Chương 10 Cô biết cấp cứu?
Đừng thấy dáng vẻ Tống Yểu Yểu luôn cười mỉm, nhưng gương mặt cô khi im lặng sẽ khiến người ta không dám nhìn vào mắt cô.
Tài xế cảm nhận được áp lực trong xe, đắn đo một lúc rồi nói: “Phía trước hình như đã xảy ra sự cố, đường bị chặn rồi, mọi người chúng ta đều bị cản trở ở đây.”
Tống Yểu Yểu nghe vậy liền nâng mắt nhìn về phía trước, đúng là vậy, chiếc xe mà cô đã vứt lại trước đó đã bị chặn lại ở phía trước.
Cô hừ một tiếng, nhắm mắt không nói.
Ngược lại Hoắc Thất ở phía trước rất chú ý đến hành động của Tống Yểu Yểu, quay đầu báo cáo với Hoắc Vân Khuyết, “Tiên sinh, xe của cô Tống ở phía sau!”
Sắc mặt Hoắc Vân Khuyết không thay đổi, yên lặng giống như không nghe thấy gì vậy.
Hoắc Thất thấy thế, biết điều không dám lên tiếng nữa.
Tài xế chạy lên xem tình hình, quay về nói với Tống Yểu Yểu là phía trước có sạt lở đất, trong thời gian ngắn sẽ không di chuyển được.
Tống Yểu Yểu không quan tâm, xuống xe đá đá chân, vì cái chân nhỏ này sẽ rất ngứa ngáy khi mà ngồi trên xe, cô lại nhảy tại chỗ hai cái.
Đang hoạt động, đột nhiên nghe thấy tiếng một đám người đang xôn xao ở cách đó không xa.
“Lão Lý! Lão Lý ông sao vậy?”
“Thuốc, thuốc đâu?”
“Trời ơi, bác sĩ, có bác sĩ ở đây không?!”
Tống Yểu Yểu nhíu mày, chậm rãi bước qua.
Cô đứng bên ngoài đám người, thờ ơ nhìn, cô đã từng cảm nhận rất rõ quá trình chết đi là như thế nào, cho nên cô cũng không sợ hãi gì với cái chết cho lắm.
Lúc này trong đám người có một ông cụ tóc hoa râm, đôi môi tím tái, đang co giật trên mặt đất, hô hấp dồn dập. Tống Yểu Yểu không cần bước lên bắt mạch cũng biết là bệnh tim, cô đã từng trải qua rồi.
Kiếp trước, nhà ngoại của cô là thế gia trăm năm, là thánh y trong làng thuốc Đông Y. Vì cơ thể cô không tiện hoạt động, cho nên cô đã tĩnh tâm lại và học được bảy tám phần y thuật của ông ngoại.
Nhưng bây giờ cô không hề có suy nghĩ sẽ ra tay, mãi đến khi nhìn thấy người đàn ông trung niên hơn 30 tuổi, đột nhiên ôm ông cụ khóc lớn, sắc mặt bi thương. Tống Yểu Yểu bỗng dưng nghĩ lại, kiếp trước lúc cô tắt thở, cha mẹ anh trai chắc chắn càng đau khổ hơn.
Co khó chịu nhíu mày, lãnh đạm nói: “Các người vây quanh như vậy, chỉ sẽ làm ông ấy chết nhanh hơn thôi.”
Nghe thấy cô nói như vậy, những người xung quanh không vui, “Chao ôi, cô gái này sao lại nói như thế?”
“Đúng, đang yên đang lành sao lại nguyền rủa người ta như vậy?”
Người đàn ông trung niên lại không quan tâm nhiều như vậy, bây giờ trước mặt có sạt lở đất, căn bản là xe cứu thương không thể vào được, cho dù là phái trực thăng tới thì cũng không kịp.
Gương mặt anh ta đầy nước mắt, vui mừng nói: “Cô biết cấp cứu?!”
Anh ta cũng là tuyệt vọng nên bất chấp tất cả, thậm chí còn không chú ý đến diện mạo và tuổi tác của Tống Yểu Yểu.
“Haiz, con bé miệng còn hôi sữa thì biết cái gì chứ?”
“Đến lúc đó, đừng có trị cho người ta chết nhé!”
“Tôi thấy không ổn, người trẻ bây giờ chính là thích thể hiện như vậy!”
Anh một câu tôi một câu, mồm năm miệng mười ồn ào như cái chợ.
Người đàn ông trung niên không thể nhịn được nữa, tức giận gào lên, “Mẹ nó, các người im miệng hết cho tôi! Nếu các người có bản lĩnh trị khỏi cho cha tôi, kêu tôi dập đầu với các người cũng được. Còn nếu không được, thì im miệng đi!”
Hoắc Thất giật mình, nhìn thấy Tống Yểu Yểu quỳ bên cạnh ông cụ, anh ta quay đầu, “Tiên sinh, cô Tống thật sự gan dạ đó!”
Ông cụ dó vừa nhìn là thấy không ổn rồi, bây giờ cô qua đó, không phải đợi rước lấy phiền phức sao?
Hoắc Ninh Hi cũng chú ý đến bên này, anh ta lắc đầu, “Tống Yểu Yểu không nên xem vào chuyện người khác.”
Anh ta biết người dưới đất, nếu trị không được cho cha anh ta, chuyện này e rằng không được yên ổn.
/1331
|