Chương 15 Kêu trực thăng tới đưa cô đi bệnh viện
Đôi tay đang ôm góc áo của Hoắc Vân Khuyết cứng đờ, gương mặt lập tức sụp đổ.
Cắt chân?
Cô nhìn chân mình, vậy mà lại nghiêm túc suy nghĩ, nếu cắt chân rồi, vậy thì mình chỉ còn lại 1m?
Trong đầu đang nghĩ lung tung, liền nghe thấy tiếng Hoắc Vân Khuyết lãnh đạm nói với Hoắc Thất: “Kêu trực thăng tới đây, đưa cô ấy đi bệnh việc kiểm tra.”
Đầu Tống Yểu Yểu lập tức báo động.
“Không cần!”
Tống Yểu Yểu vội ngăn cản, ủy khuất nhìn Hoắc Vân Khuyết, “Anh à, chân em hết tê rồi.”
Hoắc Vân Khuyết lật xem tài liệu, giấu đi ý cười, “Ừm, vậy về xe cô đi.”
Hoắc Thất nhìn gương chiếu hậu, lặng lẽ xem một màn này: Không ngờ tiên sinh lại như vậy.
Quá xấu xa rồi!
Tống Yểu Yểu hít hít mũi, cảm thấy đôi mắt của Hoắc Thất, lập tức hung dữ lườm anh ta một cái, đấm một cái để uy hiếp.
Hoắc Thất đột nhiên cảm thấy đau lưng.
“Vậy anh à, hẹn gặp lại.” Cô ngoan ngoãn nói lời tạm biệt, luyến tiếc xuống xe.
“Ừm.”
Nhìn thấy bộ dáng Tống Yểu Yểu vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn với Hoắc Vân Khuyết, Hoắc Thất không nhịn được mà lau nước mắt cho chính mình, anh ta còn không biết, đợi khi quay về nhà họ Hoắc, đợi kết cục của anh ta, sẽ chỉ càng chua xót!
…
Tống Yểu Yểu xuống xe đi chưa được hai bước, liền bị ông cụ kia ngăn lại.
Ông cụ cười như một đóa hoa, mặt mày hiền hậu, “Cô gái, lúc nãy cảm ơn cô đã cứu cái mạng già này, cô tên gì, cũng là người của thành phố Phụng Thành sao?”
Tống Yểu Yểu gật đầu, “Đúng, tôi tên Tống Yểu Yểu.”
“Cha, lần này thật sự chúng ta phải cảm ơn người ta đàng hoàng!” Người đàn ông trung niên dìu ông cụ, cảm ơn không ngớt.
“Nói nhảm, cần con nói sao?!”
Ông cụ hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, lúc quay đầu nhìn Tống Yểu Yểu, lập tức nở nụ cười, “Cô gái, lần này cảm ơn cô, tôi tặng cái này cho cô, tương lai nếu cô cần, có thể đến trường tiểu học Dụ Hoa để tìm tôi.”
Đó là một cây bút máy cũ, được kẹp trong túi áo ông cụ, rõ ràng là rất trân quý.
Tống Yểu Yểu cong cong đôi mắt, cười vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, “Không cần đâu ông, tôi tin chỉ cần là người biết y thuật, bất luận là gặp phải ai cũng đều sẽ ra tay cứu giúp.”
“Thật sao?” Ông cụ hừ lạnh một tiếng, nhét câu bút máy vào tay Tống Yểu Yểu, lườm Tống Tĩnh Uyển, trầm giọng nói: “Tôi thấy hai chị em sinh đôi các người không giống nhau chút nào, người chị đó của cô…”
Ông ấy lắc đầu, cũng không nói gì nữa.
Ý cười của Tống Yểu Yểu càng nhiều, cô thích tính cách của ông cụ này.
Bị ông cụ nhìn, Tống Tĩnh Uyển ngượng đến mức hận không thể tìm một cái hố chui xuống, đôi mắt cô ta đỏ lên, nhìn Hoắc Ninh Hi bên cạnh, ủy khuất nói, “Ninh Hi…”
Hoắc Ninh Hi thở dài, cảm thấy không đành, “Đừng buồn, tôi biết cậu có ý tốt là được, về xe đi.”
Cứ đứng ở đây bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, sẽ chỉ khiến Tống Tĩnh Uyển càng bối rối.
Nghe vậy, trong lòng Tống Tĩnh Uyển dễ chịu hơn rất nhiều, đôi mắt cô ta long lanh ngập nước, dịu dàng nói: “Ninh Hi, cảm ơn cậu đã tin tưởng mình.”
Dung mạo người đẹp thanh lệ xinh xắn, đôi mắt long lanh như nước, từ từ nhìn về phía anh ta, mang theo sự cảm động và sự ái mộ không hề che giấu.
Đáy lòng Hoắc Ninh Hi khẽ động, trái tim càng mềm lại.
“Đi thôi, quay về nghỉ.”
Tống Tĩnh Uyển lại có suy nghĩ khác, ánh mắt cô ta hướng về phía Tống Yểu Yểu, cắn môi, “Ninh Hi, mình cảm thấy Yểu Yểu dường như có hiểu lầm rất lớn đối với mình. Nếu không gỡ bỏ hiểu lầm, trong lòng mình sẽ không yên. Cậu về xe trước đi, mình đi tìm Yểu Yểu nói chuyện một lúc, được không?”
Đôi mắt cô ta buồn bã khiến Hoắc Ninh Hi không thể nói lời từ chối.
/1331
|