Nhìn bàn tay đang vung tới của Bình Phi, Hương Diệp chỉ quét mắt lành lạnh nhìn qua, đưa tay bắt lấy cổ tay nàng ta, cho dù cô không hay luyện võ, nhưng thủ đoạn tự vệ tối thiểu để đối phó với một nữ nhân vẫn có.
“Tần Hương Diệp! Ngươi buông ta ra! Hôm nay ta phải liều mạng với ngươi! Nếu không có ngươi, vị trí đứng đầu hậu cung này, còn có trái tim của Hoàng thượng, ta đều có thể lấy lại!” Bình Phi dùng sức giãy cổ tay bị Hương Diệp nắm được, Hương Diệp nghe lời nói bén nhọn của nàng ta, chỉ cười lạnh.
Khuôn mặt nữ nhân xấu xí như vậy, hiện lên rõ ràng trước mắt cô, cô đã nhìn lâu như vậy, vẫn không thể thuận mắt được, Ngọc Sanh Hàn nói, có thể báo thù, có thể phản kích, có thể sao, nếu cô đã muốn phản kích, cô sẽ chọn phương thức dứt khoát nhất, trực tiếp nhất.
Kéo tay Bình Phi, khẽ mỉm cười, “Ngươi thật sự cảm thấy, nếu ta không ở đây, ngôi vị ở hậu cung này, còn có trái tim của Hoàng thượng cũng có thể lấy về?”
“Nếu như trái tim ngươi còn chưa thấy rõ ràng, thì thừa dịp này, nhìn cho rõ…” Hương Diệp nhẹ giọng buông một câu, nhìn khuôn mặt sợ hãi run rẩy của Bình Phi, ánh mắt đột nhiên chuyển qua một nơi khác, thấy người nào đó đang đi về phía này, chỉ có điều cô không muốn quay đầu.
Bình Phi nhìn Hương Diệp cười trước mắt nàng ta mà hoảng hốt, lời của cô, nàng ta nghe không rõ, nàng ta chỉ cảm thấy Hương Diệp buông tay mình ra, bên tai giống như nghe thấy một câu: “Thực ra thì, hoàng cung không thích hợp với ngươi.”
Còn chưa kịp tiêu hóa hàm nghĩa trong câu nói kia, đã thấy, Hương Diệp chợt xoay người, vào lúc nàng ta hoàn toàn chưa kịp phản ứng, ùm một tiếng, mặt nước nhất thời bắn lên một đống bọt nước.
Tần Hương Diệp nhảy xuống rồi.
Bình Phi kinh ngạc nhiên nhìn cô nhảy vào trong nước, ngây ngốc vươn tay, trước mắt một trận ngẩn ngơ, lại thấy một thân ảnh màu tím nhanh chóng vụt qua trước mặt, theo sát Hương Diệp, nhảy vào trong nước.
Bình Phi lập tức ngây ngẩn trừng to mắt, hoàn toàn quên mất ngôn ngữ.
Thực ra Ngọc Sanh Hàn đã thấy rất rõ ràng, chính cô buông tay Bình Phi ra, sau đó xoay người, tự mình nhảy xuống hồ, hắn biết rõ, đó chính là Tần Hương Diệp, cô đã muốn làm gì, luôn luôn dứt khoát, giống như lúc đầu, cô không chút do dự lựa chọn cởi áo tháo thắt lưng trước mặt mình, dứt khoát như vậy.
Hắn biết rõ, rơi xuống nước chẳng qua chỉ là thủ đoạn để Bình Phi biết khó mà lui, nhưng mà, lúc kịp phản ứng lại, thân thể đã phản ứng nhanh hơn đầu óc.
Thấy cô rơi xuống nước, trái tim không tự chủ được thắt lại.
Bình Phi kinh ngạc nhìn Ngọc Sanh Hàn nhảy vào trong nước, lông mày nhíu chặt trong nước, lộ ra vẻ lo lắng, đưa tay vớt lấy thân thể Hương Diệp, sau đó từ từ bơi về phía bờ, Bình Phi run người lui về phía sau một bước, nghĩ muốn tránh ra, lại bị một ai đó siết lấy cổ tay.
Trên tay truyền đến đau đớn, ngẩng đầu, đã đối mặt với ánh mắt nổi giận của Tiêu Cẩm.
Từ đầu tới cuối, Ngọc Sanh Hàn không hề liếc mắt nhìn nàng ta một cái, đưa Hương Diệp lên bờ, thay Hương Diệp ấn bụng đẩy nước, thấy cô vẫn hôn mê như cũ, không chút do dự, cúi người xuống làm hô hấp nhân tạo cho cô, không thấy được, Tiêu Cẩm cùng Bình Phi đứng một bên vì hành động này của hắn mà choáng váng.
Chỉ qua hai lần, Hương Diệp đã tình lại, ho khan hai tiếng, không xảy ra chuyện gì.
Mở mắt ra, thấy ánh mắt lo lắng của Ngọc Sanh Hàn, vốn định khẽ nhếch miệng cười một cái, lại thấy Ngọc Sanh Hàn ngơ ngẩn nhìn vào mắt cô, một hồi lâu, vẫn cúi người như cũ, nâng đầu cô lên, đặt một nụ hôn không cho phép cô cự tuyệt, trực tiếp mà bá đạo, lộ ra cuồng nhiệt, còn có lo lắng…
Đầu óc Hương Diệp ngưng vận hành trong chớp mắt, quên đẩy hắn ra, cũng quên đáp lại.
Đây không phải là hô hấp nhân tạo đúng không.
Một lúc lấu, Ngọc Sanh Hàn cuối cùng cũng buông cô ra, Hương Diệp hơi hồi hồn, nhìn thấy Ngọc Sanh Hàn một thân ướt đẫm chật vật, thì ra, bóng dáng cô nhìn thấy lúc rơi xuống nước thật sự là hắn.
