Khi Hoa Thiên Cốt tỉnh lại thì Đông Phương Úc Khanh, Đường Bảo và Sóc Phong đều ở bên nàng.
“Lục Sao đâu?” Nàng ngồi dậy, vẻ mặt sợ hãi, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng cực kì đáng sợ.
“Nàng yên tâm, ta đã xử lý xong rồi. Người Dị Hủ các có cách an táng của Dị Hủ các. Cám ơn nàng đã đưa thi thể của Lục Sao về đây, nếu không hồn phách của Lục Sao có thể bị ngàn quỷ cắn phá mà tan thành mây khói.
“Tại sao lại thế?”
“Người của Dị Hủ các biết quá nhiều bí mật, thần tiên đều ghét, quỷ không buông tha, trời cũng không chịu bỏ qua, nên không ai có thể sống quá hai mươi lăm tuổi. Vì vậy nàng không phải áy náy, đây là mệnh của Lục Sao.”
Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, cầm tay hắn: “Vậy huynh…”
Đông Phương Úc Khanh cười an ủi nàng: “Đừng lo, mặc dù người của Dị Hủ các không tu tiên, không trường sinh bất lão, nhưng cũng không xuống địa phủ luân hồi, mà ở ngoài Lục giới. Sau này ta sẽ tìm một gia đình nào đấy cho Lục Sao đầu thai. Không uống canh Mạnh bà, nàng ấy sẽ mang theo trí nhớ kiếp này. Nếu nàng ấy vẫn muốn tiếp tục số mệnh ngắn ngủi lại thảm thương lặp đi lặp lại này thì sẽ trở về. Còn nếu muốn một cuộc sống bình thường thì cũng được, nhưng tất cả những gì liên quan đến Dị Hủ các, dù nàng ấy biết nhưng mãi mãi không thể nói ra. Khi bước qua tuổi hai lăm, nàng ấy sẽ quên đi tất cả những kí ức về Dị Hủ các ở mấy kiếp trước, sau này vĩnh viễn chỉ là một cô gái bình thường.”
“Thật…” Không thể tưởng tượng nổi, Hoa Thiên Cốt sửng sốt.
“Ta đã nói rồi, trên đời này không có gì là không phải trả giá, Dị Hủ các cũng thế. Cái giá của việc biết nhiều chuyện như thế chính là mạng sống của chúng ta, con đường giải thoát duy nhất chính là luân hồi.”
“Vậy Đông Phương, huynh…” Hoa Thiên Cốt thật không dám nghĩ sâu hơn.
“Thời gian cấp bách, sau này ta sẽ nói cho nàng.” Đông Phương Úc Khanh biết nàng muốn hỏi gì, vội vàng ngăn lại, “Bây giờ chỉ còn thiếu hai thần khí nữa, ô Huyền Thiên và ngọc Câu Lan. Ô Huyền Thiên ở chỗ Sát Thiên Mạch, không biết hắn có chịu cho nàng không, nếu không được, nàng chỉ có thể dùng trí.”
“Ta sẽ nói với Sát Thiên Mạch tỷ tỷ, chỉ dùng để cứu mạng người thôi mà, ta tin tỷ ấy nhất định sẽ cho mượn.”
“Nàng nghĩ thật đơn giản, bọn Sát Thiên Mạch tốn biết bao công sức thu thập thần khí là để Yêu Thần xuất thế, thống nhất Lục giới, sao có thể dễ dàng đưa cho nàng được. Dù hắn có chịu thì những yêu ma khác cũng không chịu, ngồi ở vị trí Ma quân có rất nhiều chuyện không thể tự chủ. Nàng phải nhớ, gặp hắn rồi tuyệt đối không được nói cho hắn biết nàng đã lấy được nhiều thần khí thế này. Chẳng riêng gì hắn, những kẻ khác cũng không được nói ra, hiểu không? Vì sự an toàn của thần khí và của nàng, tuyệt đối không thể để lộ dù chỉ một chút.”
“Ta đã biết, vậy sau khi lấy được ô Huyền Thiên rồi thì sao? Liệu đã biết được vị trí của ngọc Câu Lan chưa? Thời gian sắp hết rồi, sư phụ mà tỉnh thì rắc rối to.” Vừa nghĩ tới dáng vẻ giận tím mặt của người sau khi tỉnh lại, hai chân nàng đã run bần bật.
©STENT
“Ngọc Câu Lan…Lúc ấy nàng hãy hỏi Sóc Phong.”
Đông Phương Úc Khanh chỉ Sóc Phong nãy giờ im lặng đứng một bên, cậu ta kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn. Trước con mắt như có thể nhìn xuyên thấu tất thảy của Đông Phương Úc Khanh, cậu ta hơi bối rối quay mặt đi.
“Sóc Phong?!” Hoa Thiên Cốt khó hiểu nhíu mày, lớp sương mù dưới lòng không sao tan nổi. Vì sao những người ở bên cạnh nàng đều giấu nàng nhiều chuyện đến thế?
“Nhớ kĩ, sau khi đá Nữ Oa khôi phục thì lập tức mang về cứu Bạch Tử Họa, sau đó trả tất cả các thần khí khác vào trong khư đỉnh của hắn và Ôn Phong Dư. Phải làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
“Ta biết rồi. Bây giờ ta đi tìm Sát tỷ tỷ.”
“Đi đi, nhất định phải cẩn thận. Có gì bất thường thì lập tức phái Đường Bảo báo cho ta biết.”
Hoa Thiên Cốt, Sóc Phong và Đường Bảo rời khỏi Dị Hủ các, chốc lát đã tới một hòn đảo nhỏ cách đấy ngàn dặm. Nơi này không xa Trường Lưu, là nơi nàng và Sát Thiên Mạch thường gặp nhau.
Hoa Thiên Cốt ngồi trên mỏm đá ngầm thổi chiếc còi bằng xương mà Sát Thiên Mạch cho nàng. Tiếng còi thê lương phá mây, đợi khoảng một canh giờ thì thấy Sát Thiên Mạch cưỡi gió tới.
“Xin lỗi nhé nhóc con, tất cả đều tại mấy tên khốn cứ quấn lấy ta nói đi nói lại nói mãi không hết, vì thế nên đến muộn. Hê hê, nửa năm không gặp, nhớ ta chứ gì, có phải đợi ta sốt ruột lắm không?” Sát Thiên Mạch ôm nàng quăng tròn vài lần trên không.
Sau đó hắn hung hãn lườm Sóc Phong đang đứng một bên: “Mang sâu đến thì cũng được thôi, nhưng mang cái tên câm như hến này đến làm gì?”
Qua Hoa Thiên Cốt hắn đã gặp Sóc Phong vài lần, vì Sóc Phong là một trong những người không thèm nhìn mình nên Sát Thiên Mạch vẫn canh cánh trong lòng, nhớ kĩ cậu ta. Nhìn đi, nhìn đi, đừng quay mặt qua chỗ khác nữa, ánh mắt thật bình tĩnh nhỉ? Nước miếng đâu? Vẻ mặt hám sắc đâu? Làm gì có ai thấy gương mặt xinh đẹp này của hắn mà không chút phản ứng chứ? Rốt cuộc thằng đó có biết thưởng thức cái đẹp không? Tức chết mất thôi!
Sóc Phong lười biếng ra bờ cát bên cạnh nằm xuống, ngẩn người nhìn lên bầu trời. Hoa Thiên Cốt và Khinh Thủy hay nói chẳng có cảm giác cậu ta tồn tại, cũng đúng thôi, từ trước tới nay, ngay cả tồn tại là gì cậu ta còn chẳng biết.
“Tỷ tỷ, muội tìm tỷ có việc gấp!” Hoa Thiên Cốt xoay mặt hắn lại, không cho hắn trừng Sóc Phong nữa.
“Việc gì thế? Cứ nói đi, không phải ngại.” Giọng Sát Thiên Mạch nháy mắt trở nên ngọt ngào dịu dàng vô cùng.
“Ô Huyền Thiên ở chỗ tỷ đúng không? Cho muội mượn một lát nhé!”
“Ô Huyền Thiên? Tại sao các ngươi đều muốn ô Huyền Thiên, gần đây mặt trời có chói lắm đâu?”
“Tỷ, không phải để che nắng!” Đầu Hoa Thiên Cốt chảy đầy vạch đen, “Tỷ tỷ nói ‘các ngươi’, có người muốn mượn ô Huyền Thiên ư?”
“Lam Vũ Lan Phong ấy, mấy ngày trước nàng ta mượn ô Huyền Thiên rồi, nói muốn đi chơi gì đó. Ta nghĩ dù sao mùa đông có mang cũng chả ích lợi gì, cho nàng ta mượn đi chơi một chút cũng không sao nên đưa cho nàng ta rồi.” Lúc ấy Lam Vũ Lan Phong nói rất nhiều lời hay, nịnh nọt khiến hắn thoải mái cực kì. Cho nên mới nói trong số thủ hạ của hắn, mỹ nhân ngư này thông minh nhất, hữu ích nhất và đáng tin nhất.
“Nàng ta còn nói mình tu luyện dưới đáy Đông Hải, nếu ta muốn lấy lại ô Huyền Thiên hay có gì sai bảo thì cứ triệu kiến nàng.”
Hoa Thiên Cốt nhíu mày, quả nhiên là ả cố tình dụ nàng đến.
“Bé con, làm sao thế? Đột nhiên muốn lấy ô Huyền Thiên làm gì?”
Hoa Thiên Cốt muốn nói tất cả cho hắn biết, nhưng vừa nhớ tới lời Đông Phương Úc Khanh dặn thì lại thôi.
“Tỷ tỷ, tỷ mong Yêu Thần xuất thế lắm à?”
“Đây không phải là chuyện mong hay không, Yêu Thần chắc chắn sẽ xuất thế, điều quan trọng là ai sẽ thả nó ra thôi. Muội không hiểu cũng không sao, đợi đến ngày Yêu Thần xuất thế thì muội sẽ hiểu. Hừ, mấy món thần khí bị mất kia một ngày nào đó ta sẽ cướp lại từ tay Bạch Tử Họa, nhóc con, lúc về nhớ nhắc sư phụ ngươi phải cẩn thận vào đấy! Ha ha ha! Đến lúc đó ta sẽ tính một lượt thù mới hận cũ với hắn!”
“Sư phụ của muội, người…” Hoa Thiên Cốt cúi đầu, thoáng buồn bã.
“Bé con sao vậy? Mặt mày ủ ê thế này, ai bắt nạt muội hả? Mới nửa năm không gặp, Hoa Thiên Cốt trắng trẻo mập mạp đáng yêu đi đâu rồi, sao lại tiều tụy thành thế này? Bạch Tử Họa không cho muội ăn no đúng không? Về với tỷ tỷ tốt hơn, chỗ tỷ tỷ nhiều đồ ngon lắm, bảo đảm béo tròn ngay, ôm cái cục thịt tròn vo này thật thoải mái.”
Hoa Thiên Cốt không nhịn được bật cười, vậy không phải nuôi nàng thành heo sao?
Sóc Phong bên kia quay đầu lại nhìn nàng, lâu lắm rồi không thấy nàng cười. Cậu ta không biết giải thích cảm giác ấm áp trong lòng mình ra sao, nhưng dù tương lai thế nào, cậu ta chỉ mong nàng có thể cười mãi như thế, cười như lần đầu tiên cậu ta chứng kiến nụ cười của nàng. Dù cho nụ cười đó có phải nở vì cậu ta hay không, dù cho cậu ta còn có thể đứng bên cạnh im lặng nhìn nàng hay không…
“Tỷ tỷ, bây giờ muội sẽ tới Đông Hải tìm Lam Vũ Lan Phong lấy ô Huyền Thiên.”
“Nhưng muội lấy ô làm gì? Phong ấn trên cái ô kia chưa được hóa giải, ngoài che nắng chắn mưa thì không còn tác dụng gì nữa đâu.”
“Chuyện này liên quan đến tính mạng của sư phụ, thời gian có hạn, sau này muội sẽ giải thích cho tỷ.”
“À, vậy muội đi tìm nàng ta đi.” Năm ngón tay thon dài của Sát Thiên Mạch khẽ gập lại, lòng bàn tay xuất hiện bọt khí, miệng hắn lẩm bẩm gì đó, từng từ từng từ chui vào trong đó, rồi hắn đưa cho Hoa Thiên Cốt.
“Trong này chứa lời của tỷ, khi gặp Lam Vũ Lan Phong, muội đưa nó cho nàng ta, nàng ta không dám không nghe đâu.”
Hoa Thiên Cốt nhìn Sát Thiên Mạch, cảm động không biết nói gì cho phải.
Sóc Phong đứng bên cạnh thở dài, thủ hạ của hắn vì hắn mà liều chết cướp thần khí, hắn lại tùy tiện đưa cho người ta, đúng là phá gia chi tử! Nhưng cũng phải nói, cái vẻ lạnh nhạt không để ý thiệt hơn này quả là biểu hiện của sức mạnh và sự kiêu ngạo của hắn. Dù thần khí có thế nào, hắn ta đều chắc chắn sẽ cướp được về. Lẽ nào hắn mới là kẻ mạnh chân chính trong Lục giới?
Giây tiếp theo thấy dáng vẻ luyến tiếc cọ tới cọ lui lên người Hoa Thiên Cốt của Sát Thiên Mạch, ngay lập tức Sóc Phong đánh bay luôn ý nghĩ viển vông này.
Cuối cùng Sát Thiên Mạch bay về tiếp tục giấc ngủ dưỡng nhan của hắn. Sắc đẹp khôn cùng, Sát Thiên Mạch ngốc nghếch lại quá mạnh, cuộc sống cũng quá thuận lợi, hắn đã quen với việc lười biếng xử lý tất cả những việc phức tạp quanh mình một cách đơn giản nhất, cho nên không nhận ra có gì bất thường.
Hoa Thiên Cốt nhìn theo bóng lưng Sát Thiên Mạch rất lâu, “tỷ tỷ” đã giúp nàng nhiều lần lắm rồi, cho nên lần này không thể liên lụy “tỷ tỷ” được. Nàng cứu được sư phụ rồi sẽ trả lại ô cho Sát “tỷ tỷ”, tất cả mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra.
Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong lập tức dùng kính Côn Luân tới Đông Hải, hy vọng Lam Vũ Lan Phong quỷ kế đa đoan sẽ ngoan ngoãn nghe lời Sát Thiên Mạch giao thần khí ra.
Nhưng mọi chuyện vĩnh viễn không thể thuận buồm xuôi gió như con người ta tưởng tượng.
Bạch Tử Họa tỉnh lại.
Thời điểm Bạch Tử Họa tỉnh lại, Tuyệt Tình điện trống rỗng. Bình thường sẽ không có ai lên, bởi vậy dù hắn có ngủ một, hai tháng ở đây có lẽ cũng sẽ không ai phát hiện.
Có điều Hoa Thiên Cốt đã đánh giá thấp công lực của hắn, hoặc đánh giá cao độc dược, cũng có thể đã không hiểu rõ nhiếp hồn thuật của mình. Dù sao Bạch Tử Họa đã tỉnh lại, giờ thì không ai có thể đoán trước hướng đi của sự việc.
Không gì có thể hình dung cảm giác của hắn ngay giây phút tỉnh dậy kia. Tuy rằng hôn mê nhưng tiềm thức hắn vẫn buộc mình tỉnh lại. Nhưng khi thực sự đã tỉnh, hắn thà rằng tất cả những chuyện này chỉ là mơ.
Hắn không biểu lộ gì, không giận tím mặt giống hôm nhận ra Hoa Thiên Cốt động sát khí với đồng môn. Nhưng chỉ có mình hắn biết dưới lớp vỏ bình tĩnh đó là cuồng phong bão táp như thế nào.
Hắn tự nhủ với mình rằng phải bình tĩnh, không thể để mất lí trí như lần trước, phải tin tưởng Tiểu Cốt, bao năm qua hắn nhìn nàng trưởng thành, nàng làm chuyện gì ngoài dự đoán của hắn thì chắc chắn sẽ có lí do.
Mà việc hắn cần làm bây giờ, đó là biết lí do này là gì.
Bạch Tử Họa loạng choạng đẩy cửa bước ra ngoài. Trường Lưu Sơn vẫn như xưa, nhưng Bạch Tử Họa biết khung cảnh yên bình này sắp bị phá vỡ. Dự cảm chẳng lành ngày càng rõ rệt, hắn cố gắng tìm tung tích của Hoa Thiên Cốt, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Trong lòng hắn có chút nôn nóng, Tiểu Cốt mang tất cả thần khí đi, tức là nàng sẽ đi tìm các thần khí tiếp theo, vậy thì…
Trường Bạch Sơn Ôn Phong Dư!
Bạch Tử Họa bình tĩnh lại, không biết nàng đã lấy được chưa, bây giờ hắn chạy qua chắc chắn không kịp, đành phải từ từ điều chỉnh lại hơi thở, sau đó dùng thủy kính xem Trường Bạch Sơn.
Không ngờ thứ hắn nhìn thấy lại là khung cảnh hỗn loạn và tiếng vọng bi thống nơi đây.
Ôn Dư Phong chết rồi!
Thần khí cũng mất…
Bạch Tử Họa cố gắng hít vào một hơi, mày nhíu chặt.
