Nghe đến tên hắn, trái tim Hương Diệp khẽ hoảng hốt, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nói, “Cái này cậu tự đi mà hỏi.”
“Đừng mà, Hương Diệp, cậu với Ngọc Sanh Hàn chẳng phải quen hơn sao, cậu lại là Hoàng hậu, mở miệng dễ hơn chứ.”
Hương Diệp không đếm xỉa đến lời thỉnh cầu như làm nũng của Hương Nại Nhi, không nhanh không chậm nói, “Hậu cung không tham gia vào chính sự.”
“Khốn thật! Cậu tham gia chính sự còn ít sao.” Hương Nại Nhi không nhịn được chế giễu cô một câu, Hương Diệp nhàn nhạt liếc cô nàng một cái, vẫn nói như cũ, “Muốn chơi, trực tiếp tìm anh ta.”
Đã mấy ngày không gặp mặt hắn, hắn cũng không tới tìm cô, hai người, đột nhiên trở nên có chút xa cách.
“Anh ta lạnh như vậy, mình sợ bị chết rét mất, cậu thật không có nghĩa khí.” Hương Nại Nhi vẫn không nhịn được mà lầu bầu, nhưng thấy bộ dáng cự tuyệt người ta cùng với ngàn dặm xa cách của Hương Diệp, thở dài, bước ra khỏi Phượng Hoàn cung, trực tiếp đi về phía Ngự thư phòng.
Được cho phép trực tiếp đẩy cửa vào, Ngọc Sanh Hàn đang xem tấu chương, thấy Hương Nại Nhi, chỉ khẽ ngước mắt lên, lại cúi đầu, chỉ hỏi, “Có việc?”
“À, tôi mới từ chỗ Hương Diệp qua đây, Hương Diệp nói, buối tối muốn mời anh qua Phượng Hoàn cung cùng ăn cơm tối.” Hương Nại Nhi gọn gàng dứt khoát, Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, trên tay khựng lại, nhìn Hương Nại Nhi, vẻ mặt không tin. “Cô ấy nói?”
“Cô ấy nói!” Hương Nại Nhi trả lời, mặt không đỏ tim không đập, nhưng nhìn vẻ mong đợi nơi đáy mắt Ngọc Sanh Hàn, Hương Nại Nhi lại than mình bây giờ thực lương thiện, vốn lúc đầu, từ chỗ sơn trang nghỉ mát về hai người này đã là lạ, đến bây giờ, lại còn phân phòng ngủ, hơn nữa nghe Tần Khê nói, Hương Diệp vài ngày rồi không hề xuất hiện ở Ngự thư phòng, hắn lại không thể tùy tiện đi vào Hậu cung, cho nên trong lòng buồn bực, chỉ có thể tìm Hương Nại Nhi giúp một tay..
Mặc dù chiêu thức kiểu này đã quá cổ lỗ sĩ, nhưng mà trăm lần vẫn không sai, nhất là áp dụng với hai cái người không biết đang căng thẳng không được tự nhiên với nhau này, gặp mặt, ăn bữa cơm, nói mấy câu, nói rõ ra rồi, thật tốt ~
Ngọc Sanh Hàn nghe Hương Nại Nhi bảo đảm, đáy mắt tựa hồ hiện lên ý cười nho nhỏ, một lúc lâu, mới nhìn về phía Hương Nại Nhi, nhạt giọng hỏi, “Cô còn có việc?”
Hương Nại Nhi nghe vậy, sắc mặt nhất thời héo quắt, siết nắm đấm quả thực muốn trực tiếp vung qua, nhưng mà đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ nhất thời, cô không dám động thủ thật, chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Ngọc Sanh Hàn, vẻ mặt bất mãn nói, “Tôi mang tin tốt như vậy đến cho anh, anh ngay cả câu cảm ơn cũng không có?!”
“A.” Ngọc Sanh Hàn ậm ờ đáp một tiếng, vẫn không có về tiếp theo, Hương Nại Nhi trong lòng bất đắc dĩ một hồi, khoát khoát tay, “Được rồi, không cảm ơn thì không cảm ơn, tôi vừa đúng lúc có thể nhân cơ hội tìm anh nhờ một chuyện.”
Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn khẽ nhếch lên, sắc mặt bình thản, tựa hồ như sớm biết cô nàng có yêu cầu, cho nên mói nói, không nói cảm ơn là chính xác.
Ngọc Sanh Hàn mà, luôn thích giao dịch đồng giá.
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn đến Thiên lao của anh tìm người chơi đùa một chút!” Hương Nại Nhi vẻ mặt cười gian, “Tần Khê len lén chế ra mấy trò vặt vãnh, tôi muốn tìm người tới thử, nếu như anh vừa lúc có phạm nhân nào muốn thẩm vấn, giao cho tôi đi, tôi bảo đảm….”
“Không thể được.” Ngọc Sanh Hàn trực tiếp cự tuyệt, Hương Nại Nhi còn chưa nói hết, chợt nghe một câu này của hắn liền nổi đóa, như là nã pháo bắt đầu oanh tạc: “Ngọc Sanh Hàn! Anh có còn là người không hả? Tôi ngàn khổ vạn khổ tác hợp cho hai người, anh không cảm kích tôi thì thôi, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không chịu, anh có còn là Hoàng Đế không hả? Giả đúng là giả! Không có chút khí phách, hẹp hòi! Không phong độ! Anh…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Ngọc Sanh Hàn lạnh mặt, chợt đứng dậy cáu kỉnh nói, “Ai ở bên ngoài?!”
