“Anh muốn mau chóng trở về?” Hôm đó, Hương Diệp hỏi hắn, Ngọc Sanh Hàn chỉ quay đầu, nhàn nhạt nói, “Em hy vọng anh làm chủ Tây Ngọc, không phải sao? Đã vậy, anh đương nhiên cần phải cẩn thận, không để cho nhà của chúng ta bị sụp đổ.”
“Hinh Phi nhất định sẽ rất đau lòng.” Hương Diệp nhẹ giọng nói, dù sao người Ngọc Sanh Hàn đối phó cũng là cha của nàng ta.
“Gọi nàng là Lạc Vi đi.” Ngọc Sanh Hàn tiếp lời, nhìn Hương Diệp, hơi trầm mặc, “Nàng ấy là người hiểu biết, sẽ hiểu thôi.”
“Cho nên, bây giờ anh với nàng ấy thành tri kỉ rồi?” Hương Diệp hơi nhíu mày nhìn hắn, lại bổ sung một câu, “Hồng nhan tri kỷ?”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, nhìn cô chăm chú, trong ánh mắt như có ý cười.
“Hương Nhi! Sao em lại có thể nói vậy?! Hồng nha tri kỷ của anh, vẫn luôn chỉ có một mình em mà thôi!”
“Hàn, hồng nhan tri kỷ của anh thực sự chỉ có một mình em sao?”
“Hương Nhi, chẳng lẽ em không tin anh sao? Cho dù em không tin vào tình yêu, chỉ cần tin anh là đủ~”
“Hàn, anh, anh, bây giờ anh mang cho em một quả dưa hấu thật bự đến đây, em sẽ tin anh.”
”…”
Màn đối thoại cực kỳ sét đánh này cuối cùng cũng kết thúc, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn vẻ mặt câm nín nhìn qua bên kia, Hương Nại Nhi và Ân Ngôn không biết đã núp ở đó từ lúc nào, tay nắm tay mặt mày ngọt lịm, một người tên là Hương Nhi số 1, một người tên là Hàn Nhi số 1, nhân vật đã không xa lạ gì bị đổi ngược lại tính cách đến mức muốn mạng người.
Trước đó, lúc Lăng Duẫn Hàm và Ân Ngôn mới vừa hòa hảo, cũng bị Hương Nại Nhi và Tần Khê núp ngoài cửa số, mỗi người một câu, còn muốn mạng người hơn.
“Ngất mất! Mùa đông mà cậu còn nghĩ đến ăn dưa hấu!!!” Hương Nại Nhi rất câm nín liếc Ân Ngôn một cái, Ân Ngôn đầy vẻ hùng hồn, “Dưa hấu thì sao? Cậu kỳ thị dưa hấu à?”
“Biến! Hợp tác với cậu chẳng vui gì cả, lần sau vẫn nên tìm Tần Khê nhà mình thì hơn.” Hương Nại Nhi hất đầu đẩy Ân Ngôn ra, quay đầu, thấy Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn đang nhìn chằm chằm hai người, Hương Nại Nhi liền cười hì hì, “Sao hả? Có phải thấy đã đặc biệt nói lên tiếng lòng của hai người rồi đúng không?”
“Sau này hai người cứ trao đổi ánh mắt, bọn mình sẽ chuyên gia làm phiên dịch, cậu phải tin tưởng trình độ chuyên nghiệp của bọn mình” Ân Ngôn cũng vỗ ngực phụ họa, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn liếc mắt nhìn nhau, quyết định do Hương Diệp mở miệng, quay về phía hai người rất bình tĩnh nói, “Hành động của hai cậu, về mặt hành động học mà nói thì gọi là “ngây thơ”, còn về ngôn ngữ học thì gọi là “vớ vẩn”.“
“Hương Diệp, đừng có dùng sự thâm nho của hai người mà coi thường sự đơn thuần của bọn mình.” Hương Nại Nhi rất câm nín trả lời lại, quay đầu, lại không kìm được hỏi, “Hương Diệp, cậu biết Tần Khê đi đâu rồi không?”
