Tân cảm thấy cơ thể như bị ngâm trong nước lạnh, chân tay đã cứng ngắc, nhưng ánh mắt lại lạc bước trên người Bộ Tiểu Ngạn. Nàng thấy Bộ Tiểu Ngạn đứng đó hai tay ôm chặt lấy cơ thể không ngừng run, mưa rơi trên người cô, theo quần áo nhăn nheo mà chảy xuống, trông có chút đẹp mắt. Thế nhưng vẻ đẹp ấy không che lấp được sự run rẩy của cô, cô ấy sợ sao? Phải rồi, ai gặp phải chuyện này mà không sợ, huống chi đó chỉ là một cô gái mỏng manh. Nhưng Tân không muốn cứ thế từ bỏ, người chỉ có một cái mạng, không lẽ cứ vậy mà buông tay để mặc bản thân sống chết? Tân nhịn đau ngồi dậy, dù cho là phí công vô ích, tiếp tục nhấc cái ghế đang đè lên chân nàng. Nhưng phần kim loại của ghế bị móp méo nghiêm trọng, dù cơ thể khỏe mạnh như tuyển thủ đấu vật, cũng rất khó làm nó di chuyển.
Bộ Tiểu Ngạn trong lúc hỗn loạn nhớ tới bà nội đã chết của nàng, nhớ tới trong lúc hấp hối, bà đã vuốt ve mái tóc của Tiểu Ngạn đang gào khóc, nói rằng: "Cháu à, là cháu đầu thai không tốt, sinh ra ở cái gia đình tan nát của chúng ta.... Ba mẹ cháu đều mất sớm, bà nội một mình nuôi cháu, làm cháu chịu không ít khổ sở. Rất nhiều người nói xấu cháu, nhưng cháu đừng hận họ, hãy dùng tấm lòng rộng lớn mà bao dung cho họ, hơn nữa....Mấy năm qua bà nội sống với cháu rất vui vẻ, cháu là một đứa bé lương thiện, sau này cho dù có một mình thì cũng phải cố gắng sống tốt. Cháu có thể thất vọng nhưng đừng tuyệt vọng."
Bà ơi....
Nghĩ đến những câu nói của bà, cơ thể Bộ Tiểu Ngạn đang lạnh lẽo dần trở nên ấm áp. Trái tim bị tê liệt vì lạnh, bắt đầu có cảm giác đập nhanh hơn.
Phải, mình không thể tuyệt vọng, không thể! Nếu họ bị tổn thương vì mình, thì mình phải cứu họ! Mình không muốn thấy ai phải chết nữa.
Vết thương ở xương sườn hành hạ Tân như sắp chết, chỉ cần hơi dùng sức thì ruột gan đau đến ứa mồ hôi lạnh, một lúc lâu rồi mà nàng chỉ có thể dựa vào cái ghế thở dốc, chân vẫn kẹt ở dưới ghế. Trên người nàng không có gì khô ráo, quần áo bị mưa thấm ướt dính vào người, khiến nàng càng lúc càng khó thở. Lúc này chắc đã nửa đêm, thời điểm nhiệt độ thấp nhất trong ngày, nhiệt độ thấp thêm vào gió lạnh tấn công làm ý thức của Tân bắt đầu lơ lửng, nàng nhớ tới mấy người bạn gái trước đây của mình.
"Tiêu rồi.....không phải là đèn kéo quân trước khi chết chứ...."
Trước đây, nàng chưa từng bao giờ nghiêm túc đếm xem nàng đã hẹn hò với bao nhiêu bạn gái, thậm chí có người chỉ qua một đêm là không còn muốn thấy mặt. Mặc kệ trước đây bỏ bao nhiêu công sức đi dụ dỗ đối phương lên giường, một khi sức hấp dẫn của cơ thể thần bí kia tan đi, thì Tân sẽ cảm thấy vô vị. Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, nàng chỉ tận tình xài tiền của cha mẹ, tận tình hoang phí thanh xuân của mình, nhưng chưa từng áy náy qua. Lúc này nàng cũng không có cảm giác áy náy, chỉ là những khuôn mặt của những cô gái trong hồi ức từng cái hiện lên trong đầu nàng, tất cả đều là dáng vẻ nũng nịu hoặc dâm đãng. Tân thất lạc, lẽ nào cuộc đời của mình chỉ có những thứ này sao? Cuộc sống sa đọa chính là tất cả mà mình có?
