“Tần Khê, gắp thịt cho em.” Hương Nại Nhi liếc về phía đối diện, nhìn đĩa thịt kho tàu trước mặt Ngọc Sanh Hàn nháy nháy Tần Khê, Tần Khê nhìn đĩa thịt kia một chút, lại nhìn Hương Nại Nhi, tận tình khuyên bảo nói, “Hương Nại Nhi, em không thấy dạo này em béo ra à? Đừng ăn mỗi thịt không ~ “
“Biến! Dáng của em là dáng chuẩn! Em khiêu vũ tốn nhiều năng lượng được chưa?” Hương Nại Nhi nói vô cùng đường đường chính chính, Tần Khê nhất thời rụt cổ, đang định gắp thịt, lại thấy đối diện, Ngọc Sanh Hàn như đang cười, có chút. . . âm hiểm.
“Nhắc đến dáng người. . .” Người nào đó ung dung nói, “Vừa nãy thấy một cung nữ, Tần Khê đánh giá thế nào nhỉ? Dáng người không mập không béo, bề ngoài thanh tú, không kiều không diễm, liếc mắt ba vòng là. . .”
“Dừng dừng dừng!” Tần Khê vội vàng kêu ngừng, hắn nhắc đến ba vòng bao giờ chứ? ! Tên Ngọc Sanh Hàn Hàn này, đích thị là bôi nhọ một cách trần trụi! “Tôi nhắc đến ba vòng của cô ta bao giờ? ! Rõ ràng tôi chỉ nói mấy câu trước!”
“À ~ chỉ nói mấy câu trước thôi à.”
Hương Diệp đột nhiên dừng đũa, cặp mắt lanh lợi chớp chớp, Tần Khê nhất thời ngẩn cả người.
“Chỉ nói mấy câu trước thôi nha ~ “
Ân Ngôn cũng cười gian theo, Tần Khê nhất thời mồ hôi nhỏ từng giọt.
“Thì ra là anh chỉ nói mấy câu trước thôi hả ~ “
Giọng nói này nghe thật âm u, Tần Khê đến lông tơ cũng đã dựng đứng, máy móc quay đầu, nhìn Hương Nại Nhi cười hì hì, sau đó, bỏ bát đũa lại chạy thẳng, đằng sau lập tức bay đến một đôi đũa, cùng với tiếng gầm giận dữ của Hương Nại Nhi, “Người đâu! Đem Thập đại khổ hình Mãn Thanh của ta lên đây! Tần Khê! Anh nhất định phải chết!”
Hương Nại Nhi rống xong, cả vương phủ rung lên.
Bên kia, Nam Vân hầu cùng Tiểu Minh lần đầu tiên thấy cảnh này chỉ biết ngẩn cả người, đũa rơi lộp bộp xuống bàn, Ân Ngôn hơi quay đầu, hỏi, “Hương Diệp, chuyện này, không xảy ra việc gì chứ?”
Hương Diệp vẫn bình tĩnh, hiển nhiên thấy nhưng không thể trách, gắp thức ăn, bỏ vào bát, “Không thành vấn đề, ăn cơm đi.”
Nói xong, một miếng đậu hủ được bỏ vào trong bát cô, Hương Diệp ngẩng đầu, thấy Ngọc Sanh Hàn như chẳng sao cả đang gắp thức ăn, Hương Diệp không khách khí ăn, sau đó định gắp đồ ăn tiếp, đột nhiên, một chiếc bát chìa qua, Ngọc Sanh Hàn liếc cô một cái, lại nhìn vào bát mình, không nói lời nào, đúng là không nói lời nào.
Hương Diệp âm thầm bất đắc dĩ, gắp đồ ăn bỏ vào trong chiếc bát kia, sau đó quay đầu nói với Ân Ngôn, “Ân Ngôn, chúng ta đổi chỗ đi.”
“Ăn cơm không nên đi tới đi lui.” Ngọc lão Đại nói y như thật, một bàn tay đã túm chặt lấy tay Hương Diệp không buông, Hương Diệp trừng hắn, giãy giãy tay mình, thấy Ngọc Sanh Hàn không buông, bấy giờ mới thở dài nói, “Em còn phải gắp thức ăn.”