Bao nhiêu năm qua không việc gì có thể khiến hắn lúng túng hoặc trăn trở, nhưng lúc này, hắn thật sự có chút bối rối. Ngay vào đêm Hoa Thiên Cốt lấy trộm thần khí của hắn, thần khí của Trường Bạch Sơn cũng mất, chưởng môn còn bị sát hại. Mặc dù cái chết của Ôn Phong Dư không phải Hoa Thiên Cốt làm, nhưng chắc chắn sẽ bị liên lụy. Dù thế nào, hắn cũng không tin Tiểu Cốt giết người.
Đột nhiên cảnh tượng Hoa Thiên Cốt đối chiến với Nghê Mạn Thiên thoáng hiện trong đầu, Bạch Tử Họa căng thẳng, cứ tìm được nàng đã rồi tính.
Hắn lại nhìn thủy kính, có điều vẫn không thể lần được hành tung của Hoa Thiên Cốt. Pháp lực vốn không còn bao nhiêu, lại không thường xuyên uống máu Hoa Thiên Cốt như trước, ngay cả việc cử động hắn đã phải cố hết sức, nói gì đến sử dụng một phép thuật tốn nhiều chân khí và nội lực như quan vi.
Bỗng một ý nghĩ lóe lên, Hoa Thiên Cốt không thể không mang Đường Bảo theo, dù hắn không tìm thấy nàng thì cũng không khó để tìm Đường Bảo. Vì thế chẳng mấy chốc hắn đã xác định được vị trí của Hoa Thiên Cốt qua Đường Bảo, không ngờ Sóc Phong cũng ở đó, địa điểm hình như ở Đông Hải.
Bạch Tử Họa vội vàng lấy bội kiếm, không để ý đến chất độc đang tàn phá cơ thể mình, gắng gượng một lúc rồi vội vàng đi tới Đông Hải.
Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong dễ dàng tìm thấy Lam Vũ Lan Phong, hoặc nói cách khác Lam Vũ Lan Phong luôn ở đó chờ bọn họ.
Vừa thấy ả, Hoa Thiên Cốt đã nghĩ ngay tới việc sư phụ trúng độc, chịu bao đau đớn. Nếu không tại ả, mọi chuyện sẽ không tới tình cảnh hôm nay. Tất cả mọi chuyện đều do một tay ả gây ra! Hoa Thiên Cốt nghiến răng nghiến lợi nhìn Lam Vũ Lan Phong, nhìn ả cười tươi rói lại vô cùng nhiệt tình, không biết đang âm mưu gì.
“Ngọn gió nào đưa hai vị tới đây?”
“Ô Huyền Thiên đang ở chỗ ngươi đúng không?” Cố nhịn cảm giác muốn báo thù trong lòng xuống, nàng tự nhủ bây giờ giải độc mới là chuyện quan trọng.
“Đúng thế.” Cái đuôi cá của Lam Vũ Lan Phong khẽ lắc lư, giường của ả ta là một vỏ sò to lóng lánh, khảm đầy ngọc trai và đá quý, xung quanh bài trí giống như Long cung, lộng lẫy mà tinh tế. Nơi này tựa như một bóng khí lớn dưới đáy biển, dù người thường có bước vào thì vẫn hô hấp được bình thường.
Hoa Thiên Cốt chuyển lời của Sát Thiên Mạch cho ả, tay ả tùy tiện chọc chọc vào đó, nghe xong nụ cười quyến rũ vẫn nở bên môi, có vẻ như đã đoán được từ trước.
“Ô Huyền Thiên ấy hả, ngươi muốn thì cũng được thôi, có điều ta và ngươi trao đổi.”
“Không được!” Hoa Thiên Cốt thẳng thừng từ chối.
“Ha ha ha, ta còn chưa nói gì mà, đừng từ chối nhanh thế!”
“Tuyệt đối không có chuyện ta đổi thần khí khác cho ngươi!”
“A, thông minh thật, không hổ là đệ tử của Bạch Tử Họa! Thực ra ngươi cũng đâu có thiệt, chẳng qua ngươi muốn đá Nữ Oa để… để…” Lam Vũ Lan Phong không thể nói chuyện kia ra được, đành phải ho khan hai tiếng, “Những thần khí khác căn bản chẳng có tác dụng gì cho ngươi. Ta giao ô Huyền Thiên, giúp ngươi tìm các thần khí khác rồi tập hợp chúng lại một chỗ, đợi đá Nữ Oa khôi phục như ban đầu thì ngươi đưa đống thần khí ấy cho ta. Hai bên đều toại nguyện, không phải quá tốt rồi sao?”
“Không được, ta tuyệt đối không để ngươi thả Yêu Thần, làm hại bách tính!”
“Ô Huyền Thiên giờ ở trong tay ta, ngươi cho là mình có tư cách thảo luận điều kiện à? Ta biết giờ ngươi có thần khí, ta đánh không lại ngươi, nhưng ngươi cho là mình có thể biết được nơi giấu ô Huyền Thiên từ ta ư? Phải nhớ rằng ngươi biết nhiếp hồn thuật, ta cũng thế…”
“Sao ngươi biết?” Hoa Thiên Cốt kinh ngạc nhìn ả, nàng học nhiếp hồn thuật chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, sao ả ta lại biết được!
Lam Vũ Lan Phong chậm rãi bơi từ trên không đến gần nàng, vòng quanh nàng hai vòng, miệng nở nụ cười lẳng lơ.
“Khiến Bạch Tử Họa trúng kịch độc, suýt thì giết được cả hai ngươi, ta lập bao công lớn lại không thể nói cho người khác! Tủi thân bao nhiêu! Có điều lúc ấy ta thật không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi như thế, Bạch Tử Họa lại che chở đồ đệ nhỏ của hắn đến vậy! Tuy ta không biết hắn dùng cách gì cầm cự đến giờ này còn chưa chết, nhưng điều khiến ta kinh ngạc hơn là ngươi cuỗm thần khí của hắn trốn đi.”
“Thì ra ngươi vẫn ngầm theo dõi chúng ta!”
“Sao có thể, Trường Lưu Sơn canh phòng nghiêm ngặt như thế, có cho mượn mười ngàn lá gan ta cũng không dám! Có điều Lam Vũ Lan Phong ta dùng độc kém Sài Du, dùng kế kém Vân Ế, dùng cơ quan thuật kém Khoáng Dã Thiên, dùng pháp thuật kém Tử Huân Thiển Hạ, ác độc còn kém Xuân Thu Bất Bại nhiều hơn, nhưng bình thường chỉ cần trên mặt biển này xảy ra chuyện gì, to hay nhỏ đều không qua được mắt ta. Lúc ấy ta chỉ phái ít tôm tép đi canh giữ hải vực quanh Trường Lưu Sơn, không ngờ lại thấy ngươi ra khỏi đó một mình, giải phong ấn vài món thần khí thôi.”
Lúc này Hoa Thiên Cốt mới biết nhất cử nhất động của mình đã sớm nằm trong tay ả.
“Cho nên ngươi nhận ra ta muốn làm gì, rồi đi trước một bước mượn ô Huyền Thiên từ chỗ Sát tỷ tỷ?”
Lam Vũ Lan Phong che miệng cười: “Chuẩn rồi, quả thật ta không ngờ gan ngươi lại lớn như vậy. Vì Bạch Tử Họa mà làm đến nước này, cảm động chết mất thôi! Nhưng cả ta và ngươi đều biết Bạch Tử Họa là người thế nào, ta sợ hắn sẽ không nhận tấm lòng của ngươi, có khi lại cho rằng ngươi lấy trộm thần khí rồi cao chạy xa bay không chừng. Dựa vào tình trạng của Bạch Tử Họa hiện giờ, người bình thường đều sợ chẳng dám ho he, hẳn ngươi phải dùng thuật nhiếp hồn mới lấy được thần khí nhỉ? Ngươi thử nghĩ xem, nếu hắn tỉnh dậy, theo môn quy nghiêm khắc của Trường Lưu thì nên phạt ngươi thế nào đây?”
Mặc dù vẻ mặt Hoa Thiên Cốt không thay đổi, nhưng cơ thể không kiềm được hơi run.
“Bởi vậy mới nói, ngay cả việc trộm thần khí, khi sư diệt tổ như thế ngươi cũng làm cả rồi thì cần gì phải coi mình là người đứng đắn nữa, lại càng không cần để ý sau khi có thần khí chúng ta sẽ làm gì, chỉ cần có thể cứu được sư phụ ngươi…”
“Tuyệt đối không được, sư phụ sẽ không cho phép ta làm thế!”
“Ngốc thật, ngươi cho là mình có thể quay đầu lại ư? Hai ngày nữa thôi, cả Tiên giới sẽ biết chuyện ngươi trộm thần khí, phát tiên lệnh truy bắt ngươi. Lũ tiên nhân tự xưng vì chính nghĩa đó còn lâu mới quan tâm ngươi trộm thần khí vì mục đích gì, chỉ cần là thứ có khả năng uy hiếp bọn chúng, bọn chúng sẽ trở nên độc ác hơn cả yêu ma!” Lam Vũ Lan Phong giống như nghĩ tới điều gì đó, trong mắt đột nhiên bùng lên một ngọn lửa cháy hừng hực, hận ý vô tận tựa như muốn nuốt chửng tất cả.
Hoa Thiên Cốt nổi giận quay đầu đi, thầm suy tính làm thế nào để lấy được ô Huyền Thiên ở chỗ ả.
“Sao thế? Ngươi không tin? Ta nói cho ngươi biết, những người bị bọn Tiên giới gán ghép đủ loại tội danh để xử tử sợ rằng còn nhiều hơn số bị yêu ma giết chết! Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi tưởng rằng trả lại chỗ thần khí nguyên vẹn thì tất cả sẽ như chưa từng xảy ra. Nhưng ta nói cho ngươi biết, còn lâu. Bởi vì Ôn Phong Dư, lão ta đã chết rồi!”
Từng chữ, từng chữ Lam Vũ Lan Phong nói vọng vào tai nàng giống như lời nguyền ma quỷ, phút chốc đã đẩy mạnh Hoa Thiên Cốt xuống đáy vực, toàn thân lạnh cứng như băng.
“Thế nên ngươi không muốn kinh động mọi người cũng không thể nữa rồi, bây giờ Trường Bạch Sơn chắc chắn đã náo loạn. Ôn Phong Dư chết, chuông Đông Hoàng mất, chả mấy chốc bọn họ sẽ bẩm báo lên sư phụ ngươi, sau đó chuyện Bạch Tử Họa mất thần khí nháy mắt sẽ truyền khắp Tiên giới. Khi đó Tam giới sẽ cùng đuổi giết ngươi, trong đó có cả sư phụ ngươi đấy! Ngươi cho là mình còn cơ hội quay đầu lại sao?”
“Ngươi…” Hoa Thiên Cốt kinh ngạc nhìn nàng giận không nói nên lời, tim nghẹn lại, “Là ngươi giết?”
“Đúng vậy, ta giết đấy, thì sao nào? Ta đoán ngươi sẽ đi trộm chuông Đông Hoàng. Tuy rằng ngươi đã làm thủ thuật che giấu và nhiếp hồn thuật cho lão, nhưng chỉ như trò vặt với ta thôi. Nhờ ngươi dọn đường, ta giết lão quả thực dễ như trở bàn tay. Chuyện này phải cám ơn ngươi đấy, ta lại lập thêm một công nữa, chứ dựa vào chút công lực này mà muốn đánh bại chưởng môn của Trường Bạch Sơn, quả là bất khả thi.”
Lòng Hoa Thiên Cốt đau nhói, thiếu chút nữa gập cả lưng xuống. Khuôn mặt tái nhợt đau đớn của Ôn Phong Dư hiện trước mắt nàng, là nàng hại ông ấy!
Hoa Thiên Cốt giận ngút trời rút kiếm đâm về phía Lam Vũ Lan Phong, mang theo nỗi hối hận và bi phẫn vô hạn. Lam Vũ Lan Phong thoải mái né tránh, nhìn nàng cười không ngừng.
“Nhập hội với chúng ta đi, Tử Huân Thiển Hạ không phải bây giờ cũng sống rất tốt sao, hơn nữa Ma quân của chúng ta lại thích ngươi như thế.”
“Câm miệng!” Hoa Thiên Cốt liên tiếp ra chiêu, Lam Vũ Lan Phong lại chỉ phòng thủ chứ không tấn công, ung dung né tránh, giống như một cái đuôi cá nhỏ chuyển động linh hoạt trong nước.
Sóc Phong đứng bên cạnh thấy Hoa Thiên Cốt hoàn toàn mất bình tĩnh, chiêu thức đầy sơ hở, vội vàng ngăn lại, nắm chặt tay bắt nàng tỉnh táo.
Đúng lúc này một tên đầu tôm nhảy tưng tưng từ ngoài vào nói gì đó bên tai Lam Vũ Lan Phong, ả ta mừng rỡ, nghĩ một lúc, rồi lấy ô Huyền Thiên từ trong khư đỉnh ra đưa cho Hoa Thiên Cốt.
“Muội muội ngoan, đừng nóng giận, tỷ tỷ chỉ trêu muội thôi. Ma quân đã hạ lệnh, tỷ nào dám không đưa thần khí cho muội!”
Mọi chuyện xoay chuyển quá nhanh, Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong đều ngây ngẩn cả người, ả ta đang bày trò gì thế?
Hoa Thiên Cốt nghi ngờ nhìn nụ cười giả tạo của ả, cuối cùng vẫn không kìm được nhận lấy.
Nàng nhìn sang Sóc Phong, Sóc Phong gật đầu: “Đúng là thần khí.”
“Tại sao ngươi lại chịu đưa cho ta? Ta sẽ không giao các thần khí khác cho ngươi!”
“Chuyện này…nếu muội quả thực không muốn thì tỷ cũng không thể miễn cưỡng được đúng không? Chỉ cần sau này muội nói tốt cho tỷ trước mặt Ma quân là được.”
Hoa Thiên Cốt tức nghẹn bụng mà không có chỗ xả, ả ta rốt cuộc có biết xấu hổ không? Rõ ràng ả ta chính là kẻ hại sư phụ và nàng đến nước này!
“Chúng ta đi thôi!” Sóc Phong vội vàng kéo nàng đi, nếu lời Lam Vũ Lan Phong là thật, chuyện trộm thần khí đã bị lộ, bọn họ sẽ không kịp nữa.
Mà có khi… đã không còn kịp nữa rồi.
Lam Vũ Lan Phong bày vẻ mặt tươi cười nhìn bọn họ rời khỏi, dáng vẻ nắm chắc phần thắng đó khiến Hoa Thiên Cốt phải rùng mình.
Phút chốc hai người đã về đến hòn đảo nhỏ vừa gặp Sát Thiên Mạch kia, Sóc Phong vẫn nắm chặt tay Hoa Thiên Cốt không chịu buông ra.
“Sóc Phong? Sóc Phong?” Hoa Thiên Cốt gọi cậu ta, Sóc Phong định thần lại, nhưng vẫn nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, mày nhíu chặt.
Hoa Thiên Cốt tạo một cái lồng sáng bao quanh, phòng có chuyện gì xảy ra hay lại bị Lam Vũ Lan Phong nhìn trộm. Sau đó nàng lấy tất cả thần khí, xếp thành mấy hàng.
“Chỉ còn một món nữa thôi.”
“Ừm, thật không dễ dàng. Tam giới tranh đến tranh đi, đại chiến bao lần, giành giật bao lâu, vậy mà chỉ trong vài ngày cậu lại tập hợp đầy đủ, quả là ý trời…”
“Tớ không quan tâm có phải ý trời không, tớ chỉ muốn sư phụ khỏe mạnh.”
“Dù để lại vết nhơ, bị người đời hiểu lầm, khiến nhân gian oán hận, gánh chịu tất cả những nỗi khổ không thuộc về mình, cậu cũng cam nguyện?”
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Sóc Phong. Đó là ánh mắt sáng nhất nàng từng thấy, khác với ánh mắt sâu thẳm của sư phụ, nó lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời. Giây phút này trong ánh mắt vốn trầm tĩnh và cao ngạo kia lại chất chứa đầy những cảm xúc phức tạp, có đau khổ, có bất cam, có cô đơn, có đau lòng…
“Tớ không sợ.” Hoa Thiên Cốt đáp, ba chữ đơn giản, gọn ghẽ mà bướng bỉnh.
“Được, được lắm…” Giọng Sóc Phong hơi run rẩy, quay đầu sang chỗ khác. “Vậy tớ yên tâm rồi. Hãy nhớ quyết định hôm nay của cậu, sau này dù có chuyện gì cũng phải cố gắng chống đỡ, không được hối hận…”
“Tớ sẽ không hối hận.” Hoa Thiên Cốt cẩn thận lật xem đống thần khí, thật không thể tưởng tượng Yêu Thần mà phải dùng tất cả chỗ thần khí này phong ấn có sức mạnh đáng sợ thế nào.
“Đông Phương bảo sau khi lấy được ô Huyền Thiên thì hỏi cậu chỗ giấu ngọc Câu Lan, cậu biết rồi à? Có cần phải hóa giải tất cả phong ấn không? Dù có kính Côn Luân tớ vẫn thấy không còn kịp nữa.”
Thật lâu sau Sóc Phong vẫn không trả lời.
“Sóc Phong?” Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu, thấy Sóc Phong nhìn mình chăm chú. Vì cậu ta bịt mặt nên nàng không thấy rõ biểu hiện ra sao, nhưng qua ánh mắt, Hoa Thiên Cốt biết, nét mặt cậu ấy bây giờ nhất định rất đau lòng, rất khó chịu.
