Bên kia, tiệc đã tan, sắc trời gần đen, Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn trở về đổi một thân quần áo nhẹ nhàng, Ngọc Sanh Hàn lần đầu tiên tự mình mặc quần áo, tóm lại là không được phẳng phiu chỉnh tề cho lắm, Hương Diệp thấy vậy, bước tới định giúp hắn sửa sang lại vạt áo, Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh hơi đảo, nhẹ nhàng tránh người ra, không để cho cô đụng vào.
Tay của Hương Diệp khựng lại giữa không trung, trong lòng một trận khó hiểu, sao lại cảm thấy như, hắn đang dỗi vậy?
Đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy bên ngoài cửa sổ, một tiếng kêu như tiếng quạ đen không được hài hòa lắm cất lên…
Hương Diệp bước tới, đẩy cửa sổ ra, mặt đầy hắc tuyến nhìn Tần Khê đang đứng ở ngoài cửa sổ, thấy cô, lén lén lút lút nói, “Hai người nhanh lên đi, thuyền đã chuẩn bị xong rồi ~”
Ở địa bàn của mình, có cần phải làm ra vẻ như ăn trộm thế không?
Ba người qua mắt được hộ vệ, len lén đến bờ biển, Tần Khê kéo cái thuyền nhỏ đã sai người chuẩn bị trước ra, ba người lên thuyền, bảo lái đò đi về hướng đảo Lam Ngọc, thừa dịp trời còn chưa tối, trên biển vẫn còn thấy ánh sáng.
“Tiểu ca, ta đã nói rồi đấy, không lên bờ, thả mấy người xuống là ta đi luôn đấy ~” Lái đò là ngư dân ở vùng này, cũng không dám đến gần đảo Lam Ngọc quá, nếu không phải là người này chi ngân lượng đủ nhiều, hắn cũng không làm chuyện này.
“Được rồi được rồi, đến bờ thì người để chúng ta xuống, sáng mai trời sáng thì quay lại đón.” Tần Khê khoát khoát tay, trên mặt tràn ngập kích động, lộ ra vẻ phấn chấn khi được đi thám hiểm, Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn lẳng lặng ngồi hai bên, nhìn sóng biển nhuộm đỏ ánh tà dương, buồn buồn không nói.
Ánh tà dương dần dần chìm xuống mặt biển, thuyền phu đong đưa thuyền rời đi, ba người bước lên đảo, lại thấy một mảnh hoang vu, trên đảo chung quanh mọc đầy cỏ dại, rừng cây um tùm, bụi cây mọc cao, nhiệt độ trên đảo dường như cũng lạnh hơn, gió từ trong rừng thổi qua, ào ào rung động.
Tần Khê hít một hơi, kéo tay Ngọc Sanh Hàn, “Tôi bảo này, chúng ta đi lúc trời tối không phải đến nhầm chỗ rồi chứ?”
Hương Diệp lạnh lùng liếc hắn một cái, dưới chân cũng không tự giác lùi ra phía sau Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn nhìn một đôi huynh muội này, trong mắt mang theo một tia trêu tức, Hương Diệp trừng hắn một cái, quay đầu nói, “Tần Khê, đốt đuốc đi.”
Khi ba người tiến vào trong rừng, mặt trời vừa đúng lúc lặn mất, ánh lửa yếu ớt lơ lửng trong rừng, từ từ di chuyển.
“Bên ngoài đồn rằng, đảo Lam Ngọc có một quái nhân tóc trắng cực kỳ kinh khủng, già mà vẫn khỏe mạnh, mắt to như mắt cả, lóe lóe sáng, miệng to như chậu máu, nanh vừa dài vừa nhọn… Truyền thuyết kể lại rằng, chỗ ở của người nọ, ngọc thạch khắp nơi, mọc đầy kỳ hoa dị thảo, nhưng cho tới giờ không ai có thể lấy đi từ trên đảo chỉ một hạt cát, có vài người trở lại, nhưng đều đã phát điên, còn những người không trở lại, nghe đồn, đều đã chết…”
Tần Khê vừa đi vừa nói, giọng nhỏ dần, khẽ quay đầu, đuốc để trước ngực, ánh sáng âm u từ dưới hắt lên, chiếu vào khuôn mặt trong đêm tối, vô cùng quỷ dị, Hương Diệp thoáng chốc đánh ra một quyền, giống như đang đè nén lạnh giọng cảnh cáo, “Còn quậy nữa ném anh vào trong biển.”
Trưng lên khuôn mặt lạnh lùng, một bàn tay khác không biết từ lúc nào đã túm chặt lấy vạt áo Ngọc Sanh Hàn không buông, Ngọc Sanh Hàn chỉ nhàn nhạt nhìn qua một chút, khóe miệng như có ý cười.
Tần Khê mặt đầy ấm ức xoa xoa đầu, “Anh chỉ muốn tạo chút không khí thôi mà ~”
Tròng mắt đảo một cái, Tần Khê đột nhiên chỉ vào phía trước hỏi, “Mọi người nhìn kìa, vách núi bên kia đó, hình như đang sáng lên.” Nói xong lập tức bắn ra phía sau lưng Ngọc Sanh Hàn, vẻ mặt khẩn trương, Ngọc Sanh Hàn liếc hai người một cái, ánh mắt dừng ở khuôn mặt đang cố ra vẻ trấn định của Hương Diệp, cánh tay vung lên, “Tần Khê, anh qua xem một chút.”