"Cô không sao chứ?" - Tân đang rơi vào hồi ức, thì Bộ Tiểu Ngạn lại tới đập cô: "Cô ráng chịu một chút, tôi sẽ kéo cô ra."
"Này...." - Tân nói một cách lạnh lùng: "Giúp tôi chặt đứt cái chân này đi, tự tay làm thì không dám."
Bộ Tiểu Ngạn sững sờ nhìn Tân, nàng không ngờ một cô gái lại mạnh mẽ như vậy.
"Nhanh lên.... Nếu tôi không chết vì mất máu quá nhiều, thì cũng chết vì lạnh...." - Tân cảm thấy bản thân hết sức rồi.
Bộ Tiểu Ngạn im lặng mấy giây sau đó bắt đầu lắc Tân thật mạnh: "Đừng bỏ cuộc! Tin tôi! Tôi nhất định có thể giúp cô!" - Nói xong Bộ Tiểu Ngạn liền đứng lên chạy qua một bên, tiếng leng keng không biết nàng định làm gì. Một lát sau, tìm thấy một cây sắt thật dài, chắc là tay vịn của xe.
Bộ Tiểu Ngạn đem cây sắt chèn vào giữa chân Tân và ghế, dùng sức ép xuống, lợi dụng cân nặng và nguyên lý đòn bẩy muốn nhấc cái ghế lên. Nhưng Bộ Tiểu Ngạn đâu có mấy lạng thịt, cái ghế vẫn không nhúc nhích.
"Bỏ đi, tay chân cô yếu đuối như vậy, sao có thể nhấc lên."
Bộ Tiểu Ngạn dường như không nghe thấy Tân nói, vẫn tiếp tục cố gắng.
"Này.....thật là một cô gái vừa điên vừa ngốc....." - Tân nhìn Bộ Tiểu Ngạn nghiêm túc lại rất nỗ lực. Nước từ trên mái tóc ướt nhẹp của cô chảy xuống, trượt dài trên đôi má gầy gò, một đường trượt theo cái cằm nhỏ và thanh tú, nó cứ chảy xuống không ngừng. Nhưng cô vẫn tập trung toàn bộ sự chú ý để nhấc cái ghế lên cứu Tân, mắt cũng bị nước mưa làm mờ nhưng không đưa tay lau.
Tân đột nhiên cảm thấy, cô gái điên này có chút quyến rũ.
Đột nhiên, Tân cảm giác được áp lực trên đùi đã giảm bớt, cái ghế thật sự được nhấc lên một ít! Tân trợn mắt nhìn một màn kinh hãi trước mắt, trời ban thần lực!! Sắc mặt trắng bệch của Bộ Tiểu Ngạn lúc này đỏ bừng, cô tiếp tục dùng sức, cái đinh ốc dưới ghế đột nhiên văng ra.
"Nhanh....."
Tân liền nhanh chóng rút chân ra, giải cứu thành công!
Bộ Tiểu Ngạn bỏ cây sắt ra, mệt gần như tắt thở, hơi thở bất ổn hỏi Tân: "Cô có sao không?" - Tân vất vả chống lên ghế xe đứng dậy nói: "Cũng còn tốt, may mà không ảnh hưởng đến xương....." - Tân đang muốn đi tới ôm Tiểu Ngạn với danh nghĩa là muốn cảm ơn, nhưng vừa bước đã thấy Bộ Tiểu Ngạn cởi áo khoác phủ lên người Tân, không nói gì, chạy đi cứu người khác.
Tân khoác áo khoác của Bộ Tiểu Ngạn, nhìn cô liên tục cố gắng nghĩ đủ mọi cách để cứu những người bị kẹt trong xe ra. Vẫn là nét mặt đầy nghiêm túc, vẫn là dáng vẻ cố chấp như bị điên đó.
"Cô gái điên này, có lúc cũng thật dễ thương." - Tân đỡ trán cười.
Bộ Tiểu Ngạn với Đồng Hâm vất vả kéo một bạn học từ gầm xe ra, trước khi kéo ra vẫn còn nghe thấy tiếng khóc, nhưng khi ra ngoài đã không còn động tĩnh.