“Không biết.”
“Hôm qua nghe anh ta nói, muốn đi tìm Lê Y hỏi chút chuyện.” Ngọc Sanh Hàn vừa nói xong, mắt Hương Nại Nhi lập tức nheo lại, Ân Ngôn có chút trêu chọc ghé qua, “Hay nha, Tần Khê nhà cậu có phải định di tình biệt luyến không đấy?”
“Hừ hừ, anh ta dám.” Hương Nại Nhi nhướn mày nhìn Ân Ngôn, Ân Ngôn nhất thời toát mồ hồi lùi lại, nhìn mấy người, bỗng đề nghị, “Hay… thời gian này mọi người cũng bận rộn vì chuyện của mình nhiều rồi, chi bằng, chúng ta xuất cung, đến nhà Lê Y chơi một chút đi.”
Mấy người nhìn nhau, không có ý kiến.
Kết quả là, Ân Ngôn lao như bay vào Ngự thư phòng của Lăng Duẫn Hàm, không thèm để ý đến Hàn Thanh và Nam Vân hầu đứng bên cạnh, nói một tràng, “Tam gia, chúng ta xuất cung tìm Lê Y chơi, tối nay không về ăn cơm đâu, lệnh bài của chàng cho ta mượn nhé.” Ân Ngôn tự nói một mạch, cũng không để ý đến phản ứng của Lăng Duẫn Hàm, một tay mò xuống hông hắn, giật tấm kim bài kia xuống, lấy xong lại ghé qua, “Hì hì, Tam gia đừng nhớ ta quá nhé ~ moah~ “
Nói xong, hôn chụt một cái lên mặt Lăng Duẫn Hàm, tiếp đó, hoàn toàn không để ý đến ba người đã ngẩn ra, lại lao như bay chạy ra ngoài, chỉ nghe thấy cô nàng ra khỏi cửa thì kêu lên một tiếng, “Lấy được lệnh bài rồi! Đi thôi~”
Bên trong Ngự thư phòng, hồi lâu, Lăng Duẫn Hàm sờ sờ cái mặt vừa bị hôn của mình, lại nhìn hai người đã bị hành vi không coi ai ra gì của Ân Ngôn làm cho bị sét đánh không động đậy nổi bên kia, ho khan hai tiếng, mới nói, “Khụ khụ, vừa nãy, vừa nãy bàn đến đâu…”
“À à, bàn đến tình thế trước mắt của Nam Lâm và Tây Ngọc…”
“Hoàng thượng, thực ra thì nương nương giao hảo như vậy với Tây Ngọc quốc quân và Tây Ngọc Vương gia, sao không để nương nương mở miệng ký Minh ước giữa Nam Lâm và Tây Ngọc…”
“Đây là quốc gia đại sự, nàng nhúng tay vào dễ khiến cho đại thần bất mãn.” Lăng Duẫn Hàm nói, cuối cùng lại bổ sung một câu, “Nàng chơi đùa thân thiết như vậy với hai vị nhân vật kia của Tây Ngọc, Trẫm, cũng có chút đố kỵ.”
Không nhắc đến Lăng Duẫn Hàm bên này phản ứng thế nào, Ân Ngôn mang theo lệnh bài cuẩ Hoàng thượng, cả đám lao ra khỏi hoàng cung, đánh về Lê phủ, Tiêu Nam vương này tuy nói cũng là Vương gia một nước, nhưng phủ đệ cũng không xa hoa.
Mấy người thông báo một tiếng, nghe nói Lê Y và Tần Khê ở sân sau, liền đi thẳng vào, mới bước vào, đã nghe thấy Lê Y đang nói gì đó với Tần Khê.