“Sóc Phong, cậu làm sao thế?” Nhận ra điểm bất thường, Hoa Thiên Cốt đứng dậy tiến đến. Từ lúc bọn họ bước vào con đường tìm kiếm thần khí, trông cậu ta đã có vẻ không ổn.
Sóc Phong nhìn nàng cười khổ: “Không cần các thần khí khác, ngay từ đầu tớ đã biết ngọc Câu Lan ở đâu rồi.”
“Ở đâu?” Hoa Thiên Cốt mừng rỡ nói.
“Ở đây…” Sóc Phong vươn ngón trỏ ra gõ nhẹ lên miếng câu ngọc Hiên Viên Lãng tặng mà nàng đang đeo trước ngực. Ngay lập tức miếng ngọc xuất hiện từng vết rạn, “tách”, lớp ngọc trắng bao bên ngoài vỡ vụn, lộ ra chân thân màu xanh tỏa sáng rực rỡ – ngọc Câu Lan.
Hoa Thiên Cốt kinh ngạc không thốt nên lời, không ngờ món thần khí cuối cùng lại ở trên người nàng chưa rời phút nào, mà nàng tới tận giờ này vẫn không hề hay biết! Tại sao lúc ấy Lãng ca ca lại đưa vật quan trọng này cho nàng? Ngọc Câu Lan còn ẩn dưới hình dáng câu ngọc bình thường, chẳng lẽ khi đó ngay cả huynh ấy cũng không biết?
“Thì ra, thì ra đây là ngọc Câu Lan…” Cuối cùng Hoa Thiên Cốt cũng hiểu vì sao đeo miếng ngọc này yêu ma quỷ quái không tới gần nàng được, không chỉ trừ tà mà còn khắc chế được mùi thơm lạ lùng cùng lực sát thương với hoa cỏ của nàng. Quả nhiên là thần khí, dù bị phong ấn mà vẫn mạnh như thế!
Hoa Thiên Cốt muốn nhảy cẫng lên, cuối cùng cũng có thể khôi phục đá Nữ Oa rồi.
“Sau đó phải làm gì? Hóa giải tất cả phong ấn đúng không? Giờ tớ phải mau mau…”
Hoa Thiên Cốt cầm tiêu Đoạt Hồn lên, đang chuẩn bị giải ấn thì đột nhiên bị Sóc Phong giằng lấy.
Sóc Phong nhìn nàng, cười như không cười: “Sao phải rầy rà vậy? Thế này là được rồi.” Sóc Phong cầm tiêu trong tay, niệm hai câu, ngay lập tức tiêu Đoạt Hồn bùng lên ánh sáng chói lòa, phong ấn được hóa giải chỉ trong chốc lát.
Hoa Thiên Cốt đờ người, ngơ ngác nhìn Sóc Phong.
Cậu ta lấy từng thần khí một, vừa chạm vào đã hóa giải được phong ấn, tốc độ cực nhanh, khiến người khác không thể tin được.
Không đúng, không đúng, có gì đó không đúng…
Hoa Thiên Cốt tròn mắt nhìn sự điên cuồng trong mắt Sóc Phong, vừa giải phong ấn vừa cười sặc sụa.
“Giải phong ấn thôi mà, quá đơn giản.”
Hoa Thiên Cốt hoàn hồn, đột nhiên nhận ra tay Sóc Phong từ từ trở nên trong suốt. Cứ giải thêm một phong ấn nữa thì nàng lại cảm nhận hơi thở của Sóc Phong yếu dần đi.
Không đúng, không đúng, quá bất thường! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
“Dừng lại! Sóc Phong! Lập tức dừng lại!” Hoa Thiên Cốt nhào lên ôm lấy tay cậu, lúc này chỉ còn ba thần khí chưa giải phong ấn. Chuyện giải phong ấn lần trước nàng khiến thiên địa phải biến sắc, giờ lại trở nên vô cùng dễ dàng trong tay cậu ta.
“Cậu là ai? Rốt cuộc cậu là ai?” Hoa Thiên Cốt nắm chặt tay cậu ta quan sát thật kĩ, tại sao lại trở nên thế này!
Sóc Phong bình tĩnh lại, thở dài nhìn nàng. Tất cả chỗ da lộ trên trán đều trở nên trong suốt, tựa như sẽ biến mất trong nháy mắt.
“Tớ không là ai, ai cũng không là tớ.” Sóc Phong duỗi cánh tay còn lại ra, tiếp tục giải hai món thần khí nữa, cơ thể lập tức trở nên trong suốt sắp không thấy được nữa.
“Không được!” Hoa Thiên Cốt nắm chặt tay cậu, ngăn không cho cậu tiếp tục giải phong ấn, giống như chỉ cần một giây nữa cậu sẽ hóa thành cát bụi bay theo gió.
“Ngay từ đầu tớ đã không biết mình sống có ý nghĩa gì, tại sao lại muốn đến Trường Lưu Sơn. Sau đó tớ gặp được cậu, rồi cậu nói cậu muốn tập hợp thần khí để giải độc cho Tôn thượng. Giây phút ấy tớ đã hiểu, thì ra đã được định sẵn từ ngàn năm trước rồi, tớ sống chỉ để thành toàn cho cậu.”
“Có ý gì? Tớ không hiểu…” Hoa Thiên Cốt nắm chặt hai tay cậu ta, thân mình khẽ run. Nàng cố gắng tự nói với mình, sẽ không sao đâu, Sóc Phong chỉ vì giải phong ấn mà hao tổn quá nhiều công lực thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe lại ngay.
“Thiên Cốt, còn nhớ hôm Tết Trung Nguyên chúng ta cùng đi thả hoa đăng không? Cậu hỏi tớ vì sao không viết gì, tớ đáp tớ không có người thân, cũng không có bạn bè.”
“Nhớ chứ… cậu còn nói mình chính là Tôn Ngộ Không.”
“Đúng vậy, tớ là Tôn Ngộ Không. Chỉ Tôn Ngộ Không mới không có người thân, không ai sinh cũng không ai dưỡng, chui ra từ tảng đá, tớ cũng thế…”
Hai chân Hoa Thiên Cốt mềm nhũn, suýt nữa ngã khuỵu. Sóc Phong rút tay ra ôm chặt nàng vào lòng.
Hai mắt Hoa Thiên Cốt trợn tròn, ra sức lắc đầu: “Tớ không tin! Tớ không tin!”
“Có nhiều chuyện cậu không cần tin, tớ chỉ muốn cho cậu biết. Sóc Phong trước mặt cậu không phải người cũng không phải tiên, không phải yêu cũng không phải ma, mà chỉ là một tảng đá. Thậm chí ngay cả một tảng đá hoàn thiện cũng không phải, Sóc Phong này chỉ là một mảnh nhỏ của đá Nữ Oa mà thôi…”
Hoa Thiên Cốt chui vào lòng cậu, cắn chặt môi dưới, nắm lấy tay cậu.
“A! Tuy tớ chỉ là một tảng đá, nhưng cũng biết đau đấy, cậu đừng ra sức cấu tớ thế.” Cuối cùng Sóc Phong cũng nói chuyện này ra, lòng bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn nàng.
“Tớ không biết mình có từ bao giờ, cũng không biết tại sao lại có mình. Những mảnh còn lại sẽ hóa thành hình dáng khác giống tớ, tìm một phương thức tồn tại trên thế gian này. Nhưng tớ biết, ngày chỉnh thể tụ hợp, chắc chắn sẽ là ngày bọn tớ biến mất.”
“Không đâu! Không đâu! Cậu đừng nói bậy! Cho dù cậu chết, tớ cũng có thể dùng đá Nữ Oa cứu cậu!”
“Ngốc này, tớ chính là đá Nữ Oa, sao tự cứu mình được? Cậu thấy mỗi lần tớ bị thương có lần nào phục hồi nhanh hơn người khác không?”
“Được rồi, chúng ta không giải phong ấn nữa, chúng ta đi, chúng ta về Trường Lưu ngay bây giờ, thỉnh tội với sư phụ tớ!”
Sóc Phong thấy lòng mình ấm áp, họng khản đặc không nói nên lời. Đủ rồi, đủ rồi, có lời này của nàng là đủ rồi.
“Đừng ngốc, chúng ta vất vả bao nhiêu mới lấy được chỗ thần khí này, sao có thể bỏ cuộc giữa chừng? Chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn Tôn thượng chết?”
“Tớ không biết, tớ chẳng biết gì hết, tớ chỉ biết không thể để cậu chết như thế! Chúng ta không cần đá Nữ Oa nữa! Cũng chẳng thèm thần khí nữa! Chúng ta đi! Chúng ta về! Bọn Khinh Thủy còn chờ chúng ta ở Trường Lưu Sơn, bọn họ vẫn chờ chúng ta về uống rượu!” Rốt cục nàng cũng hiểu vì sao khi ở tháp Cửu Tiêu Sóc Phong lại cảm nhận được sự tồn tại của thần khí, Đông Phương còn nói cậu ta có thể tìm được ngọc Câu Lan. Thì ra huynh ấy đã biết từ lâu nhưng lại giấu nàng. Không được! Lục Sao và Ôn Phong Dư đã vì nàng mà chết, nàng không thể để ai hy sinh vì giúp nàng tìm được đá Nữ Oa nữa!
Sóc Phong ôm chặt lấy nàng, thấp giọng nói: “Cậu không muốn vì cứu một người mà hại một người, nhưng nếu Tôn thượng chết, tớ biết cậu cũng không sống nổi. Tớ chỉ là một mẩu đá nhỏ thôi, không lớn hơn hạt bụi bao nhiêu. Tớ có tồn tại hay không thì thế gian này vẫn thế, không có ai đau lòng hay luyến tiếc. Nhưng Tôn thượng thì khác, an nguy của người liên quan đến hưng vong Tam giới.”
“Không đâu, tớ sẽ đau lòng! Khinh Thủy sẽ đau lòng! Cả sư phụ cậu và Đường Bảo nữa, bọn họ đều sẽ đau lòng.”
Đường Bảo bò lên đầu Hoa Thiên Cốt vừa ra sức gật đầu vừa lau nước mắt.
Sóc Phong nâng mặt nàng lên: “Lần đầu tiên tớ có ý thức thì tớ đang ở trong nước, chìm trong đó ngủ trăm năm hoặc cả ngàn năm. Lúc tỉnh lại, tớ ngồi xổm bên bờ, nhìn dòng nước chảy trôi, hoa nở hoa tàn, mây tới mây đi thêm một trăm năm nữa. Sau đó tớ buồn chán đứng ở một ngọn cây trên đỉnh, nhìn một hộ gia đình bên sườn núi hàng ngày làm việc khi mặt trời lên, sinh con đẻ cái, ốm yếu rồi chết, lại thêm một trăm năm nữa. Rồi tớ dần dần có hình thể giống con người, học cách nói chuyện. Tớ đã đến rất nhiều nơi, được gặp rất nhiều người khác, nhưng tớ vẫn không thấy thế giới này có gì thú vị, cũng không biết mình tồn tại vì cái gì. Bởi thế tớ lại tới bờ sông kia, thẫn thờ thêm một trăm năm nữa. Bỗng có một ngày, Tôn thượng tình cờ bay ngang qua, chắc người cảm nhận được thần khí nên xuống điều tra rồi phát hiện ra tớ. Người hỏi sao tớ lại ở đây, có điều tớ cũng chẳng biết. Vì thế tớ hỏi lại người, sao tớ lại ở đây? Tôn thượng nhìn tớ rồi nói, nếu muốn biết vì sao thì theo người, có lẽ một ngày tớ sẽ hiểu. Vì thế tớ được Tôn thượng nhặt về Trường Lưu Sơn, sau đó gặp cậu, gặp tất cả các cậu. Thật ra đối với tớ nơi nào cũng thế, tớ về cùng Tôn thượng, chắc là vì để có nhiều cơ hội tiếp xúc với thần khí hơn. Lúc ấy tớ cực kì muốn biết, những thần khí khác có mang dáng vẻ thần không ra thần, quỷ không ra quỷ như mình không?”
“Đừng nói nữa, tớ biết rồi, tớ biết rồi…” Hoa Thiên Cốt xót xa nghẹn ngào.
“Nhưng tớ rất vui vì đã về với Tôn thượng, lúc ở cùng mọi người tớ rất hạnh phúc. Nhất là khi chúng ta thả hoa đăng trong Tết Trung Nguyên, bắt cá Cổn Cổn trong lễ Mộc Kiếm. Thiên Cốt, tớ sống lâu như thế nhưng vẫn không hiểu tình cảm giữa người với người là gì, không hiểu sao lại có người nguyện chết vì kẻ không liên quan đến mình. Nhưng sau này nhìn sự can đảm của cậu vì Tôn thượng, tớ dần dà đã hiểu được chút ít. Thế nên lúc cùng đi tìm thần khí tớ đã quyết định, dù có tan biến cũng phải giúp cậu khôi phục đá Nữ Oa, giải độc giúp Tôn thượng, xem như báo đáp đại ân của người đối với tớ.”
Hoa Thiên Cốt đau lòng biết ý cậu đã quyết, định nhào lên lấy thanh kiếm Hiên Viên chưa hóa giải phong ấn, lại bị Sóc Phong đi trước một bước.
“Sóc Phong, đừng mà, tớ xin cậu, chúng ta vẫn có thể nghĩ cách khác…” Hoa Thiên Cốt hạ giọng mềm như bông, giống như sợ bất cẩn sẽ dọa tới cậu.
Sóc Phong vuốt ve thanh kiếm trong tay: “Thiên Cốt, thật ra mỗi người chúng ta đều có cái mình sợ. Cậu nói với tớ cậu sợ quỷ và sư phụ nhất. Còn thứ tớ sợ nhất, chính là nỗi cô đơn và sự lạnh lẽo đến thấu xương. Tớ chẳng biết tại sao mình lại tới thế gian này, là cậu đã cho tớ biết tình cảm là gì. Tuy tớ không có người thân, nhưng chỉ cần có người bạn như cậu là đủ rồi. Sau này hằng năm đến Tết Trung Nguyên, nhớ phải thả hoa đăng cho tớ đấy…”
Sóc Phong khẽ chạm ngón tay vào, hóa giải phong ấn cuối cùng.
“Không!” Hoa Thiên Cốt thét lên, thê lương xé trời. Nàng muốn nắm chặt lấy tay Sóc Phong nhưng lại chỉ nắm được một khoảng không trống rỗng.
“Cho tớ xem mặt cậu, ít ra hãy để tớ nhớ kĩ hình dáng của cậu!” Hoa Thiên Cốt ra sức giang tay, muốn giữ Sóc Phong lại.
Cả người Sóc Phong tỏa ra một luồng sáng cực lớn, cậu khẽ thở dài: “Tớ chỉ là một tảng đá không trọn vẹn mà thôi, không thể xác định bản thân nên cũng không biết nên lấy mặt mũi thế nào. Cho nên đừng nhìn, vì tớ vốn không có mặt… Nhưng nếu có thể, tớ hy vọng mình giống Tôn thượng, sớm chiều ở bên cạnh bảo vệ cậu…”
Nói xong câu cuối cùng, ánh sáng của Sóc Phong tụ lại, như hóa thành tinh tú xoay vần trên không, đồng thời bốn phương tám hướng vọt tới vô số mảnh vụn phát sáng, phút chốc cả trời tràn ngập ánh sao, nhưng nàng không thể tìm ra Sóc Phong được nữa.
Vô số mảnh vụn hợp lại, tạo thành một tảng đá lấp lánh ánh sáng, đá Nữ Oa cuối cùng cũng khôi phục. Mười sáu món thần khí sau ngàn năm lại tề tụ.
…
“Tớ có thể xem mặt của cậu không?”
“Không thể.”
“Tớ có thể xem mặt của cậu không?”
“Không thể.”
“Tớ có thể xem mặt của cậu không?”
“Đã bảo là không rồi cơ mà!”
“Cho xem đi mà, một chút thôi cũng được, có xấu tớ cũng không hét ầm lên, không phá ra cười, nếu đẹp tớ cũng không chảy nước miếng, không nói cho bất kì ai khác đâu mà, được không?”
…
Tiếng vang càng ngày càng nhỏ, bóng hình một mực im lặng ủng hộ nàng, bảo vệ nàng cuối cùng đã tan biến, vẻ kiên cường Hoa Thiên Cốt cố chống đỡ bao lâu nay giờ đây đã sụp hẳn xuống. Nàng ôm chặt lấy đá Nữ Oa, quỳ trên mặt đất cuộn tròn mình lại, khóc không thành tiếng. Nhưng một trận khóc không có nước mắt làm sao có thể xóa nhòa hết thảy đau thương kia?
Gồng mình đứng dậy, nàng không thể để cho Lục Sao và Ôn Phong Dư chết vô ích, càng không thể để Sóc Phong hy sinh vô ích. Hoa Thiên Cốt đặt tất cả thần khí khác vào trong khư đỉnh, còn đá Nữ Oa thì ôm chặt trong lòng.
Trước kia nàng cho rằng, dù con đường này có khó khăn đến đâu, vì sư phụ nàng vẫn có thể đi. Nhưng thì ra nó không đơn giản chỉ là mình nàng chịu khổ. Nàng đã quên mất số mệnh của mình, ai có quan hệ với nàng đều bị liên lụy, cha mẹ là thế, sư phụ là thế, Sóc Phong, Lục Sao, Ôn Phong Dư cũng thế.
