Vươn tay đắp cho Tần Khê một chiếc chăn, đầu lại không nhịn được ngắm nhìn xung quanh.
Ngọc Sanh Hàn, đi đâu rồi?
Tần Khê tỉnh lại, nhìn Hương Diệp, trong mắt mang theo cảm động, Hương Diệp lại hỏi trực tiếp, “Anh ta đâu rồi?”"
“Anh nào?” Tần Khê giả ngu, Hương Diệp lại ngồi xổm xuống, véo mặt hắn, “Ngọc Sanh Hàn.”
“A~ Tiểu Hương Hương~ đau đau… Hai người chúng ta chơi là được rồi, quản cậu ta đến chỗ phi tử nào phong lưu vui vẻ làm gì ~” Tần Khê thuận miệng nói, lại thấy sắc mặt Hương Diệp ngưng lại, buông tay ra, đáy mắt như có băng sương che phủ, trên mặt vẫn là không để ý đến bất cứ thứ gì, “À” một tiếng, quay đầu không nói thêm gì nữa.
Tần Khê hiếm khi yên lặng, thấy Hương Diệp không sao vội vàng trèo cửa sổ chạy lấy người.
Hương Diệp bước ra khỏi phòng, một mình bước đến hoa uyển, ngẫm nghĩ một chút hình như đã lâu lắm không được một mình tùy ý chơi hoa như vậy, trước kia có Tiêu Cẩm luôn kề cận cô, sau lại nhiều thêm một Tần Khê, tiếp đó lại thêm Ngọc Sanh Hàn, suy nghĩ một chút, cô giống như lúc nào cũng trông coi bọn họ.
“Làm luôn bảo mẫu cho xong…” Hương Diệp nhìn mấy đóa hoa nhẹ giọng tự nói, suy nghĩ một chút, cô cảm thấy mình đang trông coi bọn họ, nhưng bọn họ không phải cũng đang trông coi mình?
Đưa tay, lau những giọt sương còn vương trên cánh hoa, bọt nước dính lên ngón tay, trong suốt đáng yêu, chợt, trong đầu lại nhớ đến cảnh Ngọc Sanh Hàn hút miệng vết thương trên tay cô ở trong động, tụa hồ như vẫn cảm thấy được cảm giác ướt át mà tê dại đó, vành tai không khỏi đỏ lên, lại nghe sau lưng vang lên một tiếng “Hương Diệp Nhi…”
Hương Diệp cả kinh, hô nhỏ một tiếng cả người ngã về phía sau, một đôi cánh tay từ đằng sau đỡ được cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt tươi cười ôn hòa của Tiêu Cẩm, trên mặt khựng lại, trong mắt tựa hồ thoáng qua một trận bỡn cợt, mới vừa rồi, sao cô lại cho đó là Ngọc Sanh Hàn chứ?
Một lần nữa đứng vững, Hương Diệp hỏi, “Sao huynh lại ở đây?”
“Ta biết Hương Diệp Nhi chỉ biết đi những nơi có hoa.” Tiêu Cẩm nhẹ nói, trong giọng điệu tràn đây cảm giác quen thuộc, bỗng nhiên như có chút cô đơn, “Hôm qua.. Hoàng huynh ôm muội về, nói muội ngủ thiếp đi, Hương Diệp Nhi hôm qua mệt vậy sao? Trời vừa tối đã ngủ thiếp đi?”
Hương Diệp nghĩ thầm hôm qua bọn họ đang pha trà uống, uống rồi uống, trước mặt bỗng nhiên tối sầm, liền ngủ thiếp đi, tay không tự giác sờ lên đầu, hôm qua không phải Ngọc Sanh Hàn để cô ngã dập đầu đấy chứ? Cho nên hôm nay cô mới tâm thần không yên như vậy?
Chờ lát nữa trở về phải hỏi anh ta tử tế mới được.
“Chẳng qua là xuân về, hay buồn ngủ, không cẩn thận ngủ thiếp đi mà thôi, để Vương gia chê cười rồi.”
“Hương Diệp Nhi, muội gọi ‘Vương gia’ , Tiêu Cẩm cảm thấy quá mức xa lạ…”
“…” Hương Diệp im lặng không nói, không biết nên nói gì, chỉ có thể chuyển đề tài sang chuyện khác, “Hoàng thượng tuy nói ở chỗ này một thời gian ngắn, nhưng quốc vụ bận rộn, vẫn là nên sớm hồi cung thì tốt.”
“Đúng vậy, hoàng huynh đúng là bận rộn, đêm qua vội vàng rời hành cung, không biết là có chuyện gfi.”
“Hoàng thượng.. tối qua rời đi?” Hương Diệp trong lòng có chút nghi hoặc, “Lúc nào vậy?”
Tiêu Cẩm nghe vậy chỉ nói, “Đêm qua, sau khi đưa muội về phòng không lâu…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Hương Diệp khẽ biến, xoay người, vội vã rời đi, chạy thẳng đến sương phòng của Tần Khê, vừa vào đã hỏi, “Tần Khê, Ngọc Sanh Hàn đi đâu rồi?”
“Hả, hả?” Mặt Tần Khê biến sắc, thầm nghĩ con bé làm sao mà biết cậu ta không ở trong Hành cung?
“Ở đâu?!”
“Đi đảo Lam Ngọc!” Tần Khê bật thốt lên, giờ không thể nói là hắn không giữ lời hứa được, nói thể nào thì nhân cách rồi mị lực của Tiểu Hương Hương cũng cao hơn hắn, “Tiểu Hương Hương, em đừng tức giận, Ngọc Sanh Hàn nói giúp em lấy giải dược, bảo chúng ta ở lại đây chờ….”