“Nếu như theo cô nói, tình trạng của Ngọc Sanh Hàn dễ khống chế hơn so với Ân Ngôn, dù sao, nếu không bị thương nặng hay linh tinh gì đó, tình trạng của linh hồn căn bản là ổn định? Nhưng nếu linh hồn cũ của của Ngọc Sanh Hàn nếu không thay thế vào thân thể ở hiện đại, thì nhất định vẫn còn lưu lại trong thời không này, những chuyện này đều không thể cưỡng cầu, trừ phi có một cơ hội, chuyển linh hồn đó tới hiện đại, thay vào vị trí Ngọc Phó tổng tài.”
“Tình trạng của tôi và Hương Diệp không sao, mặc dù cũng là hồn xuyên qua, nhưng chưa từng xảy ra tình huống chủ nhân quay lại thân thể, Tiểu Hương Hương sẽ ở bên Ngọc Sanh Hàn cả đời, cho nên nhất định Ngọc Sanh Hàn không thể xảy ra chuyện gì được.”
Giọng nói của Tần Khê nghe rất nghiêm chỉnh, mơ hồ còn lộ ra chút lo lắng, Hương Diệp nghe vậy, hơi quay đầu nhìn Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn giờ mới biết, thì ra Tần Khê chạy tới đây hỏi, là vì lo lắng linh hồn của Đại hoàng tử lại đột nhiên đổi lại, dù sao có một vết xe đổ như Ân Ngôn, lúc nào cũng khiến người ta không kìm được mà lo lắng.
Vươn tay, khẽ nắm lấy bàn tay hơi phát lạnh của Hương Diệp, thấp giọng hỏi, “Noãn ngọc của em đâu? Sao không cầm theo?”
Hương Diệp hơi hoảng hốt, một lúc sau mới nói, “Đưa cho Quan Niệm Nhã rồi.”
Bên kia, Tần Khê dường như đang thở phào nhẹ nhõm, “Thật ra xuyên qua cũng không dễ dàng, nhưng mà, không đột nhiên xảy ra dị biến là tốt rồi ~ ha ha~” Vừa quay đầu, nhác thấy mấy người đang sững sờ đứng ở cửa, không nói được tiếng nào mà nhìn hắn, mặt Tần Khê nhất thời hiện lên vẻ kinh sợ, thiếu chút nữa té ra đất.
“Khốn thật! Còn tưởng một đám u linh đang đứng ở cửa chứ! Không ho he gì cả, mấy người đứng đó từ bao giờ?” Không phải là nghe hết rồi đấy chứ? Hắn cũng không muốn gây khủng hoảng không cần thiết đâu. Có điều nhìn dáng vẻ thế này, chắc là nghe được rồi.
“Ban ngày lấy đâu ra u linh? Sắp năm mới năm me đến nơi rồi còn nói ra mấy từ âm u như vậy.” Hương Nại Nhi không nhanh không chậm đáp, nhìn Tần Khê, ánh mắt lại mang theo một ý vị khó hiểu.
Vấn đề linh hồn của Đại Hoàng tử, cả Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn còn chưa nghĩ tới, hắn đã tính đến rồi. Nên nói là tên ngốc Tần Khê này tâm tư kín đáo, hay là, hắn quá yêu thương Hương Diệp?
Tần Khê nhìn dáng vẻ cổ quái kia của Hương Nại Nhi, định nói thêm điều gì đó, lại nghe Ân Ngôn hỏi, “Tần Khê, sáng sớm anh chạy đến tìm Lê Y là vì chuyện này à?”
Tần Khê đang định đáp lại, đã thấy Hương Diệp bước tới, nhìn hắn, một lúc lâu, cuối cùng phun ra một chữ, “Ca.”
Chữ Tần Khê thích nghe nhất.