Lòng bàn tay nàng chảy đầy mồ hôi, mơ hồ có dự cảm không lành. Vì món thần khí này mà ba người đã chết, bây giờ mười sáu thần khí đã được giải phong ấn đang ở cạnh nhau, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa. Trọng trách nặng nề như thế nàng sao gánh được.
Thời gian cấp bách, dựa vào trình độ của nàng nếu muốn phong ấn tất cả chỗ thần khí này sẽ phải mất rất nhiều ngày. Nhưng tất cả thần khí ở cùng một nơi quá nguy hiểm, vì nàng không biết làm cách nào Yêu Thần mới xuất thế nên càng không biết cách tránh, chỉ sợ sơ sảy sẽ sinh ra hậu quả khôn lường. Cho nên nàng phải mau cứu sư phụ rồi nộp thần khí cho người, mặc người giải quyết.
Vuốt ve Đường Bảo, khóe miệng nàng nặn ra một nụ cười khổ, may mà vẫn còn ngươi bên ta. Đường Bảo khẽ cọ cọ vào nàng, thấp giọng an ủi.
Hoa Thiên Cốt xốc lại tinh thần, lấy kính Côn Luân chuẩn bị về Trường Lưu Sơn, trong lòng vẫn bất an. Nàng nghĩ có lẽ chuyện thần khí trộm đi đã bị phát hiện vì Trường Lưu Sơn vốn canh phòng nghiêm ngặt, hoặc sư phụ đã tỉnh lại, sẽ trừng phạt nàng thật nghiêm khắc.
Nhưng khi nàng yên lặng không một tiếng động xuất hiện trong phòng Bạch Tử Họa, lại phát hiện ra người đã không còn ở đó nữa.
Hỏng bét! Quả nhiên đã tỉnh rồi!
Nàng quan vi Trường Lưu Sơn, lại thấy tất cả mọi chuyện vẫn như bình thường. Xem ra mọi người vẫn chưa biết việc thần khí bị trộm, sư phụ không làm kinh động mọi người.
Nhưng sư phụ đi đâu rồi? Hoa Thiên Cốt bắt đầu hoang mang.
Nàng lập tức tìm tung tích của Bạch Tử Họa, nhưng lại bị pháp lực chắn nên không thể thấy, trong lòng không khỏi lo lắng vô cùng. Trăm ngàn cay đắng mới tìm được đá Nữ Oa, ai ngờ lại không thấy sư phụ?
Hoa Thiên Cốt cố gắng bình tĩnh, tự nhủ không được hoang mang, sư phụ không thể mất tích một cách vô duyên vô cớ được. Trường Lưu Sơn vẫn bình thường có nghĩa là không có ai lên thông báo chuyện gì rồi phát hiện ra điều bất thường nên cứu người, mà sư phụ đã tự tỉnh. Điều người muốn làm ngay sau khi tỉnh dậy chắc chắn là muốn tìm lại thần khí của mình. Nếu thế… nếu thế, nhất định người đã ra ngoài tìm nàng.
Nguy rồi!
Hoa Thiên Cốt đột nhiên hiểu ra hành động bất thường của Lam Vũ Lan Phong lúc ấy. Nàng vội vàng lấy kính Côn Luân ra, nhớ lại khung cảnh bên trong thủy cung của Lam Vũ Lan Phong dưới đáy biển Đông.
Lam Vũ Lan Phong nhìn nàng đã đi rồi lại quay lại, không hề kinh ngạc. Tay phải ả nghịch hai viên màu trắng trông như hai viên đá, liên tục luân phiên tung hứng, chúng chạm vào nhau, phát ra một âm thanh trong trẻo lại linh hoạt, êm tai vô cùng.
“Sao về nhanh thế, muốn đổi ý gia nhập với chúng ta sao? Hay là đồng ý mang thần khí ra trao đổi?”
“Sư phụ ta đâu?” Hoa Thiên Cốt lạnh lùng lên tiếng.
“Ê ê ê, đấy là sư phụ ngươi, không phải sư phụ ta, sao ta biết được?” Nụ cười xảo trá của Lam Vũ Lan Phong trông cực giống Xuân Thu Bất Bại.
“Đừng nói hươu nói vượn với ta! Ta hỏi lại một lần nữa, sư phụ ta ở đâu?” Nháy mắt Hoa Thiên Cốt đã dùng kính Côn Luân tới trước mặt Lam Vũ Lan Phong, rút kiếm kề lên cổ ả.
Lam Vũ Lan Phong không tức giận, không trốn tránh, cũng không phản kích nhìn Hoa Thiên Cốt lửa giận ngút trời. Mới gặp biến ở Trường Bạch Sơn, lại chứng kiến cái chết của Sóc Phong, thời điểm cuối cùng lại không thấy sư phụ đâu, giờ nàng không thể tiếp tục bình tĩnh nữa, chỉ muốn mau mau cứu được Bạch Tử Họa.
“Ngươi thật quan tâm sư phụ của mình quá, vì hắn mà thần khí cũng dám trộm. Hắn cũng thế, không nói tới chuyện xả thân cứu ngươi, vì tìm ngươi mà bị trúng độc vẫn còn lặn lội tới Đông Hải. Sư đồ tình thâm như thế, thật khiến ta cảm động…” Giọng ả ta có mấy phần nhạo báng, lại dường như cảm thông và tiếc rẻ.
“Sư phụ ta đâu? Giờ người thế nào rồi?!” Hoa Thiên Cốt vừa căng thẳng vừa điên tiết nhìn ả, kiếm để lại trên cổ ả ta một vệt máu.
Lam Vũ Lan Phong chỉ cười: “Hắn có thể làm sao chứ, chỉ là chân khí cạn kiệt mà độc lại phát tác nên ngất đi thôi. Nhưng ta thật không ngờ, giờ hắn thành ra thế này rồi mà vẫn còn sức đánh một ngàn yêu binh của ta. Có điều độc cũng vì thế mà phát tác nhanh hơn, vốn dựa vào tư chất của hắn thì có thể cầm cự thêm được mười ngày, nửa tháng nữa, nhưng trải qua trận chiến này, hắn đã hoàn toàn mất đi ý thức. Nếu không tỉnh lại, sợ là nhiều nhất cũng chỉ sống được một ngày.”
Bởi vì ở đây chỉ có ba người Lam Vũ Lan Phong, Hoa Thiên Cốt và Đường Bảo, tất cả đều biết chuyện Bạch Tử Họa trúng độc, ả nhận ra mình có thể nói nhiều hơn. Thì ra thuật cấm ngôn của Dị Hủ các chỉ nhằm vào người không biết chuyện kia thôi. Nếu vậy liệu có tìm ra được sơ hở gì không nhỉ?
“Ngươi cũng biết ta không muốn làm khó dễ ngươi, thế gian này nào có ai muốn đối địch với Bạch Tử Họa đâu? Ta chỉ muốn thần khí! Nếu ngươi đã quay về, phát hiện ra Bạch Tử Họa không còn ở đó thì cũng tức là ngươi đã tập hợp đủ thần khí và lấy được đá Nữ Oa. Thật tốt quá, ngươi quả không làm ta thất vọng chút nào! Không ngờ một Hoa Thiên Cốt nhỏ bé lại còn cao minh hơn cả thiên quân vạn mã của hai giới Yêu, Ma.”
“Thế nên ngươi mới đột nhiên chịu giao ô Huyền Thiên cho ta? Bởi vì ngươi biết nếu sư phụ nằm trong tay ngươi thì sớm hay muộn ta cũng sẽ tới tìm ngươi lần nữa?”
“Đúng thế, nếu ô Huyền Thiên vẫn không đủ đổi tất cả chỗ thần khí của ngươi, thì giờ Bạch Tử Họa đủ rồi chứ?”
Mặt Hoa Thiên Cốt tái mét, nói không nên lời, chẳng ngờ mình lại bại hai lần trên tay ả.
“Còn lâu.” Hoa Thiên Cốt lắc đầu, nhưng ngữ khí run rẩy đến ngay cả nàng cũng không chắc được.
Móng tay sơn đỏ của Lam Vũ Lan Phong khẽ lướt qua mặt Hoa Thiên Cốt, giọng nói êm ái quyến rũ vang lên: “Đồ ngốc, đừng đau khổ từ chối nữa. Sư phụ quan trọng hay là thần khí quan trọng, bắt đầu từ lúc quyết định trộm thần khí ngươi hẳn đã hiểu rõ.”
“Không!” Sư phụ quan trọng hơn thần khí, quan trọng hơn chính bản thân nàng, quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời. Nhưng còn sinh linh khắp thiên hạ thì sao? Bọn họ đều vô tội! Nếu Yêu Thần xuất thế thì số người nàng liên lụy và hại chết sẽ không chỉ là ba nữa! Sư phụ mà biết, nàng vì người mà mang họa đến cho Lục giới, nhất định thà chết chứ không cho nàng làm chuyện như thế.
Hoa Thiên Cốt rối loạn, đột nhiên cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, vội vàng đánh một chưởng lên người Lam Vũ Lan Phong, lui vội ra sau mấy bước.
“Đừng hòng mê hoặc được thần trí ta! Ta sẽ không bao giờ mắc bẫy ngươi nữa đâu!” Nếu không phải trước kia nàng cả tin thì đã chẳng hại sư phụ trúng độc.
Hoa Thiên Cốt càng nghĩ càng thấy áy náy, nàng nhất định phải cứu được sư phụ, nhưng tuyệt đối không thể trao đổi bằng thần khí.
“Ta cho ngươi biết ba chuyện. Thứ nhất, ta đã sai Khoáng Dã Thiên ngăn Ma quân, cho nên người đừng mơ nhờ ngài tới ép ta giao Bạch Tử Họa. Thứ hai, thời gian không còn nhiều, ngươi phải cẩn thận nghĩ xem điều mình muốn là gì, bởi vì sư phụ ngươi sắp không cầm cự được nữa.”
Hoa Thiên Cốt hai tay kết ấn, vội vàng sử dụng thuật nhiếp hồn, đồng thời tiếng chuông Thôi Lệ lập tức véo von trên không trung, vang lên dồn dập không ngừng.
Mặt Lam Vũ Lan Phong tái mét, bỗng ả phá lên cười: “Ngươi đừng phí sức nữa, ta đã sớm biết ngươi sẽ dùng chiêu này cho nên bây giờ ta cũng không biết Bạch Tử Họa đang ở đâu!”
“Ta không tin!” Mắt Hoa Thiên Cốt đỏ rực lui lại hai bước, vẫn không chịu bỏ qua. Tuy nhiếp hồn thuật của nàng so ra kém Lam Vũ Lan Phong, nhưng vì có sức mạnh của chuông Thôi Lệ nên pháp lực tăng lên mấy lần.
Lam Vũ Lan Phong gồng mình chống cự, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh gục, thân mình ngã xuống, đuôi cá vặn vẹo khổ sở, toàn bộ con ngươi nháy mắt biến thành màu lam, không thấy lòng trắng. Ả ngửa đầu lên trời thét một tiếng bi thương, tựa như tiếng hát ai oán động lòng người nhất thế gian.
Sau đó Hoa Thiên Cốt nhìn thấy từng giọt nước mắt của ả rơi xuống mặt đất, hóa thành những hạt ngọc lấp lánh. Nước mắt người cá, bảo vật vô giá nhất trên đời. Bao nhiêu kẻ nhốt người cá hết tra tấn rồi ngược đãi, nhưng có chết họ cũng không chịu nhỏ một giọt. Nhưng lúc này đây nước mắt của Lam Vũ Lan Phong lại tuôn như mưa, như dòng sông ngọc lấp lánh, như dải thiên hà…
Hoa Thiên Cốt chưa từng thấy ai rơi nhiều nước mắt đến thế trước chuông Thôi Lệ, trong lòng người này rốt cuộc che giấu bao nhiêu đau khổ?
Hoa Thiên Cốt mềm lòng, muốn dừng lại nhưng đột nhiên nhớ tới sư phụ. Nàng vội vàng nhắc nhở bản thân, không thể mềm lòng, càng không thể để nước mắt cá sấu mê hoặc. Nàng khẽ cắn môi tiếp tục dấn thêm một bước phá sụp trái tim ả ta.
“Sư phụ ta ở đâu?”
“Ta… ta không biết…”
“Nói mau!”
Lam Vũ Lan Phong càng đau đớn, bắt đầu quay cuồng trên mặt đất.
“Ta thực sự không biết…”
“Thế ai biết?!”
“Ta chỉ bảo cấp dưới, muốn giấu Bạch Tử Họa ở đâu cũng được, không cần bẩm lại với ta, sau đó giết nó luôn!”
“Ngươi… ngươi nói gì?!” Hoa Thiên Cốt hoảng sợ lui lại hai bước.
Lam Vũ Lan Phong vừa khóc vừa cười: “Ha ha ha, ta nói trừ phi bầu trời biến tím, nước biển chảy ngược lên trời, nếu không ngươi mãi mãi đừng mong đưa được Bạch Tử Họa ra.”
“Ngươi có ý gì?” Có thứ nào đó đổ vỡ trong lòng nàng.
“Nói thẳng ra là trừ phi Yêu Thần xuất thế, nếu không ngươi vĩnh viễn đừng mong thấy sư phụ mình…”
Hoa Thiên Cốt trợn mắt, tay nắm chặt thành đấm. Lam Vũ Lan Phong hét lên thảm thiết, hai tay ôm đầu lăn lộn điên cuồng, thần trí hoàn toàn rối loạn, vừa gân cổ mắng lại vừa phát ra tiếng cười khiến người ta sởn gai ốc.
“Trời là gì?! Tiên là gì?! Nếu trời bất công, ta sẽ đảo loạn thiên hạ, nếu Tiên bất nhân, ta sẽ diệt cả Tiên giới!”
Mắng xong ả đột nhiên đau khổ cuộn người lại, khóc thút thít: “Nếu không phải tại ta chàng vẫn sẽ là Chiến thần cao cao tại thượng. Nếu không phải tại ta chàng sẽ không bị chúng bạn xa lánh, bị cả Tiên giới coi là kẻ địch. Nếu không phải tại ta chàng sẽ không bị trừ tiên tịch, phế tiên thân trục xuất đến man hoang! Ngay từ đầu ta tiếp cận chàng chỉ vì thần khí mà thôi, chàng biết rõ tất cả, ta chỉ lừa chàng! Tội gì phải tốt với ta như thế? Tội gì hả?! Chờ ta…chờ ta…gắng cầm cự, ta nhất định sẽ tới cứu chàng…”
Tiếng la hét đau đớn và dòng lệ không ngừng tuôn của Lam Vũ Lan Phong như xuyên thủng tim Hoa Thiên Cốt, cảm giác đau đớn thấu xương đi kèm từng trận nghẹt thở này…
Hóa ra ả chính là…
Thì ra liều lĩnh như thế, không từ thủ đoạn cướp thần khí thả Yêu Thần xuất thế như thế, cũng giống nàng, chỉ để cứu người mình yêu mà thôi…
Hoa Thiên Cốt dừng tiếng chuông và nhiếp hồn thuật, đờ đẫn lui lại hai bước. Nàng không thể xuống tay được. Hoa Thiên Cốt ngửa mặt lên trời thét một tiếng bi thương, đôi mắt phút chốc đỏ ngầu, bay thẳng ra khỏi Thủy Tinh cung, xé tan mặt biển, bay lên không trung. Nàng nhìn xuống biển xanh trải rộng ba nghìn dặm, trong lòng ngập tràn vướng bận lo âu.
Thời gian có hạn, dù ả có cố thế nào cũng không thể giấu người quá xa. Hôm nay nàng sẽ lật từng góc Đông Hải lên, không tin không tìm thấy sư phụ!
Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại, hai tay đẩy mạnh ra phía ngoài, lập tức phong vân biến sắc, biển cuộn sóng gầm.
“Cốt Đầu! Đừng làm thế!” Đường Bảo ở trong lỗ tai nàng ra sức gọi, muốn ngăn cản. Nhưng lúc này Hoa Thiên Cốt đã lạc hết tâm trí, làm sao nghe vào được chút nào.
Đáy biển bắt đầu rung chuyển dữ dội, sóng cuộn tầng tầng, Hoa Thiên Cốt dựa vào sức mạnh của ngọc Phù Trầm, tổn hao rất nhiều tâm sức lật từng tấc tìm Bạch Tử Họa.
Đáy biển nhất thời náo loạn, Long cung lại tưởng rằng Định Hải Thần Châm có chuyện gì. Nhìn thấy có kẻ làm mưa làm gió, chẳng mấy chốc một lượng lớn binh tướng tôm cua đã xuất hiện, nhưng làm thế nào đều không thể tới gần nàng.
Long Vương nhận ra người đứng trên không trung như bị tẩu hỏa nhập ma, khuấy đảo Đông Hải long trời lở đất không ngờ lại là Mao Sơn chưởng môn Hoa Thiên Cốt lão đã từng gặp ở quần tiên yến, hơn nữa đang cầm thần khí trên tay, không ai có thể ngăn cản. Nếu cứ tiếp tục như thế sợ rằng Long cung sẽ sập mất, vì thế vội vàng truyền tin tới Trường Lưu Sơn và Tiên giới.
Lam Vũ Lan Phong một lúc lâu sau mới khôi phục thần trí trong Thủy Tinh cung đang rung động dữ dội, thấy nước biển xung quanh đục ngầu sôi sục, biết Hoa Thiên Cốt muốn làm gì, không khỏi có chút sửng sốt. Con bé ngốc, thế gian này chẳng có ai ngốc như vậy. Nhưng
“Lục Sao đâu?” Nàng ngồi dậy, vẻ mặt sợ hãi, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng cực kì đáng sợ.