"Không.... không còn thở...." - Một tia chớp xẹt qua phía chân trời, ngay sau đó là tiếng sấm làm người ta sởn tóc gáy. Ánh sét rọi sáng mọi thứ trong đêm tối, Đồng Hâm tái nhợt nói ra câu đó với Bộ Tiểu Ngạn, tiếp theo ngũ quan đều cứng ngắc. Nhìn chiếc xe bus như đống sắt vụn với xác người khắp nơi, còn có chân tay bị cắt đứt, cậu quả thực không thể tin nổi con mắt của mình.
Đây chính là chuyến xe......tốt nghiệp của chúng ta?
Bộ Tiểu Ngạn trong lúc hỗn loạn nhớ tới bà nội đã chết của nàng, nhớ tới trong lúc hấp hối, bà đã vuốt ve mái tóc của Tiểu Ngạn đang gào khóc, nói rằng: "Cháu à, là cháu đầu thai không tốt, sinh ra ở cái gia đình tan nát của chúng ta.... Ba mẹ cháu đều mất sớm, bà nội một mình nuôi cháu, làm cháu chịu không ít khổ sở. Rất nhiều người nói xấu cháu, nhưng cháu đừng hận họ, hãy dùng tấm lòng rộng lớn mà bao dung cho họ, hơn nữa....Mấy năm qua bà nội sống với cháu rất vui vẻ, cháu là một đứa bé lương thiện, sau này cho dù có một mình thì cũng phải cố gắng sống tốt. Cháu có thể thất vọng nhưng đừng tuyệt vọng."
Bà ơi....
Nghĩ đến những câu nói của bà, cơ thể Bộ Tiểu Ngạn đang lạnh lẽo dần trở nên ấm áp. Trái tim bị tê liệt vì lạnh, bắt đầu có cảm giác đập nhanh hơn.
Phải, mình không thể tuyệt vọng, không thể! Nếu họ bị tổn thương vì mình, thì mình phải cứu họ! Mình không muốn thấy ai phải chết nữa.
Vết thương ở xương sườn hành hạ Tân như sắp chết, chỉ cần hơi dùng sức thì ruột gan đau đến ứa mồ hôi lạnh, một lúc lâu rồi mà nàng chỉ có thể dựa vào cái ghế thở dốc, chân vẫn kẹt ở dưới ghế. Trên người nàng không có gì khô ráo, quần áo bị mưa thấm ướt dính vào người, khiến nàng càng lúc càng khó thở. Lúc này chắc đã nửa đêm, thời điểm nhiệt độ thấp nhất trong ngày, nhiệt độ thấp thêm vào gió lạnh tấn công làm ý thức của Tân bắt đầu lơ lửng, nàng nhớ tới mấy người bạn gái trước đây của mình.
"Tiêu rồi.....không phải là đèn kéo quân trước khi chết chứ...."
Trước đây, nàng chưa từng bao giờ nghiêm túc đếm xem nàng đã hẹn hò với bao nhiêu bạn gái, thậm chí có người chỉ qua một đêm là không còn muốn thấy mặt. Mặc kệ trước đây bỏ bao nhiêu công sức đi dụ dỗ đối phương lên giường, một khi sức hấp dẫn của cơ thể thần bí kia tan đi, thì Tân sẽ cảm thấy vô vị. Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, nàng chỉ tận tình xài tiền của cha mẹ, tận tình hoang phí thanh xuân của mình, nhưng chưa từng áy náy qua. Lúc này nàng cũng không có cảm giác áy náy, chỉ là những khuôn mặt của những cô gái trong hồi ức từng cái hiện lên trong đầu nàng, tất cả đều là dáng vẻ nũng nịu hoặc dâm đãng. Tân thất lạc, lẽ nào cuộc đời của mình chỉ có những thứ này sao? Cuộc sống sa đọa chính là tất cả mà mình có?
"Cô không sao chứ?" - Tân đang rơi vào hồi ức, thì Bộ Tiểu Ngạn lại tới đập cô: "Cô ráng chịu một chút, tôi sẽ kéo cô ra."
"Này...." - Tân nói một cách lạnh lùng: "Giúp tôi chặt đứt cái chân này đi, tự tay làm thì không dám."
Bộ Tiểu Ngạn sững sờ nhìn Tân, nàng không ngờ một cô gái lại mạnh mẽ như vậy.