“Cám ơn anh.” Hương Diệp chẳng mấy khi lại mở miệng như vậy, Tần Khê ngẩn người, vẫn vươn tay, sờ sờ đầu Hương Diệp, “Con bé ngốc này, ai bảo cảm giác an toàn của em quá yếu ớt, làm ca ca không quan tâm em thì còn quan tâm ai~”
Hương Diệp hiếm khi ngoan ngoãn để mặc hắn vuốt đầu, Tần Khê lập tức liền đắc ý, nhân cơ hội vuốt thêm mấy cái, càng vuốt càng đắc ý, Hương Diệp cuối cùng mới nhớ ra, người này không thể buông thả.
Càng thả lại càng nhờn.
Đợi đến khi mấy người ngồi xuống, Tần Khê cố ý ghé qua Hương Nại Nhi, “Hương Nại Nhi, em sao thế? Không phải là không nhìn thấy anh nên nhớ anh đấy chứ?”
Hương Nại Nhi lườm hắn một cái, hừ một tiếng không để ý tới.
“Hương Nại Nhi là hoài nghi anh di tình biệt luyến~ ” Ân Ngôn cười he he cố ý quấy rồi, Hương Nại Nhi lúc này mới hé miệng, “Mình cũng đâu có nói vậy, Tần Khê mặc dù người không ra người, nhưng một chút trinh tiết thì vẫn có.”
Tần Khê nghe vậy, mặt đầu buồn bã nhìn Hương Nại Nhi, đầu ngón tay run run, Hương Nại Nhi đây là đang khen hắn hay là đang châm biếm hắn?!
“Anh rút gân à?” Hương Nại Nhi nhìn đầu ngón tay run rẩy của Tần Khê, lành lạnh hỏi một câu, Tần Khê bấy giờ không run nữa, yên lặng nhìn chòng chọc Hương Nại Nhi một hồi lâu, “Hương Nại Nhi, em làm sao vậy?”
Giọng nói quá nghiêm túc, khiến cho Hương Nại Nhi hơi ngẩn ra, lúng ta lúng túng quay đầu, “Làm sao? Em chẳng làm sao cả.”
“Em có!” Tần Khê vẫn nhìn chằm chằm Hương Nại Nhi chắc chắn nói, lần này, ánh mắt của mọi người đều tập trung lại đây nhìn chòng chọc Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi than thầm một tiếng bất đắc dĩ, dứt khoát vỗ bàn đứng dậy, quát, “Phải đấy, em có chuyện đấy! Chuyện rất lớn!”
Mấy người ngẩn ra nhìn cô, chờ câu tiếp theo.
“Chuyện gì?” Tần Khê cũng đứng dậy hỏi, sự ân cần ttrong mắt, khiến cho Hương Nại Nhi không sao phát hỏa nổi, chỉ đành nói, “Ách, gần đây ở trong cung thoải mái quá, thịt cá ngày ngày, lần trước còn cả lẩu dê nữa, lại không luyện múa, hơi mập ra.”
Hương Nại Nhi nói cũng là lời nói thật, dạo này đúng là có mập ra một chút.
Tần Khê nghe thế, sờ lên lên hông cô, “Anh thấy được mà, không có trơ xương như hồi trước.”
Hương Nại Nhi nghe vậy lập tức gạt móng vuốt của Tần Khê ra, trừng mắt nói, “Được cái gì mà được? Dáng người rất quan trọng với phụ nữ!”
“Chuẩn chuẩn! Nói rất chuẩn! Giảm béo là sự học cả đời của phụ nữ!” Ân Ngôn phụ họa theo, thấy Tần Khê không phản ứng, lại duỗi tay mỗi tay một bên kéo Hương Diệp và Lê Y lại, “Hai người nói có phải không, đây là đại sự đấy!”
“Phải, có thể cho là đại sự.” Lê Y cười nhẹ nói, trong mắt cũng không mang vẻ để ý, đảo mắt, nhìn Hương Diệp, cảm nhận của hai người giống nhau, dáng người vốn có hơi mảnh khảnh, nhiều ra tí thịt lại vừa đủ.
