Chương 272
Anh nhẹ nhàng đỡ lấy gáy cô, muốn hôn cô, muốn dùng cách này để khiến cô quay lại.
Ít nhất cũng khiến cô nhớ lại tình cảm trước kia của bọn họ.
Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô cảm nhận được động tác dịu dàng thắm thiết của anh, cả người cứng đờ, ngay cả trái tim cũng đau đớn đến chết lặng.
Không biết cô lấy sức lực ở đâu ra, đẩy anh một cái thật mạnh.
“Hoắc Minh, anh có liêm sỉ một chút được không?”
“Ôn Noãn tôi… Là con chó mà anh gọi một tiếng là vẫy đuôi chạy tới, không cần thì đuổi đi sao? Nếu anh muốn tìm một con đàn bà để ngủ thì dựa vào điều kiện ngoại hình của anh, có nhắm mắt lại cũng vớt được một đống! Anh đừng dây dưa với tôi như thế nữa.”
Con ngươi của Hoắc Minh tối sầm.
“Em cảm thấy tôi chỉ muốn lên giường với em à?”
Ôn Noãn run run hỏi lại: “Nếu không thì sao? Kết hôn chắc?”
Hoắc Minh như ngừng thở.
Anh siết chặt tay, một lúc lâu sau mới đáp lại, giọng điệu có vẻ hơi mệt mỏi: “Ôn Noãn, tôi không suy nghĩ đến việc kết hôn không phải là tôi đang chơi đùa với em, mà là chuyện kết hôn không nằm trong kế hoạch cuộc sống của tôi.”
Ôn Noãn cụp mắt, cô khẽ cười: “Anh yên tâm, tôi cũng không có ý định tham gia vào cuộc sống của anh.”
Nói xong, cô định đóng cửa lại.
Hoắc Minh ngắn cô lại, anh hơi nhíu mày: “Ở trong lòng tôi, em quan trọng hơn cả Kiều An!”
Ôn Noãn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào anh.
Trong mắt cô toát lên sự kinh ngạc, còn có cả phẫn nộ!
Cô như vừa nghe thấy một trò đùa thế kỷ, nhẹ giọng lặp lại lần nữa: “Tôi quan trọng hơn Kiều An?”
Vẻ mặt Hoắc Minh vô cùng nghiêm túc.
Ôn Noãn mỉm cười: “Tôi nhớ rõ anh đang xử lý một vụ án liên quan đến kinh tế cho Kiều An, Hoắc Minh… Anh nói tôi quan trọng hơn cô ấy, vậy thì người quan trọng hơn cô ấy là tôi đây xin anh, từ bỏ hợp tác với cô ấy.”
Ôn Noãn cười trào phúng: “Anh có làm được không?”
Hoắc Minh nhíu mày, từ trước đến nay anh luôn phân biệt rõ ràng giữa việc công và việc tư, nếu để người phụ nữ này bò lên đầu anh, can thiệp vào công việc của anh, thì anh không thể chấp nhận được…
Anh nhìn cô: “Có thể đổi sang yêu cầu khác được không?”
Ôn Noãn cúi người xuống, nhặt mấy túi đồ bổ anh mang đến rồi thẳng tay ném ra ngoài cửa.
“Còn một yêu cầu khác, đó là cút ngay đi cho tôi!”
“Hoắc Minh, sau này anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm quá rồi.”
…
Ôn Noãn đóng cửa lại.
Cô gục đầu trên ván cửa, dường như còn ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Hoắc Minh.
Trước kia, cô thích tựa vào lồng ngực anh như vậy, thích dán sát vào cổ anh, cảm nhận hơi thở của anh, mùi thuốc lá hỗn tạp quyện với mùi nước cạo râu, làm cho cô mê muội không thôi.
/304
|