Trước đó một lúc, tại Tĩnh vương phủ.
“Vương gia, nhẹ một chút, aaa~”
Trong Kiều Xuân viện lúc này là một màn xuân sắc kiều diễm. Sau tấm màn mỏng manh, hai cơ thể quấn chặt vào nhau, nam ở trên cơ bắp rắn chắc tràn đầy sinh lực, nữ ở dưới mềm mại không xương như rắn nước. Mùi mồ hôi cùng hương vị hoan ái nồng đậm lan tỏa trong không khí. Tiếng rên rỉ câu hồn của nữ nhân hòa quyện vào tiếng thở dốc ồ ồ của nam giới tạo thành một bản giao hưởng đầy kích thích, chỉ cần nghe một chút cũng làm người ta mặt đỏ tim đập, nóng rực cả người.
“Vương gia, thiếp không được, a a a!!!”
Một cú húc đẩy thật mạnh, cả hai cơ thể trên giường đều đồng loạt tới cao trào. Lý Ngọc Hương cả người run rẩy trong tư vị mất hồn, hai tay vẫn ôm chặt vòng eo màu đồng cổ của Nam Cung Thiên, ý tứ tiếp tục câu dẫn vô cùng rõ ràng. Tuy nhiên Nam Cung Thiên lại làm như không thấy mà đặt mình nằm xuống bên cạnh, sâu trong ánh mắt còn tràn đầy vẻ chán ghét.
“Vương gia, người ta còn muốn nha~”
Nam Cung Thiên giữ chặt lấy bàn tay đang sờ soạng trên ngực mình, nghiêm giọng nói:
“Đừng làm loạn, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Lý Ngọc Hương nghe vậy liền khẽ nhếch miệng cười quyến rũ, gục đầu lên vai hắn rồi chế giễu hỏi:
“Vương gia là muốn khởi binh vấn tội chuyện lúc sáng sao?”
Nam Cung Thiên cau mày, vô cùng không hài lòng về thái độ của Lý Ngọc Hương. Vụ ẩu đả giữa Lý Ngọc Hương và Thượng Quan An Linh ban nãy hắn đã nghe qua Lưu quản gia bẩm báo rồi. Nữ nhân của mình lại như hai người đàn bà chanh chua đánh nhau, dù là ai cũng vui không được. Mặc dù không có ý định trách mắng Lý Ngọc Hương, nhưng cách cư xử của nàng ta hiện giờ chẳng khác gì khiêu khích quyền uy của Nam Cung Thiên.
“Xem ra ta đã quá cưng chiều ngươi rồi.”
Phát hiện giọng của Nam Cung Thiên trở nên lạnh lẽo, Lý Ngọc Hương âm thầm cả kinh cùng hối hận không thôi. Chết tiệt, sao nàng lại có thể phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy chứ.
“Vương gia, người đừng tức giận a~ Hương Nhi sai lầm rồi, vương gia…”
Nam Cung Thiên hất văng Lý Ngọc Hương ra khỏi người mình, không hề có một chút thương hoa tiếc ngọc rồi đứng dậy. Lý Ngọc Hương thấy hắn bắt đầu lấy quần áo mặc vào thì liền rối lên. Đã ba tháng, kể từ ngày tiện nhân Thượng Quan kia nhập phủ, Nam Cung Thiên mới ghé đến Kiều Xuân viện của nàng. Nay hắn lại không định ngủ lại mà muốn rời đi, Lý Ngọc Hương sao có thể cam lòng.
“Vương gia, đừng đi a~ Thiếp còn chưa nói cho người biết tin tức của Huyễn Hoàng Bí Kíp đâu.”
Qủa nhiên, Nam Cung Thiên vừa nghe xong bốn chữ “Huyễn Hoàng Bí Kíp” liền khựng lại. Huyễn Hoàng Bí Kíp cũng như tên của nó, là một loại bí kíp có thể khiến huyễn giả cửu cấp đột phá lên Huyễn Hoàng. Tuy nhiên bí kíp này giống như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, tung tích cực kì mơ hồ. May mắn làm sao, Nam Cung Thiên lại vô tình tìm được một phần tư bản đồ chỉ đường đến Huyễn Hoàng Bí Kíp. Phần thứ hai của bản đồ nghe nói thuộc về hoàng thất Bắc Thanh Quốc, chỉ những người trở thành hoàng đế mới có khả năng nhận được nó. Đó cũng là lí do tại sao Nam Cung Thiên tìm mọi cách muốn cướp lấy ngôi vị hoàng đế.