“Nàng yên tâm, ta đã xử lý xong rồi. Người Dị Hủ các có cách an táng của Dị Hủ các. Cám ơn nàng đã đưa thi thể của Lục Sao về đây, nếu không hồn phách của Lục Sao có thể bị ngàn quỷ cắn phá mà tan thành mây khói.
“Tại sao lại thế?”
“Người của Dị Hủ các biết quá nhiều bí mật, thần tiên đều ghét, quỷ không buông tha, trời cũng không chịu bỏ qua, nên không ai có thể sống quá hai mươi lăm tuổi. Vì vậy nàng không phải áy náy, đây là mệnh của Lục Sao.”
Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, cầm tay hắn: “Vậy huynh…”
Đông Phương Úc Khanh cười an ủi nàng: “Đừng lo, mặc dù người của Dị Hủ các không tu tiên, không trường sinh bất lão, nhưng cũng không xuống địa phủ luân hồi, mà ở ngoài Lục giới. Sau này ta sẽ tìm một gia đình nào đấy cho Lục Sao đầu thai. Không uống canh Mạnh bà, nàng ấy sẽ mang theo trí nhớ kiếp này. Nếu nàng ấy vẫn muốn tiếp tục số mệnh ngắn ngủi lại thảm thương lặp đi lặp lại này thì sẽ trở về. Còn nếu muốn một cuộc sống bình thường thì cũng được, nhưng tất cả những gì liên quan đến Dị Hủ các, dù nàng ấy biết nhưng mãi mãi không thể nói ra. Khi bước qua tuổi hai lăm, nàng ấy sẽ quên đi tất cả những kí ức về Dị Hủ các ở mấy kiếp trước, sau này vĩnh viễn chỉ là một cô gái bình thường.”
“Thật…” Không thể tưởng tượng nổi, Hoa Thiên Cốt sửng sốt.
“Ta đã nói rồi, trên đời này không có gì là không phải trả giá, Dị Hủ các cũng thế. Cái giá của việc biết nhiều chuyện như thế chính là mạng sống của chúng ta, con đường giải thoát duy nhất chính là luân hồi.”
“Vậy Đông Phương, huynh…” Hoa Thiên Cốt thật không dám nghĩ sâu hơn.
“Thời gian cấp bách, sau này ta sẽ nói cho nàng.” Đông Phương Úc Khanh biết nàng muốn hỏi gì, vội vàng ngăn lại, “Bây giờ chỉ còn thiếu hai thần khí nữa, ô Huyền Thiên và ngọc Câu Lan. Ô Huyền Thiên ở chỗ Sát Thiên Mạch, không biết hắn có chịu cho nàng không, nếu không được, nàng chỉ có thể dùng trí.”
“Ta sẽ nói với Sát Thiên Mạch tỷ tỷ, chỉ dùng để cứu mạng người thôi mà, ta tin tỷ ấy nhất định sẽ cho mượn.”
“Nàng nghĩ thật đơn giản, bọn Sát Thiên Mạch tốn biết bao công sức thu thập thần khí là để Yêu Thần xuất thế, thống nhất Lục giới, sao có thể dễ dàng đưa cho nàng được. Dù hắn có chịu thì những yêu ma khác cũng không chịu, ngồi ở vị trí Ma quân có rất nhiều chuyện không thể tự chủ. Nàng phải nhớ, gặp hắn rồi tuyệt đối không được nói cho hắn biết nàng đã lấy được nhiều thần khí thế này. Chẳng riêng gì hắn, những kẻ khác cũng không được nói ra, hiểu không? Vì sự an toàn của thần khí và của nàng, tuyệt đối không thể để lộ dù chỉ một chút.”
“Ta đã biết, vậy sau khi lấy được ô Huyền Thiên rồi thì sao? Liệu đã biết được vị trí của ngọc Câu Lan chưa? Thời gian sắp hết rồi, sư phụ mà tỉnh thì rắc rối to.” Vừa nghĩ tới dáng vẻ giận tím mặt của người sau khi tỉnh lại, hai chân nàng đã run bần bật.
©STENT
“Ngọc Câu Lan…Lúc ấy nàng hãy hỏi Sóc Phong.”
Đông Phương Úc Khanh chỉ Sóc Phong nãy giờ im lặng đứng một bên, cậu ta kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn. Trước con mắt như có thể nhìn xuyên thấu tất thảy của Đông Phương Úc Khanh, cậu ta hơi bối rối quay mặt đi.
“Sóc Phong?!” Hoa Thiên Cốt khó hiểu nhíu mày, lớp sương mù dưới lòng không sao tan nổi. Vì sao những người ở bên cạnh nàng đều giấu nàng nhiều chuyện đến thế?
“Nhớ kĩ, sau khi đá Nữ Oa khôi phục thì lập tức mang về cứu Bạch Tử Họa, sau đó trả tất cả các thần khí khác vào trong khư đỉnh của hắn và Ôn Phong Dư. Phải làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
“Ta biết rồi. Bây giờ ta đi tìm Sát tỷ tỷ.”
“Đi đi, nhất định phải cẩn thận. Có gì bất thường thì lập tức phái Đường Bảo báo cho ta biết.”
Hoa Thiên Cốt, Sóc Phong và Đường Bảo rời khỏi Dị Hủ các, chốc lát đã tới một hòn đảo nhỏ cách đấy ngàn dặm. Nơi này không xa Trường Lưu, là nơi nàng và Sát Thiên Mạch thường gặp nhau.
Hoa Thiên Cốt ngồi trên mỏm đá ngầm thổi chiếc còi bằng xương mà Sát Thiên Mạch cho nàng. Tiếng còi thê lương phá mây, đợi khoảng một canh giờ thì thấy Sát Thiên Mạch cưỡi gió tới.
“Xin lỗi nhé nhóc con, tất cả đều tại mấy tên khốn cứ quấn lấy ta nói đi nói lại nói mãi không hết, vì thế nên đến muộn. Hê hê, nửa năm không gặp, nhớ ta chứ gì, có phải đợi ta sốt ruột lắm không?” Sát Thiên Mạch ôm nàng quăng tròn vài lần trên không.
Sau đó hắn hung hãn lườm Sóc Phong đang đứng một bên: “Mang sâu đến thì cũng được thôi, nhưng mang cái tên câm như hến này đến làm gì?”
Qua Hoa Thiên Cốt hắn đã gặp Sóc Phong vài lần, vì Sóc Phong là một trong những người không thèm nhìn mình nên Sát Thiên Mạch vẫn canh cánh trong lòng, nhớ kĩ cậu ta. Nhìn đi, nhìn đi, đừng quay mặt qua chỗ khác nữa, ánh mắt thật bình tĩnh nhỉ? Nước miếng đâu? Vẻ mặt hám sắc đâu? Làm gì có ai thấy gương mặt xinh đẹp này của hắn mà không chút phản ứng chứ? Rốt cuộc thằng đó có biết thưởng thức cái đẹp không? Tức chết mất thôi!
Sóc Phong lười biếng ra bờ cát bên cạnh nằm xuống, ngẩn người nhìn lên bầu trời. Hoa Thiên Cốt và Khinh Thủy hay nói chẳng có cảm giác cậu ta tồn tại, cũng đúng thôi, từ trước tới nay, ngay cả tồn tại là gì cậu ta còn chẳng biết.
“Tỷ tỷ, muội tìm tỷ có việc gấp!” Hoa Thiên Cốt xoay mặt hắn lại, không cho hắn trừng Sóc Phong nữa.
“Việc gì thế? Cứ nói đi, không phải ngại.” Giọng Sát Thiên Mạch nháy mắt trở nên ngọt ngào dịu dàng vô cùng.
“Ô Huyền Thiên ở chỗ tỷ đúng không? Cho muội mượn một lát nhé!”
“Ô Huyền Thiên? Tại sao các ngươi đều muốn ô Huyền Thiên, gần đây mặt trời có chói lắm đâu?”
“Tỷ, không phải để che nắng!” Đầu Hoa Thiên Cốt chảy đầy vạch đen, “Tỷ tỷ nói ‘các ngươi’, có người muốn mượn ô Huyền Thiên ư?”
“Lam Vũ Lan Phong ấy, mấy ngày trước nàng ta mượn ô Huyền Thiên rồi, nói muốn đi chơi gì đó. Ta nghĩ dù sao mùa đông có mang cũng chả ích lợi gì, cho nàng ta mượn đi chơi một chút cũng không sao nên đưa cho nàng ta rồi.” Lúc ấy Lam Vũ Lan Phong nói rất nhiều lời hay, nịnh nọt khiến hắn thoải mái cực kì. Cho nên mới nói trong số thủ hạ của hắn, mỹ nhân ngư này thông minh nhất, hữu ích nhất và đáng tin nhất.
“Nàng ta còn nói mình tu luyện dưới đáy Đông Hải, nếu ta muốn lấy lại ô Huyền Thiên hay có gì sai bảo thì cứ triệu kiến nàng.”
Hoa Thiên Cốt nhíu mày, quả nhiên là ả cố tình dụ nàng đến.
“Bé con, làm sao thế? Đột nhiên muốn lấy ô Huyền Thiên làm gì?”
Hoa Thiên Cốt muốn nói tất cả cho hắn biết, nhưng vừa nhớ tới lời Đông Phương Úc Khanh dặn thì lại thôi.
“Tỷ tỷ, tỷ mong Yêu Thần xuất thế lắm à?”
“Đây không phải là chuyện mong hay không, Yêu Thần chắc chắn sẽ xuất thế, điều quan trọng là ai sẽ thả nó ra thôi. Muội không hiểu cũng không sao, đợi đến ngày Yêu Thần xuất thế thì muội sẽ hiểu. Hừ, mấy món thần khí bị mất kia một ngày nào đó ta sẽ cướp lại từ tay Bạch Tử Họa, nhóc con, lúc về nhớ nhắc sư phụ ngươi phải cẩn thận vào đấy! Ha ha ha! Đến lúc đó ta sẽ tính một lượt thù mới hận cũ với hắn!”
“Sư phụ của muội, người…” Hoa Thiên Cốt cúi đầu, thoáng buồn bã.
“Bé con sao vậy? Mặt mày ủ ê thế này, ai bắt nạt muội hả? Mới nửa năm không gặp, Hoa Thiên Cốt trắng trẻo mập mạp đáng yêu đi đâu rồi, sao lại tiều tụy thành thế này? Bạch Tử Họa không cho muội ăn no đúng không? Về với tỷ tỷ tốt hơn, chỗ tỷ tỷ nhiều đồ ngon lắm, bảo đảm béo tròn ngay, ôm cái cục thịt tròn vo này thật thoải mái.”
Hoa Thiên Cốt không nhịn được bật cười, vậy không phải nuôi nàng thành heo sao?
Sóc Phong bên kia quay đầu lại nhìn nàng, lâu lắm rồi không thấy nàng cười. Cậu ta không biết giải thích cảm giác ấm áp trong lòng mình ra sao, nhưng dù tương lai thế nào, cậu ta chỉ mong nàng có thể cười mãi như thế, cười như lần đầu tiên cậu ta chứng kiến nụ cười của nàng. Dù cho nụ cười đó có phải nở vì cậu ta hay không, dù cho cậu ta còn có thể đứng bên cạnh im lặng nhìn nàng hay không…
“Tỷ tỷ, bây giờ muội sẽ tới Đông Hải tìm Lam Vũ Lan Phong lấy ô Huyền Thiên.”
“Nhưng muội lấy ô làm gì? Phong ấn trên cái ô kia chưa được hóa giải, ngoài che nắng chắn mưa thì không còn tác dụng gì nữa đâu.”
“Chuyện này liên quan đến tính mạng của sư phụ, thời gian có hạn, sau này muội sẽ giải thích cho tỷ.”
“À, vậy muội đi tìm nàng ta đi.” Năm ngón tay thon dài của Sát Thiên Mạch khẽ gập lại, lòng bàn tay xuất hiện bọt khí, miệng hắn lẩm bẩm gì đó, từng từ từng từ chui vào trong đó, rồi hắn đưa cho Hoa Thiên Cốt.
“Trong này chứa lời của tỷ, khi gặp Lam Vũ Lan Phong, muội đưa nó cho nàng ta, nàng ta không dám không nghe đâu.”
Hoa Thiên Cốt nhìn Sát Thiên Mạch, cảm động không biết nói gì cho phải.
Sóc Phong đứng bên cạnh thở dài, thủ hạ của hắn vì hắn mà liều chết cướp thần khí, hắn lại tùy tiện đưa cho người ta, đúng là phá gia chi tử! Nhưng cũng phải nói, cái vẻ lạnh nhạt không để ý thiệt hơn này quả là biểu hiện của sức mạnh và sự kiêu ngạo của hắn. Dù thần khí có thế nào, hắn ta đều chắc chắn sẽ cướp được về. Lẽ nào hắn mới là kẻ mạnh chân chính trong Lục giới?
Giây tiếp theo thấy dáng vẻ luyến tiếc cọ tới cọ lui lên người Hoa Thiên Cốt của Sát Thiên Mạch, ngay lập tức Sóc Phong đánh bay luôn ý nghĩ viển vông này.
Cuối cùng Sát Thiên Mạch bay về tiếp tục giấc ngủ dưỡng nhan của hắn. Sắc đẹp khôn cùng, Sát Thiên Mạch ngốc nghếch lại quá mạnh, cuộc sống cũng quá thuận lợi, hắn đã quen với việc lười biếng xử lý tất cả những việc phức tạp quanh mình một cách đơn giản nhất, cho nên không nhận ra có gì bất thường.
Hoa Thiên Cốt nhìn theo bóng lưng Sát Thiên Mạch rất lâu, “tỷ tỷ” đã giúp nàng nhiều lần lắm rồi, cho nên lần này không thể liên lụy “tỷ tỷ” được. Nàng cứu được sư phụ rồi sẽ trả lại ô cho Sát “tỷ tỷ”, tất cả mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra.
Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong lập tức dùng kính Côn Luân tới Đông Hải, hy vọng Lam Vũ Lan Phong quỷ kế đa đoan sẽ ngoan ngoãn nghe lời Sát Thiên Mạch giao thần khí ra.
Nhưng mọi chuyện vĩnh viễn không thể thuận buồm xuôi gió như con người ta tưởng tượng.
Bạch Tử Họa tỉnh lại.
Thời điểm Bạch Tử Họa tỉnh lại, Tuyệt Tình điện trống rỗng. Bình thường sẽ không có ai lên, bởi vậy dù hắn có ngủ một, hai tháng ở đây có lẽ cũng sẽ không ai phát hiện.
Có điều Hoa Thiên Cốt đã đánh giá thấp công lực của hắn, hoặc đánh giá cao độc dược, cũng có thể đã không hiểu rõ nhiếp hồn thuật của mình. Dù sao Bạch Tử Họa đã tỉnh lại, giờ thì không ai có thể đoán trước hướng đi của sự việc.
Không gì có thể hình dung cảm giác của hắn ngay giây phút tỉnh dậy kia. Tuy rằng hôn mê nhưng tiềm thức hắn vẫn buộc mình tỉnh lại. Nhưng khi thực sự đã tỉnh, hắn thà rằng tất cả những chuyện này chỉ là mơ.
Hắn không biểu lộ gì, không giận tím mặt giống hôm nhận ra Hoa Thiên Cốt động sát khí với đồng môn. Nhưng chỉ có mình hắn biết dưới lớp vỏ bình tĩnh đó là cuồng phong bão táp như thế nào.
Hắn tự nhủ với mình rằng phải bình tĩnh, không thể để mất lí trí như lần trước, phải tin tưởng Tiểu Cốt, bao năm qua hắn nhìn nàng trưởng thành, nàng làm chuyện gì ngoài dự đoán của hắn thì chắc chắn sẽ có lí do.
Mà việc hắn cần làm bây giờ, đó là biết lí do này là gì.
Bạch Tử Họa loạng choạng đẩy cửa bước ra ngoài. Trường Lưu Sơn vẫn như xưa, nhưng Bạch Tử Họa biết khung cảnh yên bình này sắp bị phá vỡ. Dự cảm chẳng lành ngày càng rõ rệt, hắn cố gắng tìm tung tích của Hoa Thiên Cốt, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Trong lòng hắn có chút nôn nóng, Tiểu Cốt mang tất cả thần khí đi, tức là nàng sẽ đi tìm các thần khí tiếp theo, vậy thì…
Trường Bạch Sơn Ôn Phong Dư!
Bạch Tử Họa bình tĩnh lại, không biết nàng đã lấy được chưa, bây giờ hắn chạy qua chắc chắn không kịp, đành phải từ từ điều chỉnh lại hơi thở, sau đó dùng thủy kính xem Trường Bạch Sơn.
Không ngờ thứ hắn nhìn thấy lại là khung cảnh hỗn loạn và tiếng vọng bi thống nơi đây.
Ôn Dư Phong chết rồi!
Thần khí cũng mất…
Bạch Tử Họa cố gắng hít vào một hơi, mày nhíu chặt.
