May là Tư Mã Ôn không phải kẻ yếu, một khi nổi khùng lên thì khá là độc, giờ gã lên máu rồi. Hết cách, làm liều thôi, triển khai Đại Nhật kiếm pháp, không ngừng tấn công, không ngừng tấn công, hy vọng tiên phát chế nhân, dựa vào không ngừng tấn công chiếm tiên cơ nói không chừng có thể thắng.
Kiếm thế như lửa, Tư Mã Ôn tấn công dồn dập, phát hiện Lục Nguyên ngừng tránh né thì gã thầm mừng rỡ. Trừ phi hai trận vừa rồi khiến Lục Nguyên dùng pháp lực sắp cạn kiệt, nói không chừng lần này gã đắc thắng. Nếu như gã thắng, vậy chuyến này nổi trội rồi, sau này ở dưới tay Tư Mã Trường Bạch càng dễ lăn lộn.
Đáng tiếc khi gã vui mừng nhất, cho rằng mình sắp chiến thắng thì Lục Nguyên lên tiếng.
Lục Nguyên có chút tiếc nuối nói:
- A, đây chính là Đại Nhật kiếm pháp mà ngươi học sao, đúng là không được tốt lắm.
Mới rồi hắn luôn né tránh là muốn quan sát Đại Nhật kiếm pháp của Tư Mã Trường Bạch rốt cuộc là sao. Đại Nhật kiếm pháp là tuyệt kỹ kiếm pháp của Đại Nhật Kiếm Tiên Tư Mã Trường Bạch, tuyệt đối không đơn giản. Đáng tiếc Tư Mã Ôn học Đại Nhật kiếm pháp không tốt lắm, đến đây thì đã thấy rõ trình độ của Tư Mã Ôn.
Cho nên tiếp theo Lục Nguyên không chờ đợi nữa.
Trực tiếp lên, trong năm chiêu giải quyết Tư Mã Ôn.
Nếu nói Tư Mã Ôn chỉ tiếp năm chiêu của Lục Nguyên là bi kịch thì Tư Mã Viêm nối tiếp Tư Mã Ôn càng thê thảm. Giờ gã đã bị Lục Nguyên hù vỡ mật. Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu, Tư Mã Viêm mạnh hơn gã mà còn thất bại trong tay Lục Nguyên thì gã chẳng có chút tựa tin.
Chính vì bây giờ gã không có chút niềm tin, thực lực bản thân kém xa Lục Nguyên.
Hai nguyên nhân gộp một chỗ khiến Lục Nguyên dùng hai chiêu là thắng gã.
Lúc này đội năm người bốn tên Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu, Tư Mã Ôn, Tư Mã Viêm đã thua, mọi người phát hiện một chuyện kỳ tích, đó là Lục Nguyên đối phó Tư Đồ Tả ra hai mươi chiêu, đối phó Tư Đồ Hữu là mười chiêu, đối phó Tư Mã Ôn là năm chiêu, đối phó Tư Mã Viêm là hai chiêu. Hắn xuất chiêu ngày càng ít, đều là nửa chiêu thức đợt đầu. Vậy cuộc chiến cuối cùng, đối trận Tư Mã Hạo sẽ như thế nào? Lại cần bao nhiêu chiêu đâu? Không phải là phân nửa hai chiêu, một chiêu chứ?
- Một chiêu!
- Một chiêu!
- Một chiêu!
Có người kêu gọi, hy vọng Lục Nguyên có thể lại sáng tạo kỳ tích, một chiêu thắng Tư Mã Hạo, nhưng đa số người thấy không có khả năng. Tư Mã Hạo bản thân có pháp lực luyện khí kỳ tứ tầng, kiếm pháp truyền thừa từ tổ phụ Tư Mã Trường Bạch, do gã từng chút một dạy dỗ. Tuy Lục Nguyên rồi sẽ thắng nhưng không khả năng trong vòng một chiêu.
Bây giờ mặt Tư Mã Hạo đen như lọ nồi, vốn cho rằng lần này đội mình thắng chắc Lục Nguyên, lấy vị trí thập đại đệ tử chân truyền, thậm chí không cần mình ra tay là thắng ngay. Nhưng giờ lại xuất hiện tình huống khó tin như vậy, không ngờ Lục Nguyên thắng, hơn nữa thắng khá nhẹ nhàng, thắng hết bốn người trước mình.
