Đêm tối, dưới một gốc cây cổ thụ khô cằn, cây khô cứng cáp bởi vì chết héo, phía dưới tách ra một cái lỗ nhỏ, vừa đúng có thể chứa được ba người.
Ngọc Sanh Hàn mang Hương Diệp đặt dưới cây khô, bảo đảm an toàn của cô, lúc này mới chạy đi, chỉ chốc lát sau, ôm về một đống cành cây, lấy ngòi lửa ra nhóm lửa lên, lại chạy đi.
Trong bóng đêm, thân hình vĩ ngạn không ngừng quanh quẩn trong rừng rậm, được một lúc, lại trở về, trên người có chút chật vật, cầm trong tay mấy nắm dược thảo, dùng lá sen cất một chút nước, để cho Hương Diệp uống xong, sau đó động thủ tán nhuyễn dược thảo.
Hắn không xuất thân từ y khoa, hiểu biết về thuốc cũng chỉ giới hạn trong một số loại thuốc uống cùng với thuốc bắc căn bản.
Ở trong rừng rậm này, hắn chỉ có thể tìm thấy cỏ mục mĩ, cỏ ngư tinh, bồ công anh, ba loại này đều có công hiệu giải độc nhất định, nhất là cỏ mục mỹ, chim sẻ khi ăn nhầm phải cỏ độc cũng đều dùng cỏ mục mỹ để giải độc, hy vọng sẽ hữu dụng.
Ánh lửa lập lòe, Ngọc Sanh Hàn ngưng mặt nghiền nát cỏ mục mỹ, ôm lấy thân thể hơi lạnh của Hương Diệp vào trong ngực mình, không sao có cách nào bón cho cô nuốt vào.
Tay cô càng lúc càng lạnh như băng, sắc mặt lặng ngắt, hơi thở mỏng manh như vậy, giống như đã mất đi sinh mệnh, nhận ra điều này khiến cho đáy lòng Ngọc Sanh Hàn dấy lên một tia khủng hoảng, đem cỏ mục mỹ bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhai nát, vươn tay, trực tiếp cạy hàm răng cô ra, lấy miệng đối miệng, bón cho cô.
Sắc mặt Hương Diệp lại càng thêm trắng bệch, không hề có hiệu quả.
Ngọc Sanh Hàn đỏ mắt, nắm tất cả những dược thảo đã tìm được, bỏ hết vào trong miệng nhai nát, sau đó bón cho Hương Diệp.
Ngọc Sanh Hàn ôm chặt lấy thân thể cô, giọng nói khan khàn cảnh cáo cô, “Tần Hương Diệp, cô tỉnh lại cho tôi, chơi hoa chơi đến cái dạng này, cẩn thận sau khi về tôi sẽ san bằng hết cả ngự hoa viên!” Người trong lòng vẫn yên lặng ngủ say không nói.
Thân thể của cô ấy, thật lạnh.
“Tần Hương Diệp, cô tỉnh lại đi. Đáp lại tôi một tiếng…” Hắn ôm lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt của cô, càng không ngừng ma sát tay cô, cho dù, tìm về chỉ một chút nhiệt độ đã mất đi kia cũng tốt.
Bàn tay bị hoa đâm phải vẫn không nhìn ra bất cứ vết thương gì, khuôn mặt cô vẫn không có nửa phần sinh khí như cũ.
Ngọc Sanh Hàn ngưng trọng nghiêm mặt, hai tay không ngừng ma sát bàn tay của cô, thân thể của cô.
Không biết qua bao lâu, phương Đông đã dần hiện lên những vệt sáng, người trong ngực, hơi thở mong manh, yết hầu Ngọc Sanh Hàn giống như bị chặn lại, không phát ra được bất cứ thanh âm nào nữa, chỉ biết ôm thật chặt lấy Hương Diệp, ma sát lòng bàn tay lạnh như băng của cô.
“Trời ạ! Ngọc Sanh Hàn! Tiểu Hương Hương! Hai người ở đâu?! Mau chạy đi nhanh lên! Chạy đi!” Giọng nói của Tần Khê không biết truyền tới từ nơi nào, sau lưng dường như còn có một thanh âm khác đang đuổi theo hắn, “Tiểu tặc! Đừng tưởng phá được cơ quan là có thể chạy thoát được!!”
“Tiểu Hương Hương, anh lấy được “Khoai thơm” rồi! Yêu quái tới! Mau chạy đi nhanh lên!” Tần Khê một đường chạy như điên, vừa chạy vừa kêu to, đột nhiên, bước chân chợt khựng lại, giọng nói quái gở phía sau đắc ý cười, “Tiểu tử, biết chạy không thoát rồi chứ gì!”
Tần Khê giống như không nghe thấy người phía sau đang nói chuyện, vòng lại, chạy về phía gốc cây cổ thụ khô kia, sau đó kinh ngạc đứng lại.
“Tiểu Hương Hương, sao vậy?” Tần Khê nhìn Ngọc Sanh Hàn ngồi trong động khô, trong ngực ôm chặt một người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, giờ đã không còn sinh khí.
Ngọc Sanh Hàn giương mắt, ngưng tụ đầy tơ máu, lộ ra vẻ ân hận sâu sắc, Tần Khê chạy tới, chạm vào bàn tay lạnh như băng của Hương Diệp, đôi môi run rẩy, hoàn toàn không còn dáng vẻ chơi đùa ngỗ ngược như lúc trước, giận dữ nhìn Ngọc Sanh Hàn hỏi: “Con bé rốt cuộc bị làm sao?”
