Cảm giác giết kẻ thù thật là sung sướng. Lục Nguyên một bước tới bên cạnh chiến trường của phó chủ giản chi văn minh và phó chủ đồ chi văn minh. Phó chủ giản chi văn minh trời sinh bá khí, thi triển giản kiếm đánh phó chủ đồ chi văn minh liên tục bại lui, rất là chật vật.
Lục Nguyên ở một bên quan sát chốc lát liền học xong tiết cực hạn, đây là cực hạn thứ mười hai của hắn.
phó chủ giản chi văn minh có thấy Lục Nguyên nhưng không quá để mắt vào hắn. Chiến trường ngưng cố tinh vực cực kỳ lớn, cộng thêm địa hình đặc biệt, vô số người chiến đấu, dù là thần niệm phó chủ văn minh có thể lan đến nơi rất nhỏ, cho nên gã không biết cuộc chiến tuyệt thế giữa Lục Nguyên và Hoang Chi Tử.
Phó chủ giản chi văn minh bùm một tiếng đánh bay phó chủ đồ chi văn minh, nhìn sang Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, ngươi thật sự là thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ muốn xông vào. Ta chờ giết ngươi rất lâu rồi, hôm nay ngươi đưa lên cửa cho ta giết thật là việc rất sung sướng.
Phó chủ giản chi văn minh hét chói tai, xuất chiêu với Lục Nguyên.
Phó chủ giản chi văn minh chín kỷ nguyên phối hợp tiết cực hạn đúng là cũng có sức sát thương.
Lúc này không gian quanh thân Lục Nguyên kẹt từng khúc một, thời gian cũng bị kẹt, thậm chí chiêu thức hắn định đánh ra cũng ngắt ngứ, càng muốn chết kiểu dừng dừng này không có tiết tấu, lúc chậm khi nhanh khiến người khó chịu muốn hộc máu.
Không đúng, bây giờ ngay cả máu cũng bị tiết cực hạn hạn chế, nhanh rồi chậm, kẹt rồi chạy.
Đây chính là tiết cực hạn, pháp môn vô thượng khống chế tiết tấu.
Không thể không nói, phó chủ giản chi văn minh đúng là một thiên tài, sáng tạo ra pháp môn như vậy.
Phó chủ giản chi văn minh nhất định muốn giết Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, ngươi là thiên tài kiếm đạo lớn nhất ở kỷ nguyên này, ta giết ngươi thu hết khí vận kiếm đạo của ngươi về cho ta, sau này ta có thể đi cổ kiếm giả mộ lấy báu vật thiên địa, trùng kích chủ văn minh thậm chí là cảnh giới càng cao hơn.
Phó chủ giản chi văn minh là hạng người tràn ngập dã tâm, gã tin tưởng có thể giết chết Lục Nguyên.
Lục Nguyên cũng hét lên:
- Xuất kích đi!
Đối mặt phó chủ giản chi văn minh Lục Nguyên không khách sáo, mười hai chiêu thức cực hạn đế, hoàng, vương, cuồng, bá, ngạo, hồng, khổ, viên, biến, tiết, huyễn toàn bộ đều thi triển ra, pháp lực chín kỷ nguyên cũng đánh ra ngoài, cứng đối cứng va chạm cùng phó chủ giản chi văn minh.
Cái gọi là chuyên nghiệp vừa ra tay liền biết ngay. Phó chủ giản chi văn minh mới rồi còn tưởng Lục Nguyên dễ khi dễ, kết quả không ngờ là hắn phản kích mãnh liệt như vậy, trên cả phó chủ giản chi văn minh. Gã còn muốn khống chế tiết tấu chút, nhưng tiết tấu có tuyệt đến đâu đụng phải công kích cuồng bá như vậy thì cũng chơi xong.
*Ầm!*
Chỉ là một kích phó chủ giản chi văn minh liền bị Lục Nguyên đánh trọng thương, bùm một tiếng văng ra mấy ngàn trượng.
Lục Nguyên thật mạnh, tại sao hắn mạnh như vậy chứ?
Phó chủ giản chi văn minh đang nghi ngờ thì Lục Nguyên đã như bóng với hình đuổi theo, căn bản không cho gã chút cơ hội nào, vừa ra tay lại là mười hai chiêu thức cực hạn, lần thứ hai đánh vào phó chủ giản chi văn minh. Phó chủ giản chi văn minh lại ra tay, vận vạn giản tương gian thuật phòng ngự mạnh nhất của gã. Vạn giản tương gian thuật là thuật phòng ngự khá lạ lùng, dường như đem vạn cây giản tổ hợp vòng quanh bên người. Giản và kiếm khác nhau, giản có vô số mắt, cho nên có thể không ngừng gấp khúc, kiếm thì không làm được như vậy. Bùm, gã mới ngự vạn giản tương gian thuật đã bị Lục Nguyên nặng nề đập vào.
