Chương 192
“Chú Kiều… là Hoắc Minh đây.”
Ôn Noãn mặc áo sơ mi của anh đi vào phòng ngủ.
Nhưng chỉ sau vài bước đi, cô đã bị Hoắc Minh ôm chặt. Anh dùng một tay ôm lấy eo nhỏ của cô, hững hờ thưởng thức cơ thể cô, Ôn Noãn không chịu nổi, cô ngã vào ngực anh.
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô.
Anh ngày thường đã đẹp trai, lúc này càng có vẻ đàn ông trưởng thành lại trăng hoa, Ôn Noãn không nhịn được hôn lên cằm anh, sau một tối mà râu trên cằm anh đã mọc lên một ít, đâm chích có hơi đau.
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm vừa nói chuyện với Kiều Cảnh Niên.
Giọng nói của Kiều Cảnh Niên rất hào hứng.
Ông nói: “Hoắc Minh, chú đã tìm thấy người môi giới về trang sức! Chỉ cần tìm được anh ta, chú sẽ dễ dàng tìm thấy con chú.”
Hoắc Minh sờ nhẹ môi của Ôn Noãn, cười nhẹ: “Thế chúc mừng chú Kiều.”
Kiều Cảnh Niên thở dài.
Tâm trạng ông lại buồn rầu: “Không may khéo là hai hôm trước người đó đã bị tai nạn xe, đang trong tình trạng hôn mê… Hoắc Minh, chú thật sự sợ anh ta sẽ trở thành người thực vật, nếu vậy chú có thể sẽ không bao giờ tìm thấy Tiểu Noãn, cũng không thể tìm thấy con chú.”
Hoắc Minh hít vào một hơi.
Ôn Noãn nhẹ nhàng cắn ngón tay của anh.
Ánh mắt của anh sâu thẳm…
Kiều Cảnh Niên bên kia nhăn mặt: “Hoắc Minh, cháu sao vậy?”
Hoắc Minh khẽ cười: “Bị mèo con cắn một cái!… Chú Kiều, chú không cần lo lắng, cháu sẽ tìm các chuyên gia có liên quan đến chẩn đoán và điều trị cho anh ta, để anh ta có thể sớm khỏe lại, đồng thời cũng để chú Kiều và “thím nhỏ” đoàn tụ.”
Khi nói đến điều đó, Kiều Cảnh Niên lại thở dài.
Ông nói: “Đã nhiều năm rồi, chú không biết bà ấy đã kết hôn chưa! Hoắc Minh, chú chỉ muốn gặp bà ấy một lần, biết bà ấy sống tốt không, còn có đứa nhỏ… Trong lòng chú, chú cảm giác là con gái, Hoắc Minh, Hoắc Minh… , cháu có đang nghe không?”
Hoắc Minh bị Ôn Noãn trêu chọc, không kiềm chế nổi.
Anh đè nén, nhẹ nhàng thở dốc.
“Chú Kiều, cháu vẫn đang nghe!”
Kiều Cảnh Niên tự nói với mình: “Nếu tính ra thì đứa trẻ đã 24 tuổi rồi, đến tuổi để kết hôn sinh con.”
Hoắc Minh đùa giỡn với cô gái trong lòng, anh cảm thấy rất thú vị, còn có thể dành thời gian an ủi Kiều Cảnh Niên: “Chú Kiều, thím nhỏ rất xinh đẹp, cô bé kia chắc chắn cũng rất xinh đẹp, không chừng đã đã kết hôn sinh con rồi ấy chứ…”
Kiều Cảnh Niên an tâm hơn nhiều.
Ông nhẹ nhàng thở dài: “Mấy ngày này chú luôn lo lắng, lỡ như gặp phải một người đàn ông tồi rồi con bé sẽ làm sao? Hoắc Minh, nghe cháu nói như vậy, chú cảm thấy yên tâm hơn.”
…
“Hoắc Minh… cháu có nghe không?”
“Hoắc Minh?”
Hoắc Minh giương chiếc cằm sắc sảo như dao, cắn răng: “Chú Kiều… cháu ở đây.”
Anh nhìn xuống Ôn Noãn.
/304
|