Ngọc Sanh Hàn mang Hương Diệp đặt dưới cây khô, bảo đảm an toàn của cô, lúc này mới chạy đi, chỉ chốc lát sau, ôm về một đống cành cây, lấy ngòi lửa ra nhóm lửa lên, lại chạy đi.
Trong bóng đêm, thân hình vĩ ngạn không ngừng quanh quẩn trong rừng rậm, được một lúc, lại trở về, trên người có chút chật vật, cầm trong tay mấy nắm dược thảo, dùng lá sen cất một chút nước, để cho Hương Diệp uống xong, sau đó động thủ tán nhuyễn dược thảo.
Hắn không xuất thân từ y khoa, hiểu biết về thuốc cũng chỉ giới hạn trong một số loại thuốc uống cùng với thuốc bắc căn bản.
Ở trong rừng rậm này, hắn chỉ có thể tìm thấy cỏ mục mĩ, cỏ ngư tinh, bồ công anh, ba loại này đều có công hiệu giải độc nhất định, nhất là cỏ mục mỹ, chim sẻ khi ăn nhầm phải cỏ độc cũng đều dùng cỏ mục mỹ để giải độc, hy vọng sẽ hữu dụng.
Ánh lửa lập lòe, Ngọc Sanh Hàn ngưng mặt nghiền nát cỏ mục mỹ, ôm lấy thân thể hơi lạnh của Hương Diệp vào trong ngực mình, không sao có cách nào bón cho cô nuốt vào.
Tay cô càng lúc càng lạnh như băng, sắc mặt lặng ngắt, hơi thở mỏng manh như vậy, giống như đã mất đi sinh mệnh, nhận ra điều này khiến cho đáy lòng Ngọc Sanh Hàn dấy lên một tia khủng hoảng, đem cỏ mục mỹ bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhai nát, vươn tay, trực tiếp cạy hàm răng cô ra, lấy miệng đối miệng, bón cho cô.
Sắc mặt Hương Diệp lại càng thêm trắng bệch, không hề có hiệu quả.
Ngọc Sanh Hàn đỏ mắt, nắm tất cả những dược thảo đã tìm được, bỏ hết vào trong miệng nhai nát, sau đó bón cho Hương Diệp.
Ngọc Sanh Hàn ôm chặt lấy thân thể cô, giọng nói khan khàn cảnh cáo cô, “Tần Hương Diệp, cô tỉnh lại cho tôi, chơi hoa chơi đến cái dạng này, cẩn thận sau khi về tôi sẽ san bằng hết cả ngự hoa viên!” Người trong lòng vẫn yên lặng ngủ say không nói.
Thân thể của cô ấy, thật lạnh.
“Tần Hương Diệp, cô tỉnh lại đi. Đáp lại tôi một tiếng…” Hắn ôm lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt của cô, càng không ngừng ma sát tay cô, cho dù, tìm về chỉ một chút nhiệt độ đã mất đi kia cũng tốt.
Bàn tay bị hoa đâm phải vẫn không nhìn ra bất cứ vết thương gì, khuôn mặt cô vẫn không có nửa phần sinh khí như cũ.
Ngọc Sanh Hàn ngưng trọng nghiêm mặt, hai tay không ngừng ma sát bàn tay của cô, thân thể của cô.
Không biết qua bao lâu, phương Đông đã dần hiện lên những vệt sáng, người trong ngực, hơi thở mong manh, yết hầu Ngọc Sanh Hàn giống như bị chặn lại, không phát ra được bất cứ thanh âm nào nữa, chỉ biết ôm thật chặt lấy Hương Diệp, ma sát lòng bàn tay lạnh như băng của cô.
“Trời ạ! Ngọc Sanh Hàn! Tiểu Hương Hương! Hai người ở đâu?! Mau chạy đi nhanh lên! Chạy đi!” Giọng nói của Tần Khê không biết truyền tới từ nơi nào, sau lưng dường như còn có một thanh âm khác đang đuổi theo hắn, “Tiểu tặc! Đừng tưởng phá được cơ quan là có thể chạy thoát được!!”
“Tiểu Hương Hương, anh lấy được “Khoai thơm” rồi! Yêu quái tới! Mau chạy đi nhanh lên!” Tần Khê một đường chạy như điên, vừa chạy vừa kêu to, đột nhiên, bước chân chợt khựng lại, giọng nói quái gở phía sau đắc ý cười, “Tiểu tử, biết chạy không thoát rồi chứ gì!”
Tần Khê giống như không nghe thấy người phía sau đang nói chuyện, vòng lại, chạy về phía gốc cây cổ thụ khô kia, sau đó kinh ngạc đứng lại.
“Tiểu Hương Hương, sao vậy?” Tần Khê nhìn Ngọc Sanh Hàn ngồi trong động khô, trong ngực ôm chặt một người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, giờ đã không còn sinh khí.
Ngọc Sanh Hàn giương mắt, ngưng tụ đầy tơ máu, lộ ra vẻ ân hận sâu sắc, Tần Khê chạy tới, chạm vào bàn tay lạnh như băng của Hương Diệp, đôi môi run rẩy, hoàn toàn không còn dáng vẻ chơi đùa ngỗ ngược như lúc trước, giận dữ nhìn Ngọc Sanh Hàn hỏi: “Con bé rốt cuộc bị làm sao?”
/285
|