Lục Nguyên không cho phó chủ giản chi văn minh có cơ hội thở dốc, lại xông lên, Dưỡng Ngô thần kiếm đâm thẳng xuyên qua vạn giới.
- Phó chủ giản chi văn minh, đây là một kiếm đâm thay cho các tiền bối kiếm cổ văn minh năm đó. Ngươi phản bội kiếm cổ văn minh, ngày hôm nay nên chết đi.
Phó chủ giản chi văn minh cố chóng lại nhưng đối mặt Lục Nguyên thì sao kháng cực được chứ. Gã lần thứ hai bị chiêu thức cực hạn nặng nề đánh bay, giản chi tiểu thiên thế giới đã tổn hại sáu phần.
Lục Nguyên lại xuất kích, lại là nhất kiếm, lần này dùng lưu tinh thần kiếm, nhất kiếm tốc tuyệt, đuổi theo phó chủ giản chi văn minh. Kiếm đâm xuyên qua thân hình phó chủ giản chi văn minh, tổn hại giản chi tiểu thiên thế giới tám phần.
- Phó chủ giản chi văn minh, một kiếm này là báo lại Kiếm Môn nhiều năm luôn bị giản hại.
Có thù báo thù, có oán báo oán.
Chính là lúc trượng kiếm trừ ân cừu.
Kiếm, thanh u, khẽ ngâm.
Kiếm càng thấy sảng khoái.
Kiếm thanh u, kiếm khẽ ngâm.
Lục Nguyên búng kiếm.
Phó chủ giản chi văn minh là một nhân vật kiêu hùng, lúc này bị trọng thương rồi mà vẫn muốn sống, định dùng tốc độ nhanh nhất chạy thoát. Nhưng đáng tiếc là trường kiếm của Lục Nguyên không chút lưu tình đâm xuyên qua thân mình phó chủ giản chi văn minh, đâm thủng trái tim gã.
Lục Nguyên nhìn phó chủ giản chi văn minh, nói:
- Năm đó ngươi phản kiếm, hôm nay chết dưới kiếm.
Phó chủ giản chi văn minh hét to:
- Vậy thì sao chứ? Cho dù có chết dưới kiếm thì ta cũng không hối hận.
Phó chủ giản chi văn minh lớn tiếng rống:
- Năm đó cái đám điên đi đấu thiên, nghĩ mọi người đều giống nhau sao? Làm sao có thể, một đám điên không biết thời thế. Ta là người bình thường, ta không phải kẻ điên, kiếm đạo vạn cổ trường tồn, không cần nghĩ cùng biết sao có thể được.
Lục Nguyên quát hỏi:
- Ngươi không đi đấu thiên cũng không có ai trách ngươi, ngươi không đi thì thôi, giống như Tà Kiếm phó chủ văn minh vậy, có sao đâu? Ngươi giết nhiều người thượng kiếm cổ, khi kiếm cổ chủ lực đấu thiên chết rồi hại kiếm đạo, kỷ nguyên này lại trấn áp kiếm đạo.
Phó chủ giản chi văn minh cười lạnh nói:
- Nói nhảm, thực lực của ta không tệ nhưng cần có chỗ dựa mới được! Lục Nguyên, nếu như ngươi không có chủ pháp cổ văn minh làm chỗ dựa thì đã sớm chết rồi. Hưn nữa ngươi có khí vận lớn lao, các loại nhân tố mới không chết. Kiếm cổ bị diệt thì kiếm đạo không còn, kỷ nguyên mới thế lực mới muốn đả kích kiếm đạo, nếu ta không tìm chỗ dựa thì làm sao được? Chỉ có giết đồng môn cũ mới khiến chỗ dựa đó yên tâm. Nếu không phải năm đó ta phản văn minh thì làm sao phát triển thế lực giản chi văn minh lớn như hiện nay? Vì dã tâm của ta, đồng bạn cũ bình thường hy sinh có là gì? Hy sinh vì ta họ nên cảm thấy vinh hạnh.
Gã đến chết cũng không có chút y hối cải, đối với gã cái gì là hối cải? Quá buồn cười rồi.
Phó chủ giản chi văn minh cười dài nói:
- Nếu không phải ngươi xuất hiện, nếu như không có ngươi nhúng tay vào thì ta đã thăng lên cảnh giới chủ văn minh, thành tựu tương lai to lớn, đến lúc ấy giản đạo trường tồn.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, mọi chuyện đã muộn rồi, chí lớn chưa thành, chí lớn chưa thành.
Phó chủ giản chi văn minh hét to vài tiếng, nhân vật có dã tâm kiêu hùng rốt cuộc hoàn toàn chết đi.
