, vất vả cho ngài rồi”.
Từ Thừa Kiêu nói không sao, thấy bộ dạng của Tạ Gia Thụ, lại nói, “Đây là cô gái đi cùng cậu mà tôi gặp ở quán mỳ ngày hôm đó, đúng không?”.
Khóe miệng Tạ Gia Thụ nhếch lên nụ cười gượng gạo, gật gật đầu.
Từ thừa Kiêu còn nhớ cô gái có nụ cười ấm áp đó, rất xứng đôi với Tạ Gia Thụ, đang định nói vài câu để an ủi Tạ Gia Thụ thì điện thoại bỗng reo vang, giọng hát nũng nịu của trẻ con vang lên, “Cha, Cha, mau nhận điện thoại của Kính Viên! Cha, cha, mau nhận điện thoại của Kính Viên!”.
Trong phòng giám sát, bầu không khí đang vô cùng áp lực, nghiêm túc, tiếng nhạc chuông này khiến mọi người giảm bớt đi gánh nặng trong lòng, ngoại trừ Tạ Gia Thụ. Anh nhớ lại hôm ở quán mỳ, Phùng Nhất Nhất khen con gái bé bỏng của ngài Kiêu thật đáng yêu, lúc đó anh còn nói mình thích con trai.
Tạ Gia Thụ thầm nói với cô, “Chỉ cần em quay về, em muốn con gái, chúng ta sẽ sinh một bé gái”.
Anh sẽ không bao giờ để xảy ra sơ suất như thế này nữa, sẽ bảo vệ hai mẹ con em suốt cuộc đời này.
Từ Thừa Kiêu cười nhận điện thoại của con gái, vừa rồi anh còn là con người rắn rỏi, oai phong, lúc này lại nhỏ nhẹ vỗ về cô con gái vừa ngủ dậy đã không thấy cha mình đâu, quả nhiên là thiết hán nhu tình1.
1 Thiết hán nhu tình: Chỉ con người dù sắt đá, kiên cường đến đâu cũng có mặt thùy mị, dịu dàng.
Tạ Gia Thụ ngồi đó bàng hoàng đến xuất thần, Thịnh Thừa Quang nháy mắt, Thẩm Hiên ngầm hiểu, thay Tạ Gia Thụ tiễn Từ Thừa Kiêu ra cửa.
Thịnh Thừa Quang nói với Tạ Gia Thụ, người còn đang hốt hoảng, “Gia Thụ, cậu phải vững vàng lên mới được. Dựa vào mấy người chúng ta, muốn tìm một người ở thành phố G này không phải là chuyện gì quá mức khó khăn. Huống hồ, chỉ cần là bắt cóc, bọn chúng chắc chắn sẽ chủ động liên lạc với chúng ta”.
“Em chỉ mong sao đó là bắt cóc”, Tạ Gia Thụ cả buổi không lên tiếng, bỗng khàn giọng nói.
Muốn gì tôi cũng đưa, trả cô ấy lại cho tôi!
***
Vào lúc Tạ Gia Thụ mặc quần ngủ chạy như điên đến bệnh viện, Phùng Nhất Nhất đã trải qua đêm thứ hai bị bắt cóc.
Nơi cô đang ở là một nhà kho rất lớn. Có lẽ trước kia nơi đây được dùng làm kho hàng hóa chuyên chở, bây giờ trống không. Nơi rộng lớn thế này chỉ nhốt một mình cô.
Nóc nhà cao vút, tường nhà ít nhất cũng phải đến hai mét, cửa sổ đều ở vị trí gần mái hiên, ba mặt tường đều trơ trụi, hoàn toàn không có cơ hội trèo lên cửa sổ để trốn ra ngoài.
Phùng Nhất Nhất cũng không dám trốn. Tối qua bị đưa tới đây, chí ít cũng phải lái xe hai tiếng đồng hồ, trong đó hơn một tiếng đường đi chòng chành, xóc nảy. Cô chắc chắn hiện giờ mình đang ở một vùng hoang vu hẻo lánh, trốn ra ngoài chỉ e là còn chết nhanh và thảm hơn.
