Một năm sau…
Trên lưng một con bạch mã dũng mãnh, nữ tử áo xanh tóc dài tung bay, anh tư thoải mái, trên tay nắm dây cương siết chặt một chiếc khăn tay, mày đẹp khẽ trầm xuống, bàn tay bỗng dưng túm chặt, khẽ kêu một tiếng tăng nhanh tốc độ chạy như bay về hướng khu vực săn bắn.
Trên khu vực săn bắn, Ngọc Sanh Hàn cùng chúng đại thần đang tiến hành cuộc săn thú vào mùa xuân, trong vòng một năm nay, Ngọc Sanh Hàn không chỉ tiến xa trong chuyện cưỡi ngựa bắn cung, ngay cả y thuật võ nghệ cũng tương đối được Danh Dược Tử chân truyền, nếu không, Ngọc Sanh Hàn sao có thể sau một tháng bái sư đã giải được độc Nhật Dạ Hiểu trên người Hương Diệp, tuy là có dụng tâm nghiên cứu, nhưng là bởi vì hắn có thiên phú cực cao với dược lý, hơn nữa có nền tảng võ công của Ngọc Sanh Hàn trước đây, học tập càng thêm nhanh chóng.
Gió phất ào ào, giương cung bắn tên, thiếu niên thiên tử khí thế như dâng lên, mũi tên rời cùng, trúng ngay giữa con mồi, sự lạnh lẽo nơi đáy mắt Ngọc Sanh Hàn đồng loạt bắn ra, đột nhiên quát một tiếng, thúc ngựa đuổi theo hướng con nai con sớm đã chấn kinh.
Chúng thần còn chưa kịp tung hô, bóng dáng thiếu niên thiên tử đã biến mất tăm, Tần Khê vẫn theo đuôi đằng sau ầm thầm buồn bực, tên này tên này! Lại nữa! Mình chơi vui lên một cái là chẳng thèm để ý đến người đi theo tí nào!
Bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, Tần Khê phất roi ngựa đuổi theo hướng Ngọc Sanh Hàn biến mất.
Đầu kia Ngọc Sanh Hàn một mình ở trong rừng truy tìm con mồi, thâm lâm điểu tuyệt, hắn chợt quay đầu lại, thấy Tiêu Cẩm một thân cẩm phục kỵ xạ, vẻ mặt hờ hững đứng trong rừng nhìn hắn, ánh mắt kia, giống như người xa lạ.
Lúc mới gặp Tiêu Cẩm, trong mắt Ngọc Sanh Hàn cậu ta là một Ngũ Vương gia ngây thơ chưa trưởng thành, sau lễ bái sư một tháng, hắn giải độc thay Hương Diệp, lại bị cậu ta vô tình bắt gặp, hắn còn nhớ rất rõ ánh mắt của Tiêu Cẩm lúc đó, tràn đầy ghen ghét, tràn đầy phức tạp, nhìn chằm chằm hắn, một loại hận ý phức tạp thoáng qua trong mắt cậu ta, sau hôm đó, Tiêu Cẩm không nói với bất kỳ ai, một mình trở lại đất phong.
Lần này mượn lý do đại thọ của Thái Hoàng Thái Hậu trở lại quốc đô, cuộc săn thú lần này, cậu ta vốn nói không đến.
Hôm nay, tại sao lại xuất hiện ở nơi rừng sâu này, giống như đang đợi hắn?
Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nhìn Tiêu Cẩm trước mặt, cậu ta đối với hắn có hận, hắn sao lại không nhìn ra, mạnh mẽ giữ Hương Diệp ở lại bên cạnh mình, Ngọc Sanh Hàn cho tới giờ chưa từng cảm thấy hối hận, nếu đã hối hận, hắn sao có thể trong vòng một năm ngắn ngủn, học tập, thao luyện, thậm chí đoạt lại hơn phân nửa quyền lực từ tay Nhiễm Thái hậu.
“Ngũ đệ có chuyện?” Giọng nói lãnh ngạo trước sau như một.
“Đại ca.” Tiêu Cẩm nhìn Ngọc Sanh Hàn, một tiếng này bật ra nhẹ vô cùng, hắn gọi người này là “Đại ca” mà không phải là “Hoàng huynh”, chỉ là bởi vì muốn muốn cùng người này đứng ở cùng một độ cao ngang hàng, lúc này mới có thể hỏi, “Đại ca, ban đầu Hoàng tổ mẫu đã hứa, chờ ta trở lại Quốc đô, sẽ để ta cử hành hôn sự với Hương Diệp Nhi, chuyện này, huynh có biết không?”
Cho dù chuyện đã tới nước này, hắn vẫn muốn tự mình xác nhận một lần, đại ca của hắn, có phải thực sự giống như lời Nhị ca nói, vì thứ mình muốn, không từ thủ đoạn nào.
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, chỉ khẽ động mi, trầm giọng nói, “Trẫm biết…” Sau đại lễ lập hậu, An Quế từng ghé vào lỗ tai hắn tỉ mỉ nói lại , tin tức này đại khái là nghe được từ một cung nhân nào đó, chẳng qua lúc đó hắn cũng chẳng để trong lòng, dừng một chút, lại muốn bổ sung, “Đó là…”
“Thì ra là ngươi thật sự biết….” Tiêu Cẩm cười khổ, trong mắt có đau đớn, cũng có hận, tuy không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng cũng là đại ca cùng lớn lên từ nhỏ với hắn, “Ta thực sự không biết, thân là Hoàng thượng lại có thể không từ thủ đoạn nào như vậy!”
