Chương 278
Thích anh khiến cô đau khổ đến vậy sao?
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, giọng nói mang theo sự dịu dàng: “Chúng ta quay lại, trở về như hồi trước được không?”
Ôn Noãn rũ mi mắt xuống, hàng lông mi dài khẽ rung động.
“Hoắc Minh, tôi không cần anh nữa.”
Hoắc Minh siết chặt tay.
Anh đột nhiên cởi đai an toàn của cô ra, bế cô xuống dưới.
Gió đêm quất mạnh vào mặt…
Khi Ôn Noãn tỉnh táo hơn một chút, cô mới phát hiện ra anh lái xe đến chung cư.
“Hoắc Minh, tôi muốn về nhà”
Cô bắt đầu giãy dụa, không chịu nằm yên trong lồng ngực anh, hai chân dài trắng nõn đá lung tung, cũng không thèm để ý xem có đá trúng người anh không…
Hoắc Minh rên rỉ, hình như bị đạp trúng bộ phận quan trọng.
Anh không thể chờ tới lúc lên trên lầu, đè chặt cô lên vách tường trước thang máy.
Thân thể kề sát vào nhau, không một khe hở, cho dù Ôn Noãn đang say rượu cũng không dám động đậy lung tung, cô biết bây giờ người đàn ông trước mặt không thể chịu được kích thích.
Đôi mắt cô đỏ ửng: “Hoắc Minh, anh định cưỡng hiếp tôi đấy à?”
Hoắc Minh gần như không biết phải làm gì với cô mới được, anh chưa bao giờ gặp phải cô gái nào khó dỗ dành như cô.
Mấy ngày nay, không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Tuy nhiên, anh đã được hưởng thụ sự dịu dàng của cô rồi, muốn anh bỏ xuống, anh không làm được…
“Sao tôi nỡ làm thế chứ?” Anh cọ sống mũi cao thẳng lên mặt cô, thân thể dán chặt lên người cô, cố tình trêu chọc.
Anh và cô đã làm tình rất nhiều lần, cho nên anh biết rõ cô thích thế nào nhất.
Ôn Noãn vừa xấu hổ vừa tức giận, cô quay mặt sang một bên: “Luật sư Hoắc, mong anh tự trọng.”
Hoắc Minh nhìn góc nghiêng của cô, khuôn mặt trắng nõn pha chút hồng nhạt, đôi mắt cực kỳ trong trẻo.
Mấy ngày không gặp cô, có trời mới biết lúc này anh muốn cô đến thế nào.
Từ trước tới nay Hoắc Minh luôn hành xử đúng mực, ở những chỗ như cửa thang máy dưới lầu một chắc chắn không phải là nơi phù hợp để dây dưa với phụ nữ, khiến người khác lời ra tiếng vào…
Nhưng hiện tại anh không thể nhịn nổi.
Anh muốn hôn cô…
Cằm Ôn Noãn bị anh nắm chặt, cơ thể cũng bị anh vây lại, Hoắc Minh hôn sâu tới mức cô gần như không thở nổi…
Trong lòng Ôn Noãn rất mâu thuẫn.
Cô không muốn, cô không thích!
Cô giãy giụa kịch liệt, không thèm quan tâm đến những thứ xung quanh… Ngón tay nhỏ chạm vào một thứ cứng rắn, đó là một bức tranh.
Ôn Noãn không thèm nghĩ ngợi, dùng sức kéo thứ đó xuống, sau đó đập mạnh lên đầu Hoắc Minh.
Bức tranh không nặng, nhưng bên cạnh bức tranh có thanh kim loại nhọn hoắt, cắt ngang qua thái dương anh.
Máu tươi chảy đầm đìa…
/304
|