Bao nhiêu năm qua không việc gì có thể khiến hắn lúng túng hoặc trăn trở, nhưng lúc này, hắn thật sự có chút bối rối. Ngay vào đêm Hoa Thiên Cốt lấy trộm thần khí của hắn, thần khí của Trường Bạch Sơn cũng mất, chưởng môn còn bị sát hại. Mặc dù cái chết của Ôn Phong Dư không phải Hoa Thiên Cốt làm, nhưng chắc chắn sẽ bị liên lụy. Dù thế nào, hắn cũng không tin Tiểu Cốt giết người.
Đột nhiên cảnh tượng Hoa Thiên Cốt đối chiến với Nghê Mạn Thiên thoáng hiện trong đầu, Bạch Tử Họa căng thẳng, cứ tìm được nàng đã rồi tính.
Hắn lại nhìn thủy kính, có điều vẫn không thể lần được hành tung của Hoa Thiên Cốt. Pháp lực vốn không còn bao nhiêu, lại không thường xuyên uống máu Hoa Thiên Cốt như trước, ngay cả việc cử động hắn đã phải cố hết sức, nói gì đến sử dụng một phép thuật tốn nhiều chân khí và nội lực như quan vi.
Bỗng một ý nghĩ lóe lên, Hoa Thiên Cốt không thể không mang Đường Bảo theo, dù hắn không tìm thấy nàng thì cũng không khó để tìm Đường Bảo. Vì thế chẳng mấy chốc hắn đã xác định được vị trí của Hoa Thiên Cốt qua Đường Bảo, không ngờ Sóc Phong cũng ở đó, địa điểm hình như ở Đông Hải.
Bạch Tử Họa vội vàng lấy bội kiếm, không để ý đến chất độc đang tàn phá cơ thể mình, gắng gượng một lúc rồi vội vàng đi tới Đông Hải.
Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong dễ dàng tìm thấy Lam Vũ Lan Phong, hoặc nói cách khác Lam Vũ Lan Phong luôn ở đó chờ bọn họ.
Vừa thấy ả, Hoa Thiên Cốt đã nghĩ ngay tới việc sư phụ trúng độc, chịu bao đau đớn. Nếu không tại ả, mọi chuyện sẽ không tới tình cảnh hôm nay. Tất cả mọi chuyện đều do một tay ả gây ra! Hoa Thiên Cốt nghiến răng nghiến lợi nhìn Lam Vũ Lan Phong, nhìn ả cười tươi rói lại vô cùng nhiệt tình, không biết đang âm mưu gì.
“Ngọn gió nào đưa hai vị tới đây?”
“Ô Huyền Thiên đang ở chỗ ngươi đúng không?” Cố nhịn cảm giác muốn báo thù trong lòng xuống, nàng tự nhủ bây giờ giải độc mới là chuyện quan trọng.
“Đúng thế.” Cái đuôi cá của Lam Vũ Lan Phong khẽ lắc lư, giường của ả ta là một vỏ sò to lóng lánh, khảm đầy ngọc trai và đá quý, xung quanh bài trí giống như Long cung, lộng lẫy mà tinh tế. Nơi này tựa như một bóng khí lớn dưới đáy biển, dù người thường có bước vào thì vẫn hô hấp được bình thường.
Hoa Thiên Cốt chuyển lời của Sát Thiên Mạch cho ả, tay ả tùy tiện chọc chọc vào đó, nghe xong nụ cười quyến rũ vẫn nở bên môi, có vẻ như đã đoán được từ trước.
“Ô Huyền Thiên ấy hả, ngươi muốn thì cũng được thôi, có điều ta và ngươi trao đổi.”
“Không được!” Hoa Thiên Cốt thẳng thừng từ chối.
“Ha ha ha, ta còn chưa nói gì mà, đừng từ chối nhanh thế!”
“Tuyệt đối không có chuyện ta đổi thần khí khác cho ngươi!”
“A, thông minh thật, không hổ là đệ tử của Bạch Tử Họa! Thực ra ngươi cũng đâu có thiệt, chẳng qua ngươi muốn đá Nữ Oa để… để…” Lam Vũ Lan Phong không thể nói chuyện kia ra được, đành phải ho khan hai tiếng, “Những thần khí khác căn bản chẳng có tác dụng gì cho ngươi. Ta giao ô Huyền Thiên, giúp ngươi tìm các thần khí khác rồi tập hợp chúng lại một chỗ, đợi đá Nữ Oa khôi phục như ban đầu thì ngươi đưa đống thần khí ấy cho ta. Hai bên đều toại nguyện, không phải quá tốt rồi sao?”
“Không được, ta tuyệt đối không để ngươi thả Yêu Thần, làm hại bách tính!”
“Ô Huyền Thiên giờ ở trong tay ta, ngươi cho là mình có tư cách thảo luận điều kiện à? Ta biết giờ ngươi có thần khí, ta đánh không lại ngươi, nhưng ngươi cho là mình có thể biết được nơi giấu ô Huyền Thiên từ ta ư? Phải nhớ rằng ngươi biết nhiếp hồn thuật, ta cũng thế…”
“Sao ngươi biết?” Hoa Thiên Cốt kinh ngạc nhìn ả, nàng học nhiếp hồn thuật chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, sao ả ta lại biết được!
Lam Vũ Lan Phong chậm rãi bơi từ trên không đến gần nàng, vòng quanh nàng hai vòng, miệng nở nụ cười lẳng lơ.
“Khiến Bạch Tử Họa trúng kịch độc, suýt thì giết được cả hai ngươi, ta lập bao công lớn lại không thể nói cho người khác! Tủi thân bao nhiêu! Có điều lúc ấy ta thật không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi như thế, Bạch Tử Họa lại che chở đồ đệ nhỏ của hắn đến vậy! Tuy ta không biết hắn dùng cách gì cầm cự đến giờ này còn chưa chết, nhưng điều khiến ta kinh ngạc hơn là ngươi cuỗm thần khí của hắn trốn đi.”
“Thì ra ngươi vẫn ngầm theo dõi chúng ta!”
“Sao có thể, Trường Lưu Sơn canh phòng nghiêm ngặt như thế, có cho mượn mười ngàn lá gan ta cũng không dám! Có điều Lam Vũ Lan Phong ta dùng độc kém Sài Du, dùng kế kém Vân Ế, dùng cơ quan thuật kém Khoáng Dã Thiên, dùng pháp thuật kém Tử Huân Thiển Hạ, ác độc còn kém Xuân Thu Bất Bại nhiều hơn, nhưng bình thường chỉ cần trên mặt biển này xảy ra chuyện gì, to hay nhỏ đều không qua được mắt ta. Lúc ấy ta chỉ phái ít tôm tép đi canh giữ hải vực quanh Trường Lưu Sơn, không ngờ lại thấy ngươi ra khỏi đó một mình, giải phong ấn vài món thần khí thôi.”
Lúc này Hoa Thiên Cốt mới biết nhất cử nhất động của mình đã sớm nằm trong tay ả.
“Cho nên ngươi nhận ra ta muốn làm gì, rồi đi trước một bước mượn ô Huyền Thiên từ chỗ Sát tỷ tỷ?”
Lam Vũ Lan Phong che miệng cười: “Chuẩn rồi, quả thật ta không ngờ gan ngươi lại lớn như vậy. Vì Bạch Tử Họa mà làm đến nước này, cảm động chết mất thôi! Nhưng cả ta và ngươi đều biết Bạch Tử Họa là người thế nào, ta sợ hắn sẽ không nhận tấm lòng của ngươi, có khi lại cho rằng ngươi lấy trộm thần khí rồi cao chạy xa bay không chừng. Dựa vào tình trạng của Bạch Tử Họa hiện giờ, người bình thường đều sợ chẳng dám ho he, hẳn ngươi phải dùng thuật nhiếp hồn mới lấy được thần khí nhỉ? Ngươi thử nghĩ xem, nếu hắn tỉnh dậy, theo môn quy nghiêm khắc của Trường Lưu thì nên phạt ngươi thế nào đây?”
Mặc dù vẻ mặt Hoa Thiên Cốt không thay đổi, nhưng cơ thể không kiềm được hơi run.
“Bởi vậy mới nói, ngay cả việc trộm thần khí, khi sư diệt tổ như thế ngươi cũng làm cả rồi thì cần gì phải coi mình là người đứng đắn nữa, lại càng không cần để ý sau khi có thần khí chúng ta sẽ làm gì, chỉ cần có thể cứu được sư phụ ngươi…”
“Tuyệt đối không được, sư phụ sẽ không cho phép ta làm thế!”
“Ngốc thật, ngươi cho là mình có thể quay đầu lại ư? Hai ngày nữa thôi, cả Tiên giới sẽ biết chuyện ngươi trộm thần khí, phát tiên lệnh truy bắt ngươi. Lũ tiên nhân tự xưng vì chính nghĩa đó còn lâu mới quan tâm ngươi trộm thần khí vì mục đích gì, chỉ cần là thứ có khả năng uy hiếp bọn chúng, bọn chúng sẽ trở nên độc ác hơn cả yêu ma!” Lam Vũ Lan Phong giống như nghĩ tới điều gì đó, trong mắt đột nhiên bùng lên một ngọn lửa cháy hừng hực, hận ý vô tận tựa như muốn nuốt chửng tất cả.
Hoa Thiên Cốt nổi giận quay đầu đi, thầm suy tính làm thế nào để lấy được ô Huyền Thiên ở chỗ ả.
“Sao thế? Ngươi không tin? Ta nói cho ngươi biết, những người bị bọn Tiên giới gán ghép đủ loại tội danh để xử tử sợ rằng còn nhiều hơn số bị yêu ma giết chết! Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi tưởng rằng trả lại chỗ thần khí nguyên vẹn thì tất cả sẽ như chưa từng xảy ra. Nhưng ta nói cho ngươi biết, còn lâu. Bởi vì Ôn Phong Dư, lão ta đã chết rồi!”
Từng chữ, từng chữ Lam Vũ Lan Phong nói vọng vào tai nàng giống như lời nguyền ma quỷ, phút chốc đã đẩy mạnh Hoa Thiên Cốt xuống đáy vực, toàn thân lạnh cứng như băng.
“Thế nên ngươi không muốn kinh động mọi người cũng không thể nữa rồi, bây giờ Trường Bạch Sơn chắc chắn đã náo loạn. Ôn Phong Dư chết, chuông Đông Hoàng mất, chả mấy chốc bọn họ sẽ bẩm báo lên sư phụ ngươi, sau đó chuyện Bạch Tử Họa mất thần khí nháy mắt sẽ truyền khắp Tiên giới. Khi đó Tam giới sẽ cùng đuổi giết ngươi, trong đó có cả sư phụ ngươi đấy! Ngươi cho là mình còn cơ hội quay đầu lại sao?”
“Ngươi…” Hoa Thiên Cốt kinh ngạc nhìn nàng giận không nói nên lời, tim nghẹn lại, “Là ngươi giết?”
“Đúng vậy, ta giết đấy, thì sao nào? Ta đoán ngươi sẽ đi trộm chuông Đông Hoàng. Tuy rằng ngươi đã làm thủ thuật che giấu và nhiếp hồn thuật cho lão, nhưng chỉ như trò vặt với ta thôi. Nhờ ngươi dọn đường, ta giết lão quả thực dễ như trở bàn tay. Chuyện này phải cám ơn ngươi đấy, ta lại lập thêm một công nữa, chứ dựa vào chút công lực này mà muốn đánh bại chưởng môn của Trường Bạch Sơn, quả là bất khả thi.”
Lòng Hoa Thiên Cốt đau nhói, thiếu chút nữa gập cả lưng xuống. Khuôn mặt tái nhợt đau đớn của Ôn Phong Dư hiện trước mắt nàng, là nàng hại ông ấy!
Hoa Thiên Cốt giận ngút trời rút kiếm đâm về phía Lam Vũ Lan Phong, mang theo nỗi hối hận và bi phẫn vô hạn. Lam Vũ Lan Phong thoải mái né tránh, nhìn nàng cười không ngừng.
“Nhập hội với chúng ta đi, Tử Huân Thiển Hạ không phải bây giờ cũng sống rất tốt sao, hơn nữa Ma quân của chúng ta lại thích ngươi như thế.”
“Câm miệng!” Hoa Thiên Cốt liên tiếp ra chiêu, Lam Vũ Lan Phong lại chỉ phòng thủ chứ không tấn công, ung dung né tránh, giống như một cái đuôi cá nhỏ chuyển động linh hoạt trong nước.
Sóc Phong đứng bên cạnh thấy Hoa Thiên Cốt hoàn toàn mất bình tĩnh, chiêu thức đầy sơ hở, vội vàng ngăn lại, nắm chặt tay bắt nàng tỉnh táo.
Đúng lúc này một tên đầu tôm nhảy tưng tưng từ ngoài vào nói gì đó bên tai Lam Vũ Lan Phong, ả ta mừng rỡ, nghĩ một lúc, rồi lấy ô Huyền Thiên từ trong khư đỉnh ra đưa cho Hoa Thiên Cốt.
“Muội muội ngoan, đừng nóng giận, tỷ tỷ chỉ trêu muội thôi. Ma quân đã hạ lệnh, tỷ nào dám không đưa thần khí cho muội!”
Mọi chuyện xoay chuyển quá nhanh, Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong đều ngây ngẩn cả người, ả ta đang bày trò gì thế?
Hoa Thiên Cốt nghi ngờ nhìn nụ cười giả tạo của ả, cuối cùng vẫn không kìm được nhận lấy.
Nàng nhìn sang Sóc Phong, Sóc Phong gật đầu: “Đúng là thần khí.”
“Tại sao ngươi lại chịu đưa cho ta? Ta sẽ không giao các thần khí khác cho ngươi!”
“Chuyện này…nếu muội quả thực không muốn thì tỷ cũng không thể miễn cưỡng được đúng không? Chỉ cần sau này muội nói tốt cho tỷ trước mặt Ma quân là được.”
Hoa Thiên Cốt tức nghẹn bụng mà không có chỗ xả, ả ta rốt cuộc có biết xấu hổ không? Rõ ràng ả ta chính là kẻ hại sư phụ và nàng đến nước này!
“Chúng ta đi thôi!” Sóc Phong vội vàng kéo nàng đi, nếu lời Lam Vũ Lan Phong là thật, chuyện trộm thần khí đã bị lộ, bọn họ sẽ không kịp nữa.
Mà có khi… đã không còn kịp nữa rồi.
Lam Vũ Lan Phong bày vẻ mặt tươi cười nhìn bọn họ rời khỏi, dáng vẻ nắm chắc phần thắng đó khiến Hoa Thiên Cốt phải rùng mình.
Phút chốc hai người đã về đến hòn đảo nhỏ vừa gặp Sát Thiên Mạch kia, Sóc Phong vẫn nắm chặt tay Hoa Thiên Cốt không chịu buông ra.
“Sóc Phong? Sóc Phong?” Hoa Thiên Cốt gọi cậu ta, Sóc Phong định thần lại, nhưng vẫn nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, mày nhíu chặt.
Hoa Thiên Cốt tạo một cái lồng sáng bao quanh, phòng có chuyện gì xảy ra hay lại bị Lam Vũ Lan Phong nhìn trộm. Sau đó nàng lấy tất cả thần khí, xếp thành mấy hàng.
“Chỉ còn một món nữa thôi.”
“Ừm, thật không dễ dàng. Tam giới tranh đến tranh đi, đại chiến bao lần, giành giật bao lâu, vậy mà chỉ trong vài ngày cậu lại tập hợp đầy đủ, quả là ý trời…”
“Tớ không quan tâm có phải ý trời không, tớ chỉ muốn sư phụ khỏe mạnh.”
“Dù để lại vết nhơ, bị người đời hiểu lầm, khiến nhân gian oán hận, gánh chịu tất cả những nỗi khổ không thuộc về mình, cậu cũng cam nguyện?”
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Sóc Phong. Đó là ánh mắt sáng nhất nàng từng thấy, khác với ánh mắt sâu thẳm của sư phụ, nó lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời. Giây phút này trong ánh mắt vốn trầm tĩnh và cao ngạo kia lại chất chứa đầy những cảm xúc phức tạp, có đau khổ, có bất cam, có cô đơn, có đau lòng…
“Tớ không sợ.” Hoa Thiên Cốt đáp, ba chữ đơn giản, gọn ghẽ mà bướng bỉnh.
“Được, được lắm…” Giọng Sóc Phong hơi run rẩy, quay đầu sang chỗ khác. “Vậy tớ yên tâm rồi. Hãy nhớ quyết định hôm nay của cậu, sau này dù có chuyện gì cũng phải cố gắng chống đỡ, không được hối hận…”
“Tớ sẽ không hối hận.” Hoa Thiên Cốt cẩn thận lật xem đống thần khí, thật không thể tưởng tượng Yêu Thần mà phải dùng tất cả chỗ thần khí này phong ấn có sức mạnh đáng sợ thế nào.
“Đông Phương bảo sau khi lấy được ô Huyền Thiên thì hỏi cậu chỗ giấu ngọc Câu Lan, cậu biết rồi à? Có cần phải hóa giải tất cả phong ấn không? Dù có kính Côn Luân tớ vẫn thấy không còn kịp nữa.”
Thật lâu sau Sóc Phong vẫn không trả lời.
“Sóc Phong?” Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu, thấy Sóc Phong nhìn mình chăm chú. Vì cậu ta bịt mặt nên nàng không thấy rõ biểu hiện ra sao, nhưng qua ánh mắt, Hoa Thiên Cốt biết, nét mặt cậu ấy bây giờ nhất định rất đau lòng, rất khó chịu.
