Hoa Doanh Vũ chậm rãi đi vào trong, nhìn thấy trên giường có một bao hành lý màu trắng liền cầm lên, bước về phía cửa dùng sức ném đi, quát lên một tiếng: “Cút!”
Bản tính Hoa Doanh Vũ chính là như thế, đối với những người hắn chán ghét, hắn luôn mỉm cười quyến rũ, đối với bằng hữu thân quen, hắn luôn làm bộ hung ác, duy chỉ có đối với Ly Uyên mới bày ra dáng vẻ yếu ớt mỏng manh động lòng người.
Phong Tuyết Nguyệt ủy khuất, đau khổ nhăn mặt nói: “Đây là chỗ của ta mà.”
Hoa Doanh Vũ bỗng nhiên mỉm cười, vô cùng kiều mỵ đáng yêu, chễm chệ ngồi xuống nói: “Bây giờ nó là chỗ của ta.”
Ly Uyên cười khổ, bảo bối nhi quả nhiên có thù tất báo, nghĩ lại cũng đáng giận mà. Nếu không phải Phong Tuyết Nguyệt cấu kết cùng Quân Hàn Tâm bắt đi Ly Tán, thì y đâu cần phải ngàn dặm xa xôi chạy đi cứu người, cũng sẽ không có chuyện Lý Huân Dương thừa cơ đánh lén, xém chút nữa làm cho hai người bọn họ phải sinh ly tử biệt.
Hai hàng thanh lệ bỗng nhiên chảy xuống, không có vẻ gì là giả dối cả. Một ít tóc bạc rơi rớt che khuất dung nhan tái nhợt của Phong Tuyết Nguyệt, sau đó y đau khổ thê lương quay mặt đi. Trong nháy mắt dường như đã già đi mười tuổi, thân thể khẽ run rẩy, không nói tiếng nào mà bước từng bước nặng nề, lặng lẽ ly khai.
Ra đến cửa, bỗng nhiên y ngẩng mặt nhìn trời, lẩm bẩm nói: “Ta thật sự….đáng chết đến vậy sao?” Sau đó, y gục đầu xuống, nhãn thần ảm đạm.
Hoa Doanh Vũ trầm mặc không thèm nhẫn nhịn nữa, thuận tay lấy một chén trà ném ra ngoài, “Xoảng” một tiếng, cái chén chạm vào chân Phong Tuyết Nguyệt vỡ tan thành từng mảnh, thấy y không có phản ứng, Hoa Doanh Vũ đành lên tiếng trước: “Phong Tuyết Nguyệt, ngươi vào đây cho ta” Đôi mày xinh đẹp tuyệt trần cau lại, có vẻ hắn rức giận không nhỏ a.
Phong Tuyêt Nguyệt vẫn xoay lưng về phía hắn, cười thê thảm, nức nở nói: “Nhiều năm trước đây, lúc ta truy tìm tỉnh cổ thì tìm được nơi này, cứ tưởng rằng về sau nơi đây sẽ trở thảnh nơi lánh nạn của ta, không ngờ, cuôi cùng vẫn là thiên ý khó cãi.” Y ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười càng lúc càng thê lương.
Hoa Doanh Vũ nghe xong không còn nhẫn nại được nữa, mặc dù Phong Tuyết Nguyệt luôn điên điên khùng khùng, nhưng làm việc rất biết chừng mực, nhất định sẽ không để bản thân lâm vào khốn cảnh. Vậy mà giờ đây, nhìn thấy y thống khổ tuyệt vọng, Hoa Doanh Vũ cũng chẳng biết phải làm sao, tuy trong lòng hắn vẫn còn giận Phong Tuyết Nguyệt, nhưng cũng không đến nỗi tuyệt tình tuyệt nghĩa, nhìn bộ dáng đáng thương kia, cơn giận trong lòng cũng tiêu tán mất một nửa, hắn không nhịn được đành nói: “Đừng có đứng đó ăn nói điên khùng nữa, mau vào đây.”
Phong Tuyết Nguyệt bỗng nhiên xoay người, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Ly Uyên, khóe miệng thoáng nở nụ cười: “Trước đây, ta từng hứa với bản thân, phải ở lại đây ba năm để quên đi nam nhân kia, nếu ta quên được thì ta sẽ buông xuôi tất cả làm lại từ đầu. Quả nhiên, trời không chiều lòng người, nếu đã như vậy, ta chỉ còn cách phái giết Ly Tán!” Y đột nhiên rống to, đồng tử phóng đại, biểu tình đau khổ tột cùng, trước khi Ly Uyên kịp phản ứng thì y đã xông ra ngoài chạy mất (***)
(***)đọc “Hồi tình mạc tương tư” – couple: Quân Hàn Tâm X Phong Tuyết Nguyệt
Ly Uyên cả kinh, lập tức đuổi theo. Thân thủ Phong Tuyết Nguyệt cực kì nhanh nhẹn, hệt như quỷ mị, chỉ trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh. Trong lòng Ly Uyên rất lo lắng, theo bản năng muốn thi triển khinh công, vừa vận khí thì cảm thấy đan điền rỗng tuếch, đành nhìn bóng lưng Phong Tuyết Nguyệt khuất xa mà cau mày, mím môi. Trong tích tắc, đôi mắt đã lóe lên hàn quang lạnh lẽo.
Hoa Doanh Vũ thong thả đuổi đến, đứng ở phía sau Ly Uyên thản nhiên nói: “Cái hắn muốn không phải là mạng của Ly Tán, mà là óan hận giữa hắn và Quân Hàn Tâm”
Ly Uyên chậm rãi xoay người lại, nhìn Hoa Doanh Vù nói: “Ít nhất chúng ta đã biết cách rời khỏi nơi này rồi.”