"Nhanh lên.... Nếu tôi không chết vì mất máu quá nhiều, thì cũng chết vì lạnh...." - Tân cảm thấy bản thân hết sức rồi.
Bộ Tiểu Ngạn im lặng mấy giây sau đó bắt đầu lắc Tân thật mạnh: "Đừng bỏ cuộc! Tin tôi! Tôi nhất định có thể giúp cô!" - Nói xong Bộ Tiểu Ngạn liền đứng lên chạy qua một bên, tiếng leng keng không biết nàng định làm gì. Một lát sau, tìm thấy một cây sắt thật dài, chắc là tay vịn của xe.
Bộ Tiểu Ngạn đem cây sắt chèn vào giữa chân Tân và ghế, dùng sức ép xuống, lợi dụng cân nặng và nguyên lý đòn bẩy muốn nhấc cái ghế lên. Nhưng Bộ Tiểu Ngạn đâu có mấy lạng thịt, cái ghế vẫn không nhúc nhích.
"Bỏ đi, tay chân cô yếu đuối như vậy, sao có thể nhấc lên."
Bộ Tiểu Ngạn dường như không nghe thấy Tân nói, vẫn tiếp tục cố gắng.
"Này.....thật là một cô gái vừa điên vừa ngốc....." - Tân nhìn Bộ Tiểu Ngạn nghiêm túc lại rất nỗ lực. Nước từ trên mái tóc ướt nhẹp của cô chảy xuống, trượt dài trên đôi má gầy gò, một đường trượt theo cái cằm nhỏ và thanh tú, nó cứ chảy xuống không ngừng. Nhưng cô vẫn tập trung toàn bộ sự chú ý để nhấc cái ghế lên cứu Tân, mắt cũng bị nước mưa làm mờ nhưng không đưa tay lau.
Tân đột nhiên cảm thấy, cô gái điên này có chút quyến rũ.
Đột nhiên, Tân cảm giác được áp lực trên đùi đã giảm bớt, cái ghế thật sự được nhấc lên một ít! Tân trợn mắt nhìn một màn kinh hãi trước mắt, trời ban thần lực!! Sắc mặt trắng bệch của Bộ Tiểu Ngạn lúc này đỏ bừng, cô tiếp tục dùng sức, cái đinh ốc dưới ghế đột nhiên văng ra.
"Nhanh....."
Tân liền nhanh chóng rút chân ra, giải cứu thành công!
Bộ Tiểu Ngạn bỏ cây sắt ra, mệt gần như tắt thở, hơi thở bất ổn hỏi Tân: "Cô có sao không?" - Tân vất vả chống lên ghế xe đứng dậy nói: "Cũng còn tốt, may mà không ảnh hưởng đến xương....." - Tân đang muốn đi tới ôm Tiểu Ngạn với danh nghĩa là muốn cảm ơn, nhưng vừa bước đã thấy Bộ Tiểu Ngạn cởi áo khoác phủ lên người Tân, không nói gì, chạy đi cứu người khác.
Tân khoác áo khoác của Bộ Tiểu Ngạn, nhìn cô liên tục cố gắng nghĩ đủ mọi cách để cứu những người bị kẹt trong xe ra. Vẫn là nét mặt đầy nghiêm túc, vẫn là dáng vẻ cố chấp như bị điên đó.
"Cô gái điên này, có lúc cũng thật dễ thương." - Tân đỡ trán cười.
Bộ Tiểu Ngạn với Đồng Hâm vất vả kéo một bạn học từ gầm xe ra, trước khi kéo ra vẫn còn nghe thấy tiếng khóc, nhưng khi ra ngoài đã không còn động tĩnh.
"Không.... không còn thở...." - Một tia chớp xẹt qua phía chân trời, ngay sau đó là tiếng sấm làm người ta sởn tóc gáy. Ánh sét rọi sáng mọi thứ trong đêm tối, Đồng Hâm tái nhợt nói ra câu đó với Bộ Tiểu Ngạn, tiếp theo ngũ quan đều cứng ngắc. Nhìn chiếc xe bus như đống sắt vụn với xác người khắp nơi, còn có chân tay bị cắt đứt, cậu quả thực không thể tin nổi con mắt của mình.
Đây chính là chuyến xe......tốt nghiệp của chúng ta?
/66
|