Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 168: Nhiệm vụ khó khăn(thượng)

/1562


Không khí trong Huyết Kiếm Môn khá tệ, môn chủ Huyết Kiếm Môn là Huyết Kiếm Lão Tổ, bản thân là đạo nhân không chuyện ác nào không làm, tu luyện thích nhất là âm dương hư không đại nhạc phú. Thế nên thượng bất chính thì hạ tắc loạn, bên dưới trưởng lão, đệ tử các loại nhân vật đều có, giết người cướp của không từ điều ác nào.

Vậy nên xuất thân Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân bắt cóc Chu Khinh Noãn, con gái tu tiên gia tộc Chu gia là đương nhiên.

Thứ hai, nói đến Chu gia bị bắt cóc, nếu nhớ không lầm thì sư nương xuất thân từ Chu gia.

Sư nương xuất thân không phải đại môn đại phái gì, vẻn vẹn chỉ là tu tiên gia tộc mà thôi. Hơn nữa tư chất không được tốt, sư phụ bình thường hay nói sư nương gả cho ông thật sự là vì ở trong lòng sư phụ, hình tượng của sư nương vô cùng tốt đẹp không thể dùng hai chữ thượng hạ đánh giá.

Đương nhiên sau khi sư nương thành thân cùng sư phụ, lấy tính tình sư nương bình đạm không làm gì áo gấm về làng. Bà thuộc một chi nhánh tu tiên gia tộc này, thuở nhỏ phụ mẫu đều qua đời, ở trong gia tộc chỉ có thúc bá thân thích. Lúc đó sư nương và người trong nhà không tính thân, cho nên chỉ nói với gia đình là thành thân chứ không nói bà gả cho đại danh đỉnh đỉnh Thùy Mộ Kiếm Tiên Lý Nguyên Bạch.

Đương nhiên hơn ba trăm năm trước danh tiếng Lý Nguyên Bạch không lớn như sau này.

Đây vốn là chuyện hơn ba trăm năm trước.

Chu gia ở tại Bách Khoáng tỉnh, ứng đối với bản đồ thì phát hiện sư nương xuất thân từ Chu gia ấy.

Trước khi hắn đến Bách Khoáng tỉnh đã được sư phụ dặn rằng phải đi Chu gia nhìn xem, nếu Chu gia có xuất hiện cái gì ngoài ý muốn giúp được bao nhiêu cứ giúp, Lục Nguyên gật đầu vâng dạ. Tuy sư nương và Chu gia không tính thân thiết bao nhiêu, lại qua ba trăm năm rồi, nhưng dù sao cũng là Chu gia, có thể giúp thì giúp.

Ai mà ngờ thật sự ra việc, cũng tốt, nhất tiễn song điêu. Thêm nữa hắn là tu tiên giả, chính đạo môn phái, gặp chuyện một thiếu nữ yếu đuối bị tà ma ngoại đạo như Huyết Kiếm Môn bắt cóc, tất nhiên phải cứu về, nếu không sao xứng danh chính đạo đệ tử?

Tính tình của Lục Nguyên vốn chính là trung lập lương thiện.

Kết quả là, Lục Nguyên gật đầu nhận nhiệm vụ này.

Tại tu tiên giới nhận nhiệm vụ chính là ở bên trên đánh dấu, ý là có người đã nhận.

Lúc này vang tiếng cười bừa bãi:

- Ha ha, cười chết mất. Đệ thập phân đà chúng ta thí nghiệm người mới tổng cộng hai trăm người, Lục Lục xếp hạng một trăm tám mươi mà cũng dám nhận nhiệm vụ này? Buồn cười quá đi!!!

Trong tiếng cười to, Triệu Hàn cùng phòng bước vào nhiệm vụ lâu.

Bên cạnh Triệu Hàn trừ Hoàng Vân nịnh hót ra còn thêm một người.

Thế gian này không thiếu đủ loại người. Không thiếu kiểu cáo mượn oai hùm như Triệu Hàn, cũng không thiếu kiểu người nịnh nọt như Hoàng Vân.

Tu tiên giới cũng là do người cấu thành.

Do người cấu thành sẽ có nhân tình thế thái, ấy là lẽ thường.

Dĩ nhiên Lục Nguyên chỉ thấy rất đáng tiếc thôi. Nếu là Phương Hàn Hoa chân chính mượn uy còn có thể cáo mượn oai hùm, lại cứ phải dựa thế Triệu Càn Khôn. Thực lực Triệu Càn Khôn đó tối đa cỡ Tống Nam Sơn, đáng tiếc, thực lực cỡ đó có thể mượn uy không? Đương nhiên, có lẽ trong lòng người như Triệu Hàn thì thế là đủ mượn oai rồi.

Cũng đúng, mỗi người ánh mắt nhìn đời là khác nhau.

Triệu Hàn cười ha hả nói:

- Người như ngươi xếp hạng một trăm tám mươi mà dám nhận nhiệm vụ này, thật quá tức cười. Đây được gọi là nhiệm vụ khó khăn nhất, mới rồi nghe nói một vị trưởng lão luyện thể kỳ người mới của đệ cửu phân đà bị trọng thương bởi nhiệm vụ này, vừa trốn về đây.