“Hương Nhi, lời ngươi nói là thật sao?”
Nam Cung Thiên kinh hỉ nắm lấy tay Lý Ngọc Hương, bộ dạng lãnh băng chán ghét ban nãy hoàn toàn biến mất vô tung.
“Vương gia, thiếp đã có thể giúp ngươi tìm được một phần bản đồ, phần thứ hai, thứ ba…cũng có gì khó đâu chứ.”
Đúng vậy, phần bản đồ Nam Cung Thiên đang có hiện tại cũng chính là của hồi môn của Lý Ngọc Hương. Khó ai có thể tin được, vị Lý Trắc Phi này lại chính là con gái độc nhất của viện trưởng học viện Nhất Thế, nơi đào tạo huyễn giả lớn nhất trên đại lục Địa Du. Lý Ngọc Hương trong một lần lịch lãm ở rừng Tử La ngoài ý muốn bị ma thú lục cấp tấn công, nếu không phải có Nam Cung Thiên vô tình ngang qua cứu giúp thì đã mất mạng từ lâu. Cũng từ đó, nàng ta liền yêu thảm Nam Cung thiên, kiên quyết không phải hắn thì không gả, thậm chí còn bất chấp điều luật nghiêm cấm thế lực trực thuộc học viện và hoàng gia thông hôn. Buồn cười thay, nàng ta dám làm như thế, nhưng không có nghĩa Nam Cung Thiên cũng giống vậy. Máu lạnh nhất chính là đàn ông hoàng gia, hơn nữa Nam Cung Thiên cũng như bao người trong hoàng tộc khác, cực kì e ngại thế lực học viện. Cuối cùng vì quá thương yêu nữ nhi, viện trưởng học viện Nhất Thế đành bí mật đàm phán với Nam Cung Thiên, dùng bản đồ dẫn đến Huyễn Hoàng Bí Kíp để trao đổi. Nhờ vậy Lý Ngọc Hương mới có thể thuận lợi gả vào Tĩnh Vương Phủ, tuy nhiên xuất thân vẫn phải giấu kín.
“Mau nói, Hương Nhi, mau nói cho bổn vương biết.”
Lý Ngọc Hương vô cùng vui sướng vì nhìn thấy vẻ mặt kích động của Nam Cung Thiên, nhẹ nhàng dán sát vào người hắn, đáp:
“Phụ thân vừa truyền tin cho thiếp, đã tra ra phần bản đồ thứ ba đang nằm trong hoàng lăng Nam Chu Quốc. Tuy nhiên nơi này quá rộng lớn, canh gác quá mức cẩn mật, trận pháp cũng dày đặc vô cùng nên không thể đột nhập. Vương gia, phải làm sao a~”
Nam Cung Thiên nghe xong mặt liền trầm xuống, tâm trạng tốt hầu như không còn. Hắn vẫn biết tìm Huyễn Hoàng Bí Kíp không phải là chuyện dễ dàng nhưng không ngờ lại khó khăn đến mức này. Hoàng lăng Nam Chu Quốc, phải làm thế nào mới vào được đó đây…
“Xoẹt.”
Bỗng nhiên, bên ngoài có một luồng ánh sáng rực rỡ hắt vào trong phòng Lý Ngọc Hương. Nam Cung Thiên thấy vậy liền bước ra ngoài. Nhìn thấy cột sáng khổng lồ ở phía xa, hắn liền cả kinh. Rốt cục là thứ gì mà lại xuất hiện long trọng như thế.
“Si Ảnh, theo ta!”
Dứt câu, Nam Cung Thiên liền cùng Si Ảnh bay về khu vực Mạt Phố, chỉ lưu lại Lý Ngọc Hương hờn giận dậm chân.
———————————————–
Sáng hôm sau, trong kinh thành Bắc Thanh Quốc nhanh chóng lan tỏa đủ thứ tin đồn về cột sáng tối qua. Người thì bảo là trời giáng bảo vật, người nói là đại họa sắp diễn ra, có người lại nói đó là dấu hiệu của thần linh hạ thế,…Không chỉ người dân, ngay cả trong triều cũng rối loạn vô cùng. Nam Cung Thiên gà gáy canh ba đã phải vào triều, hơn giữa trưa vẫn chưa thấy về.