Ân cừu đã thanh toán xong, Lục Nguyên có chút cảm thán. Đói kháng với giản chi văn minh đã rất lâu rồi, giờ thì rốt cuộc đánh chết phó chủ giản chi văn minh.
Lục Nguyên ở một bên quan sát chốc lát liền học xong tiết cực hạn, đây là cực hạn thứ mười hai của hắn.
phó chủ giản chi văn minh có thấy Lục Nguyên nhưng không quá để mắt vào hắn. Chiến trường ngưng cố tinh vực cực kỳ lớn, cộng thêm địa hình đặc biệt, vô số người chiến đấu, dù là thần niệm phó chủ văn minh có thể lan đến nơi rất nhỏ, cho nên gã không biết cuộc chiến tuyệt thế giữa Lục Nguyên và Hoang Chi Tử.
Phó chủ giản chi văn minh bùm một tiếng đánh bay phó chủ đồ chi văn minh, nhìn sang Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, ngươi thật sự là thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ muốn xông vào. Ta chờ giết ngươi rất lâu rồi, hôm nay ngươi đưa lên cửa cho ta giết thật là việc rất sung sướng.
Phó chủ giản chi văn minh hét chói tai, xuất chiêu với Lục Nguyên.
Phó chủ giản chi văn minh chín kỷ nguyên phối hợp tiết cực hạn đúng là cũng có sức sát thương.
Lúc này không gian quanh thân Lục Nguyên kẹt từng khúc một, thời gian cũng bị kẹt, thậm chí chiêu thức hắn định đánh ra cũng ngắt ngứ, càng muốn chết kiểu dừng dừng này không có tiết tấu, lúc chậm khi nhanh khiến người khó chịu muốn hộc máu.
Không đúng, bây giờ ngay cả máu cũng bị tiết cực hạn hạn chế, nhanh rồi chậm, kẹt rồi chạy.
Đây chính là tiết cực hạn, pháp môn vô thượng khống chế tiết tấu.
Không thể không nói, phó chủ giản chi văn minh đúng là một thiên tài, sáng tạo ra pháp môn như vậy.
Phó chủ giản chi văn minh nhất định muốn giết Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, ngươi là thiên tài kiếm đạo lớn nhất ở kỷ nguyên này, ta giết ngươi thu hết khí vận kiếm đạo của ngươi về cho ta, sau này ta có thể đi cổ kiếm giả mộ lấy báu vật thiên địa, trùng kích chủ văn minh thậm chí là cảnh giới càng cao hơn.
Phó chủ giản chi văn minh là hạng người tràn ngập dã tâm, gã tin tưởng có thể giết chết Lục Nguyên.
Lục Nguyên cũng hét lên:
- Xuất kích đi!
Đối mặt phó chủ giản chi văn minh Lục Nguyên không khách sáo, mười hai chiêu thức cực hạn đế, hoàng, vương, cuồng, bá, ngạo, hồng, khổ, viên, biến, tiết, huyễn toàn bộ đều thi triển ra, pháp lực chín kỷ nguyên cũng đánh ra ngoài, cứng đối cứng va chạm cùng phó chủ giản chi văn minh.
Cái gọi là chuyên nghiệp vừa ra tay liền biết ngay. Phó chủ giản chi văn minh mới rồi còn tưởng Lục Nguyên dễ khi dễ, kết quả không ngờ là hắn phản kích mãnh liệt như vậy, trên cả phó chủ giản chi văn minh. Gã còn muốn khống chế tiết tấu chút, nhưng tiết tấu có tuyệt đến đâu đụng phải công kích cuồng bá như vậy thì cũng chơi xong.
*Ầm!*
Chỉ là một kích phó chủ giản chi văn minh liền bị Lục Nguyên đánh trọng thương, bùm một tiếng văng ra mấy ngàn trượng.
Lục Nguyên thật mạnh, tại sao hắn mạnh như vậy chứ?
Phó chủ giản chi văn minh đang nghi ngờ thì Lục Nguyên đã như bóng với hình đuổi theo, căn bản không cho gã chút cơ hội nào, vừa ra tay lại là mười hai chiêu thức cực hạn, lần thứ hai đánh vào phó chủ giản chi văn minh. Phó chủ giản chi văn minh lại ra tay, vận vạn giản tương gian thuật phòng ngự mạnh nhất của gã. Vạn giản tương gian thuật là thuật phòng ngự khá lạ lùng, dường như đem vạn cây giản tổ hợp vòng quanh bên người. Giản và kiếm khác nhau, giản có vô số mắt, cho nên có thể không ngừng gấp khúc, kiếm thì không làm được như vậy. Bùm, gã mới ngự vạn giản tương gian thuật đã bị Lục Nguyên nặng nề đập vào.
Lục Nguyên không cho phó chủ giản chi văn minh có cơ hội thở dốc, lại xông lên, Dưỡng Ngô thần kiếm đâm thẳng xuyên qua vạn giới.