Thân thể Ly Uyên vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng sự việc đã quá cấp bách, y muốn chắc chắn rằng Ly Tán vẫn được an toàn.
Dựa theo hướng Phong Tuyết Nguyệt đã đi, hai người rời khỏi nơi này, đi được một lúc, thể lực Ly Uyên đã cạn kiệt, sắc mặt dần dần tái nhợt. Đi thêm chừng nửa canh giờ, thì gặp phải lối rẽ, đang lúc Ly Uyên cau mày suy nghĩ liền thấy một miếng hồng ngọc để ngay gữa đường.
Hoa Doanh Vũ vừa nhìn là biết do Phong Tuyết Nguyệt cố ý để lại, hắn khẽ thở dài, may mà người kia cũng còn chút lý trí a.
Quả nhiên, đi thêm một đoạn nữa thì sương mù dần dần tiêu tán con đường phía trước tràn ngập ánh sáng, nói cho chính xác hơn, bọn họ đang đứng giữa một cánh rừng rộng lớn, dọc theo đường đi đều thấy ký hiệu do Phong Tuyết Nguyệt lưu lại, hữu kinh vô hiểm, xem như bọn họ đã ra ngoài thuận lợi.
(*) hữu kinh vô hiểm: tuy có gặp chuyện nguy hiểm nhưng không bị sao cả.
Trở lại Lôi Châu biệt viện đã là lúc nửa đêm. Ly Tán không có ở đây, hỏi đám hạ nhân thì được biết từ ba tháng trước, Ly Tán bị triệu vào cung, từ đó đến nay chưa từng trở về
Trong lòng Ly Uyên vô cùng lo lắng, Ly Tán làm việc rất cẩu thả qua loa, lại dễ bi chọc giận, từ trước đến giờ, hoàng cung là cái nơi cực kỳ không thích hợp với đệ ấy. Bị triệu vào cung đã ba tháng, càng nghĩ Ly Uyên càng cảm thấy thấp thỏm không yên, thế nhưng thân phận y giờ đây không còn như xưa nữa, hai tay siết chặt, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
Hoa Doanh Vũ không biết phải khuyên bảo ý thế nào, chỉ có thể từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy y, nói: “Đừng quá lo lắng, chúng ta nên đi tìm Sở Thiên Tầm hỏi thăm trước đã, nói không chừng có thể hỏi ra được tin tức gì đó”
Ly Uyên cầm tay hắn lên, trong nháy mắt, tâm trạng nặng nề đã được thả lỏng chút ít.
Việc này không thể chậm trễ, hai người lập tức xuất phát, ngay khi vừa ra khỏi cửa, Hoa Doanh Vũ đột nhiên dừng bước, sắc mặt lộ vẻ nghiêm trọng nói: “Có người ở bên ngoài?
Quả nhiên, một thân ảnh màu đen chậm rãi xuất hiện ở ngay ngoài cổng, gã ngẩng đầu, phơi bày khuôn mặt dữ tợn.
Hoa Doanh Vũ khẽ nhíu mày, sao lại là gã? Đúng là âm hồn bất tán, nghĩ vậy hắn không khỏi cười khổ, có vẻ như hắn đã làm việc ác hơi bị nhiều a.
Đối mặt với cừu nhân, Ly Uyên chẳng hề có một tia sợ hãi nào, nhìn khuôn mặt dữ tợn xấu xí kia, y chi lạnh lùng cười, cùng chẳns muốn nghĩ xem gã đến đây làm gì.
Còn trong mắt Lý Huân Dương thì ngập tràn lửa hận, gã làm sao quên được, chính là Ly Uyên đã ban cho cho gã cái bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như hiện tại. Gặp lại Ly Uyên, oán khí trong lòng lại bốc cao, hai tên đó rõ ràng đã bị té xuống vực thẳm, cư nhiên có thể gặp đại nạn không chết, bất luận có làm thế nào đi chăng nữa thì cỗ oán khí này cùa gã khó mà tiêu tan được.
Gã hừ lạnh một tiếng, nói: “Ly Uyên, Hoa Doanh Vũ, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của các ngươi!”
Ly Uyên thản nhiên cong khóe môi mỉm cười, hai người họ đối địch với nhau không phải ngày một ngày hai. Từ lâu, Lý Huân Dương đã âm thâm đánh cắp giải dược của Hoa Túy. chỉ vì muốn có một ngày sẽ lật đổ Hoa Doanh Vũ, ngồi lên chiếc ghế giáo chủ Hoa Ảnh giáo. Âm mưu của gã Ly Uyên đà sớm biết được, nhưng vì lúc đó y cũng có âm mưu riêng, muốn nhân cơ hội nội bộ Hoa Ảnh giáo lục đục để đạt được mục đích, có điều, y đã quá ái mộ Hoa Doanh Vũ, muốn che chở bào hộ hắn, cuối cùng y đành phải thay đổi kế hoạch, trừ khử Lý Huân Dương, để tránh cho Hoa Doanh Vũ bị người khác thương tổn.
Ngày đó, y để cho Lý Huân Dương chịu đủ mọi loại tra tấn tàn bạo nhất, nhưng không có một đao kết liễu gã, cho nên mới tạo ra cục diện ngày hôm nay. Võ công Hoa Doanh Vũ không còn như xưa, bản thân y giờ đây cũng gần như tàn phế, chắc chắn sẽ làm vướng bận Hoa Doanh Vũ, nếu động thủ, bọn họ nhất định sẽ không thể chiếm được thế thượng phong.