Về điểm này, Ngọc Sanh Hàn và Tần Khê đều giữ thái độ giống nhau.
“Hinh Phi nhất định sẽ rất đau lòng.” Hương Diệp nhẹ giọng nói, dù sao người Ngọc Sanh Hàn đối phó cũng là cha của nàng ta.
“Gọi nàng là Lạc Vi đi.” Ngọc Sanh Hàn tiếp lời, nhìn Hương Diệp, hơi trầm mặc, “Nàng ấy là người hiểu biết, sẽ hiểu thôi.”
“Cho nên, bây giờ anh với nàng ấy thành tri kỉ rồi?” Hương Diệp hơi nhíu mày nhìn hắn, lại bổ sung một câu, “Hồng nhan tri kỷ?”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, nhìn cô chăm chú, trong ánh mắt như có ý cười.
“Hương Nhi! Sao em lại có thể nói vậy?! Hồng nha tri kỷ của anh, vẫn luôn chỉ có một mình em mà thôi!”
“Hàn, hồng nhan tri kỷ của anh thực sự chỉ có một mình em sao?”
“Hương Nhi, chẳng lẽ em không tin anh sao? Cho dù em không tin vào tình yêu, chỉ cần tin anh là đủ~”
“Hàn, anh, anh, bây giờ anh mang cho em một quả dưa hấu thật bự đến đây, em sẽ tin anh.”
”…”
Màn đối thoại cực kỳ sét đánh này cuối cùng cũng kết thúc, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn vẻ mặt câm nín nhìn qua bên kia, Hương Nại Nhi và Ân Ngôn không biết đã núp ở đó từ lúc nào, tay nắm tay mặt mày ngọt lịm, một người tên là Hương Nhi số 1, một người tên là Hàn Nhi số 1, nhân vật đã không xa lạ gì bị đổi ngược lại tính cách đến mức muốn mạng người.
Trước đó, lúc Lăng Duẫn Hàm và Ân Ngôn mới vừa hòa hảo, cũng bị Hương Nại Nhi và Tần Khê núp ngoài cửa số, mỗi người một câu, còn muốn mạng người hơn.
“Ngất mất! Mùa đông mà cậu còn nghĩ đến ăn dưa hấu!!!” Hương Nại Nhi rất câm nín liếc Ân Ngôn một cái, Ân Ngôn đầy vẻ hùng hồn, “Dưa hấu thì sao? Cậu kỳ thị dưa hấu à?”
“Biến! Hợp tác với cậu chẳng vui gì cả, lần sau vẫn nên tìm Tần Khê nhà mình thì hơn.” Hương Nại Nhi hất đầu đẩy Ân Ngôn ra, quay đầu, thấy Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn đang nhìn chằm chằm hai người, Hương Nại Nhi liền cười hì hì, “Sao hả? Có phải thấy đã đặc biệt nói lên tiếng lòng của hai người rồi đúng không?”
“Sau này hai người cứ trao đổi ánh mắt, bọn mình sẽ chuyên gia làm phiên dịch, cậu phải tin tưởng trình độ chuyên nghiệp của bọn mình” Ân Ngôn cũng vỗ ngực phụ họa, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn liếc mắt nhìn nhau, quyết định do Hương Diệp mở miệng, quay về phía hai người rất bình tĩnh nói, “Hành động của hai cậu, về mặt hành động học mà nói thì gọi là “ngây thơ”, còn về ngôn ngữ học thì gọi là “vớ vẩn”.“
“Hương Diệp, đừng có dùng sự thâm nho của hai người mà coi thường sự đơn thuần của bọn mình.” Hương Nại Nhi rất câm nín trả lời lại, quay đầu, lại không kìm được hỏi, “Hương Diệp, cậu biết Tần Khê đi đâu rồi không?”
“Không biết.”