Trái ngược với bên ngoài, Ngưng Yên Các lúc này lại yên bình vô cùng. Chỉ thấy trong lương đình người lớn trẻ nhỏ vây thành một đoàn, cười đùa vô cùng vui vẻ. À không, không phải là ai cũng vui.
“Mẫu thân, con gà này thật đáng yêu a. Con có thể đeo chuông cho nó không?” Nam Cung Sứ ôm Hắc Phượng Hoàng trong lòng, yêu thích đến không muốn buông tay.
Tô Hi ngồi một bên uống trà ăn điểm tâm, ánh mắt vẫn không quên đe dọa tiểu gà đen kia không được làm hại Nam Cung Sứ, sủng nịnh nói:
“Tất nhiên là được. Mẫu thân nghĩ nhất định Tiểu Hắc sẽ rất thích đó.”
Hắc Phượng Hoàng cũng chính là Tiểu Hắc, vừa nghe Tô Hi nói xong liền nhảy dựng lên, suýt nữa đã bật tiếng người ra khỏi miệng. Nữ nhân chết tiệt, cư nhiên dám biến nó thành loài gà mà đối đãi, biến nó thành vật cưng cho con trai nàng ta chơi chưa đã, bây giờ còn muốn nó đeo chuông. A a a, đời Hắc Phượng Hoàng uy minh thần võ của nó a.
Bắt gặp ánh mắt căm phẫn của Tiểu Hắc, Tô Hi chỉ nhếch miệng cười khiêu khích, một bộ dạng vô cùng đáng ăn đòn. Nếu không phải tối qua con gà đen này còn chút pháp lực khiến bọn họ tàng hình trốn đi thì một người một thú đã sớm nằm trong nhà lao của Bắc Thanh Quốc rồi. Bị một phen sợ hãi vô ích, Tô Hi đương nhiên muốn trả thù, cũng vì thế mà Tiểu Hắc mới lâm vào cảnh như bây giờ.
Tiểu Đan nhìn một người một gà đối chọi gay gắt, không khỏi cảm thấy kì lạ không thôi. Chỉ qua một đêm, con gà den này đột nhiên xuất hiện, nàng có hỏi Tô Hi, nhưng chỉ được nghe câu trả lời vô trách nhiệm:
“Ngươi quan tâm làm gì. Chẳng qua chỉ là một con gà xấu xí bị gà mẹ bỏ rơi thôi.”
“Sứ Nhi, ở chỗ mẫu thân không có chuông, con có không?”
Tô Hi không hề quan tâm Tiểu Đan còn đang bối rối, quay sang hỏi Nam Cung Sứ. Nam Cung Sứ nghe vậy liền lập tức chạy về phòng của mình lấy chuông. Tô Hi túm lấy Tiểu Hắc, nhỏ giọng hỏi:
“Có cảm nhận được linh hỏa ở chỗ nào chưa?”
Đêm hôm qua sau khi trở về Tĩnh Vương Phủ, Tô Hi liền hỏi Tiểu Hắc về hỏa linh căn mà nó nhắc đến. Bất ngờ thay, cái được gọi là hỏa linh căn chính là lọn tóc đỏ sau gáy của nàng. Kinh ngạc hơn nữa, lọn tóc đó có khả năng hấp thụ linh hỏa rồi chuyển hóa thành hỏa huyễn lực, mà hỏa huyễn lực này so với hỏa huyễn lực bình thường mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Tiểu Hắc vì thoát khỏi vây khốn của tộc phượng hoàng mà dùng cả hỏa linh châu của nó, bây giờ cả người nó không còn chút linh hỏa nào, đồng nghĩa với việc…pháp lực bằng không, đó là lí do tại sao khi cảm nhận được Tô Hi có hỏa linh căn, Tiểu Hắc liền muốn cướp lấy.
(*): Hỏa linh châu chỉ có tác dụng cất chứa linh hỏa thôi, còn hỏa linh căn là hấp thụ linh hỏa sau đó chuyển hóa thành hỏa huyễn lực.
“Nữ nhân, ngươi tưởng bở sao? Linh hỏa là thứ mà nơi nào cũng có thể gặp à?”
/17
|