“Em muốn ăn cái gì, anh gắp.” Ngọc lão Đại cầm đũa lên, giống như con cua gắp gắp giữa khoảng không hai cái, Hương Diệp quay đầu, cả một bàn người đều đang nhìn cô chằm chằm, cuối cùng đặt đũa xuống, “Em no rồi.”
Một bữa cơm, giày vò không ít.
Về phần Tần Khê và Hương Nại Nhi đã chạy đến đâu, không ai biết, dù sao trước giờ cơm tối kiểu gì cũng quay về.
Ở Vương phủ một thời gian, Ân Ngôn đã quen thuộc với người ở đây, cũng đến Thiên Sứ các tham gia luyện bài, sau đó biểu diễn.
Vậy nên, rất nhiều người ở Quốc đô đều biết, Thiên Sứ các ngoài một Hương Nại Nhi, một Liên Y cô nương ra, còn có thêm một tiểu thư Adidas nữa~ lại còn rất được yêu thích.
“Tiểu thư Adidas~ “
“Tiểu thư Adidas thật xinh đẹp ~~ “
Hát xong một bài, Ân Ngôn đứng trên đài hôn gió liên tục, “Cám ơn! Cám ơn! Cám ơn mọi người!”
Hương Nại Nhi đứng cạnh trợn mắt nhìn, trông đám khách mắt thành hình ngôi sao ở dưới đài, trong lòng thầm mắng Ân Ngôn này không biết mặt mũi mình thế nào sao? Còn quẳng hôn bừa bãi như vậy, chờ lát nữa bạo động lên xem cô thu thập thế nào.
Lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng Hương Nại Nhi vẫn ưu nhã bước lên trước đài, đứng cạnh Ân Ngôn, cười tít mắt nhìn mọi người dưới đài nói, “Vị khách nhân nào đã nhận nụ hôn gió của tiểu thư Adidas nhà chúng tôi, hôm nay sẽ thu thêm một trăm lượng.”
Lời này vừa nói ra, mọi người vốn đang nhao nhao bỗng dưng ngừng lại, chỉ ngây ngốc nhìn vẻ mặt gian thương rõ ràng kia của Hương Nại Nhi. Ân Ngôn cũng ngừng hôn gió, ngượng ngập nhìn Hương Nại Nhi, lòng nói có phải cậu nhất định muốn bán quách mình đi đúng không?
Thời buổi này, đồng loại cũng không tin được ~
“Được rồi, được rồi, sau đây là đến giờ rút thăm, các vị công tử lão gia nào có hứng thú bước lên vũ đài này của chúng tôi thì hãy tham gia bỏ thăm, được rút trúng có thể chọn một vị cô nương cùng lên đài.”
Hương Nại Nhi tuyên bố xong, mọi người lại lên tinh thần, viết lên giấy đỏ, sau đó bỏ vào trong hòm, Ân Ngôn đứng bên cạnh nhìn, thầm than Hương Nại Nhi đúng là có óc kinh doanh, lại còn biết ăn chơi nữa.
Xóc qua xóc lại, cuối cùng là Liên Y bốc thăm, Liên Y cũng ở trong Ngọc Khê vương phủ, Ân Ngôn đương nhiên là rất quen thuộc với cô ấy, Liên Y tên thật là Lam Điền, suy nghĩ tỉ mỉ, học hỏi rất nhanh, nhất là ca hát rất êm tai.
Mọi người mắt thấy Liên Y rút từ trong hòm ra một tờ giấy đỏ, sau đó nhẹ giọng đọc, “Nghiêm Phục công tử.”
Ân Ngôn vừa nghe tên đã muốn phì ra.
Nghiêm Phục đó ~ một trong những người tiên tiến nhất Trung Quốc thời xưa nha ~ người dịch cuốn đó! Vậy mà lại đến Thiên Sứ các tìm vui!
Ân Ngôn thò đầu qua, muốn xem người kia bộ dạng trông thế nào, không nhìn thấy sắc mặt hơi biến đổi của Liên Y, dù vậy nàng vẫn xoay người đi xuống đài, ngồi vào bàn của Ân Ngôn và Hương Nại Nhi.
