Chương 13 Đề nghị cô nên chỉnh sửa lại tam quan
Tống Tĩnh Uyển bị ông ấy nhìn như vậy, luôn cảm thấy tất cả suy nghĩ đều không có chỗ nào che giấu, hô hấp của cô ta hơi loạn, vội vàng giải thích: “Không phải đâu ông à, tôi sợ em ấy không hiểu chuyện, làm ông bị thương, tôi nói đều là sự thật, em gái tôi…”
“Cô thì biết cái rắm gì!”
Ông cụ nhìn thì lịch sự nho nhã, nhưng tính tình rất gắt gỏng, mắng Tống Tĩnh Uyển đến nỗi không ngẩng đầu lên được.
“Chẳng lẽ sức khỏe của tôi mà tôi không rõ sao? Nếu không phải cô gái này giúp đỡ, ông già này sớm đã mất mạng rồi! Đọc sách làm người, tôi đề nghị cô nên về trường chỉnh sửa lại tam quan đi!” Nói xong, ông ấy nhìn Tống Yểu Yểu, gương mặt uy nghiêm lập tức cười như một đóa hoa, “Cô gái, lúc nãy cảm ơn cô.”
Tống Yểu Yểu ngồi xổm dưới đất, vốn dĩ vì chân tê dại, khó chịu muốn khóc, nhưng bây giờ dường như cô không còn cảm thấy gì nữa, cười nhe răng với ông cụ.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay, Tống Tĩnh Uyển cho rằng bản thân có thể lừa tất cả mọi người, nhưng chút suy nghĩ này không thoát khỏi được người đã trải qua thế thái nhân gian, mắt của họ, chính là ‘kính chiếu yêu’.
“Tống Yểu Yểu.”
Âm thanh người đàn ông vừa lạnh vừa trầm, vang lên từ trên đỉnh đầu.
Tống Yểu Yểu sững sờ, ngửa đầu nhìn. Cô ngồi xổm dưới đất, giống như một củ cải trắng mập mạp vậy, nhỏ nhỏ tròn tròn.
“Anh-----” Cô mở miệng muốn kêu, nhưng trong chớp mắt liền nghĩ đến những người này sẽ hiềm nghi cô.
Cô quay đầu lại, nuốt những lời còn lại vào bụng.
Hoắc Vân Khuyết cúi mắt, chỉ có thể thấy đỉnh đầu tối đen của cô gái. Tóc cô mềm mại, đỉnh đầu còn vểnh lên một búi tóc.
Yết hầu anh chuyển động, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo ý cười.
“Đứng lên.”
Anh chậm rãi vươn tay, bàn tay to rộng, những sợi tua trên chuỗi tràng hạt khẽ đung đưa.
Từ trước đến nay Tống Yểu Yểu thích ăn mềm không thích ăn cứng, lúc người khác không tin cô, cô không cảm thấy ủy khuất. Bị Tống Tĩnh Uyển ép xin lỗi, Tống Yểu Yểu cũng không để ý.
Kiếp trước chẳng qua cô cũng chỉ sống đến 19 tuổi, từ nhỏ đã được cha mẹ và anh trai nâng trong lòng bàn tay. Kiếp này chỉ còn một mình cô, Tống Yểu Yểu luôn nói với bản thân là phải mạnh mẽ.
Nhưng thái độ của Hoắc Vân Khuyết vừa mềm mại, Tống Yểu Yểu liền không muốn mạnh mẽ nữa.
Cô mím môi, mắt đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Chân em tê----” Đứng không được.
Chân mày Hoắc Vân Khuyết hơi nhíu lại, lồng ngực dường như có gì đó đụng mạnh vào.
Tống Tĩnh Uyển nghe câu này liền vội vàng muốn đi tới dìu Tống Yểu Yểu, tay vừa mới vươn ra liền bị một bàn tay khác ngăn cản.
Làn da người đàn ông rất trắng, mặc một bộ sườn xám, lộ ra sự anh tuấn kiệt xuất.
Lúc này, anh tử từ liếc qua, khiến Tống Tĩnh Uyển lập tức dựng tóc gáy, một luồng khí lạnh từ chân xông lên đỉnh đầu, lạnh đến nỗi dường như xương cốt cô ta cũng run lên.
Tống Yểu Yểu hít hít mũi, ngoan ngoãn đưa bàn tay nhỏ cho Hoắc Vân Khuyết.
Bàn tay lớn nắm lại, tay cô gái mềm mại như không xương, vừa nhỏ vừa mềm, vô cùng hợp với bàn tay to lớn của anh.
Hoắc Vân Khuyết khẽ dùng lực, kéo Tống Yểu Yểu lên.
“Hu--------”
Đôi lông mày xinh xắn của Tống Yểu Yểu lập tức nhíu lại, cô bật khóc, vùi đầu vào lòng Hoắc Vân Khuyết, hai tay nắm chặt quần áo của anh, hai chân cũng run rẩy kịch liệt.
“Khó chịu…không được rồi, chân của em, tê…”
Không biết mọi người có trải qua cảm giác này chưa, khi ngồi xổm quá lâu, vì máu ở hai chân không lưu thông được nên chèn lên dây thần kinh, lúc này sẽ dẫn đến việc hai chân bị tê rất khó chịu.
Âm thanh của Tống Yểu Yểu run rẩy, chân cô cũng run, dựa vào người Hoắc Vân Khuyết, căn bản là không đứng thẳng được.
Vừa dùng lực là cả hai chân tê dại, như bị điện giật vậy.
/1331
|