Lại thêm lúc này đám đệ tử bình thường đang nói gì thế này? ‘Một chiêu’? Làm sao có thể một chiêu được? Coi như Lục Nguyên mạnh hơn mình cũng sẽ không cường bao nhiêu, sao có thể trong một chiêu đánh bại mình, đây rõ ràng là ô nhục mình mà. Tư Mã Hạo lửa giận hừng hực, lần này chắc chắn không thể làm thập đại đệ tử chân truyền rồi.
Nhưng tuyệt đối không thể để Lục Nguyên dễ chịu.
Tư Mã Hạo thầm nhủ.
Mấy vị trong Bắc phong lục kiếm tiên ăn ý liếc mắt nhìn nhau. Lúc này Lý Nguyên Bạch vẫn như cũ bình thản, tóc trắng bay bay. Mặt Tư Mã Trường Bạch biến xanh mét. Còn Cô Tâm Kiếm Tiên Độc Cô Diệp như thâm cốc u lan thì cười khẽ, không biết đang cười ai.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân tiếp tục ngồi câu cá.
Ánh sáng chiếu rọi, vầng mặt trời từ từ dâng lên, ánh nắng rực rỡ chiếu khắp mặt đất.
Bất cứ ánh sáng nào, bất cứ thần thông nào, trước uy lực thiên nhiên đều biến thành buồn cười.
Thiên địa xa xưa, mặt trời muôn thuở, muôn đời không đổi thay.
Lúc này tại Hoa Sơn Bắc phong, một thắng cảnh tiên gia, trong Bắc phong Vân Cốc đang có trận tỷ thí.
- Một chiêu!
- Một chiêu!
- Một chiêu!
Tiếng kêu ngày càng cao, mặt Tư Mã Hạo biến càng đen, mặt Tư Mã Trường Bạch cũng có xu hướng xanh mét. Giờ đã tới đỉnh cao. Trước kia Bắc phong đại tái bình thường ở đoạn thứ ba thập đại đệ tử chân truyền mới tiến vào cao trào, nhưng lần Bắc phong đại tái này, ngay lúc này đã sục sôi.
Đích thực là tiến vào tột đỉnh rồi.
Trong sân hai người, Tư Mã Hạo thầm nghĩ thực lực của mình không kém gì Tư Đồ Tả, dù thế nào cũng phải cố chống chừng hai mươi chiêu. Gã rút ra phối kiếm Hạo Viêm kiếm của mình.
Lục Nguyên cũng chậm rãi bình tâm.
Mọi chuyện đều không đặt trong lòng.
Đầu hắn xẹt qua rất rất nhiều việc, ví dụ sáu tháng trước Tư Mã Hạo ở trước mặt huênh hoang vênh váo, nói sáu tháng sau tại Bắc phong đại tái sẽ cho hắn biết mặt. Hắn nhớ đến trước đó nữa Tư Mã Hạo không ngừng khiêu khích, các loại thủ đoạn, các cách rất đáng ghét!
Đương nhiên đó còn chưa ghê tởm nhất.
Ghê tởm nhất là việc Tư Mã Trường Bạch làm, lại muốn nhân lúc sư phụ sống không bao nhiêu này cướp đi sản nghiệp của sư phụ, rất quá đáng.
Đối với sư phụ Lý Nguyên Bạch, Lục Nguyên có lòng yêu quý rất sâu. Dù sao là sư phụ kéo hắn vào Hoa Sơn tiên môn, từng chút một chỉ dạy hắn tu tiên. Nếu như không có sư phụ thì chắc bây giờ hắn ở Đông Lâm trấn kế thừa y thuật phụ thân mà hắn không thích rồi.
Nếu đối với bản thân hắn thì đã đáng ghét.
Nay rõ ràng không chừa chút mặt mũi cho sư phụ, muốn nhân dịp cướp sản nghiệp càng đáng ghét hơn.
Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng.
