Chương 23: Anh mới không phải anh trai tôi
“Chỗ nào chứ, dì khen sai rồi, thành tích của Tĩnh Uyển cậu ấy vẫn luôn rất tốt, hiệu trưởng của tụi cháu còn tuyên dương cậu ấy trước mặt mọi người.” Hoắc Ninh Hi mỉm cười.
“Nào có, thành tích của cậu luôn đứng nhất lớp cả năm, so với cậu, tôi còn có rất nhiều chỗ cần phải học hỏi.” Tống Tĩnh Uyển vén mớ tóc gãy ra sau tai, sùng bái nhìn chằm chằm cậu ta, đáy mắt hiện lên vẻ rụt rè.
Ánh mắt Hoắc Ninh Hi hơi khựng lại, ý cười trong mắt càng sâu.
Chu Mạn Lị thấy thế liền đưa mắt liếc nhìn Tống Thụy, cả hai đều hài lòng nở nụ cười.
Chỉ có Tống Vấn Xuyên là đột nhiên đứng lên, nói một câu, “Con thất lễ trước, “ liền đứng dậy đi về phía cầu thang.
Chu Mạn Lị nhíu chặt mày, khép áo choàng đứng dậy, “Xuyên à, con đi đâu?!”
“Con đi xem Yểu Yểu.”
Dứt lời, không thèm quay đầu lại mà rời đi.
Tống Tĩnh Uyển nhìn hết vào trong mắt, khẽ cắn môi dưới không nói gì.
“Cốc cốc ----”
Tống Yểu Yểu vừa mới sấy khô tóc, cô gái phản chiếu ra trong gương với mái tóc đen như mực buông xõa ngang eo giống như thác nước. Đôi mắt vừa đen vừa tròn, mũi cao môi anh đào, khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo lại xinh đẹp vừa lòng bàn tay lớn. Giống như một con búp bê được trưng bày trong tủ kính thủy tinh, làn da trắng như sữa dễ tạo cho người khác cảm giác mong manh dễ vỡ.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô khẽ động con ngươi, đi tới mở cửa một cách chậm chạp.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ không vui, cho rằng lại là Tống Tĩnh Uyển tới quấy rầy cô.
Kéo cửa ra cô mở miệng hỏi, “Chị có phiền không hả, sao lại ----”
Còn chưa nói xong, cô ngơ ngác ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, liền nhìn thấy người thanh niên đứng sừng sững trước mặt, “Sao lại là anh?”
Tống Vấn Xuyên nghe thấy giọng nói mềm mại của cô, lúc tức giận thì giống chú mèo con nhe nanh múa vuốt.
Anh ấy cười nhạo, “Không thể là anh? Tống Yểu Yểu, anh phát hiện em ra ngoài một chuyến, tính khí liền lớn lên trông thấy đấy?”
Tống Yểu Yểu không lên tiếng, mở to đôi mắt đen láy nhìn anh ấy, cũng không lên tiếng.
Mái tóc mới gội tạo cảm giác mềm mại bồng bềnh, vài sợi tóc mới mọc lúng phúng trên đỉnh đầu. Ánh sáng trong đáy mắt cô nhấp nháy, đáng yêu tới mức khiến Tống Vấn Xuyên muốn chảy máu mũi.
“Khụ....” Anh ấy bấu chặt lấy môi, không được tự nhiên hỏi: “Mấy ngày không gặp, ngay cả anh trai cũng không gọi?”
Tống Yểu Yểu nhíu chặt đôi lông mày nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm lại, “Anh không phải anh trai tôi.”
Cho dù cô kế thừa cơ thể này, nhưng cũng không có nghĩa là cô bằng lòng kế thừa những mối quan hệ giữa người với người của cơ thể ban đầu.
Trong đôi mắt đẹp tựa như lưu ly của cô lộ ra vẻ nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, khiến ý cười trên mặt của Tống Vấn Xuyên biến mất từng chút một.
“Anh không phải anh trai em? Tống Yểu Yểu, mới ra ngoài một chuyến mà em đã bị Tống Tĩnh Uyển bắt nạt tới ngốc rồi?” Tống Vấn Xuyên lạnh lùng nhìn cô.
Câu nói này khiến Tống Yểu Yểu lập tức cười ra tiếng, “Hóa ra anh cũng biết à?”
Biết Tống Yểu Yểu vẫn luôn chịu uất ức, vẫn luôn bị Tống Tĩnh Uyển chèn ép.
“Anh là anh trai của Tống Tĩnh Uyển, không phải của tôi. Anh trai tôi sẽ không khoanh tay ngồi nhìn tôi chịu uất ức mà không để ý tới đâu!”
Nếu anh trai cô biết, đứa em gái mình cưng chiều từ nhỏ tới lớn đã chịu uất ức lớn như vậy, thì sớm đã hận không thể giết người rồi.
Tống Vấn Xuyên sửng sốt, cô gái trước mặt lúc nói những lời này thì ngẩng cao cái đầu nhỏ của mình, trong đáy mắt lại có ánh sao vô tận, kiêu ngạo chói mắt, chưa từng có chút tủi thân nào.
Nhưng, người khiến cô kiêu ngạo là ai?
Không thể phủ nhận, đáy lòng có chút chua xót.
Tống Vấn Xuyên chua xót hỏi: “Em còn có anh trai khác?”
Đáp lại câu hỏi của anh ấy, là cánh cửa đóng sầm lại thật mạnh, cùng với câu nói khó che đậy được sự gắt gỏng.
“Ai cần anh lo!”
“Fuck....”
Tống Vấn Xuyên lùi về sau hai bước, sờ sống mũi của mình.
Nếu không phải anh ấy lùi lại kịp thời, thì mũi chắc sẽ bị Tống Yểu Yểu nện lệch rồi. Anh ấy lắc đầu bật cười, nụ cười đột nhiên nhẹ nhõm rất nhiều.
“Tính khí xấu chút cũng tốt, đỡ phải mỗi ngày bị bắt nạt.”
/1331
|