Lối ra vào duy nhất ở nơi này chính là cánh cửa đối diện. Trên hai cánh cửa đều có cửa kính trong suốt, Phùng Nhất Nhất ngồi trong góc xa thế mà vẫn có thể nhìn thấy người canh gác đi đi lại lại bên ngoài. Vừa rồi, cô đứng lên đi một vòng, từ xa đã nhìn thấy bọn họ chuyển một chiếc bàn đến gần cánh cửa, năm sáu người vây quanh bàn, có vẻ là đang chơi bài.
Bọn họ rất vui vẻ, giọng cười sang sảng, tự nhiên, không giống bọ dạng của bọn bắt cóc tống tiền. Người tiến vào đưa cơm cho Phùng Nhất Nhất lại rất khôi ngô tuấn tú, mặc dù còn lém xa Tạ Gia Thụ, nhưng lúc cười cũng có má lúm đồng tiền duyên dáng.
Phùng Nhất Nhất ngồi trên ghế tựa quý phi, quần áo nghiêm chỉnh, y nguyên, mắt lấp lánh có thần nhìn Má Lúm Đồng Tiền anh tuấn.
Má Lúm Đồng Tiền cầm một cái khay trong tay, đi đến trước mặt Phùng Nhất Nhất. Trên khay có một hộp cơm, nắp đậy trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong có hai món mặn, hai món rau, một phần cơm to bằng bàn tay, một miếng khoai lang nướng. Bên cạnh là hộp nhựa to bằng một phần ba hộp cơm cũng là nắp đậy trong suốt, bên trong là món Sa lát hoa quả.
Còn có một hộp sữa chua vị dâu tây và một hộp sữa chua hương Vanilla cho Phùng Nhất Nhất lựa chọn.
Thơm ngon hơn thức ăn trong nhà ăn của công ty nhiều!
Thấy Phùng Nhất Nhất ngẩn người nhìn món ăn, Má Lúm Đồng Tiền nở nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, thân thiết, chu đáo hỏi, “Cô có thấy buồn chán không? Tiểu thuyết tôi tìm cho cô không hay à? Có cần tôi đổi tác giả khác không?”.
“Không, không cần đâu!”.
Bình yên khi ta gặp nhau, ai còn gặp ai giữa mùa hoa nở … cũng rất hay.
Má Lúm Đồng Tiền cười híp mắt, đặt đồ ăn xuống, vui vẻ nói, “Ăn cơm thôi! Cô xem món ăn này thế nào, có hợp khẩu vị của cô không? Nếu không, cô muốn ăn gì thì nói với tôi, tôi ra ngoài mua cho cô cũng được”.
“…”,Phùng Nhất Nhất khóc không ra nước mắt, đây là bắt cóc không sai chứ? Cho đến thời điểm hiện tại, cô vẫn không dám khẳng định .
Ngày hôm qua, lúc từ bệnh viện đi ra, cô lên một chiếc taxi, sau khi nói địa điểm rồi buồn nhủ dựa lưng vào đó, trong đầu ngập tràn hình ảnh của Tạ Gia Thụ. Lại là buổi đêm, phong cảnh hai bên đường na ná như vậy, chỉ đến khi xe dừng lại, hai bên cửa phía sau được mở ra cùng lúc, hai người đàn ông một trái một phải ngồi vào, kẹp chặt cô ở giữa khiến cô không thể nhúc nhích, cô mới biết có gì đó không ổn.
Bọn họ bịt mắt, đưa cô tới nơi này. Dọc đường đi, bởi khó chịu vì bị bịt mắt, cô say xe, nôn ọe. Cô vừa nôn vừa hoảng sợ nghĩ: Lần này sẽ bị đánh rất thảm cho mà xem!