Trên lưng một con bạch mã dũng mãnh, nữ tử áo xanh tóc dài tung bay, anh tư thoải mái, trên tay nắm dây cương siết chặt một chiếc khăn tay, mày đẹp khẽ trầm xuống, bàn tay bỗng dưng túm chặt, khẽ kêu một tiếng tăng nhanh tốc độ chạy như bay về hướng khu vực săn bắn.
Trên khu vực săn bắn, Ngọc Sanh Hàn cùng chúng đại thần đang tiến hành cuộc săn thú vào mùa xuân, trong vòng một năm nay, Ngọc Sanh Hàn không chỉ tiến xa trong chuyện cưỡi ngựa bắn cung, ngay cả y thuật võ nghệ cũng tương đối được Danh Dược Tử chân truyền, nếu không, Ngọc Sanh Hàn sao có thể sau một tháng bái sư đã giải được độc Nhật Dạ Hiểu trên người Hương Diệp, tuy là có dụng tâm nghiên cứu, nhưng là bởi vì hắn có thiên phú cực cao với dược lý, hơn nữa có nền tảng võ công của Ngọc Sanh Hàn trước đây, học tập càng thêm nhanh chóng.
Gió phất ào ào, giương cung bắn tên, thiếu niên thiên tử khí thế như dâng lên, mũi tên rời cùng, trúng ngay giữa con mồi, sự lạnh lẽo nơi đáy mắt Ngọc Sanh Hàn đồng loạt bắn ra, đột nhiên quát một tiếng, thúc ngựa đuổi theo hướng con nai con sớm đã chấn kinh.
Chúng thần còn chưa kịp tung hô, bóng dáng thiếu niên thiên tử đã biến mất tăm, Tần Khê vẫn theo đuôi đằng sau ầm thầm buồn bực, tên này tên này! Lại nữa! Mình chơi vui lên một cái là chẳng thèm để ý đến người đi theo tí nào!
Bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, Tần Khê phất roi ngựa đuổi theo hướng Ngọc Sanh Hàn biến mất.
Đầu kia Ngọc Sanh Hàn một mình ở trong rừng truy tìm con mồi, thâm lâm điểu tuyệt, hắn chợt quay đầu lại, thấy Tiêu Cẩm một thân cẩm phục kỵ xạ, vẻ mặt hờ hững đứng trong rừng nhìn hắn, ánh mắt kia, giống như người xa lạ.
Lúc mới gặp Tiêu Cẩm, trong mắt Ngọc Sanh Hàn cậu ta là một Ngũ Vương gia ngây thơ chưa trưởng thành, sau lễ bái sư một tháng, hắn giải độc thay Hương Diệp, lại bị cậu ta vô tình bắt gặp, hắn còn nhớ rất rõ ánh mắt của Tiêu Cẩm lúc đó, tràn đầy ghen ghét, tràn đầy phức tạp, nhìn chằm chằm hắn, một loại hận ý phức tạp thoáng qua trong mắt cậu ta, sau hôm đó, Tiêu Cẩm không nói với bất kỳ ai, một mình trở lại đất phong.
Lần này mượn lý do đại thọ của Thái Hoàng Thái Hậu trở lại quốc đô, cuộc săn thú lần này, cậu ta vốn nói không đến.
Hôm nay, tại sao lại xuất hiện ở nơi rừng sâu này, giống như đang đợi hắn?
Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nhìn Tiêu Cẩm trước mặt, cậu ta đối với hắn có hận, hắn sao lại không nhìn ra, mạnh mẽ giữ Hương Diệp ở lại bên cạnh mình, Ngọc Sanh Hàn cho tới giờ chưa từng cảm thấy hối hận, nếu đã hối hận, hắn sao có thể trong vòng một năm ngắn ngủn, học tập, thao luyện, thậm chí đoạt lại hơn phân nửa quyền lực từ tay Nhiễm Thái hậu.
“Ngũ đệ có chuyện?” Giọng nói lãnh ngạo trước sau như một.
“Đại ca.” Tiêu Cẩm nhìn Ngọc Sanh Hàn, một tiếng này bật ra nhẹ vô cùng, hắn gọi người này là “Đại ca” mà không phải là “Hoàng huynh”, chỉ là bởi vì muốn muốn cùng người này đứng ở cùng một độ cao ngang hàng, lúc này mới có thể hỏi, “Đại ca, ban đầu Hoàng tổ mẫu đã hứa, chờ ta trở lại Quốc đô, sẽ để ta cử hành hôn sự với Hương Diệp Nhi, chuyện này, huynh có biết không?”
Cho dù chuyện đã tới nước này, hắn vẫn muốn tự mình xác nhận một lần, đại ca của hắn, có phải thực sự giống như lời Nhị ca nói, vì thứ mình muốn, không từ thủ đoạn nào.
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, chỉ khẽ động mi, trầm giọng nói, “Trẫm biết…” Sau đại lễ lập hậu, An Quế từng ghé vào lỗ tai hắn tỉ mỉ nói lại , tin tức này đại khái là nghe được từ một cung nhân nào đó, chẳng qua lúc đó hắn cũng chẳng để trong lòng, dừng một chút, lại muốn bổ sung, “Đó là…”
“Thì ra là ngươi thật sự biết….” Tiêu Cẩm cười khổ, trong mắt có đau đớn, cũng có hận, tuy không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng cũng là đại ca cùng lớn lên từ nhỏ với hắn, “Ta thực sự không biết, thân là Hoàng thượng lại có thể không từ thủ đoạn nào như vậy!”
/285
|