Ly Uyên bước lên phía trước nói: “Đây là ân oán giữa ta và ngươi, đừng làm liên lụy đến người khác.”
Lý Huân Dương cười to, kéo theo đám thịt thối trên mặt biến dạng theo: “Người khác? Đây không phải là phu nhân ngươi sao? Đừng nói là hắn, chỉ cần có một chút quan hệ với Ly Uyên ngươi, ta cũng sẽ không tha” Dứt lời, gã giơ kiếm lên, sát khí bức người.
Ly Uyên thở dài, nắm chặt Hoa Lẫm kiếm, cuối cùng ngày này cùng đến, việc gì cần đối mặt, thì nên đối mặt, không thể trốn tránh mãi được! Và Ly Uyên y cũng không hề biết hai chữ “trốn tránh” có hình dáng ra sao.
Đột nhiên Hoa Doanh Vũ cản tay y lại, cau mày nói: “Để ta”
Ly Uyên bỗng nở nụ cười, dịu dàng vuốt ve tóc hắn nói: “Ly Uyên ta từng nói phải vĩnh viễn bảo hộ ngươi, mặc dù võ công của ta không bằng ngươi, nhưng ta muốn vì ngươi mà dùng kiếm một lần”
Lý Huân Dương hừ lạnh, giờ kiếm đâm tới. Ly Uyên lập tức né tránh. Mặc dù vẫn đánh ra chiêu thức, nhưng nội lực hoàn toàn không có, khiến cho việc né tránh, đỡ đòn của Ly Uyên trở nên cực kỳ chậm chạp. Một kiếm lướt qua thân thể, để lại trên cánh tay y một vết rách thật dài, máu tươi tuôn như suối, sắc mặt trắng bệch như giấy, phải dựa vào tường thở dốc.
Hoa Doanh Vũ nôn nóng đến mức tâm can đau đớn, đã là lúc nào rồi mà Ly Uyên còn bướng bỉnh muốn cậy mạnh chứ, hắn cố nén xuống những giọt lệ sắp tràn khói khóe mi, chạy đến cướp lấy kiếm của Ly Uyên, giận dữ mắng: “Ai cần ngươi vì ta dùng kiếm, ta cũng là nam nhân, ta cũng muốn bảo hộ người ta yêu mến.”
Nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, khuôn mặt Lý Huân Dương càng trở nên vặn vẹo, oán hận nói: “Các ngươi biến xuống hoàng tuyền mà tâm tình đi” Dứt lời, sã lại đâm thêm một kiếm đến, Hoa Doanh Vũ tiên lên tiếp chiêu, gắng gượng đỡ được vài chiêu, không ngờ Lý Huân Dương lại liên tục ra sức tấn công vào tử môn của hắn.
Trận giao đấu kéo từ trong nhà ra đến bên ngoài, cả hai đánh đến bất phân thắng bại. Trong thời khắc kịch liệt nhất, đột nhiên Hoa Doanh Vũ chuyển tay, đâm một kiếm vào ngực Lý Huân Dương, trường kiếm xé toạc ngực gã, phun đầy máu tươi.
Lý Huân Dương khó tin nhìn Hoa Doanh Vũ, ánh mắt trừng lớn, suy sụp.
Hoa Doanh Vũ cười lạnh:”Bại một lần đã là cực kỳ nhục nhà rồi, Hoa Doanh Vũ ta tuyệt đối không thể bại trận hai lần” Mặc dù Hoa Doanh Vũ là tên giang hồ vô ý, nhưng trong võ học, hắn vẫn là một kỳ tài hiếm gặp, ngày ấy bị Lý Huân Dương đánh bại, hắn cố sống cố chết đem tử môn của mình chuyển sang chỗ khác.
Lý Huân Dương thở dốc, máu đen từ miệng chảy xuống, gã còn có điều muốn nói, nhưng vừa nghiêng đầu một chút, thân thể liền ngã xuống, cứ như vậy mà hồn lìa khỏi xác
Hoa Doanh Vũ khẽ thở dài, thị phi đúng sai trên đời này chưa từng có một ranh giới rõ ràng, có lẽ đối với cái chết của Lý Huân Dương mà nói, hắn chỉ là trừ gian diệt ác mà thôi.
Hoa Doanh Vũ xoay người lại, thấy Ly Uyên đang mỉm cười nhìn hắn, nụ cười ấy rất nhạt nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra, và vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy sự sủng nịch trong đáy mắt y.
Hắn cơ hồ bổ nhào vào ***g ngực y, làm cho Ly Uyên xém chút nữa đứng không vững, ngã nhào trên đất.
Thấy bảo bối nhi rầu rĩ dựa vào ngực mình không nói một câu, bộ đáng vô cùng khó chịu, Ly Uyên nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, hỏi: “Có chuyện gì không vui vậy, hửm?”
Hoa Doanh Vũ nào có mất hứng, rõ ràng hắn đang rất vui vẻ. Tuy rằng hắn cũng muốn bảo hộ Ly Uyên, nhưng Ly Uyên lại nói muốn dùng kiếm bảo hộ hắn, điều đó dường như đã đem niềm vui sướng của hắn phá hủy mất một nửa.
Làm gì có cái lý nào như vậy, mạng y như chỉ mảnh treo chuông, thế mà còn muốn làm chuyện nguy hiểm, nhưng chính điều đó cùng làm cho Hoa Doanh Vũ thực sự cảm động.
