Hương Nại Nhi đang buồn bực, lại thấy Thái Hậu dưới đài nhìn chằm chằm cô, sắc mặt trầm xuống, tay vỗ bàn, An Quế lúc này bước ra, nhắm thẳng vào Hương Nại Nhi đứng trên đài nói: “Dân nữ to gan!”
Hương Nại Nhi buồn bực một trận, lụa đỏ trên tay rơi xuống đất, mềm nhẵn không tiếng động, trong tai chỉ nghe đám đại thần phía dưới nghĩ luận ầm ĩ, “Đây thực đúng là to gan, chỉ là một nghệ nữ….”
“Đúng vậy, lại dám…”
Bất đắc dĩ, chỉ có thể chuyển sang Hương Diệp, Hương Diệp lúc này đứng dậy, “Mẫu hậu, thần thiếp nghĩ, trong chuyện này ắt có hiểu lầm gì đó.”
“Chỉ là nghệ nữ, lại dám mặc sắc tím đậm chỉ có thân tộc hoàng thất mới được mặc, trong này còn có hiểu lầm gì để nói?”! Nhiễm thái hậu liếc mắt một cái, mấy thị vệ lập tức bước về phía vũ đài, sắc mặt Hương Nại Nhi khẽ thay đổi, lại thấy Lam Điền kéo cô vội hỏi, “Sao cô nương lại mặc bộ đồ màu tím sẫm này?”
“Mặc cái này thì làm sao?”
“Tây Ngọc quốc quy định, không phải là thân tộc hoàng thất thì không thể mặc màu tím đậm vàng sáng, nếu không chính là tội phạm thượng…”
“Chuyện đâu liên quan đến ta chứ, quần áo của ta không biết đã bị ai lấy mất, chỉ còn lại bộ đồ tím này.” Hương Nại Nhi hoang mang rối loạn giải thích, thị vệ dưới đài cũng đã tới, Hương Nại Nhi hoảng hốt, trực tiếp quay đầu rống giận về phía Tần Khê, “Tần Khê!”
“Thái hậu, chuyện này, tuy nói là nàng không đúng… nhưng mà….” Tần Khê vội vàng nhảy ra, nhìn ánh mắt giận dữ của Hương Nại Nhi, trong lòng hoảng một cái, nói luôn, “Nàng là thê tử chưa qua cửa của tại hạ!!”
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Thái hậu, ngay cả Hương Nại Nhi cũng ngây ngẩn cả người, sau khi ngây ngốc, chợt rống lên giận dữ, “Tần Khê! Anh muốn chết hả! Ai với anh là….”
“Cô câm miệng!” Tần Khê quay đầu, trực tiếp quát cô nàng một câu, hiếm khi nghiêm túc khiến cho Hương Nại Nhi im bặt, cắn răng nghiến lợi như lẩm bẩm một câu, “Dám dữ với tôi…. anh chết chắc rồi.”
Tần Khê khẽ nuốt từng ngụm nước bọt, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thái hậu, lời không nên nói cũng đã nói rồi, chỉ đành bất chấp tất cả thôi.
“Bẩm Thái hậu, cô nương trên đài tên là Hương Nại Nhi, là thê tử chưa qua cửa của tại hạ.” Tần Khê cúi đầu về phía Thái hậu, Bình phi lại kêu, “Quả thực không giải thích được!”
“Ý của Bình phi là gì?” Thái hậu hỏi nàng ta, Bình Phi mím mím môi, muốn nói gì đó, lại không nói ra, một lúc sau, mới nói, “Thần thiếp cảm thấy, sao khi không lại nhảy ra một vị thê tử chưa qua cửa, vẫn là Hầu gia vì muốn bao che nên nói bừa đây.”
“Nương nương nói đùa rồi, tại hạ tới giờ luôn cảm thấy nói dối là một hành vi vô cùng đáng xấu hổ, cho nên ta từ trước đến này chưa bao giờ nói dối!” Tần Khê nói xong lời lẽ chính nghĩa, dừng một chút, lại đẩy cho Hương Diệp, “Không tin nương nương có thể hỏi Hoàng hậu nương nương một chút.”
Tần Khê ném lời qua, trực tiếp ném cho Hương Diệp, ánh mắt của mọi người lập tức chuyển qua Hương Diệp, khóe miệng Hương Diệp hơi hơi co quắp, chỉ có thể lúng ta lúng túng nói, “Trong phương diện rộng mà nói, ca ca đúng là không nói dối.”
Bình thường hắn chỉ lừa dối người ta thôi.
Tần Khê nghe thấy những lời ủng hộ của Hương Diệp (lược bỏ bớt câu trước), trong tim ấp áp, xoay người, trực tiếp kéo Hương Nại Nhi xuống đài, đi tới trước mặt Thái hậu, quỳ xuống, “Thái hậu nương nương, tại hạ cùng Hương Nại Nhi sớm có hôn ước, tại hạ cũng từng hứa sẽ chọn ngày lành tháng tốt cưới Hương Nại Nhi làm thê tử….. Hương Nại Nhi hôm nay cũng coi như một nửa là thân tộc hoàng thất, thỉnh cầu Thái hậu phá lệ khai ân.”
“Đã là một nửa thân tộc, ai gia cũng không có gì để nói, Hoàng thượng thấy sao?” Thái hậu thấy hai người nói năng chân thành (một người trong đó còn đang ở trong trạng thái phát mộng), chuyển qua hỏi Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn nhìn lướt qua hai người, Hương Nại Nhi lập tức quăng ra ánh mắt trông đợi của cún con, ý tứ là, hạ thủ lưu tình nha.