“Tại sao lại là tôi đi, muốn đi cậu đi mà đi.”
Tay của Hương Diệp khựng lại giữa không trung, trong lòng một trận khó hiểu, sao lại cảm thấy như, hắn đang dỗi vậy?
Đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy bên ngoài cửa sổ, một tiếng kêu như tiếng quạ đen không được hài hòa lắm cất lên…
Hương Diệp bước tới, đẩy cửa sổ ra, mặt đầy hắc tuyến nhìn Tần Khê đang đứng ở ngoài cửa sổ, thấy cô, lén lén lút lút nói, “Hai người nhanh lên đi, thuyền đã chuẩn bị xong rồi ~”
Ở địa bàn của mình, có cần phải làm ra vẻ như ăn trộm thế không?
Ba người qua mắt được hộ vệ, len lén đến bờ biển, Tần Khê kéo cái thuyền nhỏ đã sai người chuẩn bị trước ra, ba người lên thuyền, bảo lái đò đi về hướng đảo Lam Ngọc, thừa dịp trời còn chưa tối, trên biển vẫn còn thấy ánh sáng.
“Tiểu ca, ta đã nói rồi đấy, không lên bờ, thả mấy người xuống là ta đi luôn đấy ~” Lái đò là ngư dân ở vùng này, cũng không dám đến gần đảo Lam Ngọc quá, nếu không phải là người này chi ngân lượng đủ nhiều, hắn cũng không làm chuyện này.
“Được rồi được rồi, đến bờ thì người để chúng ta xuống, sáng mai trời sáng thì quay lại đón.” Tần Khê khoát khoát tay, trên mặt tràn ngập kích động, lộ ra vẻ phấn chấn khi được đi thám hiểm, Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn lẳng lặng ngồi hai bên, nhìn sóng biển nhuộm đỏ ánh tà dương, buồn buồn không nói.
Ánh tà dương dần dần chìm xuống mặt biển, thuyền phu đong đưa thuyền rời đi, ba người bước lên đảo, lại thấy một mảnh hoang vu, trên đảo chung quanh mọc đầy cỏ dại, rừng cây um tùm, bụi cây mọc cao, nhiệt độ trên đảo dường như cũng lạnh hơn, gió từ trong rừng thổi qua, ào ào rung động.
Tần Khê hít một hơi, kéo tay Ngọc Sanh Hàn, “Tôi bảo này, chúng ta đi lúc trời tối không phải đến nhầm chỗ rồi chứ?”
Hương Diệp lạnh lùng liếc hắn một cái, dưới chân cũng không tự giác lùi ra phía sau Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn nhìn một đôi huynh muội này, trong mắt mang theo một tia trêu tức, Hương Diệp trừng hắn một cái, quay đầu nói, “Tần Khê, đốt đuốc đi.”
Khi ba người tiến vào trong rừng, mặt trời vừa đúng lúc lặn mất, ánh lửa yếu ớt lơ lửng trong rừng, từ từ di chuyển.
“Bên ngoài đồn rằng, đảo Lam Ngọc có một quái nhân tóc trắng cực kỳ kinh khủng, già mà vẫn khỏe mạnh, mắt to như mắt cả, lóe lóe sáng, miệng to như chậu máu, nanh vừa dài vừa nhọn… Truyền thuyết kể lại rằng, chỗ ở của người nọ, ngọc thạch khắp nơi, mọc đầy kỳ hoa dị thảo, nhưng cho tới giờ không ai có thể lấy đi từ trên đảo chỉ một hạt cát, có vài người trở lại, nhưng đều đã phát điên, còn những người không trở lại, nghe đồn, đều đã chết…”
Tần Khê vừa đi vừa nói, giọng nhỏ dần, khẽ quay đầu, đuốc để trước ngực, ánh sáng âm u từ dưới hắt lên, chiếu vào khuôn mặt trong đêm tối, vô cùng quỷ dị, Hương Diệp thoáng chốc đánh ra một quyền, giống như đang đè nén lạnh giọng cảnh cáo, “Còn quậy nữa ném anh vào trong biển.”
Trưng lên khuôn mặt lạnh lùng, một bàn tay khác không biết từ lúc nào đã túm chặt lấy vạt áo Ngọc Sanh Hàn không buông, Ngọc Sanh Hàn chỉ nhàn nhạt nhìn qua một chút, khóe miệng như có ý cười.
Tần Khê mặt đầy ấm ức xoa xoa đầu, “Anh chỉ muốn tạo chút không khí thôi mà ~”
Tròng mắt đảo một cái, Tần Khê đột nhiên chỉ vào phía trước hỏi, “Mọi người nhìn kìa, vách núi bên kia đó, hình như đang sáng lên.” Nói xong lập tức bắn ra phía sau lưng Ngọc Sanh Hàn, vẻ mặt khẩn trương, Ngọc Sanh Hàn liếc hai người một cái, ánh mắt dừng ở khuôn mặt đang cố ra vẻ trấn định của Hương Diệp, cánh tay vung lên, “Tần Khê, anh qua xem một chút.”
“Tại sao lại là tôi đi, muốn đi cậu đi mà đi.”
/285
|