Ngày càng tức giận!
Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm xẹt qua trong đầu. Mỗi một kiếm chiêu đấu với bốn người Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu, Tư Mã Ôn, Tư Mã Viêm không ngừng khắc vào óc, vô số chiêu thức, kiếm thức không ngừng biến đổi, rốt cuộc tay không bị óc khống chế đã động.
Búng tay kiếm ra khỏi vỏ, luồng sáng lạnh xẹt bên người.
Dưỡng Ngô kiếm vào tay.
Lòng giận dữ.
Một kiếm chém ra.
Nhát kiếm này là chiêu đếm ngược thứ hai trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, ‘Phong Nộ Vân Nộ’, chiêu này có tiếng là khó học khó luyện, dù học cũng ít có người phát huy ra uy lực chiêu thức. Cho nên chiêu này trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm cực kỳ ít có người sử dụng, bây giờ Lục Nguyên dùng một kiếm này.
Kiếm động phong vân động! Một kiếm mang theo ánh sáng xanh lạnh buốt, mang theo giá rét căm căm, mang theo kiếm ý, giận dữ, hồi ức như sao băng chém hướng Tư Mã Hạo.
Một kiếm thật nhanh! Một kiếm thế đến thật gấp! Một kiếm thật mạnh!
Tư Mã Hạo chỉ thấy trong trời đất của gã trừ một kiếm đó, cảnh vật khác đều biến mất hết. Khi đối mặt một kiếm này, Tư Mã Hạo chỉ kịp dùng kiếm đỡ, dùng chiêu Hỏa Như Hoàng trong Đại Nhật kiếm pháp.
*Đinh!* một tiếng, sau đó là hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Nguyên đứng đó, nhẹ vuốt trường kiếm trong tay. Trường kiếm khẽ kêu, mang theo giọt máu.
Tư Mã Hạo bởi vì đổi vị trí mà nửa quỳ trước mặt Lục Nguyên, gã ho khan, rốt cuộc *bùm* một tiếng quỳ hẳn xuống, ngực có vệt máu cực dài.
Lục Nguyên cười to nói:
- Thì ra thập nhất sư đệ biết hối hận, bây giờ muốn quỳ trước mặt ta? Nhưng chúng ta là sư huynh đệ, không cần đại lễ như vậy.
Kiếm thế như lửa, Tư Mã Ôn tấn công dồn dập, phát hiện Lục Nguyên ngừng tránh né thì gã thầm mừng rỡ. Trừ phi hai trận vừa rồi khiến Lục Nguyên dùng pháp lực sắp cạn kiệt, nói không chừng lần này gã đắc thắng. Nếu như gã thắng, vậy chuyến này nổi trội rồi, sau này ở dưới tay Tư Mã Trường Bạch càng dễ lăn lộn.
Đáng tiếc khi gã vui mừng nhất, cho rằng mình sắp chiến thắng thì Lục Nguyên lên tiếng.
Lục Nguyên có chút tiếc nuối nói:
- A, đây chính là Đại Nhật kiếm pháp mà ngươi học sao, đúng là không được tốt lắm.
Mới rồi hắn luôn né tránh là muốn quan sát Đại Nhật kiếm pháp của Tư Mã Trường Bạch rốt cuộc là sao. Đại Nhật kiếm pháp là tuyệt kỹ kiếm pháp của Đại Nhật Kiếm Tiên Tư Mã Trường Bạch, tuyệt đối không đơn giản. Đáng tiếc Tư Mã Ôn học Đại Nhật kiếm pháp không tốt lắm, đến đây thì đã thấy rõ trình độ của Tư Mã Ôn.
Cho nên tiếp theo Lục Nguyên không chờ đợi nữa.
Trực tiếp lên, trong năm chiêu giải quyết Tư Mã Ôn.
Nếu nói Tư Mã Ôn chỉ tiếp năm chiêu của Lục Nguyên là bi kịch thì Tư Mã Viêm nối tiếp Tư Mã Ôn càng thê thảm. Giờ gã đã bị Lục Nguyên hù vỡ mật. Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu, Tư Mã Viêm mạnh hơn gã mà còn thất bại trong tay Lục Nguyên thì gã chẳng có chút tựa tin.