Người nọ bước từ lầu hai xuống phe phẩy cái quạt, Hương Nại Nhi khinh bỉ luôn, “Xí, vị kia nhà mình phẩy quạt đẹp trai hơn hắn nhiều ~ “
Liên Y nghe vậy chỉ im lặng, Ân Ngôn cuối cùng cũng thông minh ra, hỏi, “Hai người ghét tên này lắm à?” Mặc dù nhìn qua đúng là bộ dạng công tử trăng hoa.
“Ừ, toàn tơ tưởng đến Liên Y nhà mình.” Hương Nại Nhi hừ hừ một tiếng, kéo Liên Y qua.
Lại thấy, Nghiêm công tử kia đã đi tới, nhìn Hương Nại Nhi cười hà hà, lộ ra mấy cái răng vàng chói lóa, Hương Nại Nhi nhất thời buồn nôn một trận.
“Hương Nại Nhi, ta chọn Liên Y cô nương lên đài với bổn công tử, được chứ?”
Đã nói quy tắc trò chơi rồi, còn có thể nói không được sao?
Liên Y bị hắn kéo lên đài, Nghiêm công tử kia giống như khó khăn lắm mới rút trúng một lần, cười đến vô cùng đắc ý. Mắt tít cả lại nhìn chằm chằm Liên Y nói, “Tại hạ muốn thỉnh Liên Y vì tại hạ mà hát một khúc có được chăng?”
“Mời công tử.” Liên Y nén sự khó chịu nơi đáy lòng nhẹ giọng nói, thực sự là ánh mắt của Nghiêm công tử này khiến nàng không thích chút nào.
“Vậy mời Liên Y cô nương hát cho ta một khúc được chứ?” Nghiêm Phục nhìn thẳng vào Liên, ý tứ trong mắt rõ ràng, mọi người xung quanh nghe thấy, đều hú lên mấy tiếng, Liên Y nghe vậy, lập tức đỏ mặt, môi cũng trở nên trắng bệch, Ân Ngôn có chút không kịp phản ứng, hỏi, “Hương Nại Nhi, Bích Ngọc ca là gì?”
“Chính là diễm thi, cái loại biến thái ấy!” Hương Nại Nhi nhìn chằm chằm gã đứng trên đài giận dữ giải thích, vụt đứng dậy, Nghiêm Phục thấy Liên Y thẹn thùng quẫn bách như vậy, trong lòng vô cùng sung sướng, nhưng thấy Hương Nại Nhi như tức giận, cũng không dám đùa bỡn nhiều.
“Biến! Dáng của em là dáng chuẩn! Em khiêu vũ tốn nhiều năng lượng được chưa?” Hương Nại Nhi nói vô cùng đường đường chính chính, Tần Khê nhất thời rụt cổ, đang định gắp thịt, lại thấy đối diện, Ngọc Sanh Hàn như đang cười, có chút. . . âm hiểm.
“Nhắc đến dáng người. . .” Người nào đó ung dung nói, “Vừa nãy thấy một cung nữ, Tần Khê đánh giá thế nào nhỉ? Dáng người không mập không béo, bề ngoài thanh tú, không kiều không diễm, liếc mắt ba vòng là. . .”
“Dừng dừng dừng!” Tần Khê vội vàng kêu ngừng, hắn nhắc đến ba vòng bao giờ chứ? ! Tên Ngọc Sanh Hàn Hàn này, đích thị là bôi nhọ một cách trần trụi! “Tôi nhắc đến ba vòng của cô ta bao giờ? ! Rõ ràng tôi chỉ nói mấy câu trước!”
“À ~ chỉ nói mấy câu trước thôi à.”
Hương Diệp đột nhiên dừng đũa, cặp mắt lanh lợi chớp chớp, Tần Khê nhất thời ngẩn cả người.
“Chỉ nói mấy câu trước thôi nha ~ “
Ân Ngôn cũng cười gian theo, Tần Khê nhất thời mồ hôi nhỏ từng giọt.
“Thì ra là anh chỉ nói mấy câu trước thôi hả ~ “
Giọng nói này nghe thật âm u, Tần Khê đến lông tơ cũng đã dựng đứng, máy móc quay đầu, nhìn Hương Nại Nhi cười hì hì, sau đó, bỏ bát đũa lại chạy thẳng, đằng sau lập tức bay đến một đôi đũa, cùng với tiếng gầm giận dữ của Hương Nại Nhi, “Người đâu! Đem Thập đại khổ hình Mãn Thanh của ta lên đây! Tần Khê! Anh nhất định phải chết!”