Nhưng nôn xong, cô lại nghe thấy giọng bịt mũi khích lệ, an ủi, “Cô chịu khó chút nhé! Sắp tới nơi rồi!”.
Không có dao súng uy hiếp, không có bạt tai, không trói cô ném vào một góc, những người này cho cô ăn ngon uống ngon. Tối qua lúc đi ngủ, Má Lúm Đồng Tiền còn vào hỏi, “Đệm mới mua có mềm quá không? Độ cứng của gối có quen không?”.
“..Rốt cuộc các người muốn làm gì tôi? Phùng Nhất Nhất hít một hơi thật sâu, run rẩy hỏi Má Lúm Đồng Tiền.
Má Lúm Đồng Tiền còn chưa học được cách chơi bài, người bên ngoài không cho chơi cùng nên cậu tình nguyện ở đây nói chuyện với Phùng Nhất Nhất. Nghe cô nói, cậu gãi đầu, gương mặt thành thật, nói, “Tôi không biết đâu! Chúng tôi chỉ làm việc cho cấp trên thôi, tôi còn là lần đầu tiên cơ. Dù sao… dù sao cô đừng chạy trốn, tạm thời chúng tôi không làm hại đến cô”.
Phùng Nhất Nhất vốn đã không thấy sợ hãi lắm, nhưng sau khi nghe mấy lời này thì càng sợ hãi hơn. Không phải là nuôi cô trắng trẻo béo tốt tồi xẻo bộ phận trong người cô đấy chứ? Cô thuộc nhóm máu gấu trúc đấy!
“Anh có thể giúp tôi nói với bọn họ không?”, Phùng Nhất Nhất chỉ tay về phía những người ngoài cửa, nói với Má Lúm Đồng Tiền bằng giọng điệu khẩn cầu, “Chỉ cần bọn họ liên lạc với một người, anh ấy nhất định sẽ cho bọn họ điều kiện tốt hơn cấp trên của các anh!”.
Má Lúm Đồng Tiền thoáng phút ngẩn người, nhưng không đồng ý, cười nói, “Cô mau ăn cơm đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa đâu!”.
Cậu ta đã cầm khay đi ra ngoài, Phùng Nhất Nhất nhìn thức ăn thịnh soạn trên bàn, nhưng cô nào có hứng thú.
Phùng Nhất Nhất kinh ngạc xen lẫn hoảng sợ, phỏng đoán bản thân bởi thuộc nhóm máu gấu trúc nên mới bị người ta bắt cóc. Tạ Gia Thụ và cô như thể có thần giao cách cảm, anh cũng nghĩ giống như cô.
Thấy anh bắt đầu nghe ngóng việc trên chợ đen có mua bán máu gấu trúc hay không, Thịnh Thừa Quang dùng đầu óc lý trí phán đoán, “Mười mấy năm trở lại đây, Phùng Nhất Nhất đều khám chữa bệnh và kiểm tra sức khỏe chỗ Thẩm Hiên, bên ngoài hẳn sẽ không lưu truyền tài liệu về nhóm máu của cô ấy, huống hồ là chợ đen? Cậu đừng có tự hù dọa mình như thế nữa”.
Giọng nói bình tĩnh của Thịnh Thừa Quang như mũi kim đâm vào lòng Tạ Gia Thụ, anh lạnh lùng nói, “Nếu lần này, người bị bắt cóc là Tử Thời, có lẽ anh sẽ không nói như vậy đâu”.
Bởi vì cho dù đối với người khác mà nói, tỉ lệ chỉ là 0,1% thì Tạ Gia Thụ cũng không chịu đựng nổi.
Chưa bao giờ Tạ Gia Thụ lại có thái độ tồi tệ thế này với Thịnh Thừa Quang! Bỗng chốc, Thịnh Thừa Quang cũng ngây người ra đó. Thẩm Hiên khàn giọng can ngăn, “Được rồi, hiện tại chúng ta làm gì còn tinh lực mà tranh chấp nội bộ nữa?”.