Ly Uyên thấy bảo bối không lên tiếng, tiếp tục tiến đến bên tai cất lời trêu ghẹo: “Phu nhân ta thật lợi hại nha, sau này ta chỉ còn cách phải ngoan ngoãn mà thôi, không khéo lại làm phu nhân sinh khí, đến lúc đó, chỉ e ta phải quỳ gối trên tha y bản chuộc tội mất”
Hoa Doanh Vũ ngẩng đầu, hung hăng tát y một bạt tai:”Bây giờ ngươi muốn nghe ta nói chứ gì? Được. Ly Uyên ngươi nghe cho kỹ đây, nếu ngươi chọc ta nổi giận, xem ta làm sao rút da ngươi ra”
Quả nhiên! Vẫn là vị Hoa Giáo Chủ bạo ngược thuở nào a!
Ly Uyên bật cười, trong lòng vô cùng ấm áp, đây chính là “tình ý” mà Hoa Doanh Vũ dành cho y đó nha.
Một loạt tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, hai người cùng quay đầu nhìn lại, bắt gặp một thiếu niên hiên ngang oai vệ nhảy xuồng ngựa, thiếu niên nhanh như chớp chạy đến ôm chầm lấy Ly Uyên, lắp bắp mở miệng: “Đại ca! ca vẫn còn sống ư?” Đôi mắt đen láy dường như vì quá vui mừng mà muốn bật khóc.
Ly Uyên kinh ngạc, lập tức hỏi lại: “Sao đệ xuất cung được? Hoàng huynh có làm khó đệ không?”
Ly Tán ấp úng nói: “Phong Tuyết Nguyệt đã đến, hắn nói với đệ là huynh vẫn chưa chết, thế là đệ lập tức trốn đi, hoàng huynh… muốn đệ làm hoàng đế…”
Ly Uyên lại tiếp tục kinh ngạc, nhíu mày trầm ngâm một lát. Đương kim hoàng đế năm nay đã bốn mươi, vẫn chưa có con trai, phi tần ít ỏi, nhưng nếu như vậy thì cũng đâu có nhất thiết phải truyền ngôi cho Ly Tán, huống hồ Ly Tán không hề có hứng thú với việc triều chính. Suy nghĩ cả buổi cũng chẳng nghĩ ra nguyên nhân, y ngẩng đầu hỏi Ly tán: “Vậy đệ có dự tính gì?”
Ly Tán cười hi hi nói: “Ca ca không biết chứ, đệ vốn định tính toán kỹ một chút để mang tiểu ngốc tử kia cùng bỏ trốn, bây giờ đành phải thay đổi kế hoạch, tối nay mới đi tìm hắn a.”
Hoa Doanh Vũ đứng bên cạnh, hừ lạnh: “Cẩn thận đừng để hoàng huynh ngươi lôi về, còn làm liên lụy đến Sở Thiên Tầm”
Ly Tán nghe xong mất hứng, bĩu môi: “Vợ của đệ lấy chồng thì phải theo chồng”
Hoa Doanh Vù hừ một tiếng không thèm nói nữa, quay người nắm lấy tay Ly Uyên lắc qua lắc lại, đồng thời cọ cọ vào ngực y. Ly Uyên vừa nhìn liền hiểu hắn đang làm nũng, dựa theo tính khí của hắn mà đoán chắc là muốn cùng y tâm tình, không muốn bị Ly Tán quấy nhiễu. Ly Uyên dỏ khóc dở cười ôm lấy bảo bối nhi lại hỏi Ly Tán: “Thế Phong Tuyết Nguyệt đâu?”
Ly Tán nghe đến ba chữ Phong Tuyết Nguyệt, đột nhiên cười ngặt nghẽo, nói: “Bị Quân Hàn Tâm chọc giận, vừa khóc vừa chạy mất rồi, thật là thú vị a!”
Ly Uyên mỉm cười nhìn đệ đệ, đang muốn hỏi chuyện tiếp thì bảo bối nhi ở trong ngực y đã lên tiếng kháng nghị: “Mọi việc đều đã được giải quyết, chúng ta phải về Thôi!” Hoa Doanh Vũ tức giận thở phì phì, ngay cả miệng cũng vểnh lên. Vì an nguy của Ly Tán hai người mới liều chết xuất cốc, mặc dù biết rằng thiếu niên kia là đệ đệ của Ly Uyên, nhưng cũng khiến trong lòng Hoa Doanh Vù chua xót khó chịu, không thèm chờ Ly Uyên mở miệng, hắn đã đánh vào ngực y mấy cái.
Ly Uyên đương nhiên hiểu được Hoa Doanh Vũ đang nghĩ gì, bảo bối cứ luôn thích ăn dấm chua như vậy, đừng nói là người có chút liên quan đến y, thậm chí chỉ cần y nhắc đến người khác, bảo bối nhi liền mất hứng. Cơ mà cái tính cách trẻ con ấy khiến Ly Uyên vô cùng yêu thích, nhéo hai má phấn nộn trơn mềm, hôn lên cái môi xinh đẹp một ngụm, y nói: “Được, lập tức trở về” biểu tình vô cùng sủng nịch.
Cuối cùng Hoa Doanh Vũ cũng cao hứng, khóe môi khẽ cong, khóe mắt khẽ nhếch, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn hạnh phúc.
Trở về sơn cốc, cỏ cây vẫn xanh tươi, tuvệt mỹ như trước. Bên dưới làn sương mù dày đặc là một đôi tình nhân sinh tử tương bạn, điểm ngôn mật ngữ thì thầm bên tai, đến chết cũng không ngừng. Tình này sẽ mãi trường tồn cùng với đất trời….