Hương Nại Nhi rống xong, cả vương phủ rung lên.
Bên kia, Nam Vân hầu cùng Tiểu Minh lần đầu tiên thấy cảnh này chỉ biết ngẩn cả người, đũa rơi lộp bộp xuống bàn, Ân Ngôn hơi quay đầu, hỏi, “Hương Diệp, chuyện này, không xảy ra việc gì chứ?”
Hương Diệp vẫn bình tĩnh, hiển nhiên thấy nhưng không thể trách, gắp thức ăn, bỏ vào bát, “Không thành vấn đề, ăn cơm đi.”
Nói xong, một miếng đậu hủ được bỏ vào trong bát cô, Hương Diệp ngẩng đầu, thấy Ngọc Sanh Hàn như chẳng sao cả đang gắp thức ăn, Hương Diệp không khách khí ăn, sau đó định gắp đồ ăn tiếp, đột nhiên, một chiếc bát chìa qua, Ngọc Sanh Hàn liếc cô một cái, lại nhìn vào bát mình, không nói lời nào, đúng là không nói lời nào.
Hương Diệp âm thầm bất đắc dĩ, gắp đồ ăn bỏ vào trong chiếc bát kia, sau đó quay đầu nói với Ân Ngôn, “Ân Ngôn, chúng ta đổi chỗ đi.”
“Ăn cơm không nên đi tới đi lui.” Ngọc lão Đại nói y như thật, một bàn tay đã túm chặt lấy tay Hương Diệp không buông, Hương Diệp trừng hắn, giãy giãy tay mình, thấy Ngọc Sanh Hàn không buông, bấy giờ mới thở dài nói, “Em còn phải gắp thức ăn.”
“Em muốn ăn cái gì, anh gắp.” Ngọc lão Đại cầm đũa lên, giống như con cua gắp gắp giữa khoảng không hai cái, Hương Diệp quay đầu, cả một bàn người đều đang nhìn cô chằm chằm, cuối cùng đặt đũa xuống, “Em no rồi.”
Một bữa cơm, giày vò không ít.
Về phần Tần Khê và Hương Nại Nhi đã chạy đến đâu, không ai biết, dù sao trước giờ cơm tối kiểu gì cũng quay về.
Ở Vương phủ một thời gian, Ân Ngôn đã quen thuộc với người ở đây, cũng đến Thiên Sứ các tham gia luyện bài, sau đó biểu diễn.
Vậy nên, rất nhiều người ở Quốc đô đều biết, Thiên Sứ các ngoài một Hương Nại Nhi, một Liên Y cô nương ra, còn có thêm một tiểu thư Adidas nữa~ lại còn rất được yêu thích.
“Tiểu thư Adidas~ “
“Tiểu thư Adidas thật xinh đẹp ~~ “
Hát xong một bài, Ân Ngôn đứng trên đài hôn gió liên tục, “Cám ơn! Cám ơn! Cám ơn mọi người!”
Hương Nại Nhi đứng cạnh trợn mắt nhìn, trông đám khách mắt thành hình ngôi sao ở dưới đài, trong lòng thầm mắng Ân Ngôn này không biết mặt mũi mình thế nào sao? Còn quẳng hôn bừa bãi như vậy, chờ lát nữa bạo động lên xem cô thu thập thế nào.
Lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng Hương Nại Nhi vẫn ưu nhã bước lên trước đài, đứng cạnh Ân Ngôn, cười tít mắt nhìn mọi người dưới đài nói, “Vị khách nhân nào đã nhận nụ hôn gió của tiểu thư Adidas nhà chúng tôi, hôm nay sẽ thu thêm một trăm lượng.”
Lời này vừa nói ra, mọi người vốn đang nhao nhao bỗng dưng ngừng lại, chỉ ngây ngốc nhìn vẻ mặt gian thương rõ ràng kia của Hương Nại Nhi. Ân Ngôn cũng ngừng hôn gió, ngượng ngập nhìn Hương Nại Nhi, lòng nói có phải cậu nhất định muốn bán quách mình đi đúng không?