Chính vì bây giờ gã không có chút niềm tin, thực lực bản thân kém xa Lục Nguyên.
Hai nguyên nhân gộp một chỗ khiến Lục Nguyên dùng hai chiêu là thắng gã.
Lúc này đội năm người bốn tên Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu, Tư Mã Ôn, Tư Mã Viêm đã thua, mọi người phát hiện một chuyện kỳ tích, đó là Lục Nguyên đối phó Tư Đồ Tả ra hai mươi chiêu, đối phó Tư Đồ Hữu là mười chiêu, đối phó Tư Mã Ôn là năm chiêu, đối phó Tư Mã Viêm là hai chiêu. Hắn xuất chiêu ngày càng ít, đều là nửa chiêu thức đợt đầu. Vậy cuộc chiến cuối cùng, đối trận Tư Mã Hạo sẽ như thế nào? Lại cần bao nhiêu chiêu đâu? Không phải là phân nửa hai chiêu, một chiêu chứ?
- Một chiêu!
- Một chiêu!
- Một chiêu!
Có người kêu gọi, hy vọng Lục Nguyên có thể lại sáng tạo kỳ tích, một chiêu thắng Tư Mã Hạo, nhưng đa số người thấy không có khả năng. Tư Mã Hạo bản thân có pháp lực luyện khí kỳ tứ tầng, kiếm pháp truyền thừa từ tổ phụ Tư Mã Trường Bạch, do gã từng chút một dạy dỗ. Tuy Lục Nguyên rồi sẽ thắng nhưng không khả năng trong vòng một chiêu.
Bây giờ mặt Tư Mã Hạo đen như lọ nồi, vốn cho rằng lần này đội mình thắng chắc Lục Nguyên, lấy vị trí thập đại đệ tử chân truyền, thậm chí không cần mình ra tay là thắng ngay. Nhưng giờ lại xuất hiện tình huống khó tin như vậy, không ngờ Lục Nguyên thắng, hơn nữa thắng khá nhẹ nhàng, thắng hết bốn người trước mình.
Lại thêm lúc này đám đệ tử bình thường đang nói gì thế này? ‘Một chiêu’? Làm sao có thể một chiêu được? Coi như Lục Nguyên mạnh hơn mình cũng sẽ không cường bao nhiêu, sao có thể trong một chiêu đánh bại mình, đây rõ ràng là ô nhục mình mà. Tư Mã Hạo lửa giận hừng hực, lần này chắc chắn không thể làm thập đại đệ tử chân truyền rồi.
Nhưng tuyệt đối không thể để Lục Nguyên dễ chịu.
Tư Mã Hạo thầm nhủ.
Mấy vị trong Bắc phong lục kiếm tiên ăn ý liếc mắt nhìn nhau. Lúc này Lý Nguyên Bạch vẫn như cũ bình thản, tóc trắng bay bay. Mặt Tư Mã Trường Bạch biến xanh mét. Còn Cô Tâm Kiếm Tiên Độc Cô Diệp như thâm cốc u lan thì cười khẽ, không biết đang cười ai.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân tiếp tục ngồi câu cá.
Ánh sáng chiếu rọi, vầng mặt trời từ từ dâng lên, ánh nắng rực rỡ chiếu khắp mặt đất.
Bất cứ ánh sáng nào, bất cứ thần thông nào, trước uy lực thiên nhiên đều biến thành buồn cười.
Thiên địa xa xưa, mặt trời muôn thuở, muôn đời không đổi thay.
Lúc này tại Hoa Sơn Bắc phong, một thắng cảnh tiên gia, trong Bắc phong Vân Cốc đang có trận tỷ thí.
- Một chiêu!
- Một chiêu!
- Một chiêu!
Tiếng kêu ngày càng cao, mặt Tư Mã Hạo biến càng đen, mặt Tư Mã Trường Bạch cũng có xu hướng xanh mét. Giờ đã tới đỉnh cao. Trước kia Bắc phong đại tái bình thường ở đoạn thứ ba thập đại đệ tử chân truyền mới tiến vào cao trào, nhưng lần Bắc phong đại tái này, ngay lúc này đã sục sôi.