“Hôm qua nghe anh ta nói, muốn đi tìm Lê Y hỏi chút chuyện.” Ngọc Sanh Hàn vừa nói xong, mắt Hương Nại Nhi lập tức nheo lại, Ân Ngôn có chút trêu chọc ghé qua, “Hay nha, Tần Khê nhà cậu có phải định di tình biệt luyến không đấy?”
“Hừ hừ, anh ta dám.” Hương Nại Nhi nhướn mày nhìn Ân Ngôn, Ân Ngôn nhất thời toát mồ hồi lùi lại, nhìn mấy người, bỗng đề nghị, “Hay… thời gian này mọi người cũng bận rộn vì chuyện của mình nhiều rồi, chi bằng, chúng ta xuất cung, đến nhà Lê Y chơi một chút đi.”
Mấy người nhìn nhau, không có ý kiến.
Kết quả là, Ân Ngôn lao như bay vào Ngự thư phòng của Lăng Duẫn Hàm, không thèm để ý đến Hàn Thanh và Nam Vân hầu đứng bên cạnh, nói một tràng, “Tam gia, chúng ta xuất cung tìm Lê Y chơi, tối nay không về ăn cơm đâu, lệnh bài của chàng cho ta mượn nhé.” Ân Ngôn tự nói một mạch, cũng không để ý đến phản ứng của Lăng Duẫn Hàm, một tay mò xuống hông hắn, giật tấm kim bài kia xuống, lấy xong lại ghé qua, “Hì hì, Tam gia đừng nhớ ta quá nhé ~ moah~ “
Nói xong, hôn chụt một cái lên mặt Lăng Duẫn Hàm, tiếp đó, hoàn toàn không để ý đến ba người đã ngẩn ra, lại lao như bay chạy ra ngoài, chỉ nghe thấy cô nàng ra khỏi cửa thì kêu lên một tiếng, “Lấy được lệnh bài rồi! Đi thôi~”
Bên trong Ngự thư phòng, hồi lâu, Lăng Duẫn Hàm sờ sờ cái mặt vừa bị hôn của mình, lại nhìn hai người đã bị hành vi không coi ai ra gì của Ân Ngôn làm cho bị sét đánh không động đậy nổi bên kia, ho khan hai tiếng, mới nói, “Khụ khụ, vừa nãy, vừa nãy bàn đến đâu…”
“À à, bàn đến tình thế trước mắt của Nam Lâm và Tây Ngọc…”
“Hoàng thượng, thực ra thì nương nương giao hảo như vậy với Tây Ngọc quốc quân và Tây Ngọc Vương gia, sao không để nương nương mở miệng ký Minh ước giữa Nam Lâm và Tây Ngọc…”
“Đây là quốc gia đại sự, nàng nhúng tay vào dễ khiến cho đại thần bất mãn.” Lăng Duẫn Hàm nói, cuối cùng lại bổ sung một câu, “Nàng chơi đùa thân thiết như vậy với hai vị nhân vật kia của Tây Ngọc, Trẫm, cũng có chút đố kỵ.”
Không nhắc đến Lăng Duẫn Hàm bên này phản ứng thế nào, Ân Ngôn mang theo lệnh bài cuẩ Hoàng thượng, cả đám lao ra khỏi hoàng cung, đánh về Lê phủ, Tiêu Nam vương này tuy nói cũng là Vương gia một nước, nhưng phủ đệ cũng không xa hoa.
Mấy người thông báo một tiếng, nghe nói Lê Y và Tần Khê ở sân sau, liền đi thẳng vào, mới bước vào, đã nghe thấy Lê Y đang nói gì đó với Tần Khê.
