Chương 175
Cô ta nhấp một ngụm cà phê, sau đó nở một nụ cười đầy tự tin: “Cô đừng nghĩ là tôi và Diêu Tử An mới chỉ thông đồng với nhau dạo gần đây, thực ra thì từ khi học đại học, tôi đã ở bên anh ta rồi!”
Ôn Noãn vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Đinh Tranh nhẹ nhàng khuấy cốc cà phê, nhướn mày: “Không tin hả? Ôn Noãn, cô có còn nhớ bữa tiệc đêm Giáng Sinh lần đó không, Diêu Tử An đến cùng Bạch Vi, anh ta vừa đẹp trai, nhiều tiền lại hào phóng, Bạch Vi còn ngốc nghếch tới mức đưa anh ta đi giới thiệu với từng người trong phòng ký túc xá của chúng ta! Kết quả, đêm hôm đó… Tôi đã làm với Diêu Tử An! Sau lần đó, anh ta vô cùng hài lòng, tặng tôi một chiếc điện thoại iphone!”
“Sau đó nữa, mối quan hệ giữa tôi và anh ta liền phát triển thành một mối quan hệ ổn định, mỗi khi Bạch Vi đến kỳ s1nh lý, tôi sẽ là người lên giường với Diêu Tử An, anh ta đối xử với tôi vô cùng hào phóng, học phí thời đại học của tôi gần như toàn bộ đều do anh ta đóng cho.”
Máu trong người Ôn Noãn như đông cứng lại.
Cô quả thực không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Một lúc lâu sau, cô mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc đó không phải cô đang yêu thầm Cố Trường Khanh sao? Tại sao lại quyến rũ Diêu Tử An?”
Đinh Tranh bật cười, cô ta cười tới mức toàn thân đều run lên bần bật.
“Ôn Noãn, cô đúng là quá ngây thơ!”
“Việc tôi thích Cố Trường Khanh với việc tôi lên giường với Diêu Tử An có mâu thuẫn gì với nhau không? Hơn nữa sau này tôi cũng đâu có tóm được Cố Trường Khanh… Ôn Noãn, cô có muốn biết về chuyện cũ của tôi và Cố Trường Khanh không?”
Trong mắt Đinh Tranh lại hiện lên nét quyến rũ và trêu chọc.
Ôn Noãn nghĩ, người quá đê tiện sẽ không biết xấu hổ, đây có lẽ chính là một loại năng lực của Đinh Tranh.
Giọng Ôn Noãn lạnh như băng: “Không muốn!”
Đinh Tranh kinh ngạc, không ngờ Ôn Noãn lại không có hứng thú gì với câu chuyện cũ này.
Cô ta vô cùng sửng sốt, Ôn Noãn đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đinh Tranh hơi hoảng sợ, đưa tay giữa chặt lấy Ôn Noãn, sức lực lớn tới mức khác thường.
Ôn Noãn khẽ cau mày.
“Cô nói cô không muốn biết! Ôn Noãn… Thực ra cô mới chính là người lạnh nhạt nhất, bạc bẽo nhất, người trước đây từng nói yêu Cố Trường Khanh muốn chết không phải là cô sao? Người đã từng dùng trăm phương ngàn kế để trở thành bạn gái của anh ấy không phải là cô sao? Kết quả thế nào… Cô nói không cần liền lập tức không cần, mà tôi lại vì một vài lần hẹn gặp được anh ấy mà dương dương tự đắc! Ôn Noãn, cô nói cô thích anh ấy, thế nhưng Cố Trường Khanh vì cô mà đánh nhau phải vào Cục Cảnh sát hai lần, lại vì cô mà uống rượu say khướt, biến thành dáng vẻ người không ra người ma không ra ma, cô đã từng cảm động chưa? Cô đã từng đau lòng cho anh ấy chưa? Tôi nói cho cô biết, tôi, Đinh Tranh, đau lòng vì anh ấy!”
Đinh Tranh nói nhiều như vậy, còn Ôn Noãn chỉ thờ ơ.
Cô cười nhạt: “Đinh Tranh, cái đó không gọi là đau lòng, đó gọi là không có tự trọng!”
Đinh Tranh suy sụp ngồi xuống…
Ôn Noãn lấy ra một tờ 100, đặt lên bàn rồi lặng lẽ rời đi.
Ngồi trên xe.
Cô cầm điện thoại do dự một lúc lâu, thực sự vẫn không biết phải nói với Bạch Vi như thế nào.
/304
|