“Sóc Phong, cậu làm sao thế?” Nhận ra điểm bất thường, Hoa Thiên Cốt đứng dậy tiến đến. Từ lúc bọn họ bước vào con đường tìm kiếm thần khí, trông cậu ta đã có vẻ không ổn.
Sóc Phong nhìn nàng cười khổ: “Không cần các thần khí khác, ngay từ đầu tớ đã biết ngọc Câu Lan ở đâu rồi.”
“Ở đâu?” Hoa Thiên Cốt mừng rỡ nói.
“Ở đây…” Sóc Phong vươn ngón trỏ ra gõ nhẹ lên miếng câu ngọc Hiên Viên Lãng tặng mà nàng đang đeo trước ngực. Ngay lập tức miếng ngọc xuất hiện từng vết rạn, “tách”, lớp ngọc trắng bao bên ngoài vỡ vụn, lộ ra chân thân màu xanh tỏa sáng rực rỡ – ngọc Câu Lan.
Hoa Thiên Cốt kinh ngạc không thốt nên lời, không ngờ món thần khí cuối cùng lại ở trên người nàng chưa rời phút nào, mà nàng tới tận giờ này vẫn không hề hay biết! Tại sao lúc ấy Lãng ca ca lại đưa vật quan trọng này cho nàng? Ngọc Câu Lan còn ẩn dưới hình dáng câu ngọc bình thường, chẳng lẽ khi đó ngay cả huynh ấy cũng không biết?
“Thì ra, thì ra đây là ngọc Câu Lan…” Cuối cùng Hoa Thiên Cốt cũng hiểu vì sao đeo miếng ngọc này yêu ma quỷ quái không tới gần nàng được, không chỉ trừ tà mà còn khắc chế được mùi thơm lạ lùng cùng lực sát thương với hoa cỏ của nàng. Quả nhiên là thần khí, dù bị phong ấn mà vẫn mạnh như thế!
Hoa Thiên Cốt muốn nhảy cẫng lên, cuối cùng cũng có thể khôi phục đá Nữ Oa rồi.
“Sau đó phải làm gì? Hóa giải tất cả phong ấn đúng không? Giờ tớ phải mau mau…”
Hoa Thiên Cốt cầm tiêu Đoạt Hồn lên, đang chuẩn bị giải ấn thì đột nhiên bị Sóc Phong giằng lấy.
Sóc Phong nhìn nàng, cười như không cười: “Sao phải rầy rà vậy? Thế này là được rồi.” Sóc Phong cầm tiêu trong tay, niệm hai câu, ngay lập tức tiêu Đoạt Hồn bùng lên ánh sáng chói lòa, phong ấn được hóa giải chỉ trong chốc lát.
Hoa Thiên Cốt đờ người, ngơ ngác nhìn Sóc Phong.
Cậu ta lấy từng thần khí một, vừa chạm vào đã hóa giải được phong ấn, tốc độ cực nhanh, khiến người khác không thể tin được.
Không đúng, không đúng, có gì đó không đúng…
Hoa Thiên Cốt tròn mắt nhìn sự điên cuồng trong mắt Sóc Phong, vừa giải phong ấn vừa cười sặc sụa.
“Giải phong ấn thôi mà, quá đơn giản.”
Hoa Thiên Cốt hoàn hồn, đột nhiên nhận ra tay Sóc Phong từ từ trở nên trong suốt. Cứ giải thêm một phong ấn nữa thì nàng lại cảm nhận hơi thở của Sóc Phong yếu dần đi.
Không đúng, không đúng, quá bất thường! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
“Dừng lại! Sóc Phong! Lập tức dừng lại!” Hoa Thiên Cốt nhào lên ôm lấy tay cậu, lúc này chỉ còn ba thần khí chưa giải phong ấn. Chuyện giải phong ấn lần trước nàng khiến thiên địa phải biến sắc, giờ lại trở nên vô cùng dễ dàng trong tay cậu ta.
“Cậu là ai? Rốt cuộc cậu là ai?” Hoa Thiên Cốt nắm chặt tay cậu ta quan sát thật kĩ, tại sao lại trở nên thế này!
Sóc Phong bình tĩnh lại, thở dài nhìn nàng. Tất cả chỗ da lộ trên trán đều trở nên trong suốt, tựa như sẽ biến mất trong nháy mắt.
“Tớ không là ai, ai cũng không là tớ.” Sóc Phong duỗi cánh tay còn lại ra, tiếp tục giải hai món thần khí nữa, cơ thể lập tức trở nên trong suốt sắp không thấy được nữa.
“Không được!” Hoa Thiên Cốt nắm chặt tay cậu, ngăn không cho cậu tiếp tục giải phong ấn, giống như chỉ cần một giây nữa cậu sẽ hóa thành cát bụi bay theo gió.
“Ngay từ đầu tớ đã không biết mình sống có ý nghĩa gì, tại sao lại muốn đến Trường Lưu Sơn. Sau đó tớ gặp được cậu, rồi cậu nói cậu muốn tập hợp thần khí để giải độc cho Tôn thượng. Giây phút ấy tớ đã hiểu, thì ra đã được định sẵn từ ngàn năm trước rồi, tớ sống chỉ để thành toàn cho cậu.”
“Có ý gì? Tớ không hiểu…” Hoa Thiên Cốt nắm chặt hai tay cậu ta, thân mình khẽ run. Nàng cố gắng tự nói với mình, sẽ không sao đâu, Sóc Phong chỉ vì giải phong ấn mà hao tổn quá nhiều công lực thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe lại ngay.
“Thiên Cốt, còn nhớ hôm Tết Trung Nguyên chúng ta cùng đi thả hoa đăng không? Cậu hỏi tớ vì sao không viết gì, tớ đáp tớ không có người thân, cũng không có bạn bè.”
“Nhớ chứ… cậu còn nói mình chính là Tôn Ngộ Không.”
“Đúng vậy, tớ là Tôn Ngộ Không. Chỉ Tôn Ngộ Không mới không có người thân, không ai sinh cũng không ai dưỡng, chui ra từ tảng đá, tớ cũng thế…”
Hai chân Hoa Thiên Cốt mềm nhũn, suýt nữa ngã khuỵu. Sóc Phong rút tay ra ôm chặt nàng vào lòng.
Hai mắt Hoa Thiên Cốt trợn tròn, ra sức lắc đầu: “Tớ không tin! Tớ không tin!”
“Có nhiều chuyện cậu không cần tin, tớ chỉ muốn cho cậu biết. Sóc Phong trước mặt cậu không phải người cũng không phải tiên, không phải yêu cũng không phải ma, mà chỉ là một tảng đá. Thậm chí ngay cả một tảng đá hoàn thiện cũng không phải, Sóc Phong này chỉ là một mảnh nhỏ của đá Nữ Oa mà thôi…”
Hoa Thiên Cốt chui vào lòng cậu, cắn chặt môi dưới, nắm lấy tay cậu.
“A! Tuy tớ chỉ là một tảng đá, nhưng cũng biết đau đấy, cậu đừng ra sức cấu tớ thế.” Cuối cùng Sóc Phong cũng nói chuyện này ra, lòng bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn nàng.
“Tớ không biết mình có từ bao giờ, cũng không biết tại sao lại có mình. Những mảnh còn lại sẽ hóa thành hình dáng khác giống tớ, tìm một phương thức tồn tại trên thế gian này. Nhưng tớ biết, ngày chỉnh thể tụ hợp, chắc chắn sẽ là ngày bọn tớ biến mất.”
“Không đâu! Không đâu! Cậu đừng nói bậy! Cho dù cậu chết, tớ cũng có thể dùng đá Nữ Oa cứu cậu!”
“Ngốc này, tớ chính là đá Nữ Oa, sao tự cứu mình được? Cậu thấy mỗi lần tớ bị thương có lần nào phục hồi nhanh hơn người khác không?”
“Được rồi, chúng ta không giải phong ấn nữa, chúng ta đi, chúng ta về Trường Lưu ngay bây giờ, thỉnh tội với sư phụ tớ!”
Sóc Phong thấy lòng mình ấm áp, họng khản đặc không nói nên lời. Đủ rồi, đủ rồi, có lời này của nàng là đủ rồi.
“Đừng ngốc, chúng ta vất vả bao nhiêu mới lấy được chỗ thần khí này, sao có thể bỏ cuộc giữa chừng? Chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn Tôn thượng chết?”
“Tớ không biết, tớ chẳng biết gì hết, tớ chỉ biết không thể để cậu chết như thế! Chúng ta không cần đá Nữ Oa nữa! Cũng chẳng thèm thần khí nữa! Chúng ta đi! Chúng ta về! Bọn Khinh Thủy còn chờ chúng ta ở Trường Lưu Sơn, bọn họ vẫn chờ chúng ta về uống rượu!” Rốt cục nàng cũng hiểu vì sao khi ở tháp Cửu Tiêu Sóc Phong lại cảm nhận được sự tồn tại của thần khí, Đông Phương còn nói cậu ta có thể tìm được ngọc Câu Lan. Thì ra huynh ấy đã biết từ lâu nhưng lại giấu nàng. Không được! Lục Sao và Ôn Phong Dư đã vì nàng mà chết, nàng không thể để ai hy sinh vì giúp nàng tìm được đá Nữ Oa nữa!
Sóc Phong ôm chặt lấy nàng, thấp giọng nói: “Cậu không muốn vì cứu một người mà hại một người, nhưng nếu Tôn thượng chết, tớ biết cậu cũng không sống nổi. Tớ chỉ là một mẩu đá nhỏ thôi, không lớn hơn hạt bụi bao nhiêu. Tớ có tồn tại hay không thì thế gian này vẫn thế, không có ai đau lòng hay luyến tiếc. Nhưng Tôn thượng thì khác, an nguy của người liên quan đến hưng vong Tam giới.”
“Không đâu, tớ sẽ đau lòng! Khinh Thủy sẽ đau lòng! Cả sư phụ cậu và Đường Bảo nữa, bọn họ đều sẽ đau lòng.”
Đường Bảo bò lên đầu Hoa Thiên Cốt vừa ra sức gật đầu vừa lau nước mắt.
Sóc Phong nâng mặt nàng lên: “Lần đầu tiên tớ có ý thức thì tớ đang ở trong nước, chìm trong đó ngủ trăm năm hoặc cả ngàn năm. Lúc tỉnh lại, tớ ngồi xổm bên bờ, nhìn dòng nước chảy trôi, hoa nở hoa tàn, mây tới mây đi thêm một trăm năm nữa. Sau đó tớ buồn chán đứng ở một ngọn cây trên đỉnh, nhìn một hộ gia đình bên sườn núi hàng ngày làm việc khi mặt trời lên, sinh con đẻ cái, ốm yếu rồi chết, lại thêm một trăm năm nữa. Rồi tớ dần dần có hình thể giống con người, học cách nói chuyện. Tớ đã đến rất nhiều nơi, được gặp rất nhiều người khác, nhưng tớ vẫn không thấy thế giới này có gì thú vị, cũng không biết mình tồn tại vì cái gì. Bởi thế tớ lại tới bờ sông kia, thẫn thờ thêm một trăm năm nữa. Bỗng có một ngày, Tôn thượng tình cờ bay ngang qua, chắc người cảm nhận được thần khí nên xuống điều tra rồi phát hiện ra tớ. Người hỏi sao tớ lại ở đây, có điều tớ cũng chẳng biết. Vì thế tớ hỏi lại người, sao tớ lại ở đây? Tôn thượng nhìn tớ rồi nói, nếu muốn biết vì sao thì theo người, có lẽ một ngày tớ sẽ hiểu. Vì thế tớ được Tôn thượng nhặt về Trường Lưu Sơn, sau đó gặp cậu, gặp tất cả các cậu. Thật ra đối với tớ nơi nào cũng thế, tớ về cùng Tôn thượng, chắc là vì để có nhiều cơ hội tiếp xúc với thần khí hơn. Lúc ấy tớ cực kì muốn biết, những thần khí khác có mang dáng vẻ thần không ra thần, quỷ không ra quỷ như mình không?”
“Đừng nói nữa, tớ biết rồi, tớ biết rồi…” Hoa Thiên Cốt xót xa nghẹn ngào.
“Nhưng tớ rất vui vì đã về với Tôn thượng, lúc ở cùng mọi người tớ rất hạnh phúc. Nhất là khi chúng ta thả hoa đăng trong Tết Trung Nguyên, bắt cá Cổn Cổn trong lễ Mộc Kiếm. Thiên Cốt, tớ sống lâu như thế nhưng vẫn không hiểu tình cảm giữa người với người là gì, không hiểu sao lại có người nguyện chết vì kẻ không liên quan đến mình. Nhưng sau này nhìn sự can đảm của cậu vì Tôn thượng, tớ dần dà đã hiểu được chút ít. Thế nên lúc cùng đi tìm thần khí tớ đã quyết định, dù có tan biến cũng phải giúp cậu khôi phục đá Nữ Oa, giải độc giúp Tôn thượng, xem như báo đáp đại ân của người đối với tớ.”
Hoa Thiên Cốt đau lòng biết ý cậu đã quyết, định nhào lên lấy thanh kiếm Hiên Viên chưa hóa giải phong ấn, lại bị Sóc Phong đi trước một bước.
“Sóc Phong, đừng mà, tớ xin cậu, chúng ta vẫn có thể nghĩ cách khác…” Hoa Thiên Cốt hạ giọng mềm như bông, giống như sợ bất cẩn sẽ dọa tới cậu.
Sóc Phong vuốt ve thanh kiếm trong tay: “Thiên Cốt, thật ra mỗi người chúng ta đều có cái mình sợ. Cậu nói với tớ cậu sợ quỷ và sư phụ nhất. Còn thứ tớ sợ nhất, chính là nỗi cô đơn và sự lạnh lẽo đến thấu xương. Tớ chẳng biết tại sao mình lại tới thế gian này, là cậu đã cho tớ biết tình cảm là gì. Tuy tớ không có người thân, nhưng chỉ cần có người bạn như cậu là đủ rồi. Sau này hằng năm đến Tết Trung Nguyên, nhớ phải thả hoa đăng cho tớ đấy…”
Sóc Phong khẽ chạm ngón tay vào, hóa giải phong ấn cuối cùng.
“Không!” Hoa Thiên Cốt thét lên, thê lương xé trời. Nàng muốn nắm chặt lấy tay Sóc Phong nhưng lại chỉ nắm được một khoảng không trống rỗng.
“Cho tớ xem mặt cậu, ít ra hãy để tớ nhớ kĩ hình dáng của cậu!” Hoa Thiên Cốt ra sức giang tay, muốn giữ Sóc Phong lại.
Cả người Sóc Phong tỏa ra một luồng sáng cực lớn, cậu khẽ thở dài: “Tớ chỉ là một tảng đá không trọn vẹn mà thôi, không thể xác định bản thân nên cũng không biết nên lấy mặt mũi thế nào. Cho nên đừng nhìn, vì tớ vốn không có mặt… Nhưng nếu có thể, tớ hy vọng mình giống Tôn thượng, sớm chiều ở bên cạnh bảo vệ cậu…”
Nói xong câu cuối cùng, ánh sáng của Sóc Phong tụ lại, như hóa thành tinh tú xoay vần trên không, đồng thời bốn phương tám hướng vọt tới vô số mảnh vụn phát sáng, phút chốc cả trời tràn ngập ánh sao, nhưng nàng không thể tìm ra Sóc Phong được nữa.
Vô số mảnh vụn hợp lại, tạo thành một tảng đá lấp lánh ánh sáng, đá Nữ Oa cuối cùng cũng khôi phục. Mười sáu món thần khí sau ngàn năm lại tề tụ.
…
“Tớ có thể xem mặt của cậu không?”
“Không thể.”
“Tớ có thể xem mặt của cậu không?”
“Không thể.”
“Tớ có thể xem mặt của cậu không?”
“Đã bảo là không rồi cơ mà!”
“Cho xem đi mà, một chút thôi cũng được, có xấu tớ cũng không hét ầm lên, không phá ra cười, nếu đẹp tớ cũng không chảy nước miếng, không nói cho bất kì ai khác đâu mà, được không?”
…
Tiếng vang càng ngày càng nhỏ, bóng hình một mực im lặng ủng hộ nàng, bảo vệ nàng cuối cùng đã tan biến, vẻ kiên cường Hoa Thiên Cốt cố chống đỡ bao lâu nay giờ đây đã sụp hẳn xuống. Nàng ôm chặt lấy đá Nữ Oa, quỳ trên mặt đất cuộn tròn mình lại, khóc không thành tiếng. Nhưng một trận khóc không có nước mắt làm sao có thể xóa nhòa hết thảy đau thương kia?
Gồng mình đứng dậy, nàng không thể để cho Lục Sao và Ôn Phong Dư chết vô ích, càng không thể để Sóc Phong hy sinh vô ích. Hoa Thiên Cốt đặt tất cả thần khí khác vào trong khư đỉnh, còn đá Nữ Oa thì ôm chặt trong lòng.
Trước kia nàng cho rằng, dù con đường này có khó khăn đến đâu, vì sư phụ nàng vẫn có thể đi. Nhưng thì ra nó không đơn giản chỉ là mình nàng chịu khổ. Nàng đã quên mất số mệnh của mình, ai có quan hệ với nàng đều bị liên lụy, cha mẹ là thế, sư phụ là thế, Sóc Phong, Lục Sao, Ôn Phong Dư cũng thế.