“Nếu như theo cô nói, tình trạng của Ngọc Sanh Hàn dễ khống chế hơn so với Ân Ngôn, dù sao, nếu không bị thương nặng hay linh tinh gì đó, tình trạng của linh hồn căn bản là ổn định? Nhưng nếu linh hồn cũ của của Ngọc Sanh Hàn nếu không thay thế vào thân thể ở hiện đại, thì nhất định vẫn còn lưu lại trong thời không này, những chuyện này đều không thể cưỡng cầu, trừ phi có một cơ hội, chuyển linh hồn đó tới hiện đại, thay vào vị trí Ngọc Phó tổng tài.”
“Tình trạng của tôi và Hương Diệp không sao, mặc dù cũng là hồn xuyên qua, nhưng chưa từng xảy ra tình huống chủ nhân quay lại thân thể, Tiểu Hương Hương sẽ ở bên Ngọc Sanh Hàn cả đời, cho nên nhất định Ngọc Sanh Hàn không thể xảy ra chuyện gì được.”
Giọng nói của Tần Khê nghe rất nghiêm chỉnh, mơ hồ còn lộ ra chút lo lắng, Hương Diệp nghe vậy, hơi quay đầu nhìn Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn giờ mới biết, thì ra Tần Khê chạy tới đây hỏi, là vì lo lắng linh hồn của Đại hoàng tử lại đột nhiên đổi lại, dù sao có một vết xe đổ như Ân Ngôn, lúc nào cũng khiến người ta không kìm được mà lo lắng.
Vươn tay, khẽ nắm lấy bàn tay hơi phát lạnh của Hương Diệp, thấp giọng hỏi, “Noãn ngọc của em đâu? Sao không cầm theo?”
Hương Diệp hơi hoảng hốt, một lúc sau mới nói, “Đưa cho Quan Niệm Nhã rồi.”
Bên kia, Tần Khê dường như đang thở phào nhẹ nhõm, “Thật ra xuyên qua cũng không dễ dàng, nhưng mà, không đột nhiên xảy ra dị biến là tốt rồi ~ ha ha~” Vừa quay đầu, nhác thấy mấy người đang sững sờ đứng ở cửa, không nói được tiếng nào mà nhìn hắn, mặt Tần Khê nhất thời hiện lên vẻ kinh sợ, thiếu chút nữa té ra đất.
“Khốn thật! Còn tưởng một đám u linh đang đứng ở cửa chứ! Không ho he gì cả, mấy người đứng đó từ bao giờ?” Không phải là nghe hết rồi đấy chứ? Hắn cũng không muốn gây khủng hoảng không cần thiết đâu. Có điều nhìn dáng vẻ thế này, chắc là nghe được rồi.
“Ban ngày lấy đâu ra u linh? Sắp năm mới năm me đến nơi rồi còn nói ra mấy từ âm u như vậy.” Hương Nại Nhi không nhanh không chậm đáp, nhìn Tần Khê, ánh mắt lại mang theo một ý vị khó hiểu.
Vấn đề linh hồn của Đại Hoàng tử, cả Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn còn chưa nghĩ tới, hắn đã tính đến rồi. Nên nói là tên ngốc Tần Khê này tâm tư kín đáo, hay là, hắn quá yêu thương Hương Diệp?
Tần Khê nhìn dáng vẻ cổ quái kia của Hương Nại Nhi, định nói thêm điều gì đó, lại nghe Ân Ngôn hỏi, “Tần Khê, sáng sớm anh chạy đến tìm Lê Y là vì chuyện này à?”
Tần Khê đang định đáp lại, đã thấy Hương Diệp bước tới, nhìn hắn, một lúc lâu, cuối cùng phun ra một chữ, “Ca.”
Chữ Tần Khê thích nghe nhất.
“Cám ơn anh.” Hương Diệp chẳng mấy khi lại mở miệng như vậy, Tần Khê ngẩn người, vẫn vươn tay, sờ sờ đầu Hương Diệp, “Con bé ngốc này, ai bảo cảm giác an toàn của em quá yếu ớt, làm ca ca không quan tâm em thì còn quan tâm ai~”
Hương Diệp hiếm khi ngoan ngoãn để mặc hắn vuốt đầu, Tần Khê lập tức liền đắc ý, nhân cơ hội vuốt thêm mấy cái, càng vuốt càng đắc ý, Hương Diệp cuối cùng mới nhớ ra, người này không thể buông thả.