Ngọc Sanh Hàn, đi đâu rồi?
Tần Khê tỉnh lại, nhìn Hương Diệp, trong mắt mang theo cảm động, Hương Diệp lại hỏi trực tiếp, “Anh ta đâu rồi?”"
“Anh nào?” Tần Khê giả ngu, Hương Diệp lại ngồi xổm xuống, véo mặt hắn, “Ngọc Sanh Hàn.”
“A~ Tiểu Hương Hương~ đau đau… Hai người chúng ta chơi là được rồi, quản cậu ta đến chỗ phi tử nào phong lưu vui vẻ làm gì ~” Tần Khê thuận miệng nói, lại thấy sắc mặt Hương Diệp ngưng lại, buông tay ra, đáy mắt như có băng sương che phủ, trên mặt vẫn là không để ý đến bất cứ thứ gì, “À” một tiếng, quay đầu không nói thêm gì nữa.
Tần Khê hiếm khi yên lặng, thấy Hương Diệp không sao vội vàng trèo cửa sổ chạy lấy người.
Hương Diệp bước ra khỏi phòng, một mình bước đến hoa uyển, ngẫm nghĩ một chút hình như đã lâu lắm không được một mình tùy ý chơi hoa như vậy, trước kia có Tiêu Cẩm luôn kề cận cô, sau lại nhiều thêm một Tần Khê, tiếp đó lại thêm Ngọc Sanh Hàn, suy nghĩ một chút, cô giống như lúc nào cũng trông coi bọn họ.
“Làm luôn bảo mẫu cho xong…” Hương Diệp nhìn mấy đóa hoa nhẹ giọng tự nói, suy nghĩ một chút, cô cảm thấy mình đang trông coi bọn họ, nhưng bọn họ không phải cũng đang trông coi mình?
Đưa tay, lau những giọt sương còn vương trên cánh hoa, bọt nước dính lên ngón tay, trong suốt đáng yêu, chợt, trong đầu lại nhớ đến cảnh Ngọc Sanh Hàn hút miệng vết thương trên tay cô ở trong động, tụa hồ như vẫn cảm thấy được cảm giác ướt át mà tê dại đó, vành tai không khỏi đỏ lên, lại nghe sau lưng vang lên một tiếng “Hương Diệp Nhi…”
Hương Diệp cả kinh, hô nhỏ một tiếng cả người ngã về phía sau, một đôi cánh tay từ đằng sau đỡ được cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt tươi cười ôn hòa của Tiêu Cẩm, trên mặt khựng lại, trong mắt tựa hồ thoáng qua một trận bỡn cợt, mới vừa rồi, sao cô lại cho đó là Ngọc Sanh Hàn chứ?
Một lần nữa đứng vững, Hương Diệp hỏi, “Sao huynh lại ở đây?”
“Ta biết Hương Diệp Nhi chỉ biết đi những nơi có hoa.” Tiêu Cẩm nhẹ nói, trong giọng điệu tràn đây cảm giác quen thuộc, bỗng nhiên như có chút cô đơn, “Hôm qua.. Hoàng huynh ôm muội về, nói muội ngủ thiếp đi, Hương Diệp Nhi hôm qua mệt vậy sao? Trời vừa tối đã ngủ thiếp đi?”
Hương Diệp nghĩ thầm hôm qua bọn họ đang pha trà uống, uống rồi uống, trước mặt bỗng nhiên tối sầm, liền ngủ thiếp đi, tay không tự giác sờ lên đầu, hôm qua không phải Ngọc Sanh Hàn để cô ngã dập đầu đấy chứ? Cho nên hôm nay cô mới tâm thần không yên như vậy?
Chờ lát nữa trở về phải hỏi anh ta tử tế mới được.
“Chẳng qua là xuân về, hay buồn ngủ, không cẩn thận ngủ thiếp đi mà thôi, để Vương gia chê cười rồi.”
“Hương Diệp Nhi, muội gọi ‘Vương gia’ , Tiêu Cẩm cảm thấy quá mức xa lạ…”
“…” Hương Diệp im lặng không nói, không biết nên nói gì, chỉ có thể chuyển đề tài sang chuyện khác, “Hoàng thượng tuy nói ở chỗ này một thời gian ngắn, nhưng quốc vụ bận rộn, vẫn là nên sớm hồi cung thì tốt.”
“Đúng vậy, hoàng huynh đúng là bận rộn, đêm qua vội vàng rời hành cung, không biết là có chuyện gfi.”
“Hoàng thượng.. tối qua rời đi?” Hương Diệp trong lòng có chút nghi hoặc, “Lúc nào vậy?”
Tiêu Cẩm nghe vậy chỉ nói, “Đêm qua, sau khi đưa muội về phòng không lâu…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Hương Diệp khẽ biến, xoay người, vội vã rời đi, chạy thẳng đến sương phòng của Tần Khê, vừa vào đã hỏi, “Tần Khê, Ngọc Sanh Hàn đi đâu rồi?”
“Hả, hả?” Mặt Tần Khê biến sắc, thầm nghĩ con bé làm sao mà biết cậu ta không ở trong Hành cung?
“Ở đâu?!”
“Đi đảo Lam Ngọc!” Tần Khê bật thốt lên, giờ không thể nói là hắn không giữ lời hứa được, nói thể nào thì nhân cách rồi mị lực của Tiểu Hương Hương cũng cao hơn hắn, “Tiểu Hương Hương, em đừng tức giận, Ngọc Sanh Hàn nói giúp em lấy giải dược, bảo chúng ta ở lại đây chờ….”
/285
|