“Chát”
Một tiếng quát cực kỳ giận dữ: “Coi chừng ta lột da ngươi!”
……….
Bản tính Hoa Doanh Vũ chính là như thế, đối với những người hắn chán ghét, hắn luôn mỉm cười quyến rũ, đối với bằng hữu thân quen, hắn luôn làm bộ hung ác, duy chỉ có đối với Ly Uyên mới bày ra dáng vẻ yếu ớt mỏng manh động lòng người.
Phong Tuyết Nguyệt ủy khuất, đau khổ nhăn mặt nói: “Đây là chỗ của ta mà.”
Hoa Doanh Vũ bỗng nhiên mỉm cười, vô cùng kiều mỵ đáng yêu, chễm chệ ngồi xuống nói: “Bây giờ nó là chỗ của ta.”
Ly Uyên cười khổ, bảo bối nhi quả nhiên có thù tất báo, nghĩ lại cũng đáng giận mà. Nếu không phải Phong Tuyết Nguyệt cấu kết cùng Quân Hàn Tâm bắt đi Ly Tán, thì y đâu cần phải ngàn dặm xa xôi chạy đi cứu người, cũng sẽ không có chuyện Lý Huân Dương thừa cơ đánh lén, xém chút nữa làm cho hai người bọn họ phải sinh ly tử biệt.
Hai hàng thanh lệ bỗng nhiên chảy xuống, không có vẻ gì là giả dối cả. Một ít tóc bạc rơi rớt che khuất dung nhan tái nhợt của Phong Tuyết Nguyệt, sau đó y đau khổ thê lương quay mặt đi. Trong nháy mắt dường như đã già đi mười tuổi, thân thể khẽ run rẩy, không nói tiếng nào mà bước từng bước nặng nề, lặng lẽ ly khai.
Ra đến cửa, bỗng nhiên y ngẩng mặt nhìn trời, lẩm bẩm nói: “Ta thật sự….đáng chết đến vậy sao?” Sau đó, y gục đầu xuống, nhãn thần ảm đạm.
Hoa Doanh Vũ trầm mặc không thèm nhẫn nhịn nữa, thuận tay lấy một chén trà ném ra ngoài, “Xoảng” một tiếng, cái chén chạm vào chân Phong Tuyết Nguyệt vỡ tan thành từng mảnh, thấy y không có phản ứng, Hoa Doanh Vũ đành lên tiếng trước: “Phong Tuyết Nguyệt, ngươi vào đây cho ta” Đôi mày xinh đẹp tuyệt trần cau lại, có vẻ hắn rức giận không nhỏ a.
Phong Tuyêt Nguyệt vẫn xoay lưng về phía hắn, cười thê thảm, nức nở nói: “Nhiều năm trước đây, lúc ta truy tìm tỉnh cổ thì tìm được nơi này, cứ tưởng rằng về sau nơi đây sẽ trở thảnh nơi lánh nạn của ta, không ngờ, cuôi cùng vẫn là thiên ý khó cãi.” Y ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười càng lúc càng thê lương.
Hoa Doanh Vũ nghe xong không còn nhẫn nại được nữa, mặc dù Phong Tuyết Nguyệt luôn điên điên khùng khùng, nhưng làm việc rất biết chừng mực, nhất định sẽ không để bản thân lâm vào khốn cảnh. Vậy mà giờ đây, nhìn thấy y thống khổ tuyệt vọng, Hoa Doanh Vũ cũng chẳng biết phải làm sao, tuy trong lòng hắn vẫn còn giận Phong Tuyết Nguyệt, nhưng cũng không đến nỗi tuyệt tình tuyệt nghĩa, nhìn bộ dáng đáng thương kia, cơn giận trong lòng cũng tiêu tán mất một nửa, hắn không nhịn được đành nói: “Đừng có đứng đó ăn nói điên khùng nữa, mau vào đây.”
Phong Tuyết Nguyệt bỗng nhiên xoay người, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Ly Uyên, khóe miệng thoáng nở nụ cười: “Trước đây, ta từng hứa với bản thân, phải ở lại đây ba năm để quên đi nam nhân kia, nếu ta quên được thì ta sẽ buông xuôi tất cả làm lại từ đầu. Quả nhiên, trời không chiều lòng người, nếu đã như vậy, ta chỉ còn cách phái giết Ly Tán!” Y đột nhiên rống to, đồng tử phóng đại, biểu tình đau khổ tột cùng, trước khi Ly Uyên kịp phản ứng thì y đã xông ra ngoài chạy mất (***)
(***)đọc “Hồi tình mạc tương tư” – couple: Quân Hàn Tâm X Phong Tuyết Nguyệt
Ly Uyên cả kinh, lập tức đuổi theo. Thân thủ Phong Tuyết Nguyệt cực kì nhanh nhẹn, hệt như quỷ mị, chỉ trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh. Trong lòng Ly Uyên rất lo lắng, theo bản năng muốn thi triển khinh công, vừa vận khí thì cảm thấy đan điền rỗng tuếch, đành nhìn bóng lưng Phong Tuyết Nguyệt khuất xa mà cau mày, mím môi. Trong tích tắc, đôi mắt đã lóe lên hàn quang lạnh lẽo.
Hoa Doanh Vũ thong thả đuổi đến, đứng ở phía sau Ly Uyên thản nhiên nói: “Cái hắn muốn không phải là mạng của Ly Tán, mà là óan hận giữa hắn và Quân Hàn Tâm”
Ly Uyên chậm rãi xoay người lại, nhìn Hoa Doanh Vù nói: “Ít nhất chúng ta đã biết cách rời khỏi nơi này rồi.”