Thời buổi này, đồng loại cũng không tin được ~
“Được rồi, được rồi, sau đây là đến giờ rút thăm, các vị công tử lão gia nào có hứng thú bước lên vũ đài này của chúng tôi thì hãy tham gia bỏ thăm, được rút trúng có thể chọn một vị cô nương cùng lên đài.”
Hương Nại Nhi tuyên bố xong, mọi người lại lên tinh thần, viết lên giấy đỏ, sau đó bỏ vào trong hòm, Ân Ngôn đứng bên cạnh nhìn, thầm than Hương Nại Nhi đúng là có óc kinh doanh, lại còn biết ăn chơi nữa.
Xóc qua xóc lại, cuối cùng là Liên Y bốc thăm, Liên Y cũng ở trong Ngọc Khê vương phủ, Ân Ngôn đương nhiên là rất quen thuộc với cô ấy, Liên Y tên thật là Lam Điền, suy nghĩ tỉ mỉ, học hỏi rất nhanh, nhất là ca hát rất êm tai.
Mọi người mắt thấy Liên Y rút từ trong hòm ra một tờ giấy đỏ, sau đó nhẹ giọng đọc, “Nghiêm Phục công tử.”
Ân Ngôn vừa nghe tên đã muốn phì ra.
Nghiêm Phục đó ~ một trong những người tiên tiến nhất Trung Quốc thời xưa nha ~ người dịch cuốn
Ân Ngôn thò đầu qua, muốn xem người kia bộ dạng trông thế nào, không nhìn thấy sắc mặt hơi biến đổi của Liên Y, dù vậy nàng vẫn xoay người đi xuống đài, ngồi vào bàn của Ân Ngôn và Hương Nại Nhi.
Người nọ bước từ lầu hai xuống phe phẩy cái quạt, Hương Nại Nhi khinh bỉ luôn, “Xí, vị kia nhà mình phẩy quạt đẹp trai hơn hắn nhiều ~ “
Liên Y nghe vậy chỉ im lặng, Ân Ngôn cuối cùng cũng thông minh ra, hỏi, “Hai người ghét tên này lắm à?” Mặc dù nhìn qua đúng là bộ dạng công tử trăng hoa.
“Ừ, toàn tơ tưởng đến Liên Y nhà mình.” Hương Nại Nhi hừ hừ một tiếng, kéo Liên Y qua.
Lại thấy, Nghiêm công tử kia đã đi tới, nhìn Hương Nại Nhi cười hà hà, lộ ra mấy cái răng vàng chói lóa, Hương Nại Nhi nhất thời buồn nôn một trận.
“Hương Nại Nhi, ta chọn Liên Y cô nương lên đài với bổn công tử, được chứ?”
Đã nói quy tắc trò chơi rồi, còn có thể nói không được sao?
Liên Y bị hắn kéo lên đài, Nghiêm công tử kia giống như khó khăn lắm mới rút trúng một lần, cười đến vô cùng đắc ý. Mắt tít cả lại nhìn chằm chằm Liên Y nói, “Tại hạ muốn thỉnh Liên Y vì tại hạ mà hát một khúc có được chăng?”
“Mời công tử.” Liên Y nén sự khó chịu nơi đáy lòng nhẹ giọng nói, thực sự là ánh mắt của Nghiêm công tử này khiến nàng không thích chút nào.
“Vậy mời Liên Y cô nương hát cho ta một khúc được chứ?” Nghiêm Phục nhìn thẳng vào Liên, ý tứ trong mắt rõ ràng, mọi người xung quanh nghe thấy, đều hú lên mấy tiếng, Liên Y nghe vậy, lập tức đỏ mặt, môi cũng trở nên trắng bệch, Ân Ngôn có chút không kịp phản ứng, hỏi, “Hương Nại Nhi, Bích Ngọc ca là gì?”
“Chính là diễm thi, cái loại biến thái ấy!” Hương Nại Nhi nhìn chằm chằm gã đứng trên đài giận dữ giải thích, vụt đứng dậy, Nghiêm Phục thấy Liên Y thẹn thùng quẫn bách như vậy, trong lòng vô cùng sung sướng, nhưng thấy Hương Nại Nhi như tức giận, cũng không dám đùa bỡn nhiều.
/285
|