Hương Nại Nhi buồn bực một trận, lụa đỏ trên tay rơi xuống đất, mềm nhẵn không tiếng động, trong tai chỉ nghe đám đại thần phía dưới nghĩ luận ầm ĩ, “Đây thực đúng là to gan, chỉ là một nghệ nữ….”
“Đúng vậy, lại dám…”
Bất đắc dĩ, chỉ có thể chuyển sang Hương Diệp, Hương Diệp lúc này đứng dậy, “Mẫu hậu, thần thiếp nghĩ, trong chuyện này ắt có hiểu lầm gì đó.”
“Chỉ là nghệ nữ, lại dám mặc sắc tím đậm chỉ có thân tộc hoàng thất mới được mặc, trong này còn có hiểu lầm gì để nói?”! Nhiễm thái hậu liếc mắt một cái, mấy thị vệ lập tức bước về phía vũ đài, sắc mặt Hương Nại Nhi khẽ thay đổi, lại thấy Lam Điền kéo cô vội hỏi, “Sao cô nương lại mặc bộ đồ màu tím sẫm này?”
“Mặc cái này thì làm sao?”
“Tây Ngọc quốc quy định, không phải là thân tộc hoàng thất thì không thể mặc màu tím đậm vàng sáng, nếu không chính là tội phạm thượng…”
“Chuyện đâu liên quan đến ta chứ, quần áo của ta không biết đã bị ai lấy mất, chỉ còn lại bộ đồ tím này.” Hương Nại Nhi hoang mang rối loạn giải thích, thị vệ dưới đài cũng đã tới, Hương Nại Nhi hoảng hốt, trực tiếp quay đầu rống giận về phía Tần Khê, “Tần Khê!”
“Thái hậu, chuyện này, tuy nói là nàng không đúng… nhưng mà….” Tần Khê vội vàng nhảy ra, nhìn ánh mắt giận dữ của Hương Nại Nhi, trong lòng hoảng một cái, nói luôn, “Nàng là thê tử chưa qua cửa của tại hạ!!”
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Thái hậu, ngay cả Hương Nại Nhi cũng ngây ngẩn cả người, sau khi ngây ngốc, chợt rống lên giận dữ, “Tần Khê! Anh muốn chết hả! Ai với anh là….”
“Cô câm miệng!” Tần Khê quay đầu, trực tiếp quát cô nàng một câu, hiếm khi nghiêm túc khiến cho Hương Nại Nhi im bặt, cắn răng nghiến lợi như lẩm bẩm một câu, “Dám dữ với tôi…. anh chết chắc rồi.”
Tần Khê khẽ nuốt từng ngụm nước bọt, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thái hậu, lời không nên nói cũng đã nói rồi, chỉ đành bất chấp tất cả thôi.
“Bẩm Thái hậu, cô nương trên đài tên là Hương Nại Nhi, là thê tử chưa qua cửa của tại hạ.” Tần Khê cúi đầu về phía Thái hậu, Bình phi lại kêu, “Quả thực không giải thích được!”
“Ý của Bình phi là gì?” Thái hậu hỏi nàng ta, Bình Phi mím mím môi, muốn nói gì đó, lại không nói ra, một lúc sau, mới nói, “Thần thiếp cảm thấy, sao khi không lại nhảy ra một vị thê tử chưa qua cửa, vẫn là Hầu gia vì muốn bao che nên nói bừa đây.”
“Nương nương nói đùa rồi, tại hạ tới giờ luôn cảm thấy nói dối là một hành vi vô cùng đáng xấu hổ, cho nên ta từ trước đến này chưa bao giờ nói dối!” Tần Khê nói xong lời lẽ chính nghĩa, dừng một chút, lại đẩy cho Hương Diệp, “Không tin nương nương có thể hỏi Hoàng hậu nương nương một chút.”
Tần Khê ném lời qua, trực tiếp ném cho Hương Diệp, ánh mắt của mọi người lập tức chuyển qua Hương Diệp, khóe miệng Hương Diệp hơi hơi co quắp, chỉ có thể lúng ta lúng túng nói, “Trong phương diện rộng mà nói, ca ca đúng là không nói dối.”
Bình thường hắn chỉ lừa dối người ta thôi.
Tần Khê nghe thấy những lời ủng hộ của Hương Diệp (lược bỏ bớt câu trước), trong tim ấp áp, xoay người, trực tiếp kéo Hương Nại Nhi xuống đài, đi tới trước mặt Thái hậu, quỳ xuống, “Thái hậu nương nương, tại hạ cùng Hương Nại Nhi sớm có hôn ước, tại hạ cũng từng hứa sẽ chọn ngày lành tháng tốt cưới Hương Nại Nhi làm thê tử….. Hương Nại Nhi hôm nay cũng coi như một nửa là thân tộc hoàng thất, thỉnh cầu Thái hậu phá lệ khai ân.”
“Đã là một nửa thân tộc, ai gia cũng không có gì để nói, Hoàng thượng thấy sao?” Thái hậu thấy hai người nói năng chân thành (một người trong đó còn đang ở trong trạng thái phát mộng), chuyển qua hỏi Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn nhìn lướt qua hai người, Hương Nại Nhi lập tức quăng ra ánh mắt trông đợi của cún con, ý tứ là, hạ thủ lưu tình nha.
/285
|