Tạ Gia Thụ bước ra xa, mặt mày sa sầm ngồi một góc. Dù sao thì Thịnh Thừa Quang cũng được Tạ Gia Thụ gọi là “anh Thừa Quang” nhiều năm nay, huống hồ thời khắc cam go này, anh có thể thông cảm cho tâm tình của Tạ Gia Thụ.
Thịnh Thừa Quang chủ động đi đến, nói, “Anh biết cậu sốt ruột, nhưng cậu không thể yêu cầu mọi người đều phải sốt ruột như cậu, nếu không sẽ rất hỗn loạn. Cậu nói đúng, bởi vì người bị bắt cóc không phải là Tử Thời, cho nên anh bình tĩnh hơn cậu. Gia Thụ, người ngoài cuộc, tỉnh táo hơn”.
Tạ Gia Thụ cũng biết vừa rồi mình giận cá chém thớt, lúc này cúi đầu không lên tiếng. Trên người anh vẫn mặc quần áo ngủ lúc chạy đến bệnh viện từ tối hôm qua, khoác qua quýt chiếc áo ngoài nhăm nhúm, râu ria xồm xoàm, hai con mắt đỏ ngầu, tóc tai bù xù như tổ quạ.
Đâu còn là Tạ đại thiếu gia tướng mạo xuất chúng không có chỗ nào để bắt bẻ nữa?
Thịnh Thừa Quang vỗ vai anh, nói, “Cậu đi nghỉ một lát đi, chí ít thì cũng phải tắm rửa rồi thay bộ quần áo đi đã. Ở đay anh sẽ để ý giúp cậu, có việc gì anh sẽ báo cậu ngay lập tức”.
Tạ Gia Thụ hai tay ôm đầu, mười ngón tay đâm sâu vào mái tóc bù xù, ngồi thẳng người thở dài một tiếng rồi đứng dậy nói: “Vậy em rời khỏi đây một lát. Em phải bàn giao lại mấy chuyện ở văn phòng, rồi đến chỗ chị em, không thể để chị ấy biết được. Em sẽ mau chóng về sớm. Em có mang theo điện thoại bên mình, anh Thừa Quang, có tin tức gì anh hãy báo cho em ngay lập tức nhé!”.
Cũng coi như đã trấn tĩnh trở lại, nghe lọt tai những lời khuyên nhủ, Thịnh Thừa Quang nhìn anh tỏ ý khen ngợi rồi gật đầu.
Lúc này, Tạ Gia Thụ chắc chắn không thể lái xe, mượn tài xế và xe của Thịnh Thừa Quang, anh về nhà tắm rửa, nhanh chóng thay quần áo rồi lập tức ra khỏi nhà.
Lòng nóng như lửa đốt, lại không có cách nào phân thân. Hai nơi là văn phòng làm việc F.D và Tập đoàn Trường Lạc anh đều phải đích thân đến, nhưng cuối cùng, anh không đi, chỉ gọi điện nói với thư ký của chị gái là mình phải đi công tác, rồi gọi điện cho trợ lý, ủy thác toàn bộ quyền hành cho anh ta.
“Tổng giám đốc Tạ, anh có việc gì quan trọng cần phải làm sao?”, trợ lý được giao nhiệm vụ lớn lao, có chút hốt hoảng.
Giọng nói của Tạ Gia Thụ trong điện thoại nghe rất bình thường, chỉ có chút khàn khàn, còn mang theo ý cười, “Nuôi binh nghìn ngày, dùng trong một giờ, đừng hỏi nhiều nữa, tập trung giải quyết công việc đi!”.
Trợ lý kích động cúp điện thoại. Lúc này, xe của Tạ Gia Thụ đang dừng trước cửa một công ty.
“Nhất Phàm!”, ngồi bên cửa xe, anh gọi Phùng Nhất Phàm, người đang tiễn khách ra về.