“Tần Hương Diệp! Ngươi buông ta ra! Hôm nay ta phải liều mạng với ngươi! Nếu không có ngươi, vị trí đứng đầu hậu cung này, còn có trái tim của Hoàng thượng, ta đều có thể lấy lại!” Bình Phi dùng sức giãy cổ tay bị Hương Diệp nắm được, Hương Diệp nghe lời nói bén nhọn của nàng ta, chỉ cười lạnh.
Khuôn mặt nữ nhân xấu xí như vậy, hiện lên rõ ràng trước mắt cô, cô đã nhìn lâu như vậy, vẫn không thể thuận mắt được, Ngọc Sanh Hàn nói, có thể báo thù, có thể phản kích, có thể sao, nếu cô đã muốn phản kích, cô sẽ chọn phương thức dứt khoát nhất, trực tiếp nhất.
Kéo tay Bình Phi, khẽ mỉm cười, “Ngươi thật sự cảm thấy, nếu ta không ở đây, ngôi vị ở hậu cung này, còn có trái tim của Hoàng thượng cũng có thể lấy về?”
“Nếu như trái tim ngươi còn chưa thấy rõ ràng, thì thừa dịp này, nhìn cho rõ…” Hương Diệp nhẹ giọng buông một câu, nhìn khuôn mặt sợ hãi run rẩy của Bình Phi, ánh mắt đột nhiên chuyển qua một nơi khác, thấy người nào đó đang đi về phía này, chỉ có điều cô không muốn quay đầu.
Bình Phi nhìn Hương Diệp cười trước mắt nàng ta mà hoảng hốt, lời của cô, nàng ta nghe không rõ, nàng ta chỉ cảm thấy Hương Diệp buông tay mình ra, bên tai giống như nghe thấy một câu: “Thực ra thì, hoàng cung không thích hợp với ngươi.”
Còn chưa kịp tiêu hóa hàm nghĩa trong câu nói kia, đã thấy, Hương Diệp chợt xoay người, vào lúc nàng ta hoàn toàn chưa kịp phản ứng, ùm một tiếng, mặt nước nhất thời bắn lên một đống bọt nước.
Tần Hương Diệp nhảy xuống rồi.
Bình Phi kinh ngạc nhiên nhìn cô nhảy vào trong nước, ngây ngốc vươn tay, trước mắt một trận ngẩn ngơ, lại thấy một thân ảnh màu tím nhanh chóng vụt qua trước mặt, theo sát Hương Diệp, nhảy vào trong nước.
Bình Phi lập tức ngây ngẩn trừng to mắt, hoàn toàn quên mất ngôn ngữ.
Thực ra Ngọc Sanh Hàn đã thấy rất rõ ràng, chính cô buông tay Bình Phi ra, sau đó xoay người, tự mình nhảy xuống hồ, hắn biết rõ, đó chính là Tần Hương Diệp, cô đã muốn làm gì, luôn luôn dứt khoát, giống như lúc đầu, cô không chút do dự lựa chọn cởi áo tháo thắt lưng trước mặt mình, dứt khoát như vậy.
Hắn biết rõ, rơi xuống nước chẳng qua chỉ là thủ đoạn để Bình Phi biết khó mà lui, nhưng mà, lúc kịp phản ứng lại, thân thể đã phản ứng nhanh hơn đầu óc.
Thấy cô rơi xuống nước, trái tim không tự chủ được thắt lại.
Bình Phi kinh ngạc nhìn Ngọc Sanh Hàn nhảy vào trong nước, lông mày nhíu chặt trong nước, lộ ra vẻ lo lắng, đưa tay vớt lấy thân thể Hương Diệp, sau đó từ từ bơi về phía bờ, Bình Phi run người lui về phía sau một bước, nghĩ muốn tránh ra, lại bị một ai đó siết lấy cổ tay.
Trên tay truyền đến đau đớn, ngẩng đầu, đã đối mặt với ánh mắt nổi giận của Tiêu Cẩm.
Từ đầu tới cuối, Ngọc Sanh Hàn không hề liếc mắt nhìn nàng ta một cái, đưa Hương Diệp lên bờ, thay Hương Diệp ấn bụng đẩy nước, thấy cô vẫn hôn mê như cũ, không chút do dự, cúi người xuống làm hô hấp nhân tạo cho cô, không thấy được, Tiêu Cẩm cùng Bình Phi đứng một bên vì hành động này của hắn mà choáng váng.
Chỉ qua hai lần, Hương Diệp đã tình lại, ho khan hai tiếng, không xảy ra chuyện gì.
Mở mắt ra, thấy ánh mắt lo lắng của Ngọc Sanh Hàn, vốn định khẽ nhếch miệng cười một cái, lại thấy Ngọc Sanh Hàn ngơ ngẩn nhìn vào mắt cô, một hồi lâu, vẫn cúi người như cũ, nâng đầu cô lên, đặt một nụ hôn không cho phép cô cự tuyệt, trực tiếp mà bá đạo, lộ ra cuồng nhiệt, còn có lo lắng…
Đầu óc Hương Diệp ngưng vận hành trong chớp mắt, quên đẩy hắn ra, cũng quên đáp lại.
Đây không phải là hô hấp nhân tạo đúng không.
Một lúc lấu, Ngọc Sanh Hàn cuối cùng cũng buông cô ra, Hương Diệp hơi hồi hồn, nhìn thấy Ngọc Sanh Hàn một thân ướt đẫm chật vật, thì ra, bóng dáng cô nhìn thấy lúc rơi xuống nước thật sự là hắn.
/285
|