Thân thể Ly Uyên vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng sự việc đã quá cấp bách, y muốn chắc chắn rằng Ly Tán vẫn được an toàn.
Dựa theo hướng Phong Tuyết Nguyệt đã đi, hai người rời khỏi nơi này, đi được một lúc, thể lực Ly Uyên đã cạn kiệt, sắc mặt dần dần tái nhợt. Đi thêm chừng nửa canh giờ, thì gặp phải lối rẽ, đang lúc Ly Uyên cau mày suy nghĩ liền thấy một miếng hồng ngọc để ngay gữa đường.
Hoa Doanh Vũ vừa nhìn là biết do Phong Tuyết Nguyệt cố ý để lại, hắn khẽ thở dài, may mà người kia cũng còn chút lý trí a.
Quả nhiên, đi thêm một đoạn nữa thì sương mù dần dần tiêu tán con đường phía trước tràn ngập ánh sáng, nói cho chính xác hơn, bọn họ đang đứng giữa một cánh rừng rộng lớn, dọc theo đường đi đều thấy ký hiệu do Phong Tuyết Nguyệt lưu lại, hữu kinh vô hiểm, xem như bọn họ đã ra ngoài thuận lợi.
(*) hữu kinh vô hiểm: tuy có gặp chuyện nguy hiểm nhưng không bị sao cả.
Trở lại Lôi Châu biệt viện đã là lúc nửa đêm. Ly Tán không có ở đây, hỏi đám hạ nhân thì được biết từ ba tháng trước, Ly Tán bị triệu vào cung, từ đó đến nay chưa từng trở về
Trong lòng Ly Uyên vô cùng lo lắng, Ly Tán làm việc rất cẩu thả qua loa, lại dễ bi chọc giận, từ trước đến giờ, hoàng cung là cái nơi cực kỳ không thích hợp với đệ ấy. Bị triệu vào cung đã ba tháng, càng nghĩ Ly Uyên càng cảm thấy thấp thỏm không yên, thế nhưng thân phận y giờ đây không còn như xưa nữa, hai tay siết chặt, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
Hoa Doanh Vũ không biết phải khuyên bảo ý thế nào, chỉ có thể từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy y, nói: “Đừng quá lo lắng, chúng ta nên đi tìm Sở Thiên Tầm hỏi thăm trước đã, nói không chừng có thể hỏi ra được tin tức gì đó”
Ly Uyên cầm tay hắn lên, trong nháy mắt, tâm trạng nặng nề đã được thả lỏng chút ít.
Việc này không thể chậm trễ, hai người lập tức xuất phát, ngay khi vừa ra khỏi cửa, Hoa Doanh Vũ đột nhiên dừng bước, sắc mặt lộ vẻ nghiêm trọng nói: “Có người ở bên ngoài?
Quả nhiên, một thân ảnh màu đen chậm rãi xuất hiện ở ngay ngoài cổng, gã ngẩng đầu, phơi bày khuôn mặt dữ tợn.
Hoa Doanh Vũ khẽ nhíu mày, sao lại là gã? Đúng là âm hồn bất tán, nghĩ vậy hắn không khỏi cười khổ, có vẻ như hắn đã làm việc ác hơi bị nhiều a.
Đối mặt với cừu nhân, Ly Uyên chẳng hề có một tia sợ hãi nào, nhìn khuôn mặt dữ tợn xấu xí kia, y chi lạnh lùng cười, cùng chẳns muốn nghĩ xem gã đến đây làm gì.
Còn trong mắt Lý Huân Dương thì ngập tràn lửa hận, gã làm sao quên được, chính là Ly Uyên đã ban cho cho gã cái bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như hiện tại. Gặp lại Ly Uyên, oán khí trong lòng lại bốc cao, hai tên đó rõ ràng đã bị té xuống vực thẳm, cư nhiên có thể gặp đại nạn không chết, bất luận có làm thế nào đi chăng nữa thì cỗ oán khí này cùa gã khó mà tiêu tan được.
Gã hừ lạnh một tiếng, nói: “Ly Uyên, Hoa Doanh Vũ, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của các ngươi!”
Ly Uyên thản nhiên cong khóe môi mỉm cười, hai người họ đối địch với nhau không phải ngày một ngày hai. Từ lâu, Lý Huân Dương đã âm thâm đánh cắp giải dược của Hoa Túy. chỉ vì muốn có một ngày sẽ lật đổ Hoa Doanh Vũ, ngồi lên chiếc ghế giáo chủ Hoa Ảnh giáo. Âm mưu của gã Ly Uyên đà sớm biết được, nhưng vì lúc đó y cũng có âm mưu riêng, muốn nhân cơ hội nội bộ Hoa Ảnh giáo lục đục để đạt được mục đích, có điều, y đã quá ái mộ Hoa Doanh Vũ, muốn che chở bào hộ hắn, cuối cùng y đành phải thay đổi kế hoạch, trừ khử Lý Huân Dương, để tránh cho Hoa Doanh Vũ bị người khác thương tổn.
Ngày đó, y để cho Lý Huân Dương chịu đủ mọi loại tra tấn tàn bạo nhất, nhưng không có một đao kết liễu gã, cho nên mới tạo ra cục diện ngày hôm nay. Võ công Hoa Doanh Vũ không còn như xưa, bản thân y giờ đây cũng gần như tàn phế, chắc chắn sẽ làm vướng bận Hoa Doanh Vũ, nếu động thủ, bọn họ nhất định sẽ không thể chiếm được thế thượng phong.