Lòng bàn tay nàng chảy đầy mồ hôi, mơ hồ có dự cảm không lành. Vì món thần khí này mà ba người đã chết, bây giờ mười sáu thần khí đã được giải phong ấn đang ở cạnh nhau, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa. Trọng trách nặng nề như thế nàng sao gánh được.
Thời gian cấp bách, dựa vào trình độ của nàng nếu muốn phong ấn tất cả chỗ thần khí này sẽ phải mất rất nhiều ngày. Nhưng tất cả thần khí ở cùng một nơi quá nguy hiểm, vì nàng không biết làm cách nào Yêu Thần mới xuất thế nên càng không biết cách tránh, chỉ sợ sơ sảy sẽ sinh ra hậu quả khôn lường. Cho nên nàng phải mau cứu sư phụ rồi nộp thần khí cho người, mặc người giải quyết.
Vuốt ve Đường Bảo, khóe miệng nàng nặn ra một nụ cười khổ, may mà vẫn còn ngươi bên ta. Đường Bảo khẽ cọ cọ vào nàng, thấp giọng an ủi.
Hoa Thiên Cốt xốc lại tinh thần, lấy kính Côn Luân chuẩn bị về Trường Lưu Sơn, trong lòng vẫn bất an. Nàng nghĩ có lẽ chuyện thần khí trộm đi đã bị phát hiện vì Trường Lưu Sơn vốn canh phòng nghiêm ngặt, hoặc sư phụ đã tỉnh lại, sẽ trừng phạt nàng thật nghiêm khắc.
Nhưng khi nàng yên lặng không một tiếng động xuất hiện trong phòng Bạch Tử Họa, lại phát hiện ra người đã không còn ở đó nữa.
Hỏng bét! Quả nhiên đã tỉnh rồi!
Nàng quan vi Trường Lưu Sơn, lại thấy tất cả mọi chuyện vẫn như bình thường. Xem ra mọi người vẫn chưa biết việc thần khí bị trộm, sư phụ không làm kinh động mọi người.
Nhưng sư phụ đi đâu rồi? Hoa Thiên Cốt bắt đầu hoang mang.
Nàng lập tức tìm tung tích của Bạch Tử Họa, nhưng lại bị pháp lực chắn nên không thể thấy, trong lòng không khỏi lo lắng vô cùng. Trăm ngàn cay đắng mới tìm được đá Nữ Oa, ai ngờ lại không thấy sư phụ?
Hoa Thiên Cốt cố gắng bình tĩnh, tự nhủ không được hoang mang, sư phụ không thể mất tích một cách vô duyên vô cớ được. Trường Lưu Sơn vẫn bình thường có nghĩa là không có ai lên thông báo chuyện gì rồi phát hiện ra điều bất thường nên cứu người, mà sư phụ đã tự tỉnh. Điều người muốn làm ngay sau khi tỉnh dậy chắc chắn là muốn tìm lại thần khí của mình. Nếu thế… nếu thế, nhất định người đã ra ngoài tìm nàng.
Nguy rồi!
Hoa Thiên Cốt đột nhiên hiểu ra hành động bất thường của Lam Vũ Lan Phong lúc ấy. Nàng vội vàng lấy kính Côn Luân ra, nhớ lại khung cảnh bên trong thủy cung của Lam Vũ Lan Phong dưới đáy biển Đông.
Lam Vũ Lan Phong nhìn nàng đã đi rồi lại quay lại, không hề kinh ngạc. Tay phải ả nghịch hai viên màu trắng trông như hai viên đá, liên tục luân phiên tung hứng, chúng chạm vào nhau, phát ra một âm thanh trong trẻo lại linh hoạt, êm tai vô cùng.
“Sao về nhanh thế, muốn đổi ý gia nhập với chúng ta sao? Hay là đồng ý mang thần khí ra trao đổi?”
“Sư phụ ta đâu?” Hoa Thiên Cốt lạnh lùng lên tiếng.
“Ê ê ê, đấy là sư phụ ngươi, không phải sư phụ ta, sao ta biết được?” Nụ cười xảo trá của Lam Vũ Lan Phong trông cực giống Xuân Thu Bất Bại.
“Đừng nói hươu nói vượn với ta! Ta hỏi lại một lần nữa, sư phụ ta ở đâu?” Nháy mắt Hoa Thiên Cốt đã dùng kính Côn Luân tới trước mặt Lam Vũ Lan Phong, rút kiếm kề lên cổ ả.
Lam Vũ Lan Phong không tức giận, không trốn tránh, cũng không phản kích nhìn Hoa Thiên Cốt lửa giận ngút trời. Mới gặp biến ở Trường Bạch Sơn, lại chứng kiến cái chết của Sóc Phong, thời điểm cuối cùng lại không thấy sư phụ đâu, giờ nàng không thể tiếp tục bình tĩnh nữa, chỉ muốn mau mau cứu được Bạch Tử Họa.
“Ngươi thật quan tâm sư phụ của mình quá, vì hắn mà thần khí cũng dám trộm. Hắn cũng thế, không nói tới chuyện xả thân cứu ngươi, vì tìm ngươi mà bị trúng độc vẫn còn lặn lội tới Đông Hải. Sư đồ tình thâm như thế, thật khiến ta cảm động…” Giọng ả ta có mấy phần nhạo báng, lại dường như cảm thông và tiếc rẻ.
“Sư phụ ta đâu? Giờ người thế nào rồi?!” Hoa Thiên Cốt vừa căng thẳng vừa điên tiết nhìn ả, kiếm để lại trên cổ ả ta một vệt máu.
Lam Vũ Lan Phong chỉ cười: “Hắn có thể làm sao chứ, chỉ là chân khí cạn kiệt mà độc lại phát tác nên ngất đi thôi. Nhưng ta thật không ngờ, giờ hắn thành ra thế này rồi mà vẫn còn sức đánh một ngàn yêu binh của ta. Có điều độc cũng vì thế mà phát tác nhanh hơn, vốn dựa vào tư chất của hắn thì có thể cầm cự thêm được mười ngày, nửa tháng nữa, nhưng trải qua trận chiến này, hắn đã hoàn toàn mất đi ý thức. Nếu không tỉnh lại, sợ là nhiều nhất cũng chỉ sống được một ngày.”
Bởi vì ở đây chỉ có ba người Lam Vũ Lan Phong, Hoa Thiên Cốt và Đường Bảo, tất cả đều biết chuyện Bạch Tử Họa trúng độc, ả nhận ra mình có thể nói nhiều hơn. Thì ra thuật cấm ngôn của Dị Hủ các chỉ nhằm vào người không biết chuyện kia thôi. Nếu vậy liệu có tìm ra được sơ hở gì không nhỉ?
“Ngươi cũng biết ta không muốn làm khó dễ ngươi, thế gian này nào có ai muốn đối địch với Bạch Tử Họa đâu? Ta chỉ muốn thần khí! Nếu ngươi đã quay về, phát hiện ra Bạch Tử Họa không còn ở đó thì cũng tức là ngươi đã tập hợp đủ thần khí và lấy được đá Nữ Oa. Thật tốt quá, ngươi quả không làm ta thất vọng chút nào! Không ngờ một Hoa Thiên Cốt nhỏ bé lại còn cao minh hơn cả thiên quân vạn mã của hai giới Yêu, Ma.”
“Thế nên ngươi mới đột nhiên chịu giao ô Huyền Thiên cho ta? Bởi vì ngươi biết nếu sư phụ nằm trong tay ngươi thì sớm hay muộn ta cũng sẽ tới tìm ngươi lần nữa?”
“Đúng thế, nếu ô Huyền Thiên vẫn không đủ đổi tất cả chỗ thần khí của ngươi, thì giờ Bạch Tử Họa đủ rồi chứ?”
Mặt Hoa Thiên Cốt tái mét, nói không nên lời, chẳng ngờ mình lại bại hai lần trên tay ả.
“Còn lâu.” Hoa Thiên Cốt lắc đầu, nhưng ngữ khí run rẩy đến ngay cả nàng cũng không chắc được.
Móng tay sơn đỏ của Lam Vũ Lan Phong khẽ lướt qua mặt Hoa Thiên Cốt, giọng nói êm ái quyến rũ vang lên: “Đồ ngốc, đừng đau khổ từ chối nữa. Sư phụ quan trọng hay là thần khí quan trọng, bắt đầu từ lúc quyết định trộm thần khí ngươi hẳn đã hiểu rõ.”
“Không!” Sư phụ quan trọng hơn thần khí, quan trọng hơn chính bản thân nàng, quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời. Nhưng còn sinh linh khắp thiên hạ thì sao? Bọn họ đều vô tội! Nếu Yêu Thần xuất thế thì số người nàng liên lụy và hại chết sẽ không chỉ là ba nữa! Sư phụ mà biết, nàng vì người mà mang họa đến cho Lục giới, nhất định thà chết chứ không cho nàng làm chuyện như thế.
Hoa Thiên Cốt rối loạn, đột nhiên cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, vội vàng đánh một chưởng lên người Lam Vũ Lan Phong, lui vội ra sau mấy bước.
“Đừng hòng mê hoặc được thần trí ta! Ta sẽ không bao giờ mắc bẫy ngươi nữa đâu!” Nếu không phải trước kia nàng cả tin thì đã chẳng hại sư phụ trúng độc.
Hoa Thiên Cốt càng nghĩ càng thấy áy náy, nàng nhất định phải cứu được sư phụ, nhưng tuyệt đối không thể trao đổi bằng thần khí.
“Ta cho ngươi biết ba chuyện. Thứ nhất, ta đã sai Khoáng Dã Thiên ngăn Ma quân, cho nên người đừng mơ nhờ ngài tới ép ta giao Bạch Tử Họa. Thứ hai, thời gian không còn nhiều, ngươi phải cẩn thận nghĩ xem điều mình muốn là gì, bởi vì sư phụ ngươi sắp không cầm cự được nữa.”
Hoa Thiên Cốt hai tay kết ấn, vội vàng sử dụng thuật nhiếp hồn, đồng thời tiếng chuông Thôi Lệ lập tức véo von trên không trung, vang lên dồn dập không ngừng.
Mặt Lam Vũ Lan Phong tái mét, bỗng ả phá lên cười: “Ngươi đừng phí sức nữa, ta đã sớm biết ngươi sẽ dùng chiêu này cho nên bây giờ ta cũng không biết Bạch Tử Họa đang ở đâu!”
“Ta không tin!” Mắt Hoa Thiên Cốt đỏ rực lui lại hai bước, vẫn không chịu bỏ qua. Tuy nhiếp hồn thuật của nàng so ra kém Lam Vũ Lan Phong, nhưng vì có sức mạnh của chuông Thôi Lệ nên pháp lực tăng lên mấy lần.
Lam Vũ Lan Phong gồng mình chống cự, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh gục, thân mình ngã xuống, đuôi cá vặn vẹo khổ sở, toàn bộ con ngươi nháy mắt biến thành màu lam, không thấy lòng trắng. Ả ngửa đầu lên trời thét một tiếng bi thương, tựa như tiếng hát ai oán động lòng người nhất thế gian.
Sau đó Hoa Thiên Cốt nhìn thấy từng giọt nước mắt của ả rơi xuống mặt đất, hóa thành những hạt ngọc lấp lánh. Nước mắt người cá, bảo vật vô giá nhất trên đời. Bao nhiêu kẻ nhốt người cá hết tra tấn rồi ngược đãi, nhưng có chết họ cũng không chịu nhỏ một giọt. Nhưng lúc này đây nước mắt của Lam Vũ Lan Phong lại tuôn như mưa, như dòng sông ngọc lấp lánh, như dải thiên hà…
Hoa Thiên Cốt chưa từng thấy ai rơi nhiều nước mắt đến thế trước chuông Thôi Lệ, trong lòng người này rốt cuộc che giấu bao nhiêu đau khổ?
Hoa Thiên Cốt mềm lòng, muốn dừng lại nhưng đột nhiên nhớ tới sư phụ. Nàng vội vàng nhắc nhở bản thân, không thể mềm lòng, càng không thể để nước mắt cá sấu mê hoặc. Nàng khẽ cắn môi tiếp tục dấn thêm một bước phá sụp trái tim ả ta.
“Sư phụ ta ở đâu?”
“Ta… ta không biết…”
“Nói mau!”
Lam Vũ Lan Phong càng đau đớn, bắt đầu quay cuồng trên mặt đất.
“Ta thực sự không biết…”
“Thế ai biết?!”
“Ta chỉ bảo cấp dưới, muốn giấu Bạch Tử Họa ở đâu cũng được, không cần bẩm lại với ta, sau đó giết nó luôn!”
“Ngươi… ngươi nói gì?!” Hoa Thiên Cốt hoảng sợ lui lại hai bước.
Lam Vũ Lan Phong vừa khóc vừa cười: “Ha ha ha, ta nói trừ phi bầu trời biến tím, nước biển chảy ngược lên trời, nếu không ngươi mãi mãi đừng mong đưa được Bạch Tử Họa ra.”
“Ngươi có ý gì?” Có thứ nào đó đổ vỡ trong lòng nàng.
“Nói thẳng ra là trừ phi Yêu Thần xuất thế, nếu không ngươi vĩnh viễn đừng mong thấy sư phụ mình…”
Hoa Thiên Cốt trợn mắt, tay nắm chặt thành đấm. Lam Vũ Lan Phong hét lên thảm thiết, hai tay ôm đầu lăn lộn điên cuồng, thần trí hoàn toàn rối loạn, vừa gân cổ mắng lại vừa phát ra tiếng cười khiến người ta sởn gai ốc.
“Trời là gì?! Tiên là gì?! Nếu trời bất công, ta sẽ đảo loạn thiên hạ, nếu Tiên bất nhân, ta sẽ diệt cả Tiên giới!”
Mắng xong ả đột nhiên đau khổ cuộn người lại, khóc thút thít: “Nếu không phải tại ta chàng vẫn sẽ là Chiến thần cao cao tại thượng. Nếu không phải tại ta chàng sẽ không bị chúng bạn xa lánh, bị cả Tiên giới coi là kẻ địch. Nếu không phải tại ta chàng sẽ không bị trừ tiên tịch, phế tiên thân trục xuất đến man hoang! Ngay từ đầu ta tiếp cận chàng chỉ vì thần khí mà thôi, chàng biết rõ tất cả, ta chỉ lừa chàng! Tội gì phải tốt với ta như thế? Tội gì hả?! Chờ ta…chờ ta…gắng cầm cự, ta nhất định sẽ tới cứu chàng…”
Tiếng la hét đau đớn và dòng lệ không ngừng tuôn của Lam Vũ Lan Phong như xuyên thủng tim Hoa Thiên Cốt, cảm giác đau đớn thấu xương đi kèm từng trận nghẹt thở này…
Hóa ra ả chính là…
Thì ra liều lĩnh như thế, không từ thủ đoạn cướp thần khí thả Yêu Thần xuất thế như thế, cũng giống nàng, chỉ để cứu người mình yêu mà thôi…
Hoa Thiên Cốt dừng tiếng chuông và nhiếp hồn thuật, đờ đẫn lui lại hai bước. Nàng không thể xuống tay được. Hoa Thiên Cốt ngửa mặt lên trời thét một tiếng bi thương, đôi mắt phút chốc đỏ ngầu, bay thẳng ra khỏi Thủy Tinh cung, xé tan mặt biển, bay lên không trung. Nàng nhìn xuống biển xanh trải rộng ba nghìn dặm, trong lòng ngập tràn vướng bận lo âu.
Thời gian có hạn, dù ả có cố thế nào cũng không thể giấu người quá xa. Hôm nay nàng sẽ lật từng góc Đông Hải lên, không tin không tìm thấy sư phụ!
Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại, hai tay đẩy mạnh ra phía ngoài, lập tức phong vân biến sắc, biển cuộn sóng gầm.
“Cốt Đầu! Đừng làm thế!” Đường Bảo ở trong lỗ tai nàng ra sức gọi, muốn ngăn cản. Nhưng lúc này Hoa Thiên Cốt đã lạc hết tâm trí, làm sao nghe vào được chút nào.
Đáy biển bắt đầu rung chuyển dữ dội, sóng cuộn tầng tầng, Hoa Thiên Cốt dựa vào sức mạnh của ngọc Phù Trầm, tổn hao rất nhiều tâm sức lật từng tấc tìm Bạch Tử Họa.
Đáy biển nhất thời náo loạn, Long cung lại tưởng rằng Định Hải Thần Châm có chuyện gì. Nhìn thấy có kẻ làm mưa làm gió, chẳng mấy chốc một lượng lớn binh tướng tôm cua đã xuất hiện, nhưng làm thế nào đều không thể tới gần nàng.
Long Vương nhận ra người đứng trên không trung như bị tẩu hỏa nhập ma, khuấy đảo Đông Hải long trời lở đất không ngờ lại là Mao Sơn chưởng môn Hoa Thiên Cốt lão đã từng gặp ở quần tiên yến, hơn nữa đang cầm thần khí trên tay, không ai có thể ngăn cản. Nếu cứ tiếp tục như thế sợ rằng Long cung sẽ sập mất, vì thế vội vàng truyền tin tới Trường Lưu Sơn và Tiên giới.
Lam Vũ Lan Phong một lúc lâu sau mới khôi phục thần trí trong Thủy Tinh cung đang rung động dữ dội, thấy nước biển xung quanh đục ngầu sôi sục, biết Hoa Thiên Cốt muốn làm gì, không khỏi có chút sửng sốt. Con bé ngốc, thế gian này chẳng có ai ngốc như vậy. Nhưng
/21
|