Tạ Gia Thụ đi nhanh về nhanh, còn đem theo cả Phùng Nhất Phàm. Thịnh Thừa Quang và Thẩm Hiên đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Tạ Gia Thụ biết trước là bọn họ sẽ có phản ứng này, vừa vào đã chủ động giải thích, “Là em cố ý đi tìm Nhất Phàm tới, cũng phải có người nhà họ biết mới được”.
Trên đường đến đây, Phùng Nhất Phàm đã nghe Tạ Gia Thụ nói về tình hình trong hai ngày hôm nay.
Không biết Tạ Gia Thụ đã nói gì, cậu thanh niên thường ngày hấp tấp, bộp chộp lúc này lại có vẻ trấn tĩnh, điềm đạm nói với Thịnh Thừa Quang và Thẩm Hiên, “Hôm qua, anh Thịnh đã gọi điện thoại đến nhà em, nói chị em đưa Tử Thời ra nước ngoài giải sầu, mẹ em tin lắm. Nhưng chẳng may mấy ngày này không tìm được chị, mẹ em hỏi, em sẽ phụ trách trấn an mẹ, tuyệt đối không làm mọi người thêm phiền lòng”.
Thẩm Hiên và Thịnh Thừa Quang liếc mắt nhìn nhau.
Tạ Gia Thụ không quan tâm đến hai người kia, vỗ vỗ vai Phùng Nhất Phàm tỏ ý bảo cậu ngồi xuống.
“Gia Thụ”, Thịnh Thừa Quang đang muốn tìm anh, “Có phải cậu nhờ Trần Dịch Phong phát tin tức tìm người trên đường rồi không?”.
Tạ Gia Thụ đang đưa tài liệu cùng ảnh cắt mặt nghiêng của tài xế xe taxi cho Phùng Nhất Phàm xem, mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, gật đầu.
“Anh cũng tìm Trần Dịch Phong âm thầm dò la chuyện này, cho nên vừa rồi anh ra đến hỏi anh là có phải cùng một người không”, Thịnh Thừa Quang hơi đau đầu, day day hàng mi, “Cậu treo giải thưởng cao như vậy, ắt hẳn là ai cũng muốn tham gia một phen. Điều này sẽ khiến tin tức hỗn loạn, không phải là chuyện tốt đối với an toàn về sau của Phùng Nhất Nhất”.
Vừa rồi, anh không tán thành việc đến chợ đen hỏi máu gấu trúc cũng là vì nguyên nhân này. Nguồn gốc tin tức vỉa hè vốn dĩ khó mà phân biệt, rất có khả năng chỉ làm uổng phí, chậm trễ tiến độ tìm người. Hơn nữa, Tạ Gia Thụ làm thế hậu quả về sau sẽ càng nghiêm trọng hơn. Sau này Phùng Nhất Nhất trở về, ai cũng viết Tạ đại thiếu gia sẵn sàng bỏ ra cả một món tiền lớn vì cô khó đảm bảo rằng sẽ không có ai sinh lòng tham, đói ăn vụng túng làm càn.
Thịnh Thừa Quang tưởng khi nãy nói vậy Tạ Gia Thụ đã hiểu, không ngờ Tạ Gia Thụ lại làm to chuyện hơn, tự mình đi tìm Trần Dịch Phong.
Tạ Gia Thụ ngẩng đầu len, nhìn Thịnh Thừa Quang và Thẩm Hiên, nét mặt bình tĩnh, chậm rãi nói, “Em chỉ cần cô ấy trở về ngay lập tức, càng nhanh càng tốt”.
Dây chính là lý do anh vứt bỏ mọi việc để đi đón Phùng Nhất Phàm. Lúc này, chỉ có người thân nhất của Phùng Nhất Nhất mới có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này.
Chỉ cần lần này Phùng Nhất Nhất bình an trở về, về phần sau này… sau này của cô sẽ do anh phụ trách.
/67
|