Ly Uyên bước lên phía trước nói: “Đây là ân oán giữa ta và ngươi, đừng làm liên lụy đến người khác.”
Lý Huân Dương cười to, kéo theo đám thịt thối trên mặt biến dạng theo: “Người khác? Đây không phải là phu nhân ngươi sao? Đừng nói là hắn, chỉ cần có một chút quan hệ với Ly Uyên ngươi, ta cũng sẽ không tha” Dứt lời, gã giơ kiếm lên, sát khí bức người.
Ly Uyên thở dài, nắm chặt Hoa Lẫm kiếm, cuối cùng ngày này cùng đến, việc gì cần đối mặt, thì nên đối mặt, không thể trốn tránh mãi được! Và Ly Uyên y cũng không hề biết hai chữ “trốn tránh” có hình dáng ra sao.
Đột nhiên Hoa Doanh Vũ cản tay y lại, cau mày nói: “Để ta”
Ly Uyên bỗng nở nụ cười, dịu dàng vuốt ve tóc hắn nói: “Ly Uyên ta từng nói phải vĩnh viễn bảo hộ ngươi, mặc dù võ công của ta không bằng ngươi, nhưng ta muốn vì ngươi mà dùng kiếm một lần”
Lý Huân Dương hừ lạnh, giờ kiếm đâm tới. Ly Uyên lập tức né tránh. Mặc dù vẫn đánh ra chiêu thức, nhưng nội lực hoàn toàn không có, khiến cho việc né tránh, đỡ đòn của Ly Uyên trở nên cực kỳ chậm chạp. Một kiếm lướt qua thân thể, để lại trên cánh tay y một vết rách thật dài, máu tươi tuôn như suối, sắc mặt trắng bệch như giấy, phải dựa vào tường thở dốc.
Hoa Doanh Vũ nôn nóng đến mức tâm can đau đớn, đã là lúc nào rồi mà Ly Uyên còn bướng bỉnh muốn cậy mạnh chứ, hắn cố nén xuống những giọt lệ sắp tràn khói khóe mi, chạy đến cướp lấy kiếm của Ly Uyên, giận dữ mắng: “Ai cần ngươi vì ta dùng kiếm, ta cũng là nam nhân, ta cũng muốn bảo hộ người ta yêu mến.”
Nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, khuôn mặt Lý Huân Dương càng trở nên vặn vẹo, oán hận nói: “Các ngươi biến xuống hoàng tuyền mà tâm tình đi” Dứt lời, sã lại đâm thêm một kiếm đến, Hoa Doanh Vũ tiên lên tiếp chiêu, gắng gượng đỡ được vài chiêu, không ngờ Lý Huân Dương lại liên tục ra sức tấn công vào tử môn của hắn.
Trận giao đấu kéo từ trong nhà ra đến bên ngoài, cả hai đánh đến bất phân thắng bại. Trong thời khắc kịch liệt nhất, đột nhiên Hoa Doanh Vũ chuyển tay, đâm một kiếm vào ngực Lý Huân Dương, trường kiếm xé toạc ngực gã, phun đầy máu tươi.
Lý Huân Dương khó tin nhìn Hoa Doanh Vũ, ánh mắt trừng lớn, suy sụp.
Hoa Doanh Vũ cười lạnh:”Bại một lần đã là cực kỳ nhục nhà rồi, Hoa Doanh Vũ ta tuyệt đối không thể bại trận hai lần” Mặc dù Hoa Doanh Vũ là tên giang hồ vô ý, nhưng trong võ học, hắn vẫn là một kỳ tài hiếm gặp, ngày ấy bị Lý Huân Dương đánh bại, hắn cố sống cố chết đem tử môn của mình chuyển sang chỗ khác.
Lý Huân Dương thở dốc, máu đen từ miệng chảy xuống, gã còn có điều muốn nói, nhưng vừa nghiêng đầu một chút, thân thể liền ngã xuống, cứ như vậy mà hồn lìa khỏi xác
Hoa Doanh Vũ khẽ thở dài, thị phi đúng sai trên đời này chưa từng có một ranh giới rõ ràng, có lẽ đối với cái chết của Lý Huân Dương mà nói, hắn chỉ là trừ gian diệt ác mà thôi.
Hoa Doanh Vũ xoay người lại, thấy Ly Uyên đang mỉm cười nhìn hắn, nụ cười ấy rất nhạt nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra, và vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy sự sủng nịch trong đáy mắt y.
Hắn cơ hồ bổ nhào vào ***g ngực y, làm cho Ly Uyên xém chút nữa đứng không vững, ngã nhào trên đất.
Thấy bảo bối nhi rầu rĩ dựa vào ngực mình không nói một câu, bộ đáng vô cùng khó chịu, Ly Uyên nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, hỏi: “Có chuyện gì không vui vậy, hửm?”
Hoa Doanh Vũ nào có mất hứng, rõ ràng hắn đang rất vui vẻ. Tuy rằng hắn cũng muốn bảo hộ Ly Uyên, nhưng Ly Uyên lại nói muốn dùng kiếm bảo hộ hắn, điều đó dường như đã đem niềm vui sướng của hắn phá hủy mất một nửa.
Làm gì có cái lý nào như vậy, mạng y như chỉ mảnh treo chuông, thế mà còn muốn làm chuyện nguy hiểm, nhưng chính điều đó cùng làm cho Hoa Doanh Vũ thực sự cảm động.