Càng thả lại càng nhờn.
Đợi đến khi mấy người ngồi xuống, Tần Khê cố ý ghé qua Hương Nại Nhi, “Hương Nại Nhi, em sao thế? Không phải là không nhìn thấy anh nên nhớ anh đấy chứ?”
Hương Nại Nhi lườm hắn một cái, hừ một tiếng không để ý tới.
“Hương Nại Nhi là hoài nghi anh di tình biệt luyến~ ” Ân Ngôn cười he he cố ý quấy rồi, Hương Nại Nhi lúc này mới hé miệng, “Mình cũng đâu có nói vậy, Tần Khê mặc dù người không ra người, nhưng một chút trinh tiết thì vẫn có.”
Tần Khê nghe vậy, mặt đầu buồn bã nhìn Hương Nại Nhi, đầu ngón tay run run, Hương Nại Nhi đây là đang khen hắn hay là đang châm biếm hắn?!
“Anh rút gân à?” Hương Nại Nhi nhìn đầu ngón tay run rẩy của Tần Khê, lành lạnh hỏi một câu, Tần Khê bấy giờ không run nữa, yên lặng nhìn chòng chọc Hương Nại Nhi một hồi lâu, “Hương Nại Nhi, em làm sao vậy?”
Giọng nói quá nghiêm túc, khiến cho Hương Nại Nhi hơi ngẩn ra, lúng ta lúng túng quay đầu, “Làm sao? Em chẳng làm sao cả.”
“Em có!” Tần Khê vẫn nhìn chằm chằm Hương Nại Nhi chắc chắn nói, lần này, ánh mắt của mọi người đều tập trung lại đây nhìn chòng chọc Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi than thầm một tiếng bất đắc dĩ, dứt khoát vỗ bàn đứng dậy, quát, “Phải đấy, em có chuyện đấy! Chuyện rất lớn!”
Mấy người ngẩn ra nhìn cô, chờ câu tiếp theo.
“Chuyện gì?” Tần Khê cũng đứng dậy hỏi, sự ân cần ttrong mắt, khiến cho Hương Nại Nhi không sao phát hỏa nổi, chỉ đành nói, “Ách, gần đây ở trong cung thoải mái quá, thịt cá ngày ngày, lần trước còn cả lẩu dê nữa, lại không luyện múa, hơi mập ra.”
Hương Nại Nhi nói cũng là lời nói thật, dạo này đúng là có mập ra một chút.
Tần Khê nghe thế, sờ lên lên hông cô, “Anh thấy được mà, không có trơ xương như hồi trước.”
Hương Nại Nhi nghe vậy lập tức gạt móng vuốt của Tần Khê ra, trừng mắt nói, “Được cái gì mà được? Dáng người rất quan trọng với phụ nữ!”
“Chuẩn chuẩn! Nói rất chuẩn! Giảm béo là sự học cả đời của phụ nữ!” Ân Ngôn phụ họa theo, thấy Tần Khê không phản ứng, lại duỗi tay mỗi tay một bên kéo Hương Diệp và Lê Y lại, “Hai người nói có phải không, đây là đại sự đấy!”
“Phải, có thể cho là đại sự.” Lê Y cười nhẹ nói, trong mắt cũng không mang vẻ để ý, đảo mắt, nhìn Hương Diệp, cảm nhận của hai người giống nhau, dáng người vốn có hơi mảnh khảnh, nhiều ra tí thịt lại vừa đủ.
Về điểm này, Ngọc Sanh Hàn và Tần Khê đều giữ thái độ giống nhau.
/285
|