- Phó chủ giản chi văn minh, đây là một kiếm đâm thay cho các tiền bối kiếm cổ văn minh năm đó. Ngươi phản bội kiếm cổ văn minh, ngày hôm nay nên chết đi.
Phó chủ giản chi văn minh cố chóng lại nhưng đối mặt Lục Nguyên thì sao kháng cực được chứ. Gã lần thứ hai bị chiêu thức cực hạn nặng nề đánh bay, giản chi tiểu thiên thế giới đã tổn hại sáu phần.
Lục Nguyên lại xuất kích, lại là nhất kiếm, lần này dùng lưu tinh thần kiếm, nhất kiếm tốc tuyệt, đuổi theo phó chủ giản chi văn minh. Kiếm đâm xuyên qua thân hình phó chủ giản chi văn minh, tổn hại giản chi tiểu thiên thế giới tám phần.
- Phó chủ giản chi văn minh, một kiếm này là báo lại Kiếm Môn nhiều năm luôn bị giản hại.
Có thù báo thù, có oán báo oán.
Chính là lúc trượng kiếm trừ ân cừu.
Kiếm, thanh u, khẽ ngâm.
Kiếm càng thấy sảng khoái.
Kiếm thanh u, kiếm khẽ ngâm.
Lục Nguyên búng kiếm.
Phó chủ giản chi văn minh là một nhân vật kiêu hùng, lúc này bị trọng thương rồi mà vẫn muốn sống, định dùng tốc độ nhanh nhất chạy thoát. Nhưng đáng tiếc là trường kiếm của Lục Nguyên không chút lưu tình đâm xuyên qua thân mình phó chủ giản chi văn minh, đâm thủng trái tim gã.
Lục Nguyên nhìn phó chủ giản chi văn minh, nói:
- Năm đó ngươi phản kiếm, hôm nay chết dưới kiếm.
Phó chủ giản chi văn minh hét to:
- Vậy thì sao chứ? Cho dù có chết dưới kiếm thì ta cũng không hối hận.
Phó chủ giản chi văn minh lớn tiếng rống:
- Năm đó cái đám điên đi đấu thiên, nghĩ mọi người đều giống nhau sao? Làm sao có thể, một đám điên không biết thời thế. Ta là người bình thường, ta không phải kẻ điên, kiếm đạo vạn cổ trường tồn, không cần nghĩ cùng biết sao có thể được.
Lục Nguyên quát hỏi:
- Ngươi không đi đấu thiên cũng không có ai trách ngươi, ngươi không đi thì thôi, giống như Tà Kiếm phó chủ văn minh vậy, có sao đâu? Ngươi giết nhiều người thượng kiếm cổ, khi kiếm cổ chủ lực đấu thiên chết rồi hại kiếm đạo, kỷ nguyên này lại trấn áp kiếm đạo.
Phó chủ giản chi văn minh cười lạnh nói:
- Nói nhảm, thực lực của ta không tệ nhưng cần có chỗ dựa mới được! Lục Nguyên, nếu như ngươi không có chủ pháp cổ văn minh làm chỗ dựa thì đã sớm chết rồi. Hưn nữa ngươi có khí vận lớn lao, các loại nhân tố mới không chết. Kiếm cổ bị diệt thì kiếm đạo không còn, kỷ nguyên mới thế lực mới muốn đả kích kiếm đạo, nếu ta không tìm chỗ dựa thì làm sao được? Chỉ có giết đồng môn cũ mới khiến chỗ dựa đó yên tâm. Nếu không phải năm đó ta phản văn minh thì làm sao phát triển thế lực giản chi văn minh lớn như hiện nay? Vì dã tâm của ta, đồng bạn cũ bình thường hy sinh có là gì? Hy sinh vì ta họ nên cảm thấy vinh hạnh.
Gã đến chết cũng không có chút y hối cải, đối với gã cái gì là hối cải? Quá buồn cười rồi.
Phó chủ giản chi văn minh cười dài nói:
- Nếu không phải ngươi xuất hiện, nếu như không có ngươi nhúng tay vào thì ta đã thăng lên cảnh giới chủ văn minh, thành tựu tương lai to lớn, đến lúc ấy giản đạo trường tồn.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, mọi chuyện đã muộn rồi, chí lớn chưa thành, chí lớn chưa thành.
Phó chủ giản chi văn minh hét to vài tiếng, nhân vật có dã tâm kiêu hùng rốt cuộc hoàn toàn chết đi.
Ân cừu đã thanh toán xong, Lục Nguyên có chút cảm thán. Đói kháng với giản chi văn minh đã rất lâu rồi, giờ thì rốt cuộc đánh chết phó chủ giản chi văn minh.
/1562
|