Ly Uyên thấy bảo bối không lên tiếng, tiếp tục tiến đến bên tai cất lời trêu ghẹo: “Phu nhân ta thật lợi hại nha, sau này ta chỉ còn cách phải ngoan ngoãn mà thôi, không khéo lại làm phu nhân sinh khí, đến lúc đó, chỉ e ta phải quỳ gối trên tha y bản chuộc tội mất”
Hoa Doanh Vũ ngẩng đầu, hung hăng tát y một bạt tai:”Bây giờ ngươi muốn nghe ta nói chứ gì? Được. Ly Uyên ngươi nghe cho kỹ đây, nếu ngươi chọc ta nổi giận, xem ta làm sao rút da ngươi ra”
Quả nhiên! Vẫn là vị Hoa Giáo Chủ bạo ngược thuở nào a!
Ly Uyên bật cười, trong lòng vô cùng ấm áp, đây chính là “tình ý” mà Hoa Doanh Vũ dành cho y đó nha.
Một loạt tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, hai người cùng quay đầu nhìn lại, bắt gặp một thiếu niên hiên ngang oai vệ nhảy xuồng ngựa, thiếu niên nhanh như chớp chạy đến ôm chầm lấy Ly Uyên, lắp bắp mở miệng: “Đại ca! ca vẫn còn sống ư?” Đôi mắt đen láy dường như vì quá vui mừng mà muốn bật khóc.
Ly Uyên kinh ngạc, lập tức hỏi lại: “Sao đệ xuất cung được? Hoàng huynh có làm khó đệ không?”
Ly Tán ấp úng nói: “Phong Tuyết Nguyệt đã đến, hắn nói với đệ là huynh vẫn chưa chết, thế là đệ lập tức trốn đi, hoàng huynh… muốn đệ làm hoàng đế…”
Ly Uyên lại tiếp tục kinh ngạc, nhíu mày trầm ngâm một lát. Đương kim hoàng đế năm nay đã bốn mươi, vẫn chưa có con trai, phi tần ít ỏi, nhưng nếu như vậy thì cũng đâu có nhất thiết phải truyền ngôi cho Ly Tán, huống hồ Ly Tán không hề có hứng thú với việc triều chính. Suy nghĩ cả buổi cũng chẳng nghĩ ra nguyên nhân, y ngẩng đầu hỏi Ly tán: “Vậy đệ có dự tính gì?”
Ly Tán cười hi hi nói: “Ca ca không biết chứ, đệ vốn định tính toán kỹ một chút để mang tiểu ngốc tử kia cùng bỏ trốn, bây giờ đành phải thay đổi kế hoạch, tối nay mới đi tìm hắn a.”
Hoa Doanh Vũ đứng bên cạnh, hừ lạnh: “Cẩn thận đừng để hoàng huynh ngươi lôi về, còn làm liên lụy đến Sở Thiên Tầm”
Ly Tán nghe xong mất hứng, bĩu môi: “Vợ của đệ lấy chồng thì phải theo chồng”
Hoa Doanh Vù hừ một tiếng không thèm nói nữa, quay người nắm lấy tay Ly Uyên lắc qua lắc lại, đồng thời cọ cọ vào ngực y. Ly Uyên vừa nhìn liền hiểu hắn đang làm nũng, dựa theo tính khí của hắn mà đoán chắc là muốn cùng y tâm tình, không muốn bị Ly Tán quấy nhiễu. Ly Uyên dỏ khóc dở cười ôm lấy bảo bối nhi lại hỏi Ly Tán: “Thế Phong Tuyết Nguyệt đâu?”
Ly Tán nghe đến ba chữ Phong Tuyết Nguyệt, đột nhiên cười ngặt nghẽo, nói: “Bị Quân Hàn Tâm chọc giận, vừa khóc vừa chạy mất rồi, thật là thú vị a!”
Ly Uyên mỉm cười nhìn đệ đệ, đang muốn hỏi chuyện tiếp thì bảo bối nhi ở trong ngực y đã lên tiếng kháng nghị: “Mọi việc đều đã được giải quyết, chúng ta phải về Thôi!” Hoa Doanh Vũ tức giận thở phì phì, ngay cả miệng cũng vểnh lên. Vì an nguy của Ly Tán hai người mới liều chết xuất cốc, mặc dù biết rằng thiếu niên kia là đệ đệ của Ly Uyên, nhưng cũng khiến trong lòng Hoa Doanh Vù chua xót khó chịu, không thèm chờ Ly Uyên mở miệng, hắn đã đánh vào ngực y mấy cái.
Ly Uyên đương nhiên hiểu được Hoa Doanh Vũ đang nghĩ gì, bảo bối cứ luôn thích ăn dấm chua như vậy, đừng nói là người có chút liên quan đến y, thậm chí chỉ cần y nhắc đến người khác, bảo bối nhi liền mất hứng. Cơ mà cái tính cách trẻ con ấy khiến Ly Uyên vô cùng yêu thích, nhéo hai má phấn nộn trơn mềm, hôn lên cái môi xinh đẹp một ngụm, y nói: “Được, lập tức trở về” biểu tình vô cùng sủng nịch.
Cuối cùng Hoa Doanh Vũ cũng cao hứng, khóe môi khẽ cong, khóe mắt khẽ nhếch, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn hạnh phúc.
Trở về sơn cốc, cỏ cây vẫn xanh tươi, tuvệt mỹ như trước. Bên dưới làn sương mù dày đặc là một đôi tình nhân sinh tử tương bạn, điểm ngôn mật ngữ thì thầm bên tai, đến chết cũng không ngừng. Tình này sẽ mãi trường tồn cùng với đất trời….
“Chát”
Một tiếng quát cực kỳ giận dữ: “Coi chừng ta lột da ngươi!”
……….
/30
|