Chương 167
Hoắc Minh rất thích Ôn Noãn, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến tương lai với cô, anh đã 28 tuổi, nếu muốn kết hôn thì dựa trên điều kiện của anh, anh đã sớm có một trai một gái.
Nếu sau này tách khỏi Ôn Noãn…
Liệu cô có chấp nhận Khương Duệ không?
Hoắc Minh bị khả năng này làm cho cực kỳ khó chịu, nhưng anh lại không có cách nào phát tiết.
Anh ngồi đến tận khuya mới trở về phòng ngủ.
Ôn Noãn đã ngủ rồi, để đèn ngủ nhỏ, mông lung.
Hoắc Minh cũng không có tâm trạng đi tắm, chỉ nằm bên cạnh cô.
Ôn Noãn nằm nghiêng, không phản ứng.
Nhưng anh biết cô chưa ngủ, thế là ôm cô từ phía sau, hôn lên tai cô, trêu chọc cô… Nếu lúc bình thường thì Ôn Noãn sẽ rất dễ động tình, nhưng lúc này cô lại không có cảm giác gì.
Cô không từ chối, thậm chí còn quay người tùy theo anh.
Cô tận lực với nghĩa vụ của mình, làm anh hài lòng.
Hoắc Minh có nhu cầu nhiều hơn nam giới bình thường, hầu như đêm nào anh cũng muốn, sau khi ở cùng Ôn Noãn, mặc dù đêm nay có chút khó chịu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện đó…
Đợi đến lúc anh động tình đến cùng cực, lại phát hiện Ôn Noãn đang thất thần.
Mặt cô vùi vào gối, không biết đang suy nghĩ gì.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh vòng tay qua bờ vai gầy gò của cô, vừa hôn cô vừa thấp giọng hỏi, ít nhiều gì cũng có chút bất mãn.
Ôn Noãn mở to đôi mắt mơ hồ.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi đang nghĩ xem sáng mai nên làm món gì cho bữa sáng.”
Hoắc Minh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô hồi lâu.
Đột nhiên, anh lật người qua cạnh cô, bình tĩnh lại một lúc rồi đứng dậy đi về phía phòng tắm: “Em muốn gì thì làm cái đó! Tùy em!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng kéo bộ đồ ngủ của cô lên.
Một lúc sau, từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Hoắc Minh đang tắm, anh ở trong đó khoảng hai mươi phút mới đi ra, cả người bao phủ bởi hơi nước ẩm ướt và lạnh lẽo.
Đèn ngủ đã tắt, Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cô biết tối nay anh sẽ không ôm cô nữa, cũng tốt thôi, bớt việc.
Khi cô đã hơi mê man thì Hoắc Minh ghé vào tai cô thì thầm: “Ôn Noãn, tôi can thiệp vào việc của em với Khương Duệ là quá giới hạn, em đang tức giận với tôi như vậy cũng là quá giới…”
Ôn Noãn mở mắt.
Trên mặt cô không có biểu cảm gì, nhẹ giọng hỏi: “Anh còn muốn sao?”
Hoắc Minh đoán là cô đã thực sự tức giận.
Anh kề sát bên tai cô, thầm thì: “Một người không mấy quan trọng mà thôi, đáng để em cãi nhau với tôi như vậy sao?”
Đã muộn thế này rồi, Ôn Noãn cũng không muốn dằn vặt nữa.
Thái độ của cô mềm mỏng xuống một chút, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh: “Tôi tin anh.” Sau đó cô liền nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ trong chốc lát, hơi thở cũng trở nên đều đặn…
Hoắc Minh không ngủ được.
/304
|