Tin tức của Triệu Hàn coi bộ khá rộng.

Ngày thứ nhất vào phòng người mới thì Triệu Hàn liền phát hiện Lục Nguyên bộ dáng lạnh nhạt, hoàn toàn không sinh ra nỗi kính sợ với gã hay Triệu Càn Khôn sau lưng gã, lòng thầm oán giận. Sau đó gã phát hiện Lục Nguyên trong thí nghiệm người mới chỉ xếp một trăm tám mươi, nên cho rằng hắn không có bản lĩnh gì, tất nhiên là mọi cách châm biếm.

Nay Lục Nguyên dám nhận nhiệm vụ bị gọi là khó khăn nhất, gã liền cười to chế nhạo.

Tính tình Lục Nguyên vốn lạnh nhạt, không thèm để trong lòng mấy lời Triệu Hàn châm chọc, nhận nhiệm vụ xong liền đi, lười để ý gã.

Triệu Hàn phát hiện mình bị phớt lờ, từ lúc gã tiến vào Lục Nguyên đều không nhìn gã cái nào. Gã rất tức giận, một kẻ xếp hạng một trăm tám mươi trong thí nghiệm người mới mà dám không nhìn mình hả? Thật là quá đáng, sao lại có chuyện quá đáng như vậy chứ?

Triệu Hàn hầm hừ, Lục Lục, ngươi đi càng tốt, rồi có ngày ngươi sẽ sợ hãi ta. Dám nhận nhiệm vụ khó khăn nhất, không biết sống chết!

Theo lý thì một tỉnh hơn mười cái phủ, trăm cái huyện là phối trí cơ bản. Nhưng hiện tại Bách Khoáng tỉnh khá là hoang phế, gọi phủ chỉ là trò đùa, không có một thành trì xứng với quy mô phủ, hoặc xưng là huyện, là trấn. Hơn nữa giữa huyện và trấn không có đường chính, cơ bản phải đi trên sa mạc.

Chu gia ở tại địa phương tên là Hoàng Thổ huyện.

Lục Nguyên lần này đi bởi vì vội vàng nên không đi bộ mà lấy ra năng lực bay luyện thể kỳ.

Ngự khí ly không !

Đương nhiên phải cách đệ thập phân đường, đệ thập phân đà một khoảng mới ngự khí ly không. Nếu hiện nay người đệ thập phân đà phát hiện Lục Nguyên, cái người xếp hạng một trăm tám mươi trong thí nghiệm người mới có thể ngự khí ly không thì chắc tròng mắt sẽ rớt cả ra ngoài. Ngự khí ly không không đơn giản là kỹ năng, đây cần phải luyện thể kỳ, coi như tại phân đà người mới có không ít trưởng lão tuổi trẻ cũng không có bao nhiêu biết luyện thể kỳ.

Còn về đệ tử chân truyền thì càng đừng nói, ngũ đại tiên môn mỗi tiên môn có một luyện thể kỳ đã là không tệ.

Do đó có thể thấy luyện thể kỳ hiếm hoi cỡ nào.

Hiện tại tất nhiên Lục Nguyên không có hứng thú quan tâm mấy chuyện này. Hắn đã bay lên không trung, bầu trời sa mạc vô cùng nóng bức, dường như không khí dao động vậy. Hắn hơi tăng tốc độ bay một chút, thẳng tới Hoàng Thổ huyện đánh dấu trên bản đồ, vị trí Chu gia. Nếu ngự khí ly không thì năm trăm dặm không tính xa.

Mất chút thời gian bay trên bầu trời Hoàng Thổ huyện, đáp xuống đám mây, cẩn thận xem xét bên dưới, tùy tiện tìm một người hỏi han rồi đi tới Chu phủ.

Chu phủ, dù gì đây cũng là một tu tiên gia tộc, tuy tại nơi như Bách Khoáng tỉnh nhưng vẫn phải giữ mặt mũi tu tiên gia tộc.

Cửa lớn Chu phủ đỏ thẫm nước sơn, bên trên treo hai đồng hoàn vàng óng, cửa ngồi hai sư tử đá, nhìn khá là uy phong, còn đứng mấy gia đinh. Bên cạnh tường vây đều là màu trắng ngói to, hiển nhiên tu tiên gia tộc này không đơn giản. Tất nhiên dù tu tiên gia tộc có không đơn giản thì đối mặt đạo nhân tiên môn trung đẳng như Huyết Kiếm Môn vẫn là đành bó tay.

Lục Nguyên tiến đến trước cửa, báo là nhận nhiệm vụ tiến đến hỗ trợ.

Lát sau, một người đàn ông trung niên gầy gò mặc áo xám có vài sợi tóc bạc đi ra.

Trên mặt người đàn ông trung niên tràn đầy sốt ruột, nói:

- Tại hạ là chủ nhân Chu phủ, Chu Kỳ Vượng, không biết các hạ có thân phận gì?

Lục Nguyên đáp:

- Ta là người mới bên Ngũ Tiên Minh đệ thập phân đường, đệ thập phân đà, nhận nhiệm vụ đến đây…

/1562

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status