Đích thực là tiến vào tột đỉnh rồi.
Trong sân hai người, Tư Mã Hạo thầm nghĩ thực lực của mình không kém gì Tư Đồ Tả, dù thế nào cũng phải cố chống chừng hai mươi chiêu. Gã rút ra phối kiếm Hạo Viêm kiếm của mình.
Lục Nguyên cũng chậm rãi bình tâm.
Mọi chuyện đều không đặt trong lòng.
Đầu hắn xẹt qua rất rất nhiều việc, ví dụ sáu tháng trước Tư Mã Hạo ở trước mặt huênh hoang vênh váo, nói sáu tháng sau tại Bắc phong đại tái sẽ cho hắn biết mặt. Hắn nhớ đến trước đó nữa Tư Mã Hạo không ngừng khiêu khích, các loại thủ đoạn, các cách rất đáng ghét!
Đương nhiên đó còn chưa ghê tởm nhất.
Ghê tởm nhất là việc Tư Mã Trường Bạch làm, lại muốn nhân lúc sư phụ sống không bao nhiêu này cướp đi sản nghiệp của sư phụ, rất quá đáng.
Đối với sư phụ Lý Nguyên Bạch, Lục Nguyên có lòng yêu quý rất sâu. Dù sao là sư phụ kéo hắn vào Hoa Sơn tiên môn, từng chút một chỉ dạy hắn tu tiên. Nếu như không có sư phụ thì chắc bây giờ hắn ở Đông Lâm trấn kế thừa y thuật phụ thân mà hắn không thích rồi.
Nếu đối với bản thân hắn thì đã đáng ghét.
Nay rõ ràng không chừa chút mặt mũi cho sư phụ, muốn nhân dịp cướp sản nghiệp càng đáng ghét hơn.
Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng.
Ngày càng tức giận!
Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm xẹt qua trong đầu. Mỗi một kiếm chiêu đấu với bốn người Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu, Tư Mã Ôn, Tư Mã Viêm không ngừng khắc vào óc, vô số chiêu thức, kiếm thức không ngừng biến đổi, rốt cuộc tay không bị óc khống chế đã động.
Búng tay kiếm ra khỏi vỏ, luồng sáng lạnh xẹt bên người.
Dưỡng Ngô kiếm vào tay.
Lòng giận dữ.
Một kiếm chém ra.
Nhát kiếm này là chiêu đếm ngược thứ hai trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, ‘Phong Nộ Vân Nộ’, chiêu này có tiếng là khó học khó luyện, dù học cũng ít có người phát huy ra uy lực chiêu thức. Cho nên chiêu này trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm cực kỳ ít có người sử dụng, bây giờ Lục Nguyên dùng một kiếm này.
Kiếm động phong vân động! Một kiếm mang theo ánh sáng xanh lạnh buốt, mang theo giá rét căm căm, mang theo kiếm ý, giận dữ, hồi ức như sao băng chém hướng Tư Mã Hạo.
Một kiếm thật nhanh! Một kiếm thế đến thật gấp! Một kiếm thật mạnh!
Tư Mã Hạo chỉ thấy trong trời đất của gã trừ một kiếm đó, cảnh vật khác đều biến mất hết. Khi đối mặt một kiếm này, Tư Mã Hạo chỉ kịp dùng kiếm đỡ, dùng chiêu Hỏa Như Hoàng trong Đại Nhật kiếm pháp.
*Đinh!* một tiếng, sau đó là hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Nguyên đứng đó, nhẹ vuốt trường kiếm trong tay. Trường kiếm khẽ kêu, mang theo giọt máu.
Tư Mã Hạo bởi vì đổi vị trí mà nửa quỳ trước mặt Lục Nguyên, gã ho khan, rốt cuộc *bùm* một tiếng quỳ hẳn xuống, ngực có vệt máu cực dài.
Lục Nguyên cười to nói:
- Thì ra thập nhất sư đệ biết hối hận, bây giờ muốn quỳ trước mặt ta? Nhưng chúng ta là sư huynh đệ, không cần đại lễ như vậy.
/1562
|