“Đừng mà, Hương Diệp, cậu với Ngọc Sanh Hàn chẳng phải quen hơn sao, cậu lại là Hoàng hậu, mở miệng dễ hơn chứ.”
Hương Diệp không đếm xỉa đến lời thỉnh cầu như làm nũng của Hương Nại Nhi, không nhanh không chậm nói, “Hậu cung không tham gia vào chính sự.”
“Khốn thật! Cậu tham gia chính sự còn ít sao.” Hương Nại Nhi không nhịn được chế giễu cô một câu, Hương Diệp nhàn nhạt liếc cô nàng một cái, vẫn nói như cũ, “Muốn chơi, trực tiếp tìm anh ta.”
Đã mấy ngày không gặp mặt hắn, hắn cũng không tới tìm cô, hai người, đột nhiên trở nên có chút xa cách.
“Anh ta lạnh như vậy, mình sợ bị chết rét mất, cậu thật không có nghĩa khí.” Hương Nại Nhi vẫn không nhịn được mà lầu bầu, nhưng thấy bộ dáng cự tuyệt người ta cùng với ngàn dặm xa cách của Hương Diệp, thở dài, bước ra khỏi Phượng Hoàn cung, trực tiếp đi về phía Ngự thư phòng.
Được cho phép trực tiếp đẩy cửa vào, Ngọc Sanh Hàn đang xem tấu chương, thấy Hương Nại Nhi, chỉ khẽ ngước mắt lên, lại cúi đầu, chỉ hỏi, “Có việc?”
“À, tôi mới từ chỗ Hương Diệp qua đây, Hương Diệp nói, buối tối muốn mời anh qua Phượng Hoàn cung cùng ăn cơm tối.” Hương Nại Nhi gọn gàng dứt khoát, Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, trên tay khựng lại, nhìn Hương Nại Nhi, vẻ mặt không tin. “Cô ấy nói?”
“Cô ấy nói!” Hương Nại Nhi trả lời, mặt không đỏ tim không đập, nhưng nhìn vẻ mong đợi nơi đáy mắt Ngọc Sanh Hàn, Hương Nại Nhi lại than mình bây giờ thực lương thiện, vốn lúc đầu, từ chỗ sơn trang nghỉ mát về hai người này đã là lạ, đến bây giờ, lại còn phân phòng ngủ, hơn nữa nghe Tần Khê nói, Hương Diệp vài ngày rồi không hề xuất hiện ở Ngự thư phòng, hắn lại không thể tùy tiện đi vào Hậu cung, cho nên trong lòng buồn bực, chỉ có thể tìm Hương Nại Nhi giúp một tay..
Mặc dù chiêu thức kiểu này đã quá cổ lỗ sĩ, nhưng mà trăm lần vẫn không sai, nhất là áp dụng với hai cái người không biết đang căng thẳng không được tự nhiên với nhau này, gặp mặt, ăn bữa cơm, nói mấy câu, nói rõ ra rồi, thật tốt ~
Ngọc Sanh Hàn nghe Hương Nại Nhi bảo đảm, đáy mắt tựa hồ hiện lên ý cười nho nhỏ, một lúc lâu, mới nhìn về phía Hương Nại Nhi, nhạt giọng hỏi, “Cô còn có việc?”
Hương Nại Nhi nghe vậy, sắc mặt nhất thời héo quắt, siết nắm đấm quả thực muốn trực tiếp vung qua, nhưng mà đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ nhất thời, cô không dám động thủ thật, chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Ngọc Sanh Hàn, vẻ mặt bất mãn nói, “Tôi mang tin tốt như vậy đến cho anh, anh ngay cả câu cảm ơn cũng không có?!”
“A.” Ngọc Sanh Hàn ậm ờ đáp một tiếng, vẫn không có về tiếp theo, Hương Nại Nhi trong lòng bất đắc dĩ một hồi, khoát khoát tay, “Được rồi, không cảm ơn thì không cảm ơn, tôi vừa đúng lúc có thể nhân cơ hội tìm anh nhờ một chuyện.”
Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn khẽ nhếch lên, sắc mặt bình thản, tựa hồ như sớm biết cô nàng có yêu cầu, cho nên mói nói, không nói cảm ơn là chính xác.
Ngọc Sanh Hàn mà, luôn thích giao dịch đồng giá.
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn đến Thiên lao của anh tìm người chơi đùa một chút!” Hương Nại Nhi vẻ mặt cười gian, “Tần Khê len lén chế ra mấy trò vặt vãnh, tôi muốn tìm người tới thử, nếu như anh vừa lúc có phạm nhân nào muốn thẩm vấn, giao cho tôi đi, tôi bảo đảm….”
“Không thể được.” Ngọc Sanh Hàn trực tiếp cự tuyệt, Hương Nại Nhi còn chưa nói hết, chợt nghe một câu này của hắn liền nổi đóa, như là nã pháo bắt đầu oanh tạc: “Ngọc Sanh Hàn! Anh có còn là người không hả? Tôi ngàn khổ vạn khổ tác hợp cho hai người, anh không cảm kích tôi thì thôi, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không chịu, anh có còn là Hoàng Đế không hả? Giả đúng là giả! Không có chút khí phách, hẹp hòi! Không phong độ! Anh…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Ngọc Sanh Hàn lạnh mặt, chợt đứng dậy cáu kỉnh nói, “Ai ở bên ngoài?!”
/285
|